Diêm Quốc Đào nói: Khổng Nguyên là quân cờ của ai?
Tra Tấn Bắc cười nói: Quan trọng sao? Vô luận y là quân cờ của ai, y cũng đã là quân bị ăn tươi rồi, vật hi sinh mà thôi.
Diêm Quốc Đào tuy rằng không biết trận doanh của Tra Tấn Bắc lệ thuộc phương nào, thế nhưng y có thể khẳng định một chút, Tra Tấn Bắc đối với nội tình trong chuyện này còn thấy rõ hơn so với y nhiều lắm. Diêm Quốc Đào nói: Bên ngoài có rất nhiều lời đồn đại.
Tra Tấn Bắc nói: Đồn đại thường thường đều là lời đồn, người truyền ra việc này, mục đích chính là vì muốn tạo thế, muốn đi qua dư luận làm cho tất cả trở nên có lợi hơn cho mình.
Diêm Quốc Đào thấp giọng nói: Ai đang múa kiếm?
Tra Tấn Bắc nói: Muốn không bị ngộ thương, lựa chọn tốt nhất chính là đứng ở phía sau người múa kiếm.
Diêm Quốc Đào nói: Tổng giám đốc Tra nói thực sự rất thâm ảo.
Tra Tấn Bắc nói: Kỳ thực trong lòng Quốc Đào huynh cái gì cũng đều hiểu rõ, chỉ bất quá anh còn đang do dự mà thôi.
Diêm Quốc Đào không nói gì, ánh mắt của y hướng về phía ngoài cửa sổ, đó là một mảnh đen kịt, không nhìn thấy bất luận cái cảnh sắc gì. Y bắt đầu hiểu ra, vô luận là Tra Tấn Bắc hay là Khổng Nguyên, điểm xuất phát của bọn họ đều là như nhau, những người này đều muốn thuyết phục chính mình, bọn họ đại biểu cho lợi ích đoàn thể, chính là những kẻ thực sự ra tay thúc đẩy dẫn đến nguy cơ chính trị lần này của Kiều Chấn Lương.
Tra Tấn Bắc cho rằng Diêm Quốc Đào có vẻ động tâm, thấp giọng nói: Tôi thủy chung cảm thấy, chuyện đáng buồn nhất của một người quan viên là vì hắn lầm hàng mà chôn vùi, trên quan trường, càng chạy càng không được phép sơ xuất, một khi đi nhầm, rất khó tìm được cơ hội sửa chữa sai lầm.
Biểu tình của Diêm Quốc Đào cực kỳ phức tạp, y nâng chung trà lên, yên lặng phẩm trà.
Trương đại quan nhân tại sát vách nghe được rõ ràng, trong lòng đối với nhân phẩm của Tra Tấn Bắc đã liên tục đánh một cái giảm giá, Tra Tấn Bắc khốn kiếp, quá khứ chỉ biết là nhân phẩm ngươi bất hảo, nhưng lão tử còn không biết ngươi lại có thể tới mức bỏ đá xuống giếng được, bất quá nghe ý tứ trong lời nói của Tra Tấn Bắc, phía sau hẳn là còn có nhân vật lớn hơn nữa, Trương đại quan nhân lăn lộn ở trong quan trường lâu như vậy, từ chút manh mối ấy vẫn có thể chải vuốt sợi đi ra, từ tình hình hiện nay của Diêm Quốc Đào mà xem, y hẳn là còn đang do dự, nói cách khác, Diêm Quốc Đào còn chưa có quyết tâm phản bội Kiều Chấn Lương, nếu như thật sự là như vậy, như vậy việc mình đưa cho Kiều Chấn Lương bức Lâu Thất Minhhẳn là không thể tiết lộ đi ra ngoài. Trương Dương âm thầm suy tư, Diêm Quốc Đào không nói, chính mình không nói, Kiều Mộng Viện cũng sẽ không nói, lẽ nào...
. Trong đầu Trương đại quan nhân bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt hòa ái dễ gần kia của Kiều Chấn Lương, thằng nhãi này không khỏi đánh rùng mình một cái, chẳng lẽ là Kiều Chấn Lương tự mình hướng ra phía ngoài tiết lộ chuyện này?
Lão Kiều chủ động vạch trần chuyện này thì có chỗ tốt gì? Lẽ nào hắn chỉ là muốn đùa dai, đem chính mình kéo xuống vũng bùn, làm cho thế cục vốn có đã hỗn loạn bất kham trở nên càng thêm hỗn loạn? Bức Lâu Thất Minh trên tường kia chỉ là phỏng tác của Kiều Chấn Lương, cái này chứng minh Kiều Chấn Lương sớm đã có chuẩn bị tâm lý với việc này. Cho dù chuyện này có tới Ủy ban Kỷ luật cũng sẽ không tạo thành cái ảnh hưởng gì đối với hắn, nhưng chính mình lại không giống như thế. Trương Dương vắt hết óc, càng muốn nghĩ càng cảm giác được nhân tính phức tạp hay thay đổi, càng nghĩ càng cảm thấy quan trường hiểm ác đáng sợ, thân ở trong đó thực sự là trung gian cũng khó phân biệt, nếu như không phải là chuyện này rơi vào trong tay Lưu Diễm Hồng, nếu như không phải chính mình liếc mắt liền nhìn thấu đồ dỏm, chuyện này có thể sẽ nhấc lên một hồi sóng to gió lớn hay không?
Diêm Quốc Đào trầm mặc hồi lâu cuối cùng nói: Ai có thể biết chính mình có thể bị coi là quân cờ ném đi hay không?
Tra Tấn Bắc nhẹ giọng nói: Quanh một vị trí, sẽ không có hai người té ngã liên tiếp. Ý của y là ám chỉ Diêm Quốc Đào, vị trí của Khổng Nguyên có thể dành cho hắn.
Trong mắt Diêm Quốc Đào xẹt qua một tia vô cùng kinh ngạc, nhưng y chợt khôi phục lại bình tĩnh: Ai có thể biết trước được chuyện ngày mai ?
Tra Tấn Bắc nói: Làm người quan trọng nhất là thức thời, làm quan thì quan trọng nhất là dự đoán của chính mình.
Diêm Quốc Đào nói: Thiên hạ vĩnh viễn không có chuyện tốt tự dưng rơi xuống đầu.
Tra Tấn Bắc gật đầu nói: Tôi tràn đầy đồng tình với lời của anh, ở trên thương trường, muốn có được nhất định phải bỏ ra nỗ lực.
Diêm Quốc Đào mỉm cười nói: Trên thương trường, tiền đề để đạt thành giao dịch, một người muốn có thương phẩm của người khác thì phải cho đối phương giá cao hơn người khác. Y dừng lại một chút, đem chén trà chậm rãi đặt ở trên bàn, sau đó đứng lên: Tổng giám đốc Tra, xin lỗi, đã làm cho anh thất vọng rồi, tôi ở đây không có thứ anh muốn.
Tra Tấn Bắc kinh ngạc nhìn Diêm Quốc Đào, y vốn tưởng rằng Diêm Quốc Đào đã bị y thuyết phục cho động tâm, nhưng không nghĩ tới thái độ của Diêm Quốc Đào đột nhiên kiên quyết lên, y thấp giọng nói: Anh Quốc Đào!
Diêm Quốc Đào mỉm cười nói: Đạo bất đồng, không nên bàn mưu, tôi biết Tổng giám đốc Tra muốn cái gì, thế nhưng tôi lại không cách nào cho ngươi, người thức thời vị tất đã có thể trở thành tuấn kiệt, có một câu anh nói rất đúng. . . Chuyện đáng buồn nhất của một quan viên chính là lầm đường, hai ngày nay, tôi vẫn đều suy nghĩ một việc, đến tột cùng là ai làm sai? Ai mới là vì chuyện này mà lầm đường?
Tra Tấn Bắc ngóng nhìn Diêm Quốc Đào: Sau đó?
Diêm Quốc Đào nói: Tôi còn có lòng tin! Hơn nữa, tôi vĩnh viễn không làm ra chuyện vi phạm lương tâm của mình để nói xấu người khác. Nói xong câu đó y giật lại cửa phòng đi ra ngoài.
Tra Tấn Bắc yên lặng nhìn cửa phòng đóng chặt, lông mày của y co lại thành hình chữ Xuyên tiêu chuẩn.
Trương Dương ngồi ở sát vách nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của hai người, hiện tại hắn đã có thể kết luận Diêm Quốc Đào cũng không bán đứng Kiều Chấn Lương.
Điện thoại di động của Tra Tấn Bắc vang lên, y cầm lấy điện thoại, thấp giọng nói: Hắn còn quật cường hơn so với tưởng tượng của chúng ta.
Tra Tấn Bắc khoác áo da màu đen đi ra khỏi quán trà, nhiệt độ không khí ở bên ngoài rất thấp, chân dẫm lên tuyết đóng băng trên mặt đất phát ra thanh âm xèo xèo cạc cạc, thanh âm này vang lên làm cho Tra Tấn Bắc có chút phiền táo, chuyện đêm nay tiến triển cũng không thuận lợi.
Y dừng lại bước chân ở trước cửa, cách đó không xa một chiếc xe màu đen chạy vèo vèo tới hướng y, Tra Tấn Bắc kéo mở cửa xe ngồi xuống. Bên trong xe rất ấm áp, mang theo một cổ hương vị mê người, mùi vị nhày đến từ chính trên người Khâu Phượng Tiên.
Bóng đêm bao vây lấy khuôn mặt xinh đẹp của Khâu Phượng Tiên, theo ánh đèn đường thỉnh thoảng hiện lên, khuôn mặt của nàng lúc ẩn lúc hiện.
Tra Tấn Bắc nói: Thực sự là một khối đầu khớp xương khó nhằn.
Khâu Phượng Tiên thản nhiên cười nói: Nhìn chung trong lịch sử Trung Quốc cho tới bây giờ cũng không thiếu sự tồn tại của trung thần.
Tra Tấn Bắc liếc mắt nhìn Khâu Phượng Tiên: Cô lại có thể đem thư ký trường Diêm của chúng ta làm ví dụ về trung thần sao?
Khâu Phượng Tiên nói: Tôi không biết cái gì là quan trường, thế nhưng tôi lại biết, tình cảnh hiện tại của y đích xác tiến thoái lưỡng nan, có lẽ là y thấy rõ hậu quả phía sau, cho dù là phản bội Kiều gia, cũng sẽ không có cái kết cục gì tốt, cho nên không bằng làm một người trung nghĩa.
Tra Tấn Bắc nói: Cô là quanh co lòng vòng nói tôi là tiểu nhân gian thần sao?
Khâu Phượng Tiên cười nói: Tôi cũng không dám nói.
Giọng của Tra Tấn Bắc ung dung nói: Trên chính trị không có phân biệt trung gian, quyền lên tiếng vĩnh viễn nắm giữ tại trong tay phe người thắng.
Khâu Phượng Tiên nói: Cái khác tôi không hiểu, thế nhưng tôi tự biết một người thương nhân thành công sẽ vĩnh viễn đứng ở phe người thắng.
Tra Tấn Bắc nói: Bố cục của bọn họ cũng không phải chúng ta có thể xem hiểu được.
Khâu Phượng Tiên nói: Anh cũng không có xem hiểu, vì sao anh dám làm ra lựa chọn như vậy?
Tra Tấn Bắc mỉm cười: Tuy rằng tôi xem không hiểu, thế nhưng tôi thấy được lợi ích ở chỗ, tôi là thương nhân, cái tôi muốn chính là lợi ích.
Tài xế phía trước bỗng nhiên nói: Tổng giám đốc Tra, phía sau có một chiếc xe một mực đi theo chúng ta.
Tra Tấn Bắc nghe vậy nao nao, y xoay người, thấy trên đường phía sau, có một chiếc xe việt dã đang theo đuôi bọn họ, Tra Tấn Bắc thấp giọng nói: Bắt đầu từ lúc nào?
Từ quán trà đi ra.
Khâu Phượng Tiên thở dài nói: Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ liền ở phía sau, không nghĩ tới chuyện ở Bình Hải lại có thể phức tạp như thế.
Tra Tấn Bắc nói: Bất luận cái địa phương nào đều là như nhau, cô đoán người này là ai?
Khâu Phượng Tiên lắc đầu: Làm sao tôi biết được? Người biết anh ở đây thực sự nhiều lắm.
Tra Tấn Bắc nói: Có thể là hướng về phía cô mà tới đó chứ.
Khâu Phượng Tiên nói: Anh lại thế rồi, quá không cẩn thận!
Trương đại quan nhân lái xe việt dã từ xa xa đi theo sau chiếc xe màu đen kia, ngày hôm nay thằng nhãi này theo dõi đâm nghiện, trước theo dõi Diêm Quốc Đào, sau đó theo tuyến này tìm được Tra Tấn Bắc, hiện tại lại cố gắng đi qua Tra Tấn Bắc tìm được một con cá lớn hơn nữa.
Tra Tấn Bắc cười nói: Quan trọng sao? Vô luận y là quân cờ của ai, y cũng đã là quân bị ăn tươi rồi, vật hi sinh mà thôi.
Diêm Quốc Đào tuy rằng không biết trận doanh của Tra Tấn Bắc lệ thuộc phương nào, thế nhưng y có thể khẳng định một chút, Tra Tấn Bắc đối với nội tình trong chuyện này còn thấy rõ hơn so với y nhiều lắm. Diêm Quốc Đào nói: Bên ngoài có rất nhiều lời đồn đại.
Tra Tấn Bắc nói: Đồn đại thường thường đều là lời đồn, người truyền ra việc này, mục đích chính là vì muốn tạo thế, muốn đi qua dư luận làm cho tất cả trở nên có lợi hơn cho mình.
Diêm Quốc Đào thấp giọng nói: Ai đang múa kiếm?
Tra Tấn Bắc nói: Muốn không bị ngộ thương, lựa chọn tốt nhất chính là đứng ở phía sau người múa kiếm.
Diêm Quốc Đào nói: Tổng giám đốc Tra nói thực sự rất thâm ảo.
Tra Tấn Bắc nói: Kỳ thực trong lòng Quốc Đào huynh cái gì cũng đều hiểu rõ, chỉ bất quá anh còn đang do dự mà thôi.
Diêm Quốc Đào không nói gì, ánh mắt của y hướng về phía ngoài cửa sổ, đó là một mảnh đen kịt, không nhìn thấy bất luận cái cảnh sắc gì. Y bắt đầu hiểu ra, vô luận là Tra Tấn Bắc hay là Khổng Nguyên, điểm xuất phát của bọn họ đều là như nhau, những người này đều muốn thuyết phục chính mình, bọn họ đại biểu cho lợi ích đoàn thể, chính là những kẻ thực sự ra tay thúc đẩy dẫn đến nguy cơ chính trị lần này của Kiều Chấn Lương.
Tra Tấn Bắc cho rằng Diêm Quốc Đào có vẻ động tâm, thấp giọng nói: Tôi thủy chung cảm thấy, chuyện đáng buồn nhất của một người quan viên là vì hắn lầm hàng mà chôn vùi, trên quan trường, càng chạy càng không được phép sơ xuất, một khi đi nhầm, rất khó tìm được cơ hội sửa chữa sai lầm.
Biểu tình của Diêm Quốc Đào cực kỳ phức tạp, y nâng chung trà lên, yên lặng phẩm trà.
Trương đại quan nhân tại sát vách nghe được rõ ràng, trong lòng đối với nhân phẩm của Tra Tấn Bắc đã liên tục đánh một cái giảm giá, Tra Tấn Bắc khốn kiếp, quá khứ chỉ biết là nhân phẩm ngươi bất hảo, nhưng lão tử còn không biết ngươi lại có thể tới mức bỏ đá xuống giếng được, bất quá nghe ý tứ trong lời nói của Tra Tấn Bắc, phía sau hẳn là còn có nhân vật lớn hơn nữa, Trương đại quan nhân lăn lộn ở trong quan trường lâu như vậy, từ chút manh mối ấy vẫn có thể chải vuốt sợi đi ra, từ tình hình hiện nay của Diêm Quốc Đào mà xem, y hẳn là còn đang do dự, nói cách khác, Diêm Quốc Đào còn chưa có quyết tâm phản bội Kiều Chấn Lương, nếu như thật sự là như vậy, như vậy việc mình đưa cho Kiều Chấn Lương bức Lâu Thất Minhhẳn là không thể tiết lộ đi ra ngoài. Trương Dương âm thầm suy tư, Diêm Quốc Đào không nói, chính mình không nói, Kiều Mộng Viện cũng sẽ không nói, lẽ nào...
. Trong đầu Trương đại quan nhân bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt hòa ái dễ gần kia của Kiều Chấn Lương, thằng nhãi này không khỏi đánh rùng mình một cái, chẳng lẽ là Kiều Chấn Lương tự mình hướng ra phía ngoài tiết lộ chuyện này?
Lão Kiều chủ động vạch trần chuyện này thì có chỗ tốt gì? Lẽ nào hắn chỉ là muốn đùa dai, đem chính mình kéo xuống vũng bùn, làm cho thế cục vốn có đã hỗn loạn bất kham trở nên càng thêm hỗn loạn? Bức Lâu Thất Minh trên tường kia chỉ là phỏng tác của Kiều Chấn Lương, cái này chứng minh Kiều Chấn Lương sớm đã có chuẩn bị tâm lý với việc này. Cho dù chuyện này có tới Ủy ban Kỷ luật cũng sẽ không tạo thành cái ảnh hưởng gì đối với hắn, nhưng chính mình lại không giống như thế. Trương Dương vắt hết óc, càng muốn nghĩ càng cảm giác được nhân tính phức tạp hay thay đổi, càng nghĩ càng cảm thấy quan trường hiểm ác đáng sợ, thân ở trong đó thực sự là trung gian cũng khó phân biệt, nếu như không phải là chuyện này rơi vào trong tay Lưu Diễm Hồng, nếu như không phải chính mình liếc mắt liền nhìn thấu đồ dỏm, chuyện này có thể sẽ nhấc lên một hồi sóng to gió lớn hay không?
Diêm Quốc Đào trầm mặc hồi lâu cuối cùng nói: Ai có thể biết chính mình có thể bị coi là quân cờ ném đi hay không?
Tra Tấn Bắc nhẹ giọng nói: Quanh một vị trí, sẽ không có hai người té ngã liên tiếp. Ý của y là ám chỉ Diêm Quốc Đào, vị trí của Khổng Nguyên có thể dành cho hắn.
Trong mắt Diêm Quốc Đào xẹt qua một tia vô cùng kinh ngạc, nhưng y chợt khôi phục lại bình tĩnh: Ai có thể biết trước được chuyện ngày mai ?
Tra Tấn Bắc nói: Làm người quan trọng nhất là thức thời, làm quan thì quan trọng nhất là dự đoán của chính mình.
Diêm Quốc Đào nói: Thiên hạ vĩnh viễn không có chuyện tốt tự dưng rơi xuống đầu.
Tra Tấn Bắc gật đầu nói: Tôi tràn đầy đồng tình với lời của anh, ở trên thương trường, muốn có được nhất định phải bỏ ra nỗ lực.
Diêm Quốc Đào mỉm cười nói: Trên thương trường, tiền đề để đạt thành giao dịch, một người muốn có thương phẩm của người khác thì phải cho đối phương giá cao hơn người khác. Y dừng lại một chút, đem chén trà chậm rãi đặt ở trên bàn, sau đó đứng lên: Tổng giám đốc Tra, xin lỗi, đã làm cho anh thất vọng rồi, tôi ở đây không có thứ anh muốn.
Tra Tấn Bắc kinh ngạc nhìn Diêm Quốc Đào, y vốn tưởng rằng Diêm Quốc Đào đã bị y thuyết phục cho động tâm, nhưng không nghĩ tới thái độ của Diêm Quốc Đào đột nhiên kiên quyết lên, y thấp giọng nói: Anh Quốc Đào!
Diêm Quốc Đào mỉm cười nói: Đạo bất đồng, không nên bàn mưu, tôi biết Tổng giám đốc Tra muốn cái gì, thế nhưng tôi lại không cách nào cho ngươi, người thức thời vị tất đã có thể trở thành tuấn kiệt, có một câu anh nói rất đúng. . . Chuyện đáng buồn nhất của một quan viên chính là lầm đường, hai ngày nay, tôi vẫn đều suy nghĩ một việc, đến tột cùng là ai làm sai? Ai mới là vì chuyện này mà lầm đường?
Tra Tấn Bắc ngóng nhìn Diêm Quốc Đào: Sau đó?
Diêm Quốc Đào nói: Tôi còn có lòng tin! Hơn nữa, tôi vĩnh viễn không làm ra chuyện vi phạm lương tâm của mình để nói xấu người khác. Nói xong câu đó y giật lại cửa phòng đi ra ngoài.
Tra Tấn Bắc yên lặng nhìn cửa phòng đóng chặt, lông mày của y co lại thành hình chữ Xuyên tiêu chuẩn.
Trương Dương ngồi ở sát vách nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của hai người, hiện tại hắn đã có thể kết luận Diêm Quốc Đào cũng không bán đứng Kiều Chấn Lương.
Điện thoại di động của Tra Tấn Bắc vang lên, y cầm lấy điện thoại, thấp giọng nói: Hắn còn quật cường hơn so với tưởng tượng của chúng ta.
Tra Tấn Bắc khoác áo da màu đen đi ra khỏi quán trà, nhiệt độ không khí ở bên ngoài rất thấp, chân dẫm lên tuyết đóng băng trên mặt đất phát ra thanh âm xèo xèo cạc cạc, thanh âm này vang lên làm cho Tra Tấn Bắc có chút phiền táo, chuyện đêm nay tiến triển cũng không thuận lợi.
Y dừng lại bước chân ở trước cửa, cách đó không xa một chiếc xe màu đen chạy vèo vèo tới hướng y, Tra Tấn Bắc kéo mở cửa xe ngồi xuống. Bên trong xe rất ấm áp, mang theo một cổ hương vị mê người, mùi vị nhày đến từ chính trên người Khâu Phượng Tiên.
Bóng đêm bao vây lấy khuôn mặt xinh đẹp của Khâu Phượng Tiên, theo ánh đèn đường thỉnh thoảng hiện lên, khuôn mặt của nàng lúc ẩn lúc hiện.
Tra Tấn Bắc nói: Thực sự là một khối đầu khớp xương khó nhằn.
Khâu Phượng Tiên thản nhiên cười nói: Nhìn chung trong lịch sử Trung Quốc cho tới bây giờ cũng không thiếu sự tồn tại của trung thần.
Tra Tấn Bắc liếc mắt nhìn Khâu Phượng Tiên: Cô lại có thể đem thư ký trường Diêm của chúng ta làm ví dụ về trung thần sao?
Khâu Phượng Tiên nói: Tôi không biết cái gì là quan trường, thế nhưng tôi lại biết, tình cảnh hiện tại của y đích xác tiến thoái lưỡng nan, có lẽ là y thấy rõ hậu quả phía sau, cho dù là phản bội Kiều gia, cũng sẽ không có cái kết cục gì tốt, cho nên không bằng làm một người trung nghĩa.
Tra Tấn Bắc nói: Cô là quanh co lòng vòng nói tôi là tiểu nhân gian thần sao?
Khâu Phượng Tiên cười nói: Tôi cũng không dám nói.
Giọng của Tra Tấn Bắc ung dung nói: Trên chính trị không có phân biệt trung gian, quyền lên tiếng vĩnh viễn nắm giữ tại trong tay phe người thắng.
Khâu Phượng Tiên nói: Cái khác tôi không hiểu, thế nhưng tôi tự biết một người thương nhân thành công sẽ vĩnh viễn đứng ở phe người thắng.
Tra Tấn Bắc nói: Bố cục của bọn họ cũng không phải chúng ta có thể xem hiểu được.
Khâu Phượng Tiên nói: Anh cũng không có xem hiểu, vì sao anh dám làm ra lựa chọn như vậy?
Tra Tấn Bắc mỉm cười: Tuy rằng tôi xem không hiểu, thế nhưng tôi thấy được lợi ích ở chỗ, tôi là thương nhân, cái tôi muốn chính là lợi ích.
Tài xế phía trước bỗng nhiên nói: Tổng giám đốc Tra, phía sau có một chiếc xe một mực đi theo chúng ta.
Tra Tấn Bắc nghe vậy nao nao, y xoay người, thấy trên đường phía sau, có một chiếc xe việt dã đang theo đuôi bọn họ, Tra Tấn Bắc thấp giọng nói: Bắt đầu từ lúc nào?
Từ quán trà đi ra.
Khâu Phượng Tiên thở dài nói: Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ liền ở phía sau, không nghĩ tới chuyện ở Bình Hải lại có thể phức tạp như thế.
Tra Tấn Bắc nói: Bất luận cái địa phương nào đều là như nhau, cô đoán người này là ai?
Khâu Phượng Tiên lắc đầu: Làm sao tôi biết được? Người biết anh ở đây thực sự nhiều lắm.
Tra Tấn Bắc nói: Có thể là hướng về phía cô mà tới đó chứ.
Khâu Phượng Tiên nói: Anh lại thế rồi, quá không cẩn thận!
Trương đại quan nhân lái xe việt dã từ xa xa đi theo sau chiếc xe màu đen kia, ngày hôm nay thằng nhãi này theo dõi đâm nghiện, trước theo dõi Diêm Quốc Đào, sau đó theo tuyến này tìm được Tra Tấn Bắc, hiện tại lại cố gắng đi qua Tra Tấn Bắc tìm được một con cá lớn hơn nữa.
/2583
|