Từ xa bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu cứu, Tiết Vĩ Đồng đưa mắt nhìn lại, cả kinh nói: Có người nhảy sông! Cô ta căn bản không chút do dự, tung người nhảy xuống sông Lhasa.
Trương Dương ngây ra một thoáng, nhìn xuống phía dưới, liền thấy trên mặt sông có một đôi bàn tay đang liều mạng vung vẩy, hắn rất nhanh liền tìm được vị trí của Tiết Vĩ Đồng, cô ta đang nhanh chóng bơi về phía người chết đuối, có thể nhìn ra kỹ năng bơi của Tiết Vĩ Đồng không tồi.
Trương Dương chạy đến bờ sông gần nhất, cũng tung người nhảy xuống, nước sông ngày mùa thu lạnh như băng, sự biến hóa của hoàn cảnh ngoại giới tự nhiên kích lên vận hành của chân khí trong cơ thể Trương đại quan nhân, hắn đối với tu luyện đại thừa quyết càng trở nên thuận buồm xuôi gió. Tiết Vĩ Đồng từ phía sau ôm được người chết đuối, kéo cô ta lên bờ, Trương Dương rất nhanh liền bơi tới bên cạnh cô ta, giúp cô ta kéo người quyên sinh đó lên bờ.
Người nhảy sông là một cô gái, tuổi chắc không quá hai mươi, trông cũng thanh tú, sau khi được kéo lên bờ, cả người run rẩy, sau khi nôi ra hai ngụm nước thì bắt đầu khóc thút thít.
Mấy nam tử đẩy đám người bước vào, tên cầm đầu mặc áo khoác quân đội màu xanh, nhấc chân đá cô gái đó ngã xuống đất: Mày không phải là muốn chết à, chết cho tao xem nào!
Tiết Vĩ Đồng cũng bị lạnh, nhìn thấy nam tử đó xông lên không phân tốt xấu đã đánh người, cô ta lập tức phát hỏa, tức giận nói: Anh dừng tay cho tôi!
Nam tử đó túm lấy tóc cô gái kia, lạnh lùng nhìn Tiết Vĩ Đồng: Tôi quản giáo vợ mình thì liên quan gì tới cô! Thì ra hai người này là vợ chồng.
Tiết Vĩ Đồng mặc kệ, căm tức nói với nam tử đó: Anh còn tính là người ư? Không ngờ lại đánh đàn bà? Cô ta vừa rồi thiếu chút nữa đã chết đuối đó.
Nam tử đó cười lạnh nói: Cô ta sống hay chết thì có liên quan gì tới cô, cút cho tôi, đừng có ở đây tự tìm phiền phức. Hắn kéo tóc cô gái đó.
Tiết Vĩ Đồng tiến lên vỗ vai nam tử đó, nam tử đó vừa quay đầu lại thì quyền đầu của Tiết Vĩ Đồng đã nện lên mặt hắn, đánh cho hắn ngã dập mông xuống đất, Tiết Vĩ Đồng lần này chọc phải tổ ong rồi, trong đám người vây xem thoáng cái có hơn mười nam tử xông ra, ai nấy đều cao to, từ cách xuất thủ của họ đã có thể nhìn ra đám người này đều được huấn luyện chính quy.
Trương Dương lo Tiết Vĩ Đồng bị thương, xông lên trước bảo vệ Tiết Vĩ Đồng, nhấc chân đá tên hán tử xong lên đầu tiên, sau đó một chưởng vỗ lên cổ gã, đối với với đám người này Trương Dương căn bản không cần tốn nhiều sức, tay đấm chân đá trong chốc lát đã đánh ngã được ba tên.
Tiết Vĩ Đồng cũng xông lên hỗ trợ, tên nam tử bị Tiết Vĩ Đồng đánh ngã đầu tiên bò dậy, phun ra một búng máu, từ bên hông rút ra một khẩu súng: Dừng tay cho tôi!
Trương đại quan nhân phát hiện chẳng những thằng ôn này có súng, còn có hai người khác cũng rút súng lục ra.
Tiết Vĩ Đồng ngây ra một thoáng, cô ta ý bảo Trương Dương đừng hành động thiếu suy nghĩ, tuy rằng bối cảnh của cô ta thâm hậu, nhưng nơi này là Tây Tạng, lai lịch của đám người này cô ta cũng không rõ lắm, hiện tại ba khẩu súng đang nhắm vào họ, Tiết Vĩ Đồng cũng không dám liều lĩnh.
Trương Dương híp mắt nìn súng trong tay họ, đang tính toán xem nên chế trụ tất cả đưa bọn họ như thế nào, Tiết Vĩ Đồng nhìn súng trong tay nam tử đó: Anh là võ cảnh ư?
Nam tử đó lạnh lùng nói: Biết tấn công cảnh sát là vi phạm pháp luật không?
Tiết Vĩ Đồng nói: Hình pháp của nhà các anh đấy à?
Nam tử đó dùng súng chỉ vào bọn họ: Nơi này là Tây Tạng, không phải là nơi mà các người quản chuyện của người khác. Hắn kéo nữ nhân đang khóc không thành tiếng ở dưới đất dậy, bước ra sau.
Trương Dương vốn cho rằng đám người này chuẩn bị cứ vậy mà đi, nhưng không ngờ, hai hán tử tay cầm súng vẫn chỉ vào họ, có người còn móc còng tay ra. Trương Dương vốn định phản ứng thì Tiết Vĩ Đồng đã thấp giọng ngăn hắn lại: Để bọn họ còng đi, tôi cũng muốn xem xem là ai mà lớn gan như vậy. Với bối cảnh thân phận của Tiết Vĩ Đồng đương nhiên sẽ không sợ đám người này.
Đối với Trương Dương mà nói cái còng tay này chẳng tính là gì, chỉ cần hắn muốn đi, tùy thơi có thể giật đứt còng tay, nhưng dưới sự sự vi quan của mọi người, hắn cũng không muốn công khai đánh nhau với đám võ cảnh này, vả lại có Tiết Vĩ Đồng ở bên cạnh, xem xem cô ta muốn làm gì.
Một chiếc xe jeep đeo biển võ cảnh đi tới, bọn họ áp tải Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng lên xe. Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng ngồi cạnh nhau, một hán tử vẫn dùng súng chĩa vào họ.
Trương Dương nhắc nhở: Cẩn thận cướp cò đấy.
Thằng ôn đó không ngờ cười chế giễu: Có cướp cò thì cũng chẳng phải là trúng vào tao.
Trên người Tiết Vĩ Đồng và Trương Dương đều ướt sũng, Trương Dương còn đỡ, Tiết Vĩ Đồng lúc này thì không chịu được lạnh đã bắt đầu run lập cập, Trương Dương dịch lại gần cô ta hơn một chút, bảo Tiết Vĩ Đồng đặt hai tay lên lòng bàn tay của mình, tiềm vận nội lực truyền đi, chỉ chốc lát, Tiết Vĩ Đồng liền cảm thấy trên người đã hết lạnh.
Bọn họ bị đưa tới chi đội Lhasa của trung đoàn võ cảnh Tây Tạng, sau khi xuống xe, võ cảnh chịu trách nhiệm chạy ra, một gã có bộ dạng lãnh đạo trong đó nhìn nhìn bọn họ, hỏi: Hùng đội, chuyện gì vậy?
Nam tử đó bị Tiết Vĩ Đồng đấm một quyền xem ra là một lãnh đạo nhỏ của nơi này, hắn lạnh lùng nói: Bắt được hai phần tử khả nghi.
Trương đại quan nhân đương nhiên hiểu rõ định nghĩa của phần tử khả nghi, nơi này là Tây Tạng, không khéo lại bị dính lứu tới phản đảng, phản xã hội chủ nghĩa, làm phân liệt tổ quốc, Trương Dương nói: Anh có ý gì vậy? Trong những năm này thấy việc bất bình ra tay giúp đỡ cũng bị quy kết là phần tử khả nghi ư?
Tên nam tử họ Hùng đó đi đến trước mặt Trương Dương, lạnh lùng nhìn hắn: Tôi tên là Hùng Bỉnh Côn.
Tiết Vĩ Đồng nói chen vào: Chưa nghe thấy bao giờ!
Hùng Bỉnh Côn nói: Chưa nghe nói bao giờ cũng không quan trọng, sau này chúng mày sẽ biết thôi.
Một gã võ cảnh thu điện thoại di động trên người Trương Dương, nói với Hùng Bỉnh Côn: Hùng đội, làm gì bây giờ?
Hùng Bỉnh Côn nói: Trước tiên nhốt lại đó, ngày mai tính sau! Thật ra di động của Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng bởi vì ngấm nước nên cũng không dùng được nữa.
Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng cứ như vậy bị tạm giam, Trương Dương nói: Em gái, em không tìm ai đi à? Nhìn thấy Tiết Vĩ Đồng đến bây giờ vẫn không tỏ thái độ gì, Trương Dương có chút không hiểu.
Tiết Vĩ Đồng lại cười nói: Em lớn như vậy mà vẫn chưa bao giờ bị người ta nhốt, vui ghê!
Trương đại quan nhân cười khổ nói: Khách sạn năm sao em không ở, lại chạy tới đây ngồi tù, đúng là phục em thật, hay là anh dẫn em ra ngoài nhé?
Tiết Vĩ Đồng cười nói: Gấp cái gì, em cũng muốn xem xem bọn chúng xử lý chuyện này thế nào.
Trương Dương nói: Tên họ Hùng đó cũng không phải là hạng tốt lành gì, cẩn thận không hắn lại thêu dệt ra tội danh phản cách mạng cho chúng ta đó.
Tiết Vĩ Đồng nói: Cứ để hắn làm to lên, càng làm to thì chết càng nhanh! Cô ta đi đến trước song sắt, nói với chiến sĩ võ cảnh đang canh gác: Đồng chí võ cảnh, các anh nhốt tôi ở đây, còn còng chúng tôi lại, các anh còn để ý tới nhân quyền không?
Chiến sĩ võ cảnh đó nói: Hùng đội của chúng tôi có nói, hai người là phần tử nguy hiểm, hãy thành thật một chút cho tôi!
Tiết Vĩ Đồng chỉ có thể trở lại bên cạnh Trương Dương, thấy tay của hắn đã được tự do, cái còng tay bóng loáng thì bị hắn ném sang một bên, Tiết Vĩ Đồng ngạc nhiên nói: Anh làm như thế nào vậy?
Trương Dương mỉm cười nói: Chỉ là một cái còng tay thôi mà, đừng nói là nó, ngay cả cửa lao cũng không ngăn được anh.
Tiết Vĩ Đồng hưng phấn đến nỗi hai mắt lóe sáng, cô ta giơ hai tay ra trước mặt Trương Dương, Trương Dương nhìn nhìn tên võ cảnh đó, hắn đã nằm úp ở trên bàn mà ngủ, Trương Dương thoáng cái đã mở được còng tay của Tiết Vĩ Đồng, Tiết Vĩ Đồng nói khẽ: Hay là chúng ta vượt ngục đi!
Trương đại quan nhân cũng không có nhiều thời gian để bồi cô ta ngồi chơi trong này, nhưng nơi này dù sao cũng là chi đội võ cảnh, từ canh gác bên trong ra, bên ngoài còn có không ít võ cảnh trực nhật, đám người này đều là súng vác vai, đạn lên nòng, vượt ngục dưới mí mắt của đám người này, mình thì còn đỡ, nhưng Tiết Vĩ Đồng không có bản sự tránh đạn. Trương Dương nói: Tối nay chúng tôi hay là cứ ngồi yên đây đi, nửa đêm nửa hôm rồi anh không muốn gây chuyện nữa, anh nói này em gái, em chỉ cần nói ra thân phận của mình, chuyện này không phải là tự động sẽ xong ư, chúng ta cớ gì phải khổ sở ngồi trong tù như vậy?
Tiết Vĩ Đồng nói: Thế mới gọi là cuộc sống chứ, người ta sống trên đời, cái gì cũng phải thể hệ, anh lớn vậy rồi mà vẫn chưa ngồi tù thử bao giờ à?
Trương Dương cười nói: Ngồi rồi, có điều bị người khác nhốt trong lồng thì vẫn là lần đầu.
Tiết Vĩ Đồng nói: Cũng không phải là lần đầu tiên mà, chuyện lần trước ở núi Gót Sắt anh quên rồi à.
Trương Dương không khỏi bật cười, lần trước là bị một đám sói bức cho phải chui vào trong lồng sắt, lần này là bị người nhốt, trong mắt hắn Tiết Vĩ Đồng thuần túy là nhàn rỗi không có việc gì làm, mới nghĩ cách để tìm thứ gì mới mẻ. Trương đại quan nhân nhàn rỗi thì cũng nhàn rỗi rồi, nếu Tiết Vĩ Đồng không muốn để lộ thân phận thì hiện tại cứ ngồi thôi, hắn cũng muốn mượn đoạn thời gian này để tu luyện.
Trương Dương ngây ra một thoáng, nhìn xuống phía dưới, liền thấy trên mặt sông có một đôi bàn tay đang liều mạng vung vẩy, hắn rất nhanh liền tìm được vị trí của Tiết Vĩ Đồng, cô ta đang nhanh chóng bơi về phía người chết đuối, có thể nhìn ra kỹ năng bơi của Tiết Vĩ Đồng không tồi.
Trương Dương chạy đến bờ sông gần nhất, cũng tung người nhảy xuống, nước sông ngày mùa thu lạnh như băng, sự biến hóa của hoàn cảnh ngoại giới tự nhiên kích lên vận hành của chân khí trong cơ thể Trương đại quan nhân, hắn đối với tu luyện đại thừa quyết càng trở nên thuận buồm xuôi gió. Tiết Vĩ Đồng từ phía sau ôm được người chết đuối, kéo cô ta lên bờ, Trương Dương rất nhanh liền bơi tới bên cạnh cô ta, giúp cô ta kéo người quyên sinh đó lên bờ.
Người nhảy sông là một cô gái, tuổi chắc không quá hai mươi, trông cũng thanh tú, sau khi được kéo lên bờ, cả người run rẩy, sau khi nôi ra hai ngụm nước thì bắt đầu khóc thút thít.
Mấy nam tử đẩy đám người bước vào, tên cầm đầu mặc áo khoác quân đội màu xanh, nhấc chân đá cô gái đó ngã xuống đất: Mày không phải là muốn chết à, chết cho tao xem nào!
Tiết Vĩ Đồng cũng bị lạnh, nhìn thấy nam tử đó xông lên không phân tốt xấu đã đánh người, cô ta lập tức phát hỏa, tức giận nói: Anh dừng tay cho tôi!
Nam tử đó túm lấy tóc cô gái kia, lạnh lùng nhìn Tiết Vĩ Đồng: Tôi quản giáo vợ mình thì liên quan gì tới cô! Thì ra hai người này là vợ chồng.
Tiết Vĩ Đồng mặc kệ, căm tức nói với nam tử đó: Anh còn tính là người ư? Không ngờ lại đánh đàn bà? Cô ta vừa rồi thiếu chút nữa đã chết đuối đó.
Nam tử đó cười lạnh nói: Cô ta sống hay chết thì có liên quan gì tới cô, cút cho tôi, đừng có ở đây tự tìm phiền phức. Hắn kéo tóc cô gái đó.
Tiết Vĩ Đồng tiến lên vỗ vai nam tử đó, nam tử đó vừa quay đầu lại thì quyền đầu của Tiết Vĩ Đồng đã nện lên mặt hắn, đánh cho hắn ngã dập mông xuống đất, Tiết Vĩ Đồng lần này chọc phải tổ ong rồi, trong đám người vây xem thoáng cái có hơn mười nam tử xông ra, ai nấy đều cao to, từ cách xuất thủ của họ đã có thể nhìn ra đám người này đều được huấn luyện chính quy.
Trương Dương lo Tiết Vĩ Đồng bị thương, xông lên trước bảo vệ Tiết Vĩ Đồng, nhấc chân đá tên hán tử xong lên đầu tiên, sau đó một chưởng vỗ lên cổ gã, đối với với đám người này Trương Dương căn bản không cần tốn nhiều sức, tay đấm chân đá trong chốc lát đã đánh ngã được ba tên.
Tiết Vĩ Đồng cũng xông lên hỗ trợ, tên nam tử bị Tiết Vĩ Đồng đánh ngã đầu tiên bò dậy, phun ra một búng máu, từ bên hông rút ra một khẩu súng: Dừng tay cho tôi!
Trương đại quan nhân phát hiện chẳng những thằng ôn này có súng, còn có hai người khác cũng rút súng lục ra.
Tiết Vĩ Đồng ngây ra một thoáng, cô ta ý bảo Trương Dương đừng hành động thiếu suy nghĩ, tuy rằng bối cảnh của cô ta thâm hậu, nhưng nơi này là Tây Tạng, lai lịch của đám người này cô ta cũng không rõ lắm, hiện tại ba khẩu súng đang nhắm vào họ, Tiết Vĩ Đồng cũng không dám liều lĩnh.
Trương Dương híp mắt nìn súng trong tay họ, đang tính toán xem nên chế trụ tất cả đưa bọn họ như thế nào, Tiết Vĩ Đồng nhìn súng trong tay nam tử đó: Anh là võ cảnh ư?
Nam tử đó lạnh lùng nói: Biết tấn công cảnh sát là vi phạm pháp luật không?
Tiết Vĩ Đồng nói: Hình pháp của nhà các anh đấy à?
Nam tử đó dùng súng chỉ vào bọn họ: Nơi này là Tây Tạng, không phải là nơi mà các người quản chuyện của người khác. Hắn kéo nữ nhân đang khóc không thành tiếng ở dưới đất dậy, bước ra sau.
Trương Dương vốn cho rằng đám người này chuẩn bị cứ vậy mà đi, nhưng không ngờ, hai hán tử tay cầm súng vẫn chỉ vào họ, có người còn móc còng tay ra. Trương Dương vốn định phản ứng thì Tiết Vĩ Đồng đã thấp giọng ngăn hắn lại: Để bọn họ còng đi, tôi cũng muốn xem xem là ai mà lớn gan như vậy. Với bối cảnh thân phận của Tiết Vĩ Đồng đương nhiên sẽ không sợ đám người này.
Đối với Trương Dương mà nói cái còng tay này chẳng tính là gì, chỉ cần hắn muốn đi, tùy thơi có thể giật đứt còng tay, nhưng dưới sự sự vi quan của mọi người, hắn cũng không muốn công khai đánh nhau với đám võ cảnh này, vả lại có Tiết Vĩ Đồng ở bên cạnh, xem xem cô ta muốn làm gì.
Một chiếc xe jeep đeo biển võ cảnh đi tới, bọn họ áp tải Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng lên xe. Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng ngồi cạnh nhau, một hán tử vẫn dùng súng chĩa vào họ.
Trương Dương nhắc nhở: Cẩn thận cướp cò đấy.
Thằng ôn đó không ngờ cười chế giễu: Có cướp cò thì cũng chẳng phải là trúng vào tao.
Trên người Tiết Vĩ Đồng và Trương Dương đều ướt sũng, Trương Dương còn đỡ, Tiết Vĩ Đồng lúc này thì không chịu được lạnh đã bắt đầu run lập cập, Trương Dương dịch lại gần cô ta hơn một chút, bảo Tiết Vĩ Đồng đặt hai tay lên lòng bàn tay của mình, tiềm vận nội lực truyền đi, chỉ chốc lát, Tiết Vĩ Đồng liền cảm thấy trên người đã hết lạnh.
Bọn họ bị đưa tới chi đội Lhasa của trung đoàn võ cảnh Tây Tạng, sau khi xuống xe, võ cảnh chịu trách nhiệm chạy ra, một gã có bộ dạng lãnh đạo trong đó nhìn nhìn bọn họ, hỏi: Hùng đội, chuyện gì vậy?
Nam tử đó bị Tiết Vĩ Đồng đấm một quyền xem ra là một lãnh đạo nhỏ của nơi này, hắn lạnh lùng nói: Bắt được hai phần tử khả nghi.
Trương đại quan nhân đương nhiên hiểu rõ định nghĩa của phần tử khả nghi, nơi này là Tây Tạng, không khéo lại bị dính lứu tới phản đảng, phản xã hội chủ nghĩa, làm phân liệt tổ quốc, Trương Dương nói: Anh có ý gì vậy? Trong những năm này thấy việc bất bình ra tay giúp đỡ cũng bị quy kết là phần tử khả nghi ư?
Tên nam tử họ Hùng đó đi đến trước mặt Trương Dương, lạnh lùng nhìn hắn: Tôi tên là Hùng Bỉnh Côn.
Tiết Vĩ Đồng nói chen vào: Chưa nghe thấy bao giờ!
Hùng Bỉnh Côn nói: Chưa nghe nói bao giờ cũng không quan trọng, sau này chúng mày sẽ biết thôi.
Một gã võ cảnh thu điện thoại di động trên người Trương Dương, nói với Hùng Bỉnh Côn: Hùng đội, làm gì bây giờ?
Hùng Bỉnh Côn nói: Trước tiên nhốt lại đó, ngày mai tính sau! Thật ra di động của Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng bởi vì ngấm nước nên cũng không dùng được nữa.
Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng cứ như vậy bị tạm giam, Trương Dương nói: Em gái, em không tìm ai đi à? Nhìn thấy Tiết Vĩ Đồng đến bây giờ vẫn không tỏ thái độ gì, Trương Dương có chút không hiểu.
Tiết Vĩ Đồng lại cười nói: Em lớn như vậy mà vẫn chưa bao giờ bị người ta nhốt, vui ghê!
Trương đại quan nhân cười khổ nói: Khách sạn năm sao em không ở, lại chạy tới đây ngồi tù, đúng là phục em thật, hay là anh dẫn em ra ngoài nhé?
Tiết Vĩ Đồng cười nói: Gấp cái gì, em cũng muốn xem xem bọn chúng xử lý chuyện này thế nào.
Trương Dương nói: Tên họ Hùng đó cũng không phải là hạng tốt lành gì, cẩn thận không hắn lại thêu dệt ra tội danh phản cách mạng cho chúng ta đó.
Tiết Vĩ Đồng nói: Cứ để hắn làm to lên, càng làm to thì chết càng nhanh! Cô ta đi đến trước song sắt, nói với chiến sĩ võ cảnh đang canh gác: Đồng chí võ cảnh, các anh nhốt tôi ở đây, còn còng chúng tôi lại, các anh còn để ý tới nhân quyền không?
Chiến sĩ võ cảnh đó nói: Hùng đội của chúng tôi có nói, hai người là phần tử nguy hiểm, hãy thành thật một chút cho tôi!
Tiết Vĩ Đồng chỉ có thể trở lại bên cạnh Trương Dương, thấy tay của hắn đã được tự do, cái còng tay bóng loáng thì bị hắn ném sang một bên, Tiết Vĩ Đồng ngạc nhiên nói: Anh làm như thế nào vậy?
Trương Dương mỉm cười nói: Chỉ là một cái còng tay thôi mà, đừng nói là nó, ngay cả cửa lao cũng không ngăn được anh.
Tiết Vĩ Đồng hưng phấn đến nỗi hai mắt lóe sáng, cô ta giơ hai tay ra trước mặt Trương Dương, Trương Dương nhìn nhìn tên võ cảnh đó, hắn đã nằm úp ở trên bàn mà ngủ, Trương Dương thoáng cái đã mở được còng tay của Tiết Vĩ Đồng, Tiết Vĩ Đồng nói khẽ: Hay là chúng ta vượt ngục đi!
Trương đại quan nhân cũng không có nhiều thời gian để bồi cô ta ngồi chơi trong này, nhưng nơi này dù sao cũng là chi đội võ cảnh, từ canh gác bên trong ra, bên ngoài còn có không ít võ cảnh trực nhật, đám người này đều là súng vác vai, đạn lên nòng, vượt ngục dưới mí mắt của đám người này, mình thì còn đỡ, nhưng Tiết Vĩ Đồng không có bản sự tránh đạn. Trương Dương nói: Tối nay chúng tôi hay là cứ ngồi yên đây đi, nửa đêm nửa hôm rồi anh không muốn gây chuyện nữa, anh nói này em gái, em chỉ cần nói ra thân phận của mình, chuyện này không phải là tự động sẽ xong ư, chúng ta cớ gì phải khổ sở ngồi trong tù như vậy?
Tiết Vĩ Đồng nói: Thế mới gọi là cuộc sống chứ, người ta sống trên đời, cái gì cũng phải thể hệ, anh lớn vậy rồi mà vẫn chưa ngồi tù thử bao giờ à?
Trương Dương cười nói: Ngồi rồi, có điều bị người khác nhốt trong lồng thì vẫn là lần đầu.
Tiết Vĩ Đồng nói: Cũng không phải là lần đầu tiên mà, chuyện lần trước ở núi Gót Sắt anh quên rồi à.
Trương Dương không khỏi bật cười, lần trước là bị một đám sói bức cho phải chui vào trong lồng sắt, lần này là bị người nhốt, trong mắt hắn Tiết Vĩ Đồng thuần túy là nhàn rỗi không có việc gì làm, mới nghĩ cách để tìm thứ gì mới mẻ. Trương đại quan nhân nhàn rỗi thì cũng nhàn rỗi rồi, nếu Tiết Vĩ Đồng không muốn để lộ thân phận thì hiện tại cứ ngồi thôi, hắn cũng muốn mượn đoạn thời gian này để tu luyện.
/2583
|