Y Đạo Quan Đồ

Chương 1132 - Vô Sinh(2)

/2583


Trương Dương nghe hai vợ chồng ông ta đều nói vậy cũng không đòi đi nữa, dù sao thì dù hắn có lái xe qua đó, thì cũng mất rất nhiều thời gian để đến được Nhật Sát Tắc, càng huống hồ, khí hậu của cao nguyên thay đổi thất thường, đường xá phức tạp, ngồi máy bay trực thăng có thể tiết kiệm không ít thời gian.

Sau khi sắp xếp xong chỗ ở cho họ, Trương Dương đã giành chút thời gian gọi điện cho An Ngữ Thần, hắn không nói với An Ngữ Thần mình đã đến Tây Tạng, mà chỉ hỏi về tình hình của cô, An Ngữ Thần bảo Trương Dương yên tâm, cô đã kiểm tra xong, tình hình hiện tại rất ổn định, bệnh viện đã cho người đến kiểm soát tình hình thai nhi của cô, còn sắp xếp cho cô một người trợ sản đi cùng nữa, An Ngữ Thần khuyên Trương Dương an tâm làm việc, có tình hình gì bất thường cô sẽ báo cho hắn ngay.

Đặt điện thoại xuống, nghe thấy tiếng gõ cửa, Trương Dương nói: “Cửa không đóng đâu!”

Tiết Vĩ Đồng đẩy cửa ló đầu vào: “Hi! Anh ba, chúng ta xuống dưới nướng dê đi!”

Trương Dương cười: “Được, em gọi cả Trần Tuyết đến đi!”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Cô ấy đi tắm rồi, em đã nói cô ấy đừng phiền phức vậy nữa, ăn xong thịt dê nướng toàn thân lại đầy mùi!”

Trương Dương bước ra khỏi cửa.

Tiết Vĩ Đồng dặn hắn: “Chú của em có tửu lượng nổi tiếng đấy, hôm nay anh hãy giúp em chuốc cho ông say nhé!”

Trương Dương nhịn không nổi cười, chưa bao giờ thấy ai như Tiết Vĩ Đồng, muốn chuốc say chú của mình, đây chẳng phải là không nể mặt chủ nhà sao?

Trương Dương ngay lập tức liền nói: “Nhà cô em có mấy người con?”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Chẳng có ai cả, hai người lấy nhau đã mười lăm năm rồi, nhưng không sinh được con, từ Lhasa đến kinh thành, hầu như đã tìm hết các bác sĩ nổi tiếng, thuốc đông, thuốc tây, thuốc Tây Tạng, đều uống không ít rồi, nhưng chẳng có chút tác dụng nào cả, đây cũng là lý do họ không muốn về nội địa, sợ người ta nói ra nói vào.”

Trương Dương nói: “Hai người có kiểm tra kỹ càng chưa?”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Kiểm tra hết rồi, hai người đều rất khỏe mạnh, ngay cả bác sĩ cũng không thể hiểu nổi tại sao cô em lại không có thai được. Đúng rồi, chút nữa anh đừng nhắc đến chuyện này nhé, họ rất kỵ nói đến chuyện này.”

Hai người vừa nói chuyện vừa bước xuống vườn.

Nghiêm Tuấn Cường đích thân ra trận, ông lấy thịt dê đã làm xong đặt lên giá sắt, hai chiến sĩ khác giúp nhóm lửa.

Tiết Vĩ Đồng xông đến: “Để tôi, để tôi!”

Nghiêm Tuấn Cường nói: “Cháu không nướng được thịt dê đâu, nhất định phải nắm được mức độ lửa, phải nướng đến độ ở ngoài thì cháy ở trong thì mềm mới được coi là giỏi, chú đã luyện đến mười lăm năm rồi mới có trình độ thế này, hôm nay nhiều khác như vậy, cháu đừng làm loạn thêm nữa, cháu cứ ngồi ở một bên đợi ăn đi!”

Tiết Anh Hồng thay thường phục, rồi cười nói: “Vĩ Đồng, để cho chú cháu làm đi!”

Mấy người ngồi xuống vây quanh đống lửa, Nghiêm Tuấn Cường đưa thịt dê cho người phục vụ, rồi vào bếp lấy thịt bò đã hầm xong, cắt ra rồi bê ra ngoài.

Họ uống rượu Mao Đài, Tiết Anh Hồng thầm gọi Tiết Vĩ Đồng đến,rồi thấp giọng nói: “Vĩ Đồng, chút nữa cháu đừng để cho chú uống rượu nhé.”

Tiết Vĩ Đồng ngớ người: “Tai sao ạ?”

Tiết Anh Hồng hơi khó xử, bà xấu hổ nói: “Vì….vì, bác sĩ bảo ông ấy không được uống rượu.”

Tiết Vĩ Đồng ngay lập tức đã hiểu, hai người nhất định đã lấy được phương thuốc ở đâu đó, cai rượu để sinh con.

Mặc dù Trương đại quan ngồi ở xa, nhưng tai của tên này thật sự quá thính, hắn đã nghe thấy hết những lời của Tiết Anh Hồng nói, hắn thật sự buồn cười, sinh con có liên quan gì đến cai rượu chứ?

Bên Nghiêm Tuấn Cường đã rót rượu Mao Đài vào bát rồi, và đưa một bát trong số đó cho Trương Dương, khi định rót một bát cho mình, vợ của ông ta là Tiết Anh hồng đã bước đến, che đi chiếc bát trong tay Nghiêm Tuấn Cường: “Tiểu Trương à, gần đây chú Nghiêm của cháu không được khỏe lắm, hôm nay đừng để ông ấy uống nữa.”

Trương Dương biết dụng ý của bà, liền cười nói: “Vâng, vâng!”

Nghiêm Tuấn Cường khó chịu, ông ta chau chau mày nói: “Bà làm loạn cái gì chứ? Cơ thể tôi có gì mà không khỏe.” Ông ta giơ tay đòi rót rượu.

Tiết Anh Hồng nói: “Bác sĩ nói rằng không được để cho ông uống rồi.”

Nghiêm Tuấn Cường nói: “Hôm nay Đồng Đồng và bạn nó từ xa đến đây, bà không để tôi uống rượu thì còn ra thể thống gì nữa? Tôi hứa với bà, từ ngày mai, từ ngày mai tôi sẽ bắt đầu cai rượu.”

Trần Tuyết cũng từ trên lầu đi xuống, cô ngồi xuống bên Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng, cười xấu hổ, mái tóc đen tung bay trong gió, mùi hương tỏa ra, cô ấy thật đẹp.

Trương Dương nghĩ đến việc tới tận giờ vẫn chưa nói cho Trần Tuyết biết mục đích của chuyến đi lần này, hắn cảm thấy hơi khó xử về chuyện này, phải dùng cách nào để nói cho Trần Tuyết biết, mà không để cô ấy đánh giá thấp bản thân hắn đây?

Cuộc tranh luận giữa Nghiêm Tuấn Cường và Tiết Anh Hồng kết thúc bằng màn thắng của ông ta, Tiết Anh Hồng đã đồng ý cho ông ta uống ít một chút.

Nhưng khi uống vào rồi, thì Nghiêm Tuấn Cường không thể nào khống chế nổi, ông ta quên hết những lời dặn dò của vợ, Trương Dương lại là một người nghìn chén không say, Nghiêm Tuấn Cường hiếm khi gặp được đối thủ thế này, nên càng uống càng hưng phấn.

Tiết Anh Hồng thấy chồng uống hết cả cân rượu, lại bước qua nhắc nhở ông ta, Nghiêm Tuấn Cường nói: “Anh Hồng à, bà để tôi uống cho thoải mái chút đi, rượu gặp tri kỷ nhìn chén ít, tôi và Tiểu Trương đúng là hợp cạ.”

Tiết Anh Hồng nói: “Tôi thấy là uống vào mới thành hợp cạ thôi.”

Mọi người xung quanh cười, Tiết Anh Hồng cũng chẳng biết làm thế nào, thật ra bà ta cũng hiểu rằng, chồng mình đã mất lòng tin về việc liệu họ có thể có con hay không, từ lúc lấy nhau đến giờ, họ đều không ngừng nỗ lực, đã trải qua đến mười lăm năm rồi, hai vợ chồng cũng không ngừng chữa trị, nhưng vẫn chẳng có động tĩnh gì cả.

Trương Dương nhận chiếc đùi dê nướng Tiết Vĩ Đồng đưa cho, cắn một miếng, rồi lại uống một hớp rượu lớn, khen: “Thật là sướng, ăn được cả miếng lớn, uống rượu đã đời, đời người thế này còn mong muốn gì thêm nữa?”

Nghiêm Tuấn Cường cười nói: “Đúng vậy, đời người thế này, thật sự chẳng còn tiếc nuối gì nữa.” Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng ông ta vẫn tiếc nuối.

Trương đại quan đột nhiên hỏi một câu: “Chú Nghiêm, sao không thấy con chú đâu cả vậy?”

Một câu nói làm cho mọi người đều ngớ ra, Tiết Vĩ Đồng trừng to mắt, trước đó cô đã nhắc nhở Trương Dương rồi, nhưng tên này chuyện gì không nói lại nói đúng chuyện đó, nhắc tới đúng chuyện mà vợ chồng nhà họ kiêng kị nhất, đây chẳng phải là cố nói vào nỗi đau của họ sao? Tiết Vĩ Đồng vốn tưởng rằng tên này uống say rồi, nhưng nhìn thấy con mắt tỉnh táo của Trương Dương, không hề có chút say sưa nào hết, tên này rõ ràng là cố ý làm vậy.

Nghiêm Tuấn Cường ngớ ra một chút, có điều ông ta ngay lập tức cười, người không biết không có tội, nhưng sắc mặt của Tiết Anh Hồng đã không được đẹp đẽ nữa.

Nghiêm Tuấn Cường nói: “Hai vợ chồng chú không có con.” Nói xong ông ta lại bổ sung thêm một câu: “….Không định có con!” Câu này có phần thừa thãi, chỉ có họ mới biết rằng những năm gần đây họ đã nỗ lực thế nào để có con, Nghiêm Tuấn Cường thầm nghĩ, ông đây đã đổ biết bao mồ hôi nước mắt, nhưng ông trời lại không nể mặt, thuận theo số phận vậy, đời này cũng chỉ thế thôi. Nghĩ đến chuyện này, trong lòng ông ta lại không thoải mái, cầm bát rượu lên, uống hai ngụm lớn, bát rượu đã nhìn thấy đáy.

Ông ta cầm bình rượu muốn rót thêm, nhưng Tiết Anh Hồng đã bước đến ngăn lại: “Đừng uống nữa, uống nữa là sẽ thành quá chén rồi.”

Nghiêm Tuấn Cường nói: “Sao bà lắm chuyện vậy? Chẳng phải chỉ là uống chút rượu thôi sao?”

Tiết Anh Hồng nói: “Tôi bảo ông đừng uống nữa!”

Nghiêm Tuấn Cường vì đã uống không ít, nên rượu hơi bốc lên đầu, ông ta trừng mắt nói: “Bà dựa vào đâu mà ra lệnh cho tôi? Cấp bậc của bà cao hơn của tôi à, hay là tuổi đời nhiều hơn tôi?”

Tiết Anh Hồng nói: “Nghiêm Tuấn Cường, ông say rồi đúng không? Trước mặt một lũ con cháu thế này, ông định nổi điên có mất mặt không chứ?”

“Ai định nổi điên? Tôi chẳng làm sao hết, Tiết Anh Hồng, bà đừng có cả ngày ra lệnh bảo tôi làm gì nữa, tôi là chồng bà, chứ không phải là người hầu của bà.”

Trương Dương cũng không ngờ một câu nói của hắn đã làm cho hai vợ chồng cãi nhau, xem ra hai vợ chồng này ngoài mặt thì tỏ ra hòa thuận, nhưng nội bộ vẫn tồn tại không ít mâu thuẫn, có thể thấy rằng, làm con rể của Tiết gia không hề dễ dàng, Tiết Anh Hồng nhất định bình thường lớn tiếng nói người khác đã quen, Nghiêm Tuấn Cường rất tức giận, có điều bình thường chỉ dám giận mà không dám nói, hôm nay mượn hơi men đã phát tác ra ngoài.

Tiết Anh Hồng cũng là một người nóng tính: “Ai bảo rằng ông là người hầu của tôi chứ? Tôi bảo ông đừng uống rượu nữa sai à? Bác sĩ đã dặn rằng ông phải bỏ rượu, nhưng ông lại cứ không nghe.”

Nghiêm Tuấn Cường nói: “Bà nói thế là có ý gì chứ? Theo ý bà, chúng ta không có con đều là do tôi uống rượu à?”

Tiết Vĩ Đồng tức giận trừng mắt với Trương Dương, trong lòng thầm nói, tiểu tử nhà anh chẳng phải làm loạn ở đây rồi sao? Vừa đến đã làm cho gia đình cô tôi bất hòa.

Trần Tuyết nhìn sang Trương Dương đầy ngụ ý, nhưng cô không cho rằng lời của Trương Dương là hoàn toàn vô ý, nhất định rằng hắn cố ý làm vậy.

Tiết Anh Hồng nghe Nghiêm Tuấn Cường nói trước mặt mọi người như vậy, liền tức giận: “Nghiêm Tuấn Cường, ông nói vậy là có ý gì? Ý của ông là, chúng ta không có con đều là do tôi gây ra rồi?”

/2583

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status