Đinh Triệu Dũng nói: “Không phải như vậy đâu, anh nghĩ như vậy là rất bình thường thôi, bí thư Tống giờ đây là người đứng đầu Bình Hải, mà anh lại làm việc ở Đông Giang, bình thường có chút phong thanh gì là sẽ đến tai ông ấy ngay, còn nữa, nhất định có không ít người để ý đến anh, bình thường người như anh làm việc quá tùy tiện, khó tránh khỏi bị người ta dòm ngó.”
Trương Dương nói: “Anh có kiến nghị gì?”
Đinh Triệu Dũng nói: “Tính mạng quý giá vô cùng, tình yêu còn quý giá hơn, nếu vì tự do, thì có thể bỏ cả hai!”
Trương đại quan trừng mắt nói: “Đừng chơi trò học giả với tôi, có gì thì nói toẹt ra đi.”
Đinh Triệu Dũng nói: ‘Nói trắng ra là, giờ đây vấn đề là mất đi tự do, nếu anh muốn có tự do thì phải đi ra ngoài, phải rời khỏi tầm quan sát của bí thư Tống, mọi thứ đều không quan trọng bằng tự do đúng không?”
Trương Dương nói: “Hai thứ đều từ bỏ được là ý gì? Tiểu tử nhà anh chẳng lẽ cũng có ý nghĩ đó với em gái tôi ư?”
Đinh Triệu Dũng không thể ngờ Trương Dương lại nghĩ đến gã, gã vội vàng nói: “Tôi chỉ nói vậy thôi, bài thơ này đúng với anh, nhưng lại không đúng với tôi, tôi là một người bình thường, với tôi, tính mạng quý giá, tự do càng quý giá, nếu vì tình yêu, thì có thể từ bỏ cả hai!”
Trương đại quan cười nói: ‘Đinh Triệu Dũng ơi là Đinh Triệu Dũng, tiểu tử nhà anh thật là ranh mãnh!”
Có lẽ vì Từ Lập Hoa đã làm công tác tư tưởng, cũng có thể là không nhẫn tâm nhìn thấy con gái gặp phải khó khăn ở giữa, cũng có thể là vì cảm thấy Đinh Triệu Dũng là một người thanh niên tốt, thái độ của Triệu Thiết Sinh với Đinh Triệu Dũng đã tốt hơn rất nhiều, ngày thứ hai còn đi chơi khắp nơi ở Đông Giang cùng với gã và Triệu Tĩnh, đồng thời cũng đã mặc định cách nghĩ của Triệu Dũng, đồng ý năm nay ở lại Đông Giang ăn tết.
Trương Dương và Sở Yên Nhiên ngồi tàu hỏa đến kinh thành vào buổi sáng hôm đó, Sở Yên Nhiên vốn đề nghị ngồi máy bay, nhưng Trương đại quan hơi sợ thứ đó, nếu không phải cực kỳ cần thiết ,thì hắn sẽ cố gắng tìm những phương tiện giao thông khác.
Với những người đang yêu, thời gian không phải là vấn đề, mười giờ đồng hồ sau, tàu hỏa cập bến kinh thành, Trương Dương và Sở Yên Nhiên nắm tay nhau bước ra khỏi toa tàu, mặt Sở Yên Nhiên hơi đỏ.
Khí hậu kinh thành lạnh hơn Đông Giang nhiều, lạnh hanh, bên ngoài thổi gió, Sở Yên Nhiên bị gió thổi, đánh hơi một cái.
Trương Dương dang tay ôm cô vào lòng, một tay còn lại kéo hành lý bước về đằng trước.
Sở Yên Nhiên nói: “Chúng ta ở đâu vậy?”
“Đại ca Chu đã sắp xếp rồi, anh ấy sẽ đến đón chúng ta.”
Khi nói chuyện, đã nhìn thấy bóng Chu Hưng Quốc ở đằng trước, gã đến để đón họ, Chu Hưng Quốc cười bước đến, vui vẻ bắt tay với Trương Dương rồi nói: “Em ba, em đã đến muộn đúng nửa tiếng đồng hồ rồi đấy.”
Trương Dương cười nói: “Tàu hỏa về muộn, em cũng chẳng còn cách nào.”
Chu Hưng Quốc cười nói: “Thật là không hiểu được em, đi máy bay tiên hơn bao nhiêu, mà cứ đòi đi tàu hỏa, lắc la lắc lư đến hơn mười tiếng đồng hồ, em không thấy mệt à!”
Sở Yên Nhiên cười ở một bên: “Anh ấy có bóng đen tâm lý với máy bay, cứ cảm thấy bay ở trên trời không an toàn.”
Chu Hưng Quốc cười chào Sở Yên Nhiên, gã nhận lấy túi hành lý trong tay Trương Dương rồi nói: “Thật ra máy bay là phương tiện giao thông an toàn nhất đó.”
Trương Dương nói: “Tự mình lái thì an toàn, nhưng người khác lái thì không chắc, điều này đồng nghĩa vói việc giao tính mạng mình cho người khác.” Chu Hưng Quốc nói: “Nếu như em nghĩ như vậy, thì em tự đi mua một cái máy bay về mà lái, đợi đến khi làm quan to đến độ có máy bay riêng, là có thể tự lái rồi.”
Sở Yên Nhiên cười nói: “Một lời đề nghị hay, Trương Dương, anh mau đi học lái máy bay đi, đợi đến khi anh học được rồi, chúng ta mua một chiếc trực thăng đến để lái.”
Trương đại quan cười hì hì.
Chu Hưng Quốc dẫn họ rời khỏi đường của VIP, lái xe đã đợi ở bên ngoài rồi, họ ngồi lên chiếc xe Benz của Chu Hưng Quốc, Chu Hưng Quốc nói: “Em hai và em tư đã đặt chỗ ở Tử Kim Các rồi, anh dẫn mọi người đến chỗ ở đã.”
Chu Hưng Quốc dẫn họ đến khu biệt thự cấp cao ở kinh thành, tên là Ngự Uyển, chỗ này rất gần Tử Cấm Thành, Chu Hưng Quốc có ba biệt thự đơn độc ở đây, bình thường rất ít khi gã ở kinh thành, dù là ở kinh thành, thì cũng rất ít khi đến đây, đại đa số thời gian đều ở nhà cùng cha, theo lời của gã, căn nhà bên này là đề đầu tư, có một căn biệt thự đã sửa sang xong, hai căn còn lại chưa sửa sang, Chu Hưng Quốc mua chưa được đến ba năm, giá đã tăng gấp ba lần, giờ đây hai căn biệt thự đã đòi được tiền vốn, Sở Yên Nhiên cũng rất khâm phục con mắt đầu tư của Chu Hưng Quốc.
Chu Hưng Quốc rất lịch sự với Trương Dương và Sở Yên Nhiên, không chỉ vì Trương Dương là anh em kết nghĩa của gã, mà còn là vì hiện giờ em họ gã là Chu Hưng Dân đang đến Bình Hải làm tỉnh trưởng, ở cùng phe với cha của Sở Yên Nhiên là Tống Hoài Minh, điều này đã làm thống nhất lợi ích chính trị của họ.
Sau khi sắp xếp xong cho họ, Chu Hưng Quốc còn phải đi ra ngoài làm chút chuyện, hẹn một tiếng đồng hồ sau đến Tử Kim Các ăn cơm. Gã để lại cho Trương Dương một chiếc Benz ở trong bãi đỗ xe, Chu Quốc Cường rất hứng thú với hãng xe Benz này.
Sau khi Chu Hưng Quốc đi khỏi, đầu tiên Trương Dương kiểm tra nơi ở một vòng, từ lần trước Tần Thanh và hắn bị quay trộm, tên này đã trở nên cẩn thận, dù là đến đâu cũng phải kiểm tra một lượt, chắc chắn không có thiết bị quay trộm nào, Triệu Thiên Tài đã giúp hắn làm một thiết bị kiểm tra nghe trộm, chỉ cần xung quanh có thiết bị quay trộm, 99% có thể phát hiện ra.
Sau khi họ tắm rửa thay quần áo, liền lái xe đến Tử Kim Các, trên đường, Trương Dương gọi điện cho mẹ nuôi La Tuệ Ninh, nói rằng có thể đến kinh thành muộn một chút, tối nay không đến đó nữa, đợi đến sáng ngày mai sẽ đi gặp bà, La Tuệ Ninh rất quan tâm đến người con trai nuôi này, hỏi hắn một cách thân thiết có cần người đi đón không, Trương Dương cười rồi từ chối.
Đến Tử Kim Các, phát hiện rằng chỉ có một mình Tiết Vĩ Đồng, Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ đều không đến đúng hẹn, tính cách Tiết Vĩ Đồng rất xởi lởi, gặp Sở Yên Nhiên liền cười ra đón: “Đây chính là chị dâu tương lai của tôi phải không, thật là xinh đẹp quá đi! Con mắt của anh ba tôi đúng là chuẩn xác.”
Sở Yên Nhiên bị cô ấy khen đến độ xấu hổ, cười nói: “Cô mới xinh đẹp!”
“Tôi ấy à?” Tiết Vĩ Đồng sờ vào mái tóc ngắn của mình nói: “Chưa ai khen tôi xinh cả, mà có mấy người khen tôi đẹp trai rồi đấy!”
Mấy người đều cười.
Ông chủ Phùng Cảnh Lượng của Tử Kim Các lúc này cũng đến trong phòng, gã cười chào Trương Dương và Sở Yên Nhiên, tựa vào lưng ghế của Trương Dương nói: “Thế này là thế nào? Đại ca Chu và Từ Kiến Cơ đâu rồi?”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Một người thì nói là bàn chuyện làm ăn, một người thì đi đón người bạn gái minh tinh của anh ta rồi, hai người này đúng là cao su quá.”
Khi nói chuyện, Từ Kiến Cơ đã dẫn bạn gái của gã là Lâm Dĩnh bước vào. Vừa bước vào liền xin lỗi lia lịa: “Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi bị tắc đường, bữa cơm tối nay để tôi thanh toán nhé!”
Phùng Cảnh Lượng nói: “Đừng làm vậy, Trương Dương đến chỗ tôi ăn cơm làm sao có thể để anh đến trả tiền chứ? Có phải là muốn đánh vào mặt tôi không?”
Ánh mắt của Từ Kiến Cơ nhìn sang Sở Yên Nhiên, gã cười nói: “Đây nhất định là em dâu của tôi rồi!”
Sở Yên Nhiên cười rạng rõ gọi một tiếng anh Kiến Cơ!
Từ Kiến Cơ cười gật đầu, gã nhìn sang Lâm Dĩnh, Lâm Dĩnh lấy một túi quà được gói đẹp đẽ ra, bên trong là một chiếc túi hiệu LV, Từ Kiến Cơ cười nói: “Lần đầu gặp em, đây là chút quà gọi là thành ý!”
Phùng Cảnh Lượng thầm thán phục, Từ Kiến Cơ đến muộn, chắc chắn là vì đi chuẩn bị quà, tên này thật biết cách làm người, lần này tập đoàn Kiến Cơ đầu tư lớn như vậy ở khu đô thị mới Đông Giang, tạo quan hệ tốt với quan viên địa phương là điều cần thiết, Sở Yên Nhiên là con gái của Tống Hoài Minh, món quà này không phải chỉ là vì Trương Dương.
Sở Yên Nhiên vốn muốn từ chối, nhưng Trương Dương lại cười nói: “Nhận đi, anh hai này của anh rất giàu có, nếu như chúng ta không nhận, thì cũng phí tiền quá.”
Từ Kiến Cơ cười nói: “Em dâu là chủ tịch tập đoàn Bối Ninh, nếu so với cô ấy, thì chút tiền này của tôi có là gì đâu.”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Một người thì mời cơm, một người thì tặng túi, tôi tặng gì đây?”
Chu Hưng Quốc lúc này cũng bước vào, lý do của gã giống hệt Từ Kiến Cơ, cũng là do tắc đường, có điều Chu Hưng Quốc đến một mình. Tiết Vĩ Đồng không đợi gã ngồi xuống đã hỏi thẳng: “Anh, hôm nay anh là người đầu tiên gặp được Yên Nhiên, anh đã tặng quà gì cho cô ấy rồi?”
Chu Hưng Quốc cười hà hà: “Em nhanh trí thật, sao? Mọi người đã tặng hết rồi à!” Gã ngay lập tức nhìn thấy chiếc túi LV mới cóng bên cạnh Sở Yên Nhiên, gã thật sự mang quà tới, thứ tặng cho một đôi vòng ngọc Hòa Điền, Tiết Vĩ Đồng giành đến xem, từ chất ngọc đã nhận ra, giá trị của chiếc vòng ngọc này phải trên 500000, Chu Hưng Quốc quả nhiên thật hào phóng.
Tiết Vĩ Đồng nói: “Anh, anh thật là thiên vị, anh quen em bao năm nay rồi, sao mà không thấy anh tặng em quà bao giờ?”
Chu Hưng Quốc cười nói: “Ai cũng có phần!” Gã cũng đã chuẩn bị một đôi vòng ngọc cho Tiết Vĩ Đồng và Lâm Dĩnh, mặc dù không thể nào so với chiếc vòng ngọc của Sở Yên Nhiên.
Tiết Vĩ Đồng không chịu rớt đội, thấy mỗi người đều tặng quà cho Sở Yên Nhiên, chỉ có một mình mình là không chuẩn bị gì, ngay lập tức cô ta nói rằng phải tặng cho Sở Yên Nhiên một chiếc ô tô, và còn thể hiện phóng khoáng hơn, bảo Sở Yên Nhiên đi chọn xe với mình.
Sở Yên Nhiên cười nói: “Vĩ Đồng, tâm ý của cô tôi nhận rồi.”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Nam nhân đại trượng phu, tứ mã nan truy, anh ba, ngày mai anh dẫn chị dâu em đi chọn xe nhé.”
Trương Dương cười nói: “Cô ấy có nhiều xe lắm rồi, anh không có xe, em tặng cho anh đi!”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Đúng là tham quan, ăn hối lộ ngang nhiên!”
Tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Chu Hưng Quốc gọi mọi người vào ăn cơm.
Vì đại đa số mọi người đều gặp Sở Yên Nhiên lần đầu, vì vậy nói chuyện rất khách sáo, giờ đây anh họ của Chu Hưng Quốc là Chu Hưng Dân lại làm việc cùng cha của Sở Yên Nhiên, vì vậy họ cũng rất cẩn thận với vấn đề chính trị thích nói thường ngày, mọi người đều né tránh cẩn thận, và nói về chuyện làm ăn nhiều hơn.
Sở Yên Nhiên nói về tình hình đầu tư đảo Thần Miếu của mình, làm cho đại đa số mọi người hứng thú, Tiết Vĩ Đồng thậm chí còn đề nghị phải đến du lịch ở đảo.
Sau khi ăn cơm tối xong, Chu Hưng Quốc vẫn rất hứng khởi, mời mọi người đi uống trà, Tiết Vĩ Đồng không thích việc đó, cô và Sở Yên Nhiên, Lâm Dĩnh thương lượng một chút, ba người họ quyết định đi làm đẹp, thật ra là cho đàn ông một cơ hội thoải mái.
Sau khi chia tay ở trước Tử Kim Các, mấy người Trương Dương đều ngồi vào trong xe ô tô của Chu Hưng Quốc, sau khi ngồi vào bê ntrong Từ Kiến Cơ nói một câu: “Anh trai ơi, chúng ta đi uống trà thật à?”
Chu Hưng Quốc nói: “Cậu không muốn uống trà à?”
Phùng Cảnh Lượng thêm một câu: “Uống trà nho nhã quá, không hợp với chúng ta đâu.”
Chu Hưng Quốc nhìn sang Trương Dương, Trương đại quan nói: “Vậy thì đi uống rượu!”
Chu Hưng Quốc cười nói: “Quán Vương Phủ nhé, hôm nay không say không về!”
Trương Dương nghĩ đến việc trước kia Tiết Vĩ Đồng tức giận nổ súng ở Vương Phủ Hội Quán, lần đó cô ấy và Lương Khang liên thủ bày thế cục xong, làm cho cuối cùng chia tay trong bất hòa.
Việc làm ăn của Vương Phủ Hội Quán vẫn tốt như vậy, điều trùng hợp là lần này họ vẫn ngồi ở Côn Ngọc Các, ông chủ của hội quán Hoàng Thiện nhìn thấy mấy vị này đến đây, cẩn thận mời họ vào trong phòng, Chu Hưng Quốc chọn bừa mấy thứ, rồi nói với Hoàng Thiện: “Mấy anh em chúng tôi có bốn người cả thảy, anh xem sắp xếp cho chúng tôi nhé.”
Trương Dương nói: “Anh có kiến nghị gì?”
Đinh Triệu Dũng nói: “Tính mạng quý giá vô cùng, tình yêu còn quý giá hơn, nếu vì tự do, thì có thể bỏ cả hai!”
Trương đại quan trừng mắt nói: “Đừng chơi trò học giả với tôi, có gì thì nói toẹt ra đi.”
Đinh Triệu Dũng nói: ‘Nói trắng ra là, giờ đây vấn đề là mất đi tự do, nếu anh muốn có tự do thì phải đi ra ngoài, phải rời khỏi tầm quan sát của bí thư Tống, mọi thứ đều không quan trọng bằng tự do đúng không?”
Trương Dương nói: “Hai thứ đều từ bỏ được là ý gì? Tiểu tử nhà anh chẳng lẽ cũng có ý nghĩ đó với em gái tôi ư?”
Đinh Triệu Dũng không thể ngờ Trương Dương lại nghĩ đến gã, gã vội vàng nói: “Tôi chỉ nói vậy thôi, bài thơ này đúng với anh, nhưng lại không đúng với tôi, tôi là một người bình thường, với tôi, tính mạng quý giá, tự do càng quý giá, nếu vì tình yêu, thì có thể từ bỏ cả hai!”
Trương đại quan cười nói: ‘Đinh Triệu Dũng ơi là Đinh Triệu Dũng, tiểu tử nhà anh thật là ranh mãnh!”
Có lẽ vì Từ Lập Hoa đã làm công tác tư tưởng, cũng có thể là không nhẫn tâm nhìn thấy con gái gặp phải khó khăn ở giữa, cũng có thể là vì cảm thấy Đinh Triệu Dũng là một người thanh niên tốt, thái độ của Triệu Thiết Sinh với Đinh Triệu Dũng đã tốt hơn rất nhiều, ngày thứ hai còn đi chơi khắp nơi ở Đông Giang cùng với gã và Triệu Tĩnh, đồng thời cũng đã mặc định cách nghĩ của Triệu Dũng, đồng ý năm nay ở lại Đông Giang ăn tết.
Trương Dương và Sở Yên Nhiên ngồi tàu hỏa đến kinh thành vào buổi sáng hôm đó, Sở Yên Nhiên vốn đề nghị ngồi máy bay, nhưng Trương đại quan hơi sợ thứ đó, nếu không phải cực kỳ cần thiết ,thì hắn sẽ cố gắng tìm những phương tiện giao thông khác.
Với những người đang yêu, thời gian không phải là vấn đề, mười giờ đồng hồ sau, tàu hỏa cập bến kinh thành, Trương Dương và Sở Yên Nhiên nắm tay nhau bước ra khỏi toa tàu, mặt Sở Yên Nhiên hơi đỏ.
Khí hậu kinh thành lạnh hơn Đông Giang nhiều, lạnh hanh, bên ngoài thổi gió, Sở Yên Nhiên bị gió thổi, đánh hơi một cái.
Trương Dương dang tay ôm cô vào lòng, một tay còn lại kéo hành lý bước về đằng trước.
Sở Yên Nhiên nói: “Chúng ta ở đâu vậy?”
“Đại ca Chu đã sắp xếp rồi, anh ấy sẽ đến đón chúng ta.”
Khi nói chuyện, đã nhìn thấy bóng Chu Hưng Quốc ở đằng trước, gã đến để đón họ, Chu Hưng Quốc cười bước đến, vui vẻ bắt tay với Trương Dương rồi nói: “Em ba, em đã đến muộn đúng nửa tiếng đồng hồ rồi đấy.”
Trương Dương cười nói: “Tàu hỏa về muộn, em cũng chẳng còn cách nào.”
Chu Hưng Quốc cười nói: “Thật là không hiểu được em, đi máy bay tiên hơn bao nhiêu, mà cứ đòi đi tàu hỏa, lắc la lắc lư đến hơn mười tiếng đồng hồ, em không thấy mệt à!”
Sở Yên Nhiên cười ở một bên: “Anh ấy có bóng đen tâm lý với máy bay, cứ cảm thấy bay ở trên trời không an toàn.”
Chu Hưng Quốc cười chào Sở Yên Nhiên, gã nhận lấy túi hành lý trong tay Trương Dương rồi nói: “Thật ra máy bay là phương tiện giao thông an toàn nhất đó.”
Trương Dương nói: “Tự mình lái thì an toàn, nhưng người khác lái thì không chắc, điều này đồng nghĩa vói việc giao tính mạng mình cho người khác.” Chu Hưng Quốc nói: “Nếu như em nghĩ như vậy, thì em tự đi mua một cái máy bay về mà lái, đợi đến khi làm quan to đến độ có máy bay riêng, là có thể tự lái rồi.”
Sở Yên Nhiên cười nói: “Một lời đề nghị hay, Trương Dương, anh mau đi học lái máy bay đi, đợi đến khi anh học được rồi, chúng ta mua một chiếc trực thăng đến để lái.”
Trương đại quan cười hì hì.
Chu Hưng Quốc dẫn họ rời khỏi đường của VIP, lái xe đã đợi ở bên ngoài rồi, họ ngồi lên chiếc xe Benz của Chu Hưng Quốc, Chu Hưng Quốc nói: “Em hai và em tư đã đặt chỗ ở Tử Kim Các rồi, anh dẫn mọi người đến chỗ ở đã.”
Chu Hưng Quốc dẫn họ đến khu biệt thự cấp cao ở kinh thành, tên là Ngự Uyển, chỗ này rất gần Tử Cấm Thành, Chu Hưng Quốc có ba biệt thự đơn độc ở đây, bình thường rất ít khi gã ở kinh thành, dù là ở kinh thành, thì cũng rất ít khi đến đây, đại đa số thời gian đều ở nhà cùng cha, theo lời của gã, căn nhà bên này là đề đầu tư, có một căn biệt thự đã sửa sang xong, hai căn còn lại chưa sửa sang, Chu Hưng Quốc mua chưa được đến ba năm, giá đã tăng gấp ba lần, giờ đây hai căn biệt thự đã đòi được tiền vốn, Sở Yên Nhiên cũng rất khâm phục con mắt đầu tư của Chu Hưng Quốc.
Chu Hưng Quốc rất lịch sự với Trương Dương và Sở Yên Nhiên, không chỉ vì Trương Dương là anh em kết nghĩa của gã, mà còn là vì hiện giờ em họ gã là Chu Hưng Dân đang đến Bình Hải làm tỉnh trưởng, ở cùng phe với cha của Sở Yên Nhiên là Tống Hoài Minh, điều này đã làm thống nhất lợi ích chính trị của họ.
Sau khi sắp xếp xong cho họ, Chu Hưng Quốc còn phải đi ra ngoài làm chút chuyện, hẹn một tiếng đồng hồ sau đến Tử Kim Các ăn cơm. Gã để lại cho Trương Dương một chiếc Benz ở trong bãi đỗ xe, Chu Quốc Cường rất hứng thú với hãng xe Benz này.
Sau khi Chu Hưng Quốc đi khỏi, đầu tiên Trương Dương kiểm tra nơi ở một vòng, từ lần trước Tần Thanh và hắn bị quay trộm, tên này đã trở nên cẩn thận, dù là đến đâu cũng phải kiểm tra một lượt, chắc chắn không có thiết bị quay trộm nào, Triệu Thiên Tài đã giúp hắn làm một thiết bị kiểm tra nghe trộm, chỉ cần xung quanh có thiết bị quay trộm, 99% có thể phát hiện ra.
Sau khi họ tắm rửa thay quần áo, liền lái xe đến Tử Kim Các, trên đường, Trương Dương gọi điện cho mẹ nuôi La Tuệ Ninh, nói rằng có thể đến kinh thành muộn một chút, tối nay không đến đó nữa, đợi đến sáng ngày mai sẽ đi gặp bà, La Tuệ Ninh rất quan tâm đến người con trai nuôi này, hỏi hắn một cách thân thiết có cần người đi đón không, Trương Dương cười rồi từ chối.
Đến Tử Kim Các, phát hiện rằng chỉ có một mình Tiết Vĩ Đồng, Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ đều không đến đúng hẹn, tính cách Tiết Vĩ Đồng rất xởi lởi, gặp Sở Yên Nhiên liền cười ra đón: “Đây chính là chị dâu tương lai của tôi phải không, thật là xinh đẹp quá đi! Con mắt của anh ba tôi đúng là chuẩn xác.”
Sở Yên Nhiên bị cô ấy khen đến độ xấu hổ, cười nói: “Cô mới xinh đẹp!”
“Tôi ấy à?” Tiết Vĩ Đồng sờ vào mái tóc ngắn của mình nói: “Chưa ai khen tôi xinh cả, mà có mấy người khen tôi đẹp trai rồi đấy!”
Mấy người đều cười.
Ông chủ Phùng Cảnh Lượng của Tử Kim Các lúc này cũng đến trong phòng, gã cười chào Trương Dương và Sở Yên Nhiên, tựa vào lưng ghế của Trương Dương nói: “Thế này là thế nào? Đại ca Chu và Từ Kiến Cơ đâu rồi?”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Một người thì nói là bàn chuyện làm ăn, một người thì đi đón người bạn gái minh tinh của anh ta rồi, hai người này đúng là cao su quá.”
Khi nói chuyện, Từ Kiến Cơ đã dẫn bạn gái của gã là Lâm Dĩnh bước vào. Vừa bước vào liền xin lỗi lia lịa: “Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi bị tắc đường, bữa cơm tối nay để tôi thanh toán nhé!”
Phùng Cảnh Lượng nói: “Đừng làm vậy, Trương Dương đến chỗ tôi ăn cơm làm sao có thể để anh đến trả tiền chứ? Có phải là muốn đánh vào mặt tôi không?”
Ánh mắt của Từ Kiến Cơ nhìn sang Sở Yên Nhiên, gã cười nói: “Đây nhất định là em dâu của tôi rồi!”
Sở Yên Nhiên cười rạng rõ gọi một tiếng anh Kiến Cơ!
Từ Kiến Cơ cười gật đầu, gã nhìn sang Lâm Dĩnh, Lâm Dĩnh lấy một túi quà được gói đẹp đẽ ra, bên trong là một chiếc túi hiệu LV, Từ Kiến Cơ cười nói: “Lần đầu gặp em, đây là chút quà gọi là thành ý!”
Phùng Cảnh Lượng thầm thán phục, Từ Kiến Cơ đến muộn, chắc chắn là vì đi chuẩn bị quà, tên này thật biết cách làm người, lần này tập đoàn Kiến Cơ đầu tư lớn như vậy ở khu đô thị mới Đông Giang, tạo quan hệ tốt với quan viên địa phương là điều cần thiết, Sở Yên Nhiên là con gái của Tống Hoài Minh, món quà này không phải chỉ là vì Trương Dương.
Sở Yên Nhiên vốn muốn từ chối, nhưng Trương Dương lại cười nói: “Nhận đi, anh hai này của anh rất giàu có, nếu như chúng ta không nhận, thì cũng phí tiền quá.”
Từ Kiến Cơ cười nói: “Em dâu là chủ tịch tập đoàn Bối Ninh, nếu so với cô ấy, thì chút tiền này của tôi có là gì đâu.”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Một người thì mời cơm, một người thì tặng túi, tôi tặng gì đây?”
Chu Hưng Quốc lúc này cũng bước vào, lý do của gã giống hệt Từ Kiến Cơ, cũng là do tắc đường, có điều Chu Hưng Quốc đến một mình. Tiết Vĩ Đồng không đợi gã ngồi xuống đã hỏi thẳng: “Anh, hôm nay anh là người đầu tiên gặp được Yên Nhiên, anh đã tặng quà gì cho cô ấy rồi?”
Chu Hưng Quốc cười hà hà: “Em nhanh trí thật, sao? Mọi người đã tặng hết rồi à!” Gã ngay lập tức nhìn thấy chiếc túi LV mới cóng bên cạnh Sở Yên Nhiên, gã thật sự mang quà tới, thứ tặng cho một đôi vòng ngọc Hòa Điền, Tiết Vĩ Đồng giành đến xem, từ chất ngọc đã nhận ra, giá trị của chiếc vòng ngọc này phải trên 500000, Chu Hưng Quốc quả nhiên thật hào phóng.
Tiết Vĩ Đồng nói: “Anh, anh thật là thiên vị, anh quen em bao năm nay rồi, sao mà không thấy anh tặng em quà bao giờ?”
Chu Hưng Quốc cười nói: “Ai cũng có phần!” Gã cũng đã chuẩn bị một đôi vòng ngọc cho Tiết Vĩ Đồng và Lâm Dĩnh, mặc dù không thể nào so với chiếc vòng ngọc của Sở Yên Nhiên.
Tiết Vĩ Đồng không chịu rớt đội, thấy mỗi người đều tặng quà cho Sở Yên Nhiên, chỉ có một mình mình là không chuẩn bị gì, ngay lập tức cô ta nói rằng phải tặng cho Sở Yên Nhiên một chiếc ô tô, và còn thể hiện phóng khoáng hơn, bảo Sở Yên Nhiên đi chọn xe với mình.
Sở Yên Nhiên cười nói: “Vĩ Đồng, tâm ý của cô tôi nhận rồi.”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Nam nhân đại trượng phu, tứ mã nan truy, anh ba, ngày mai anh dẫn chị dâu em đi chọn xe nhé.”
Trương Dương cười nói: “Cô ấy có nhiều xe lắm rồi, anh không có xe, em tặng cho anh đi!”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Đúng là tham quan, ăn hối lộ ngang nhiên!”
Tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Chu Hưng Quốc gọi mọi người vào ăn cơm.
Vì đại đa số mọi người đều gặp Sở Yên Nhiên lần đầu, vì vậy nói chuyện rất khách sáo, giờ đây anh họ của Chu Hưng Quốc là Chu Hưng Dân lại làm việc cùng cha của Sở Yên Nhiên, vì vậy họ cũng rất cẩn thận với vấn đề chính trị thích nói thường ngày, mọi người đều né tránh cẩn thận, và nói về chuyện làm ăn nhiều hơn.
Sở Yên Nhiên nói về tình hình đầu tư đảo Thần Miếu của mình, làm cho đại đa số mọi người hứng thú, Tiết Vĩ Đồng thậm chí còn đề nghị phải đến du lịch ở đảo.
Sau khi ăn cơm tối xong, Chu Hưng Quốc vẫn rất hứng khởi, mời mọi người đi uống trà, Tiết Vĩ Đồng không thích việc đó, cô và Sở Yên Nhiên, Lâm Dĩnh thương lượng một chút, ba người họ quyết định đi làm đẹp, thật ra là cho đàn ông một cơ hội thoải mái.
Sau khi chia tay ở trước Tử Kim Các, mấy người Trương Dương đều ngồi vào trong xe ô tô của Chu Hưng Quốc, sau khi ngồi vào bê ntrong Từ Kiến Cơ nói một câu: “Anh trai ơi, chúng ta đi uống trà thật à?”
Chu Hưng Quốc nói: “Cậu không muốn uống trà à?”
Phùng Cảnh Lượng thêm một câu: “Uống trà nho nhã quá, không hợp với chúng ta đâu.”
Chu Hưng Quốc nhìn sang Trương Dương, Trương đại quan nói: “Vậy thì đi uống rượu!”
Chu Hưng Quốc cười nói: “Quán Vương Phủ nhé, hôm nay không say không về!”
Trương Dương nghĩ đến việc trước kia Tiết Vĩ Đồng tức giận nổ súng ở Vương Phủ Hội Quán, lần đó cô ấy và Lương Khang liên thủ bày thế cục xong, làm cho cuối cùng chia tay trong bất hòa.
Việc làm ăn của Vương Phủ Hội Quán vẫn tốt như vậy, điều trùng hợp là lần này họ vẫn ngồi ở Côn Ngọc Các, ông chủ của hội quán Hoàng Thiện nhìn thấy mấy vị này đến đây, cẩn thận mời họ vào trong phòng, Chu Hưng Quốc chọn bừa mấy thứ, rồi nói với Hoàng Thiện: “Mấy anh em chúng tôi có bốn người cả thảy, anh xem sắp xếp cho chúng tôi nhé.”
/2583
|