Tiếp viên hàng không cười cười gật đầu: Máy bay đã hạ cánh rồi.
Khi Trương đại quan nhân rời khỏi sân bay thì đã buổi tối bảy giờ tối, bên ngoài trời mưa rất to. Tới sân bay hắn trước tiên gọi điện thoại cho Tần Thanh, báo tin tức mình đã bình an trở về cho cô ta, Tần Thanh trong nhà có khách, Tần Bạch và Tạ Quân Xước cùng nhau đến Đông Giang thăm cô ta, lúc này đang bận tiếp đãi, bảo Trương Dương có việc gì thì ngày mai tới đơn vị hẵng nói.
Trương Dương gác điện thoại, lại gọi điện thoại cho Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm nghe thấy hắn đã từ Tây Tạng về, có chút kinh hỉ, cô ta bảo Trương Dương ở sân bay chờ, mình sẽ lập tức lái xe tới đón hắn, Trương Dương vốn không muốn để cô ta phải đội mưa tới đón mình, nhưng Thường Hải Tâm đã gác máy mất rồi.
Khi Trương Dương đứng đợi ở sân bay, nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ trong cửa sân bay bước ra, không ngờ là Hà Trác Thành, cha của Hà Hâm Nhan, từ sau khi công ty quảng cáo nụ cười của Hà Trác Thành ở Nam Tích gặp chuyện không may, y không biết đã trốn đi đâu, cục diện rối rắm mà y bỏ lại đã khiến Trương Dương tối tăm mặt mũi, Hà Hâm Nhan bởi vì sự kiện này mà phải đền không ít tiền, Trương Dương đã sớm muốn tìm y tính sổ, lúc này thấy y thì sao có thể dễ dàng buông tha, hắn lặng lặng đi tới phía sau Hà Trác Thành, vỗ vai y.
Hà Trác Thành ngây ra một thoáng, xoay người lại thì nhìn thấy Trương Dương, sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, có điều y dù sao cũng là một con cáo gìa, lập tức tươi cười nói: Chủ nhiệm Trương, trùng hợp vậy.
Trương Dương nói: Không trùng hợp tí nào, tôi đã tìm ông hơn nửa năm rồi.
Hà Trác Thành cố ý nhìn xung quanh: Hâm Nhan đâu? Không đi cùng cậu à? Y đang nhắc nhở Trương Dương, tôi dù sao cũng là cha của Hà Hâm Nhan, thằng nhóc cậu ít nhất cũng phải nể tình tôi vài phần.
Trương Dương nói: Ông còn nhớ Hâm Nhan ư, gây ra phiền toái lớn như vậy rồi không nói tiếng nào bỏ đi, mà ông đã biến mất rồi thì biến mất luôn đi, sao còn quay lại? Tuy rằng Hà Trác Thành là bố vợ của hắn, nhưng Trương đại quan nhân đối với y cũng không chút khách khí, cái này cũng không trách được Trương Dương, là vì Hà Trác Thành chẳng ra gì, nhớ ngày đó y mở công ty quảng cáo nụ cười, Trương Dương nể mặt Hà Hâm Nhan nên đã giúp y rất nhiều, một phân tiền cũng không lấy, sau cùng thì chỉ đổi lại phiền phức, ai gặp phải chuyện này mà không tức giận.
Hà Trác Thành cười nói: Nó là con gái tôi, người tôi yêu nhất chính là nó.
Trương Dương nói: Thân là cha, ông gây ra chuyện lại không dám chịu trách nhiệm, để lại tất cả phiền toái cho con gái gánh vác, phải không biết xấu hổ ư?
Hà Trác Thành thở dài nói: Hổ thẹn lắm chứ, nếu không thì tôi cũng không đến nỗi đến tận giờ vẫn không liên hệ với Hâm Nhan, trong lòng thực sự rất nhớ nó.
Trương Dương tất nhiên là không tin y: Ông quay về làm gì?
Hà Trác Thành nói: Làm chút sinh ý, thật ra từ khi chuyện đó phát sinh tới nay, tôi thật sự rất hối hận, tôi đang tích cực kiếm tiền, chờ tôi kiếm đủ tiền sẽ bồi thường cho Hâm Nhan.
Trương Dương cười cười, hắn không tin lời nói của Hà Trác Thành.
Hà Trác Thành nóng lòng thoát khỏi Trương Dương, y nhìn nhìn đồng hồ: Tôi phải đi rồi, bằng hữu đã hẹn tới sân bay đón tôi. Y lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Trương Dương: Bên trên có số điện thoại liên hệ của tôi, có thời gian thì liên hệ với tôi nhé.
Trương Dương cầm lấy danh thiếp nhìn nhìn, bên trên in quản lý bộ phận khách hàng của công ty hữu hạn đầu tư tài chính Hoàn Vũ Hà Trác Thành, không sai, Trương Dương không nhìn lầm, là Hà Trác Thành, phát âm không thay đổi, nhưng chữ thì thay đổi. Hà Trác Thành vẫy vẫy tay với Trương Dương, bước nhanh đi khỏi, Trương Dương cũng không đuổi theo y, bất kể như thế nào thì Hà Trác Thành cũng là cha của Hà Hâm Nhan, mình gặp được y thì phải làm gì? Nói chung cũng không thể nào đấm cho y một trận được.
Từ xa Thường Hải Tâm cầm ô đi tới, nhìn thấy Trương Dương, trên khuôn mặt thanh tú hiện ra nụ cười tươi rói.
Trương Dương cười cười, lại nhìn thoáng qua Hà Trác Thành, thằng cha này sớm đã biến mất rồi.
Trương Dương và Thường Hải Tâm rời khỏi sân bay đi đến bãi đỗ xe, trong đêm mưa, Trương Dương bật ô, Thường Hải Tâm như con chim nhỏ nép vào người hắn, nói khẽ: Đi lâu thế, em nhớ anh lắm.
Trương Dương ôm chặt lấy bờ vai của cô ta, tiến vào trong xe Audi của Thường Hải Tâm, không đợi Trương Dương thu lại ô, Thường Hải Tâm đã nhào lên, ôm lấy cổ hắn, dán chặt môi lên môi hắn, cái lưỡi thơ mềm mại chui vào miệng hắn, Trương Dương tham lam thưởng thức môi cô ta, tay thì thả rong sờ soạng lên người cô, hô hấp của họ lập tức biến thành cấp xúc, trong bóng tối, Trương Dương nói: Anh muốn...
Thường Hải Tâm ừ một tiếng, ôn nhu nói ôn nhu nói: Trở về rồi nói sau!
Mưa đêm không có hiện tượng ngừng lại, trong phòng của Thường Hải Tâm lại xuân ý dạt dào, Trương đại quan nhân tựa như một kỵ sĩ anh dũng không biết mệt mỏi, trên thân thể ôn nhu của Thường Hải Tâm tung hoành ngang dọc, đùi đẹp thon dài của Thường Hải Tâm bỗng nhiên co lại, kẹp chặt lấy thân thể hắn, thân hình không chịu nổi khống chế mà run lên, cô ta ôm chặt Trương Dương, móng tay cắm sâu vào trong da thịt hắn.
Trương Dương đắm chìm trong cơ thể ướt át mà ấm áp của cô ta, càng lún càng sâu, thân hình của hai người như hợp thành một thể.
Một đêm này hai người cơ hồ không ngủ, trừ ân ái ra thì cũng là nói chuyện, Trương Dương kể lại chuyến đi tới Tây Tạng, trừ chi tiết tiểu yêu sinh con thì không nói cho Thường Hải Tâm ra, các chuyện khác hắn không hề giấu diếm, Thường Hải Tâm nghe nói chứng trời sinh tuyệt của An Ngữ Thần đã được chữa khỏi hoàn toàn, cũng cảm thấy cao hứng cho cô ta.
Trương đại quan nhân đột nhiên hỏi một vấn đề: Hải Tâm, khi anh ở cùng với những người khác anh em có ghen không?
Thường Hải Tâm vuốt ve khuôn mặt của hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: Anh nói thử xem? Nữ nhân trời sinh chính là động vật hay ghen tuông, sao có thể không ghen được, có điều đối mặt với thằng Trương Dương này, cô ta thật sự là cảm thấy bất lực, biết rõ hắn là một cái củ cái hoa tâm, nhưng vẫn thân bất do kỷ mà lún vào, Thường Hải Tâm nói: Thật ra em cũng từng muốn kết thúc loại quan hệ này với anh, nhưng em phát hiện nếu thực sự rời khỏi anh, em chưa chắc đã có thể sống vui hơn.
Trương Dương nói: Nếu có một ngày, luật hôn nhân của quốc gia chúng ta có thể được sửa đổi, vậy, em có thể chấp nhận để anh cưới thêm mấy cô vợ không?
Thường Hải Tâm trừng mắt lườm hắn một cái, nói: Cái đó có liên quan gì tới em? Trong lòng căn bản lại không tin vào loại khả năng này.
Trương Dương nói: Đương nhiên là có rồi.
Thường Hải Tâm buông hắn ra, sau khi nằm lại thì nói khẽ: Thật ra em không nghĩ tới sau này, tương lai thế nào thì ai mà biết được? Trên tình cảm tuy rằng em không thể nào bình đạm được như chị Thanh, nhưng em tin em vẫn ở trong phạm vi khống chế của lý trí. Nói tới đây bản thân cô ta cũng không nhịn được mà bật cười, cô ta và Trương Dương kết giao căn bản chính là mất đi lý trí, cô ta không khống chế được, nữ nhân có thể khống chế được thân thể của mình, nhưng lại không khống chế được tình cảm của mình.
Trương Dương nói: Tin anh đi, anh sẽ xử lý tốt.
Thường Hải Tâm nói: Thật ra giữa chúng em cũng không cần danh phận, anh không việc gì phải hứa hẹn, chỉ cần khi chúng ta ở bên nhau vui vẻ là được rồi.
Trương Dương nói: Nhưng anh rất tham lam.
Sơm biết anh tham lam mà, người ta quá tham lam thì thường thường không có kết cục tốt. Ngón tay Thường Hải Tâm đặt lên ngực Trương Dương rồi nhẹ nhàng vẽ một vòng.
Trương Dương cười nói: Anh thấy mình có thể xử lý tốt.
Thường Hải Tâm nói: Đừng bàn đến những chuyện phiền lòng này, đúng rồi, đại ca của em ngày mai sẽ đến Đông Giang tham gia hội kinh mậu sản phẩm y dược bảo vệ sức khoẻ.
Trương Dương nói: Vậy tối mai anh mời anh ấy ăn cơm.
Thường Hải Tâm lắc đầu: Không cần, mấy ngày này chuyện trên nghiệp vụ của anh ấy có vẻ rất nhiều, khẳng định là rất bận, để sau hẵng tính.
Trương Dương gật đầu nói: Công tác gần đây của Bộ chỉ huy bận không?
Thường Hải Tâm nói: Vẫn ổn, đều là thi công cơ sở, tất cả đều tiến triển rất thuận lợi.
Trương Dương nói: Việc này không phải là thế mạnh của anh.
Thường Hải Tâm cười nói: Anh cẩn thận đó, gần đây rất nhiều người có ý kiến về anh, nói cả ngày không nhìn thấy được cái bóng của anh, hạng mục chiêu thương của anh đến bây giờ vẫn chưa được chứng thực.
Trương Dương nói: Ai thế? Anh kiểu gì cũng phải tẩn cho hắn một trận.
Thường Hải Tâm nói: Con người anh chính là không biết nghe người khác nói những lời thật về mình, trên thực tế anh quả thực không kéo được một hạng mục nào lớn, sắp tới cuối năm rồi, nói sao cũng phải lấy ra chút thành tích để báo cáo chứ.
Trương Dương nói: Hạng mục công viên Dieter đã được quyết định rồi, chỉ còn thiếu một bước ký hợp đồng cuối cùng thôi, chỉ cần ký xong là được hơn một tỷ, anh xem đến lúc đó ai còn dám nói gì anh nào. Phía Tiết Vĩ Đồng cơ bản đã xác định rồi, cũng hứa trước năm mới sẽ tới ký hợp đồng với phía Đông Giang.
Thường Hải Tâm nói: Còn nữa, danh sách phòng đã có rồi, anh và chị Thanh đều được phân đến vườn Phù Dung, anh cũng được phân tới một bộ phận nhỏ...
Trương Dương cười nói: Vậy thì càng tốt, vị trí nào thế, có phải là hàng xóm không?
Thường Hải Tâm nói: Tầng cao nhất, em và chị thanh ở đối diện nhau, chị ấy ở một đơn vị phía đông tầng 8, còn em là ở phía tây.
Trương đại quan nhân nói: Lưu Bảo Toàn này, sao phải tách chúng ta ra xa như vậy, nếu ghép lại với nhau, ba phòng của chúng ta thông nhau thì tiện biết bao.
Thường Hải Tâm gắt: Biết ngay anh không có ý tốt gì mà.
Trương Dương nói: Cứ như vậy, anh mỗi ngày phải vượt nóc băng tường, khổ rồi, lại khổ rồi.
Thường Hải Tâm nói: Anh đúng là, còn chưa nhận phòng đã muốn đi trộm hương thiết ngọc rồi.
Trương Dương nghiêng người đè cô ta xuống dưới, cười nói: Nhưng vì em, có khổ cực đến mấy anh cũng chịu.
Khi Trương đại quan nhân rời khỏi sân bay thì đã buổi tối bảy giờ tối, bên ngoài trời mưa rất to. Tới sân bay hắn trước tiên gọi điện thoại cho Tần Thanh, báo tin tức mình đã bình an trở về cho cô ta, Tần Thanh trong nhà có khách, Tần Bạch và Tạ Quân Xước cùng nhau đến Đông Giang thăm cô ta, lúc này đang bận tiếp đãi, bảo Trương Dương có việc gì thì ngày mai tới đơn vị hẵng nói.
Trương Dương gác điện thoại, lại gọi điện thoại cho Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm nghe thấy hắn đã từ Tây Tạng về, có chút kinh hỉ, cô ta bảo Trương Dương ở sân bay chờ, mình sẽ lập tức lái xe tới đón hắn, Trương Dương vốn không muốn để cô ta phải đội mưa tới đón mình, nhưng Thường Hải Tâm đã gác máy mất rồi.
Khi Trương Dương đứng đợi ở sân bay, nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ trong cửa sân bay bước ra, không ngờ là Hà Trác Thành, cha của Hà Hâm Nhan, từ sau khi công ty quảng cáo nụ cười của Hà Trác Thành ở Nam Tích gặp chuyện không may, y không biết đã trốn đi đâu, cục diện rối rắm mà y bỏ lại đã khiến Trương Dương tối tăm mặt mũi, Hà Hâm Nhan bởi vì sự kiện này mà phải đền không ít tiền, Trương Dương đã sớm muốn tìm y tính sổ, lúc này thấy y thì sao có thể dễ dàng buông tha, hắn lặng lặng đi tới phía sau Hà Trác Thành, vỗ vai y.
Hà Trác Thành ngây ra một thoáng, xoay người lại thì nhìn thấy Trương Dương, sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, có điều y dù sao cũng là một con cáo gìa, lập tức tươi cười nói: Chủ nhiệm Trương, trùng hợp vậy.
Trương Dương nói: Không trùng hợp tí nào, tôi đã tìm ông hơn nửa năm rồi.
Hà Trác Thành cố ý nhìn xung quanh: Hâm Nhan đâu? Không đi cùng cậu à? Y đang nhắc nhở Trương Dương, tôi dù sao cũng là cha của Hà Hâm Nhan, thằng nhóc cậu ít nhất cũng phải nể tình tôi vài phần.
Trương Dương nói: Ông còn nhớ Hâm Nhan ư, gây ra phiền toái lớn như vậy rồi không nói tiếng nào bỏ đi, mà ông đã biến mất rồi thì biến mất luôn đi, sao còn quay lại? Tuy rằng Hà Trác Thành là bố vợ của hắn, nhưng Trương đại quan nhân đối với y cũng không chút khách khí, cái này cũng không trách được Trương Dương, là vì Hà Trác Thành chẳng ra gì, nhớ ngày đó y mở công ty quảng cáo nụ cười, Trương Dương nể mặt Hà Hâm Nhan nên đã giúp y rất nhiều, một phân tiền cũng không lấy, sau cùng thì chỉ đổi lại phiền phức, ai gặp phải chuyện này mà không tức giận.
Hà Trác Thành cười nói: Nó là con gái tôi, người tôi yêu nhất chính là nó.
Trương Dương nói: Thân là cha, ông gây ra chuyện lại không dám chịu trách nhiệm, để lại tất cả phiền toái cho con gái gánh vác, phải không biết xấu hổ ư?
Hà Trác Thành thở dài nói: Hổ thẹn lắm chứ, nếu không thì tôi cũng không đến nỗi đến tận giờ vẫn không liên hệ với Hâm Nhan, trong lòng thực sự rất nhớ nó.
Trương Dương tất nhiên là không tin y: Ông quay về làm gì?
Hà Trác Thành nói: Làm chút sinh ý, thật ra từ khi chuyện đó phát sinh tới nay, tôi thật sự rất hối hận, tôi đang tích cực kiếm tiền, chờ tôi kiếm đủ tiền sẽ bồi thường cho Hâm Nhan.
Trương Dương cười cười, hắn không tin lời nói của Hà Trác Thành.
Hà Trác Thành nóng lòng thoát khỏi Trương Dương, y nhìn nhìn đồng hồ: Tôi phải đi rồi, bằng hữu đã hẹn tới sân bay đón tôi. Y lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Trương Dương: Bên trên có số điện thoại liên hệ của tôi, có thời gian thì liên hệ với tôi nhé.
Trương Dương cầm lấy danh thiếp nhìn nhìn, bên trên in quản lý bộ phận khách hàng của công ty hữu hạn đầu tư tài chính Hoàn Vũ Hà Trác Thành, không sai, Trương Dương không nhìn lầm, là Hà Trác Thành, phát âm không thay đổi, nhưng chữ thì thay đổi. Hà Trác Thành vẫy vẫy tay với Trương Dương, bước nhanh đi khỏi, Trương Dương cũng không đuổi theo y, bất kể như thế nào thì Hà Trác Thành cũng là cha của Hà Hâm Nhan, mình gặp được y thì phải làm gì? Nói chung cũng không thể nào đấm cho y một trận được.
Từ xa Thường Hải Tâm cầm ô đi tới, nhìn thấy Trương Dương, trên khuôn mặt thanh tú hiện ra nụ cười tươi rói.
Trương Dương cười cười, lại nhìn thoáng qua Hà Trác Thành, thằng cha này sớm đã biến mất rồi.
Trương Dương và Thường Hải Tâm rời khỏi sân bay đi đến bãi đỗ xe, trong đêm mưa, Trương Dương bật ô, Thường Hải Tâm như con chim nhỏ nép vào người hắn, nói khẽ: Đi lâu thế, em nhớ anh lắm.
Trương Dương ôm chặt lấy bờ vai của cô ta, tiến vào trong xe Audi của Thường Hải Tâm, không đợi Trương Dương thu lại ô, Thường Hải Tâm đã nhào lên, ôm lấy cổ hắn, dán chặt môi lên môi hắn, cái lưỡi thơ mềm mại chui vào miệng hắn, Trương Dương tham lam thưởng thức môi cô ta, tay thì thả rong sờ soạng lên người cô, hô hấp của họ lập tức biến thành cấp xúc, trong bóng tối, Trương Dương nói: Anh muốn...
Thường Hải Tâm ừ một tiếng, ôn nhu nói ôn nhu nói: Trở về rồi nói sau!
Mưa đêm không có hiện tượng ngừng lại, trong phòng của Thường Hải Tâm lại xuân ý dạt dào, Trương đại quan nhân tựa như một kỵ sĩ anh dũng không biết mệt mỏi, trên thân thể ôn nhu của Thường Hải Tâm tung hoành ngang dọc, đùi đẹp thon dài của Thường Hải Tâm bỗng nhiên co lại, kẹp chặt lấy thân thể hắn, thân hình không chịu nổi khống chế mà run lên, cô ta ôm chặt Trương Dương, móng tay cắm sâu vào trong da thịt hắn.
Trương Dương đắm chìm trong cơ thể ướt át mà ấm áp của cô ta, càng lún càng sâu, thân hình của hai người như hợp thành một thể.
Một đêm này hai người cơ hồ không ngủ, trừ ân ái ra thì cũng là nói chuyện, Trương Dương kể lại chuyến đi tới Tây Tạng, trừ chi tiết tiểu yêu sinh con thì không nói cho Thường Hải Tâm ra, các chuyện khác hắn không hề giấu diếm, Thường Hải Tâm nghe nói chứng trời sinh tuyệt của An Ngữ Thần đã được chữa khỏi hoàn toàn, cũng cảm thấy cao hứng cho cô ta.
Trương đại quan nhân đột nhiên hỏi một vấn đề: Hải Tâm, khi anh ở cùng với những người khác anh em có ghen không?
Thường Hải Tâm vuốt ve khuôn mặt của hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: Anh nói thử xem? Nữ nhân trời sinh chính là động vật hay ghen tuông, sao có thể không ghen được, có điều đối mặt với thằng Trương Dương này, cô ta thật sự là cảm thấy bất lực, biết rõ hắn là một cái củ cái hoa tâm, nhưng vẫn thân bất do kỷ mà lún vào, Thường Hải Tâm nói: Thật ra em cũng từng muốn kết thúc loại quan hệ này với anh, nhưng em phát hiện nếu thực sự rời khỏi anh, em chưa chắc đã có thể sống vui hơn.
Trương Dương nói: Nếu có một ngày, luật hôn nhân của quốc gia chúng ta có thể được sửa đổi, vậy, em có thể chấp nhận để anh cưới thêm mấy cô vợ không?
Thường Hải Tâm trừng mắt lườm hắn một cái, nói: Cái đó có liên quan gì tới em? Trong lòng căn bản lại không tin vào loại khả năng này.
Trương Dương nói: Đương nhiên là có rồi.
Thường Hải Tâm buông hắn ra, sau khi nằm lại thì nói khẽ: Thật ra em không nghĩ tới sau này, tương lai thế nào thì ai mà biết được? Trên tình cảm tuy rằng em không thể nào bình đạm được như chị Thanh, nhưng em tin em vẫn ở trong phạm vi khống chế của lý trí. Nói tới đây bản thân cô ta cũng không nhịn được mà bật cười, cô ta và Trương Dương kết giao căn bản chính là mất đi lý trí, cô ta không khống chế được, nữ nhân có thể khống chế được thân thể của mình, nhưng lại không khống chế được tình cảm của mình.
Trương Dương nói: Tin anh đi, anh sẽ xử lý tốt.
Thường Hải Tâm nói: Thật ra giữa chúng em cũng không cần danh phận, anh không việc gì phải hứa hẹn, chỉ cần khi chúng ta ở bên nhau vui vẻ là được rồi.
Trương Dương nói: Nhưng anh rất tham lam.
Sơm biết anh tham lam mà, người ta quá tham lam thì thường thường không có kết cục tốt. Ngón tay Thường Hải Tâm đặt lên ngực Trương Dương rồi nhẹ nhàng vẽ một vòng.
Trương Dương cười nói: Anh thấy mình có thể xử lý tốt.
Thường Hải Tâm nói: Đừng bàn đến những chuyện phiền lòng này, đúng rồi, đại ca của em ngày mai sẽ đến Đông Giang tham gia hội kinh mậu sản phẩm y dược bảo vệ sức khoẻ.
Trương Dương nói: Vậy tối mai anh mời anh ấy ăn cơm.
Thường Hải Tâm lắc đầu: Không cần, mấy ngày này chuyện trên nghiệp vụ của anh ấy có vẻ rất nhiều, khẳng định là rất bận, để sau hẵng tính.
Trương Dương gật đầu nói: Công tác gần đây của Bộ chỉ huy bận không?
Thường Hải Tâm nói: Vẫn ổn, đều là thi công cơ sở, tất cả đều tiến triển rất thuận lợi.
Trương Dương nói: Việc này không phải là thế mạnh của anh.
Thường Hải Tâm cười nói: Anh cẩn thận đó, gần đây rất nhiều người có ý kiến về anh, nói cả ngày không nhìn thấy được cái bóng của anh, hạng mục chiêu thương của anh đến bây giờ vẫn chưa được chứng thực.
Trương Dương nói: Ai thế? Anh kiểu gì cũng phải tẩn cho hắn một trận.
Thường Hải Tâm nói: Con người anh chính là không biết nghe người khác nói những lời thật về mình, trên thực tế anh quả thực không kéo được một hạng mục nào lớn, sắp tới cuối năm rồi, nói sao cũng phải lấy ra chút thành tích để báo cáo chứ.
Trương Dương nói: Hạng mục công viên Dieter đã được quyết định rồi, chỉ còn thiếu một bước ký hợp đồng cuối cùng thôi, chỉ cần ký xong là được hơn một tỷ, anh xem đến lúc đó ai còn dám nói gì anh nào. Phía Tiết Vĩ Đồng cơ bản đã xác định rồi, cũng hứa trước năm mới sẽ tới ký hợp đồng với phía Đông Giang.
Thường Hải Tâm nói: Còn nữa, danh sách phòng đã có rồi, anh và chị Thanh đều được phân đến vườn Phù Dung, anh cũng được phân tới một bộ phận nhỏ...
Trương Dương cười nói: Vậy thì càng tốt, vị trí nào thế, có phải là hàng xóm không?
Thường Hải Tâm nói: Tầng cao nhất, em và chị thanh ở đối diện nhau, chị ấy ở một đơn vị phía đông tầng 8, còn em là ở phía tây.
Trương đại quan nhân nói: Lưu Bảo Toàn này, sao phải tách chúng ta ra xa như vậy, nếu ghép lại với nhau, ba phòng của chúng ta thông nhau thì tiện biết bao.
Thường Hải Tâm gắt: Biết ngay anh không có ý tốt gì mà.
Trương Dương nói: Cứ như vậy, anh mỗi ngày phải vượt nóc băng tường, khổ rồi, lại khổ rồi.
Thường Hải Tâm nói: Anh đúng là, còn chưa nhận phòng đã muốn đi trộm hương thiết ngọc rồi.
Trương Dương nghiêng người đè cô ta xuống dưới, cười nói: Nhưng vì em, có khổ cực đến mấy anh cũng chịu.
/2583
|