Trương đại quan nhân nhìn cũng không nhìn, bàn tay đưa ra ngoài, ở trên hư không trong vẽ một vòng tròn, nhẹ nhàng đem tách trà vỗ ra ngoài, tách xoay tròn trà tại không trung, vững vàng đáp bàn vuông ở một bên, chiêu thức ấy khiến cho mọi người hơi bị líu lưỡi, Trương Dương đối với lực đạo của nắm tay thật sự đã đạt tới trình độ không tưởng.
Tiết Vĩ Đồng thấy thú vị, cầm một cái ghế tròn ném qua.
Trương Dương trở tay, dán trên cái ghế tròn, thân thể xoay tròn, ghế tròn như dính trên tay hắn, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, chỉ có chân sau rơi xuống đất, cái ghế vừa rơi xuống một chút liền nghiêng xoay tròn.
Thái Cực quyền tất cả mọi người đều thấy qua, thế nhưng Thái Cực quyền như Trương đại quan nhân, không ai nhìn thấy qua, Thái Cực quyền của thằng nhãi này nói thật ra chỉ giống bảy tám phần, thế nhưng ý cảnh cũng đủ mười phần.
Bên kia Sử Thương Hải cho con trai một ánh mắt, Sử Anh Hào hiểu ý, theo ánh mắt của cha nhìn lại, lão gia tử nhìn chính là tảng đá bên ngoài, tảng đá kia nặng chừng một trăm cân, Sử Anh Hào sải bước đi qua, một tay nâng lấy tảng đá lên, hiện trường vang lên một trận tiếng kinh hô.
Thì Duy lúc này cũng không khỏi lo lắng, hướng Kiều Mộng Viện bên cạnh nói: Hắn thật sự muốn ném tảng đá qua?
Kiều Mộng Viện tuy rằng cũng có chút lo lắng, thế nhưng cô ấy càng tin tưởng thực lực của Trương Dương, Tiết Vĩ Đồng và Trương Dương cùng nhau sóng vai tiến hành sinh tử chi đấu, đối với năng lực của Trương Dương cũng có nhận thức nguyên vẹn, cô ấy tuyệt đối tín nhiệm đối với vị tam ca kết bái này, cho rằng tảng đá này căn bản không tạo bất luận uy hiếp gì đối với hắn.
Sử Anh Hào nâng tảng đá lên, sau đó đi về phía trước vài bước, đem một tảng đá khác tựa ở trụ hành lang bên cạnh nâng lên. Toàn bộ diễn võ đường trở nên im ắng, tất cả mọi người nhìn chằm chằm hành động của Sử Anh Hào. Sử Anh Hào hai tay nâng đá, thân thể lấy chân trái làm trụ xoay tròn, hai tảng đá trong hai tay trước sau bay ra, thẳng đến chổ Trương Dương, đá bay với tốc độ cao phát ra âm thanh vang vọng khắp diễn võ đường.
Ở đây phần lớn người không khỏi phát ra một tiếng thét kinh hãi, người thường nếu như bị mấy tảng đá này ném trúng, sợ rằng sẽ gãy xương như chơi.
Trương đại quan nhân cũng không thấy bất luận hoảng loạn, một chưởng toát ra, với một góc xảo diệu tiếp xúc tảng đá, mặt khác tay còn lại đưa ra đỡ dưới đáy của tảng đá đến sau, dựa theo chân lý thái cực, hai tảng đá này vốn dĩ năng trăm cân, trải qua lực ném của Sử Anh Hào lại gia tăng gấp mấy lần không thể nghi ngờ, có thể nói là hai tảng đá như lôi đình vạn quân vọt đến trước mặt Trương Dương, lại đột nhiên bị tan biến lực lượng, theo chuyển động hai tay của Trương Dương, tảng đá nặng trăm cân ở trên tay hắn trở nên mềm mại như lông hồng, động tác của Trương Dương lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi, không gặp chút cản trở nào.
Đệ tử Bát Quái môn tại hiện trường tu hành sâu cạn khác nhau, thế nhưng ai ai cũng đều đã nhìn ra, Trương Dương đã tới cảnh giới cao nhất “bốn lạng bạt ngàn cân”.
Hai tảng đá theo động tác của Trương Dương càng múa càng nhanh, đột nhiên Trương Dương động tác biến đổi, hai tảng đá giống hồ điệp bay về phía trong đình viện, nhẹ nhàng trở xuống chỗ cũ, giống như chẳng bao giờ di động qua.
Trương đại quan nhân chậm rãi thu hồi động tác, hai tay chắp ở sau người, mặt mang nụ cười, khí định thần nhàn, hiện trường lặng ngắt như tờ, yên tĩnh gần mười giây, tiếng vỗ tay mới vang lên như sóng biển.
Bao gồm Sử Anh Hào ở bên trong, trong ánh mắt của tất cả Bát Quái môn đệ tử nhìn Trương Dương tràn ngập sùng kính, bọn họ hiện tại mới chính thức lĩnh ngộ đến cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, với võ công của Trương Dương, bọn họ căn bản không cách nào sờ được bóng lưng.
Trương Dương đi tới trước mặt của Sử Thương Hải, mỉm cười nói: Tự bêu xấu!
Sử Thương Hải than thở tự đáy lòng: Võ công của cậu đã tới cảnh giới đại thừa, bất luận võ học gì đối với cậu mà nói cũng không là việc khó.
Trương Dương nói: Múa búa trước cửa Lỗ Ban, mong rằng Sử lão gia tử không nên chê cười mới tốt.
Sử Thương Hải làm sao chê cười Trương Dương? Ông đã nhìn ra võ công của Trương Dương tuyệt hảo, võ công luyện đến loại cảnh giới này, nhãn giới và năng lực lĩnh ngộ tất nhiên hơn người một bậc, trên thực tế Trương Dương chỉ cần từ trong diễn luyện của đệ tử Bát Quái môn, đã nắm giữ tinh túy của bát quái chưởng. Ngày hôm nay nếu như không phải lo lắng đến cấm kỵ môn phái, Trương Dương đã sớm đem lĩnh ngộ của mình đánh ra bát quái chưởng.
Sử Thương Hải buổi trưa vốn định giữ nhóm Trương Dương ở lại ăn, nhưng Trương Dương xin miễn, buổi chiều hắn có hẹn với Chương Bích Quân, Kiều Bằng Phi lâu như vậy không cùng nhau ăn với sư phụ, ngày hôm nay Sử Thương Hải rốt cục một lần nữa thu nhận hắn làm đệ tử, đương nhiên kích động không ngớt, muốn lưu lại cùng sư phụ và sư huynh đệ đồng môn cùng nhau ăn. Kiều Mộng Viện và Thì Duy cũng ở lại, Trương Dương nhìn ra Kiều Mộng Viện ở lại là vì tránh cùng một chỗ với mình, cô ấy có ý định phân rõ cự ly giữa bọn họ.
Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng cùng nhau rời khỏi Bát Quái môn, Tiết Vĩ Đồng vội vàng liên hệ Chu Hưng Quốc mấy người, đầu năm mới nhàn rỗi cũng không có chuyện gì làm, cô ấy dự định hẹn mấy người anh em kết nghĩa cùng một chỗ uống vài ly.
Trương Dương mượn cớ mình có việc, thật vất vả mới khiến cho Tiết Vĩ Đồng tin tưởng, đáp ứng cô ấy buổi tối cùng nhau uống, lúc này mới có thể rời đi.
Trương Dương lái xe đi tới một bãi đỗ xe của khu bắc kinh thành, Chương Bích Quân và hắn hẹn buổi chiều hai điểm gặp lại ở đây, Trương Dương dựa theo dặn dò của Chương Bích Quân đem xe dừng lại vị trí đặt trước, hắn thấy chiếc xe thương vụ một bên, hai gã mặc đồ đen mở cửa đi xuống, một người bên trong chính là tài xế tối hôm qua đem xe giao cho hắn, Trương Dương đẩy cửa xe đi xuống, đem chìa khoá ném cho tên tài xế kia.
Một người khác làm một động tác mời, Trương Dương tiến vào bên trong xe thương vụ, hắn phát hiện Chương Bích Quân cũng không ở trong xe, tên mặc đồ đen kia đưa cho Trương Dương một cái khăn chùm đầu màu đen: Tổ chức quy định, làm phiền phối hợp một chút.
Trương Dương gật đầu, rất phối hợp mang khăn chùm đầu vào.
Xe thương vụ bắt đầu khởi động, ước chừng bốn mươi phút sau, ô tô ngừng lại, hai gã đặc công quốc an cùng Trương Dương đi xuống ô tô, nhưng vẫn không cho hắn cởi khăn chùm đầu xuống, đi về phía trước vài phút, tựa hồ tiến vào một tòa kiến trúc, Trương Dương dừng chân, không lâu sau thì có cảm giác mất trọng lực, hắn ý thức được mình đang ở trong thang máy.
Thang máy xuống phía dưới, nửa phút sau thì dừng lại, Trương Dương nghe được người bên cạnh nói: Có thể gở xuống.
Trương Dương gở khăn chùm đầu xuống, thấy mình đan gở trong một con đường nhỏ có ánh đèn thật dài, hai gã đặc công quốc an đi theo hai bên của hắn, trên con đường này, cách mỗi hai mươi mét thì có một lính gác vũ trang hạng nặng.
Từ cái thế trận này Trương Dương đoán ra được bản thân hẳn là đi tới một căn cứ bí mật nào đó của quốc an.
Đi tới cuối con đường, một gã đặc công tiến hành mật mã, vân tay và con ngươi chứng thực, mới mở cửa lớn, Trương Dương cùng bọn họ đi vào, không bao lâu hắn thấy Chương Bích Quân mặc đồ màu xám mỉm cười đi tới, xa xa vươn tay: Hoan nghênh quang lâm căn cứ bí mật cục mười chúng tôi.
Trương Dương và Chương Bích Quân nắm tay, nhìn chung quanh một chút, cười nói: Chương cục trưởng, cảnh tượng thật lớn.
Chương Bích Quân thản nhiên cười, cô ấy phất phất tay, ý bảo người xung quanh không cần theo tới, mang theo Trương Dương đi vào một phòng làm việc rộng mở.
Phòng làm việc lắp đặt thiết bị và phương tiện cực kỳ hiện đại, phía trước có một TV thật lớn, thoạt nhìn có loại cảm giác tiến vào vũ trụ.
Chương Bích Quân pha cà phê cho Trương Dương, cũng tự pha cho mình một ly chén, mời Trương Dương ngồi xuống, cô ấy mỉm cười nói: Cơ quan của chúng tôi cậu hẳn là sẽ không cảm thấy xa lạ.
Trương Dương nói: Tôi hôm nay tới đây không phải vì tham quan.
Chương Bích Quân gật đầu nói: Tôi sở dĩ mang cậu đến nơi đây, cũng là vì biểu hiện thành ý của tôi, cậu giúp tôi làm nhiều chuyện như vậy, tôi đối với cậu đương nhiên không có giấu diếm, tôi từ đầu đến cuối cho rằng, cơ sở hợp tác cũng là thẳng thắn thành khẩn.
Trương Dương nhấp một ngụm cà phê: Tối hôm qua các người không phải đắc thủ? Đây là một vấn đề Trương Dương quan tâm nhất.
Chương Bích Quân gật đầu: Tìm được đồ rồi.
Trương Dương nói: Tang Bối Bối rốt cục có phải là người của bà?
Chương Bích Quân nói: Tôi không nhận ra Tang Bối Bối, bất quá tôi nghe nói tối hôm qua trong vụ cháy có một vũ nữ mất tích, về phần chổ của của cô, cảnh sát đang điều tra, cái khác tôi hoàn toàn không biết gì cả.
Trương Dương thở dài nói: Tôi hiện tại mới rõ ràng vì sao bà muốn phóng hỏa tại lầu hai, đồ rõ ràng tại khu B, vì sao muốn tạo hỗn loạn tại khu A, thì ra các người sáng sớm đã dự định liên thông hai biệt thự.
Chương Bích Quân mỉm cười.
Trương Dương nói: Lúc cháy, bởi vì lửa bắt đầu cháy từ tầng hai, cho nên lầu một và tầng hầm ngầm tạm thời sẽ không lan đến, người của các người lợi dụng thời cơ này tiến vào đường hầm, tôi nghĩ trước đó các người hẳn là đã sớm điều tra rõ kết cấu và hệ thống an ninh của biệt thự, cho nên rất thuận lợi đi qua đường hầm tiến vào khu B, hoàn thành nhiệm vụ bà giao cho cô ấy.
Chương Bích Quân mỉm cười nói: Cậu rất thích suy luận.
Trương Dương nói: Chỉ là tôi không nghĩ thông, bà đã an bài người đột nhập vào biệt thự của Tra Tấn Bắc, vì sao còn muốn tôi đi làm loại công tác này, tôi làm chuyện có phải là quá đơn giản, có phải là có chút vẽ rắn thêm chân?
Chương Bích Quân nói: Mỗi một phần đều rất quan trọng, bất luận một đốt nào xảy ra vấn đề đều sẽ dẫn đến toàn bộ thất bại.
Trương Dương lắc đầu nói: Tôi vẫn đều suy nghĩ chuyện này, quả bom kia suýt nữa nổ chết tôi, chỉ có thể nói tôi không may, nếu như tôi không phải đi cứu người, cũng sẽ không gặp phải quả bom ấy, thế nhưng tôi tỉnh táo lại từ đầu đến cuối đều nghĩ không ra, trong hành động lần này tôi rốt cuộc đóng vai trò như thế nào? Phóng hỏa? Chuyện này ai cũng đều có thể làm, Tra Tấn Bắc sau khi mất đồ, sẽ đem nghi ngờ tập trung trên người của ai?
Chương Bích Quân lẳng lặng nhìn Trương Dương, trên mặt đã không có ý cười.
Trương Dương nói: Ông ta sẽ đem cái món nợ này tính trên đầu tôi, bởi vì trước đó tôi đã theo dõi ông ta, Tra Tấn Bắc khẳng định sẽ đem mục tiêu hoài nghi tập trung trên người tôi, các người cho tôi phóng hỏa là giả, bắt tôi làm người chịu tội thay mới là thật.
Chương Bích Quân thở dài một hơi nói: Trương Dương, cậu suy nghĩ thực nhiều, Tra Tấn Bắc cho dù hoài nghi cậu, ông ta có chứng cứ sao?
Trương Dương nói: Vậu chính là bà thừa nhận?
Chương Bích Quân nói: Trên thực tế, nếu như ông ta có đầu óc, ông ta sẽ tra ra cậu căn bản không có thời gian lẻn vào khu B đánh cắp đồ.
Trương Dương nói: Ông ta không phải kẻ ngu si, ông ta khẳng định sẽ đoán rằng tôi có đồng bọn!
Tiết Vĩ Đồng thấy thú vị, cầm một cái ghế tròn ném qua.
Trương Dương trở tay, dán trên cái ghế tròn, thân thể xoay tròn, ghế tròn như dính trên tay hắn, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, chỉ có chân sau rơi xuống đất, cái ghế vừa rơi xuống một chút liền nghiêng xoay tròn.
Thái Cực quyền tất cả mọi người đều thấy qua, thế nhưng Thái Cực quyền như Trương đại quan nhân, không ai nhìn thấy qua, Thái Cực quyền của thằng nhãi này nói thật ra chỉ giống bảy tám phần, thế nhưng ý cảnh cũng đủ mười phần.
Bên kia Sử Thương Hải cho con trai một ánh mắt, Sử Anh Hào hiểu ý, theo ánh mắt của cha nhìn lại, lão gia tử nhìn chính là tảng đá bên ngoài, tảng đá kia nặng chừng một trăm cân, Sử Anh Hào sải bước đi qua, một tay nâng lấy tảng đá lên, hiện trường vang lên một trận tiếng kinh hô.
Thì Duy lúc này cũng không khỏi lo lắng, hướng Kiều Mộng Viện bên cạnh nói: Hắn thật sự muốn ném tảng đá qua?
Kiều Mộng Viện tuy rằng cũng có chút lo lắng, thế nhưng cô ấy càng tin tưởng thực lực của Trương Dương, Tiết Vĩ Đồng và Trương Dương cùng nhau sóng vai tiến hành sinh tử chi đấu, đối với năng lực của Trương Dương cũng có nhận thức nguyên vẹn, cô ấy tuyệt đối tín nhiệm đối với vị tam ca kết bái này, cho rằng tảng đá này căn bản không tạo bất luận uy hiếp gì đối với hắn.
Sử Anh Hào nâng tảng đá lên, sau đó đi về phía trước vài bước, đem một tảng đá khác tựa ở trụ hành lang bên cạnh nâng lên. Toàn bộ diễn võ đường trở nên im ắng, tất cả mọi người nhìn chằm chằm hành động của Sử Anh Hào. Sử Anh Hào hai tay nâng đá, thân thể lấy chân trái làm trụ xoay tròn, hai tảng đá trong hai tay trước sau bay ra, thẳng đến chổ Trương Dương, đá bay với tốc độ cao phát ra âm thanh vang vọng khắp diễn võ đường.
Ở đây phần lớn người không khỏi phát ra một tiếng thét kinh hãi, người thường nếu như bị mấy tảng đá này ném trúng, sợ rằng sẽ gãy xương như chơi.
Trương đại quan nhân cũng không thấy bất luận hoảng loạn, một chưởng toát ra, với một góc xảo diệu tiếp xúc tảng đá, mặt khác tay còn lại đưa ra đỡ dưới đáy của tảng đá đến sau, dựa theo chân lý thái cực, hai tảng đá này vốn dĩ năng trăm cân, trải qua lực ném của Sử Anh Hào lại gia tăng gấp mấy lần không thể nghi ngờ, có thể nói là hai tảng đá như lôi đình vạn quân vọt đến trước mặt Trương Dương, lại đột nhiên bị tan biến lực lượng, theo chuyển động hai tay của Trương Dương, tảng đá nặng trăm cân ở trên tay hắn trở nên mềm mại như lông hồng, động tác của Trương Dương lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi, không gặp chút cản trở nào.
Đệ tử Bát Quái môn tại hiện trường tu hành sâu cạn khác nhau, thế nhưng ai ai cũng đều đã nhìn ra, Trương Dương đã tới cảnh giới cao nhất “bốn lạng bạt ngàn cân”.
Hai tảng đá theo động tác của Trương Dương càng múa càng nhanh, đột nhiên Trương Dương động tác biến đổi, hai tảng đá giống hồ điệp bay về phía trong đình viện, nhẹ nhàng trở xuống chỗ cũ, giống như chẳng bao giờ di động qua.
Trương đại quan nhân chậm rãi thu hồi động tác, hai tay chắp ở sau người, mặt mang nụ cười, khí định thần nhàn, hiện trường lặng ngắt như tờ, yên tĩnh gần mười giây, tiếng vỗ tay mới vang lên như sóng biển.
Bao gồm Sử Anh Hào ở bên trong, trong ánh mắt của tất cả Bát Quái môn đệ tử nhìn Trương Dương tràn ngập sùng kính, bọn họ hiện tại mới chính thức lĩnh ngộ đến cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, với võ công của Trương Dương, bọn họ căn bản không cách nào sờ được bóng lưng.
Trương Dương đi tới trước mặt của Sử Thương Hải, mỉm cười nói: Tự bêu xấu!
Sử Thương Hải than thở tự đáy lòng: Võ công của cậu đã tới cảnh giới đại thừa, bất luận võ học gì đối với cậu mà nói cũng không là việc khó.
Trương Dương nói: Múa búa trước cửa Lỗ Ban, mong rằng Sử lão gia tử không nên chê cười mới tốt.
Sử Thương Hải làm sao chê cười Trương Dương? Ông đã nhìn ra võ công của Trương Dương tuyệt hảo, võ công luyện đến loại cảnh giới này, nhãn giới và năng lực lĩnh ngộ tất nhiên hơn người một bậc, trên thực tế Trương Dương chỉ cần từ trong diễn luyện của đệ tử Bát Quái môn, đã nắm giữ tinh túy của bát quái chưởng. Ngày hôm nay nếu như không phải lo lắng đến cấm kỵ môn phái, Trương Dương đã sớm đem lĩnh ngộ của mình đánh ra bát quái chưởng.
Sử Thương Hải buổi trưa vốn định giữ nhóm Trương Dương ở lại ăn, nhưng Trương Dương xin miễn, buổi chiều hắn có hẹn với Chương Bích Quân, Kiều Bằng Phi lâu như vậy không cùng nhau ăn với sư phụ, ngày hôm nay Sử Thương Hải rốt cục một lần nữa thu nhận hắn làm đệ tử, đương nhiên kích động không ngớt, muốn lưu lại cùng sư phụ và sư huynh đệ đồng môn cùng nhau ăn. Kiều Mộng Viện và Thì Duy cũng ở lại, Trương Dương nhìn ra Kiều Mộng Viện ở lại là vì tránh cùng một chỗ với mình, cô ấy có ý định phân rõ cự ly giữa bọn họ.
Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng cùng nhau rời khỏi Bát Quái môn, Tiết Vĩ Đồng vội vàng liên hệ Chu Hưng Quốc mấy người, đầu năm mới nhàn rỗi cũng không có chuyện gì làm, cô ấy dự định hẹn mấy người anh em kết nghĩa cùng một chỗ uống vài ly.
Trương Dương mượn cớ mình có việc, thật vất vả mới khiến cho Tiết Vĩ Đồng tin tưởng, đáp ứng cô ấy buổi tối cùng nhau uống, lúc này mới có thể rời đi.
Trương Dương lái xe đi tới một bãi đỗ xe của khu bắc kinh thành, Chương Bích Quân và hắn hẹn buổi chiều hai điểm gặp lại ở đây, Trương Dương dựa theo dặn dò của Chương Bích Quân đem xe dừng lại vị trí đặt trước, hắn thấy chiếc xe thương vụ một bên, hai gã mặc đồ đen mở cửa đi xuống, một người bên trong chính là tài xế tối hôm qua đem xe giao cho hắn, Trương Dương đẩy cửa xe đi xuống, đem chìa khoá ném cho tên tài xế kia.
Một người khác làm một động tác mời, Trương Dương tiến vào bên trong xe thương vụ, hắn phát hiện Chương Bích Quân cũng không ở trong xe, tên mặc đồ đen kia đưa cho Trương Dương một cái khăn chùm đầu màu đen: Tổ chức quy định, làm phiền phối hợp một chút.
Trương Dương gật đầu, rất phối hợp mang khăn chùm đầu vào.
Xe thương vụ bắt đầu khởi động, ước chừng bốn mươi phút sau, ô tô ngừng lại, hai gã đặc công quốc an cùng Trương Dương đi xuống ô tô, nhưng vẫn không cho hắn cởi khăn chùm đầu xuống, đi về phía trước vài phút, tựa hồ tiến vào một tòa kiến trúc, Trương Dương dừng chân, không lâu sau thì có cảm giác mất trọng lực, hắn ý thức được mình đang ở trong thang máy.
Thang máy xuống phía dưới, nửa phút sau thì dừng lại, Trương Dương nghe được người bên cạnh nói: Có thể gở xuống.
Trương Dương gở khăn chùm đầu xuống, thấy mình đan gở trong một con đường nhỏ có ánh đèn thật dài, hai gã đặc công quốc an đi theo hai bên của hắn, trên con đường này, cách mỗi hai mươi mét thì có một lính gác vũ trang hạng nặng.
Từ cái thế trận này Trương Dương đoán ra được bản thân hẳn là đi tới một căn cứ bí mật nào đó của quốc an.
Đi tới cuối con đường, một gã đặc công tiến hành mật mã, vân tay và con ngươi chứng thực, mới mở cửa lớn, Trương Dương cùng bọn họ đi vào, không bao lâu hắn thấy Chương Bích Quân mặc đồ màu xám mỉm cười đi tới, xa xa vươn tay: Hoan nghênh quang lâm căn cứ bí mật cục mười chúng tôi.
Trương Dương và Chương Bích Quân nắm tay, nhìn chung quanh một chút, cười nói: Chương cục trưởng, cảnh tượng thật lớn.
Chương Bích Quân thản nhiên cười, cô ấy phất phất tay, ý bảo người xung quanh không cần theo tới, mang theo Trương Dương đi vào một phòng làm việc rộng mở.
Phòng làm việc lắp đặt thiết bị và phương tiện cực kỳ hiện đại, phía trước có một TV thật lớn, thoạt nhìn có loại cảm giác tiến vào vũ trụ.
Chương Bích Quân pha cà phê cho Trương Dương, cũng tự pha cho mình một ly chén, mời Trương Dương ngồi xuống, cô ấy mỉm cười nói: Cơ quan của chúng tôi cậu hẳn là sẽ không cảm thấy xa lạ.
Trương Dương nói: Tôi hôm nay tới đây không phải vì tham quan.
Chương Bích Quân gật đầu nói: Tôi sở dĩ mang cậu đến nơi đây, cũng là vì biểu hiện thành ý của tôi, cậu giúp tôi làm nhiều chuyện như vậy, tôi đối với cậu đương nhiên không có giấu diếm, tôi từ đầu đến cuối cho rằng, cơ sở hợp tác cũng là thẳng thắn thành khẩn.
Trương Dương nhấp một ngụm cà phê: Tối hôm qua các người không phải đắc thủ? Đây là một vấn đề Trương Dương quan tâm nhất.
Chương Bích Quân gật đầu: Tìm được đồ rồi.
Trương Dương nói: Tang Bối Bối rốt cục có phải là người của bà?
Chương Bích Quân nói: Tôi không nhận ra Tang Bối Bối, bất quá tôi nghe nói tối hôm qua trong vụ cháy có một vũ nữ mất tích, về phần chổ của của cô, cảnh sát đang điều tra, cái khác tôi hoàn toàn không biết gì cả.
Trương Dương thở dài nói: Tôi hiện tại mới rõ ràng vì sao bà muốn phóng hỏa tại lầu hai, đồ rõ ràng tại khu B, vì sao muốn tạo hỗn loạn tại khu A, thì ra các người sáng sớm đã dự định liên thông hai biệt thự.
Chương Bích Quân mỉm cười.
Trương Dương nói: Lúc cháy, bởi vì lửa bắt đầu cháy từ tầng hai, cho nên lầu một và tầng hầm ngầm tạm thời sẽ không lan đến, người của các người lợi dụng thời cơ này tiến vào đường hầm, tôi nghĩ trước đó các người hẳn là đã sớm điều tra rõ kết cấu và hệ thống an ninh của biệt thự, cho nên rất thuận lợi đi qua đường hầm tiến vào khu B, hoàn thành nhiệm vụ bà giao cho cô ấy.
Chương Bích Quân mỉm cười nói: Cậu rất thích suy luận.
Trương Dương nói: Chỉ là tôi không nghĩ thông, bà đã an bài người đột nhập vào biệt thự của Tra Tấn Bắc, vì sao còn muốn tôi đi làm loại công tác này, tôi làm chuyện có phải là quá đơn giản, có phải là có chút vẽ rắn thêm chân?
Chương Bích Quân nói: Mỗi một phần đều rất quan trọng, bất luận một đốt nào xảy ra vấn đề đều sẽ dẫn đến toàn bộ thất bại.
Trương Dương lắc đầu nói: Tôi vẫn đều suy nghĩ chuyện này, quả bom kia suýt nữa nổ chết tôi, chỉ có thể nói tôi không may, nếu như tôi không phải đi cứu người, cũng sẽ không gặp phải quả bom ấy, thế nhưng tôi tỉnh táo lại từ đầu đến cuối đều nghĩ không ra, trong hành động lần này tôi rốt cuộc đóng vai trò như thế nào? Phóng hỏa? Chuyện này ai cũng đều có thể làm, Tra Tấn Bắc sau khi mất đồ, sẽ đem nghi ngờ tập trung trên người của ai?
Chương Bích Quân lẳng lặng nhìn Trương Dương, trên mặt đã không có ý cười.
Trương Dương nói: Ông ta sẽ đem cái món nợ này tính trên đầu tôi, bởi vì trước đó tôi đã theo dõi ông ta, Tra Tấn Bắc khẳng định sẽ đem mục tiêu hoài nghi tập trung trên người tôi, các người cho tôi phóng hỏa là giả, bắt tôi làm người chịu tội thay mới là thật.
Chương Bích Quân thở dài một hơi nói: Trương Dương, cậu suy nghĩ thực nhiều, Tra Tấn Bắc cho dù hoài nghi cậu, ông ta có chứng cứ sao?
Trương Dương nói: Vậu chính là bà thừa nhận?
Chương Bích Quân nói: Trên thực tế, nếu như ông ta có đầu óc, ông ta sẽ tra ra cậu căn bản không có thời gian lẻn vào khu B đánh cắp đồ.
Trương Dương nói: Ông ta không phải kẻ ngu si, ông ta khẳng định sẽ đoán rằng tôi có đồng bọn!
/2583
|