Sau khi thương lượng với Ân Thiền pháp sư, Trương Dương quyết định ngày mai sẽ chữa thương chính thức cho An Ngữ Thần.
Một là điều kiện cơ thể của An Ngữ Thần đã có thể đáp ứng được việc trị thương, hai là vì sau khi hắn nắm được cách hô hấp của đại thừa quyết đã hoàn thành một lần đột phá bản thân, dù là trạng thái cơ thể hay là tu vi nội lực đều đang ở trong giai đoạn đỉnh cao, còn một điểm rất quan trọng nữa, Văn Linh đã xuất hiện ở Tây Tạng, theo tình hình trước mắt, có lẽ cô ấy sẽ không rời đi trong thời gian ngắn.
Nhưng khi Trương Dương nói về vấn đề trị thương cho An Ngữ Thần nghe, đã gặp phải sự từ chối quyết đoán của cô ấy.
An Ngữ Thần lắc đầu nói: “Trương Dương, em đã suy nghĩ kĩ rồi, em muốn sinh đứa con này ra, sau đó mới suy nghĩ đến việc trị liệu cho bản thân em.”
Trương Dương nói: “Tiểu Yêu, kinh mạch mới trong người em đã hoàn toàn trưởng thành, với em mà nói, chỉ có cơ hội trong mấy ngày này thôi, nếu như đợi đến khi thai nhi ra đời, kinh mạch sẽ lão hóa, và sẽ vuột mất cơ hội trị thương tốt nhất cho em.”
An Ngữ Thần nói: “Anh có thể đảm bảo rằng hai mẹ con em được bình an không?”
Trương Dương không thể nói được gì, hắn không đủ chắc chắn, hắn không biết phải trả lời câu hỏi này của An Ngữ Thần thế nào.
An Ngữ Thần nói: “Anh không thể đảm bảo, em biết rằng, anh muốn cứu em, nhưng nếu như để cứu tính mạng của em mà lại hi sinh tính mạng của con, thì em thà chọn cái chết cho mình!” Khi nói ra câu này, khóe mắt cô đã tràn lệ.
Trương Dương ôm lấy hai vai của An Ngữ Thần rồi nói: “Tiểu Yêu, chúng ta chỉ có cơ hội này thôi, một cơ hội duy nhất này thôi, anh không thể nghĩ ra cách nào khác!”
An Ngữ Thần khóc nói: “Cách gì chứ? Hi sinh con của chúng ta, để đối lấy vận mệnh mà em chưa hề biết sao? Trương Dương, em biết rằng anh muốn tốt cho em, nhưng trong những ngày này, một sinh mệnh bé nhỏ đang dần hình thành trong người em, nó ngày đêm ở bên cạnh em, sinh mệnh của nó đã hòa vào làm một với em, vì nó, em có thể hi sinh tính mạng của mình, vì nó, em có thể từ bỏ tất cả, em thà rằng dùng tất cả sự nỗ lực của mình để bảo vệ sự bình an của nó, Trương Dương, anh đã từng hứa với em, dù thế nào anh cũng đảm bảo cho con chúng ta được bình yên.”
Trương Dương cảm động nói: “Anh hiểu!”
“Không! Anh không hiểu đâu, anh không hề hiểu cảm giác của em đâu!” An Ngữ Thần lớn tiếng nói.
Trương Dương cắn cắn môi, ôm An Ngữ Thần vào lòng, An Ngữ Thần ép mặt vào ngực hắn rồi khóc, tiếng cô run rẩy vang lên: “Trương Dương, em xin anh, em xin anh hãy tiếc thương sinh mạng của nó, như tiếc thương em vậy, vì nó không chỉ thuộc về một mình em.”
Vành mắt Trương Dương đã đỏ, hắn gật mạnh đầu, lúc này bất cứ lời nào đều là vô nghĩa, hắn không cần nói gì nữa, cũng không biết rốt cuộc phải nói gì. Hắn có thể hiểu được cảm giác của An Ngữ Thần, một người con gái trở thành một người phụ nữ, chỉ là cơ thể thay đổi, không có nghĩa là trái tim đã hoàn toàn trưởng thành, nhưng khi cô ấy thật sự đã mang trong mình đứa con, khi cô ấy chuẩn bị trở thành một người mẹ, tình mẫu tử bấy lâu ẩn giấu trong lòng cô ấy sẽ trào lên mãnh liệt, An Ngữ Thần xem trọng đứa trẻ này vô cùng, cô ấy xem trọng nó đến độ dù có phải hi sinh bản thân mình cũng không muốn đứa bé chịu bất cứ sự tổn thương nào.
Trần Tuyết cùng An Ngữ Thần đi dạo quanh bờ hồ, tắm trong ánh mặt trời chiều, hít thở không khí trong lành, An Ngữ Thần đặt tay lên bụng, Trần Tuyết nhìn sang cô ấy, rồi nói: “Hình như Trương Dương rất buồn.”
An Ngữ Thần gật đầu nói: “Anh ấy muốn chữa bệnh cho tôi vào ngày mai, nhưng tôi đã từ chối.”
Trần Tuyết nói: “Lần này tôi cùng anh ấy đến Tây Tạng, mục đích là vì chuyện của cô, trước khi gặp được cô, tôi không biết mọi việc lại phức tạp đến vậy.”
An Ngữ Thần cười nói: “Cô không nghĩ rằng đến đây là để cứu tôi, và càng không nghĩ rằng tôi đã có thai.”
Trần Tuyết nói: “Có lẽ cô hiểu rất rõ về tình trạng cơ thể mình, cô biết rằng nếu từ chối lần chữa trị này, sợ rằng sẽ không còn cơ hội để chữa trị nữa.”
An Ngữ Thần thở dài một hơi, rồi ngồi xuống trên bãi cỏ, Trần Tuyết ngồi bên cạnh cô ấy, ngắt một bông hóa dại, cắm lên mái tóc của An Ngữ Thần.
An Ngữ Thần cười nói: “Cảm ơn!”
Trần Tuyết nói: “Cô rất xinh đẹp, cô là bà mẹ bầu xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp, xem ra có một câu nói là thật, tình mẹ có thể làm cho con người trở nên xinh đẹp.”
An Ngữ Thần nói: “Có lẽ tôi không đẹp như cô nói, nhưng gần đây tôi đã thật sự hiểu được thế nào là tình mẹ.”
“Cô sợ rằng đứa con trong bụng cô bị tổn thương, vì vậy cô không dám chữa trị, không dám mạo hiểm sao?”
An Ngữ Thần gật đầu.
Trần Tuyết nói: “Cô đã từng nghĩ đến Trương Dương chưa, nếu như cô từ bỏ việc trị thương mà xảy ra việc ngoài ý muốn, vậy thì anh ấy sẽ phải chấp nhận sự đau khổ mất cô thế nào đây?”
An Ngữ Thần nói: “Anh ấy là một người kiên cường, tôi hiểu rất rõ về tình hình của mình, cơ hội tôi có thể hoàn toàn bình phục là rất ít. Tôi từ bỏ việc trị liệu, ít nhất có thể bảo đảm cho một người được bình an, nếu như tôi đồng ý trị liệu, nhỡ đâu cả hai chúng tôi đều gặp bất trắc, vậy thì anh ấy chẳng phải càng đau khổ hơn hay sao?”
Trần Tuyết nói: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng này của cô, nhưng cô có thể trả lời một câu hỏi của tôi không, lúc bắt đầu mang thai, có có phải vì mục đích chữa bệnh không?”
An Ngữ Thần nói: “Rất nhiều việc không phải thứ chúng ta có thể nắm chắc, tôi thừa nhận, sự xuất hiện của đứa trẻ này có một phần nguyên nhân rất lớn là do tôi muốn trị bệnh bẩm sinh của mình, nhưng trong quá trình mang thai, tâm lí của tôi đã thay đổi tự lúc nào không biết, tôi yêu đứa trẻ còn hơn cả tính mạng mình, tôi không muốn nó phải mạo hiểm.”
Trần Tuyết nói: “Trương Dương đã tốn nhiền khổ tâm thế này, đến cuối cùng cô lại quyết định từ bỏ, anh ta làm sao có thể vui vẻ được đây? Tại sao cô không cho anh ấy một cơ hội để thử chứ?”
An Ngữ Thần nói: “Trần Tuyết, cô không hiểu đâu, tôi đồng ý cho anh ấy tất cả, nhưng chỉ có đứa trẻ này, tôi không thể lấy nó ra để đặt cược, dù là tôi có thể phục hồi, nhưng vì vậy mà hi sinh tính mạng của con, tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa? Trong cuộc sống sau này của tôi, chỉ cần nghĩ đến việc này, tôi sẽ rất áy náy, một đời người đều sống trong đau khổ, cuộc đời như vậy liệu làm sao còn vui vẻ được?”
“Trương Dương thì sao? Cô để bảo vệ cái gọi là tình mẹ cùa mình, mà ép quyết định của mình lên người anh ấy, ép anh ấy từ bỏ cơ hội có thể bảo vệ được cả hai mẹ con cô, nếu như cô xảy ra việc gì, cô thử nghĩ xem cuộc sống sau này của Trương Dương sẽ thế nào đây, anh ấy làm sao có thể có gì gọi là vui vẻ và hạnh phúc được chứ?”
An Ngữ Thần ngớ người, từ trước đến giờ cô đều cố gắng né tránh vấn đề này, nhưng sau khi Trần Tuyết nói chuyện này ra, cô đột nhiên ý thức được, có một vài việc không thể nào tránh né mãi được.
Trần Tuyết nói: “Tôi tin rằng, trong lòng cô nhất định yêu Trương Dương tha thiết, nếu đã yêu anh ấy, tại sao cô lại không tin anh ấy? Tại sao không tin rằng anh ấy có thể làm cho hai mẹ con cô được bình yên? Đứa con không chỉ là của riêng mình cô, bất cứ ai khi đối mặt với cốt nhục của mình, đều cố gắng hết sức để bảo vệ nó, hãy cho anh ấy một cơ hội, và cũng là cho chính cô một cơ hội, dù là cô hi sinh bản thân mình để đối lấy sự bình yên của đứa bé, nhưng một đứa bé từ lúc sinh ra đã mất mẹ, tương lai liệu nó có hạnh phúc được hay không? Cô đã cho nó sinh mạng, nhưng lại muốn để nó lại một mình cô độc trên cõi đời này, sống một cuộc sống không có tình yêu của mẹ, đây là yêu sao?”
Trần Tuyết lắc lắc đầu nói: “Theo tôi, đây cũng là một biểu hiện của sự vô trách nhiệm, cô từ bỏ việc cứu chính mình, cũng chính là việc đã từ bỏ trách nhiệm đảm nhận việc làm mẹ của mình, với một đứa trẻ mà nói, điều quan trọng không chỉ là được sinh ra đời, mà còn phải nuôi nấng nó, cùng nó lớn lên! Chẳng lẽ cô không muốn nhìn đứa con của mình được sinh ra một cách khỏe mạnh ư? Chẳng lẽ cô không muốn ở bên nó từng ngày ư, chẳng lẽ cô không muốn nó gọi cô một tiếng mẹ ư, chẳng lẽ không muốn nhìn nó trưởng thành, nhìn nó có sự nghiệp có gia đình ư?”
An Ngữ Thần rơi lệ, cô muốn, cô muốn lắm chứ, nhưng làm sao cô có thể làm được điều đó? Ông trời liệu có cho cô ấy cơ hội này không?”
Trần Tuyết rút ra một chiếc khăn giấy đưa cho An Ngữ Thần, An Ngữ Thần lau nước mắt rồi nói: “Tôi không biết nữa, tôi không biết rốt cuộc mình phải làm gì!”
Trần Tuyết nhẹ nhàng nói: “Tiểu Yêu, hãy cho mình thêm một chút lòng tin, và cũng tin tưởng vào Trương Dương thêm một chút, ông trời công bằng với tất cả mọi người, ông trời sẽ không đối xử tàn nhẫn với người tốt.
An Ngữ Thần cười, trên mặt chảy dài hai dòng nước mắt. Cô nhẹ nhàng nói: “Tôi biết rằng Trương Dương còn căng thẳng hơn tôi, và còn buồn hơn tôi.”
Trần Tuyết nói: “Là một người đàn ông, đây là trách nhiệm mà anh ấy cần phải có.”
“Quan tâm thêm loạn, với tâm trạng này của anh ấy, anh ấy có thể làm tốt việc này được không?” An Ngữ Thần cũng nhận ra trạng thái hiện tại của Trương Dương thật sự hơi phiền phức.
Một là điều kiện cơ thể của An Ngữ Thần đã có thể đáp ứng được việc trị thương, hai là vì sau khi hắn nắm được cách hô hấp của đại thừa quyết đã hoàn thành một lần đột phá bản thân, dù là trạng thái cơ thể hay là tu vi nội lực đều đang ở trong giai đoạn đỉnh cao, còn một điểm rất quan trọng nữa, Văn Linh đã xuất hiện ở Tây Tạng, theo tình hình trước mắt, có lẽ cô ấy sẽ không rời đi trong thời gian ngắn.
Nhưng khi Trương Dương nói về vấn đề trị thương cho An Ngữ Thần nghe, đã gặp phải sự từ chối quyết đoán của cô ấy.
An Ngữ Thần lắc đầu nói: “Trương Dương, em đã suy nghĩ kĩ rồi, em muốn sinh đứa con này ra, sau đó mới suy nghĩ đến việc trị liệu cho bản thân em.”
Trương Dương nói: “Tiểu Yêu, kinh mạch mới trong người em đã hoàn toàn trưởng thành, với em mà nói, chỉ có cơ hội trong mấy ngày này thôi, nếu như đợi đến khi thai nhi ra đời, kinh mạch sẽ lão hóa, và sẽ vuột mất cơ hội trị thương tốt nhất cho em.”
An Ngữ Thần nói: “Anh có thể đảm bảo rằng hai mẹ con em được bình an không?”
Trương Dương không thể nói được gì, hắn không đủ chắc chắn, hắn không biết phải trả lời câu hỏi này của An Ngữ Thần thế nào.
An Ngữ Thần nói: “Anh không thể đảm bảo, em biết rằng, anh muốn cứu em, nhưng nếu như để cứu tính mạng của em mà lại hi sinh tính mạng của con, thì em thà chọn cái chết cho mình!” Khi nói ra câu này, khóe mắt cô đã tràn lệ.
Trương Dương ôm lấy hai vai của An Ngữ Thần rồi nói: “Tiểu Yêu, chúng ta chỉ có cơ hội này thôi, một cơ hội duy nhất này thôi, anh không thể nghĩ ra cách nào khác!”
An Ngữ Thần khóc nói: “Cách gì chứ? Hi sinh con của chúng ta, để đối lấy vận mệnh mà em chưa hề biết sao? Trương Dương, em biết rằng anh muốn tốt cho em, nhưng trong những ngày này, một sinh mệnh bé nhỏ đang dần hình thành trong người em, nó ngày đêm ở bên cạnh em, sinh mệnh của nó đã hòa vào làm một với em, vì nó, em có thể hi sinh tính mạng của mình, vì nó, em có thể từ bỏ tất cả, em thà rằng dùng tất cả sự nỗ lực của mình để bảo vệ sự bình an của nó, Trương Dương, anh đã từng hứa với em, dù thế nào anh cũng đảm bảo cho con chúng ta được bình yên.”
Trương Dương cảm động nói: “Anh hiểu!”
“Không! Anh không hiểu đâu, anh không hề hiểu cảm giác của em đâu!” An Ngữ Thần lớn tiếng nói.
Trương Dương cắn cắn môi, ôm An Ngữ Thần vào lòng, An Ngữ Thần ép mặt vào ngực hắn rồi khóc, tiếng cô run rẩy vang lên: “Trương Dương, em xin anh, em xin anh hãy tiếc thương sinh mạng của nó, như tiếc thương em vậy, vì nó không chỉ thuộc về một mình em.”
Vành mắt Trương Dương đã đỏ, hắn gật mạnh đầu, lúc này bất cứ lời nào đều là vô nghĩa, hắn không cần nói gì nữa, cũng không biết rốt cuộc phải nói gì. Hắn có thể hiểu được cảm giác của An Ngữ Thần, một người con gái trở thành một người phụ nữ, chỉ là cơ thể thay đổi, không có nghĩa là trái tim đã hoàn toàn trưởng thành, nhưng khi cô ấy thật sự đã mang trong mình đứa con, khi cô ấy chuẩn bị trở thành một người mẹ, tình mẫu tử bấy lâu ẩn giấu trong lòng cô ấy sẽ trào lên mãnh liệt, An Ngữ Thần xem trọng đứa trẻ này vô cùng, cô ấy xem trọng nó đến độ dù có phải hi sinh bản thân mình cũng không muốn đứa bé chịu bất cứ sự tổn thương nào.
Trần Tuyết cùng An Ngữ Thần đi dạo quanh bờ hồ, tắm trong ánh mặt trời chiều, hít thở không khí trong lành, An Ngữ Thần đặt tay lên bụng, Trần Tuyết nhìn sang cô ấy, rồi nói: “Hình như Trương Dương rất buồn.”
An Ngữ Thần gật đầu nói: “Anh ấy muốn chữa bệnh cho tôi vào ngày mai, nhưng tôi đã từ chối.”
Trần Tuyết nói: “Lần này tôi cùng anh ấy đến Tây Tạng, mục đích là vì chuyện của cô, trước khi gặp được cô, tôi không biết mọi việc lại phức tạp đến vậy.”
An Ngữ Thần cười nói: “Cô không nghĩ rằng đến đây là để cứu tôi, và càng không nghĩ rằng tôi đã có thai.”
Trần Tuyết nói: “Có lẽ cô hiểu rất rõ về tình trạng cơ thể mình, cô biết rằng nếu từ chối lần chữa trị này, sợ rằng sẽ không còn cơ hội để chữa trị nữa.”
An Ngữ Thần thở dài một hơi, rồi ngồi xuống trên bãi cỏ, Trần Tuyết ngồi bên cạnh cô ấy, ngắt một bông hóa dại, cắm lên mái tóc của An Ngữ Thần.
An Ngữ Thần cười nói: “Cảm ơn!”
Trần Tuyết nói: “Cô rất xinh đẹp, cô là bà mẹ bầu xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp, xem ra có một câu nói là thật, tình mẹ có thể làm cho con người trở nên xinh đẹp.”
An Ngữ Thần nói: “Có lẽ tôi không đẹp như cô nói, nhưng gần đây tôi đã thật sự hiểu được thế nào là tình mẹ.”
“Cô sợ rằng đứa con trong bụng cô bị tổn thương, vì vậy cô không dám chữa trị, không dám mạo hiểm sao?”
An Ngữ Thần gật đầu.
Trần Tuyết nói: “Cô đã từng nghĩ đến Trương Dương chưa, nếu như cô từ bỏ việc trị thương mà xảy ra việc ngoài ý muốn, vậy thì anh ấy sẽ phải chấp nhận sự đau khổ mất cô thế nào đây?”
An Ngữ Thần nói: “Anh ấy là một người kiên cường, tôi hiểu rất rõ về tình hình của mình, cơ hội tôi có thể hoàn toàn bình phục là rất ít. Tôi từ bỏ việc trị liệu, ít nhất có thể bảo đảm cho một người được bình an, nếu như tôi đồng ý trị liệu, nhỡ đâu cả hai chúng tôi đều gặp bất trắc, vậy thì anh ấy chẳng phải càng đau khổ hơn hay sao?”
Trần Tuyết nói: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng này của cô, nhưng cô có thể trả lời một câu hỏi của tôi không, lúc bắt đầu mang thai, có có phải vì mục đích chữa bệnh không?”
An Ngữ Thần nói: “Rất nhiều việc không phải thứ chúng ta có thể nắm chắc, tôi thừa nhận, sự xuất hiện của đứa trẻ này có một phần nguyên nhân rất lớn là do tôi muốn trị bệnh bẩm sinh của mình, nhưng trong quá trình mang thai, tâm lí của tôi đã thay đổi tự lúc nào không biết, tôi yêu đứa trẻ còn hơn cả tính mạng mình, tôi không muốn nó phải mạo hiểm.”
Trần Tuyết nói: “Trương Dương đã tốn nhiền khổ tâm thế này, đến cuối cùng cô lại quyết định từ bỏ, anh ta làm sao có thể vui vẻ được đây? Tại sao cô không cho anh ấy một cơ hội để thử chứ?”
An Ngữ Thần nói: “Trần Tuyết, cô không hiểu đâu, tôi đồng ý cho anh ấy tất cả, nhưng chỉ có đứa trẻ này, tôi không thể lấy nó ra để đặt cược, dù là tôi có thể phục hồi, nhưng vì vậy mà hi sinh tính mạng của con, tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa? Trong cuộc sống sau này của tôi, chỉ cần nghĩ đến việc này, tôi sẽ rất áy náy, một đời người đều sống trong đau khổ, cuộc đời như vậy liệu làm sao còn vui vẻ được?”
“Trương Dương thì sao? Cô để bảo vệ cái gọi là tình mẹ cùa mình, mà ép quyết định của mình lên người anh ấy, ép anh ấy từ bỏ cơ hội có thể bảo vệ được cả hai mẹ con cô, nếu như cô xảy ra việc gì, cô thử nghĩ xem cuộc sống sau này của Trương Dương sẽ thế nào đây, anh ấy làm sao có thể có gì gọi là vui vẻ và hạnh phúc được chứ?”
An Ngữ Thần ngớ người, từ trước đến giờ cô đều cố gắng né tránh vấn đề này, nhưng sau khi Trần Tuyết nói chuyện này ra, cô đột nhiên ý thức được, có một vài việc không thể nào tránh né mãi được.
Trần Tuyết nói: “Tôi tin rằng, trong lòng cô nhất định yêu Trương Dương tha thiết, nếu đã yêu anh ấy, tại sao cô lại không tin anh ấy? Tại sao không tin rằng anh ấy có thể làm cho hai mẹ con cô được bình yên? Đứa con không chỉ là của riêng mình cô, bất cứ ai khi đối mặt với cốt nhục của mình, đều cố gắng hết sức để bảo vệ nó, hãy cho anh ấy một cơ hội, và cũng là cho chính cô một cơ hội, dù là cô hi sinh bản thân mình để đối lấy sự bình yên của đứa bé, nhưng một đứa bé từ lúc sinh ra đã mất mẹ, tương lai liệu nó có hạnh phúc được hay không? Cô đã cho nó sinh mạng, nhưng lại muốn để nó lại một mình cô độc trên cõi đời này, sống một cuộc sống không có tình yêu của mẹ, đây là yêu sao?”
Trần Tuyết lắc lắc đầu nói: “Theo tôi, đây cũng là một biểu hiện của sự vô trách nhiệm, cô từ bỏ việc cứu chính mình, cũng chính là việc đã từ bỏ trách nhiệm đảm nhận việc làm mẹ của mình, với một đứa trẻ mà nói, điều quan trọng không chỉ là được sinh ra đời, mà còn phải nuôi nấng nó, cùng nó lớn lên! Chẳng lẽ cô không muốn nhìn đứa con của mình được sinh ra một cách khỏe mạnh ư? Chẳng lẽ cô không muốn ở bên nó từng ngày ư, chẳng lẽ cô không muốn nó gọi cô một tiếng mẹ ư, chẳng lẽ không muốn nhìn nó trưởng thành, nhìn nó có sự nghiệp có gia đình ư?”
An Ngữ Thần rơi lệ, cô muốn, cô muốn lắm chứ, nhưng làm sao cô có thể làm được điều đó? Ông trời liệu có cho cô ấy cơ hội này không?”
Trần Tuyết rút ra một chiếc khăn giấy đưa cho An Ngữ Thần, An Ngữ Thần lau nước mắt rồi nói: “Tôi không biết nữa, tôi không biết rốt cuộc mình phải làm gì!”
Trần Tuyết nhẹ nhàng nói: “Tiểu Yêu, hãy cho mình thêm một chút lòng tin, và cũng tin tưởng vào Trương Dương thêm một chút, ông trời công bằng với tất cả mọi người, ông trời sẽ không đối xử tàn nhẫn với người tốt.
An Ngữ Thần cười, trên mặt chảy dài hai dòng nước mắt. Cô nhẹ nhàng nói: “Tôi biết rằng Trương Dương còn căng thẳng hơn tôi, và còn buồn hơn tôi.”
Trần Tuyết nói: “Là một người đàn ông, đây là trách nhiệm mà anh ấy cần phải có.”
“Quan tâm thêm loạn, với tâm trạng này của anh ấy, anh ấy có thể làm tốt việc này được không?” An Ngữ Thần cũng nhận ra trạng thái hiện tại của Trương Dương thật sự hơi phiền phức.
/2583
|