Những lời này của Tống Hoài Minh cũng không phải là giả dối, nói thật lòng, đúng là bởi vì thấy quá nhiều hậu quả không tốt do con cháu cán bộ làm kinh thương mang tới, Tống Hoài Minh mới kiên định phản đối con gái đầu tư vào Bình Hải như vậy, nếu đứng ở góc độ công chính để nhìn vấn đề, hành động của Tống Hoài Minh là để tránh hiềm nghi, cũng xuất phát từ tư tâm, nhưng bên trong thể chế hiện tại, y phải có loại tính cảnh giác này, nhân vô viễn lự, so sánh với Kiều Chấn Lương, ưu thế duy nhất của y chính là trẻ tuổi, y không cho rằng mình trên đấu tranh chính trị có thể mạnh hơn Kiều Chấn Lương, cái mà Kiều Chấn Lương có là bối cảnh và tài nguyên mà y theo không kịp, thật ra chức vị cũng phải nhìn huyết thống, không ai thừa nhận nhưng cũng không có nghĩa là đây không phải sự thật. Đã trải qua quan trường chìm nổi nhiều năm như vậy, Tống Hoài Minh sớm đã thuộc nằm lòng quy tắc trong đó.
Kiều Chấn Lương nói: Hoài Minh, mấy ngày này tôi muốn tới kinh thành một chuyến, chuyện của Bình Hải giao cho anh nhé.
Tống Hoài Minh chưa chuẩn bị tâm lý đầy đủ đối với việc này, y hơi hơi kinh ngạc một chút, ngẩng đầu nhìn Kiều Chấn Lương.
Kiều Chấn Lương cười nói: Anh có năng lực này! Bình Hải sớm muộn gì cũng giao cho anh!
Tống Hoài Minh nói: Bí thư Kiều yên tâm, ngày ngài không ở Bình Hải, tôi sẽ nghiêm túc quán triệt phương châm và chính sách mà ngài đã định ra.
Kiều Chấn Lương cười nói: Đúng thì chấp hành, cảm thấy không thích hợp thì anh tự cân nhắc!
Trong ấn tượng của Tống Hoài Minh, Kiều Chấn Lương chưa bao giờ ăn nói dễ nghe như hiện tại, xem ra chuyện của Kiều Bằng Cử đã tạo ra đả kích rất lớn cho vị bí thư tỉnh ủy này, Kiều Chấn Lương ngoài mặt thì thong dong, nhưng có phải đã nản lòng thoái chí rồi không?
Tống Hoài Minh nhớ tới lời nói của Kiều Chấn Lương tối hôm qua, y vốn cho rằng lời nói đó của Kiều Chấn Lương có tính chỉ hướng rất rõ ràng, thậm chí đã chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất, nhưng biểu hiện của Kiều Chấn Lương vẫn nằm ngoài ý liệu của y.
Chuyện xảy ra mấy ngày nay giống như không liên can tới Mạnh Truyền Mĩ, hai ngày sau khi rời nhà bà ta quay trở về khu nhà đại biểu cho quyền lực cao nhất của Bình Hải, thu thập đồ đạc của mình.
Kiều Mộng Viện đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn mẹ, mắt hơi đỏ lên, nhưng cô ta không khóc, tuy rằng cô ta rất thương tâm, nhưng cô ta biết nước mắt của mình không thể thay đổi được vận mệnh đã được quyết định.
Mạnh Truyền Mĩ cuối cùng cũng nói: Con có phải có chuyện muốn hỏi mẹ không?
Kiều Mộng Viện lắc đầu, cô ta hiểu rõ cho dù mình có hỏi thì mẹ cũng tuyệt đối không nói.
Mạnh Truyền Mĩ nói: Ngày mai mẹ sẽ cùng Viên Từ sư phụ tới Đông Hoa sơn.
Kiều Mộng Viện nói: Ông nội vẫn chưa biết!
Mạnh Truyền Mĩ lắc đầu nói: Chuyện của mẹ không cần phải để người khác biết.
Kiều Mộng Viện nói: Chuyện của anh vẫn chưa kết thúc.
Gieo gió thì gặt bão, mẹ không còn bất kỳ quan hệ gì với cái nhà này nữa. Sự bình tĩnh của Mạnh Truyền Mĩ không phải ai cũng đều có thể làm được.
Kiều Mộng Viện nói: Mẹ, mẹ vẫn quan tâm, nếu không thì mẹ không lựa chọn đi tới nơi Đông Hoa sơn hẻo lánh đó đâu.
Mạnh Truyền Mĩ dọn xong va li, bà ta lấy ra một hộp gỗ đưa cho con gái: Vòng cổ bên trong vốn là đồ cưới mẹ muốn tặng cho con, mẹ nghĩ mẹ không nhìn thấy ngày con thành hôn được rồi.
Mẹ! Vì sao mẹ không suy nghĩ kỹ lại chuyện này?
Mạnh Truyền Mĩ chậm rãi lắc đầu.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa rất lễ phép, từ tiếng gõ cửa Mạnh Truyền Mĩ đã nhận ra người đến là Kiều Chấn Lương, bất kể như thế nào thì bọn họ cũng là vợ chồng nhiều năm. Mạnh Truyền Mĩ nói khẽ: Vào đi!
Kiều Chấn Lương đi vào trong phòng, trên mặt y rốt cuộc không tìm thấy được vẻ thô bạo và phẫn nộ trước đây, hiện tại chỉ còn lại vẻ bình thản.
Kiều Chấn Lương trước tiên cười cười với con gái, nói khẽ: Mộng Viện, để cha nói chuyện riêng với mẹ con.
Kiều Mộng Viện gật đầu, cúi đầu đi ra ngoài, lệ tràn mi. Cô ta cảm thấy mình quá bất lực, đối mặt với kịch biến của gia đình, nhưng không có một chút năng lực nào. Sau khi Kiều Mộng Viện đi ra, Kiều Chấn Lương đóng cửa lại, y nhìn người đàn bà quen thuộc mà lại như xa lạ này, trong lòng phức tạp đến cực điểm, lúc này Kiều Chấn Lương đã hoàn toàn bình tĩnh, y nói khẽ: Con gái rất quan tâm cô.
Mạnh Truyền Mĩ nói: Nó rất ngoan.
Giống cô lúc còn trẻ! Khi nói ra những lời này, nội tâm Kiều Chấn Lương cảm thấy chua xót.
Mạnh Truyền Mĩ nói: Anh đối với nó rất tốt!
Kiều Chấn Lương nói: Nó xứng đáng được như vậy, nó là con gái mà tôi yêu nhất.
Chắc rồi! Ngữ khí của Mạnh Truyền Mĩ vẫn rất lãnh đạm.
Kiều Chấn Lương tiến về phía trước, tới gần Mạnh Truyền Mĩ hơn một chút.
Mạnh Truyền Mĩ có thể nghe thấy rõ ràng hô hấp của y, Kiều Chấn Lương nói khẽ: Phật đường tôi sẽ sai người xây lại. Kiều Chấn Lương tuy rằng nói rất mịt mờ, nhưng ý tứ của y đã được biểu đạt rất đầy đủ, y nguyện ý tu sửa phật đường chính là uyển chuyển hy vọng Mạnh Truyền Mĩ có thể cân nhắc ở lại.
Mạnh Truyền Mĩ lắc đầu.
Kiều Chấn Lương gian nan nói: Ở lại đi, đây vẫn là một cái nhà.
Mạnh Truyền Mĩ nói: Cái nhà này chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Bà ta nhìn Kiều Chấn Lương, thở dài nói: Thật ra, anh sống còn mệt mỏi hơn tôi! Nói xong bà ta cầm va li chậm rãi cất bước, Kiều Chấn Lương đứng ngây ra đó, không nói bất kỳ một lời níu kéo nào, tất cả đều không thể vãn hồi được nữa rồi.
Kiều Chấn Lương không giữ Mạnh Truyền Mĩ lại, tuy rằng y rất nguyện ý tiếp tục duy trì quan hệ bằng mặt không bằng lòng này, nhưng hiện thực đã chứng minh đó chỉ là y một mình tình nguyện mà thôi, Mạnh Truyền Mĩ đã triệt để lạnh lòng rồi, bà ta ghét cái vai mà mình phải đóng, bà cuối cùng cũng lựa chọn bỏ đi.
Kiều Mộng Viện cũng không giữ mẹ lại, thậm chí Mạnh Truyền Mĩ còn cự tuyệt để cô ta đưa tiễn, nhìn bóng mẹ bỏ đi, Kiều Mộng Viện hai mắt đẫm lệ, cô ta bỗng nhiên cảm thấy mình đã thành một đứa nhỏ không còn nhà để về.
Khi Kiều Chấn Lương xuống cầu thang, nhìn thấy con gái vẫn đứng trước cửa, y nói khẽ: Mộng Viện!
Kiều Mộng Viện lén lút lau nước mắt, xoay người cười cười với y: Cha!
Kiều Chấn Lương chỉ chỉ vào sô pha, Kiều Mộng Viện đi tới ngồi xuống bên cạnh y.
Kiều Chấn Lương cầm tay con gái, nói khẽ: Về sau, nơi này chỉ còn lại hai chúng ta...
Kiều Mộng Viện nói: Cha, gia đình vẫn còn! Khi nói câu này, cô ta lại có một loại xung động muốn khóc, đây không phải là vì cô ta yếu ớt, mà là vì hiện thực đối với cô ta quá tàn khốc.
Kiều Chấn Lương cầm tay cô ta, nói: Ngày mai cha sẽ tới kinh thành, có muốn về thăm ông nội không?
Kiều Mộng Viện nói: Lần này không đi đâu, con có mua một bộ quần áo thể thao mùa đông cho ông, cha giúp con mang về nhé.
Vì sao không tự mình đưa cho ông?
Kiều Mộng Viện nói: Cha, gần đây con chuẩn bị kết thúc toàn bộ sinh ý rồi.
Vì sao?
Kiều Mộng Viện nói khẽ: Chán rồi, những sinh ý trên tay con nếu kết thúc, có thể có một khoản tiền mặt lớn, có lẽ có thể giúp được anh.
Kiều Chấn Lương hé môi, y rất cảm động, nhưng vẫn ra sức lắc đầu nói: Con gái, có cha ở đây, con không cần phải lo lắng vì chuyện này.
Đây là giai đoạn u ám nhất trong nhân sinh của Kiều Mộng Viện, cô ta thậm chí thấy ông trời đối với mình tàn nhẫn quá mức, vận mệnh để cô ta gặp Hứa Gia Dũng, nhưng tình cảm của cô ta không được người ta trân trọng, về sau chứng minh được Hứa Gia Dũng chỉ đang lợi dụng cô ta, đoạn tình cảm này đã làm thương tổn cô ta, nhưng vẫn không bằng đả kích lần này, bởi vì khi cô ta quyết định từ bỏ Hứa Gia Dũng, cô ta đã thấy rõ bản chất dối trá của Hứa Gia Dũng, huống chi khi cô ta quyết định chia tay Hứa Gia Dũng, có một người đã sớm thay thế vị trí của hắn.
Chuyện lần này khiến Kiều Mộng Viện ý thức được, mình từ thời khắc được sinh ra đã sống trong lừa dối, sự tồn tại của mình chính là một sai lầm, tuy rằng cô ta vẫn gọi Kiều Chấn Lương là cha, nhưng cô ta lại cảm thấy, mình đã mất ông ta rồi, sự quan tâm của Kiều Chấn Lương đối với cô ta càng không thay đổi thì nội tâm Kiều Mộng Viện lại càng thấp thỏm lo âu, cô ta không biết nên đối mặt với cha như thế nào, đối mặt với Kiều gia như thế nào, bởi vì cô ta căn bản không phải họ Kiều, sự tồn tại của cô ta đối với Kiều gia có nghĩa là một loại vũ nhục, đây mới là nguyên nhân chân chính cô ta không muốn tới kinh thành.
Kiều Mộng Viện tuy rằng tiếp tục ở lại Kiều gia, nhưng trong tiềm thức của cô ta đã tự ném mình ra khỏi cửa lớn của Kiều gia, tất cả những gì cô ta làm hiện tại là để bồi thường, cho dù là phải trả giá bằng sinh mệnh của mình thì cô ta cũng tuyệt đối không hối hận.
Hai ngày này Trương Dương cơ hồ mỗi ngày đều gọi điện thoại tới, nhưng Kiều Mộng Viện rất lạnh đạm đối với hắn, cô ta có thể cảm thấy Trương Dương quan tâm mình, nhưng cô ta sợ người khác quan tâm, điều này khiến cho Kiều Mộng Viện càng cảm thấy cô độc, Kiều Chấn Lương và Thì Duy cùng tới kinh thành, trong nhà chỉ còn lại có một mình Kiều Mộng Viện, cô ta thà khoác áo gió bước trên con đường đầy gió lạnh còn hơn là ngồi trong căn nhà ấm áp này.
Một mình ngồi nhà là cô độc, nhưng khi bước trên con phố vắng vẻ thì sự cô độc trong lòng càng biến thành cường liệt hơn, Kiều Mộng Viện có cảm giác như bị cả thế giới ruồng bỏ.
Di động của cô ta không ngừng đổ chuông, đa số đều là chuyện nghiệp vụ của công ty, trong khoảng thời gian ngắn muốn kết thúc toàn bộ sinh ý trên tay cũng không phải là một chuyện sự tình đơn giản.
Kiều Chấn Lương nói: Hoài Minh, mấy ngày này tôi muốn tới kinh thành một chuyến, chuyện của Bình Hải giao cho anh nhé.
Tống Hoài Minh chưa chuẩn bị tâm lý đầy đủ đối với việc này, y hơi hơi kinh ngạc một chút, ngẩng đầu nhìn Kiều Chấn Lương.
Kiều Chấn Lương cười nói: Anh có năng lực này! Bình Hải sớm muộn gì cũng giao cho anh!
Tống Hoài Minh nói: Bí thư Kiều yên tâm, ngày ngài không ở Bình Hải, tôi sẽ nghiêm túc quán triệt phương châm và chính sách mà ngài đã định ra.
Kiều Chấn Lương cười nói: Đúng thì chấp hành, cảm thấy không thích hợp thì anh tự cân nhắc!
Trong ấn tượng của Tống Hoài Minh, Kiều Chấn Lương chưa bao giờ ăn nói dễ nghe như hiện tại, xem ra chuyện của Kiều Bằng Cử đã tạo ra đả kích rất lớn cho vị bí thư tỉnh ủy này, Kiều Chấn Lương ngoài mặt thì thong dong, nhưng có phải đã nản lòng thoái chí rồi không?
Tống Hoài Minh nhớ tới lời nói của Kiều Chấn Lương tối hôm qua, y vốn cho rằng lời nói đó của Kiều Chấn Lương có tính chỉ hướng rất rõ ràng, thậm chí đã chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất, nhưng biểu hiện của Kiều Chấn Lương vẫn nằm ngoài ý liệu của y.
Chuyện xảy ra mấy ngày nay giống như không liên can tới Mạnh Truyền Mĩ, hai ngày sau khi rời nhà bà ta quay trở về khu nhà đại biểu cho quyền lực cao nhất của Bình Hải, thu thập đồ đạc của mình.
Kiều Mộng Viện đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn mẹ, mắt hơi đỏ lên, nhưng cô ta không khóc, tuy rằng cô ta rất thương tâm, nhưng cô ta biết nước mắt của mình không thể thay đổi được vận mệnh đã được quyết định.
Mạnh Truyền Mĩ cuối cùng cũng nói: Con có phải có chuyện muốn hỏi mẹ không?
Kiều Mộng Viện lắc đầu, cô ta hiểu rõ cho dù mình có hỏi thì mẹ cũng tuyệt đối không nói.
Mạnh Truyền Mĩ nói: Ngày mai mẹ sẽ cùng Viên Từ sư phụ tới Đông Hoa sơn.
Kiều Mộng Viện nói: Ông nội vẫn chưa biết!
Mạnh Truyền Mĩ lắc đầu nói: Chuyện của mẹ không cần phải để người khác biết.
Kiều Mộng Viện nói: Chuyện của anh vẫn chưa kết thúc.
Gieo gió thì gặt bão, mẹ không còn bất kỳ quan hệ gì với cái nhà này nữa. Sự bình tĩnh của Mạnh Truyền Mĩ không phải ai cũng đều có thể làm được.
Kiều Mộng Viện nói: Mẹ, mẹ vẫn quan tâm, nếu không thì mẹ không lựa chọn đi tới nơi Đông Hoa sơn hẻo lánh đó đâu.
Mạnh Truyền Mĩ dọn xong va li, bà ta lấy ra một hộp gỗ đưa cho con gái: Vòng cổ bên trong vốn là đồ cưới mẹ muốn tặng cho con, mẹ nghĩ mẹ không nhìn thấy ngày con thành hôn được rồi.
Mẹ! Vì sao mẹ không suy nghĩ kỹ lại chuyện này?
Mạnh Truyền Mĩ chậm rãi lắc đầu.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa rất lễ phép, từ tiếng gõ cửa Mạnh Truyền Mĩ đã nhận ra người đến là Kiều Chấn Lương, bất kể như thế nào thì bọn họ cũng là vợ chồng nhiều năm. Mạnh Truyền Mĩ nói khẽ: Vào đi!
Kiều Chấn Lương đi vào trong phòng, trên mặt y rốt cuộc không tìm thấy được vẻ thô bạo và phẫn nộ trước đây, hiện tại chỉ còn lại vẻ bình thản.
Kiều Chấn Lương trước tiên cười cười với con gái, nói khẽ: Mộng Viện, để cha nói chuyện riêng với mẹ con.
Kiều Mộng Viện gật đầu, cúi đầu đi ra ngoài, lệ tràn mi. Cô ta cảm thấy mình quá bất lực, đối mặt với kịch biến của gia đình, nhưng không có một chút năng lực nào. Sau khi Kiều Mộng Viện đi ra, Kiều Chấn Lương đóng cửa lại, y nhìn người đàn bà quen thuộc mà lại như xa lạ này, trong lòng phức tạp đến cực điểm, lúc này Kiều Chấn Lương đã hoàn toàn bình tĩnh, y nói khẽ: Con gái rất quan tâm cô.
Mạnh Truyền Mĩ nói: Nó rất ngoan.
Giống cô lúc còn trẻ! Khi nói ra những lời này, nội tâm Kiều Chấn Lương cảm thấy chua xót.
Mạnh Truyền Mĩ nói: Anh đối với nó rất tốt!
Kiều Chấn Lương nói: Nó xứng đáng được như vậy, nó là con gái mà tôi yêu nhất.
Chắc rồi! Ngữ khí của Mạnh Truyền Mĩ vẫn rất lãnh đạm.
Kiều Chấn Lương tiến về phía trước, tới gần Mạnh Truyền Mĩ hơn một chút.
Mạnh Truyền Mĩ có thể nghe thấy rõ ràng hô hấp của y, Kiều Chấn Lương nói khẽ: Phật đường tôi sẽ sai người xây lại. Kiều Chấn Lương tuy rằng nói rất mịt mờ, nhưng ý tứ của y đã được biểu đạt rất đầy đủ, y nguyện ý tu sửa phật đường chính là uyển chuyển hy vọng Mạnh Truyền Mĩ có thể cân nhắc ở lại.
Mạnh Truyền Mĩ lắc đầu.
Kiều Chấn Lương gian nan nói: Ở lại đi, đây vẫn là một cái nhà.
Mạnh Truyền Mĩ nói: Cái nhà này chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Bà ta nhìn Kiều Chấn Lương, thở dài nói: Thật ra, anh sống còn mệt mỏi hơn tôi! Nói xong bà ta cầm va li chậm rãi cất bước, Kiều Chấn Lương đứng ngây ra đó, không nói bất kỳ một lời níu kéo nào, tất cả đều không thể vãn hồi được nữa rồi.
Kiều Chấn Lương không giữ Mạnh Truyền Mĩ lại, tuy rằng y rất nguyện ý tiếp tục duy trì quan hệ bằng mặt không bằng lòng này, nhưng hiện thực đã chứng minh đó chỉ là y một mình tình nguyện mà thôi, Mạnh Truyền Mĩ đã triệt để lạnh lòng rồi, bà ta ghét cái vai mà mình phải đóng, bà cuối cùng cũng lựa chọn bỏ đi.
Kiều Mộng Viện cũng không giữ mẹ lại, thậm chí Mạnh Truyền Mĩ còn cự tuyệt để cô ta đưa tiễn, nhìn bóng mẹ bỏ đi, Kiều Mộng Viện hai mắt đẫm lệ, cô ta bỗng nhiên cảm thấy mình đã thành một đứa nhỏ không còn nhà để về.
Khi Kiều Chấn Lương xuống cầu thang, nhìn thấy con gái vẫn đứng trước cửa, y nói khẽ: Mộng Viện!
Kiều Mộng Viện lén lút lau nước mắt, xoay người cười cười với y: Cha!
Kiều Chấn Lương chỉ chỉ vào sô pha, Kiều Mộng Viện đi tới ngồi xuống bên cạnh y.
Kiều Chấn Lương cầm tay con gái, nói khẽ: Về sau, nơi này chỉ còn lại hai chúng ta...
Kiều Mộng Viện nói: Cha, gia đình vẫn còn! Khi nói câu này, cô ta lại có một loại xung động muốn khóc, đây không phải là vì cô ta yếu ớt, mà là vì hiện thực đối với cô ta quá tàn khốc.
Kiều Chấn Lương cầm tay cô ta, nói: Ngày mai cha sẽ tới kinh thành, có muốn về thăm ông nội không?
Kiều Mộng Viện nói: Lần này không đi đâu, con có mua một bộ quần áo thể thao mùa đông cho ông, cha giúp con mang về nhé.
Vì sao không tự mình đưa cho ông?
Kiều Mộng Viện nói: Cha, gần đây con chuẩn bị kết thúc toàn bộ sinh ý rồi.
Vì sao?
Kiều Mộng Viện nói khẽ: Chán rồi, những sinh ý trên tay con nếu kết thúc, có thể có một khoản tiền mặt lớn, có lẽ có thể giúp được anh.
Kiều Chấn Lương hé môi, y rất cảm động, nhưng vẫn ra sức lắc đầu nói: Con gái, có cha ở đây, con không cần phải lo lắng vì chuyện này.
Đây là giai đoạn u ám nhất trong nhân sinh của Kiều Mộng Viện, cô ta thậm chí thấy ông trời đối với mình tàn nhẫn quá mức, vận mệnh để cô ta gặp Hứa Gia Dũng, nhưng tình cảm của cô ta không được người ta trân trọng, về sau chứng minh được Hứa Gia Dũng chỉ đang lợi dụng cô ta, đoạn tình cảm này đã làm thương tổn cô ta, nhưng vẫn không bằng đả kích lần này, bởi vì khi cô ta quyết định từ bỏ Hứa Gia Dũng, cô ta đã thấy rõ bản chất dối trá của Hứa Gia Dũng, huống chi khi cô ta quyết định chia tay Hứa Gia Dũng, có một người đã sớm thay thế vị trí của hắn.
Chuyện lần này khiến Kiều Mộng Viện ý thức được, mình từ thời khắc được sinh ra đã sống trong lừa dối, sự tồn tại của mình chính là một sai lầm, tuy rằng cô ta vẫn gọi Kiều Chấn Lương là cha, nhưng cô ta lại cảm thấy, mình đã mất ông ta rồi, sự quan tâm của Kiều Chấn Lương đối với cô ta càng không thay đổi thì nội tâm Kiều Mộng Viện lại càng thấp thỏm lo âu, cô ta không biết nên đối mặt với cha như thế nào, đối mặt với Kiều gia như thế nào, bởi vì cô ta căn bản không phải họ Kiều, sự tồn tại của cô ta đối với Kiều gia có nghĩa là một loại vũ nhục, đây mới là nguyên nhân chân chính cô ta không muốn tới kinh thành.
Kiều Mộng Viện tuy rằng tiếp tục ở lại Kiều gia, nhưng trong tiềm thức của cô ta đã tự ném mình ra khỏi cửa lớn của Kiều gia, tất cả những gì cô ta làm hiện tại là để bồi thường, cho dù là phải trả giá bằng sinh mệnh của mình thì cô ta cũng tuyệt đối không hối hận.
Hai ngày này Trương Dương cơ hồ mỗi ngày đều gọi điện thoại tới, nhưng Kiều Mộng Viện rất lạnh đạm đối với hắn, cô ta có thể cảm thấy Trương Dương quan tâm mình, nhưng cô ta sợ người khác quan tâm, điều này khiến cho Kiều Mộng Viện càng cảm thấy cô độc, Kiều Chấn Lương và Thì Duy cùng tới kinh thành, trong nhà chỉ còn lại có một mình Kiều Mộng Viện, cô ta thà khoác áo gió bước trên con đường đầy gió lạnh còn hơn là ngồi trong căn nhà ấm áp này.
Một mình ngồi nhà là cô độc, nhưng khi bước trên con phố vắng vẻ thì sự cô độc trong lòng càng biến thành cường liệt hơn, Kiều Mộng Viện có cảm giác như bị cả thế giới ruồng bỏ.
Di động của cô ta không ngừng đổ chuông, đa số đều là chuyện nghiệp vụ của công ty, trong khoảng thời gian ngắn muốn kết thúc toàn bộ sinh ý trên tay cũng không phải là một chuyện sự tình đơn giản.
/2583
|