Hà Trường An nói: “Chú đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi, chú sẽ lật bài ngửa với Tần Hồng Giang, chú không cho phép bất cứ ai làm hại đến Tiểu Hoan.”
Trương Dương nói: “Để Tiểu Hoan lại trong nước liệu có phiền toái gì không?”
Hà Trường An lắc đầu nói: “Không sao, chú đã sắp xếp xong rồi, chú sẽ đến kinh thành gặp mặt Tần Hồng Giang.”
Trương Dương nói: “Không được đâu, Tần gia không phải là loại người tốt đẹp gì, cháu đã lĩnh giáo rồi.”
Hà Trường An nói: “Ông ta không dám đâu!”
Từ ánh mắt đầy tự tin của Hà Trường An, Trương Dương đột nhiên ý thức được, Hà Trường An lần này rất chắc chắn, vì vậy mới dẫn Tần Hoan về nước lật bài với Tần gia, chẳng lẽ là Văn Quốc Quyền ư? Ý nghĩ này vừa nảy sinh đã bị Trương Dương phủ định, vì quan hệ của Văn Hạo Nam và Tần Manh Manh, Văn gia nhất định không chủ động chấp nhận chuyện này, Hà Trường An muốn để Tần gia từ bỏ tranh đoạt Tần Hoan, nhất định phải dựa vào một vị có địa vị cao, cũng chỉ có cách lấy phía trên áp đặt xuống mới có thể khống chế được Thái Hồng Giang.
Trương Dương nói: “Chú định nói thế nào với ông ta?”
Hà Trường An nói: “Có gì thì nói nấy, chú đã biết Manh Manh là con gái của chú, giờ đây con gái chú không còn nữa, chú không thể mất đi cháu ngoại, Tần gia nếu thật sự quá đáng, làm chú tức giận, thì để xem tổn thất của ai lớn hơn.”
Trương Dương cũng hiểu về cách sống của Hà Trường An, năng lực của Hà Trường An rất mạnh, y không những có tiền, hơn nữa lại có nhiều quan hệ cấp trên, Văn Quốc Quyền chỉ là một trong số đó. Trương Dương vẫn hơi lo ngại, hắn nhắc nhở Hà Trường An: “Dù sao Tiểu Hoan cũng chỉ là trẻ con, chú không sợ nó lại nói chuyện của Manh Manh ra hay sao?”
Hà Trường An nói: “Tiểu Hoan rất thông minh, chú cũng không dẫn nó đến kinh thành, chú đến tìm Tần Hồng Giang để lật ngửa bài, thì sẽ để lại cho cháu chăm.”
Trương Dương gật đầu.
Hà Trường An thấp giọng nói: “Có lẽ cháu không hiểu tại sao chú đưa nó về, Tiểu Hoan vẫn còn nhỏ, chú không thể để nó trốn tránh ở Tây Tạng cả một đời, Manh Manh có thể, nhưng Tiểu Hoan thì không thể, lần này chú về đây là để đòi cho nó một thân phận, một thân phận đường đường chính chính, chú phải để tất cả mọi người đều biết, nó là cháu của Hà Trường An này!”
Trương Dương vẫn lo lắng về hoàn cảnh trước mắt của Tần Manh Manh, hắn thấp giọng nói: “Sự việc của Manh Manh liệu có bị phát hiện không?” Đối phương đã có thể phát hiện ra Tần Hoan, thì cũng rất có khả năng sẽ tìm được Tần Manh Manh.
Hà Trường An nói: “Chú đã nghĩ được một cách vẹn toàn, chú đảm bảo rằng con gái của mình không sao.” Y không nói rõ kế hoạch cụ thể của mình, cười nói: “Chú đến kinh thành nhiều nhất là 1 tuần thôi, trong thời gian một tuần này, cháu có thể dẫn Tiểu Hoan đi chơi một chút. Để bảo đảm sự an toàn cho nó, chú đã mướn hai người bảo vệ rồi.”
Trương Dương nói: “Không cần đâu!” Có hắn ở bên cạnh Tần Hoan, không ai có thể làm bị thương đứa trẻ này.
Hà Trường An cũng có lòng tin với Trương Dương, y thở dài nói: “Chú đã sống gần hết đời người, không lúc nào không nghĩ đến việc báo thù Tần gia, chú luôn tưởng rằng Tần Hồng Giang thấy chết mà không cứu, nhưng không ngờ Manh Manh lại là con gái ruột của chú, Tần Hồng Giang nuôi nấng nó, mà gia đình đó lại làm tổn thương Manh Manh lớn như vậy.”
Trương Dương nói: “Manh Manh biết chú về nước là để xử lý việc lần này không?”
Hà Trường An lắc đầu: “Khó khăn lắm nó mới thoát ra được khỏi đau khổ, đương nhiên chú không thể nói với nó những điều này, chú không muốn làm nó nặng lòng thêm, chú chỉ nói đưa Tiểu Hoan về nước chơi thôi.” Y lại thở dài nói: “Giờ đây chú chỉ muốn con gái và cháu ngoại chú được bình an, những việc khác chú đều không muốn nghĩ nữa.”
Trương Dương có thể hiểu được tại sao Hà Trường An lại nói những lời này, thật ra những ân thù của y và Tần gia không thể nào nói rõ được, giống như vừa rồi y nói vậy, Tần Hồng Giang nuôi nấng Tần Manh Manh đến khi khôn lớn, còn về việc Tần Chấn Đông làm việc không bằng cầm thú với Tần Manh Manh, nhưng gã đã chết, trả cái giá bằng cả tính mạng mình thật quá đắt, sự đau thương của cái chết của Tần Chấn Đông mang đến cho nhà Tần gia là mãi mãi, người nhà Tần gia không thể tha thứ cho hung thủ giết người là Tần Manh Manh. Hà gia và Tần gia rốt cuộc ai nợ ai? Có lẽ ngay cả bản thân người trong cuộc cũng không thể nói rõ được.
Nhưng dù là họ muốn hay không muốn, Tần Hoan đều có quan hệ mật thiết với họ, Tần Hoan là cháu ngoại của Hà Trường An, nhưng cậu bé lại là con trai ruột của Tần Chấn Đông, là cháu đích tôn của Tần gia, dù là Tần gia hận Tần Manh Manh, nhưng cũng không đổ nỗi hận này nên người đứa trẻ con không biết gì, dù sao trong người Tần Hoan vẫn chảy dòng máu của Tần gia, nguyên nhân quan trọng làm cho Hà Trường An dám đàm phán với Tần gia cũng là ở đây.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Trường An đã rời khỏi Đông Giang, vì Tần Hoan đến, nên Trương Dương đa gọi điện cho mẹ hắn, nghe nói Tần Hoan đã đến, Từ Lập Hoa cũng vô cùng vui vẻ, bà ngồi tàu hỏa đến Đông Giang, để gặp đứa cháu ngoan ngoãn này, khi Trương Dương đưa Tần Hoan đi đón mẹ, bóng người của Từ Lập Hoa vừa vặn xuất hiện ở ga, Tần Hoan đã gọi một câu bà ơi rồi chạy ù ra.
Từ Lập Hoa ôm Tần Hoan, nước mắt chảy xuống: “Tiểu Hoan, để bà xem nào, bà nhớ cháu quá!”
Trương Dương cười bước đến: “Mẹ, có gì đâu mà mẹ phải khóc!” Vừa nói hắn vừa đưa cho mẹ một tờ giấy, hắn đã nghĩ đến cảnh này từ trước rồi, vì vậy đã chuẩn bị khăn giấy.
Từ Lập Hoa lau khô nước mắt, rồi ôm lấy gương mặt của Tần Hoan nhìn kỹ càng, rồi cười nói: “Cháu cao lên rồi, lớn lên rồi, và cũng đen nữa.”
Trương Dương cười nói: “Bên đó nắng gắt quá, nếu để hai năm nữa mới về thì thành cục than rồi.”
Tần Hoan cười khanh khách.
Từ Lập Hoa dắt tay Tần Hoan, đi cùng Trương Dương vào trong xe, Trương Dương nói: “Mẹ à, Tiểu Hoan ở lại Đông Giang một tuần, mẹ ở lại chơi với nó nhé.”
Từ Lập Hoa gật đầu lia lịa.
Trương Dương lại nói: “Chú Triệu của con sao không đến?”
Nhắc đến Triệu Thiết Sinh, Từ Lập Hoa lại thở dài nói: “Chẳng phải vì chuyện của em gái con sao, lần trước ông ấy tức quá, nói gì cũng không chịu đến Đông Giang nữa.”
Trương Dương nói: “Tiểu Tĩnh và Triệu Dũng tối nay sẽ đến ăn cơm với mẹ.”
Từ Lập Hoa nói: “Giờ hai đứa nó thế nào rồi?”
“Tốt lắm mẹ ạ.”
Nhắc đến con gái, Từ Lập Hoa lại thấy nặng lòng: “Con ba à, nhà người ta giàu có, chúng ta không với tới được đâu.”
Trương Dương cười nói: “Có gì mà cao với thấp chứ? Mẹ à, con cảm thấy chúng ta chẳng cần phải quá để tâm về chuyện này, mẹ nghĩ mà xem, người yêu nhau là Tiểu Tĩnh và Đinh Triệu Dũng, về sau người kết hôn sống với nhau cũng là hai người chúng nó, Đinh gia có làm được gì đâu, và chúng ta cũng vậy.”
Từ Lập Hoa nói: “Mẹ cũng biết vậy, chúng nó yêu nhau đến giờ, chúng ta đã không thể phản đối được nữa rồi.” Bà ngừng một lúc rồi nói: “Thật ra mẹ cũng không muốn phản đối, con cái có cuộc sống của riêng nó, mẹ già rồi, mẹ có quản được ai nữa đâu, và mẹ cũng không muốn tức tối vô tội vạ.”
Trương Dương nói: “Mẹ, sao hình như con thấy như mẹ có ý kiến gì đó với con ạ?”
Từ Lập Hoa nói: “Con cũng biết điều đó à, con và Yên Nhiên định lúc nào thì mới kết hôn?”
Trương Dương cười nói: “Việc này có phải một mình con quyết được đâu, cuối năm cô ấy về, hay là mẹ gặp mặt hỏi thẳng cô ấy luôn!”
Tần Hoan ở một bên nói: “Đúng thế, cha, cha và mẹ nuôi lúc nào mới lấy nhau? Con còn đợi ăn kẹo.”
Trương Dương cười nói: “Hoàng đế không vội mà thái giám đã vội rồi, chuyện của cha đến lượt một thằng nhóc như con quản sao?”
Từ Lập Hoa giơ tay đánh lên ngực hắn: “Tiểu Hoan nói đúng đấy, mẹ đợi sốt ruột lên rồi!”
Về đến khu vườn hoa hồng, Trương Dương gọi điện thoại, bảo Chung Trường Thắng đến, mấy ngày Hà Trường An rời khỏi Đông Giang, hắn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Tần Hoa, nghĩ đến vấn đề an toàn tính mạng của Tần Hoan, vì vậy hắn mới sắp xếp như thế, Chung Trường Thắng trước kia là bảo tiêu của Kiều lão, để gã bảo vệ Tần Hoan là quá thích hợp, dù là thân thủ hay cảnh giác, Chung Trường Thắng đều rất tốt, điều quan trọng hơn nữa là gã có kinh nghiệm phong phú.
Buổi tối, Tần Thanh và Thường Hải Tâm cùng đến khu vườn hoa hồng để thăm Từ Lập Hoa, hai người đều có quan hệ thân thiết với Trương Dương, mặc dù không công khai thân phận, nhưng vẫn phải giữ lễ nghĩa mẹ chồng nàng dâu với Từ Lập Hoa.
Từ Lập Hoa gặp họ đều khá khách sáo, đặc biệt là với bí thư huyện ủy Xuân Dương Tần Thanh, Từ Lập Hoa thậm chí còn hơi ngạc nhiên: “Bí thư Tần, sao cô lại đến đây?”
Tần Thanh cười nói: “Cô Từ, cô cứ gọi thẳng tên cháu đi ạ, hoặc gọi cháu là Tiểu Thanh cũng được, chúng cháu nghe nói cô đến Đông Giang, vì thế nên đến thăm cô.” Tần Thanh và Thường Hải Tâm còn đi mua quà cho Từ Lập Hoa.
Trương Dương thấy họ hiếu thuận với mẹ mình như vậy, trong lòng đương nhiên rất vui vẻ, hắn nói với mẹ: “Mẹ, mẹ đừng khách sáo, con và chị Thanh, Hải Tâm không những là đồng nghiệp cùng đơn vị, mà còn là bạn rất tốt của nhau, ở đơn vị công tác, chúng con là quan hệ lãnh đạo và hạ cấp, nhưng ở ngoài chúng con đều là bạn rất tốt, bí thư Tần của chúng ta rất tốt, không hề ra dáng quan to đâu, rất hay chăm sóc cho con.”
Tần Thanh thầm nói, đương nhiên là phải chăm sóc cho anh rồi, còn chăm sóc lên cả giường rồi ấy chứ.
Tần Hoan thấy nhiều khách đến như vậy cũng rất vui, cầm đồ chơi họ mua cho cậu bé chạy qua chạy lại, Chung Trường Thắng đứng ở một bên, ánh mắt không lúc nào rời khỏi Tần Hoan.
Từ Lập Hoa nhìn thời gian, chuẩn bị xuống bếp nấu cơm, mặc dù biệt thự của Hà Trường An có người giúp việc, nhưng Từ Lập Hoa vẫn muốn đích thân nấu một vài món cho con cái ăn.
Tần Thanh và Thường Hải TÂm đều là những cô gái thông minh, giành nhau xuống bếp giúp Từ Lập Hoa.
Tần Hoan đã cùng Chung Trường Thắng chơi trò cảnh sát bắt tội phạm.
Đến tận sáu giờ rưỡi, Đinh Triệu Dũng và Triệu Tĩnh mới đến biệt thự vườn hoa hồng.
Trương Dương thấy họ đi từ ngoài vào, liền trách: “Này sao hai người chẳng có chút quan niệm thời gian nào thế? Đã bảo là 5 rưỡi, giờ đã quá một tiếng rồi.”
Đinh Triệu Dũng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, vì công ty có một người khách quan trọng, nên đến muộn.”
Triệu Tĩnh vừa vào cửa đã gọi: “Mẹ, mẹ ơi!”
Từ Lập Hoa bước khỏi nhà bếp, bà cười nói: “Tiểu Tĩnh, sao con đến muộn thế?”
Triệu Tĩnh vất túi xuống rồi chạy tới ôm cổ mẹ: “Mẹ, con nhớ mẹ quá!”
Từ Lập Hoa cười nói: “Lớn tướng thế này rồi, mà còn giống như trẻ con vậy, con không sợ người ta cười cho sao.”
Đinh Triệu Dũng cười bước đến: “Dì…”
Triệu Tĩnh trừng mắt với gã.
Đinh Triệu Dũng ngay lập tức nuốt lại lời, rồi nói: “Mẹ!”
Từ Lập Hoa nói: “Gọi là dì đi!” Một câu nói làm cho Đinh Triệu Dũng đỏ mặt, thật ra gã và Triệu Tĩnh đã đi lấy giấy đăng ký kết hôn rồi, pháp luật đã công nhận họ là vợ chồng hợp pháp rồi, gọi là mẹ cũng là điều đương nhiên. Nhưng Từ Lập Hoa cũng có cách nghĩ của mình, giờ đây sự việc của con gái bà và Đinh Triệu Dũng vẫn chưa được Đinh gia đồng ý, người làm cha làm mẹ ai mà không thương con cái của mình? Từ Lập Hoa đương nhiên cũng không có thành kiến gì với Đinh Triệu Dũng, chỉ là bà cảm thấy con gái mình chịu thiệt thòi.
Trương Dương vỗ vỗ vào vai của Đinh Triệu Dũng, giúp gã đỡ xấu hổ: “Triệu Dũng, tối nay chúng ta phải uống cho tử tế.”
Đinh Triệu Dũng gật đầu.
Triệu Tĩnh ôm lấy mẹ bảo bà thử mặc bộ quần áo mới mua, còn nói rằng đây là của Đinh Triệu Dũng mua cho.
Từ lập Hoa nói: “Ăn cơm trước đã, Tiểu Tĩnh, giúp Tần Thanh và Thường Hải Tâm bê cơm lên đây.”
Trương Dương nói: “Để Tiểu Hoan lại trong nước liệu có phiền toái gì không?”
Hà Trường An lắc đầu nói: “Không sao, chú đã sắp xếp xong rồi, chú sẽ đến kinh thành gặp mặt Tần Hồng Giang.”
Trương Dương nói: “Không được đâu, Tần gia không phải là loại người tốt đẹp gì, cháu đã lĩnh giáo rồi.”
Hà Trường An nói: “Ông ta không dám đâu!”
Từ ánh mắt đầy tự tin của Hà Trường An, Trương Dương đột nhiên ý thức được, Hà Trường An lần này rất chắc chắn, vì vậy mới dẫn Tần Hoan về nước lật bài với Tần gia, chẳng lẽ là Văn Quốc Quyền ư? Ý nghĩ này vừa nảy sinh đã bị Trương Dương phủ định, vì quan hệ của Văn Hạo Nam và Tần Manh Manh, Văn gia nhất định không chủ động chấp nhận chuyện này, Hà Trường An muốn để Tần gia từ bỏ tranh đoạt Tần Hoan, nhất định phải dựa vào một vị có địa vị cao, cũng chỉ có cách lấy phía trên áp đặt xuống mới có thể khống chế được Thái Hồng Giang.
Trương Dương nói: “Chú định nói thế nào với ông ta?”
Hà Trường An nói: “Có gì thì nói nấy, chú đã biết Manh Manh là con gái của chú, giờ đây con gái chú không còn nữa, chú không thể mất đi cháu ngoại, Tần gia nếu thật sự quá đáng, làm chú tức giận, thì để xem tổn thất của ai lớn hơn.”
Trương Dương cũng hiểu về cách sống của Hà Trường An, năng lực của Hà Trường An rất mạnh, y không những có tiền, hơn nữa lại có nhiều quan hệ cấp trên, Văn Quốc Quyền chỉ là một trong số đó. Trương Dương vẫn hơi lo ngại, hắn nhắc nhở Hà Trường An: “Dù sao Tiểu Hoan cũng chỉ là trẻ con, chú không sợ nó lại nói chuyện của Manh Manh ra hay sao?”
Hà Trường An nói: “Tiểu Hoan rất thông minh, chú cũng không dẫn nó đến kinh thành, chú đến tìm Tần Hồng Giang để lật ngửa bài, thì sẽ để lại cho cháu chăm.”
Trương Dương gật đầu.
Hà Trường An thấp giọng nói: “Có lẽ cháu không hiểu tại sao chú đưa nó về, Tiểu Hoan vẫn còn nhỏ, chú không thể để nó trốn tránh ở Tây Tạng cả một đời, Manh Manh có thể, nhưng Tiểu Hoan thì không thể, lần này chú về đây là để đòi cho nó một thân phận, một thân phận đường đường chính chính, chú phải để tất cả mọi người đều biết, nó là cháu của Hà Trường An này!”
Trương Dương vẫn lo lắng về hoàn cảnh trước mắt của Tần Manh Manh, hắn thấp giọng nói: “Sự việc của Manh Manh liệu có bị phát hiện không?” Đối phương đã có thể phát hiện ra Tần Hoan, thì cũng rất có khả năng sẽ tìm được Tần Manh Manh.
Hà Trường An nói: “Chú đã nghĩ được một cách vẹn toàn, chú đảm bảo rằng con gái của mình không sao.” Y không nói rõ kế hoạch cụ thể của mình, cười nói: “Chú đến kinh thành nhiều nhất là 1 tuần thôi, trong thời gian một tuần này, cháu có thể dẫn Tiểu Hoan đi chơi một chút. Để bảo đảm sự an toàn cho nó, chú đã mướn hai người bảo vệ rồi.”
Trương Dương nói: “Không cần đâu!” Có hắn ở bên cạnh Tần Hoan, không ai có thể làm bị thương đứa trẻ này.
Hà Trường An cũng có lòng tin với Trương Dương, y thở dài nói: “Chú đã sống gần hết đời người, không lúc nào không nghĩ đến việc báo thù Tần gia, chú luôn tưởng rằng Tần Hồng Giang thấy chết mà không cứu, nhưng không ngờ Manh Manh lại là con gái ruột của chú, Tần Hồng Giang nuôi nấng nó, mà gia đình đó lại làm tổn thương Manh Manh lớn như vậy.”
Trương Dương nói: “Manh Manh biết chú về nước là để xử lý việc lần này không?”
Hà Trường An lắc đầu: “Khó khăn lắm nó mới thoát ra được khỏi đau khổ, đương nhiên chú không thể nói với nó những điều này, chú không muốn làm nó nặng lòng thêm, chú chỉ nói đưa Tiểu Hoan về nước chơi thôi.” Y lại thở dài nói: “Giờ đây chú chỉ muốn con gái và cháu ngoại chú được bình an, những việc khác chú đều không muốn nghĩ nữa.”
Trương Dương có thể hiểu được tại sao Hà Trường An lại nói những lời này, thật ra những ân thù của y và Tần gia không thể nào nói rõ được, giống như vừa rồi y nói vậy, Tần Hồng Giang nuôi nấng Tần Manh Manh đến khi khôn lớn, còn về việc Tần Chấn Đông làm việc không bằng cầm thú với Tần Manh Manh, nhưng gã đã chết, trả cái giá bằng cả tính mạng mình thật quá đắt, sự đau thương của cái chết của Tần Chấn Đông mang đến cho nhà Tần gia là mãi mãi, người nhà Tần gia không thể tha thứ cho hung thủ giết người là Tần Manh Manh. Hà gia và Tần gia rốt cuộc ai nợ ai? Có lẽ ngay cả bản thân người trong cuộc cũng không thể nói rõ được.
Nhưng dù là họ muốn hay không muốn, Tần Hoan đều có quan hệ mật thiết với họ, Tần Hoan là cháu ngoại của Hà Trường An, nhưng cậu bé lại là con trai ruột của Tần Chấn Đông, là cháu đích tôn của Tần gia, dù là Tần gia hận Tần Manh Manh, nhưng cũng không đổ nỗi hận này nên người đứa trẻ con không biết gì, dù sao trong người Tần Hoan vẫn chảy dòng máu của Tần gia, nguyên nhân quan trọng làm cho Hà Trường An dám đàm phán với Tần gia cũng là ở đây.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Trường An đã rời khỏi Đông Giang, vì Tần Hoan đến, nên Trương Dương đa gọi điện cho mẹ hắn, nghe nói Tần Hoan đã đến, Từ Lập Hoa cũng vô cùng vui vẻ, bà ngồi tàu hỏa đến Đông Giang, để gặp đứa cháu ngoan ngoãn này, khi Trương Dương đưa Tần Hoan đi đón mẹ, bóng người của Từ Lập Hoa vừa vặn xuất hiện ở ga, Tần Hoan đã gọi một câu bà ơi rồi chạy ù ra.
Từ Lập Hoa ôm Tần Hoan, nước mắt chảy xuống: “Tiểu Hoan, để bà xem nào, bà nhớ cháu quá!”
Trương Dương cười bước đến: “Mẹ, có gì đâu mà mẹ phải khóc!” Vừa nói hắn vừa đưa cho mẹ một tờ giấy, hắn đã nghĩ đến cảnh này từ trước rồi, vì vậy đã chuẩn bị khăn giấy.
Từ Lập Hoa lau khô nước mắt, rồi ôm lấy gương mặt của Tần Hoan nhìn kỹ càng, rồi cười nói: “Cháu cao lên rồi, lớn lên rồi, và cũng đen nữa.”
Trương Dương cười nói: “Bên đó nắng gắt quá, nếu để hai năm nữa mới về thì thành cục than rồi.”
Tần Hoan cười khanh khách.
Từ Lập Hoa dắt tay Tần Hoan, đi cùng Trương Dương vào trong xe, Trương Dương nói: “Mẹ à, Tiểu Hoan ở lại Đông Giang một tuần, mẹ ở lại chơi với nó nhé.”
Từ Lập Hoa gật đầu lia lịa.
Trương Dương lại nói: “Chú Triệu của con sao không đến?”
Nhắc đến Triệu Thiết Sinh, Từ Lập Hoa lại thở dài nói: “Chẳng phải vì chuyện của em gái con sao, lần trước ông ấy tức quá, nói gì cũng không chịu đến Đông Giang nữa.”
Trương Dương nói: “Tiểu Tĩnh và Triệu Dũng tối nay sẽ đến ăn cơm với mẹ.”
Từ Lập Hoa nói: “Giờ hai đứa nó thế nào rồi?”
“Tốt lắm mẹ ạ.”
Nhắc đến con gái, Từ Lập Hoa lại thấy nặng lòng: “Con ba à, nhà người ta giàu có, chúng ta không với tới được đâu.”
Trương Dương cười nói: “Có gì mà cao với thấp chứ? Mẹ à, con cảm thấy chúng ta chẳng cần phải quá để tâm về chuyện này, mẹ nghĩ mà xem, người yêu nhau là Tiểu Tĩnh và Đinh Triệu Dũng, về sau người kết hôn sống với nhau cũng là hai người chúng nó, Đinh gia có làm được gì đâu, và chúng ta cũng vậy.”
Từ Lập Hoa nói: “Mẹ cũng biết vậy, chúng nó yêu nhau đến giờ, chúng ta đã không thể phản đối được nữa rồi.” Bà ngừng một lúc rồi nói: “Thật ra mẹ cũng không muốn phản đối, con cái có cuộc sống của riêng nó, mẹ già rồi, mẹ có quản được ai nữa đâu, và mẹ cũng không muốn tức tối vô tội vạ.”
Trương Dương nói: “Mẹ, sao hình như con thấy như mẹ có ý kiến gì đó với con ạ?”
Từ Lập Hoa nói: “Con cũng biết điều đó à, con và Yên Nhiên định lúc nào thì mới kết hôn?”
Trương Dương cười nói: “Việc này có phải một mình con quyết được đâu, cuối năm cô ấy về, hay là mẹ gặp mặt hỏi thẳng cô ấy luôn!”
Tần Hoan ở một bên nói: “Đúng thế, cha, cha và mẹ nuôi lúc nào mới lấy nhau? Con còn đợi ăn kẹo.”
Trương Dương cười nói: “Hoàng đế không vội mà thái giám đã vội rồi, chuyện của cha đến lượt một thằng nhóc như con quản sao?”
Từ Lập Hoa giơ tay đánh lên ngực hắn: “Tiểu Hoan nói đúng đấy, mẹ đợi sốt ruột lên rồi!”
Về đến khu vườn hoa hồng, Trương Dương gọi điện thoại, bảo Chung Trường Thắng đến, mấy ngày Hà Trường An rời khỏi Đông Giang, hắn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Tần Hoa, nghĩ đến vấn đề an toàn tính mạng của Tần Hoan, vì vậy hắn mới sắp xếp như thế, Chung Trường Thắng trước kia là bảo tiêu của Kiều lão, để gã bảo vệ Tần Hoan là quá thích hợp, dù là thân thủ hay cảnh giác, Chung Trường Thắng đều rất tốt, điều quan trọng hơn nữa là gã có kinh nghiệm phong phú.
Buổi tối, Tần Thanh và Thường Hải Tâm cùng đến khu vườn hoa hồng để thăm Từ Lập Hoa, hai người đều có quan hệ thân thiết với Trương Dương, mặc dù không công khai thân phận, nhưng vẫn phải giữ lễ nghĩa mẹ chồng nàng dâu với Từ Lập Hoa.
Từ Lập Hoa gặp họ đều khá khách sáo, đặc biệt là với bí thư huyện ủy Xuân Dương Tần Thanh, Từ Lập Hoa thậm chí còn hơi ngạc nhiên: “Bí thư Tần, sao cô lại đến đây?”
Tần Thanh cười nói: “Cô Từ, cô cứ gọi thẳng tên cháu đi ạ, hoặc gọi cháu là Tiểu Thanh cũng được, chúng cháu nghe nói cô đến Đông Giang, vì thế nên đến thăm cô.” Tần Thanh và Thường Hải Tâm còn đi mua quà cho Từ Lập Hoa.
Trương Dương thấy họ hiếu thuận với mẹ mình như vậy, trong lòng đương nhiên rất vui vẻ, hắn nói với mẹ: “Mẹ, mẹ đừng khách sáo, con và chị Thanh, Hải Tâm không những là đồng nghiệp cùng đơn vị, mà còn là bạn rất tốt của nhau, ở đơn vị công tác, chúng con là quan hệ lãnh đạo và hạ cấp, nhưng ở ngoài chúng con đều là bạn rất tốt, bí thư Tần của chúng ta rất tốt, không hề ra dáng quan to đâu, rất hay chăm sóc cho con.”
Tần Thanh thầm nói, đương nhiên là phải chăm sóc cho anh rồi, còn chăm sóc lên cả giường rồi ấy chứ.
Tần Hoan thấy nhiều khách đến như vậy cũng rất vui, cầm đồ chơi họ mua cho cậu bé chạy qua chạy lại, Chung Trường Thắng đứng ở một bên, ánh mắt không lúc nào rời khỏi Tần Hoan.
Từ Lập Hoa nhìn thời gian, chuẩn bị xuống bếp nấu cơm, mặc dù biệt thự của Hà Trường An có người giúp việc, nhưng Từ Lập Hoa vẫn muốn đích thân nấu một vài món cho con cái ăn.
Tần Thanh và Thường Hải TÂm đều là những cô gái thông minh, giành nhau xuống bếp giúp Từ Lập Hoa.
Tần Hoan đã cùng Chung Trường Thắng chơi trò cảnh sát bắt tội phạm.
Đến tận sáu giờ rưỡi, Đinh Triệu Dũng và Triệu Tĩnh mới đến biệt thự vườn hoa hồng.
Trương Dương thấy họ đi từ ngoài vào, liền trách: “Này sao hai người chẳng có chút quan niệm thời gian nào thế? Đã bảo là 5 rưỡi, giờ đã quá một tiếng rồi.”
Đinh Triệu Dũng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, vì công ty có một người khách quan trọng, nên đến muộn.”
Triệu Tĩnh vừa vào cửa đã gọi: “Mẹ, mẹ ơi!”
Từ Lập Hoa bước khỏi nhà bếp, bà cười nói: “Tiểu Tĩnh, sao con đến muộn thế?”
Triệu Tĩnh vất túi xuống rồi chạy tới ôm cổ mẹ: “Mẹ, con nhớ mẹ quá!”
Từ Lập Hoa cười nói: “Lớn tướng thế này rồi, mà còn giống như trẻ con vậy, con không sợ người ta cười cho sao.”
Đinh Triệu Dũng cười bước đến: “Dì…”
Triệu Tĩnh trừng mắt với gã.
Đinh Triệu Dũng ngay lập tức nuốt lại lời, rồi nói: “Mẹ!”
Từ Lập Hoa nói: “Gọi là dì đi!” Một câu nói làm cho Đinh Triệu Dũng đỏ mặt, thật ra gã và Triệu Tĩnh đã đi lấy giấy đăng ký kết hôn rồi, pháp luật đã công nhận họ là vợ chồng hợp pháp rồi, gọi là mẹ cũng là điều đương nhiên. Nhưng Từ Lập Hoa cũng có cách nghĩ của mình, giờ đây sự việc của con gái bà và Đinh Triệu Dũng vẫn chưa được Đinh gia đồng ý, người làm cha làm mẹ ai mà không thương con cái của mình? Từ Lập Hoa đương nhiên cũng không có thành kiến gì với Đinh Triệu Dũng, chỉ là bà cảm thấy con gái mình chịu thiệt thòi.
Trương Dương vỗ vỗ vào vai của Đinh Triệu Dũng, giúp gã đỡ xấu hổ: “Triệu Dũng, tối nay chúng ta phải uống cho tử tế.”
Đinh Triệu Dũng gật đầu.
Triệu Tĩnh ôm lấy mẹ bảo bà thử mặc bộ quần áo mới mua, còn nói rằng đây là của Đinh Triệu Dũng mua cho.
Từ lập Hoa nói: “Ăn cơm trước đã, Tiểu Tĩnh, giúp Tần Thanh và Thường Hải Tâm bê cơm lên đây.”
/2583
|