Trương đại quan nhân viên tất nhiên là không sợ gặp báo ứng, hắn không chỉ đoạt lấy tiền của Diệp Hầu Tử kia, hơn nữa còn dùng hai trăm ba mươi mốt đồng này mời Kiều Mộng Viện ăn một cái đùi dê nướng, Kiều Mộng Viện hiển nhiên có chút không đành lòng: Trời lạnh như thế này, người ta đứng ở bên ngoài cả ngày, không có công lao cũng có khổ lao, làm sao anh lại không biết xấu hổ như thế!
Trương Dương cười tủm tỉm buông chén rượu xuống: Bởi vì sợ gặp báo ứng, cho nên anh gọi em tới chia sẻ, bay giờ em cũng ăn rồi, nếu như lão thiên gia tìm anh tính sổ, khẳng định sẽ không quên em.
Xì! Kiều Mộng Viện cuối cùng cũng khôi phục chút tinh thần.
Trương Dương nói: Cái này gọi là tiền tài bất nghĩa! Anh không muôn nhìn thấy người khỏe lại giả mạo tàn tật, em không thấy gã vừa chạy nhanh như vậy sao, ước chừng có thể phá kỷ lục điền kinh thế giới cự ly một trăm mét đó.
Kiều Mộng Viện nhớ tới tình cảnh vừa rồi, không nhịn được nở nụ cười, nàng gật đầu nói: Anh nói như thế, em cũng yên tam thoải mái hơn, tên khất cái này cũng quá giảo hoạt, hẳn là nên cho ăn chút thiệt thòi.
Trương Dương cười nói: Chỉ là hơn hai trăm đồng thì không thể gây thương tổn được gã, em ngẫm lại xem, trời lạnh thế này buôn bán không tốt còn được hơn hai trăm, nếu là bình thường ngày lễ ngày nghỉ cuối tuần thì không biết thu nhập tới bao nhiêu, cứ tính đơn giản sơ qua, tên này mỗi tháng cũng phải kiếm hơn năm nghìn đồng đó, người so với người thật ganh tỵ muốn chết, một tháng tiền lương của anh mới hơn một nghìn, đây cũng quá đả thương người, hóa ra làm quan còn không thu nhập cao bằng một tên khất cái.
Kiều Mộng Viện nói: Các anh lừa gạt thu nhập cao thì em không biết, bất quá các anh có một điểm giống nhau.
Trương đại quan nhân rất thành khẩn nhìn Kiều Mộng Viện, nhìn nàng đến tột cùng có thể nói ra cái điểm giống nhau gì.
Kiều Mộng Viện nói: Các anh đều là dựa vào lừa dân chúng mà sống.
Trương đại quan nhân nở nụ cười một tiếng nói: Mộng Viện, em nói chuyện đủ độc, này căn bản là chế giễu những cán bộ quốc gia chúng anh.
Kiều Mộng Viện nói: Tên khất cái kia dựa vào dân chúng nuôi sống, nhưng tốt xấu cũng biết cúc cung dập đầu, còn một bộ phận người trong các anh, tuy rằng dựa vào dân chúng nuôi sống, nhưng lỗ mũi lại hướng lên trời, vênh váo tự đắc, ngay cả cảm ơn tối thiểu cũng không biết.
Trương Dương thở dài một hơi, tuy rằng hắn không phải người như thế, nhưng xung quanh đích xác có không hề ít người như thế tồn tại.
Hai người hàn huyên một hồi, hứng thú của Kiều Mộng Viện lại bắt đầu có chút hạ xuống, Trương Dương thấy nàng đã uống không ít rượu, rất sợ nàng uống quá, thấp giọng khuyên nhủ: Rượu có thể làm mất bình tĩnh, em nên uống ít một chút đi, nếu muốn uống thêm nữa, chẳng phải là làm cho nah tóm được cơ hội sao?
Kiều Mộng Viện u sầu thở dài: Em rất lo lắng cho anh cả!
Trương Dương an ủi nàng nói: Không cần lo lắng, anh cả em khôn khéo như thế, hơn nữa còn có cả cha em ông nội em nữa, bọn họ chung quy không thể mắt mở trừng trừng nhìn Bằng Cử gặp chuyện không may, cứ mặc kệ nó đi.
Kiều Mộng Viện nói: Anh không hiểu, lần này bất đồng.
Trương Dương uống rượu, không nói gì.
Kiều Mộng Viện thấy dáng vẻ của hắn biết hắn có chuyện muốn nói, nhẹ giọng nói: Có cái gì thì nói, anh cứ nói hết đi.
Trương Dương nói: Gần đây bên ngoài có chút lời đồn đãi, nói mẹ em xuất gia ?
Kiều Mộng Viện cắn cắn đôi môi anh đào, nàng không trả lời vấn đề của Trương Dương, mà là bưng chén rượu lên, ngửa đầu đem chén rượu kia uống vào, đôi mi thanh tú nhíu lại nói: Nghe ai nói ?
Rất nhiều người đều nói như vậy.
Kiều Mộng Viện nói: Đúng!
Sau khi nàng thoải mái thừa nhận như thế, Trương Dương trái lại không tiện tiếp tục hỏi tiếp nữa.
Trương Dương nói: Mộng Viện, mỗi người đều có lựa chọn của đời mình, cho nên. . . .
Kiều Mộng Viện thản nhiên cười nói: Muốn khuyên em không cần thương tâm? Muốn em nghĩ thông suốt một chút đúng hay không?
Trương Dương gật đầu.
Kiều Mộng Viện nói: Toàn bộ đạo lý em đều hiểu, thế nhưng em không có khả năng không thương tâm, đột nhiên em mất đi anh trai, mất đi mẹ, một nhà hạnh phúc đầm ấm quá khứ của chúng ta đã không còn tồn tại, đổi thành là anh, anh có thể chấp nhận hay không?
Trương Dương lặng lẽ không nói gì, nhưng hắn cũng không cho rằng gia đình Kiều Mộng Viện vẫn còn hạnh phúc đầm ấm, vết nứt giữa Kiều Chấn Lương và Mạnh Truyền Mỹ hẳn là đã sớm tồn tại, bằng không Mạnh Truyền Mỹ sẽ không đem sinh mệnh ký thác vào trong việc tụng kinh lễ Phật, chuyện của Kiều Bằng Cử có thể là cây cỏ đè sập tình cảm sau cùng của bọn họ. Bất quá Trương Dương thực sự không nghĩ ra, cho dù là việc kết hợp giữa Kiều Chấn Lương và Mạnh Truyền Mỹ ngay từ đầu chính là chính trị hôn nhân, vì sao lại muốn lựa chọn xa nhau lúc con gái chưa thành thân, hơn nữa Mạnh Truyền Mỹ lựa chọn thời gian chính là lúc Kiều gia bấp bênh chứ?
Kiều Mộng Viện đưa tay đoạt lấy bình rượu trong tay Trương Dương, rất bướng bỉnh rót đầy chén của chính mình, sau đó đem một chén chừng hai lạng rượu đế một hơi uống sạch sẽ.
Trương Dương ngẩn người nhìn nàng: Mộng Viện, tội gì phải thế? Cần gì phải vậy chứ?
Lời Kiều Mộng Viện nói rõ ràng mang theo cảm giác say: Em lớn như vậy, vẫn nhấn mạnh mình làm việc phải tỉnh táo phải lý trí, thế nhưng em phát hiện nếu như người ta sống được quá minh bạch trái lại khong tốt. . ., lúc nói những lời này, đôi mắt đẹp của nàng nổi lên lệ quang trong suốt.
Trương đại quan nhân trong lòng sinh ra ý thương xót, đưa cho nàng một cái khăn tay.
Kiều Mộng Viện lắc đầu, nàng vẫn còn có thể khống chế nỗi buồn của mình: Trương Dương, có phải em rất đáng thương hay không?
Trương đại quan nhân lắc đầu: Đáng yêu!
Kiều Mộng Viện nói: Thật đáng buồn! Nàng đưa tay tóm lấy bình rượu, Trương đại quan nhân giành trước, nâng cốc rót cho mình: Gì thế, em uống hết thì anh uống gì?
Kiều Mộng Viện hướng người bán hàng vẫy vẫy tay, lại muốn một bình nữa, Trương Dương ngăn cản nói: Không được, đừng uống nữa!
Kiều Mộng Viện nói: Em đã rất không hài lòng, anh có thể để cho em làm chút chuyện cho chính mình được không? Anh có thể đừng lo cho em hay không?
Trương Dương thầm than, lần trước nhìn thấy Kiều Mộng Viện mượn rượu làm càn chính là lúc ở tại Giang Thành, xem tình hình này đêm nay cô nàng này lại muốn tái diễn trò cũ, vô luận ngươi là nam nhân hay là nữ nhân, vô luận ngươi là thông minh hay ngu độn, mỗi người đều sẽ phải có lúc sống trong quá trình đối mặt với áp lực nặng nề, những áp lực này tích lũy theo tháng ngày, cuối cùng sẽ trở thành gánh nặng mà ngươi không thể thừa nhận được, phương pháp để tránh cho thân mình tan vỡ chính là phát tiết ra.
Trương Dương không ngăn cản được Kiều Mộng Viện, chỉ có thể ở cùng nàng, yên lặng bảo vệ nàng.
Lúc đầu Kiều Mộng Viện cũng không có nghĩ tới uống nhiều, thật sự là có chút chuyện không phải là nàng có thể nắm trong tay.
Theo cảm giác say dần lên, khuôn mặt của nàng dần nổi hai phiến mây đỏ, ánh mắt sáng như nước cũng không linh động giống như trước nữa, phảng phất như tùy thời đều có thể đọng lại ở nơi nào, nhìn Trương Dương, nàng nhẹ giọng nói: Trương Dương. . . Quá khứ em chưa từng gặp qua chuyện phiền lòng thế này, thế nhưng từ khi gặp anh, em liền liên tiếp không may.
Trong lòng Trương đại quan nhân thầm kêu oan uổng, nhưng ngoài miệng nói: Anh không chọc giận em mà!
Kiều Mộng Viện nói: Em đang suy nghĩ, nếu như tất cả chưa từng phát sinh thì có phải tốt bao nhiêu hay không ?
Trương Dương nói: Anh trái lại cảm thấy rất nhiều chuyện đều là nhất định sẽ phát sinh, không phải em muốn chạy trốn là có thể thoát được, nếu như lão thiên gia để cho hai chúng ta biết được, thì chứng tỏ trong đó ắt phải có chút chuyện cũ.
Kiều Mộng Viện lắc đầu, nở nụ cười, cười rất lớn tiếng.
Trương đại quan nhân cũng cười theo: Vậy. . . Mộng Viện, em cũng ăn uống no đủ rồi, anh đưa em về nhà nhé?
Kiều Mộng Viện nói: Em còn muốn uống nữa!
Trương Dương không khỏi khuyên bảo đem nàng từ chỗ ngồi kéo lên, nửa kéo nửa ôm đi ra ngoài: Đừng uống nữa, uống nữa sẽ xảy ra chuyện.
Lúc Trương Dương tính tiền, Kiều Mộng Viện đã đi ra phía ngoài, Trương Dương lớn tiếng nói :EM phải chờ anh đó!
Kiều Mộng Viện hướng hắn vung tay lên: Em. . . Không đi xa đâu, bên trong quá nóng, em ở ngoài cửa chờ anh.
Trương Dương một mặt tính tiền một mặt thỉnh thoảng hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh.
Kiều Mộng Viện quả nhiên không đi xa, chỉ đứng ở cửa ở đàng kia ngây ngốc.
Trương đại quan nhân cười khổ lắc đầu, thanh toán xong liền đi ra ngoài, Kiều Mộng Viện đã lung lay lắc lắc đi vào trong gió tuyết, hướng về phía một chiếc xe việt dã Cadillac màu đen đi đến, Trương Dương ở phía sau kêu lên: Sai rồi, anh để xe ở bên kia!
Kiều Mộng Viện đã đi tới kéo cửa chiếc xe kia, nàng đương nhiên không kéo ra được, tính tình Kiều đại tiểu thư vốn cũng không phải tốt gì, giơ chân lên hướng cửa xe đạp qua tới: Mày cũng dám đối nghịch với tao, tao đến tột cùng đã làm sai cái gì? Một cái đá này làm cho chuông cảnh báo của chiếc xe việt dã kia kêu lên.
Kiều Mộng Viện nắm tuyết trên mặt đất lên rồi hướng phía xe ném tới.
Trong lòng Trương Dương bất đắc dĩ, đã sớm nói không cho nàng uống nhiều như vậy, bất quá ngẫm lại quả thật áp lực tâm lý của Kiều Mộng Viện gần đây quá lớn, uống chút rượu, phát tiết một chút cũng tốt, chí ít có thể giảm bớt một chút áp lực trong lòng.
Trương Dương cười tủm tỉm buông chén rượu xuống: Bởi vì sợ gặp báo ứng, cho nên anh gọi em tới chia sẻ, bay giờ em cũng ăn rồi, nếu như lão thiên gia tìm anh tính sổ, khẳng định sẽ không quên em.
Xì! Kiều Mộng Viện cuối cùng cũng khôi phục chút tinh thần.
Trương Dương nói: Cái này gọi là tiền tài bất nghĩa! Anh không muôn nhìn thấy người khỏe lại giả mạo tàn tật, em không thấy gã vừa chạy nhanh như vậy sao, ước chừng có thể phá kỷ lục điền kinh thế giới cự ly một trăm mét đó.
Kiều Mộng Viện nhớ tới tình cảnh vừa rồi, không nhịn được nở nụ cười, nàng gật đầu nói: Anh nói như thế, em cũng yên tam thoải mái hơn, tên khất cái này cũng quá giảo hoạt, hẳn là nên cho ăn chút thiệt thòi.
Trương Dương cười nói: Chỉ là hơn hai trăm đồng thì không thể gây thương tổn được gã, em ngẫm lại xem, trời lạnh thế này buôn bán không tốt còn được hơn hai trăm, nếu là bình thường ngày lễ ngày nghỉ cuối tuần thì không biết thu nhập tới bao nhiêu, cứ tính đơn giản sơ qua, tên này mỗi tháng cũng phải kiếm hơn năm nghìn đồng đó, người so với người thật ganh tỵ muốn chết, một tháng tiền lương của anh mới hơn một nghìn, đây cũng quá đả thương người, hóa ra làm quan còn không thu nhập cao bằng một tên khất cái.
Kiều Mộng Viện nói: Các anh lừa gạt thu nhập cao thì em không biết, bất quá các anh có một điểm giống nhau.
Trương đại quan nhân rất thành khẩn nhìn Kiều Mộng Viện, nhìn nàng đến tột cùng có thể nói ra cái điểm giống nhau gì.
Kiều Mộng Viện nói: Các anh đều là dựa vào lừa dân chúng mà sống.
Trương đại quan nhân nở nụ cười một tiếng nói: Mộng Viện, em nói chuyện đủ độc, này căn bản là chế giễu những cán bộ quốc gia chúng anh.
Kiều Mộng Viện nói: Tên khất cái kia dựa vào dân chúng nuôi sống, nhưng tốt xấu cũng biết cúc cung dập đầu, còn một bộ phận người trong các anh, tuy rằng dựa vào dân chúng nuôi sống, nhưng lỗ mũi lại hướng lên trời, vênh váo tự đắc, ngay cả cảm ơn tối thiểu cũng không biết.
Trương Dương thở dài một hơi, tuy rằng hắn không phải người như thế, nhưng xung quanh đích xác có không hề ít người như thế tồn tại.
Hai người hàn huyên một hồi, hứng thú của Kiều Mộng Viện lại bắt đầu có chút hạ xuống, Trương Dương thấy nàng đã uống không ít rượu, rất sợ nàng uống quá, thấp giọng khuyên nhủ: Rượu có thể làm mất bình tĩnh, em nên uống ít một chút đi, nếu muốn uống thêm nữa, chẳng phải là làm cho nah tóm được cơ hội sao?
Kiều Mộng Viện u sầu thở dài: Em rất lo lắng cho anh cả!
Trương Dương an ủi nàng nói: Không cần lo lắng, anh cả em khôn khéo như thế, hơn nữa còn có cả cha em ông nội em nữa, bọn họ chung quy không thể mắt mở trừng trừng nhìn Bằng Cử gặp chuyện không may, cứ mặc kệ nó đi.
Kiều Mộng Viện nói: Anh không hiểu, lần này bất đồng.
Trương Dương uống rượu, không nói gì.
Kiều Mộng Viện thấy dáng vẻ của hắn biết hắn có chuyện muốn nói, nhẹ giọng nói: Có cái gì thì nói, anh cứ nói hết đi.
Trương Dương nói: Gần đây bên ngoài có chút lời đồn đãi, nói mẹ em xuất gia ?
Kiều Mộng Viện cắn cắn đôi môi anh đào, nàng không trả lời vấn đề của Trương Dương, mà là bưng chén rượu lên, ngửa đầu đem chén rượu kia uống vào, đôi mi thanh tú nhíu lại nói: Nghe ai nói ?
Rất nhiều người đều nói như vậy.
Kiều Mộng Viện nói: Đúng!
Sau khi nàng thoải mái thừa nhận như thế, Trương Dương trái lại không tiện tiếp tục hỏi tiếp nữa.
Trương Dương nói: Mộng Viện, mỗi người đều có lựa chọn của đời mình, cho nên. . . .
Kiều Mộng Viện thản nhiên cười nói: Muốn khuyên em không cần thương tâm? Muốn em nghĩ thông suốt một chút đúng hay không?
Trương Dương gật đầu.
Kiều Mộng Viện nói: Toàn bộ đạo lý em đều hiểu, thế nhưng em không có khả năng không thương tâm, đột nhiên em mất đi anh trai, mất đi mẹ, một nhà hạnh phúc đầm ấm quá khứ của chúng ta đã không còn tồn tại, đổi thành là anh, anh có thể chấp nhận hay không?
Trương Dương lặng lẽ không nói gì, nhưng hắn cũng không cho rằng gia đình Kiều Mộng Viện vẫn còn hạnh phúc đầm ấm, vết nứt giữa Kiều Chấn Lương và Mạnh Truyền Mỹ hẳn là đã sớm tồn tại, bằng không Mạnh Truyền Mỹ sẽ không đem sinh mệnh ký thác vào trong việc tụng kinh lễ Phật, chuyện của Kiều Bằng Cử có thể là cây cỏ đè sập tình cảm sau cùng của bọn họ. Bất quá Trương Dương thực sự không nghĩ ra, cho dù là việc kết hợp giữa Kiều Chấn Lương và Mạnh Truyền Mỹ ngay từ đầu chính là chính trị hôn nhân, vì sao lại muốn lựa chọn xa nhau lúc con gái chưa thành thân, hơn nữa Mạnh Truyền Mỹ lựa chọn thời gian chính là lúc Kiều gia bấp bênh chứ?
Kiều Mộng Viện đưa tay đoạt lấy bình rượu trong tay Trương Dương, rất bướng bỉnh rót đầy chén của chính mình, sau đó đem một chén chừng hai lạng rượu đế một hơi uống sạch sẽ.
Trương Dương ngẩn người nhìn nàng: Mộng Viện, tội gì phải thế? Cần gì phải vậy chứ?
Lời Kiều Mộng Viện nói rõ ràng mang theo cảm giác say: Em lớn như vậy, vẫn nhấn mạnh mình làm việc phải tỉnh táo phải lý trí, thế nhưng em phát hiện nếu như người ta sống được quá minh bạch trái lại khong tốt. . ., lúc nói những lời này, đôi mắt đẹp của nàng nổi lên lệ quang trong suốt.
Trương đại quan nhân trong lòng sinh ra ý thương xót, đưa cho nàng một cái khăn tay.
Kiều Mộng Viện lắc đầu, nàng vẫn còn có thể khống chế nỗi buồn của mình: Trương Dương, có phải em rất đáng thương hay không?
Trương đại quan nhân lắc đầu: Đáng yêu!
Kiều Mộng Viện nói: Thật đáng buồn! Nàng đưa tay tóm lấy bình rượu, Trương đại quan nhân giành trước, nâng cốc rót cho mình: Gì thế, em uống hết thì anh uống gì?
Kiều Mộng Viện hướng người bán hàng vẫy vẫy tay, lại muốn một bình nữa, Trương Dương ngăn cản nói: Không được, đừng uống nữa!
Kiều Mộng Viện nói: Em đã rất không hài lòng, anh có thể để cho em làm chút chuyện cho chính mình được không? Anh có thể đừng lo cho em hay không?
Trương Dương thầm than, lần trước nhìn thấy Kiều Mộng Viện mượn rượu làm càn chính là lúc ở tại Giang Thành, xem tình hình này đêm nay cô nàng này lại muốn tái diễn trò cũ, vô luận ngươi là nam nhân hay là nữ nhân, vô luận ngươi là thông minh hay ngu độn, mỗi người đều sẽ phải có lúc sống trong quá trình đối mặt với áp lực nặng nề, những áp lực này tích lũy theo tháng ngày, cuối cùng sẽ trở thành gánh nặng mà ngươi không thể thừa nhận được, phương pháp để tránh cho thân mình tan vỡ chính là phát tiết ra.
Trương Dương không ngăn cản được Kiều Mộng Viện, chỉ có thể ở cùng nàng, yên lặng bảo vệ nàng.
Lúc đầu Kiều Mộng Viện cũng không có nghĩ tới uống nhiều, thật sự là có chút chuyện không phải là nàng có thể nắm trong tay.
Theo cảm giác say dần lên, khuôn mặt của nàng dần nổi hai phiến mây đỏ, ánh mắt sáng như nước cũng không linh động giống như trước nữa, phảng phất như tùy thời đều có thể đọng lại ở nơi nào, nhìn Trương Dương, nàng nhẹ giọng nói: Trương Dương. . . Quá khứ em chưa từng gặp qua chuyện phiền lòng thế này, thế nhưng từ khi gặp anh, em liền liên tiếp không may.
Trong lòng Trương đại quan nhân thầm kêu oan uổng, nhưng ngoài miệng nói: Anh không chọc giận em mà!
Kiều Mộng Viện nói: Em đang suy nghĩ, nếu như tất cả chưa từng phát sinh thì có phải tốt bao nhiêu hay không ?
Trương Dương nói: Anh trái lại cảm thấy rất nhiều chuyện đều là nhất định sẽ phát sinh, không phải em muốn chạy trốn là có thể thoát được, nếu như lão thiên gia để cho hai chúng ta biết được, thì chứng tỏ trong đó ắt phải có chút chuyện cũ.
Kiều Mộng Viện lắc đầu, nở nụ cười, cười rất lớn tiếng.
Trương đại quan nhân cũng cười theo: Vậy. . . Mộng Viện, em cũng ăn uống no đủ rồi, anh đưa em về nhà nhé?
Kiều Mộng Viện nói: Em còn muốn uống nữa!
Trương Dương không khỏi khuyên bảo đem nàng từ chỗ ngồi kéo lên, nửa kéo nửa ôm đi ra ngoài: Đừng uống nữa, uống nữa sẽ xảy ra chuyện.
Lúc Trương Dương tính tiền, Kiều Mộng Viện đã đi ra phía ngoài, Trương Dương lớn tiếng nói :EM phải chờ anh đó!
Kiều Mộng Viện hướng hắn vung tay lên: Em. . . Không đi xa đâu, bên trong quá nóng, em ở ngoài cửa chờ anh.
Trương Dương một mặt tính tiền một mặt thỉnh thoảng hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh.
Kiều Mộng Viện quả nhiên không đi xa, chỉ đứng ở cửa ở đàng kia ngây ngốc.
Trương đại quan nhân cười khổ lắc đầu, thanh toán xong liền đi ra ngoài, Kiều Mộng Viện đã lung lay lắc lắc đi vào trong gió tuyết, hướng về phía một chiếc xe việt dã Cadillac màu đen đi đến, Trương Dương ở phía sau kêu lên: Sai rồi, anh để xe ở bên kia!
Kiều Mộng Viện đã đi tới kéo cửa chiếc xe kia, nàng đương nhiên không kéo ra được, tính tình Kiều đại tiểu thư vốn cũng không phải tốt gì, giơ chân lên hướng cửa xe đạp qua tới: Mày cũng dám đối nghịch với tao, tao đến tột cùng đã làm sai cái gì? Một cái đá này làm cho chuông cảnh báo của chiếc xe việt dã kia kêu lên.
Kiều Mộng Viện nắm tuyết trên mặt đất lên rồi hướng phía xe ném tới.
Trong lòng Trương Dương bất đắc dĩ, đã sớm nói không cho nàng uống nhiều như vậy, bất quá ngẫm lại quả thật áp lực tâm lý của Kiều Mộng Viện gần đây quá lớn, uống chút rượu, phát tiết một chút cũng tốt, chí ít có thể giảm bớt một chút áp lực trong lòng.
/2583
|