Tạ Quốc Trung ngoài miệng nói không muốn đi, nhưng trong lòng thật ra rất quan tâm đến chuyện của con trai, ba giờ rưỡi chiều ngày hôm đó, hai vợ chồng Tạ Quốc Trung và Trương Dương, Sở Yên Nhiên cùng đến sân vận động Tịnh An để xem bóng đá.
Mấy năm gần đây đúng vào lúc bóng đá trong nước đang phất lên, các vận động viên cũng được tăng lương rất nhiều, mặc dù trình độ của vận động viên vẫn chỉ nằm vào hạng ba trên thế giới, nhưng thu nhập đã gần với vận động viên hạng hai.
Tạ Hiểu Quân là một tiền vệ dự bị, hôm nay có cơ hội xuất hiện trên danh sách, cuối cùng có thể lên đấu hay không vẫn là một ẩn số.
Mặc dù Tạ Hiểu Quân là con trai của cục trưởng công an thành phố Hình Sơn, nhưng cậu ta chẳng vì vậy mà tỏ ra kiêu ngạo, vì vậy đại đa số mọi người trong đội đều không biết bối cảnh của cậu ấy, nhưng Tạ Hiểu Quân không biết rằng, mình có thể vào được đội tuyển tỉnh, là do mẹ cậu ta ở đằng sau đã bỏ ra không ít công sức, nếu không phải vì Lâm Tú thầm quyên góp một khoản tiền lớn, thì với trình độ của cậu ta rất khó có thể vào được đội tuyển tỉnh.
Trương Dương và Sở Yên Nhiên khó mà nhàn nhã được vậy, Sở Yên Nhiên dựa đầu lên vai Trương Dương, chỉ khi ở bên cạnh hắn, cô mới cảm thấy bình an đến lạ lùng, mặc dù tên này có rất nhiều tính tình xấu, nhưng dù vậy, cô vẫn không thể bỏ được, vẫn không thể có một ai thay đổi được vị trí của hắn trong lòng cô.
Sau khi trận đấu bắt đầu, đội Vân An thái hồng đã chiếm thể chủ động trên sân cỏ bằng ưu thế áp đảo.
Trương Dương chẳng lạ lùng gì với đội Vân An Thái Hồng, năm đó chính trong trận đấu giữa đội này và đội Bình Hải đã xảy ra sự việc người hâm mộ lộn xộn, tạo thành việc đổ khán đài, từ đó làm lộ ra một loạt những việc không ai biết, rất nhiều trọng tài vì ăn hối lộ mà đã bị bắt, giám đốc câu lạc bộ Thái Hồng Cao Dũng vào tù, lúc đó ông chủ câu lạc bộ Thái Hồng là Triệu Quốc Lương cũng chết vì tai nạn xe ô tô sau đó không lâu, từ đó tạo thành ân thù giữa Trương Dương và Triệu gia.
Năm đó Thái Hồng bị giáng cấp, trải qua mấy năm, không những đã được phục hồi lại hạng B, mà còn phục hưng toàn diện, trong đợt đấu năm nay hiện đang đứng đầu bảng, dẫn trước hơn chín điểm so với đội đứng thứ hai. Hiện tại đội Bắc Nguyên Long Dương đứng thứ bảy, thực lực không thể nào so bì với đội Thái Hồng, nhưng hôm nay họ là đội chủ nhà, vì vậy vận động viên cũng hết sức cố gắng.
Khi trận đấu đến phút thứ bốn mươi của hiệp một, đội Thái Hồng nắm cơ hội phản kích thành công, vào một quả đầu tiên.
Tạ Quốc Trung lúc này rõ ràng đã vào cầu, lớn tiếng hét: “Hậu vệ làm trò gì thế hả? Ngố rồi à?” Gã tức đến độ đứng hẳn dậy mắng, Lâm Tú cười kéo tay áo gã, bảo gã ngồi xuống, để tránh việc cản trở người phía sau xem bóng đá.
Tạ Quốc Trung nói: “Chẳng hiểu ông huấn luyện viên đội Bắc Nguyên sắp xếp thế trận thế nào nữa, hôm nay chúng ta là đội chủ nhà, mà vừa lên đã chỉ phòng thủ thế kia, trình độ dẫn đội kiểu gì không biết nữa! Hai ông tiền vệ đứng như khúc gỗ vậy, lâu thế rồi, mà chẳng chạm vào bóng được mấy lần, đổi người! Mau đổi người đi!”
Lâm Tú không chịu nổi liền cười, Trương Dương và Sở Yên Nhiên cũng cười, câu này của Tạ Quốc Trung là muốn để cho con trai mình thay thế đây mà. Mặc dù bình thường gã động chút là mắng con trai mình, nhưng người quan tâm đến con trai nhất chính là gã.
Trước khi nghỉ giữa hiệp, Thái Hồng đã kéo giãn khoảng cách thành 2:0, nhìn thấy điểm này, Tạ Quốc Trung tức đến độ giậm chân liên hồi.
Lâm Tú nói: “Anh tức gì cơ chứ? Mới được một hiệp thôi mà?”
Tạ Quốc Trung nói: “Đã dẫn trước đến hai quả rồi, anh thấy hôm nay thế là xong rồi.”
Sở Yên Nhiên nói: “Đợi một chút, nói không chừng sau khi Hiếu Quân ra sân sẽ có sự thay đổi kìa.”
Tạ Quốc Trung nhìn chằm chằm, nhưng hiệp tiếp theo huấn luyện viên vẫn dùng đội hình như vậy, có lẽ là vì đã chấp nhận thua cuộc, nhưng may mà mấy cầu thủ dự bị của đội Long Dương đã bắt đầu hoạt động bên cạnh sân đấu, ít nhất có thể nhìn thấy bóng dáng của Tạ Hiểu Quân rồi.
Thời gian qua đi rất nhanh, chớp mắt, hiệp thứ hai đã qua đến mười phút, cuối cùng huấn luyện viên đã quyết định đổi người, lần này đổi liền một lúc hai người, đổi hết hai tiền vệ, từ đó có thể thấy rằng, huấn luyện viên không hề hài lòng với đám tiền vệ của đội này.
Tạ Hiểu Quân cuối cùng đã được ra sân, trước khi ra sân, cậu ta còn quay người nhìn lên trên khán đài, Tạ Quốc Trung hét lớn: “Con trai, cố lên nhé!”
Trương Dương cười, xem ra, hai cha con nhà này chỉ là do không hay nói chuyện với nhau mà thôi.
Mặc dù Tạ Hiểu Quân chẳng có chút thiên bẩm học võ gì, nhưng khi đá bóng lại rất linh hoạt, lần đầu tiên ra sân đã tạo nên một cơ hội hiếm có, nhưng có điều lại bị phá vỡ.
Cùng với trận đấu đang được diễn ra, Tạ Hiểu Quân rất nhanh chóng đã cảm thấy được lợi ích từ cách hô hấp mà Trương Dương dạy cho cậu ta, dùng cách hô hấp này, có thể điều chỉnh thể lực một cách rất tốt, Tạ Hiểu Quân chạy đi chạy lại trên sân rất hăng say, vì biết rằng người nhà và bạn bè đều đang xem, hôm nay thái độ của Tạ Hiểu Quân rất cố gắng, nếu như ở trước kia, việc chạy qua chạy lại cao độ thế này nhất định sẽ làm cho thể lực của cậu ta giảm sút nhanh chóng, nhưng hôm nay sau khi xông lên mấy lần liên tiếp, không hề cảm thấy mệt mỏi gì, Trương đại quan mặc dù cách sân đấu khá xa, nhưng cũng có thể nhận ra điều đó, tiểu tử này có lẽ đã lĩnh ngộ được cách hô hấp mà hắn dạy cho, và có thể phân phối thể lực một cách rất hữu hiệu, tốc độ hồi phục thể lực biến đổi vượt bậc so với trước đó.
Cơ hội chuyển đổi thế cục xuất hiện ở phút thứ ba mươi của hiệp đấu thứ hai, Tạ Hiểu Quân nắm được cơ hội dẫn bóng, rồi dùng một cú đánh đầu tuyệt đẹp công phá cung thành của đội Thái Hồng, sân bóng ngay lập tức nhiệt liệt hẳn lên, người xúc động nhất phải nói đến Tạ Quốc Trung, gã đã là người hơn bốn mươi tuổi, nhưng lại nhảy lên như một con ếch vậy, gã xúc động gào lên: “Con trai tôi, người đá vào là con trai tôi đấy!”
Tình yêu dành cho con trai, và sự vinh dự khi con trai mang đến vinh quang cho mình, thể hiện rất rõ ràng trên người của Tạ Quốc Trung. Con trai giành được thành tựu, còn vui mừng hơn khi cha giành được thành tựu.
Sau khi Tạ Hiểu Quân công phá cung thành thành công, ngọn lửa trên sân lại được thắp nên một lần nữa, những người hâm mộ đội nhà hô hào cố lên rất lớn, có đám người còn tạo thành làn sóng ở trên khán đài.
Vì Tạ Hiểu Quân công phá cung thành, nên sự xâm phạm của đội Thái Hồng nhằm vào gã tiền vệ trẻ tuổi này cũng không ngừng gia tăng, thấy con trai nhiều lần bị đá ngã, Lâm Tú gần như không thể nhìn tiếp được nữa, Tạ Quốc Trung tức đến độ không ngừng chửi: “Mẹ kiếp! Phạm quy! Thẻ đỏ, thẻ đỏ đâu!” Nếu như gã là trọng tài trên sân, có lẽ tất cả những cầu thủ xâm phạm đến con trai gã đều bị lĩnh thẻ đỏ hết.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi chỉ còn một phút nữa thì kết thúc trận đấu, Tạ Hiểu Quân nắm vững cơ hội đột ngột xông pha, hậu vệ của đội Thái Hồng không còn cách nào, chỉ đành một lần nữa đá ngã cậu ta, và vì thế bị lĩnh thẻ đỏ, còn bị phạt một quả Penalty.
Quả Penalty này do Tạ Hiểu Quân đích thân thực hiện, trước khi đá, cậu ta hướng mắt nhìn lên khán đài, nhìn thấy cha đứng ở trên khán đài, không biết đã mượn được ở đâu một lá cờ đỏ, và đang cố hết sức vung cờ, muốn gây sự chú ý cho con trai.
Tạ Hiểu Quân đột nhiên đỏ vành mặt, cậu ta hít dài một hơi, rồi bước chân nhẹ nhàng đặt xuống, rồi xông về phía quả bóng, quả bỏng nhanh chóng đá về phía thủ môn đội bạn theo một hình parabol, tất cả sân vận động như vỡ ra sau khi quả bóng đá vào lưới, tiếng hò reo, tiếng hét vang lên dữ dội. Tạ Hiểu Quân chạy điên cuồng về phía vị trí khán đài có cha đang đứng, rồi giơ tay phải ra với gã, hai ngón tay thể hiện chiến thắng giơ lên cao, từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chưa bao giờ cậu ta tự tin như vậy, cuối cùng cậu ta đã thực sự chứng minh được bản thân trước mặt cha mình.
Trong trận đấu lần này, Tạ Hiểu Quân đã đá vào được hai quả, trở thành anh hùng cứu vãn cho đội tuyển Long Dương.
Trận đấu vừa kết thúc, tất cả các cầu thủ đều nhấc bổng cậu ta lên, rồi tung lên không trung!
Trương đại quan cũng cảm thấy xúc động, lần thành công này của Tạ Hiểu Quân ít nhiều cũng có một chút công lao của hắn, là hắn đã dạy cho Tạ Hiểu Quân cách hô hấp, để thể lực của cậu ta có thể hồi phục trong thời gian ngắn như vậy. Trương đại quan thầm nghĩ, ông đây không những giỏi làm quan, mà nếu làm huấn luyện viên cũng là hàng đầu.
Sau khi trận đấu kết thúc, Tạ Hiểu Quân đến ngoài sân, Tạ Quốc Trung xúc động rảo bước về phía con trai, để lại những người khác ở đằng sau, gã đấm lên vai con trai một nhát, rồi giơ ngón tay cái ra với cậu ta: “Được lắm, không làm mất mặt cha con!”
Tạ Hiểu Quân nói: “Cha, cha còn phản đối con đi đá bóng không?”
Tạ Quốc Trung nói: “Trừ phi con đồng ý tiếp tục học, còn nữa, trong mùa bóng lần này nhất định phải trở thành đá chủ lực!”
Tạ Quốc Trung đã đồng ý, nhưng bên Lâm Tú thì lại muốn thôi, cô ta đã nhìn thấy con trai bị đá ngã nhiều lần trên sân cỏ, giờ đây vẫn còn thương, liền nhẹ nhàng nói: “Thôi, đá bóng nguy hiểm lắm!”
Một trận đấu đã làm cho thái độ của hai vợ chồng Tạ Quốc Trung hoàn toàn thay đổi, Tạ Quốc Trung nói: “Đá bóng vốn là môn thể thao dành cho đàn ông, môn thể thao nào mà không có nguy hiểm chứ? Đúng là phụ nữ.”
Lâm Tú nói: “Anh…”
Trương Dương bước đến giảng hòa: “Tôi thấy tiền đồ của Hiểu Quân mở rộng lắm, cứ như thế này, trở thành cầu thủ nổi tiếng thế giới cũng có khả năng!”
Tạ Hiểu Quân cũng biết tự lượng sức mình, xấu hổ cười nói: “Tôi có thể đá chủ lực ở đội tỉnh là mãn nguyện lắm rồi!”
Lúc này, cầu thủ trong đội gọi Tạ Hiểu Quân đến để tham dự buổi họp báo sau trận đấu, vì cậu ta đã đá trúng hai quả, vì vậy trở thành nhân vật của báo giới.
Tạ Hiểu Quân rời đi không lâu, thấy một đám người bước về phía này, Trương Dương nhận ra mấy người đứng đầu là ông chủ tập đoàn Thái Hồng Triệu Vĩnh Phú, bên phải ông ta là giám đốc câu lạc bộ Thái Hồng, Cao Dũng, vốn dĩ Triệu Vĩnh Phú đến đây để xem trận đấu này, là vì hi vọng có thể giành một trận thắng trên sân khách, không ngờ cuối cùng lại là một kết quả hòa.
Lâm Tú trước kia đã từng biết Triệu Vĩnh Phú, thấy Triệu Vĩnh Phú bước đến, liền cười nói: “Tổng giám đốc Triệu, không ngờ ông cũng đến Tịnh An để đích thân kiểm tra trận đấu!” Cô ta giới thiệu Triệu Vĩnh Phú cho chồng là tạ Quốc Trung biết.
Triệu Vĩnh Phú bắt tay với Tạ Quốc Trung rất nhiệt tình: “Tạ cục, không ngờ con trai anh lại xuất sắc như vậy, trận đấu vừa rồi tôi đã xem từ đầu đến cuối, Tạ Hiểu Quân nhất định sẽ là một minh tinh xuất sắc trong nền bóng đá tương lai.”
Tạ Quốc Trung khiêm nhường đáp: “Làm gì lợi hại được thế, chỉ là hôm nay phát huy quá sức mà thôi.”
Triệu Vĩnh phú nói: “Hai vị đừng ngại suy nghĩ, để cho con trai đến đá trong Thái Hồng chúng tôi, đãi ngộ của chúng tôi nhất định tốt hơn bên này nhiều.”
Trương Dương đứng ở một bên: “Triệu tổng, ông lại bắt đầu kéo người tài rồi!”
Triệu Vĩnh Phú nhìn Trương Dương rồi cười điềm đạm, gặp mặt Trương Dương ở đây là điều y không ngờ tới. Lần này thể hiện của Triệu Vĩnh Phú đã độ lượng hơn trước kia nhiều rồi, y chủ động giơ tay ra với Trương Dương, Trương đại quan cũng rất độ lượng với Triệu Vĩnh Phú, mặc dù trước kia Triệu Vĩnh Phú từng nhắm vào hắn, nhưng dù sao người ta cũng đã mất con trai, mặc dù Triệu Quốc Lương không phải là do Trương Dương hại chết, nhưng chiếc xe đâm chết gã lại là xe của Trương Dương, Trương Dương bắt tay với Triệu Vĩnh Phú, Triệu Vĩnh Phú nói: “Chủ nhiệm Trương làm việc rất tốt ở Đông Giang, không ngờ anh lại cũng có hứng thú lớn đến vậy với bóng đá.”
Mấy năm gần đây đúng vào lúc bóng đá trong nước đang phất lên, các vận động viên cũng được tăng lương rất nhiều, mặc dù trình độ của vận động viên vẫn chỉ nằm vào hạng ba trên thế giới, nhưng thu nhập đã gần với vận động viên hạng hai.
Tạ Hiểu Quân là một tiền vệ dự bị, hôm nay có cơ hội xuất hiện trên danh sách, cuối cùng có thể lên đấu hay không vẫn là một ẩn số.
Mặc dù Tạ Hiểu Quân là con trai của cục trưởng công an thành phố Hình Sơn, nhưng cậu ta chẳng vì vậy mà tỏ ra kiêu ngạo, vì vậy đại đa số mọi người trong đội đều không biết bối cảnh của cậu ấy, nhưng Tạ Hiểu Quân không biết rằng, mình có thể vào được đội tuyển tỉnh, là do mẹ cậu ta ở đằng sau đã bỏ ra không ít công sức, nếu không phải vì Lâm Tú thầm quyên góp một khoản tiền lớn, thì với trình độ của cậu ta rất khó có thể vào được đội tuyển tỉnh.
Trương Dương và Sở Yên Nhiên khó mà nhàn nhã được vậy, Sở Yên Nhiên dựa đầu lên vai Trương Dương, chỉ khi ở bên cạnh hắn, cô mới cảm thấy bình an đến lạ lùng, mặc dù tên này có rất nhiều tính tình xấu, nhưng dù vậy, cô vẫn không thể bỏ được, vẫn không thể có một ai thay đổi được vị trí của hắn trong lòng cô.
Sau khi trận đấu bắt đầu, đội Vân An thái hồng đã chiếm thể chủ động trên sân cỏ bằng ưu thế áp đảo.
Trương Dương chẳng lạ lùng gì với đội Vân An Thái Hồng, năm đó chính trong trận đấu giữa đội này và đội Bình Hải đã xảy ra sự việc người hâm mộ lộn xộn, tạo thành việc đổ khán đài, từ đó làm lộ ra một loạt những việc không ai biết, rất nhiều trọng tài vì ăn hối lộ mà đã bị bắt, giám đốc câu lạc bộ Thái Hồng Cao Dũng vào tù, lúc đó ông chủ câu lạc bộ Thái Hồng là Triệu Quốc Lương cũng chết vì tai nạn xe ô tô sau đó không lâu, từ đó tạo thành ân thù giữa Trương Dương và Triệu gia.
Năm đó Thái Hồng bị giáng cấp, trải qua mấy năm, không những đã được phục hồi lại hạng B, mà còn phục hưng toàn diện, trong đợt đấu năm nay hiện đang đứng đầu bảng, dẫn trước hơn chín điểm so với đội đứng thứ hai. Hiện tại đội Bắc Nguyên Long Dương đứng thứ bảy, thực lực không thể nào so bì với đội Thái Hồng, nhưng hôm nay họ là đội chủ nhà, vì vậy vận động viên cũng hết sức cố gắng.
Khi trận đấu đến phút thứ bốn mươi của hiệp một, đội Thái Hồng nắm cơ hội phản kích thành công, vào một quả đầu tiên.
Tạ Quốc Trung lúc này rõ ràng đã vào cầu, lớn tiếng hét: “Hậu vệ làm trò gì thế hả? Ngố rồi à?” Gã tức đến độ đứng hẳn dậy mắng, Lâm Tú cười kéo tay áo gã, bảo gã ngồi xuống, để tránh việc cản trở người phía sau xem bóng đá.
Tạ Quốc Trung nói: “Chẳng hiểu ông huấn luyện viên đội Bắc Nguyên sắp xếp thế trận thế nào nữa, hôm nay chúng ta là đội chủ nhà, mà vừa lên đã chỉ phòng thủ thế kia, trình độ dẫn đội kiểu gì không biết nữa! Hai ông tiền vệ đứng như khúc gỗ vậy, lâu thế rồi, mà chẳng chạm vào bóng được mấy lần, đổi người! Mau đổi người đi!”
Lâm Tú không chịu nổi liền cười, Trương Dương và Sở Yên Nhiên cũng cười, câu này của Tạ Quốc Trung là muốn để cho con trai mình thay thế đây mà. Mặc dù bình thường gã động chút là mắng con trai mình, nhưng người quan tâm đến con trai nhất chính là gã.
Trước khi nghỉ giữa hiệp, Thái Hồng đã kéo giãn khoảng cách thành 2:0, nhìn thấy điểm này, Tạ Quốc Trung tức đến độ giậm chân liên hồi.
Lâm Tú nói: “Anh tức gì cơ chứ? Mới được một hiệp thôi mà?”
Tạ Quốc Trung nói: “Đã dẫn trước đến hai quả rồi, anh thấy hôm nay thế là xong rồi.”
Sở Yên Nhiên nói: “Đợi một chút, nói không chừng sau khi Hiếu Quân ra sân sẽ có sự thay đổi kìa.”
Tạ Quốc Trung nhìn chằm chằm, nhưng hiệp tiếp theo huấn luyện viên vẫn dùng đội hình như vậy, có lẽ là vì đã chấp nhận thua cuộc, nhưng may mà mấy cầu thủ dự bị của đội Long Dương đã bắt đầu hoạt động bên cạnh sân đấu, ít nhất có thể nhìn thấy bóng dáng của Tạ Hiểu Quân rồi.
Thời gian qua đi rất nhanh, chớp mắt, hiệp thứ hai đã qua đến mười phút, cuối cùng huấn luyện viên đã quyết định đổi người, lần này đổi liền một lúc hai người, đổi hết hai tiền vệ, từ đó có thể thấy rằng, huấn luyện viên không hề hài lòng với đám tiền vệ của đội này.
Tạ Hiểu Quân cuối cùng đã được ra sân, trước khi ra sân, cậu ta còn quay người nhìn lên trên khán đài, Tạ Quốc Trung hét lớn: “Con trai, cố lên nhé!”
Trương Dương cười, xem ra, hai cha con nhà này chỉ là do không hay nói chuyện với nhau mà thôi.
Mặc dù Tạ Hiểu Quân chẳng có chút thiên bẩm học võ gì, nhưng khi đá bóng lại rất linh hoạt, lần đầu tiên ra sân đã tạo nên một cơ hội hiếm có, nhưng có điều lại bị phá vỡ.
Cùng với trận đấu đang được diễn ra, Tạ Hiểu Quân rất nhanh chóng đã cảm thấy được lợi ích từ cách hô hấp mà Trương Dương dạy cho cậu ta, dùng cách hô hấp này, có thể điều chỉnh thể lực một cách rất tốt, Tạ Hiểu Quân chạy đi chạy lại trên sân rất hăng say, vì biết rằng người nhà và bạn bè đều đang xem, hôm nay thái độ của Tạ Hiểu Quân rất cố gắng, nếu như ở trước kia, việc chạy qua chạy lại cao độ thế này nhất định sẽ làm cho thể lực của cậu ta giảm sút nhanh chóng, nhưng hôm nay sau khi xông lên mấy lần liên tiếp, không hề cảm thấy mệt mỏi gì, Trương đại quan mặc dù cách sân đấu khá xa, nhưng cũng có thể nhận ra điều đó, tiểu tử này có lẽ đã lĩnh ngộ được cách hô hấp mà hắn dạy cho, và có thể phân phối thể lực một cách rất hữu hiệu, tốc độ hồi phục thể lực biến đổi vượt bậc so với trước đó.
Cơ hội chuyển đổi thế cục xuất hiện ở phút thứ ba mươi của hiệp đấu thứ hai, Tạ Hiểu Quân nắm được cơ hội dẫn bóng, rồi dùng một cú đánh đầu tuyệt đẹp công phá cung thành của đội Thái Hồng, sân bóng ngay lập tức nhiệt liệt hẳn lên, người xúc động nhất phải nói đến Tạ Quốc Trung, gã đã là người hơn bốn mươi tuổi, nhưng lại nhảy lên như một con ếch vậy, gã xúc động gào lên: “Con trai tôi, người đá vào là con trai tôi đấy!”
Tình yêu dành cho con trai, và sự vinh dự khi con trai mang đến vinh quang cho mình, thể hiện rất rõ ràng trên người của Tạ Quốc Trung. Con trai giành được thành tựu, còn vui mừng hơn khi cha giành được thành tựu.
Sau khi Tạ Hiểu Quân công phá cung thành thành công, ngọn lửa trên sân lại được thắp nên một lần nữa, những người hâm mộ đội nhà hô hào cố lên rất lớn, có đám người còn tạo thành làn sóng ở trên khán đài.
Vì Tạ Hiểu Quân công phá cung thành, nên sự xâm phạm của đội Thái Hồng nhằm vào gã tiền vệ trẻ tuổi này cũng không ngừng gia tăng, thấy con trai nhiều lần bị đá ngã, Lâm Tú gần như không thể nhìn tiếp được nữa, Tạ Quốc Trung tức đến độ không ngừng chửi: “Mẹ kiếp! Phạm quy! Thẻ đỏ, thẻ đỏ đâu!” Nếu như gã là trọng tài trên sân, có lẽ tất cả những cầu thủ xâm phạm đến con trai gã đều bị lĩnh thẻ đỏ hết.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi chỉ còn một phút nữa thì kết thúc trận đấu, Tạ Hiểu Quân nắm vững cơ hội đột ngột xông pha, hậu vệ của đội Thái Hồng không còn cách nào, chỉ đành một lần nữa đá ngã cậu ta, và vì thế bị lĩnh thẻ đỏ, còn bị phạt một quả Penalty.
Quả Penalty này do Tạ Hiểu Quân đích thân thực hiện, trước khi đá, cậu ta hướng mắt nhìn lên khán đài, nhìn thấy cha đứng ở trên khán đài, không biết đã mượn được ở đâu một lá cờ đỏ, và đang cố hết sức vung cờ, muốn gây sự chú ý cho con trai.
Tạ Hiểu Quân đột nhiên đỏ vành mặt, cậu ta hít dài một hơi, rồi bước chân nhẹ nhàng đặt xuống, rồi xông về phía quả bóng, quả bỏng nhanh chóng đá về phía thủ môn đội bạn theo một hình parabol, tất cả sân vận động như vỡ ra sau khi quả bóng đá vào lưới, tiếng hò reo, tiếng hét vang lên dữ dội. Tạ Hiểu Quân chạy điên cuồng về phía vị trí khán đài có cha đang đứng, rồi giơ tay phải ra với gã, hai ngón tay thể hiện chiến thắng giơ lên cao, từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chưa bao giờ cậu ta tự tin như vậy, cuối cùng cậu ta đã thực sự chứng minh được bản thân trước mặt cha mình.
Trong trận đấu lần này, Tạ Hiểu Quân đã đá vào được hai quả, trở thành anh hùng cứu vãn cho đội tuyển Long Dương.
Trận đấu vừa kết thúc, tất cả các cầu thủ đều nhấc bổng cậu ta lên, rồi tung lên không trung!
Trương đại quan cũng cảm thấy xúc động, lần thành công này của Tạ Hiểu Quân ít nhiều cũng có một chút công lao của hắn, là hắn đã dạy cho Tạ Hiểu Quân cách hô hấp, để thể lực của cậu ta có thể hồi phục trong thời gian ngắn như vậy. Trương đại quan thầm nghĩ, ông đây không những giỏi làm quan, mà nếu làm huấn luyện viên cũng là hàng đầu.
Sau khi trận đấu kết thúc, Tạ Hiểu Quân đến ngoài sân, Tạ Quốc Trung xúc động rảo bước về phía con trai, để lại những người khác ở đằng sau, gã đấm lên vai con trai một nhát, rồi giơ ngón tay cái ra với cậu ta: “Được lắm, không làm mất mặt cha con!”
Tạ Hiểu Quân nói: “Cha, cha còn phản đối con đi đá bóng không?”
Tạ Quốc Trung nói: “Trừ phi con đồng ý tiếp tục học, còn nữa, trong mùa bóng lần này nhất định phải trở thành đá chủ lực!”
Tạ Quốc Trung đã đồng ý, nhưng bên Lâm Tú thì lại muốn thôi, cô ta đã nhìn thấy con trai bị đá ngã nhiều lần trên sân cỏ, giờ đây vẫn còn thương, liền nhẹ nhàng nói: “Thôi, đá bóng nguy hiểm lắm!”
Một trận đấu đã làm cho thái độ của hai vợ chồng Tạ Quốc Trung hoàn toàn thay đổi, Tạ Quốc Trung nói: “Đá bóng vốn là môn thể thao dành cho đàn ông, môn thể thao nào mà không có nguy hiểm chứ? Đúng là phụ nữ.”
Lâm Tú nói: “Anh…”
Trương Dương bước đến giảng hòa: “Tôi thấy tiền đồ của Hiểu Quân mở rộng lắm, cứ như thế này, trở thành cầu thủ nổi tiếng thế giới cũng có khả năng!”
Tạ Hiểu Quân cũng biết tự lượng sức mình, xấu hổ cười nói: “Tôi có thể đá chủ lực ở đội tỉnh là mãn nguyện lắm rồi!”
Lúc này, cầu thủ trong đội gọi Tạ Hiểu Quân đến để tham dự buổi họp báo sau trận đấu, vì cậu ta đã đá trúng hai quả, vì vậy trở thành nhân vật của báo giới.
Tạ Hiểu Quân rời đi không lâu, thấy một đám người bước về phía này, Trương Dương nhận ra mấy người đứng đầu là ông chủ tập đoàn Thái Hồng Triệu Vĩnh Phú, bên phải ông ta là giám đốc câu lạc bộ Thái Hồng, Cao Dũng, vốn dĩ Triệu Vĩnh Phú đến đây để xem trận đấu này, là vì hi vọng có thể giành một trận thắng trên sân khách, không ngờ cuối cùng lại là một kết quả hòa.
Lâm Tú trước kia đã từng biết Triệu Vĩnh Phú, thấy Triệu Vĩnh Phú bước đến, liền cười nói: “Tổng giám đốc Triệu, không ngờ ông cũng đến Tịnh An để đích thân kiểm tra trận đấu!” Cô ta giới thiệu Triệu Vĩnh Phú cho chồng là tạ Quốc Trung biết.
Triệu Vĩnh Phú bắt tay với Tạ Quốc Trung rất nhiệt tình: “Tạ cục, không ngờ con trai anh lại xuất sắc như vậy, trận đấu vừa rồi tôi đã xem từ đầu đến cuối, Tạ Hiểu Quân nhất định sẽ là một minh tinh xuất sắc trong nền bóng đá tương lai.”
Tạ Quốc Trung khiêm nhường đáp: “Làm gì lợi hại được thế, chỉ là hôm nay phát huy quá sức mà thôi.”
Triệu Vĩnh phú nói: “Hai vị đừng ngại suy nghĩ, để cho con trai đến đá trong Thái Hồng chúng tôi, đãi ngộ của chúng tôi nhất định tốt hơn bên này nhiều.”
Trương Dương đứng ở một bên: “Triệu tổng, ông lại bắt đầu kéo người tài rồi!”
Triệu Vĩnh Phú nhìn Trương Dương rồi cười điềm đạm, gặp mặt Trương Dương ở đây là điều y không ngờ tới. Lần này thể hiện của Triệu Vĩnh Phú đã độ lượng hơn trước kia nhiều rồi, y chủ động giơ tay ra với Trương Dương, Trương đại quan cũng rất độ lượng với Triệu Vĩnh Phú, mặc dù trước kia Triệu Vĩnh Phú từng nhắm vào hắn, nhưng dù sao người ta cũng đã mất con trai, mặc dù Triệu Quốc Lương không phải là do Trương Dương hại chết, nhưng chiếc xe đâm chết gã lại là xe của Trương Dương, Trương Dương bắt tay với Triệu Vĩnh Phú, Triệu Vĩnh Phú nói: “Chủ nhiệm Trương làm việc rất tốt ở Đông Giang, không ngờ anh lại cũng có hứng thú lớn đến vậy với bóng đá.”
/2583
|