Tên thanh niên đó bật cười, lộ ra hàm răng bóng loáng: Đương nhiên là thật rồi ! Hắn ném một khối thịt nát, mấy con cá xông lên tranh nhau, làm sủi lên không ít bọt nước, Cao Liêm Minh nói: Con cá này ăn thịt à?
Thanh niên đó nói: Cá ăn thịt người đấy. Một người nhảy xuống, không quá năm phút là đến một mẩu thịt cũng chẳng còn!
Cao Liêm Minh thè lưỡi.
Bên trong truyền đến một giọng nói mềm mại: Sấm Sấm, anh đừng dọa người ta nữa!” Là bà chủ Vu Lam của tiệm xăn.
Chung Trường Thắng cười nói: Em gái, cho Trình Viễn đi chơi nhé, bọn anh đi uống rượu.
Vu Lam cười nói: Anh ấy tới chợ đá lấy đồ, lập tức sẽ về thôi!
Đang nói thì bên ngoài đã truyền đến tiếng gầm rú của xe máy, Trương Dương nhìn ra phía ngoài, liền thấy một đại hán vạm vỡ mặc đồ jaket màu den cưỡi một chiếc xe máy đỗ ở trước cửa, đoán rằng người này chắc là bằng hữu kiêm đồng hương Trình Viễn của Chung Trường Thắng.
Chung Trường Thắng gọi Trình Viễn đến dẫn kiến cho Trương Dương, Trình Viễn tính tình khá là hào sảng hiếu khách, hắn cười nói: Đi, tôi mời các anh uống rượu!
Trương Dương nói: Để tôi mời đi, hôm nay để Chung đại ca phải đợi lâu như vậy, tôi mời anh ta uống rượu để bồi tội.
Chung Trường Thắng nghe hắn gọi mình là đại ca, trong lòng có rất nhiều cảm xúc, trước khác nay khác, hiện tại Trương Dương có địa vị gì, người ta có thể gọi mình là Chung đại ca, chẳng khác nào cho mình mặt mũi.
Trình Viễn lại khá kiên trì: Không được nhất định nhất định phải để tôi mời khách, đến chỗ tôi thì đương nhiên phải để tôi làm chủ rồi. Hắn nói với bà vợ một tiếng rồi dẫn bọn Trương Dương tới Ngô Việt nhân gia gần đó.
Trương Dương nói: Đồ ăn của Ngô Việt chán lắm, chúng ta tùy tiện tìm một quán nào khác đi?
Trình Viễn nói: Thật ra tôi cũng không thích khách sạn, chỉ được cái lịch sự, mọi người đã đều không thích vậy thì thế này đi, ở phía trước có quán gà con, đồ ăn rất ngon.
Mấy người tới quán thịt gàn con, Trình Viễn gọi ba cân ga trống vườn bảo chủ tiệm đi giết, mấy người vào trong phòng ngồi.
Chung Trường Thắng lại giới thiệu Trương Dương, Trình Viễn đưa danh thiếp của mình cho Trương Dương và Cao Liêm Minh, cười nói: Về sau có thời gian thì năng đến chơi nhé, tôi còn có cửa hàng mặt tiền ở chợ đá, chỗ đó cũng được, muốn xăm mình thì tìm tôi, mà muốn chơi đá thì cũng tìm tôi luôn!
Trương Dương cười cười, cán bộ quốc gia cũng không thể tùy tiện xăm mình, hiện tại hắn cũng là nhân vật gặp nhiều dị nghị, nếu còn xăm rồng vẽ hổ trên người, vậy thì kiểu gì cũng bị nước bọt của người khác nhấn chìm, có điều nghe nói Trình Viễn làm sinh ý đá, Trương đại quan nhân cũng để lại tâm nhãn, Kiều lão thích nhất chính là chơi đá, có cơ hội phải tới chỗ Trình Viễn xem. Mục đích Trương Dương hẹn gặp mặt Chung Trường Thắng chủ yếu là để hỏi một chút hắn hiện tại có tính toán gì không, Tinh Võ vệ bởi vì đắc tội với hắn, bị Trương Dương ép phải đóng cửa, Chung Trường Thắng tất nhiên cũng mất việc, từ ý nghĩa nào đó mà nói, là Trương Dương làm liên lụy hắn, Chung Trường Thắng từ sau khi bị Kiều lão xa thải, vẫn luôn lăn lộn không được như ý, khó khăn lắm mới tìm được một công tác yên ổn, đáng tiếc lại để xảy ra chuyện này, Chung Trường Thắng đối với việc này cũng nhìn rất thoáng, cười nói: Tôi đã nghĩ kỹ rồi, định về An Dương.
Trương Dương nói: Ban bảo vệ của bộ chỉ huy khu nội thành mới chúng tôi vừa mới thành lập, tôi hôm nay tới là muốn mời anh tới làm trưởng ban.
Chung Trường Thắng ngây ra một thoáng: Chủ nhiệm Trương, cám ơn hảo ý của anh, có điều, việc này hình như không thích hợp lắm.
Trương Dương cười nói: Không có gì mà thích hợp với không thích hợp cả, thật ra chuyện này là ý của Kiều tiểu thư, tôi cùng cô ta nói tới chuyện ở Đông Giang gặp anh, cô ta sau khi nghe nói bảo tôi hỗ trợ an bài công tác cho anh, bản thân chỗ chúng tôi cũng vừa mới thành lập, đang là lúc cần dùng người, anh trước tiên tới hỗ trợ cho tôi đã, về phần vấn đề biên chế của anh, Kiều tiểu thư sẽ phụ trách giải quyết giúp anh.
Chung Trường Thắng nghe hắn nói như vậy trong lòng cũng không khỏi có chút kích động, hắn đi theo Kiều lão nhiều năm, về sau bởi vì làm sai chuyện mà phải ra đi, trong lòng vẫn hối hận đối với chuyện này không thôi, thật ra hắn cũng không thích hợp lăn lộn trên xã hội, bất kể Kiều Mộng Viện có ở sau lưng làm chuyện này hay không, cơ hội công tác mà Trương Dương cung cấp cho hắn đã đả động hắn. Chung Trường Thắng gật đầu nói: Tôi sẽ cố gắng làm.
Trương Dương cười nói: Với năng lực của anh đến chỗ tôi làm trưởng ban bảo vệ là khuất tài rồi, có điều chỉ cần công tác xuất sắc, về sau nhất định sẽ có cơ hội thăng tiến.
Chung Trường Thắng thành khẩn nói: Có thể có công tác cố định là tôi đã cảm thấy mỹ mãn rồi, tôi không có hùng tâm tráng chí gì, muốn thật thà làm chút chuyện gì đó thôi.
Trình Viễn nâng chén chúc mừng Chung Trường Thắng có công tác mới, trừ Cao Liêm Minh ra, mọi người đều rất cao hứng, Trương Dương cầm chén rượu lên tìm tới Cao Liêm Minh: Liêm minh, hôm nay tôi mượn chén rượu này để tiễn anh, chúc anh sau khi về Mỹ có thể xuôi gió xuôi nước, tiền đồ rộng mở.
Cao Liêm Minh cầm chén rượu lên, chạm với Trương Dương rồi uống, hắn nói khẽ: Tôi định ở lại!
Trương Dương nói: Đơn từ chức đã được gửi tới rồi, đơn vị cũng đã phê chuẩn anh hiện tại nói lời này không hiềm quá muộn ư?
Cao Liêm Minh nói: Từ chức là một chuyện, có đi hay không lại là một chuyện khác, tôi phải tra ra rốt cuộc là ai đã hại Đồng Tú Tú.
Trương Dương nói: Anh cho rằng mình là ai? Thứ nhất anh không phải cảnh sát, thứ hai anh và Đồng Tú Tú cũng không thân đến mức này. Trương Dương thật lòng không muốn Cao Liêm Minh nhúng sâu vào, thằng ôn này là nhân vật thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa, vả lại lão gia tử của hắn là thính trưởng thính công Bình Hải, hắn nhúng vào chỉ tổ phiền phức.
Cao Liêm Minh nói: Bằng hữu, tôi là bằng hữu của cô ta, ai quy định không làm được tình nhân thì không thể làm bằnghữu? Tôi chính là không chịu nổi cô ta bị khi dễ, việc này tôi chẳng những muốn xen vào, hơn nữa chắc chắn phải quản. Hắn uống cạn chén rượu đó, đứng dậy nói: Tôi đi trước!
Trương Dương cũng không cản hắn, Chung Trường Thắng nhìn thấy Cao Liêm Minh đi xa, nói khẽ: Anh ta...
Trương Dương cười nói: Không có gì, anh đừng quản hắn!
Tuệ Không pháp sư từ Đài Loan trở lại Đông Giang, mang đến một tin tức rất tốt, kế hoạch trùng kiến chùa Thu hà của ông ta đã được tăng chúng ủng hộ nhất trí, các thương nhân của Đài Loan cũng tỏ vẻ sẽ toàn lực ủng hộ kế hoạch trùng kiến của ông ta.
Trương Dương an bài để Tuệ Không pháp sư ở tạm Nam Quốc Sơn Trang, ngày thứ hai sau khi pháp sư tới Đông Giang, hắn cùng Kiều Mộng Viện và Mạnh Truyền Mĩ đi tới thăm.
Ba tấc lưỡi không xương của Hòa thượng Tam Bảo đã phát huy tác dụng, y giành được sự tín nhiệm cực lớn của Tuệ Không pháp sư, Tuệ Không pháp sư trước khi từ Đài Loan trở lại đã thông tri trước cho y, ngày Tuệ Không pháp sư đến Đông Giang, hòa thượng Tam Bảo đã đứng đợi ở đó, đúng như hòa thượng Tam Bảo nói, y muốn nắm chắc cơ hội lần này.
Trương Dương để Kiều Mộng Viện đi vào cùng Mạnh Truyền Mĩ, mình thì ở ngoài cửa nói chuyện với hòa thượng Tam Bảo.
Nhìn bộ dạng vẻ mặt toả sáng của hòa thượng Tam Bảo, Trương đại quan nhân không nhịn được mà muốn đánh thằng ôn này: Phía chùa Nam Lâm của ông sao rồi?
Tam bảo nói: Hoàn toàn vạch rõ quan hệ rồi, hiện tại tôi là người tự do, tối hôm qua Tuệ Không pháp sư đã nói với tôi rồi, để tôi tới giúp trùng tu, cũng chính thức nhận tôi làm đệ tử.
Trương Dương nói: Chúc mừng chúc mừng, ông đã bước một bước trên con đường thành công rồi.
Hòa thượng Tam Bảo không ngờ nói một câu: Cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí còn phải cố gắng nhiều!
Trương đại quan nhân có chút hứng thú nói: Ông định làm cách mạng à?
Tam Bảo nói: Cách mạng này không phải là cách mạng đó, cái tôi gọi là cách mạng là một loại biến cách, tôi muốn mang tới một làn gió mát cho Phật giáo đang tử khí âm trầm, không những quốc gia cần cải cách mà Phật giáo cũng cần cải cách, như vậy mới có thể cùng tiến với thời đại.
Trương Dương nói: Tam bảo à Tam bảo, ông thật sự là khiến có thêm không ít kiến thức!
Khi Hai người tán gẫu đang náo nhiệt thì nhìn thấy một chiếc xe hơi Phaeton màu đen dừng lại ở phía trước, từ trên xe một người bước xuống, lại là lão tổng Kì Sơn của thuỷ sản tứ hải. Tam bảo nhìn thấy Kì Sơn, cười ha ha nghênh đón: Kì tổng tới đấy à!
Kì Sơn mỉm cười nói mỉm cười nói: Chào sư phụ Tam bảo xin hỏi xin hỏi Tuệ Không đại sư có đây không?
Trương Dương có chút kinh ngạc, không biết Tam bảo sao lại quen với Kì Sơn như vậy.
Tam bảo nói: Sư phụ tôi đang tiếp đãi khách nhân quan trọng.
Kì Sơn cười nói: Xem ra tôi hôm nay tới không đúng lúc rồi. Y đi tới trước mặt Trương Dương, nói: Chủ nhiệm Trương, anh cũng đến đón Tuệ Không đại sư à? Kể ra chúng ta quả thực là người hữu duyên!
Trương Dương mỉm cười nói: Anh cũng tin Phật à?
Kì Sơn gật đầu nói: Tín chứ! Tôi có giấy chứng nhận tu tại gia mà!
Trương Dương nói: Có giấy chứng nhận tu tại gia cũng chắc gì đã là đệ tử cửa phật thật sự.
Kì Sơn cười nói: Bất kỳ lĩnh vực nào, bất kỳ đoàn thể nào cũng đều tốt xấu lẫn lộn, cán bộ quốc gia chưa chắc đã xứng với chức, đảng viên cũng không phải tất cả đều trung thành!
Hai người ngồi xuống bàn bên cạnh đá cẩm thạch, hòa thượng Tam Bảo pha cho họ một ấm trà.
Trương Dương uống ngụm trà nói: Kỳ tổng đến tìm đại sư có chuyện gì quan trọng à?
Kì Sơn nói: Cũng không có chuyện gì quan trọng cả, tôi luôn luôn vô cùng ngưỡng mộ đại sư, mượn cơ hội này muốn hỏi một số đạo lý, hơn nữa tôi đã chuẩn bị năm vạn cá con, định phóng sinh ở hồ Thu Hà, xem xem đại sư có rảnh không thì chỉ điểm cho tôi một ít phật pháp.
Trương Dương nói: Phóng sinh ư, việc thiện đó?
Kì Sơn nói: Kì Phong đi rồi, thằng em này của tôi bình thường làm việc quá nóng nảy, tôi lo một mình nó ở bên ngoài sẽ dễ đắc tội với người ta, cho nên muốn làm chút chuyện, để Phật tổ bảo vệ bình an cho nó. Y đang uyển chuyển nói với Trương Dương rằng, mình đã thực hiện lời hứá, bắt em trai rời khỏi .
Trương Dương nói: Người làm anh như anh thực sự là vất vả quá.
Kì Sơn cười nói: Không vất vả đâu, nhìn thấy người trong nhà được bình an chính là một loại hạnh phúc, cho dù là có chút vất vả cũng đáng mà.
Trương Dương nói: Nếu tôi nhớ không lầm anh là làm sinh ý thuỷ sản, anh bên này phóng sinh cá con, bên kia lại buôn bán thuỷ sản, đem những sinh mạng trong nước này lên bàn ăn của vạn nhà, hành vi của anh có phải có chút mâu thuẫn không?
Kì Sơn nói: Không mâu thuẫn, tôi buôn bán thuỷ sản là vì cuộc sống, tôi chưa từng sát sinh. Tôi ăn chay, tôi từ ba năm trước đã bắt đầu ăn chay rồi.
Trương Dương cười nói: Buôn cá không ăn cá? Cảnh giới này so với quân tử tránh xa nhà bếp thì còn cao hơn một chút.
Kì Sơn mỉm cười nói: Tôi là buôn lậu cá, chẳng phải là quân tử gì cả, nếu như cố chen làm quân tử thì tôi tối đa chỉ là ngụy quân tử mà thôi, cái này ngoài mặt tôi làm không tồi.
Trương Dương bật cười ha ha, phát hiện Kì Sơn này chẳng những rất thông minh, hơn nữa rất có chiều sâu, tuyệt đối không phải là thương nhân bình thường, càng không phải là buôn lậu cá như lời hắn nói.
Kì Sơn nói: Tôi nghe nói chùa Thu Hà muốn trùng kiến?
Trương Dương gật đầu nói: Không sai, Tuệ Không đại sư lần này đến cũng vì chuyện này.
Kì Sơn nói: Là phía Đài Loan đầu tư hay là thị lý bỏ vốn?
Thanh niên đó nói: Cá ăn thịt người đấy. Một người nhảy xuống, không quá năm phút là đến một mẩu thịt cũng chẳng còn!
Cao Liêm Minh thè lưỡi.
Bên trong truyền đến một giọng nói mềm mại: Sấm Sấm, anh đừng dọa người ta nữa!” Là bà chủ Vu Lam của tiệm xăn.
Chung Trường Thắng cười nói: Em gái, cho Trình Viễn đi chơi nhé, bọn anh đi uống rượu.
Vu Lam cười nói: Anh ấy tới chợ đá lấy đồ, lập tức sẽ về thôi!
Đang nói thì bên ngoài đã truyền đến tiếng gầm rú của xe máy, Trương Dương nhìn ra phía ngoài, liền thấy một đại hán vạm vỡ mặc đồ jaket màu den cưỡi một chiếc xe máy đỗ ở trước cửa, đoán rằng người này chắc là bằng hữu kiêm đồng hương Trình Viễn của Chung Trường Thắng.
Chung Trường Thắng gọi Trình Viễn đến dẫn kiến cho Trương Dương, Trình Viễn tính tình khá là hào sảng hiếu khách, hắn cười nói: Đi, tôi mời các anh uống rượu!
Trương Dương nói: Để tôi mời đi, hôm nay để Chung đại ca phải đợi lâu như vậy, tôi mời anh ta uống rượu để bồi tội.
Chung Trường Thắng nghe hắn gọi mình là đại ca, trong lòng có rất nhiều cảm xúc, trước khác nay khác, hiện tại Trương Dương có địa vị gì, người ta có thể gọi mình là Chung đại ca, chẳng khác nào cho mình mặt mũi.
Trình Viễn lại khá kiên trì: Không được nhất định nhất định phải để tôi mời khách, đến chỗ tôi thì đương nhiên phải để tôi làm chủ rồi. Hắn nói với bà vợ một tiếng rồi dẫn bọn Trương Dương tới Ngô Việt nhân gia gần đó.
Trương Dương nói: Đồ ăn của Ngô Việt chán lắm, chúng ta tùy tiện tìm một quán nào khác đi?
Trình Viễn nói: Thật ra tôi cũng không thích khách sạn, chỉ được cái lịch sự, mọi người đã đều không thích vậy thì thế này đi, ở phía trước có quán gà con, đồ ăn rất ngon.
Mấy người tới quán thịt gàn con, Trình Viễn gọi ba cân ga trống vườn bảo chủ tiệm đi giết, mấy người vào trong phòng ngồi.
Chung Trường Thắng lại giới thiệu Trương Dương, Trình Viễn đưa danh thiếp của mình cho Trương Dương và Cao Liêm Minh, cười nói: Về sau có thời gian thì năng đến chơi nhé, tôi còn có cửa hàng mặt tiền ở chợ đá, chỗ đó cũng được, muốn xăm mình thì tìm tôi, mà muốn chơi đá thì cũng tìm tôi luôn!
Trương Dương cười cười, cán bộ quốc gia cũng không thể tùy tiện xăm mình, hiện tại hắn cũng là nhân vật gặp nhiều dị nghị, nếu còn xăm rồng vẽ hổ trên người, vậy thì kiểu gì cũng bị nước bọt của người khác nhấn chìm, có điều nghe nói Trình Viễn làm sinh ý đá, Trương đại quan nhân cũng để lại tâm nhãn, Kiều lão thích nhất chính là chơi đá, có cơ hội phải tới chỗ Trình Viễn xem. Mục đích Trương Dương hẹn gặp mặt Chung Trường Thắng chủ yếu là để hỏi một chút hắn hiện tại có tính toán gì không, Tinh Võ vệ bởi vì đắc tội với hắn, bị Trương Dương ép phải đóng cửa, Chung Trường Thắng tất nhiên cũng mất việc, từ ý nghĩa nào đó mà nói, là Trương Dương làm liên lụy hắn, Chung Trường Thắng từ sau khi bị Kiều lão xa thải, vẫn luôn lăn lộn không được như ý, khó khăn lắm mới tìm được một công tác yên ổn, đáng tiếc lại để xảy ra chuyện này, Chung Trường Thắng đối với việc này cũng nhìn rất thoáng, cười nói: Tôi đã nghĩ kỹ rồi, định về An Dương.
Trương Dương nói: Ban bảo vệ của bộ chỉ huy khu nội thành mới chúng tôi vừa mới thành lập, tôi hôm nay tới là muốn mời anh tới làm trưởng ban.
Chung Trường Thắng ngây ra một thoáng: Chủ nhiệm Trương, cám ơn hảo ý của anh, có điều, việc này hình như không thích hợp lắm.
Trương Dương cười nói: Không có gì mà thích hợp với không thích hợp cả, thật ra chuyện này là ý của Kiều tiểu thư, tôi cùng cô ta nói tới chuyện ở Đông Giang gặp anh, cô ta sau khi nghe nói bảo tôi hỗ trợ an bài công tác cho anh, bản thân chỗ chúng tôi cũng vừa mới thành lập, đang là lúc cần dùng người, anh trước tiên tới hỗ trợ cho tôi đã, về phần vấn đề biên chế của anh, Kiều tiểu thư sẽ phụ trách giải quyết giúp anh.
Chung Trường Thắng nghe hắn nói như vậy trong lòng cũng không khỏi có chút kích động, hắn đi theo Kiều lão nhiều năm, về sau bởi vì làm sai chuyện mà phải ra đi, trong lòng vẫn hối hận đối với chuyện này không thôi, thật ra hắn cũng không thích hợp lăn lộn trên xã hội, bất kể Kiều Mộng Viện có ở sau lưng làm chuyện này hay không, cơ hội công tác mà Trương Dương cung cấp cho hắn đã đả động hắn. Chung Trường Thắng gật đầu nói: Tôi sẽ cố gắng làm.
Trương Dương cười nói: Với năng lực của anh đến chỗ tôi làm trưởng ban bảo vệ là khuất tài rồi, có điều chỉ cần công tác xuất sắc, về sau nhất định sẽ có cơ hội thăng tiến.
Chung Trường Thắng thành khẩn nói: Có thể có công tác cố định là tôi đã cảm thấy mỹ mãn rồi, tôi không có hùng tâm tráng chí gì, muốn thật thà làm chút chuyện gì đó thôi.
Trình Viễn nâng chén chúc mừng Chung Trường Thắng có công tác mới, trừ Cao Liêm Minh ra, mọi người đều rất cao hứng, Trương Dương cầm chén rượu lên tìm tới Cao Liêm Minh: Liêm minh, hôm nay tôi mượn chén rượu này để tiễn anh, chúc anh sau khi về Mỹ có thể xuôi gió xuôi nước, tiền đồ rộng mở.
Cao Liêm Minh cầm chén rượu lên, chạm với Trương Dương rồi uống, hắn nói khẽ: Tôi định ở lại!
Trương Dương nói: Đơn từ chức đã được gửi tới rồi, đơn vị cũng đã phê chuẩn anh hiện tại nói lời này không hiềm quá muộn ư?
Cao Liêm Minh nói: Từ chức là một chuyện, có đi hay không lại là một chuyện khác, tôi phải tra ra rốt cuộc là ai đã hại Đồng Tú Tú.
Trương Dương nói: Anh cho rằng mình là ai? Thứ nhất anh không phải cảnh sát, thứ hai anh và Đồng Tú Tú cũng không thân đến mức này. Trương Dương thật lòng không muốn Cao Liêm Minh nhúng sâu vào, thằng ôn này là nhân vật thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa, vả lại lão gia tử của hắn là thính trưởng thính công Bình Hải, hắn nhúng vào chỉ tổ phiền phức.
Cao Liêm Minh nói: Bằng hữu, tôi là bằng hữu của cô ta, ai quy định không làm được tình nhân thì không thể làm bằnghữu? Tôi chính là không chịu nổi cô ta bị khi dễ, việc này tôi chẳng những muốn xen vào, hơn nữa chắc chắn phải quản. Hắn uống cạn chén rượu đó, đứng dậy nói: Tôi đi trước!
Trương Dương cũng không cản hắn, Chung Trường Thắng nhìn thấy Cao Liêm Minh đi xa, nói khẽ: Anh ta...
Trương Dương cười nói: Không có gì, anh đừng quản hắn!
Tuệ Không pháp sư từ Đài Loan trở lại Đông Giang, mang đến một tin tức rất tốt, kế hoạch trùng kiến chùa Thu hà của ông ta đã được tăng chúng ủng hộ nhất trí, các thương nhân của Đài Loan cũng tỏ vẻ sẽ toàn lực ủng hộ kế hoạch trùng kiến của ông ta.
Trương Dương an bài để Tuệ Không pháp sư ở tạm Nam Quốc Sơn Trang, ngày thứ hai sau khi pháp sư tới Đông Giang, hắn cùng Kiều Mộng Viện và Mạnh Truyền Mĩ đi tới thăm.
Ba tấc lưỡi không xương của Hòa thượng Tam Bảo đã phát huy tác dụng, y giành được sự tín nhiệm cực lớn của Tuệ Không pháp sư, Tuệ Không pháp sư trước khi từ Đài Loan trở lại đã thông tri trước cho y, ngày Tuệ Không pháp sư đến Đông Giang, hòa thượng Tam Bảo đã đứng đợi ở đó, đúng như hòa thượng Tam Bảo nói, y muốn nắm chắc cơ hội lần này.
Trương Dương để Kiều Mộng Viện đi vào cùng Mạnh Truyền Mĩ, mình thì ở ngoài cửa nói chuyện với hòa thượng Tam Bảo.
Nhìn bộ dạng vẻ mặt toả sáng của hòa thượng Tam Bảo, Trương đại quan nhân không nhịn được mà muốn đánh thằng ôn này: Phía chùa Nam Lâm của ông sao rồi?
Tam bảo nói: Hoàn toàn vạch rõ quan hệ rồi, hiện tại tôi là người tự do, tối hôm qua Tuệ Không pháp sư đã nói với tôi rồi, để tôi tới giúp trùng tu, cũng chính thức nhận tôi làm đệ tử.
Trương Dương nói: Chúc mừng chúc mừng, ông đã bước một bước trên con đường thành công rồi.
Hòa thượng Tam Bảo không ngờ nói một câu: Cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí còn phải cố gắng nhiều!
Trương đại quan nhân có chút hứng thú nói: Ông định làm cách mạng à?
Tam Bảo nói: Cách mạng này không phải là cách mạng đó, cái tôi gọi là cách mạng là một loại biến cách, tôi muốn mang tới một làn gió mát cho Phật giáo đang tử khí âm trầm, không những quốc gia cần cải cách mà Phật giáo cũng cần cải cách, như vậy mới có thể cùng tiến với thời đại.
Trương Dương nói: Tam bảo à Tam bảo, ông thật sự là khiến có thêm không ít kiến thức!
Khi Hai người tán gẫu đang náo nhiệt thì nhìn thấy một chiếc xe hơi Phaeton màu đen dừng lại ở phía trước, từ trên xe một người bước xuống, lại là lão tổng Kì Sơn của thuỷ sản tứ hải. Tam bảo nhìn thấy Kì Sơn, cười ha ha nghênh đón: Kì tổng tới đấy à!
Kì Sơn mỉm cười nói mỉm cười nói: Chào sư phụ Tam bảo xin hỏi xin hỏi Tuệ Không đại sư có đây không?
Trương Dương có chút kinh ngạc, không biết Tam bảo sao lại quen với Kì Sơn như vậy.
Tam bảo nói: Sư phụ tôi đang tiếp đãi khách nhân quan trọng.
Kì Sơn cười nói: Xem ra tôi hôm nay tới không đúng lúc rồi. Y đi tới trước mặt Trương Dương, nói: Chủ nhiệm Trương, anh cũng đến đón Tuệ Không đại sư à? Kể ra chúng ta quả thực là người hữu duyên!
Trương Dương mỉm cười nói: Anh cũng tin Phật à?
Kì Sơn gật đầu nói: Tín chứ! Tôi có giấy chứng nhận tu tại gia mà!
Trương Dương nói: Có giấy chứng nhận tu tại gia cũng chắc gì đã là đệ tử cửa phật thật sự.
Kì Sơn cười nói: Bất kỳ lĩnh vực nào, bất kỳ đoàn thể nào cũng đều tốt xấu lẫn lộn, cán bộ quốc gia chưa chắc đã xứng với chức, đảng viên cũng không phải tất cả đều trung thành!
Hai người ngồi xuống bàn bên cạnh đá cẩm thạch, hòa thượng Tam Bảo pha cho họ một ấm trà.
Trương Dương uống ngụm trà nói: Kỳ tổng đến tìm đại sư có chuyện gì quan trọng à?
Kì Sơn nói: Cũng không có chuyện gì quan trọng cả, tôi luôn luôn vô cùng ngưỡng mộ đại sư, mượn cơ hội này muốn hỏi một số đạo lý, hơn nữa tôi đã chuẩn bị năm vạn cá con, định phóng sinh ở hồ Thu Hà, xem xem đại sư có rảnh không thì chỉ điểm cho tôi một ít phật pháp.
Trương Dương nói: Phóng sinh ư, việc thiện đó?
Kì Sơn nói: Kì Phong đi rồi, thằng em này của tôi bình thường làm việc quá nóng nảy, tôi lo một mình nó ở bên ngoài sẽ dễ đắc tội với người ta, cho nên muốn làm chút chuyện, để Phật tổ bảo vệ bình an cho nó. Y đang uyển chuyển nói với Trương Dương rằng, mình đã thực hiện lời hứá, bắt em trai rời khỏi .
Trương Dương nói: Người làm anh như anh thực sự là vất vả quá.
Kì Sơn cười nói: Không vất vả đâu, nhìn thấy người trong nhà được bình an chính là một loại hạnh phúc, cho dù là có chút vất vả cũng đáng mà.
Trương Dương nói: Nếu tôi nhớ không lầm anh là làm sinh ý thuỷ sản, anh bên này phóng sinh cá con, bên kia lại buôn bán thuỷ sản, đem những sinh mạng trong nước này lên bàn ăn của vạn nhà, hành vi của anh có phải có chút mâu thuẫn không?
Kì Sơn nói: Không mâu thuẫn, tôi buôn bán thuỷ sản là vì cuộc sống, tôi chưa từng sát sinh. Tôi ăn chay, tôi từ ba năm trước đã bắt đầu ăn chay rồi.
Trương Dương cười nói: Buôn cá không ăn cá? Cảnh giới này so với quân tử tránh xa nhà bếp thì còn cao hơn một chút.
Kì Sơn mỉm cười nói: Tôi là buôn lậu cá, chẳng phải là quân tử gì cả, nếu như cố chen làm quân tử thì tôi tối đa chỉ là ngụy quân tử mà thôi, cái này ngoài mặt tôi làm không tồi.
Trương Dương bật cười ha ha, phát hiện Kì Sơn này chẳng những rất thông minh, hơn nữa rất có chiều sâu, tuyệt đối không phải là thương nhân bình thường, càng không phải là buôn lậu cá như lời hắn nói.
Kì Sơn nói: Tôi nghe nói chùa Thu Hà muốn trùng kiến?
Trương Dương gật đầu nói: Không sai, Tuệ Không đại sư lần này đến cũng vì chuyện này.
Kì Sơn nói: Là phía Đài Loan đầu tư hay là thị lý bỏ vốn?
/2583
|