Trương Dương cười nói: Anh không nói vậy thì chẳng lẽ để cái đám phế vật đó khiến cho tức chết ư? Ai nấy đều muốn nhìn anh bị chê cười, vì sao công tác chiêu thương của khu nội thành mới là chuyện của riêng anh, hoàn toàn không liên quan gì tới họ, không tìm được nhà đầu tư thì tất cả trách nhiệm bắt anh phải gánh vác?
Tần Thanh nói: Lúc trước công tác được phân phối như vậy, anh phụ trách chiêu thương, trên thực tế công tác chiêu thương của chúng ta tiến triển rất chậm.
Trương Dương nói: Bí thư Tần của anh ơi, khu nội thành mới khởi công được mấy ngày rồi? Cho dù là sinh em bé thì cũng phải mang thai mười tháng chứ? Các người đều goi công tác chiêu thương là dựng sào thấy bóng à? Lập tức sẽ có vài tỷ đầu tư được dồn vào khu nội thành mới ư? Thế chẳng phải là làm khó người ta ư?
Tần Thanh cười nói: Hai tỷ đó anh đã nói ra miệng rồi, là anh tự làm khó mình. Cô ta cầm chén trà lên uống một ngụm.
Trương Dương cũng thấy miệng khô, cầm chén trà của cô ta uống mấy ngụm, uống đến miệng không khỏi nhíu mày: Nước gì đấy?
Nước đường đỏ. Tần Thanh mặt hơi đỏ lên: Mấy ngày nay đang đến kỳ.
Trương đại quan nhân bật cười ha ha.
Tần Thanh nói: Đừng có đánh trống lảng, nói chính sự đi, anh có phải đã xác định xong chuyện của công viên Dieter rồi hay không?
Trương Dương nói: Cũng gần như vậy, lát nữa anh gọi điện thoại cho Tiết Vĩ Đồng, xem lúc nào có thể ký hợp đồng.
Tần Thanh nói: Cố gắng ký hợp đồng trước năm mới đi, chuyện gì cũng sợ bị so sánh, hiện tại khu nội thành mới và khu khai phá thường xuyên bị lấy ra so sánh, khu khai phá năm nay đã hoàn thành bảy tỷ chiêu thương dẫn tư, chúng ta thì không tới được ba trăm triệu, chênh lệch này không phải lớn bình thường, cách cuối năm còn có một tháng nữa, chúng ta phải tận lực làm ra một chút thành tích. Anh gần đây cũng nên hồi tâm đi, cả ngày chạy chơi thiên nam địa bắc, người có ý kiến với anh cũng không ít đâu.
Là những ai?
Tần Thanh nói: Em không thể nói cho anh biết được, nếu anh biết, khẳng định sẽ trả đũa người ta, đồng chí Trương Dương , lòng dạ phải rộng rãi một chút.
Trương Dương cười cười.
Tần Thanh lại nhớ ra một chuyện: Sao di động của anh luôn tắt máy thế?
Trương Dương nói: Ở Tây Tạng không cẩn thận bị rơi vào nước, anh vừa bảo Phó Trường Chinh đi mua cái mới cho anh rồi.
Tần Thanh gật đầu: Đã biết chuyện phân phòng chưa?
Trương Dương cười nói: Biết rồi, mấy ngày nữa để Thường Hải Long phái người tới hỗ trợ trang hoàng.
Tần Thanh nói: Công ty của anh ta làm lớn lắm, kiểu lắp đặt thiệt bị gia đình này đừng phiền tới anh ta.
Trương Dương nói: Dù sao thì hắn cũng lắp đặt cho Hải Tâm, nhân tiện làm giúp chúng ta luôn, cũng không phải là không trả hắn tiền mà.
Tần Thanh nói: Điểm này là mấu chốt nhất, bằng hữu có thân đến mấy cũng phải phân rõ ràng.
Trương Dương gật đầu nói: Em yên tâm, chuyện trên nguyên tắc anh sẽ nắm chắc.
Tần Thanh nói khẽ: Mấy ngày nay Tiểu Bạch và bạn gái nó tới đây, em không có nhiều thời gian ở bên canh.
Trương Dương cười nói: Không sao, mượn cơ hội này, người nhà cáic em tụ họp vui vẻ đi. Đúng rồi, Tần Bạch có tính toán gì không? Có phải muốn tới Đông Giang công tác hay không? Tần Thanh từng nhiều lần để lộ ý tứ về phương diện này cho nên Trương Dương mới hỏi vậy.
Tần Thanh nói: Em muốn cho điều nó tới đây, có điều nó không chịu, nói nói trung tâm sự nghiệp của nó và tiểu Tạ đều ở Giang Thành. Em biết nó không muốn sống dưới vầng sáng của em, sợ người khác nói dựa hơi em, được em chiếu cố.
Trương Dương nói: Vậy thì kệ nó, thật ra Tần Bạch và Giang Thành phát triển cũng không tồi, công ty xây dựng của Tạ Quân Xước ở Phong Trạch cũng làm rất khá, nếu thực sự tới Đông Giang, sự nghiệp vừa mới bắt đầu của hai đứa lại phải bắt đầu lại từ đầu.
Tần Thanh nói: Em cũng cân nhắc đến điểm này, cho nên em không ép nó phải quyết định, kỳ thật em muốn nó tới đây chủ yếu cũng là vì cha, cha lớn tuổi rồi, em muốn ông ấy ở lại Đông Giang dưỡng lão, cũng tiện để chiếu cố.
Trương Dương cười nói: Chỉ sợ chú Tần không nghĩ như vậy.
Tần Thanh nói: Đúng, tuy cha đã đáp ứng tới đây giúp đỡ, nhưng em biết trong lòng cha vẫn nhớ Giang Thành. Tiểu Bạch cũng đã nói, chờ tương lai khi kết hôn rồi sẽ đón cha em về.”
Trương Dương nói: Lá rụng về cội, em phải tôn trọng lựa chọn của chú Tần. Hắn ôn nhu nói: Em yên tâm, còn có anh ở bên em mà.
Tần Thanh nhìn Trương Dương, khóe môi lộ ra nụ cười ấm áp.
Tối hôm đó Trương Dương tới nhà Tống Hoài Minh ăn cơm, Phó Trường Chinh đã mua di động mới cho hắn, Sở Yên Nhiên gọi điện thoại tới, nói rằng cô ta muốn về nước vào tết nguyên đán, Trương Dương đến nhà Tống Hoài Minh là muốn nói chuyện này với vợ chồng họ.
Tống Hoài Minh nghe thấy tin tức này thì khá là vui vẻ, y mỉm cười nói: Yên Nhiên có nói là tới đâu không?
Trương Dương nói: Cô ấy định trực tiếp tới Tĩnh An, đón lão thái thái rồi cùng nhau đến Đông Giang, thuận tiện chơi một thời gian ở Bình Hải.
Liễu Ngọc Oánh cười nói: Tốt, đến lúc đó tôi sẽ xin nghỉ để tiếp họ!
Tống Hoài Minh mỉm cười nhìn vợ, Liễu Ngọc Oánh vẫn đang cố gắng sắm vai vợ ngoan mẹ hiền, Liễu Ngọc Oánh thủy chung cố gắng thử cải thiện quan hệ của cô ta và Sở Yên Nhiên, trải qua nhiều khúc chiết như vậy, quan hệ của bọn họ cuối cùng cũng tới thời kỳ hòa dịu.
Điều Liễu Ngọc Oánh quan tâm nhất vẫn là hôn nhân của Trương Dương và Sở Yên Nhiên, chuyện của phương diện này Tống Hoài Minh không tiện mở miệng, sau cơm chiều, Tống Hoài Minh nhận được một cú điện thoại đường dài, Liễu Ngọc Oánh vừa hay tìm được cơ hội nói chuyện với Trương Dương: Cậu và Yên Nhiên định lúc nào kết hôn!
Trương Dương cười nói: Dì Liễu à, hình như mỗi lần cháu đến là dì lại hỏi cháu câu này.
Liễu Ngọc Oánh nói: Hai đứa cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng nên cân nhắc tới hôn nhân đại sự.
Trương Dương nói: Chuyện này đợi Yên Nhiên trở về rồi thương lượng, một mình cháu không làm chủ được.
Liễu Ngọc Oánh nói: Trương Dương, tôi nhắc nhở cậu, nên nắm chặt vào. Con gái tốt như Yên Nhiên rất dễ bị cướp, nếu cậu không giữ chặt, vạn nhất đứa con trai khác lừa nó đi mất, đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp đâu.
Trương Dương nói: Anh dám tranh với cháu, cháu bẻ gẫy chân hắn ngay.
Liễu Ngọc Oánh không nhịn được liền bật cười, trên người Trương Dương có một điểm rất đặt biệt, có thể chính điểm này là một cỗ lực sát thương rất lớn đối với các nữ hài tử.
Lúc này bảo mẫu ôm tiểu Canh Tân xuống, Trương Dương nhìn thấy tiểu Canh Tân mập mạp, không khỏi nhớ tới con trai mình, hiện giờ hai mẹ con An Ngữ Thần đã bình yên tới Thụy Sĩ, lần sau gặp mặt vẫn chưa biết là lúc nào.
Liễu Ngọc Oánh đón lấy con trai, mỉm cười trêu nó, tiểu Canh Tân thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười vui vẻ.
Trương Dương ngồi ở bên cạnh ngắm nhìn rất hứng thú, lúc này Tống Hoài Minh nói chuyện điện thoại xong đã quanh lại, cười nói: Ngọc Oánh, bế thằng cu vào đi, anh nói chuyện với Trương Dương một lát.
Liễu Ngọc Oánh dạ một tiếng, bé tiểu Canh Tân rời đi, trước khi đi còn đặc biệt cầm tay của tiểu Canh Tân vẫy vẫy về phía Trương Dương: Tạm biệt anh rể con đi nào!
Trương đại quan nhân cười ha ha vẫy tay với thằng em rể: Tạm biệt, tiểu Canh Tân! Đợi cho mẹ con Liễu Ngọc Oánh đi lên lầu rồi, Trương Dương mới nói với Tống Hoài Minh: Thằng bé này lớn nhanh thật, mỗi ngày mỗi khác.
Tống Hoài Minh cảm thán nói: Đến khi nó lớn thì tôi cũng già mất rồi!
Trương Dương nói: Đợi nó đến tuổi của cháu, chú cũng chỉ mới có bảy mươi, bảy mươi tuổi đối với lãnh đạo cao tầng mà nói thì vẫn tính là trẻ tuổi. Hắn là đang nịnh hót nhạc phụ tương lai, vòng vo nói y tiền đồ rộng lớn, có hy vọng tiến vào giai tầng quyền lực cao nhất.
Tống Hoài Minh cười cười lắc đầu: Nhân đạo thất thập cổ lai hi, tôi cũng không nghĩ tới lúc đó vẫn còn ở trên chính đàn, điểm này tôi phải học tập bí thư Cố, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, trẻ tuổi hóa tầng lãnh đạo là xu thế tất yếu của thời đại phát triển, qua hơn hai mươi năm nữa, chính là thiên hạ của đám cán bộ trẻ tuổi các cậu.
Trương Dương nói: Chỉ sợ không tới lượt cháu.
Tống Hoài Minh có chút hứng thú nhìn hắn, nói: Cậu trước giờ không phải là luôn rất tự tin ư? Vì sao đột nhiên lại nói như vậy.
Trương Dương nói: Cháu phát hiện vị trí ở trong quan trường càng cao, ngược lại càng không được tự do.
Tống Hoài Minh nói: Quyền lực là một con dao hai lưỡi, khi anh có quyền lực ước thúc người khác, anh đồng thời cũng sẽ bị nhiều ước thúc hơn, làm lãnh đạo, người nào mà không phải là thiện kì đức, đoan kì hành, chính kì đạo? Quan làm càng lớn, người chú ý tới anh lại càng nhiều, cán bộ phải ở trước mặt người dân đóng vai trò một gương mẫu tốt, cho nên nhất định phải phải biết ước thúc mình, cậu cảm thấy không được tự do như trước đây, chứng tỏ cậu bắt đầu biết ước thúc mình.
Trương Dương cười nói: Nhưng cháu không thích ước thúc mình.
Tống Hoài Minh nói: Nhân sinh ai cũng đều thích tự do, nhưng cậu đã lựa chọn sĩ đồ thì phải lựa chọn phục vụ cho người khác, con đường này phải lấy hy sinh một số tự do của mình làm cái giá để trả, để phụng hiến, người sống trên đời, mỗi người đều muốn được tự do, nhưng trên thế giới này lại không có tự do tuyệt đối, tự do phải phù hợp với quy tắc nhất định, khi hành vi của cậu đi trái vẫn những quy tắc này, sự tự do của cậu sẽ bị ảnh hưởng.
Trương Dương cười nói: Cái này cháu biết, nếu vi phạm pháp luật thì cảnh sát sẽ đợi gặp cháu.
Tống Hoài Minh nói: Cái này chỉ là một loại trong số đó. Y rất hiểu Trương Dương, biết những đạo lý này Trương Dương đều hiểu rõ, nhưng hiểu là một chuyện, có làm được hay không lại là một chuyện khác. Tính tình của Trương Dương rất khó ước thúc tốt bản thân hắn. Tống Hoài Minh ở sâu trong lòng không xem trọng sĩ đồ tương lai của Trương Dương, mặc dù là phía sau Trương Dương có rất nhiều điều kiện tiện lợi, nhưng với tính tình ngoại lộ của Trương Dương, rất khó đi được quá xa trên sĩ đồ, kiếp sống quan trường hơn hai mươi năm của Tống Hoài Minh đã chứng kiến đủ loại người, đa số phán đoán của y trên chính trị đều là chính xác, y rất không hiểu vì sao Trương Dương lại làm không biết mệt đối với quan trường, thật ra với tính cách của Trương Dương cũng không thích hợp với lĩnh vực này. Tống Hoài Minh nói: Lần trước tôi tới kinh thành có nghe nói tới một việc của cậu.
Trương Dương nói: Khẳng định là chuyện xấu rồi, chuyện tốt sẽ không truyền xa ngàn dặm đâu.
Tần Thanh nói: Lúc trước công tác được phân phối như vậy, anh phụ trách chiêu thương, trên thực tế công tác chiêu thương của chúng ta tiến triển rất chậm.
Trương Dương nói: Bí thư Tần của anh ơi, khu nội thành mới khởi công được mấy ngày rồi? Cho dù là sinh em bé thì cũng phải mang thai mười tháng chứ? Các người đều goi công tác chiêu thương là dựng sào thấy bóng à? Lập tức sẽ có vài tỷ đầu tư được dồn vào khu nội thành mới ư? Thế chẳng phải là làm khó người ta ư?
Tần Thanh cười nói: Hai tỷ đó anh đã nói ra miệng rồi, là anh tự làm khó mình. Cô ta cầm chén trà lên uống một ngụm.
Trương Dương cũng thấy miệng khô, cầm chén trà của cô ta uống mấy ngụm, uống đến miệng không khỏi nhíu mày: Nước gì đấy?
Nước đường đỏ. Tần Thanh mặt hơi đỏ lên: Mấy ngày nay đang đến kỳ.
Trương đại quan nhân bật cười ha ha.
Tần Thanh nói: Đừng có đánh trống lảng, nói chính sự đi, anh có phải đã xác định xong chuyện của công viên Dieter rồi hay không?
Trương Dương nói: Cũng gần như vậy, lát nữa anh gọi điện thoại cho Tiết Vĩ Đồng, xem lúc nào có thể ký hợp đồng.
Tần Thanh nói: Cố gắng ký hợp đồng trước năm mới đi, chuyện gì cũng sợ bị so sánh, hiện tại khu nội thành mới và khu khai phá thường xuyên bị lấy ra so sánh, khu khai phá năm nay đã hoàn thành bảy tỷ chiêu thương dẫn tư, chúng ta thì không tới được ba trăm triệu, chênh lệch này không phải lớn bình thường, cách cuối năm còn có một tháng nữa, chúng ta phải tận lực làm ra một chút thành tích. Anh gần đây cũng nên hồi tâm đi, cả ngày chạy chơi thiên nam địa bắc, người có ý kiến với anh cũng không ít đâu.
Là những ai?
Tần Thanh nói: Em không thể nói cho anh biết được, nếu anh biết, khẳng định sẽ trả đũa người ta, đồng chí Trương Dương , lòng dạ phải rộng rãi một chút.
Trương Dương cười cười.
Tần Thanh lại nhớ ra một chuyện: Sao di động của anh luôn tắt máy thế?
Trương Dương nói: Ở Tây Tạng không cẩn thận bị rơi vào nước, anh vừa bảo Phó Trường Chinh đi mua cái mới cho anh rồi.
Tần Thanh gật đầu: Đã biết chuyện phân phòng chưa?
Trương Dương cười nói: Biết rồi, mấy ngày nữa để Thường Hải Long phái người tới hỗ trợ trang hoàng.
Tần Thanh nói: Công ty của anh ta làm lớn lắm, kiểu lắp đặt thiệt bị gia đình này đừng phiền tới anh ta.
Trương Dương nói: Dù sao thì hắn cũng lắp đặt cho Hải Tâm, nhân tiện làm giúp chúng ta luôn, cũng không phải là không trả hắn tiền mà.
Tần Thanh nói: Điểm này là mấu chốt nhất, bằng hữu có thân đến mấy cũng phải phân rõ ràng.
Trương Dương gật đầu nói: Em yên tâm, chuyện trên nguyên tắc anh sẽ nắm chắc.
Tần Thanh nói khẽ: Mấy ngày nay Tiểu Bạch và bạn gái nó tới đây, em không có nhiều thời gian ở bên canh.
Trương Dương cười nói: Không sao, mượn cơ hội này, người nhà cáic em tụ họp vui vẻ đi. Đúng rồi, Tần Bạch có tính toán gì không? Có phải muốn tới Đông Giang công tác hay không? Tần Thanh từng nhiều lần để lộ ý tứ về phương diện này cho nên Trương Dương mới hỏi vậy.
Tần Thanh nói: Em muốn cho điều nó tới đây, có điều nó không chịu, nói nói trung tâm sự nghiệp của nó và tiểu Tạ đều ở Giang Thành. Em biết nó không muốn sống dưới vầng sáng của em, sợ người khác nói dựa hơi em, được em chiếu cố.
Trương Dương nói: Vậy thì kệ nó, thật ra Tần Bạch và Giang Thành phát triển cũng không tồi, công ty xây dựng của Tạ Quân Xước ở Phong Trạch cũng làm rất khá, nếu thực sự tới Đông Giang, sự nghiệp vừa mới bắt đầu của hai đứa lại phải bắt đầu lại từ đầu.
Tần Thanh nói: Em cũng cân nhắc đến điểm này, cho nên em không ép nó phải quyết định, kỳ thật em muốn nó tới đây chủ yếu cũng là vì cha, cha lớn tuổi rồi, em muốn ông ấy ở lại Đông Giang dưỡng lão, cũng tiện để chiếu cố.
Trương Dương cười nói: Chỉ sợ chú Tần không nghĩ như vậy.
Tần Thanh nói: Đúng, tuy cha đã đáp ứng tới đây giúp đỡ, nhưng em biết trong lòng cha vẫn nhớ Giang Thành. Tiểu Bạch cũng đã nói, chờ tương lai khi kết hôn rồi sẽ đón cha em về.”
Trương Dương nói: Lá rụng về cội, em phải tôn trọng lựa chọn của chú Tần. Hắn ôn nhu nói: Em yên tâm, còn có anh ở bên em mà.
Tần Thanh nhìn Trương Dương, khóe môi lộ ra nụ cười ấm áp.
Tối hôm đó Trương Dương tới nhà Tống Hoài Minh ăn cơm, Phó Trường Chinh đã mua di động mới cho hắn, Sở Yên Nhiên gọi điện thoại tới, nói rằng cô ta muốn về nước vào tết nguyên đán, Trương Dương đến nhà Tống Hoài Minh là muốn nói chuyện này với vợ chồng họ.
Tống Hoài Minh nghe thấy tin tức này thì khá là vui vẻ, y mỉm cười nói: Yên Nhiên có nói là tới đâu không?
Trương Dương nói: Cô ấy định trực tiếp tới Tĩnh An, đón lão thái thái rồi cùng nhau đến Đông Giang, thuận tiện chơi một thời gian ở Bình Hải.
Liễu Ngọc Oánh cười nói: Tốt, đến lúc đó tôi sẽ xin nghỉ để tiếp họ!
Tống Hoài Minh mỉm cười nhìn vợ, Liễu Ngọc Oánh vẫn đang cố gắng sắm vai vợ ngoan mẹ hiền, Liễu Ngọc Oánh thủy chung cố gắng thử cải thiện quan hệ của cô ta và Sở Yên Nhiên, trải qua nhiều khúc chiết như vậy, quan hệ của bọn họ cuối cùng cũng tới thời kỳ hòa dịu.
Điều Liễu Ngọc Oánh quan tâm nhất vẫn là hôn nhân của Trương Dương và Sở Yên Nhiên, chuyện của phương diện này Tống Hoài Minh không tiện mở miệng, sau cơm chiều, Tống Hoài Minh nhận được một cú điện thoại đường dài, Liễu Ngọc Oánh vừa hay tìm được cơ hội nói chuyện với Trương Dương: Cậu và Yên Nhiên định lúc nào kết hôn!
Trương Dương cười nói: Dì Liễu à, hình như mỗi lần cháu đến là dì lại hỏi cháu câu này.
Liễu Ngọc Oánh nói: Hai đứa cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng nên cân nhắc tới hôn nhân đại sự.
Trương Dương nói: Chuyện này đợi Yên Nhiên trở về rồi thương lượng, một mình cháu không làm chủ được.
Liễu Ngọc Oánh nói: Trương Dương, tôi nhắc nhở cậu, nên nắm chặt vào. Con gái tốt như Yên Nhiên rất dễ bị cướp, nếu cậu không giữ chặt, vạn nhất đứa con trai khác lừa nó đi mất, đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp đâu.
Trương Dương nói: Anh dám tranh với cháu, cháu bẻ gẫy chân hắn ngay.
Liễu Ngọc Oánh không nhịn được liền bật cười, trên người Trương Dương có một điểm rất đặt biệt, có thể chính điểm này là một cỗ lực sát thương rất lớn đối với các nữ hài tử.
Lúc này bảo mẫu ôm tiểu Canh Tân xuống, Trương Dương nhìn thấy tiểu Canh Tân mập mạp, không khỏi nhớ tới con trai mình, hiện giờ hai mẹ con An Ngữ Thần đã bình yên tới Thụy Sĩ, lần sau gặp mặt vẫn chưa biết là lúc nào.
Liễu Ngọc Oánh đón lấy con trai, mỉm cười trêu nó, tiểu Canh Tân thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười vui vẻ.
Trương Dương ngồi ở bên cạnh ngắm nhìn rất hứng thú, lúc này Tống Hoài Minh nói chuyện điện thoại xong đã quanh lại, cười nói: Ngọc Oánh, bế thằng cu vào đi, anh nói chuyện với Trương Dương một lát.
Liễu Ngọc Oánh dạ một tiếng, bé tiểu Canh Tân rời đi, trước khi đi còn đặc biệt cầm tay của tiểu Canh Tân vẫy vẫy về phía Trương Dương: Tạm biệt anh rể con đi nào!
Trương đại quan nhân cười ha ha vẫy tay với thằng em rể: Tạm biệt, tiểu Canh Tân! Đợi cho mẹ con Liễu Ngọc Oánh đi lên lầu rồi, Trương Dương mới nói với Tống Hoài Minh: Thằng bé này lớn nhanh thật, mỗi ngày mỗi khác.
Tống Hoài Minh cảm thán nói: Đến khi nó lớn thì tôi cũng già mất rồi!
Trương Dương nói: Đợi nó đến tuổi của cháu, chú cũng chỉ mới có bảy mươi, bảy mươi tuổi đối với lãnh đạo cao tầng mà nói thì vẫn tính là trẻ tuổi. Hắn là đang nịnh hót nhạc phụ tương lai, vòng vo nói y tiền đồ rộng lớn, có hy vọng tiến vào giai tầng quyền lực cao nhất.
Tống Hoài Minh cười cười lắc đầu: Nhân đạo thất thập cổ lai hi, tôi cũng không nghĩ tới lúc đó vẫn còn ở trên chính đàn, điểm này tôi phải học tập bí thư Cố, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, trẻ tuổi hóa tầng lãnh đạo là xu thế tất yếu của thời đại phát triển, qua hơn hai mươi năm nữa, chính là thiên hạ của đám cán bộ trẻ tuổi các cậu.
Trương Dương nói: Chỉ sợ không tới lượt cháu.
Tống Hoài Minh có chút hứng thú nhìn hắn, nói: Cậu trước giờ không phải là luôn rất tự tin ư? Vì sao đột nhiên lại nói như vậy.
Trương Dương nói: Cháu phát hiện vị trí ở trong quan trường càng cao, ngược lại càng không được tự do.
Tống Hoài Minh nói: Quyền lực là một con dao hai lưỡi, khi anh có quyền lực ước thúc người khác, anh đồng thời cũng sẽ bị nhiều ước thúc hơn, làm lãnh đạo, người nào mà không phải là thiện kì đức, đoan kì hành, chính kì đạo? Quan làm càng lớn, người chú ý tới anh lại càng nhiều, cán bộ phải ở trước mặt người dân đóng vai trò một gương mẫu tốt, cho nên nhất định phải phải biết ước thúc mình, cậu cảm thấy không được tự do như trước đây, chứng tỏ cậu bắt đầu biết ước thúc mình.
Trương Dương cười nói: Nhưng cháu không thích ước thúc mình.
Tống Hoài Minh nói: Nhân sinh ai cũng đều thích tự do, nhưng cậu đã lựa chọn sĩ đồ thì phải lựa chọn phục vụ cho người khác, con đường này phải lấy hy sinh một số tự do của mình làm cái giá để trả, để phụng hiến, người sống trên đời, mỗi người đều muốn được tự do, nhưng trên thế giới này lại không có tự do tuyệt đối, tự do phải phù hợp với quy tắc nhất định, khi hành vi của cậu đi trái vẫn những quy tắc này, sự tự do của cậu sẽ bị ảnh hưởng.
Trương Dương cười nói: Cái này cháu biết, nếu vi phạm pháp luật thì cảnh sát sẽ đợi gặp cháu.
Tống Hoài Minh nói: Cái này chỉ là một loại trong số đó. Y rất hiểu Trương Dương, biết những đạo lý này Trương Dương đều hiểu rõ, nhưng hiểu là một chuyện, có làm được hay không lại là một chuyện khác. Tính tình của Trương Dương rất khó ước thúc tốt bản thân hắn. Tống Hoài Minh ở sâu trong lòng không xem trọng sĩ đồ tương lai của Trương Dương, mặc dù là phía sau Trương Dương có rất nhiều điều kiện tiện lợi, nhưng với tính tình ngoại lộ của Trương Dương, rất khó đi được quá xa trên sĩ đồ, kiếp sống quan trường hơn hai mươi năm của Tống Hoài Minh đã chứng kiến đủ loại người, đa số phán đoán của y trên chính trị đều là chính xác, y rất không hiểu vì sao Trương Dương lại làm không biết mệt đối với quan trường, thật ra với tính cách của Trương Dương cũng không thích hợp với lĩnh vực này. Tống Hoài Minh nói: Lần trước tôi tới kinh thành có nghe nói tới một việc của cậu.
Trương Dương nói: Khẳng định là chuyện xấu rồi, chuyện tốt sẽ không truyền xa ngàn dặm đâu.
/2583
|