Tần Thanh nói: Bởi vì loại chuyện này làm tổn hại tới lợi ích thiết thân của người mà anh tôn kính hoặc là quan tâm, góc độ mà anh đứng sẽ quyết định hướng nghĩ trong lòng anh. Tần Thanh không nghi ngờ gì nữa là rất hiểu Trương Dương.
Cuộc nói chuyện với Tần Thanh không hề khiến Trương đại quan nhân cảm thấy bớt lo, hắn cảm thấy rất lo lắng cho tình cảnh của Kiều Mộng Viện, nhất là lúc sáng, An Ngữ Thần gọi điện thoại tới, Kiều Mộng Viện đã biểu thị với cô ta, muốn nhượng lại tất cả sản nghiệp trong tay, là người hợp tác với An Ngữ Thần từ trước tới nay, cô ta đương nhiên muốn thông tri cho An Ngữ Thần đầu tiên.
Trương đại quan nhân có một loại cảm giác như mưa gió sắp đến, nhưng hắn lại không nhìn thấu được người tạo ra mưa gió rốt cuộc là ai?
Lúc trưa, Trương Dương tới hồ Thu Hà, ở trên một bãi cỏ ở ven hồ nhìn thấy Cố Doãn Tri đang ngồi sưởi nắng ở đó, đang dựa theo phương pháp Trương Dương dạy mà điều tức.
Trương Dương đi tới bên cạnh ông ta rồi ngồi xuống.
Cố Doãn Tri mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt mê man của thằng ôn này, mỉm cười nói: Hôm nay sao rảnh vậy? Không phải đi làm à?
Trương Dương nói: Trong lòng lộn xộn, cho nên ra ngoài một chút, không ngờ lại gặp cha ở đây.
Cố Doãn Tri nói: Phương pháp dưỡng khí mà cậu dạy tôi thật sự là không tồi, tôi cảm thấy gần đây tinh thần của mình càng ngày càng tốt.
Trương Dương cười nói: Cha, thật ra sức khỏe của cha rất tốt, cho dù ở trên cương vị lãnh đạo thêm năm năm cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
Cố Doãn Tri cười cười lắc đầu: Nếu thật sự là vậy thì tôi cả đời này cũng không có thời gian mà nghỉ ngơi. Đúng rồi, tôi nghe nói Yên Nhiên đã trở lại, hôm nào mời nó tới chỗ tôi ăn cơm đi.
Trương Dương nói: Cô ấy cũng muốn bái phỏng cha lâu rồi, cha, hay là tối nay con gọi cô ấy tới ăn cơm.
Cố Doãn Tri bật cười: Thằng nhóc cậu muốn đánh tôi trở tay không kịp à, đầu bếp nhà tôi đi Giang Thành rồi, xem ra tôi phải đích thân xuống bếp thôi.
Trương Dương nói: Không sao đâu, chúng ta tùy tiện ăn chút gì đó được rồi.
Cố Doãn Tri nói: Cậu đến tìm tôi vì chuyện này à?
Trương Dương lắc đầu nói: Chuyện của Kiều gia cha có nghe nói không?
Cố Doãn Tri mỉm cười nói: Ngày hôm qua Hạ Bá Đạt tới thăm tôi, cũng có nhắc tới chuyện này, đám người các cậu cũng thật là, sao cứ đi lo chuyện đâu đâu vậy. Đi nào, chúng ra chợ mua ít đồ ăn.
Trương Dương lái xe chở Cố Doãn Tri tới chợ thuỷ sản gần đó.
Vốn Trương Dương cho rằng Cố Doãn Tri không muốn nói đến chuyện này, nhưng không ngờ ông ta lại chủ động nhắc tới, Cố Doãn Tri nói: Chuyện của Kiều Bằng Cử và chuyện của Minh Kiện khác nhau, Minh Kiện là bản thân không ra gì, còn Kiều Bằng Cử lại là bị người ta lừa.
Cố Doãn Tri thở dài nói: Nguyên nhân cũng vẫn là những cán bộ quốc gia chúng tôi xem nhẹ ước thúc đối với con cái, đối với bọn chúng quá mức phóng túng, mới tạo thành loại cục diện này.
Trương Dương nói: Kiều gia lần này có phải rất phiền toái hay không?
Cố Doãn Tri nói: Trương Dương, chuyện này không tới lượt cậu quản, cậu muốn quản cũng không quản được, rất nhiều người ngóng trông mưa gió chính trị ập đến, bởi vì bọn đói khát lâu rồi, như Hạ Bá Đạt vậy, hắn cho rằng trận mưa gió này có lẽ sẽ mang đến chuyển cơ cho sĩ đồ của hắn, tôi nhắc nhở hắn là kỹ năng bơi của một người nếu không tốt thì đừng thử chơi trò này, trận bão này có lẽ là trước nay chưa có ở Bình Hải, làm ướt giày không đáng sợ, đáng sợ chính là cả người bị mưa gió cuốn trôi, ngay cả một bọt sóng cũng không nổi lên được.
Trương Dương nói: Con chỉ là không ủng hộ thủ đoạn như vậy.
Cố Doãn Tri mỉm cười nói: Không ai mời cậu đi chơi trò này cả, cho nên không cần cậu công nhận, bất kỳ trò chơi chính trị nào cũng đều có quy tắc, nhưng loại quy tắc này lại là đang không ngừng thay đổi, Trương Dương, nếu thật sự thấy buồn chán thì tới nói chuyện phiếm với tôi, cậu đừng lo nghĩ bất kỳ chuyện gì, cái gọi là đại sự của cậu đối với người nào đó mà nói thì căn bản không tính là gì, cao thủ chính trị chân chính sau khi chiến tranh nổi lên, thì mỗi một cành cây ngọn cỏ ở trong mắt hắn đều sẽ có giá trị lợi dụng khác nhau. Điều mà cậu cần làm chính là rời xa trung tâm cơn bão, đừng để người khác coi là mục tiêu có thể lợi dụng.
Những lời này của Cố Doãn Tri khiến Trương Dương như có sở ngộ, cũng chỉ có ở trước mặt Trương Dương Cố Doãn Tri mới có thể nói nhiều như vậy.
Kiều Chấn Lương ngồi trong văn phòng, vẻ mặt của y sớm đã khôi phục trấn định, trong ánh mắt y tràn ngập tự sự tự tin, giống như đang nói cho những người khác rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay y, mà trên thực tế, Kiều Chấn Lương vừa làm xong thủ tục ly hôn với vợ.
Thư ký trưởng Tỉnh ủy Diêm Quốc Đào vội vàng tới văn phòng của Kiều Chấn Lương, vẻ mặt của hắn vô cùng ngưng trọng.
Kiều Chấn Lương nói khẽ: Chuyện gì?
Diêm Quốc Đào nói: Bí thư Kiều, ông đọc báo Đảng hôm nay chưa?
Kiều Chấn Lương cầm lấy tờ báo, Diêm Quốc Đào trọng điểm chỉ ra chuyên đề xã luận, bên trên bình luận về vấn đề kinh thương của con cái cán bộ lãnh đạo, Kiều Chấn Lương cười trừ, nhưng trong y không được thoải mái như vẻ mặt của y, bài phóng sự này căn bản là khởi xướng hịch văn đối với y.
Diêm Quốc Đào vẻ mặt rụt rè nhìn y, nhìn thấy sắc mặt của Kiều Chấn Lương không có gì khác thường, lúc này mới dè dặt nói: Bí thư Kiều, gần đây có người có dụng tâm đang truyền bá lời đồn bên ngoài.
Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: Lời đồn gì, nói thử tôi nghe!
Diêm Quốc Đào cười cười, hắn không nói gì, cái này đại biểu cho là rất khó nói, không tiện để Kiều Chấn Lương biết.
Kiều Chấn Lương nói: Có người muốn nhân cơ hội để chọc ngoáy ư!
Diêm Quốc Đào nói: Bí thư Kiều, hội âm nhạc đón năm mới tối nay!
Kiều Chấn Lương nói: Kế hoạch không thay đổi!
Hội chiêu đãi ký giả...
Kế hoạch không thay đổi! Kiều Chấn Lương nói một cách trấn định tự nhiên.
Diêm Quốc Đào chuẩn bị rời đi thì Kiều Chấn Lương gọi lại: Khổng Nguyên gần đây rất tích cực!
Diêm Quốc Đào nói: Bí thư Kiều, tôi vẫn muốn nói chuyện này với ngài, người này có chút vấn đề.
Kiều Chấn Lương lạnh lùng nói: Có vấn đề không sợ, lấy ra thảo luận trong đảng, gõ một hồi chuông cảnh báo cho các đồng chí khác, đừng coi sự khoan dung của đảng ta trở thành một loại dung túng.
Nội tâm Diêm Quốc Đào chấn động, Kiều Chấn Lương cuối cùng cũng ra chiêu rồi, trong tay bí thư Kiều rốt cuộc có bao nhiêu chiêu bài, ngay cả Diêm Quốc Đào cũng không rõ lắm, nhưng hắn biết một chuyện, Khổng Nguyên tuyệt đối không phải là đối thủ của Kiều Chấn Lương.
Khi tan tầm Khổng Nguyên đang chuẩn bị đi thì bí thư Lưu Chiêu của Ủy ban kỷ luật tới văn phòng y, Khổng Nguyên cười nói: Lão Lưu à, vô sự không lên tam bảo điện, thiết diện bao công anh lúc này tới tìm tôi làm gì?
Lưu Chiêu cười nói: Không có chuyện gì lớn, vừa hay tiện đường đi qua, cho nên vào thăm anh thôi!
Khổng Nguyên nói: Đi, buổi tối tôi mời anh ăn cơm! Hai ngày nay Khổng Nguyên tình tự rất không tồi.
Lưu Chiêu lại ngồi xuống sa lông, có ý mà như vô ý nói: Lương Tư từ nước ngoài gửi về một tài liệu tố cáo.
Nội tâm Khổng Nguyên giật thót, có điều tu luyện chính trị nhiều năm cũng không phải vô ích, ngoài mặt thì không có bất kỳ điều gì dị thường, cố ý nhíu mày nói: Nữ nhân này không phải đã bỏ trốn rồi ư?
Lưu Chiêu nói: Có thể là cô ta thấy đi như vậy có chút không cam lòng, cho nên gửi về một bản tài liệu tố cáo.
Khổng Nguyên nói: Ồ? Không ngờ cô ta ủng hộ công tác của Ủy ban kỷ luật các anh như vậy!
Lưu Chiêu nói: Bản tài liệu tố cáo này có một số chỗ đề cập đến anh!
Nội tâm Khổng Nguyên đã loạn rồi, nhưng vẻ mặt không hề có dấu hiệu hoảng loạn, nói: Nhắc tới tôi ư? Tôi cũng muốn xem cô ta muốn nói tôi cái gì.
Lưu Chiêu nói: Không ít đâu, có chữ, có ảnh, có cả phim nữa.
Khổng Nguyên giật thót: Thật ư? Anh càng nói tôi càng hồ đồ.
Lưu Chiêu chậm rãi mấy bức ảnh rồi đặt trên bàn trà, ảnh bởi vì là chụp trộm cho nên cũng không rõ lắm, Khổng Nguyên cầm lấy ảnh, bên trên là ảnh y và Lương Tư, nữ nhân này quả nhiên giả dối, không ngờ khi hoan hảo với mình đã ghi lại những chứng cớ này, Khổng Nguyên càng nghĩ càng hận, y lạnh lùng ném ảnh lên bàn: Có chút giống tôi thật, lão Lưu à, tôi thấy anh hay là đưa tới bộ công an đi, không tra ra là ai ở sau lưng bôi nhọ danh dự của tôi thì tôi tuyệt đối không bỏ qua.
Lưu Chiêu nhắc nhở Khổng Nguyên: Bộ môn thượng cấp của tôi là Trung kỉ ủy! Y chậm rãi thu lại ảnh, trước khi đi bỏ lại một câu: Đàn bà mà điên lên thì chuyện gì cũng làm được.
Khổng Nguyên cười lạnh một tiếng, trước khi Lưu Chiêu ra khỏi cửa đã quay lưng lại, hành vi này của Khổng Nguyên đã biểu lộ đầy đủ sự miệt thị đối với Lưu Chiêu, Khổng Nguyên biết người ra tay với mình là ai, y trên cuộc họp thường ủy đã chọc giận ai đó, và hiện tại hắn đã quyết định ra tay với mình.
Lưu Chiêu không hề biết rằng, những bức ảnh này đối với Khổng Nguyên mà nói thì không xa lạ gì, Khổng Nguyên trước đó cũng đã xem qua rồi, hơn nữa so với chỗ này thì còn nhiều hơn nhiều, xấu nhất thì sao chứ? Khổng Nguyên tin chắc rằng mình chỉ là trên tác phong có vấn đề, lần này trong đấu tranh chính trị y đã bị người khác định nghĩa là tử sĩ, cái gọi là tử sĩ nhất định sẽ phải hy sinh. Nhưng sự hy sinh của y không thảm thiết như vậy, y hy sinh sẽ có hồi báo, Khổng Nguyên là người khôn khéo, y sau khi cân nhắc tất cả lợi hại mới đưa ra lựa chọn. Lưu Chiêu tuy rằng lấy ra những bức ảnh này, đồng dạng chứng minh Lưu Chiêu thiếu chứng cớ có lực sát thương nhất, muốn xuống tay với mình thì hắn vẫn chưa đủ tư cách. Nhưng mà hành vi của Lưu Chiêu lại chọc giận Khổng Nguyên, một trận chiến này, y không thể tránh né, nếu lựa chọn chiến đấu không có dư địa quay lại, y tuy rằng chỉ là một vật hi sinh nhưng Kiều Chấn Lương cũng sẽ không phải là kẻ giành được thắng lợi cuối cùng.
Cuộc nói chuyện với Tần Thanh không hề khiến Trương đại quan nhân cảm thấy bớt lo, hắn cảm thấy rất lo lắng cho tình cảnh của Kiều Mộng Viện, nhất là lúc sáng, An Ngữ Thần gọi điện thoại tới, Kiều Mộng Viện đã biểu thị với cô ta, muốn nhượng lại tất cả sản nghiệp trong tay, là người hợp tác với An Ngữ Thần từ trước tới nay, cô ta đương nhiên muốn thông tri cho An Ngữ Thần đầu tiên.
Trương đại quan nhân có một loại cảm giác như mưa gió sắp đến, nhưng hắn lại không nhìn thấu được người tạo ra mưa gió rốt cuộc là ai?
Lúc trưa, Trương Dương tới hồ Thu Hà, ở trên một bãi cỏ ở ven hồ nhìn thấy Cố Doãn Tri đang ngồi sưởi nắng ở đó, đang dựa theo phương pháp Trương Dương dạy mà điều tức.
Trương Dương đi tới bên cạnh ông ta rồi ngồi xuống.
Cố Doãn Tri mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt mê man của thằng ôn này, mỉm cười nói: Hôm nay sao rảnh vậy? Không phải đi làm à?
Trương Dương nói: Trong lòng lộn xộn, cho nên ra ngoài một chút, không ngờ lại gặp cha ở đây.
Cố Doãn Tri nói: Phương pháp dưỡng khí mà cậu dạy tôi thật sự là không tồi, tôi cảm thấy gần đây tinh thần của mình càng ngày càng tốt.
Trương Dương cười nói: Cha, thật ra sức khỏe của cha rất tốt, cho dù ở trên cương vị lãnh đạo thêm năm năm cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
Cố Doãn Tri cười cười lắc đầu: Nếu thật sự là vậy thì tôi cả đời này cũng không có thời gian mà nghỉ ngơi. Đúng rồi, tôi nghe nói Yên Nhiên đã trở lại, hôm nào mời nó tới chỗ tôi ăn cơm đi.
Trương Dương nói: Cô ấy cũng muốn bái phỏng cha lâu rồi, cha, hay là tối nay con gọi cô ấy tới ăn cơm.
Cố Doãn Tri bật cười: Thằng nhóc cậu muốn đánh tôi trở tay không kịp à, đầu bếp nhà tôi đi Giang Thành rồi, xem ra tôi phải đích thân xuống bếp thôi.
Trương Dương nói: Không sao đâu, chúng ta tùy tiện ăn chút gì đó được rồi.
Cố Doãn Tri nói: Cậu đến tìm tôi vì chuyện này à?
Trương Dương lắc đầu nói: Chuyện của Kiều gia cha có nghe nói không?
Cố Doãn Tri mỉm cười nói: Ngày hôm qua Hạ Bá Đạt tới thăm tôi, cũng có nhắc tới chuyện này, đám người các cậu cũng thật là, sao cứ đi lo chuyện đâu đâu vậy. Đi nào, chúng ra chợ mua ít đồ ăn.
Trương Dương lái xe chở Cố Doãn Tri tới chợ thuỷ sản gần đó.
Vốn Trương Dương cho rằng Cố Doãn Tri không muốn nói đến chuyện này, nhưng không ngờ ông ta lại chủ động nhắc tới, Cố Doãn Tri nói: Chuyện của Kiều Bằng Cử và chuyện của Minh Kiện khác nhau, Minh Kiện là bản thân không ra gì, còn Kiều Bằng Cử lại là bị người ta lừa.
Cố Doãn Tri thở dài nói: Nguyên nhân cũng vẫn là những cán bộ quốc gia chúng tôi xem nhẹ ước thúc đối với con cái, đối với bọn chúng quá mức phóng túng, mới tạo thành loại cục diện này.
Trương Dương nói: Kiều gia lần này có phải rất phiền toái hay không?
Cố Doãn Tri nói: Trương Dương, chuyện này không tới lượt cậu quản, cậu muốn quản cũng không quản được, rất nhiều người ngóng trông mưa gió chính trị ập đến, bởi vì bọn đói khát lâu rồi, như Hạ Bá Đạt vậy, hắn cho rằng trận mưa gió này có lẽ sẽ mang đến chuyển cơ cho sĩ đồ của hắn, tôi nhắc nhở hắn là kỹ năng bơi của một người nếu không tốt thì đừng thử chơi trò này, trận bão này có lẽ là trước nay chưa có ở Bình Hải, làm ướt giày không đáng sợ, đáng sợ chính là cả người bị mưa gió cuốn trôi, ngay cả một bọt sóng cũng không nổi lên được.
Trương Dương nói: Con chỉ là không ủng hộ thủ đoạn như vậy.
Cố Doãn Tri mỉm cười nói: Không ai mời cậu đi chơi trò này cả, cho nên không cần cậu công nhận, bất kỳ trò chơi chính trị nào cũng đều có quy tắc, nhưng loại quy tắc này lại là đang không ngừng thay đổi, Trương Dương, nếu thật sự thấy buồn chán thì tới nói chuyện phiếm với tôi, cậu đừng lo nghĩ bất kỳ chuyện gì, cái gọi là đại sự của cậu đối với người nào đó mà nói thì căn bản không tính là gì, cao thủ chính trị chân chính sau khi chiến tranh nổi lên, thì mỗi một cành cây ngọn cỏ ở trong mắt hắn đều sẽ có giá trị lợi dụng khác nhau. Điều mà cậu cần làm chính là rời xa trung tâm cơn bão, đừng để người khác coi là mục tiêu có thể lợi dụng.
Những lời này của Cố Doãn Tri khiến Trương Dương như có sở ngộ, cũng chỉ có ở trước mặt Trương Dương Cố Doãn Tri mới có thể nói nhiều như vậy.
Kiều Chấn Lương ngồi trong văn phòng, vẻ mặt của y sớm đã khôi phục trấn định, trong ánh mắt y tràn ngập tự sự tự tin, giống như đang nói cho những người khác rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay y, mà trên thực tế, Kiều Chấn Lương vừa làm xong thủ tục ly hôn với vợ.
Thư ký trưởng Tỉnh ủy Diêm Quốc Đào vội vàng tới văn phòng của Kiều Chấn Lương, vẻ mặt của hắn vô cùng ngưng trọng.
Kiều Chấn Lương nói khẽ: Chuyện gì?
Diêm Quốc Đào nói: Bí thư Kiều, ông đọc báo Đảng hôm nay chưa?
Kiều Chấn Lương cầm lấy tờ báo, Diêm Quốc Đào trọng điểm chỉ ra chuyên đề xã luận, bên trên bình luận về vấn đề kinh thương của con cái cán bộ lãnh đạo, Kiều Chấn Lương cười trừ, nhưng trong y không được thoải mái như vẻ mặt của y, bài phóng sự này căn bản là khởi xướng hịch văn đối với y.
Diêm Quốc Đào vẻ mặt rụt rè nhìn y, nhìn thấy sắc mặt của Kiều Chấn Lương không có gì khác thường, lúc này mới dè dặt nói: Bí thư Kiều, gần đây có người có dụng tâm đang truyền bá lời đồn bên ngoài.
Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: Lời đồn gì, nói thử tôi nghe!
Diêm Quốc Đào cười cười, hắn không nói gì, cái này đại biểu cho là rất khó nói, không tiện để Kiều Chấn Lương biết.
Kiều Chấn Lương nói: Có người muốn nhân cơ hội để chọc ngoáy ư!
Diêm Quốc Đào nói: Bí thư Kiều, hội âm nhạc đón năm mới tối nay!
Kiều Chấn Lương nói: Kế hoạch không thay đổi!
Hội chiêu đãi ký giả...
Kế hoạch không thay đổi! Kiều Chấn Lương nói một cách trấn định tự nhiên.
Diêm Quốc Đào chuẩn bị rời đi thì Kiều Chấn Lương gọi lại: Khổng Nguyên gần đây rất tích cực!
Diêm Quốc Đào nói: Bí thư Kiều, tôi vẫn muốn nói chuyện này với ngài, người này có chút vấn đề.
Kiều Chấn Lương lạnh lùng nói: Có vấn đề không sợ, lấy ra thảo luận trong đảng, gõ một hồi chuông cảnh báo cho các đồng chí khác, đừng coi sự khoan dung của đảng ta trở thành một loại dung túng.
Nội tâm Diêm Quốc Đào chấn động, Kiều Chấn Lương cuối cùng cũng ra chiêu rồi, trong tay bí thư Kiều rốt cuộc có bao nhiêu chiêu bài, ngay cả Diêm Quốc Đào cũng không rõ lắm, nhưng hắn biết một chuyện, Khổng Nguyên tuyệt đối không phải là đối thủ của Kiều Chấn Lương.
Khi tan tầm Khổng Nguyên đang chuẩn bị đi thì bí thư Lưu Chiêu của Ủy ban kỷ luật tới văn phòng y, Khổng Nguyên cười nói: Lão Lưu à, vô sự không lên tam bảo điện, thiết diện bao công anh lúc này tới tìm tôi làm gì?
Lưu Chiêu cười nói: Không có chuyện gì lớn, vừa hay tiện đường đi qua, cho nên vào thăm anh thôi!
Khổng Nguyên nói: Đi, buổi tối tôi mời anh ăn cơm! Hai ngày nay Khổng Nguyên tình tự rất không tồi.
Lưu Chiêu lại ngồi xuống sa lông, có ý mà như vô ý nói: Lương Tư từ nước ngoài gửi về một tài liệu tố cáo.
Nội tâm Khổng Nguyên giật thót, có điều tu luyện chính trị nhiều năm cũng không phải vô ích, ngoài mặt thì không có bất kỳ điều gì dị thường, cố ý nhíu mày nói: Nữ nhân này không phải đã bỏ trốn rồi ư?
Lưu Chiêu nói: Có thể là cô ta thấy đi như vậy có chút không cam lòng, cho nên gửi về một bản tài liệu tố cáo.
Khổng Nguyên nói: Ồ? Không ngờ cô ta ủng hộ công tác của Ủy ban kỷ luật các anh như vậy!
Lưu Chiêu nói: Bản tài liệu tố cáo này có một số chỗ đề cập đến anh!
Nội tâm Khổng Nguyên đã loạn rồi, nhưng vẻ mặt không hề có dấu hiệu hoảng loạn, nói: Nhắc tới tôi ư? Tôi cũng muốn xem cô ta muốn nói tôi cái gì.
Lưu Chiêu nói: Không ít đâu, có chữ, có ảnh, có cả phim nữa.
Khổng Nguyên giật thót: Thật ư? Anh càng nói tôi càng hồ đồ.
Lưu Chiêu chậm rãi mấy bức ảnh rồi đặt trên bàn trà, ảnh bởi vì là chụp trộm cho nên cũng không rõ lắm, Khổng Nguyên cầm lấy ảnh, bên trên là ảnh y và Lương Tư, nữ nhân này quả nhiên giả dối, không ngờ khi hoan hảo với mình đã ghi lại những chứng cớ này, Khổng Nguyên càng nghĩ càng hận, y lạnh lùng ném ảnh lên bàn: Có chút giống tôi thật, lão Lưu à, tôi thấy anh hay là đưa tới bộ công an đi, không tra ra là ai ở sau lưng bôi nhọ danh dự của tôi thì tôi tuyệt đối không bỏ qua.
Lưu Chiêu nhắc nhở Khổng Nguyên: Bộ môn thượng cấp của tôi là Trung kỉ ủy! Y chậm rãi thu lại ảnh, trước khi đi bỏ lại một câu: Đàn bà mà điên lên thì chuyện gì cũng làm được.
Khổng Nguyên cười lạnh một tiếng, trước khi Lưu Chiêu ra khỏi cửa đã quay lưng lại, hành vi này của Khổng Nguyên đã biểu lộ đầy đủ sự miệt thị đối với Lưu Chiêu, Khổng Nguyên biết người ra tay với mình là ai, y trên cuộc họp thường ủy đã chọc giận ai đó, và hiện tại hắn đã quyết định ra tay với mình.
Lưu Chiêu không hề biết rằng, những bức ảnh này đối với Khổng Nguyên mà nói thì không xa lạ gì, Khổng Nguyên trước đó cũng đã xem qua rồi, hơn nữa so với chỗ này thì còn nhiều hơn nhiều, xấu nhất thì sao chứ? Khổng Nguyên tin chắc rằng mình chỉ là trên tác phong có vấn đề, lần này trong đấu tranh chính trị y đã bị người khác định nghĩa là tử sĩ, cái gọi là tử sĩ nhất định sẽ phải hy sinh. Nhưng sự hy sinh của y không thảm thiết như vậy, y hy sinh sẽ có hồi báo, Khổng Nguyên là người khôn khéo, y sau khi cân nhắc tất cả lợi hại mới đưa ra lựa chọn. Lưu Chiêu tuy rằng lấy ra những bức ảnh này, đồng dạng chứng minh Lưu Chiêu thiếu chứng cớ có lực sát thương nhất, muốn xuống tay với mình thì hắn vẫn chưa đủ tư cách. Nhưng mà hành vi của Lưu Chiêu lại chọc giận Khổng Nguyên, một trận chiến này, y không thể tránh né, nếu lựa chọn chiến đấu không có dư địa quay lại, y tuy rằng chỉ là một vật hi sinh nhưng Kiều Chấn Lương cũng sẽ không phải là kẻ giành được thắng lợi cuối cùng.
/2583
|