Điện thoại bàn ở bên cạnh sô pha đổ chuông, Kiều Chấn Lương thuận tay cầm điện thoại, khi nghe thấy giọng nói của cha trong điện thoại, vẻ mặt của y lập tức biến thành cung kính.
Giọng nói của Kiều lão vẫn rất bình tĩnh và chậm rãi, giọng nói tuy rằng không lớn nhưng lực độ mười phần: Chuyện của Hoàn Vũ có liên quan tới Bằng Cửu không?
Kiều Chấn Lương nói khẽ: Cha, con đang tìm nó!
Tôi hỏi anh, chuyện đó có liên quan tới Bằng Cử không?
Kiều Chấn Lương trầm mặc một lát rồi mới: Có!
Kiều lão nói: Tôi đã cảnh cáo anh rồi, đừng có để nó thích làm gì thì làm, hiện tại thì hay rồi, có vấn đề rồi.
Cha, con hoài nghi...
Đừng có nói những chuyện không có căn cứ với tôi, anh chẳng lẽ không nhìn rõ tình thế, chuyện của Bằng Cử nhất định sẽ bị người ta phóng đại, anh chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, chuyện này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của anh, sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Kiều gia chúng ta.
Tiếng hít thở của Kiều Chấn Lương trở nên dồn dập, lời nói của cha tuyệt đối không phải là nói quá, tuy rằng y trên chính trị cố gắng làm một cách thanh chính liêm minh, nhưng trong vấn đè quản giáo con cái, y quả thực có sơ sót, khi con trai ở Hải Nam mua đất, y nên nhắc nhở hắn, nhưng y lại không làm, giữa cha con bọn họ thậm chí ít có cơ hội trao đổi trực tiếp, hiện tại Kiều Bằng Cử càng chơi càng lớn, không ngờ lại đầu tư lớn như vậy, hơn nữa còn bị nghi dính líu đến phạm tội thương nghiệp, lần này thì to chuyện rồi.
Kiều Chấn Lương nói khẽ: Cha, con sẽ xử lý tốt chuyện này.
Kiều lão thở dài nói: Cam đoan cũng vô dụng, Chấn Lương, gia môn bất hạnh!
Kiều Chấn Lương minh bạch ý tứ của những lời này, gia môn bất hạnh sinh ra nghịch tử này, con trai lần này đã gây hại tới danh dự của toàn bộ Kiều gia, mang tới một nguy cơ chính trị lớn nhất từ cách mạng văn hóa tới nay cho Kiều gia bọn họ, bên kia Kiều lão đã gác máy, Kiều Chấn Lương ống nghe ngẩn ngơ ngồi đó, một lúc sau mới nghethấy con gái nhắc nhở mình.
Kiều Chấn Lương đặt điện thoại xuống, cười cười với con gái, trong nụ cười tràn ngập chua xót.
Kiều Mộng Viện nói: Cha giữ gìn sức khỏe!
Kiều Chấn Lương gật đầu, trận phong ba này đã được định trước là sẽ ập tới, y cũng chỉ có thể ưỡn mình ra mà đón, tránh né không giải quyết được vấn đề, đấu tranh chính trị là cực kỳ tàn khốc, đối thủ tuyệt đối sẽ không bởi vì anh né tránh mà buông tha cho anh, bọn họ sẽ tóm lấy tất cả cơ hội để phát động thế công đối với anh, cho tới khi anh ngã gục, vĩnh viễn không lật được mình mới thôi. Y ưỡn lưng bước ra ngoài, ánh mặt trời rất dẹp, nhưng thế giới nội tâm của Kiều Chấn Lương lại là một mảng tối đen.
Cuộc họp thường ủy của tỉnh Bình Hải lần này có thêm vài phần vị đạo bất thường, đám chính trị gia lão đạo đã ngửi được mùi thuốc súng, bọn họ đoán được một trận bão tố sắp xảy ra rồi. Trên mặt Kiều Chấn Lương cũng không còn thấy nụ cười chiêu bài như xưa nữa, ai cũng rõ tâm tình của y hiện tại không dễ chịu gì, có thể cười được mới lạ.
Có những vết sẹo là tồn tại thật sự, cho dù là anh muốn né tránh thế nào, luôn sẽ có người thử vạch nó ra, chỉ là Kiều Chấn Lương không ngờ rằng, người đầu tiên đứng ra vạch vết sẹo này là bộ trưởng tổ chức Khổng Nguyên.
Khổng Nguyên sau khi Kiều Chấn Lương lên tiếng, chậm rãi nói: Tôi muốn nói vài câu, gần đây xảy ra một việc, các anh không biết có nghe nói không, con trai của đồng chí Trần Bình Triều bởi vì góp vốn phi pháp, hiện tại đã sợ tội bỏ chạy rồi. trong những lời này y dùng hai từ góp vốn phi pháp và sợ tội bỏ chạy, chẳng khác nào đã định luận tội của Trần Thiệu Bân.
Khi Khổng Nguyên nói ra chuyện này, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía Kiều Chấn Lương, Khổng Nguyên ngoài mặt nói chuyện của Trần Thiệu Bân, nhưng trên thực tế là đang nhắm họng súng vào bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, rốt cuộc là ai cho y gan lớn như vậy, để y dám ngang nhiên đi vuốt râu hùm, Kiều Chấn Lương tuy rằng gặp phiền toái, nhưng hiện tại dù sao vẫn đang ngồi trên vị trí bí thư tỉnh ủy.
Kiều Chấn Lương nói: Loại chuyện vô căn cứ này đừng lấy ra thảo luận. Y lạnh lùng nhìn Khổng Nguyên, nghĩ thầm bản thân ông không sạch sẽ gì, chuyện khách sạn Tuệ Nguyên vừa mới qua chưa được mấy ngày, ông không ngờ dám nhảy ra gây khó dễ tôi? Lão tử còn chưa tới nước hổ xuống đồng bằng bị chó nhờn đâu.
Tỉnh trưởng Tống Hoài Minh nói: Bí thư Kiều, tôi cho rằng chuyện này không phải là việc nhỏ, hơn nữa ảnh hưởng của chuyện này rất xấu, theo như tôi biết, trong tỉnh lý chúng ta có không ít con cháu cán bộ tham dự vào chuyện này, hôm trước còn xảy ra chuyện rất nhiều tới nhà Trần gia đòi nợ, có chứng cớ cho thấy, chuyện này chính là hành vi cùng nhau lợi dụng vay tiền lãi cao để góp vốn phi pháp, trước mắt phía Hongkong đã lập án điều tra rồi.
Kiều Chấn Lương nói: Tình huống cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, trước khi kết quả điều tra chưa được đưa ra, tôi hy vọng mọi người đừng dễ tin một số lời đồn trong xã hội. Ngay cả bản thân Kiều Chấn Lương cũng biết những lời này của y là không có lực, y hắng giọng, nói: Tôi biết, hiện tại trên xã hội có rất nhiều lời đồn, nói nhân vật chính của vụ án hùn vốn này chính là con trai của Kiều Chấn Lương tôi, tin đồn nhằm vào tôi gần đây cũng đặc biệt nhiều, tôi cần phải thanh minh ở đây rằng, Kiều Chấn Lương tôi làm quan hơn ba mươi năm, tôi chưa bao giờ làm làm chuyện dùng quyền mưu tư, tôi làm việc luôn công chính nghiêm minh, nếu tra ra trong việc kinh doanh buôn bán của người nhà tôi có tồn tại hành vi phi pháp, tôi cũng sẽ không bao che, tôi sẽ là người đầu tiên đứng ra đưa hắn ra pháp luật. Giọng nói của Kiều Chấn Lương rất lớn, nhưng sức nặng không đủ.
Quốc gia tam lệnh ngũ thân thân, ra lệnh cấm con cái cán bộ làm kinh thương, nhưng mỗi người bọn họ ở đây, hoặc nhiều hoặc ít đều có thân nhân làm buôn bán, không xảy ra chuyện thì thôi, vừa xảy ra chuyện tất nhiên sẽ kéo cả họ vào, so sánh với vụ án hùn vốn của Kiều Bằng Cử, phong ba Tuệ Nguyên trước kia căn bản chỉ là một chuyện nhỏ, các thường ủy đã cảm thấy được rõ ràng rằng, Kiều Chấn Lương lần này thảm rồi, đừng nhìn sĩ đồ của y rộng mở thênh thang, nhưng lần này chắc sẽ bị ngã ngựa.
Có người dám công nhiên đối nghịch với Kiều gia, người này khẳng định không tầm thường, các thường ủy đã bắt đầu cân nhắc tới vấn đề xếp hàng trong tương lai.Cái này gọi là phòng ngừa chu đáo, nhân vô viễn lự.
Phó tỉnh trường Thường vụ Tiêu Nãi Vượng nói: Lần này sự kiện hùn vốn đã gây ra ảnh hưởng rất xấu trên xã hội, bởi vậy vấn đề con cái cán bộ làm kinh thương lạ một lần nữa bày ra trước mặt công chúng, thân là cán bộ vì quốc gia, chúng ta cũng nên nghĩ lại một chút, bắt đầu từ bây giờ, bắt đầu từ chúng ta,bảo con cái của chúng ta không nên dính vào những chuyện mẫn cảm này.
Tỉnh trưởng Tống Hoài Minh nói: Hình tượng của quốc gia, hình tượng của ban lãnh đạo không phải có thể xây dựng được trong một sớm một chiều, nhưng hủy diệt nó lại rất dễ dàng, tôi cho rằng, chúng ta phải xác định rõ khái niệm cấm con cháu làm kinh thương, không thể bởi vì chuyện tương tự mà khiến công chúng mất đi lòng tin vào chúng ta, để người dân thất vọng với chính phủ của chúng ta.
Kiều Chấn Lương lạnh lùng nhìn Tống Hoài Minh, hôm nay Tống Hoài Minh đã quét sạch vẻ chán chường, chính thức kéo cờ đấu với mình, vụ án hùn vốn Hoàn Vũ đối với y mà nói chính là cơ hội ngàn năm một thuở, Tống Hoài Minh sẽ không bỏ qua, nhưng mà Kiều Chấn Lương tin rằng, người xách động trận bão chính trị này tuyệt đối không phải là Tống Hoài Minh, mà là một người khác, y tập trung nghi ngờ lên trên người Văn Quốc Quyền, Văn Quốc Quyền và Kiều gia trên chính trị luôn luôn đối lập nhau, cha không thích sự cấp tiến của Văn Quốc Quyền, chọn một nhân tuyển khác là thủ tướng Phó Hiến Lương, Văn Quốc Quyền muốn đánh bại Phó Hiến Lương, nhất định trừ bỏ Kiều gia, trợ lực lớn nhất sau lưng Phó Hiến Lương đã, mà Kiều Bằng Cử vào lúc này gây ra vụ án hùn vốn vừa hay cho y cơ hội tốt nhất.
Kiều Chấn Lương không nhớ rõ được mình kết thúc cuộc họp như thế nào, từ khi tới Bình Hải chấp chính, y chưa bao giờ chán chường như vậy, y trở lại văn phòng của mình, gọi thư ký trưởng ủy Diêm Quốc Đào tới.
Diêm Quốc Đào sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm, y là cán bộ mà Kiều Chấn Lương một tay đề bạt, tất nhiên kiên định đứng ở phía Kiều Chấn Lương, nhưng chuyện xảy ra trước mắt đã khiến y có nguy cơ cảm chính trị nghiêm trọng, tiền cảnh chính trị của y buộc chặt trên người Kiều gia, chuyện trên chính trị, một người vinh thì cả nhà vinh, một người chết thì cả nhà chết, y vẫn chưa đi lên được vị trí mà mình muốn, y không muốn cứ như vậy trở thành đối tượng bị liên luỵ.
Trên bàn của Kiều Chấn Lương rải mấy tờ báo, y nói khẽ: Trong nước rất nhiều báo đều đang cố ý đưa tin về chuyện này.
Diêm Quốc Đào nói: Truyền thông của Bình Hải trước mắt vẫn khá là thận trọng.
Khóe môi Kiều Chấn Lương lộ ra một tia cười khổ, y thân là bí thư tỉnh ủy Bình Hải, nếu ngay cả truyền thông dưới quyền xử lý của y cũng dám đưa tin lung tung, vậy bí thư tỉnh ủy y là vô dụng rồi.
Diêm Quốc Đào nói: Chuyện có chút khó giải quyết!
Kiều Chấn Lương nói: Đây là một cái bẫy, thằng con ngu ngốc của tôi chỉ biết nhìn thấy cái lợi trước mặt, bị người ta lừa vào bẫy, nó cũng không biết mình đã mang tới phiền phức lớn thế nào cho gia đình?
Diêm Quốc Đào nói: Chuyện này có thể phải cần lão nhân gia ra mặt, bằng không có thể sẽ khiến phiền phức càng lớn hơn. Diêm Quốc Đào cho rằng trước mắt chỉ có sức ảnh hưởng của Kiều lão mới có thể bình ổn được chuyện này, không để ảnh hưởng tiền đồ chính trị của Kiều Chấn Lương, bảo vệ Kiều Chấn Lương chẳng khác nào là bảo vệ mình. Thật ra y cũng biết Kiều lão tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn người nhà của mình gặp phiền phức mà ngồi yên không để ý đến.
Kiều Chấn Lương nói: Quốc Đào, nếu anh là tôi, anh sẽ làm thế nào?
Diêm Quốc Đào trầm mặc, y không phải là Kiều Chấn Lương, y cũng không bối cảnh chính trị thâm hậu như Kiều Chấn Lương, trong lòng y đang châm chước xem nên trả lời như thế nào.
Giọng nói của Kiều lão vẫn rất bình tĩnh và chậm rãi, giọng nói tuy rằng không lớn nhưng lực độ mười phần: Chuyện của Hoàn Vũ có liên quan tới Bằng Cửu không?
Kiều Chấn Lương nói khẽ: Cha, con đang tìm nó!
Tôi hỏi anh, chuyện đó có liên quan tới Bằng Cử không?
Kiều Chấn Lương trầm mặc một lát rồi mới: Có!
Kiều lão nói: Tôi đã cảnh cáo anh rồi, đừng có để nó thích làm gì thì làm, hiện tại thì hay rồi, có vấn đề rồi.
Cha, con hoài nghi...
Đừng có nói những chuyện không có căn cứ với tôi, anh chẳng lẽ không nhìn rõ tình thế, chuyện của Bằng Cử nhất định sẽ bị người ta phóng đại, anh chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, chuyện này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của anh, sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Kiều gia chúng ta.
Tiếng hít thở của Kiều Chấn Lương trở nên dồn dập, lời nói của cha tuyệt đối không phải là nói quá, tuy rằng y trên chính trị cố gắng làm một cách thanh chính liêm minh, nhưng trong vấn đè quản giáo con cái, y quả thực có sơ sót, khi con trai ở Hải Nam mua đất, y nên nhắc nhở hắn, nhưng y lại không làm, giữa cha con bọn họ thậm chí ít có cơ hội trao đổi trực tiếp, hiện tại Kiều Bằng Cử càng chơi càng lớn, không ngờ lại đầu tư lớn như vậy, hơn nữa còn bị nghi dính líu đến phạm tội thương nghiệp, lần này thì to chuyện rồi.
Kiều Chấn Lương nói khẽ: Cha, con sẽ xử lý tốt chuyện này.
Kiều lão thở dài nói: Cam đoan cũng vô dụng, Chấn Lương, gia môn bất hạnh!
Kiều Chấn Lương minh bạch ý tứ của những lời này, gia môn bất hạnh sinh ra nghịch tử này, con trai lần này đã gây hại tới danh dự của toàn bộ Kiều gia, mang tới một nguy cơ chính trị lớn nhất từ cách mạng văn hóa tới nay cho Kiều gia bọn họ, bên kia Kiều lão đã gác máy, Kiều Chấn Lương ống nghe ngẩn ngơ ngồi đó, một lúc sau mới nghethấy con gái nhắc nhở mình.
Kiều Chấn Lương đặt điện thoại xuống, cười cười với con gái, trong nụ cười tràn ngập chua xót.
Kiều Mộng Viện nói: Cha giữ gìn sức khỏe!
Kiều Chấn Lương gật đầu, trận phong ba này đã được định trước là sẽ ập tới, y cũng chỉ có thể ưỡn mình ra mà đón, tránh né không giải quyết được vấn đề, đấu tranh chính trị là cực kỳ tàn khốc, đối thủ tuyệt đối sẽ không bởi vì anh né tránh mà buông tha cho anh, bọn họ sẽ tóm lấy tất cả cơ hội để phát động thế công đối với anh, cho tới khi anh ngã gục, vĩnh viễn không lật được mình mới thôi. Y ưỡn lưng bước ra ngoài, ánh mặt trời rất dẹp, nhưng thế giới nội tâm của Kiều Chấn Lương lại là một mảng tối đen.
Cuộc họp thường ủy của tỉnh Bình Hải lần này có thêm vài phần vị đạo bất thường, đám chính trị gia lão đạo đã ngửi được mùi thuốc súng, bọn họ đoán được một trận bão tố sắp xảy ra rồi. Trên mặt Kiều Chấn Lương cũng không còn thấy nụ cười chiêu bài như xưa nữa, ai cũng rõ tâm tình của y hiện tại không dễ chịu gì, có thể cười được mới lạ.
Có những vết sẹo là tồn tại thật sự, cho dù là anh muốn né tránh thế nào, luôn sẽ có người thử vạch nó ra, chỉ là Kiều Chấn Lương không ngờ rằng, người đầu tiên đứng ra vạch vết sẹo này là bộ trưởng tổ chức Khổng Nguyên.
Khổng Nguyên sau khi Kiều Chấn Lương lên tiếng, chậm rãi nói: Tôi muốn nói vài câu, gần đây xảy ra một việc, các anh không biết có nghe nói không, con trai của đồng chí Trần Bình Triều bởi vì góp vốn phi pháp, hiện tại đã sợ tội bỏ chạy rồi. trong những lời này y dùng hai từ góp vốn phi pháp và sợ tội bỏ chạy, chẳng khác nào đã định luận tội của Trần Thiệu Bân.
Khi Khổng Nguyên nói ra chuyện này, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía Kiều Chấn Lương, Khổng Nguyên ngoài mặt nói chuyện của Trần Thiệu Bân, nhưng trên thực tế là đang nhắm họng súng vào bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, rốt cuộc là ai cho y gan lớn như vậy, để y dám ngang nhiên đi vuốt râu hùm, Kiều Chấn Lương tuy rằng gặp phiền toái, nhưng hiện tại dù sao vẫn đang ngồi trên vị trí bí thư tỉnh ủy.
Kiều Chấn Lương nói: Loại chuyện vô căn cứ này đừng lấy ra thảo luận. Y lạnh lùng nhìn Khổng Nguyên, nghĩ thầm bản thân ông không sạch sẽ gì, chuyện khách sạn Tuệ Nguyên vừa mới qua chưa được mấy ngày, ông không ngờ dám nhảy ra gây khó dễ tôi? Lão tử còn chưa tới nước hổ xuống đồng bằng bị chó nhờn đâu.
Tỉnh trưởng Tống Hoài Minh nói: Bí thư Kiều, tôi cho rằng chuyện này không phải là việc nhỏ, hơn nữa ảnh hưởng của chuyện này rất xấu, theo như tôi biết, trong tỉnh lý chúng ta có không ít con cháu cán bộ tham dự vào chuyện này, hôm trước còn xảy ra chuyện rất nhiều tới nhà Trần gia đòi nợ, có chứng cớ cho thấy, chuyện này chính là hành vi cùng nhau lợi dụng vay tiền lãi cao để góp vốn phi pháp, trước mắt phía Hongkong đã lập án điều tra rồi.
Kiều Chấn Lương nói: Tình huống cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, trước khi kết quả điều tra chưa được đưa ra, tôi hy vọng mọi người đừng dễ tin một số lời đồn trong xã hội. Ngay cả bản thân Kiều Chấn Lương cũng biết những lời này của y là không có lực, y hắng giọng, nói: Tôi biết, hiện tại trên xã hội có rất nhiều lời đồn, nói nhân vật chính của vụ án hùn vốn này chính là con trai của Kiều Chấn Lương tôi, tin đồn nhằm vào tôi gần đây cũng đặc biệt nhiều, tôi cần phải thanh minh ở đây rằng, Kiều Chấn Lương tôi làm quan hơn ba mươi năm, tôi chưa bao giờ làm làm chuyện dùng quyền mưu tư, tôi làm việc luôn công chính nghiêm minh, nếu tra ra trong việc kinh doanh buôn bán của người nhà tôi có tồn tại hành vi phi pháp, tôi cũng sẽ không bao che, tôi sẽ là người đầu tiên đứng ra đưa hắn ra pháp luật. Giọng nói của Kiều Chấn Lương rất lớn, nhưng sức nặng không đủ.
Quốc gia tam lệnh ngũ thân thân, ra lệnh cấm con cái cán bộ làm kinh thương, nhưng mỗi người bọn họ ở đây, hoặc nhiều hoặc ít đều có thân nhân làm buôn bán, không xảy ra chuyện thì thôi, vừa xảy ra chuyện tất nhiên sẽ kéo cả họ vào, so sánh với vụ án hùn vốn của Kiều Bằng Cử, phong ba Tuệ Nguyên trước kia căn bản chỉ là một chuyện nhỏ, các thường ủy đã cảm thấy được rõ ràng rằng, Kiều Chấn Lương lần này thảm rồi, đừng nhìn sĩ đồ của y rộng mở thênh thang, nhưng lần này chắc sẽ bị ngã ngựa.
Có người dám công nhiên đối nghịch với Kiều gia, người này khẳng định không tầm thường, các thường ủy đã bắt đầu cân nhắc tới vấn đề xếp hàng trong tương lai.Cái này gọi là phòng ngừa chu đáo, nhân vô viễn lự.
Phó tỉnh trường Thường vụ Tiêu Nãi Vượng nói: Lần này sự kiện hùn vốn đã gây ra ảnh hưởng rất xấu trên xã hội, bởi vậy vấn đề con cái cán bộ làm kinh thương lạ một lần nữa bày ra trước mặt công chúng, thân là cán bộ vì quốc gia, chúng ta cũng nên nghĩ lại một chút, bắt đầu từ bây giờ, bắt đầu từ chúng ta,bảo con cái của chúng ta không nên dính vào những chuyện mẫn cảm này.
Tỉnh trưởng Tống Hoài Minh nói: Hình tượng của quốc gia, hình tượng của ban lãnh đạo không phải có thể xây dựng được trong một sớm một chiều, nhưng hủy diệt nó lại rất dễ dàng, tôi cho rằng, chúng ta phải xác định rõ khái niệm cấm con cháu làm kinh thương, không thể bởi vì chuyện tương tự mà khiến công chúng mất đi lòng tin vào chúng ta, để người dân thất vọng với chính phủ của chúng ta.
Kiều Chấn Lương lạnh lùng nhìn Tống Hoài Minh, hôm nay Tống Hoài Minh đã quét sạch vẻ chán chường, chính thức kéo cờ đấu với mình, vụ án hùn vốn Hoàn Vũ đối với y mà nói chính là cơ hội ngàn năm một thuở, Tống Hoài Minh sẽ không bỏ qua, nhưng mà Kiều Chấn Lương tin rằng, người xách động trận bão chính trị này tuyệt đối không phải là Tống Hoài Minh, mà là một người khác, y tập trung nghi ngờ lên trên người Văn Quốc Quyền, Văn Quốc Quyền và Kiều gia trên chính trị luôn luôn đối lập nhau, cha không thích sự cấp tiến của Văn Quốc Quyền, chọn một nhân tuyển khác là thủ tướng Phó Hiến Lương, Văn Quốc Quyền muốn đánh bại Phó Hiến Lương, nhất định trừ bỏ Kiều gia, trợ lực lớn nhất sau lưng Phó Hiến Lương đã, mà Kiều Bằng Cử vào lúc này gây ra vụ án hùn vốn vừa hay cho y cơ hội tốt nhất.
Kiều Chấn Lương không nhớ rõ được mình kết thúc cuộc họp như thế nào, từ khi tới Bình Hải chấp chính, y chưa bao giờ chán chường như vậy, y trở lại văn phòng của mình, gọi thư ký trưởng ủy Diêm Quốc Đào tới.
Diêm Quốc Đào sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm, y là cán bộ mà Kiều Chấn Lương một tay đề bạt, tất nhiên kiên định đứng ở phía Kiều Chấn Lương, nhưng chuyện xảy ra trước mắt đã khiến y có nguy cơ cảm chính trị nghiêm trọng, tiền cảnh chính trị của y buộc chặt trên người Kiều gia, chuyện trên chính trị, một người vinh thì cả nhà vinh, một người chết thì cả nhà chết, y vẫn chưa đi lên được vị trí mà mình muốn, y không muốn cứ như vậy trở thành đối tượng bị liên luỵ.
Trên bàn của Kiều Chấn Lương rải mấy tờ báo, y nói khẽ: Trong nước rất nhiều báo đều đang cố ý đưa tin về chuyện này.
Diêm Quốc Đào nói: Truyền thông của Bình Hải trước mắt vẫn khá là thận trọng.
Khóe môi Kiều Chấn Lương lộ ra một tia cười khổ, y thân là bí thư tỉnh ủy Bình Hải, nếu ngay cả truyền thông dưới quyền xử lý của y cũng dám đưa tin lung tung, vậy bí thư tỉnh ủy y là vô dụng rồi.
Diêm Quốc Đào nói: Chuyện có chút khó giải quyết!
Kiều Chấn Lương nói: Đây là một cái bẫy, thằng con ngu ngốc của tôi chỉ biết nhìn thấy cái lợi trước mặt, bị người ta lừa vào bẫy, nó cũng không biết mình đã mang tới phiền phức lớn thế nào cho gia đình?
Diêm Quốc Đào nói: Chuyện này có thể phải cần lão nhân gia ra mặt, bằng không có thể sẽ khiến phiền phức càng lớn hơn. Diêm Quốc Đào cho rằng trước mắt chỉ có sức ảnh hưởng của Kiều lão mới có thể bình ổn được chuyện này, không để ảnh hưởng tiền đồ chính trị của Kiều Chấn Lương, bảo vệ Kiều Chấn Lương chẳng khác nào là bảo vệ mình. Thật ra y cũng biết Kiều lão tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn người nhà của mình gặp phiền phức mà ngồi yên không để ý đến.
Kiều Chấn Lương nói: Quốc Đào, nếu anh là tôi, anh sẽ làm thế nào?
Diêm Quốc Đào trầm mặc, y không phải là Kiều Chấn Lương, y cũng không bối cảnh chính trị thâm hậu như Kiều Chấn Lương, trong lòng y đang châm chước xem nên trả lời như thế nào.
/2583
|