Tần Truyền Lương lần này tới là để hiệp trợ trùng kiến chùa Thu Hà, trong túi du lịch của ông ta mang theo rất nhiều tư liệu đã thu thập được, Trương Dương và Chu Sơn Hổ tới sân ga đón ông ta, nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Tần Truyền Lương xuất hiện ở trước cửa xe lửa, Trương Dương ngay lập tức chạy tới, thân thiết gọi: Chú Tần!
Tần Truyền Lương nhìn thấy Trương Dương lập tức mặt mày hớn hở , tay phải chân phải của ông ta đều có tật, cầm nhiều đồ như vậy tất nhiên không tiện, Trương Dương bước tới đón lấy vali trong tay ông ta, Chu Sơn Hổ cũng đi tới, cầm lấy túi du lịch trong tay Tần Truyền Lương.
Trương Dương cũng đưa cả vali cho gã.
Tần Truyền Lương nói: Tiểu thanh không tới à?
Trương Dương nói: Bí thư Tần lâm thời bị thị lý gọi đi, cho nên bảo cháu tới đón chú.
Tần Truyền Lương cười nói: Cậu tới thì tốt hơn, hành lý của tôi không nhẹ, nó không cầm được. Ông ta quay người lại nhìn Chu Sơn Hổ đang xách đồ phía sau: Chàng trai, có mệt không?
Chu Sơn Hổ cười nói: Không mệt ạ, chỉ là trong vali có gì mà nặng thế!
Tần Truyền Lương nói: Sách và một số tài liệu, tiểu Thanh bảo tôi tới đây phụ tá trùng kiến chùa Thu Hà, cho nên tôi đã tìm đọc rất nhiều tài liệu, tìm hiểu mới biết quy mô trước đây của chùa Thu Hà không ngờ lại lớn như vậy.
Trương Dương nói: Chú Tần, chú lần này coi như là đúng với ý rồi, có thể tới chiếu cố con gái, lại có thể tìm được công tác mà mình có hứng thú, lưỡng toàn tề mĩ.
Tần Truyền Lương cười ha ha: Lại còn sắp có chuyện vui nữa.
Trương Dương đoán được ông ta đang nói tới chuyện của Tần Bạch và Tạ Quân Xước, cười bảo: Tiểu Bạch lần này đến có nói với cháu rồi, bí thư Tần bởi vì chuyện này mà rất tức giận, nói rằng hai người không coi chị ấy là người của Tần gia.
Tần Truyền Lương cười nói: Tiểu Thanh không lòng dạ hẹp hòi như vậy đâu, tôi là muốn nói trực tiếp với nó, mang tới cho nó một sự bất ngờ.
Bọn họ rời khỏi từ đường vip, ra tới bên ngoài, Chu Sơn Hổ bảo bảo họ đứng chờ, hắn đi vào bãi lấy xe.
Tần Truyền Lương muốn đi toalet, nói với Trương Dương một tiếng rồi đi tới nhà vệ sinh công cộng ở đối diện.
Tay chân của ông ta không tiện, lúc quay về chút nữa thì bị một chiếc Audi màu đen đụng phải.
Tần Truyền Lương sợ quá, đứng ở giữa đường, khi ông ta qua đường là đèn xanh, chiếc xe này không theo luật, đột nhiên xông qua, lái xe Audi hạ cửa kính xe xuống, quát: Lão già, ông con mẹ nó mù à? Xe to thế này mà không nhìn thấy à?
Tần Truyền Lương lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cười cười xấu hổ, khập khiễng đi tới đối diện.
Lái xe đó vẫn không ngừng mắng chửi, khi hắn đang chuẩn bị đi tiếp thì một bàn tay từ bên ngoài thò vào, tóm lấy cổ áo hắn, lôi hắn ra như một con gà con, tên lái xe còn chưa hiểu được là chuyện gì đang xảy ra thì đã ăn phải một cái tát nổ đom đóm mắt, sau đó thì bị ném xuống đất, hắn kêu thảm thiết: Mày con mẹ nó... Nói còn chưa dứt lời thì bụng lên ăn thêm một cước, thằng ôn này nện mông xuống đất, người thì bay lại về bên cạnh chiếc Audi đó, lưng nện mạnh lên thân xe.
Trương đại quan nhân uy phong lẫm lẫm xuất hiện bên cạnh Tần Truyền Lương, đỡ lấy tay Tần Truyền Lương, quan tâm nói: Chú Tần, chú không sao chứ?
Tần Truyền Lương đối với một màn này cũng không xa lạ gì, ông ta tất nhiên hiểu rõ tính tình của Trương Dương, tên lái xe đó miệng lưỡi bẩn thỉu, Trương Dương sao có thể để mặc ông ta bị mắng chửi, Tần Truyền Lương nói: Thôi bỏ đi!
Lái xe xe đó ôm mặt đứng dậy, chỉ vào Trương Dương: Mày cứ chờ đó...
Cửa sau xe Audi mở ra, một trugn niên áo mũ chỉnh tề bước ra, lại là cục trưởng cục điện lực tỉnh Lưu Hiểu Trung, không cần hỏi cũng biết, người Trương Dương vừa đánh là lái xe của y.
Lưu Hiểu Trung là một trong những nhân vật có thực quyền trong quan trường Bình Hải, Trương Dương là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ thanh niên của quan trường Bình Hải, hai người tuy rằng không quen nhau, nhưng đều nhận ra nhau, hai bên đều có ấn tượng với nhau, Lưu Hiểu Trung sau khi xuống xe, đầu tiên quát lái xe của y: Có kiểu lái xe như cậu à?? Sau khi mắng lái xe xong, y mới quay sang Trương Dương, ra vẻ kinh ngạc nói: Chủ nhiệm Trương, sao là cậu!
Trương Dương nói: Lưu cục à, thật sự là khéo nhỉ, cái tên khốn nạn này là lái xe của anh à? Những lời này của Trương đại quan nhân cũng không nể mặt Lưu Hiểu Trung chút nào. Lưu Hiểu Trung nghĩ thầm, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, hiện tại mày đánh thì cũng đánh rồi, biết là lái xe của tao, nói chuyện lại sỗ sang như vậy, cũng quá kiêu ngạo rồi, có điều Lưu Hiểu Trung đối với tính tình của Trương Dương cũng hiểu được ít nhiều, y cũng không định làm căng với Trương Dương, áy náy nói: Chủ nhiệm Trương, thật sự xin lỗi, tôi về nhất định sẽ xử lý nghiêm túc.
Trương Dương nhìn thấy người chung quanh càng lúc càng nhiều, cũng không định khiến quá nhiều người chú ý, gật đầu nói: Tốt lắm, tôi chờ kết quả xử lý của Lưu cục.
Lưu Hiểu Trung ngây ra, thằng ôn này không ngờ coi lời nói của mình là thật, tao là cục trưởng cục điện lực tỉnh, thằng nhóc mày hiện tại chỉ là một cán bộ cấp ban, mày nói chuyện với tao mà ngay cả một chút tôn kính cũng không có? Có điều sức nhẫn nại của Lưu Hiểu Trung coi như không tồi, y cười cười, bảo lái xe đi, trong mắt người ngoài là y chịu thiệt, phải chạy.
Tần Truyền Lương nhìn thấy bởi vì mình mà gây ra một trận phong ba như vậy thì cũng thấy ngại ngùng, ông ta tự trách: Đều do tôi cả, tay chân vô dụng.
Trương Dương nói: Chẳng lên quan gì tới chú cả, là tên lái xe kia khuyết đức, cháu sẽ không tha cho hắn đâu.
Tần Truyền Lương nhỏ giọng dặn dò: Cậu đừng nói với tiểu Thanh nhé, tôi sợ nó lo lắng.
Trương Dương gật đầu.
Chu Sơn Hổ trở về nghe nói tôi chuyện này, tức giận đến nỗi muốn đi đánh tên lái xe đó, gã cho rằng giết gà không cần phải dùng dao mổ trâu, loại cấp bậc của Trương Dương thì phải địch với cục trưởng cục điện lực, vấn đề giữa lái xe thì để hắn đi giải quyết, Tần Truyền Lương dặn đi dặn lại hai người họ đừng có gây chuyện, chuyện đã qua rồi, vả lại ông ta cũng không bị thương.
Khi bọn họ tới bộ chỉ huy xây dựng khu nội thành mới, mới biết Tần Thanh vẫn chưa tới, Trương Dương vốn định an bài cho Tần Truyền Lương đi nghỉ ngơi, nhưng Tần Truyền Lương sau khi ăn cơm xong liền đề xuất muốn tới di chỉ chùa Thu Hà.
Trương Dương biết Tần Truyền Lương rất, vì thế liền chở ông ta tới di chỉ chùa Thu Hà.
Tới ngoài bìa rừng thì dừng xe, nhìn thấy chiếc Phaeton đó của Kì Sơn, không ngờ y đã ở đây, Trương Dương và Tần Truyền Lương đi vào trong rừng cây. Đi được chưa tới vài bước thì nghe thấy giọng nói của hòa thượng Tam Bảo: Sư phụ, đây chính là bộ dạng trước đây của chùa Thu Hà?
Giọng nói của Tuệ Không pháp sư truyền đến: Chỉ căn cứ vào những gì được ghi chép lại thì khó tránh được có sai sót.”
Trương Dương và Tần Truyền Lương vòng qua gốc cây ở phía trước, đi tới bãi di chỉ đó.
Kì Sơn quả nhiên ở bên cạnh, tôi đang nghe Tuệ Không pháp sư nói chuyện rất chuyên chú, hòa thượng Tam Bảo là người đầu tiên phát hiện Trương Dương đến, y biết rất rõ Trương Dương và Tần Truyền Lương, kinh hỉ nói: Giáo thụ Tần, ngài cũng tới à!
Tuệ Không pháp sư trước đó đã nghe nói phía Đông Giang đặc biệt mời một vị chuyên gia đến hiệp trợ bọn họ phục chùa Thu Hà, cũng cười cười nói với Tần Truyền Lương: Giáo thụ Tần, hạnh ngộ hạnh ngộ!
Hòa thượng Tam Bảo giới thiệu: Sư phụ, vị giáo thụ Tần này chính là chuyên gia mà thị lý mời đến, việc phục hồi và trùng kiến một loạt kiến trúc cổ như chùa Nam Lâm, tường thành cổ, nha môn cũ, đường cổ của Giang Thành trước đây đều là ông ấy tổ chức lãnh đạo.
Tần Truyền Lương cười nói: Tam bảo sư phó, tôi cũng không lợi hại như vậy đâu, tôi chỉ phụ trách thu thập tư liệu, tận lực từ trong tư liệu tái hiện được nguyên trạng của kiến trúc, lãnh đạo tổ chức thì không dám nói tới.
Kì Sơn cười cười đi tới chào hỏi bọn họ, y nói với Trương Dương: Tôi vốn cho rằng anh sẽ tới xem phóng sinh, không ngờ anh lại.
Trương Dương nói: Phóng sinh thật ra căn bản đừng long trọng như vậy, anh chỉ cần có tâm, cứ lặng lẽ phóng sinh là được, người khác không nhìn thấy nhưng Phật tổ nhất định sẽ thấy.
Tuệ Không pháp sư khen: Chủ nhiệm Trương nói chuyện câu nào câu nấy đều là thiên cơ, cần dụng tâm thể hội!
Trương Dương nói: Đại sư quá khen!
Tuệ Không pháp sư nói: Lão nạp du lịch tứ phương, giao du rộng rãi, chủ nhiệm Trương tuyệt đối là người của tuệ căn.
Trương đại quan nhân cười nói: Đại sư là đang cổ vũ tôi xuống tóc ư?
Tuệ Không pháp sư cười nói: Chủ nhiệm Trương nếu bỏ được hồng trần, thành tích tương lai nhất định không thể hạn lượng.
Kì Sơn cũng không khỏi bật cười: Chủ nhiệm Trương thật sự là khiến cho người ta hâm mộ, đại sư thưởng thức anh như vậy, anh nên cân nhắc một chút.
Trương Dương nói: Thôi tôi ở lai bên ngoài tu hành đi, Kỳ tổng, anh không phải là tu tại gia ư? Anh đi trước đi, Tuệ Không pháp sư, thật ra Kỳ tổng cũng rất có tuệ căn. Thằng ôn này tận sức đẩy sang người Kì Sơn, làm ra vẻ muốn đưa Kì Sơn vào không môn.
Tuệ Không cười nói: Kì tổng quả thực rất có tuệ căn, thiện tâm khả gia.
Hòa thượng Tam Bảo nói: Kì tổng vừa mới hứa, sẽ quyên giúp hai ngàn vạn thiện khoản để trùng kiến chùa Thu Hà.
Trương đại quan nhân tuy rằng đã đoán được từ trước, những vẫn bị sự rộng rãi của Kì Sơn khiến cho giật mình, không ngờ buôn lậu cá giờ kiếm được nhiều tiền thế, khiến cho cán bộ quốc gia như hắn phải xấu hổ, chẳng trách em trai của Kì Sơn bỏ ra năm trăm vạn phí tổn thất tinh thần mà lông mày cũng không nhăn lấy một cái, thằng ôn này có tiền.
Trên mặt Kì Sơn vẫn không hề lộ ra vẻ kiêu ngạo, y nói khẽ: Thật ra trong khoản tiền này, có một bộ phận là tiền bồi thường đất của chính phủ, tiền của quốc gia không dễ cầm, cho nên tôi lấy của nước thì dùng cho nước.
Trương Dương cười ha ha, nói: Kì tổng thật sự là sáng suốt!
Tần Truyền Lương từ trong tay tam bảo cầm lấy bức họa đó, từ trên hình ảnh có thể nhìn ra được bố cục của kiến trúc, có điều Tần Truyền Lương liếc một cái là nhìn ra được chỗ thiếu sót trong đó, phong cách kiến trúc không hợp với thời Minh, có một số giống như thời Đường Tống, cái này thì còn miễn cưỡng nói được, nhưng còn có một số phong cách rõ ràng là thời Thanh mạt, phải biết rằng nguyên tắc kiến của chùa Thu Hà là khôi phục quy mô tráng thịnh thời Minh triều, những kiến trúc bối cảnh không phù hợp với thời đại khi đó tất nhiên phải vứt bỏ.
Pháp sư pháp sư nói: Giáo thụ Tần có ý kiến gì?
Tần Truyền Lương nói khẽ: Trong khoảng thời gian này, tôi đã tìm đọc lịch sử từ thời được xây dựng của chùa Thu Hà, lại ở trên Đông Giang xử sở chí tìm được một số tư liệu lịch sử, về chùa Thu Hà tôi đã làm xong hai bản bút kỳ, tôi chủ yếu là nhắm vào công cụ phía kiến trúc, về phần Phật học, còn cần lãnh giáo đại sư.
Tần Truyền Lương nhìn thấy Trương Dương lập tức mặt mày hớn hở , tay phải chân phải của ông ta đều có tật, cầm nhiều đồ như vậy tất nhiên không tiện, Trương Dương bước tới đón lấy vali trong tay ông ta, Chu Sơn Hổ cũng đi tới, cầm lấy túi du lịch trong tay Tần Truyền Lương.
Trương Dương cũng đưa cả vali cho gã.
Tần Truyền Lương nói: Tiểu thanh không tới à?
Trương Dương nói: Bí thư Tần lâm thời bị thị lý gọi đi, cho nên bảo cháu tới đón chú.
Tần Truyền Lương cười nói: Cậu tới thì tốt hơn, hành lý của tôi không nhẹ, nó không cầm được. Ông ta quay người lại nhìn Chu Sơn Hổ đang xách đồ phía sau: Chàng trai, có mệt không?
Chu Sơn Hổ cười nói: Không mệt ạ, chỉ là trong vali có gì mà nặng thế!
Tần Truyền Lương nói: Sách và một số tài liệu, tiểu Thanh bảo tôi tới đây phụ tá trùng kiến chùa Thu Hà, cho nên tôi đã tìm đọc rất nhiều tài liệu, tìm hiểu mới biết quy mô trước đây của chùa Thu Hà không ngờ lại lớn như vậy.
Trương Dương nói: Chú Tần, chú lần này coi như là đúng với ý rồi, có thể tới chiếu cố con gái, lại có thể tìm được công tác mà mình có hứng thú, lưỡng toàn tề mĩ.
Tần Truyền Lương cười ha ha: Lại còn sắp có chuyện vui nữa.
Trương Dương đoán được ông ta đang nói tới chuyện của Tần Bạch và Tạ Quân Xước, cười bảo: Tiểu Bạch lần này đến có nói với cháu rồi, bí thư Tần bởi vì chuyện này mà rất tức giận, nói rằng hai người không coi chị ấy là người của Tần gia.
Tần Truyền Lương cười nói: Tiểu Thanh không lòng dạ hẹp hòi như vậy đâu, tôi là muốn nói trực tiếp với nó, mang tới cho nó một sự bất ngờ.
Bọn họ rời khỏi từ đường vip, ra tới bên ngoài, Chu Sơn Hổ bảo bảo họ đứng chờ, hắn đi vào bãi lấy xe.
Tần Truyền Lương muốn đi toalet, nói với Trương Dương một tiếng rồi đi tới nhà vệ sinh công cộng ở đối diện.
Tay chân của ông ta không tiện, lúc quay về chút nữa thì bị một chiếc Audi màu đen đụng phải.
Tần Truyền Lương sợ quá, đứng ở giữa đường, khi ông ta qua đường là đèn xanh, chiếc xe này không theo luật, đột nhiên xông qua, lái xe Audi hạ cửa kính xe xuống, quát: Lão già, ông con mẹ nó mù à? Xe to thế này mà không nhìn thấy à?
Tần Truyền Lương lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cười cười xấu hổ, khập khiễng đi tới đối diện.
Lái xe đó vẫn không ngừng mắng chửi, khi hắn đang chuẩn bị đi tiếp thì một bàn tay từ bên ngoài thò vào, tóm lấy cổ áo hắn, lôi hắn ra như một con gà con, tên lái xe còn chưa hiểu được là chuyện gì đang xảy ra thì đã ăn phải một cái tát nổ đom đóm mắt, sau đó thì bị ném xuống đất, hắn kêu thảm thiết: Mày con mẹ nó... Nói còn chưa dứt lời thì bụng lên ăn thêm một cước, thằng ôn này nện mông xuống đất, người thì bay lại về bên cạnh chiếc Audi đó, lưng nện mạnh lên thân xe.
Trương đại quan nhân uy phong lẫm lẫm xuất hiện bên cạnh Tần Truyền Lương, đỡ lấy tay Tần Truyền Lương, quan tâm nói: Chú Tần, chú không sao chứ?
Tần Truyền Lương đối với một màn này cũng không xa lạ gì, ông ta tất nhiên hiểu rõ tính tình của Trương Dương, tên lái xe đó miệng lưỡi bẩn thỉu, Trương Dương sao có thể để mặc ông ta bị mắng chửi, Tần Truyền Lương nói: Thôi bỏ đi!
Lái xe xe đó ôm mặt đứng dậy, chỉ vào Trương Dương: Mày cứ chờ đó...
Cửa sau xe Audi mở ra, một trugn niên áo mũ chỉnh tề bước ra, lại là cục trưởng cục điện lực tỉnh Lưu Hiểu Trung, không cần hỏi cũng biết, người Trương Dương vừa đánh là lái xe của y.
Lưu Hiểu Trung là một trong những nhân vật có thực quyền trong quan trường Bình Hải, Trương Dương là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ thanh niên của quan trường Bình Hải, hai người tuy rằng không quen nhau, nhưng đều nhận ra nhau, hai bên đều có ấn tượng với nhau, Lưu Hiểu Trung sau khi xuống xe, đầu tiên quát lái xe của y: Có kiểu lái xe như cậu à?? Sau khi mắng lái xe xong, y mới quay sang Trương Dương, ra vẻ kinh ngạc nói: Chủ nhiệm Trương, sao là cậu!
Trương Dương nói: Lưu cục à, thật sự là khéo nhỉ, cái tên khốn nạn này là lái xe của anh à? Những lời này của Trương đại quan nhân cũng không nể mặt Lưu Hiểu Trung chút nào. Lưu Hiểu Trung nghĩ thầm, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, hiện tại mày đánh thì cũng đánh rồi, biết là lái xe của tao, nói chuyện lại sỗ sang như vậy, cũng quá kiêu ngạo rồi, có điều Lưu Hiểu Trung đối với tính tình của Trương Dương cũng hiểu được ít nhiều, y cũng không định làm căng với Trương Dương, áy náy nói: Chủ nhiệm Trương, thật sự xin lỗi, tôi về nhất định sẽ xử lý nghiêm túc.
Trương Dương nhìn thấy người chung quanh càng lúc càng nhiều, cũng không định khiến quá nhiều người chú ý, gật đầu nói: Tốt lắm, tôi chờ kết quả xử lý của Lưu cục.
Lưu Hiểu Trung ngây ra, thằng ôn này không ngờ coi lời nói của mình là thật, tao là cục trưởng cục điện lực tỉnh, thằng nhóc mày hiện tại chỉ là một cán bộ cấp ban, mày nói chuyện với tao mà ngay cả một chút tôn kính cũng không có? Có điều sức nhẫn nại của Lưu Hiểu Trung coi như không tồi, y cười cười, bảo lái xe đi, trong mắt người ngoài là y chịu thiệt, phải chạy.
Tần Truyền Lương nhìn thấy bởi vì mình mà gây ra một trận phong ba như vậy thì cũng thấy ngại ngùng, ông ta tự trách: Đều do tôi cả, tay chân vô dụng.
Trương Dương nói: Chẳng lên quan gì tới chú cả, là tên lái xe kia khuyết đức, cháu sẽ không tha cho hắn đâu.
Tần Truyền Lương nhỏ giọng dặn dò: Cậu đừng nói với tiểu Thanh nhé, tôi sợ nó lo lắng.
Trương Dương gật đầu.
Chu Sơn Hổ trở về nghe nói tôi chuyện này, tức giận đến nỗi muốn đi đánh tên lái xe đó, gã cho rằng giết gà không cần phải dùng dao mổ trâu, loại cấp bậc của Trương Dương thì phải địch với cục trưởng cục điện lực, vấn đề giữa lái xe thì để hắn đi giải quyết, Tần Truyền Lương dặn đi dặn lại hai người họ đừng có gây chuyện, chuyện đã qua rồi, vả lại ông ta cũng không bị thương.
Khi bọn họ tới bộ chỉ huy xây dựng khu nội thành mới, mới biết Tần Thanh vẫn chưa tới, Trương Dương vốn định an bài cho Tần Truyền Lương đi nghỉ ngơi, nhưng Tần Truyền Lương sau khi ăn cơm xong liền đề xuất muốn tới di chỉ chùa Thu Hà.
Trương Dương biết Tần Truyền Lương rất, vì thế liền chở ông ta tới di chỉ chùa Thu Hà.
Tới ngoài bìa rừng thì dừng xe, nhìn thấy chiếc Phaeton đó của Kì Sơn, không ngờ y đã ở đây, Trương Dương và Tần Truyền Lương đi vào trong rừng cây. Đi được chưa tới vài bước thì nghe thấy giọng nói của hòa thượng Tam Bảo: Sư phụ, đây chính là bộ dạng trước đây của chùa Thu Hà?
Giọng nói của Tuệ Không pháp sư truyền đến: Chỉ căn cứ vào những gì được ghi chép lại thì khó tránh được có sai sót.”
Trương Dương và Tần Truyền Lương vòng qua gốc cây ở phía trước, đi tới bãi di chỉ đó.
Kì Sơn quả nhiên ở bên cạnh, tôi đang nghe Tuệ Không pháp sư nói chuyện rất chuyên chú, hòa thượng Tam Bảo là người đầu tiên phát hiện Trương Dương đến, y biết rất rõ Trương Dương và Tần Truyền Lương, kinh hỉ nói: Giáo thụ Tần, ngài cũng tới à!
Tuệ Không pháp sư trước đó đã nghe nói phía Đông Giang đặc biệt mời một vị chuyên gia đến hiệp trợ bọn họ phục chùa Thu Hà, cũng cười cười nói với Tần Truyền Lương: Giáo thụ Tần, hạnh ngộ hạnh ngộ!
Hòa thượng Tam Bảo giới thiệu: Sư phụ, vị giáo thụ Tần này chính là chuyên gia mà thị lý mời đến, việc phục hồi và trùng kiến một loạt kiến trúc cổ như chùa Nam Lâm, tường thành cổ, nha môn cũ, đường cổ của Giang Thành trước đây đều là ông ấy tổ chức lãnh đạo.
Tần Truyền Lương cười nói: Tam bảo sư phó, tôi cũng không lợi hại như vậy đâu, tôi chỉ phụ trách thu thập tư liệu, tận lực từ trong tư liệu tái hiện được nguyên trạng của kiến trúc, lãnh đạo tổ chức thì không dám nói tới.
Kì Sơn cười cười đi tới chào hỏi bọn họ, y nói với Trương Dương: Tôi vốn cho rằng anh sẽ tới xem phóng sinh, không ngờ anh lại.
Trương Dương nói: Phóng sinh thật ra căn bản đừng long trọng như vậy, anh chỉ cần có tâm, cứ lặng lẽ phóng sinh là được, người khác không nhìn thấy nhưng Phật tổ nhất định sẽ thấy.
Tuệ Không pháp sư khen: Chủ nhiệm Trương nói chuyện câu nào câu nấy đều là thiên cơ, cần dụng tâm thể hội!
Trương Dương nói: Đại sư quá khen!
Tuệ Không pháp sư nói: Lão nạp du lịch tứ phương, giao du rộng rãi, chủ nhiệm Trương tuyệt đối là người của tuệ căn.
Trương đại quan nhân cười nói: Đại sư là đang cổ vũ tôi xuống tóc ư?
Tuệ Không pháp sư cười nói: Chủ nhiệm Trương nếu bỏ được hồng trần, thành tích tương lai nhất định không thể hạn lượng.
Kì Sơn cũng không khỏi bật cười: Chủ nhiệm Trương thật sự là khiến cho người ta hâm mộ, đại sư thưởng thức anh như vậy, anh nên cân nhắc một chút.
Trương Dương nói: Thôi tôi ở lai bên ngoài tu hành đi, Kỳ tổng, anh không phải là tu tại gia ư? Anh đi trước đi, Tuệ Không pháp sư, thật ra Kỳ tổng cũng rất có tuệ căn. Thằng ôn này tận sức đẩy sang người Kì Sơn, làm ra vẻ muốn đưa Kì Sơn vào không môn.
Tuệ Không cười nói: Kì tổng quả thực rất có tuệ căn, thiện tâm khả gia.
Hòa thượng Tam Bảo nói: Kì tổng vừa mới hứa, sẽ quyên giúp hai ngàn vạn thiện khoản để trùng kiến chùa Thu Hà.
Trương đại quan nhân tuy rằng đã đoán được từ trước, những vẫn bị sự rộng rãi của Kì Sơn khiến cho giật mình, không ngờ buôn lậu cá giờ kiếm được nhiều tiền thế, khiến cho cán bộ quốc gia như hắn phải xấu hổ, chẳng trách em trai của Kì Sơn bỏ ra năm trăm vạn phí tổn thất tinh thần mà lông mày cũng không nhăn lấy một cái, thằng ôn này có tiền.
Trên mặt Kì Sơn vẫn không hề lộ ra vẻ kiêu ngạo, y nói khẽ: Thật ra trong khoản tiền này, có một bộ phận là tiền bồi thường đất của chính phủ, tiền của quốc gia không dễ cầm, cho nên tôi lấy của nước thì dùng cho nước.
Trương Dương cười ha ha, nói: Kì tổng thật sự là sáng suốt!
Tần Truyền Lương từ trong tay tam bảo cầm lấy bức họa đó, từ trên hình ảnh có thể nhìn ra được bố cục của kiến trúc, có điều Tần Truyền Lương liếc một cái là nhìn ra được chỗ thiếu sót trong đó, phong cách kiến trúc không hợp với thời Minh, có một số giống như thời Đường Tống, cái này thì còn miễn cưỡng nói được, nhưng còn có một số phong cách rõ ràng là thời Thanh mạt, phải biết rằng nguyên tắc kiến của chùa Thu Hà là khôi phục quy mô tráng thịnh thời Minh triều, những kiến trúc bối cảnh không phù hợp với thời đại khi đó tất nhiên phải vứt bỏ.
Pháp sư pháp sư nói: Giáo thụ Tần có ý kiến gì?
Tần Truyền Lương nói khẽ: Trong khoảng thời gian này, tôi đã tìm đọc lịch sử từ thời được xây dựng của chùa Thu Hà, lại ở trên Đông Giang xử sở chí tìm được một số tư liệu lịch sử, về chùa Thu Hà tôi đã làm xong hai bản bút kỳ, tôi chủ yếu là nhắm vào công cụ phía kiến trúc, về phần Phật học, còn cần lãnh giáo đại sư.
/2583
|