Tống Hoài Minh lúc này mới chuyển dời đến sự chú ý lên bàn cờ thì bại cục đã định.
Kiều Chấn Lương không khỏi đắc ý cười cười: Thắng bại là chuyện thường của binh gia, trong cờ không có ai thắng mãi được.
Tống Hoài Minh tràn đầy đồng cảm gật đầu: Cũng không có ai là vĩnh viễn thất bại.
Hai người đầy thâm ý nhìn đối phương, đồng thời bật cười.
Trương đại quan nhân đương nhiên sẽ không nghĩ sâu như vậy, có điều hắn cũng biết Kiều Chấn Lương ở trước mặt Tống Hoài Minh nói ra sai lầm của mình, khẳng định có khẳng định có dụng ý khác, tối hôm đó hắn và cha con Kiều Chấn Lương cùng nhau rời khỏi Tống gia, sau khi xuất môn, Trương Dương rất khách khí nói: Bí thư Kiều, tôi tiễn ngài!
Kiều Chấn Lương cười nói: Nhà của tôi gần như vậy, không cần cậu tiễn, Trương Dương à, tôi nghe nói Chung Trường Thắng hiện tại đang làm ở chỗ cậu?
Trương Dương gật đầu: Làm trưởng ban bảo vệ ở bộ chỉ huy xây dựng khu nội thành mới.
Kiều Chấn Lương gật đầu: Có cơ hội bảo hắn tới nhà tôi ngồi chơi.
Trương Dương cười cười gật đầu nói: Được, tôi nhất định sẽ chuyển lời của ngài.
Kiều Chấn Lương nói: Làm cho tốt đi, cậu là tự tôi dẫn tới, nếu cậu làm ra thành tích thì trên mặt tôi cũng được nở hoa. Những lời này rõ ràng đang nói cho Trương Dương biết, mình chưa bao giờ coi hắn là người ngoài.
Trương Dương cười nói: Bí thư Kiều yên tâm, tôi nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng ngài.
Đợi cho cha con Kiều Chấn Lương đi xa rồi, Trương Dương lúc này mới đi đến ô tô của mình, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, chút chuyện mình làm ở Tây Tạng mọi người đều biết, may mắn lúc trước không dẫn Tiết Vĩ Đồng tới Định Nhật, nếu để cô ta biết chuyện An Ngữ Thần mang thai rồi sinh con, chỉ sợ hiện tại cả thế giới đều biết rồi, Trương Dương nghĩ đến đây, không khỏi cho rằng, chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, An Ngữ Thần sở dĩ lựa chọn dẫn con trai tới Thụy Sĩ, dụng ý chính là không muốn tạo áp lực quá lớn cho mình, nhưng con trai không thể vĩnh viễn không có cha, mình cũng không phải là loại nam nhân vô trách nhiệm, nhưng chuyện này nên giải thích với các bạn gái như thế nào, Trương đại quan nhân thật sự có chút đau đầu, quả nhiên bất kỳ chuyện gì cũng đều có báo ứng, chưa tới lúc báo thì chưa tới, kết quả mà mình lưu tình khắp nơi cuối cùng cũng bắt đầu xuất hiện rồi.
Tiếng chuông di động phá vỡ dòng suy nghĩa của hắn, Trương Dương mở máy di động mới mua: Alo? Điện thoại là Kiều Mộng Viện gọi tới, Kiều Mộng Viện nói khẽ: Anh vẫn chưa đi à? Cô ta lúc này đang đứng trên ban công nhà mình nhìn Trương Dương. Trương Dương ngẩng đầu nhìn thấy cô ta, cười cười vẫy tay: Chưa đi.
Bởi vì khoảng cách quá xa, Kiều Mộng Viện không nhìn rõ vẻ mặt của Trương Dương, cô ta nói khẽ: Anh đừng để trong lòng, cha tôi tối nay không phải nhằm vào anh đâu. Cô ta cũng biết cha vừa rồi ở trước mặt Tống Hoài Minh giáo huấn Trương Dương.
Trương Dương cười nói: Không đau, tôi trước giờ luôn coi sư phê bình của lãnh đạo như gió thoảng bên tai.
Trương Dương nói: Cô xuống đi, tôi mời cô đi ăn khuya.
Kiều Mộng Viện nói: Quá muộn rồi, hay là thôi đi.
Trương Dương nói: Cha cô tối nay dạy tôi đến mặt xám mày tro, cô không an ủi tôi ư?
Kiều Mộng Viện nói: Tôi tin vào ý chí cách mạng của anh, tin mặt anh dày không gì phá được.
Trương Dương mỉm cười: Tôi tới nhà hàng mà lần trước chúng ta ăn chờ cô.
Kiều Mộng Viện nói: Tôi không đi đâu.
Tôi đi!
Trương đại quan nhân gác máy, lên xe chậm rãi lái ra khỏi đại viện tỉnh ủy, tới nhà hàng mà hắn nói gọi vài món thức ăn, kêu một vò rượu, để ông chủ đốt lò sưởi cho ấm.
Trời hơi lạnh, uống chút rượu vào là một lựa chọn tốt.
Đồ ăn đã lên, rượu cũng được hâm nóng thì nhìn thấy Kiều Mộng Viện bước vào, cô ta đã thay quần áo thể thao màu xám, tóc còn ướt, rõ ràng là vừa tắm xong, không trang điểm. Trương Dương nhếch môi cười nói: Biết cô sẽ tới mà.
Kiều Mộng Viện tức giận nhìn hắn: Đã nói là muộn rồi mà.
Trương Dương nói: Đã trưởng thành cả rồi, ngay cả chút tự do ra ngoài cũng không có ư? Cô sợ cha cô à?
Kiều Mộng Viện nói: Tôi sợ cái gì chứ? Ông ấy hỏi tôi đi đâu? Tôi nói là anh mời tôi ăn cơm thế là ông ấy cho tôi ra ngoài thôi!
Trương đại quan nhân ngây ra một thoáng: Cô bán đứng tôi à?
Kiều Mộng Viện cười khanh khách: Chẳng lẽ tôi nói không đúng ư? Anh sợ cha tôi à?
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi đã từng sợ ai chưa? Có điều giọng nói có vẻ không được vững dạ lắm. Hắn rướn sát lại một chút: Vậy, cô nói xem bí thư Kiều liệu có cho rằng tôi có ý xấu câu dẫn khuê nữ của ông ấy không?
Mặt Kiều Mộng Viện hơi đỏ lên, cầm chén rượu trước mặt lên uống một ngụm: Bí thư Kiều có cho rằng thế nào cũng không quan trọng, quang trọng là tỉnh trưởng Tống thấy thế nào? Trương đại quan nhân cười cười có chút ngây ngô, không phải là ngây ngô thật mà là giả vờ. Hắn cố ý nói tránh đi: Lần này tới Tây Tạng gặp Kiều Bằng Phi, cảm thấy hắn đã thay đổi rất nhiều.
Kiều Mộng Viện nói: Con người ta rồi cũng phải lớn, ông nội đã nói rồi, để anh ta tới Tây Tạng chính là để ma luyện tính tình của anh ta, trong mắt ông nội chúng tôi đều là đóa hoa trong nhà kính, không chịu nổi thất bại lớn.
Trương Dương cười nói: Tôi cảm thấy cô là một cô gái rất tự cường, trên người cố có không ít ưu điểm.
Kiều Mộng Viện tràn ngập đề phòng nhìn hắn một cái: Hôm nay miệng ngọt như vậy? Chắc không phải là có chuyện muốn nhờ chứ?
Tục, quá tục! Mộng Viện, với quan hệ của hai ta, tôi có cần phải ăn nói khép nép để lấy lòng cô không? Về phần muốn vỗ mông ngựa? Tôi nói thật là không có một chút dối trá nào đâu.
Kiều Mộng Viện nói: Cũng may tôi có chút tự hiểu lấy mình, biết mình không ưu tú như anh nói. Cô ta hạ chén rượu xuống nói: Tôi nghe nói có người có ý kiến về anh, nói anh bỏ rơi nhiệm vụ không làm việc đàng hoàng.
Trương Dương cười cười khinh thường: Từ lúc tôi bắt đầu bước vào quan trường, thi phi chung quanh tôi trước giờ không bao giờ ngừng.
Cái này chứng minh anh không thích hợp với nghề này.
Trương Dương nói: Sai, không phải tôi không thích hợp, là của tôi chức quan là của tôi quá nhỏ, tôi nếu đến cấp bậc như cha cô, còn ai dám có ý kiến với tôi?
Kiều Mộng Viện nói: Tôi sao nghe như anh đang nói xấu cha tôi nhỉ?
Trương đại quan nhân cười khổ nói: Cô đừng hại tôi, lời này nếu để cha cô biết thì khẳng định sẽ ghét tôi lắm.
Anh cho rằng lòng dạ của cha tôi giống anh à?
Trương Dương nói: Tôi cũng thấy lạ, sao lại có nhiều người như vậy quan tâm tôi, tôi làm việc khệnh khạng có người tố tôi, mà tôi làm việc khiêm tốn thì cũng có người báo cáo tôi, tôi sao lại đắc tội với nhiều người như vậy chứ? Mộng Viện, cô nói xem, có phải là bởi vì tôi quá ưu tú, cho nên mới có nhiều người như vậy nhìn tôi không vừa mắt không?
Kiều Mộng Viện bất lực lắc đầu: Tôi nghe nói lần này là vì công tác chiêu thương của khu nội thành mới không có khởi sắc.
Trương Dương nói: Chiêu thương không phải là như vây ư? Mấy năm nay, tôi chuyển động đứt quãng trên công tác chiêu thương, bằng hữu trên cơ bản đều bị tôi lừa rồi, cống hiến cho quốc gia cũng coi như không ít, tôi mới đến Đông Giang được vài ngày, có ai là vạn năng đâu, tôi cũng không thể vừa tới đã làm cho công tác chiêu thương náo nhiệt được .
Kiều Mộng Viện nói: Cũng đúng, anh tới Đông Giang chưa lâu, mọi người hơi hà khác với anh rồi.
Trương Dương cười nói: Không phải là hà khắc, là rất nhiều người muốn thấy tôi mất mặt, tôi lúc trước khi ở Nam Tích cướp danh hiệu thành thị hữu hảo của Đông Giang, lại giữa đường cướp đi tập đoàn Inder, chuyện này khiến rất nhiều người Đông Giang cảm thấy khó chịu, cho nên trong đó khẳng định có người chỉ mong tôi trở thành trò cười cho thiên hạ.
Kiều Mộng Viện nói: Nói như vậy tôi còn là đồng lõa nữa. Tập đoàn Inder cuối cùng ở tại Nam Tích, Kiều Mộng Viện xuất lực không nhỏ.
Trương Dương nói: Tôi vừa mới ở trước mặt lãnh đạo nói rằng trước năm mới sẽ chắc chắn có được hai tỷ chiêu thương dẫn tư.
Kiều Mộng Viện nói: Hai tỷ không phải là con số nhỏ.
Trương Dương: Khó khăn chắc là không lớn, chỉ cần một khối du lịch đã có thể đạt tới được con số này rồi, Tiết Vĩ Đồng đã đáp ứng, trước năm mới sẽ ký kết hợp đồng đầu tư công viên Dieter, tổng ngạch đầu tư là khoảng một tỷ rưỡi, hơn nữa tài chính trùng kiến chùa Thu Hà đại khái khoảng hai tỷ.
Kiều Mộng Viện nói: Công viên Dieter trong nước trong nước đã có mấy cái, kinh doanh đều khá thành công, tôi không quen với Tiết Vĩ Đồng, có điều nghe nói năng lực nghiệp vụ của cô ta rất mạnh.
Trương Dương nói: Tiết Vĩ Đồng rất khá, làm việc cũng rất rõ ràng.
Lúc này từ bên ngoài có người bước vào, hét lên: Ông chủ Hoàng, cho bát mỳ đi, tôi đói chết rồi! Người nọ không ngờ là Trần Thiệu Bân.
Trương Dương nhìn thấy Trần Thiệu Bân, Trần Thiệu Bân cơ hồ cũng đồng thời nhìn thấy Trương Dương và Kiều Mộng Viện, không khỏi thốt lên kinh ngạc: Ối chà, hai người cũng ở đây à!
Trương Dương kinh hỉ nói: Thằng nhóc cậu trở về sao không nói một tiếng? Hắn đón Trần Thiệu Bân ngồi xuống, lại cầm thực đơn lên gọi vài món.
Trần Thiệu Bân ăn trước mấy miếng, sau đó nói: Tôi mới từ Thượng Hải trở về, ngay cả nhà cũng chưa vào, nghĩ rằng về muộn thế này thì ăn gì đã rồi về, không ngờ ở đây gặp được hai người. Hắn cợt nhả nhìn nhìn Trương Dương và Kiều Mộng Viện: Tôi bảo này, hai người có tình huống gì rồi, đêm hôm khuya khoắt mà cô nam quả nũ...
Trương Dương nói: Trần Thiệu Bân, cậu bớt nói hưu nói vượn đi, cẩn thận tôi đập cậu đấy.
Kiều Mộng Viện nói: Lời đồn chính là do loại người như anh chế tạo ra.
Trần Thiệu Bân cười hắc hắc, hắn quả nhiên không dám nói nữa, người ta là con gái của bí thư Kiều, da mặt mỏng lắm.
Trương Dương nói: Cái miệng cậu vẫn vậy, tôi trên công tác đang gặp chút khó khăn, đặc biệt mời Mộng Viện ra đây làm đại tỷ tri âm của tôi.
Trần Thiệu Bân nói: cậu càng lúc càng không cần FACE, Mộng Viện người ta trông xinh đẹp như vậy, cậu nhìn cái mặt thương tang của cậu đi, còn gọi người ta là đại ty tri âm à, nên đổi thành tiểu muội tri âm mới đúng.
Trương Dương rót cho hắn một chén rượu.
Trần Thiệu Bân uống một ngụm rồi nói: Chủ nhiệm Trương gần đây quan vận không tồi nhỉ.
Đâu có đâu có, so ra vẫn kém ông chủ Trần tài nguyên quảng tiến!
Trần Thiệu Bân cười nói: Làm ăn đúng là vẫn còn kém hơn làm quan. Hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: Mộng Viện, gần đây có gặp đại ca cô không?
Kiều Mộng Viện lắc đầu nói: anh ta ở Hải Nam, anh tìm anh ta có việc gì?
Trần Thiệu Bân nói: Cũng không có việc gì, tôi gần đây mới quen được một đồng bạn làm ăn, nghe nói là có quan hệ không tồi với anh ta, tôi muốn hỏi tình huống.
Kiều Mộng Viện cho Trần Thiệu Bân một số điện thoại: Anh trực tiếp gọi điện thoại cho anh ta là được mà.
Kiều Chấn Lương không khỏi đắc ý cười cười: Thắng bại là chuyện thường của binh gia, trong cờ không có ai thắng mãi được.
Tống Hoài Minh tràn đầy đồng cảm gật đầu: Cũng không có ai là vĩnh viễn thất bại.
Hai người đầy thâm ý nhìn đối phương, đồng thời bật cười.
Trương đại quan nhân đương nhiên sẽ không nghĩ sâu như vậy, có điều hắn cũng biết Kiều Chấn Lương ở trước mặt Tống Hoài Minh nói ra sai lầm của mình, khẳng định có khẳng định có dụng ý khác, tối hôm đó hắn và cha con Kiều Chấn Lương cùng nhau rời khỏi Tống gia, sau khi xuất môn, Trương Dương rất khách khí nói: Bí thư Kiều, tôi tiễn ngài!
Kiều Chấn Lương cười nói: Nhà của tôi gần như vậy, không cần cậu tiễn, Trương Dương à, tôi nghe nói Chung Trường Thắng hiện tại đang làm ở chỗ cậu?
Trương Dương gật đầu: Làm trưởng ban bảo vệ ở bộ chỉ huy xây dựng khu nội thành mới.
Kiều Chấn Lương gật đầu: Có cơ hội bảo hắn tới nhà tôi ngồi chơi.
Trương Dương cười cười gật đầu nói: Được, tôi nhất định sẽ chuyển lời của ngài.
Kiều Chấn Lương nói: Làm cho tốt đi, cậu là tự tôi dẫn tới, nếu cậu làm ra thành tích thì trên mặt tôi cũng được nở hoa. Những lời này rõ ràng đang nói cho Trương Dương biết, mình chưa bao giờ coi hắn là người ngoài.
Trương Dương cười nói: Bí thư Kiều yên tâm, tôi nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng ngài.
Đợi cho cha con Kiều Chấn Lương đi xa rồi, Trương Dương lúc này mới đi đến ô tô của mình, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, chút chuyện mình làm ở Tây Tạng mọi người đều biết, may mắn lúc trước không dẫn Tiết Vĩ Đồng tới Định Nhật, nếu để cô ta biết chuyện An Ngữ Thần mang thai rồi sinh con, chỉ sợ hiện tại cả thế giới đều biết rồi, Trương Dương nghĩ đến đây, không khỏi cho rằng, chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, An Ngữ Thần sở dĩ lựa chọn dẫn con trai tới Thụy Sĩ, dụng ý chính là không muốn tạo áp lực quá lớn cho mình, nhưng con trai không thể vĩnh viễn không có cha, mình cũng không phải là loại nam nhân vô trách nhiệm, nhưng chuyện này nên giải thích với các bạn gái như thế nào, Trương đại quan nhân thật sự có chút đau đầu, quả nhiên bất kỳ chuyện gì cũng đều có báo ứng, chưa tới lúc báo thì chưa tới, kết quả mà mình lưu tình khắp nơi cuối cùng cũng bắt đầu xuất hiện rồi.
Tiếng chuông di động phá vỡ dòng suy nghĩa của hắn, Trương Dương mở máy di động mới mua: Alo? Điện thoại là Kiều Mộng Viện gọi tới, Kiều Mộng Viện nói khẽ: Anh vẫn chưa đi à? Cô ta lúc này đang đứng trên ban công nhà mình nhìn Trương Dương. Trương Dương ngẩng đầu nhìn thấy cô ta, cười cười vẫy tay: Chưa đi.
Bởi vì khoảng cách quá xa, Kiều Mộng Viện không nhìn rõ vẻ mặt của Trương Dương, cô ta nói khẽ: Anh đừng để trong lòng, cha tôi tối nay không phải nhằm vào anh đâu. Cô ta cũng biết cha vừa rồi ở trước mặt Tống Hoài Minh giáo huấn Trương Dương.
Trương Dương cười nói: Không đau, tôi trước giờ luôn coi sư phê bình của lãnh đạo như gió thoảng bên tai.
Trương Dương nói: Cô xuống đi, tôi mời cô đi ăn khuya.
Kiều Mộng Viện nói: Quá muộn rồi, hay là thôi đi.
Trương Dương nói: Cha cô tối nay dạy tôi đến mặt xám mày tro, cô không an ủi tôi ư?
Kiều Mộng Viện nói: Tôi tin vào ý chí cách mạng của anh, tin mặt anh dày không gì phá được.
Trương Dương mỉm cười: Tôi tới nhà hàng mà lần trước chúng ta ăn chờ cô.
Kiều Mộng Viện nói: Tôi không đi đâu.
Tôi đi!
Trương đại quan nhân gác máy, lên xe chậm rãi lái ra khỏi đại viện tỉnh ủy, tới nhà hàng mà hắn nói gọi vài món thức ăn, kêu một vò rượu, để ông chủ đốt lò sưởi cho ấm.
Trời hơi lạnh, uống chút rượu vào là một lựa chọn tốt.
Đồ ăn đã lên, rượu cũng được hâm nóng thì nhìn thấy Kiều Mộng Viện bước vào, cô ta đã thay quần áo thể thao màu xám, tóc còn ướt, rõ ràng là vừa tắm xong, không trang điểm. Trương Dương nhếch môi cười nói: Biết cô sẽ tới mà.
Kiều Mộng Viện tức giận nhìn hắn: Đã nói là muộn rồi mà.
Trương Dương nói: Đã trưởng thành cả rồi, ngay cả chút tự do ra ngoài cũng không có ư? Cô sợ cha cô à?
Kiều Mộng Viện nói: Tôi sợ cái gì chứ? Ông ấy hỏi tôi đi đâu? Tôi nói là anh mời tôi ăn cơm thế là ông ấy cho tôi ra ngoài thôi!
Trương đại quan nhân ngây ra một thoáng: Cô bán đứng tôi à?
Kiều Mộng Viện cười khanh khách: Chẳng lẽ tôi nói không đúng ư? Anh sợ cha tôi à?
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi đã từng sợ ai chưa? Có điều giọng nói có vẻ không được vững dạ lắm. Hắn rướn sát lại một chút: Vậy, cô nói xem bí thư Kiều liệu có cho rằng tôi có ý xấu câu dẫn khuê nữ của ông ấy không?
Mặt Kiều Mộng Viện hơi đỏ lên, cầm chén rượu trước mặt lên uống một ngụm: Bí thư Kiều có cho rằng thế nào cũng không quan trọng, quang trọng là tỉnh trưởng Tống thấy thế nào? Trương đại quan nhân cười cười có chút ngây ngô, không phải là ngây ngô thật mà là giả vờ. Hắn cố ý nói tránh đi: Lần này tới Tây Tạng gặp Kiều Bằng Phi, cảm thấy hắn đã thay đổi rất nhiều.
Kiều Mộng Viện nói: Con người ta rồi cũng phải lớn, ông nội đã nói rồi, để anh ta tới Tây Tạng chính là để ma luyện tính tình của anh ta, trong mắt ông nội chúng tôi đều là đóa hoa trong nhà kính, không chịu nổi thất bại lớn.
Trương Dương cười nói: Tôi cảm thấy cô là một cô gái rất tự cường, trên người cố có không ít ưu điểm.
Kiều Mộng Viện tràn ngập đề phòng nhìn hắn một cái: Hôm nay miệng ngọt như vậy? Chắc không phải là có chuyện muốn nhờ chứ?
Tục, quá tục! Mộng Viện, với quan hệ của hai ta, tôi có cần phải ăn nói khép nép để lấy lòng cô không? Về phần muốn vỗ mông ngựa? Tôi nói thật là không có một chút dối trá nào đâu.
Kiều Mộng Viện nói: Cũng may tôi có chút tự hiểu lấy mình, biết mình không ưu tú như anh nói. Cô ta hạ chén rượu xuống nói: Tôi nghe nói có người có ý kiến về anh, nói anh bỏ rơi nhiệm vụ không làm việc đàng hoàng.
Trương Dương cười cười khinh thường: Từ lúc tôi bắt đầu bước vào quan trường, thi phi chung quanh tôi trước giờ không bao giờ ngừng.
Cái này chứng minh anh không thích hợp với nghề này.
Trương Dương nói: Sai, không phải tôi không thích hợp, là của tôi chức quan là của tôi quá nhỏ, tôi nếu đến cấp bậc như cha cô, còn ai dám có ý kiến với tôi?
Kiều Mộng Viện nói: Tôi sao nghe như anh đang nói xấu cha tôi nhỉ?
Trương đại quan nhân cười khổ nói: Cô đừng hại tôi, lời này nếu để cha cô biết thì khẳng định sẽ ghét tôi lắm.
Anh cho rằng lòng dạ của cha tôi giống anh à?
Trương Dương nói: Tôi cũng thấy lạ, sao lại có nhiều người như vậy quan tâm tôi, tôi làm việc khệnh khạng có người tố tôi, mà tôi làm việc khiêm tốn thì cũng có người báo cáo tôi, tôi sao lại đắc tội với nhiều người như vậy chứ? Mộng Viện, cô nói xem, có phải là bởi vì tôi quá ưu tú, cho nên mới có nhiều người như vậy nhìn tôi không vừa mắt không?
Kiều Mộng Viện bất lực lắc đầu: Tôi nghe nói lần này là vì công tác chiêu thương của khu nội thành mới không có khởi sắc.
Trương Dương nói: Chiêu thương không phải là như vây ư? Mấy năm nay, tôi chuyển động đứt quãng trên công tác chiêu thương, bằng hữu trên cơ bản đều bị tôi lừa rồi, cống hiến cho quốc gia cũng coi như không ít, tôi mới đến Đông Giang được vài ngày, có ai là vạn năng đâu, tôi cũng không thể vừa tới đã làm cho công tác chiêu thương náo nhiệt được .
Kiều Mộng Viện nói: Cũng đúng, anh tới Đông Giang chưa lâu, mọi người hơi hà khác với anh rồi.
Trương Dương cười nói: Không phải là hà khắc, là rất nhiều người muốn thấy tôi mất mặt, tôi lúc trước khi ở Nam Tích cướp danh hiệu thành thị hữu hảo của Đông Giang, lại giữa đường cướp đi tập đoàn Inder, chuyện này khiến rất nhiều người Đông Giang cảm thấy khó chịu, cho nên trong đó khẳng định có người chỉ mong tôi trở thành trò cười cho thiên hạ.
Kiều Mộng Viện nói: Nói như vậy tôi còn là đồng lõa nữa. Tập đoàn Inder cuối cùng ở tại Nam Tích, Kiều Mộng Viện xuất lực không nhỏ.
Trương Dương nói: Tôi vừa mới ở trước mặt lãnh đạo nói rằng trước năm mới sẽ chắc chắn có được hai tỷ chiêu thương dẫn tư.
Kiều Mộng Viện nói: Hai tỷ không phải là con số nhỏ.
Trương Dương: Khó khăn chắc là không lớn, chỉ cần một khối du lịch đã có thể đạt tới được con số này rồi, Tiết Vĩ Đồng đã đáp ứng, trước năm mới sẽ ký kết hợp đồng đầu tư công viên Dieter, tổng ngạch đầu tư là khoảng một tỷ rưỡi, hơn nữa tài chính trùng kiến chùa Thu Hà đại khái khoảng hai tỷ.
Kiều Mộng Viện nói: Công viên Dieter trong nước trong nước đã có mấy cái, kinh doanh đều khá thành công, tôi không quen với Tiết Vĩ Đồng, có điều nghe nói năng lực nghiệp vụ của cô ta rất mạnh.
Trương Dương nói: Tiết Vĩ Đồng rất khá, làm việc cũng rất rõ ràng.
Lúc này từ bên ngoài có người bước vào, hét lên: Ông chủ Hoàng, cho bát mỳ đi, tôi đói chết rồi! Người nọ không ngờ là Trần Thiệu Bân.
Trương Dương nhìn thấy Trần Thiệu Bân, Trần Thiệu Bân cơ hồ cũng đồng thời nhìn thấy Trương Dương và Kiều Mộng Viện, không khỏi thốt lên kinh ngạc: Ối chà, hai người cũng ở đây à!
Trương Dương kinh hỉ nói: Thằng nhóc cậu trở về sao không nói một tiếng? Hắn đón Trần Thiệu Bân ngồi xuống, lại cầm thực đơn lên gọi vài món.
Trần Thiệu Bân ăn trước mấy miếng, sau đó nói: Tôi mới từ Thượng Hải trở về, ngay cả nhà cũng chưa vào, nghĩ rằng về muộn thế này thì ăn gì đã rồi về, không ngờ ở đây gặp được hai người. Hắn cợt nhả nhìn nhìn Trương Dương và Kiều Mộng Viện: Tôi bảo này, hai người có tình huống gì rồi, đêm hôm khuya khoắt mà cô nam quả nũ...
Trương Dương nói: Trần Thiệu Bân, cậu bớt nói hưu nói vượn đi, cẩn thận tôi đập cậu đấy.
Kiều Mộng Viện nói: Lời đồn chính là do loại người như anh chế tạo ra.
Trần Thiệu Bân cười hắc hắc, hắn quả nhiên không dám nói nữa, người ta là con gái của bí thư Kiều, da mặt mỏng lắm.
Trương Dương nói: Cái miệng cậu vẫn vậy, tôi trên công tác đang gặp chút khó khăn, đặc biệt mời Mộng Viện ra đây làm đại tỷ tri âm của tôi.
Trần Thiệu Bân nói: cậu càng lúc càng không cần FACE, Mộng Viện người ta trông xinh đẹp như vậy, cậu nhìn cái mặt thương tang của cậu đi, còn gọi người ta là đại ty tri âm à, nên đổi thành tiểu muội tri âm mới đúng.
Trương Dương rót cho hắn một chén rượu.
Trần Thiệu Bân uống một ngụm rồi nói: Chủ nhiệm Trương gần đây quan vận không tồi nhỉ.
Đâu có đâu có, so ra vẫn kém ông chủ Trần tài nguyên quảng tiến!
Trần Thiệu Bân cười nói: Làm ăn đúng là vẫn còn kém hơn làm quan. Hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: Mộng Viện, gần đây có gặp đại ca cô không?
Kiều Mộng Viện lắc đầu nói: anh ta ở Hải Nam, anh tìm anh ta có việc gì?
Trần Thiệu Bân nói: Cũng không có việc gì, tôi gần đây mới quen được một đồng bạn làm ăn, nghe nói là có quan hệ không tồi với anh ta, tôi muốn hỏi tình huống.
Kiều Mộng Viện cho Trần Thiệu Bân một số điện thoại: Anh trực tiếp gọi điện thoại cho anh ta là được mà.
/2583
|