An Ngữ Thần cười cười không nói: Mỗi người đều có bí mật của mình, em muốn giữ cho mình một số bí mật. Trương Dương gật đầu.
An Ngữ Thần lắc lắc tay hắn: Trương Dương, đừng buồn mà, với trạng thái của anh trước mắt thì chỉ có thể mang tới phiền phức cho đứa bé thôi, em hi vọng con trai của chúng ta có thể trưởng thành trong một hoàn cảnh nhẹ nhàng, chỉ cần anh nhớ nó thì em tùy thời có thể mang nó về gặp anh. Em tới Thụy Sĩ tĩnh dưỡng sẽ không lâu lắm đâu, em lại càng không tước quyền làm cha của anh mà.
Trương Dương ở trong biệt thự nhà gỗ ven hồ Tang Châu, bầu bạn với An Ngữ Thần, bầu bạn với con trai, sống một đoạn thời gian ngắn khó quên, trong bẩy ngày này Văn Linh không tới làm phiền nữa, thương thế trên cánh tay phải của Trần Tuyết cũng đã khôi phục.
Cuối cùng cũng đến lúc phải đi, trực thăng do Nghiêm Tuấn Cường phái tới đón bọn họ, An Ngữ Thần dẫn con trai ngồi trực thăng cùng họ tới Lhasa, cô ta đã sai người an bài xong hành trình, từ Lhasa tới kinh thành sau đó thì trực tiếp từ kinh thành bay tới Thụy Sĩ, Trương Dương thủy chung không hỏi vấn đề thân phận của con trai, sau khi lên trực thăng, mới hỏi cô ta: Vậy quốc tịch và thân phận của Thiên Tứ thế nào. Trương đại quan nhân lo lắng đứa bé không có giấy khai sinh, không có hộ khẩu, là một đứa trẻ đen điển hình, hiện tại ra nước ngoài liệu có tình là vượt biên không hợp pháp không?
An Ngữ Thần cười nói: Chuyện này em đã nhờ người an bài ổn rồi, không thành vấn đề.
Trương Dương nói: Dễ dàng như vậy ư?
An Ngữ Thần khẽ cười nói: Tiền tài tuy rằng không phải là vạn năng, nhưng vào thời khắc mấu chốt có thể giải quyết vấn đề lớn.
Tốc độ khôi phục sau khi sinh của An Ngữ Thần là khá kinh người, hình thể đã khôi phục lại tha thướt như xưa, tuy rằng hơi đầy đặn hơn một chút, có điều so với trước đây càng gợi cảm hơn, có một loại ý vị thành thục quyến rũ.
Trương đại quan nhân có chút lưu luyến không rời đối với mẹ con An Ngữ Thần, sau khi trực thăng đến Lhasa, hắn lại cùng An Ngữ Thần ngồi xe jeep quân dụng, tiễn bọn họ tới tận sân bay Gongkar, sau khi bọn họ lên máy bay đi thì mới ngồi xe về nhà của Nghiêm Tuấn Cường.
Hắn và Trần Tuyết đã đạt thành ký kết ngầm, đối với chuyện của mẹ con An Ngữ Thần không nhắc tới một chữ nào, Nghiêm Tuấn Cường biết Trương Dương hôm nay về, cho nên xin nghỉ, đặc biệt ở nhà đợi hắn.
Trương Dương vừa vào nhà hắn, Nghiêm Tuấn Cường đã mời Trương Dương vào thư phòng, Trương Dương biết gã vội vã tìm mình nhờ khám bệnh, cười nói: Chú Nghiêm, gần đây cảm giác thế nào?
Nghiêm Tuấn Cường mời Trương Dương ngồi xuống sô pha, rót cho hắn một chén trà, vị phó bộ trưởng bộ trang bị quân khu đối với tên vãn bối Trương Dương này thì đối đãi với lễ khách quý.
Nghiêm Tuấn Cường nói: Không có cảm giác gì.
Trương Dương uống ngụm trà, rồi bảo Nghiêm Tuấn Cường đặt cổ tay lên bàn uống trà, bắt mạch cho y, rồi mỉm cười nói: Không tồi, không tồi, tiến triển so với những gì mà tôi tưởng tượng thì còn lý tưởng hơn.
Nghiêm Tuấn Cường nghe hắn nói như vậy cũng không khỏi vui mừng quá đỗi: Trương Dương, theo cậu thấy, tôi lúc nào thì có thể khôi phục lại bình thường?
Trương Dương trước đó đã cho y một viện nghịch đại đan, hiện tại kinh mạch bị thương do luyện quyền của Nghiêm Tuấn Cường đã khôi phục kha khá, Trương Dương lại dứt khoát cho y thêm một viên nữa, nói với Nghiêm Tuấn Cường: bệnh của chú là ở căn cơ, hiện tại sau khi trị khỏi nếu như còn luyện quyền nữa thì sẽ vẫn tạo thành tổn thương đối với thân thể của chú.
Nghiêm Tuấn Cường hạ quyết tâm: Chỉ cần trị khỏi bệnh của tôi, về sau tôi sẽ không bao giờ luyện quyền nữa.
Trương Dương cười nói: Cũng không cần phải tuyệt đối như vậy, thế này đi, tôi dạy cho chú một bộ nội công, tuy rằng không tính là tinh diệu nhưng có tác dụng chữa trị kinh mạch, kéo dài tuổi thọ, cũng có giúp đỡ để đề thăng tính năng của nam.
Nghiêm Tuấn Cường nói: Tốt, vậy dậy cho tôi đi. Y cũng khiêm tốn hiếu học, thật ra cũng khó trách Nghiêm Tuấn Cường nóng vội, từ sau khi kết hôn với Tiết Anh Hồng, y vẫn luôn cố gắng cày cấy, gieo hơn mười năm mà giờ vẫn chưa có thu hoạch gì, ngoài miệng thì nói là không có vấn đề gì, nhưng trong lòng thì lại rất gấp, vốn là những lời xách mé người khác nói sau lưng y đã chịu đủ rồi, lại thêm Tiết Anh Hồng cả ngày cứ lôi y đi cầu y, thân là nam nhân, trên tinh thần cũng vẫn gặp phải dày vò.
Trương Dương lập tức dạy cho y một bộ nội công dưỡng khí tu mạch, Nghiêm Tuấn Cường trên võ học ngộ tính cũng chỉ bình thường, Trương Dương dạy y suốt cả một buổi chiều mới xong, khi hai người ra khỏi thư phòng, sắc trời đã tối.
Tiết Anh Hồng vẻ mặt đầy điểm khả nghi nhìn hai người bọn họ: Hai đại nam nhân các anh làm gì mà ở trong phòng suốt cả một ngày thế?
Nghiêm Tuấn Cường ấp úng nói: Không có gì, chỉ luận bàn võ học thôi.
Tiết Anh Hồng nói: Luận bàn võ học ư? Đồng Đồng không phải đã nói rằng anh không phải là đối thủ của Trương Dương ư?
Nghiêm Tuấn Cường mặt đỏ lên: Cái đó...
Trương Dương cười nói: Tôi lãnh giáo chú Nghiêm về Thất cương quyền.
Nghiêm Tuấn Cường cười cười, nói tránh đi: Đồng Đồng đâu?
Không đợi Tiết Anh Hồng trả lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng cười của Tiết Vĩ Đồng: Trương Dương tới chưa? Xem xem tôi dẫn ai tới này!
Tiết Vĩ Đồng mấy ngày nay không hề rời khỏi Tây Tạng. Trong lúc Trương Dương và Trần Tuyết tới Định Nhật, cô ta du ngoạn ở phụ cận Lhasa, vốn đang lên kế hoạch đi thăm Khả Khả Tây Lý thì có mấy bằng hữu tới chơi khiến cô ta không thể không bỏ kế hoạch xuất hành lần này.
Trương Dương nhìn sang, lại thấy Tiết Vĩ Đồng dẫn ba gã nam tử bước vào, hai người trong đó hắn đều quen, một là Kiều Bằng Phi, một là Văn Hạo Nam, anh trai nuôi của hắn, ba gã có một nam tử ngăm đen thân hình cao lớn.
Văn Hạo Nam mỉm cười đi tới, bắt tay với Trương Dương. Gã dẫn kiến Trương Dương với Kiều Bằng Phi, bởi vì biết giữa Kiều Bằng Phi và Trương Dương có một đoạn khúc mắc, cho nên hắn vốn còn lo lắng hai người gặp nhau sẽ khó xử.
Trương Dương chủ động vươn tay về phía Kiều Bằng Phi: Bằng Phi! Chúng ta lại gặp nhau rồi!
Kiều Bằng Phi mặt mày tươi cười, thời quá cảnh thiên, ngẫm lại đoạn ân oán trước đây, Kiều Bằng Phi bản thân cũng thấy xấu hổ, mâu thuẫn giữa gã và Trương Dương nguyên nhân vẫn là ở bản thân gã, nếu không phải bị Vương Học Hải lừa rồi đi trêu chọc Sở Yên Nhiên thì cũng sẽ không phát sinh mâu thuẫn lớn như vậy với Trương Dương. Kiều Bằng Phi nói: Tới Châu Phong mà cũng có thể nghiện được à? Trong một năm mà sao chạy tới đây đến hai chuyến.
Trương Dương cười nói: Ở nội địa không thấy được trời xanh như vậy, không khí cũng không được tinh thuần như thế này, áp lực công tác của tôi quá lớn, đặc biệt tới đây hít thở.
Văn Hạo Nam cười nói: Đến cao nguyên hít thở, cũng chỉ có cậu nghĩ ra được thôi.
Mấy người cùng bật cười.
Nghiêm Tuấn Cường nói: Đồng Đồng, nhiều khách tới như vậy mà cháu không nói với dượng một tiếng, để dượng còn chuẩn bị.
Tiết Vĩ Đồng nói: Dượng, dượng lần nào cũng làm dê, cháu hai ngày nay ngửi đủ mùi dê rồi.
Nghiêm Tuấn Cường nói: Được rồi, không ăn thịt dê nữa, không ăn thịt dê nữa, dượng sai người đi chuẩn bị...
Tiết Vĩ Đồng nói: Không cần chuẩn bị đâu! Cô ta vẫy vẫy tay với cậu thanh niên da đen đó: Quên giới thiệu với mọi người, đây là công tử Viên Tân Quân của phó bí thư khu tự trị, các anh làm quen một chút đi.
Viên Tân Quân chào một tiếng chú Nghiêm, sau đó bắt tay với Trương Dương.
Tiết Vĩ Đồng nói: Tiểu Viên trước đây khi còn ở kinh thành đã chơi cùng chúng tôi, là em út của giới chúng tôi. Đây là anh Trương của cậu, cũng là tam ca kết bái của tôi!
Miệng của Viên Tân Quân rất ngọt, tam ca dài tam ca ngắn đều gọi ra được. Cha của gã làm quan lớn của vùng Tạng, Viên Tân Quân sau khi tốt nghiệp đại học vẫn không tìm được một công tác đứng đắn nào, đầu năm nay hồ đồ thế nào lại đi gia nhập vào một tổ chức bảo hộ động vật, đầu óc của đám này không giống người bình thường, sau khi gã gia nhập lập tức lập một phân hội, hơn nữa còn thay đổi thực thi, chạy đến đất Tạng để thành lập tổ chức, nhưng sau khi gã tới Tây Tạng mới phát hiện động vật hơi có danh tiếng một chút đều đã được người ta bảo hộ rồi, cho nên tìm tới tìm lui, thành lập hiệp hội bảo hộ trâu đực, gọi tắt là hiệp gọi bảo vệ trâu, người khác coi đây là trò cười, nhưng gã thì làm rất nghiêm túc, không những sau khi làm thành còn treo biển chính hiệp ở bên dưới, gã hiện tại là chủ tịch kiêm thư ký trưởng của hiệp hội bảo vệ trâu này.
Viên Tân Quân khi ở kinh thành thường xuyên đi theo đám người Chu Hưng Quốc, Tiết Vĩ Đồng lăn lộn, trong mắt những người này gã chỉ là một thằng nhóc con.
Viên Tân Quân nói: Chú Nghiêm, cháu hôm nay tới đây là để đặc biệt mời mọi người ra ngoài ăn cơm, xe của cháu đã đỗ ở ngoài rồi.
Nghiêm Tuấn Cường cười nói: Tôi không đi đâu, đám thanh niên cô cậu cùng nhau đi chơi, tôi chen vào làm gì, các cô các cậu cứ đi đi!
Tiết Vĩ Đồng sớm biết rằng dượng sẽ không đi theo, nói với Trương Dương: Tam ca, đi thôi! Trần Tuyết đâu?
Trương Dương nói: Tay của cô ấy bị thương, đi lại không tiện lắm.
Tiết Vĩ Đồng nghe nói như vậy cũng chỉ có thể bỏ qua, Trương Dương đi theo mấy người bọn họ cùng lên xe, Viên Tân Quân lái một chiếc Toyota bá đạo rách nát, chiếc xe này đã có tuổi rồi: Tiểu Viên, xe này của cậu cũng nát quá dấy, lái xe này ra ngoài, cậu không hiềm mất mặt nhưng tôi thì hiềm.
Viên Tân Quân cười cười khởi động ô tô: Tiết gia à, xe này tôi tuy rằng hơi cũ chút, có điều tính năng rất tốt, ở cao nguyên trừ xe sừng trâu ra, những xe khác đều khó đi lắm. Thân xe run run kịch liệt, ống bô liên tiếp phóng ra hai tiếng pháo, sau đó mới khởi động.
An Ngữ Thần lắc lắc tay hắn: Trương Dương, đừng buồn mà, với trạng thái của anh trước mắt thì chỉ có thể mang tới phiền phức cho đứa bé thôi, em hi vọng con trai của chúng ta có thể trưởng thành trong một hoàn cảnh nhẹ nhàng, chỉ cần anh nhớ nó thì em tùy thời có thể mang nó về gặp anh. Em tới Thụy Sĩ tĩnh dưỡng sẽ không lâu lắm đâu, em lại càng không tước quyền làm cha của anh mà.
Trương Dương ở trong biệt thự nhà gỗ ven hồ Tang Châu, bầu bạn với An Ngữ Thần, bầu bạn với con trai, sống một đoạn thời gian ngắn khó quên, trong bẩy ngày này Văn Linh không tới làm phiền nữa, thương thế trên cánh tay phải của Trần Tuyết cũng đã khôi phục.
Cuối cùng cũng đến lúc phải đi, trực thăng do Nghiêm Tuấn Cường phái tới đón bọn họ, An Ngữ Thần dẫn con trai ngồi trực thăng cùng họ tới Lhasa, cô ta đã sai người an bài xong hành trình, từ Lhasa tới kinh thành sau đó thì trực tiếp từ kinh thành bay tới Thụy Sĩ, Trương Dương thủy chung không hỏi vấn đề thân phận của con trai, sau khi lên trực thăng, mới hỏi cô ta: Vậy quốc tịch và thân phận của Thiên Tứ thế nào. Trương đại quan nhân lo lắng đứa bé không có giấy khai sinh, không có hộ khẩu, là một đứa trẻ đen điển hình, hiện tại ra nước ngoài liệu có tình là vượt biên không hợp pháp không?
An Ngữ Thần cười nói: Chuyện này em đã nhờ người an bài ổn rồi, không thành vấn đề.
Trương Dương nói: Dễ dàng như vậy ư?
An Ngữ Thần khẽ cười nói: Tiền tài tuy rằng không phải là vạn năng, nhưng vào thời khắc mấu chốt có thể giải quyết vấn đề lớn.
Tốc độ khôi phục sau khi sinh của An Ngữ Thần là khá kinh người, hình thể đã khôi phục lại tha thướt như xưa, tuy rằng hơi đầy đặn hơn một chút, có điều so với trước đây càng gợi cảm hơn, có một loại ý vị thành thục quyến rũ.
Trương đại quan nhân có chút lưu luyến không rời đối với mẹ con An Ngữ Thần, sau khi trực thăng đến Lhasa, hắn lại cùng An Ngữ Thần ngồi xe jeep quân dụng, tiễn bọn họ tới tận sân bay Gongkar, sau khi bọn họ lên máy bay đi thì mới ngồi xe về nhà của Nghiêm Tuấn Cường.
Hắn và Trần Tuyết đã đạt thành ký kết ngầm, đối với chuyện của mẹ con An Ngữ Thần không nhắc tới một chữ nào, Nghiêm Tuấn Cường biết Trương Dương hôm nay về, cho nên xin nghỉ, đặc biệt ở nhà đợi hắn.
Trương Dương vừa vào nhà hắn, Nghiêm Tuấn Cường đã mời Trương Dương vào thư phòng, Trương Dương biết gã vội vã tìm mình nhờ khám bệnh, cười nói: Chú Nghiêm, gần đây cảm giác thế nào?
Nghiêm Tuấn Cường mời Trương Dương ngồi xuống sô pha, rót cho hắn một chén trà, vị phó bộ trưởng bộ trang bị quân khu đối với tên vãn bối Trương Dương này thì đối đãi với lễ khách quý.
Nghiêm Tuấn Cường nói: Không có cảm giác gì.
Trương Dương uống ngụm trà, rồi bảo Nghiêm Tuấn Cường đặt cổ tay lên bàn uống trà, bắt mạch cho y, rồi mỉm cười nói: Không tồi, không tồi, tiến triển so với những gì mà tôi tưởng tượng thì còn lý tưởng hơn.
Nghiêm Tuấn Cường nghe hắn nói như vậy cũng không khỏi vui mừng quá đỗi: Trương Dương, theo cậu thấy, tôi lúc nào thì có thể khôi phục lại bình thường?
Trương Dương trước đó đã cho y một viện nghịch đại đan, hiện tại kinh mạch bị thương do luyện quyền của Nghiêm Tuấn Cường đã khôi phục kha khá, Trương Dương lại dứt khoát cho y thêm một viên nữa, nói với Nghiêm Tuấn Cường: bệnh của chú là ở căn cơ, hiện tại sau khi trị khỏi nếu như còn luyện quyền nữa thì sẽ vẫn tạo thành tổn thương đối với thân thể của chú.
Nghiêm Tuấn Cường hạ quyết tâm: Chỉ cần trị khỏi bệnh của tôi, về sau tôi sẽ không bao giờ luyện quyền nữa.
Trương Dương cười nói: Cũng không cần phải tuyệt đối như vậy, thế này đi, tôi dạy cho chú một bộ nội công, tuy rằng không tính là tinh diệu nhưng có tác dụng chữa trị kinh mạch, kéo dài tuổi thọ, cũng có giúp đỡ để đề thăng tính năng của nam.
Nghiêm Tuấn Cường nói: Tốt, vậy dậy cho tôi đi. Y cũng khiêm tốn hiếu học, thật ra cũng khó trách Nghiêm Tuấn Cường nóng vội, từ sau khi kết hôn với Tiết Anh Hồng, y vẫn luôn cố gắng cày cấy, gieo hơn mười năm mà giờ vẫn chưa có thu hoạch gì, ngoài miệng thì nói là không có vấn đề gì, nhưng trong lòng thì lại rất gấp, vốn là những lời xách mé người khác nói sau lưng y đã chịu đủ rồi, lại thêm Tiết Anh Hồng cả ngày cứ lôi y đi cầu y, thân là nam nhân, trên tinh thần cũng vẫn gặp phải dày vò.
Trương Dương lập tức dạy cho y một bộ nội công dưỡng khí tu mạch, Nghiêm Tuấn Cường trên võ học ngộ tính cũng chỉ bình thường, Trương Dương dạy y suốt cả một buổi chiều mới xong, khi hai người ra khỏi thư phòng, sắc trời đã tối.
Tiết Anh Hồng vẻ mặt đầy điểm khả nghi nhìn hai người bọn họ: Hai đại nam nhân các anh làm gì mà ở trong phòng suốt cả một ngày thế?
Nghiêm Tuấn Cường ấp úng nói: Không có gì, chỉ luận bàn võ học thôi.
Tiết Anh Hồng nói: Luận bàn võ học ư? Đồng Đồng không phải đã nói rằng anh không phải là đối thủ của Trương Dương ư?
Nghiêm Tuấn Cường mặt đỏ lên: Cái đó...
Trương Dương cười nói: Tôi lãnh giáo chú Nghiêm về Thất cương quyền.
Nghiêm Tuấn Cường cười cười, nói tránh đi: Đồng Đồng đâu?
Không đợi Tiết Anh Hồng trả lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng cười của Tiết Vĩ Đồng: Trương Dương tới chưa? Xem xem tôi dẫn ai tới này!
Tiết Vĩ Đồng mấy ngày nay không hề rời khỏi Tây Tạng. Trong lúc Trương Dương và Trần Tuyết tới Định Nhật, cô ta du ngoạn ở phụ cận Lhasa, vốn đang lên kế hoạch đi thăm Khả Khả Tây Lý thì có mấy bằng hữu tới chơi khiến cô ta không thể không bỏ kế hoạch xuất hành lần này.
Trương Dương nhìn sang, lại thấy Tiết Vĩ Đồng dẫn ba gã nam tử bước vào, hai người trong đó hắn đều quen, một là Kiều Bằng Phi, một là Văn Hạo Nam, anh trai nuôi của hắn, ba gã có một nam tử ngăm đen thân hình cao lớn.
Văn Hạo Nam mỉm cười đi tới, bắt tay với Trương Dương. Gã dẫn kiến Trương Dương với Kiều Bằng Phi, bởi vì biết giữa Kiều Bằng Phi và Trương Dương có một đoạn khúc mắc, cho nên hắn vốn còn lo lắng hai người gặp nhau sẽ khó xử.
Trương Dương chủ động vươn tay về phía Kiều Bằng Phi: Bằng Phi! Chúng ta lại gặp nhau rồi!
Kiều Bằng Phi mặt mày tươi cười, thời quá cảnh thiên, ngẫm lại đoạn ân oán trước đây, Kiều Bằng Phi bản thân cũng thấy xấu hổ, mâu thuẫn giữa gã và Trương Dương nguyên nhân vẫn là ở bản thân gã, nếu không phải bị Vương Học Hải lừa rồi đi trêu chọc Sở Yên Nhiên thì cũng sẽ không phát sinh mâu thuẫn lớn như vậy với Trương Dương. Kiều Bằng Phi nói: Tới Châu Phong mà cũng có thể nghiện được à? Trong một năm mà sao chạy tới đây đến hai chuyến.
Trương Dương cười nói: Ở nội địa không thấy được trời xanh như vậy, không khí cũng không được tinh thuần như thế này, áp lực công tác của tôi quá lớn, đặc biệt tới đây hít thở.
Văn Hạo Nam cười nói: Đến cao nguyên hít thở, cũng chỉ có cậu nghĩ ra được thôi.
Mấy người cùng bật cười.
Nghiêm Tuấn Cường nói: Đồng Đồng, nhiều khách tới như vậy mà cháu không nói với dượng một tiếng, để dượng còn chuẩn bị.
Tiết Vĩ Đồng nói: Dượng, dượng lần nào cũng làm dê, cháu hai ngày nay ngửi đủ mùi dê rồi.
Nghiêm Tuấn Cường nói: Được rồi, không ăn thịt dê nữa, không ăn thịt dê nữa, dượng sai người đi chuẩn bị...
Tiết Vĩ Đồng nói: Không cần chuẩn bị đâu! Cô ta vẫy vẫy tay với cậu thanh niên da đen đó: Quên giới thiệu với mọi người, đây là công tử Viên Tân Quân của phó bí thư khu tự trị, các anh làm quen một chút đi.
Viên Tân Quân chào một tiếng chú Nghiêm, sau đó bắt tay với Trương Dương.
Tiết Vĩ Đồng nói: Tiểu Viên trước đây khi còn ở kinh thành đã chơi cùng chúng tôi, là em út của giới chúng tôi. Đây là anh Trương của cậu, cũng là tam ca kết bái của tôi!
Miệng của Viên Tân Quân rất ngọt, tam ca dài tam ca ngắn đều gọi ra được. Cha của gã làm quan lớn của vùng Tạng, Viên Tân Quân sau khi tốt nghiệp đại học vẫn không tìm được một công tác đứng đắn nào, đầu năm nay hồ đồ thế nào lại đi gia nhập vào một tổ chức bảo hộ động vật, đầu óc của đám này không giống người bình thường, sau khi gã gia nhập lập tức lập một phân hội, hơn nữa còn thay đổi thực thi, chạy đến đất Tạng để thành lập tổ chức, nhưng sau khi gã tới Tây Tạng mới phát hiện động vật hơi có danh tiếng một chút đều đã được người ta bảo hộ rồi, cho nên tìm tới tìm lui, thành lập hiệp hội bảo hộ trâu đực, gọi tắt là hiệp gọi bảo vệ trâu, người khác coi đây là trò cười, nhưng gã thì làm rất nghiêm túc, không những sau khi làm thành còn treo biển chính hiệp ở bên dưới, gã hiện tại là chủ tịch kiêm thư ký trưởng của hiệp hội bảo vệ trâu này.
Viên Tân Quân khi ở kinh thành thường xuyên đi theo đám người Chu Hưng Quốc, Tiết Vĩ Đồng lăn lộn, trong mắt những người này gã chỉ là một thằng nhóc con.
Viên Tân Quân nói: Chú Nghiêm, cháu hôm nay tới đây là để đặc biệt mời mọi người ra ngoài ăn cơm, xe của cháu đã đỗ ở ngoài rồi.
Nghiêm Tuấn Cường cười nói: Tôi không đi đâu, đám thanh niên cô cậu cùng nhau đi chơi, tôi chen vào làm gì, các cô các cậu cứ đi đi!
Tiết Vĩ Đồng sớm biết rằng dượng sẽ không đi theo, nói với Trương Dương: Tam ca, đi thôi! Trần Tuyết đâu?
Trương Dương nói: Tay của cô ấy bị thương, đi lại không tiện lắm.
Tiết Vĩ Đồng nghe nói như vậy cũng chỉ có thể bỏ qua, Trương Dương đi theo mấy người bọn họ cùng lên xe, Viên Tân Quân lái một chiếc Toyota bá đạo rách nát, chiếc xe này đã có tuổi rồi: Tiểu Viên, xe này của cậu cũng nát quá dấy, lái xe này ra ngoài, cậu không hiềm mất mặt nhưng tôi thì hiềm.
Viên Tân Quân cười cười khởi động ô tô: Tiết gia à, xe này tôi tuy rằng hơi cũ chút, có điều tính năng rất tốt, ở cao nguyên trừ xe sừng trâu ra, những xe khác đều khó đi lắm. Thân xe run run kịch liệt, ống bô liên tiếp phóng ra hai tiếng pháo, sau đó mới khởi động.
/2583
|