Bốn gã Binh sĩ Bắc Triều Tiên liên tiếp ngã xuống mặt đất, Thôi Tái Nguyên và Lý Uyển Cơ thấy Trương Dương đắc thủ, cấp tốc vọt tới, cởi quân phục hai người mặc lên.
GPS của Lý Uyển Cơ biện ra bản đồ kết cấu của trung tâm nghiên cứu, Trương Dương liếc liếc mắt, tuy rằng cái bản đồ kết cấu rất đơn giản, thế nhưng Nam Triều Tiên có thể lấy được cũng đã vô cùng khó.
Thôi Tái Nguyên chỉ chỉ bản đồ kết cấu, ý bảo phía trước tới phạm vi của máy quay, khiến cho Trương Dương đi phòng giám sát, hắn và Lý Uyển Cơ tiếp tục đi trước.
Trương Dương gật đầu, hắn bước đi hướng phòng giám sát. Bởi vì mặc Bắc Triều Tiên quân phục, Trương Dương cũng không có tận lực che giấu hành tung, đi tới cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Cửa phòng từ bên trong mở ra, một người binh sĩ Bắc Triều Tiên đang ngáp có chút bất mãn nói không ngừng cái gì, Trương Dương ngẩng đầu, sắc bén ánh mắt làm tên binh sĩ kia hoảng sợ, vẻ buồn ngủ biến mất sạch sẽ, Trương Dương chụp lấy yết hầu của hắn, một gã binh sĩ ngồi ở bên trong cuống quít lấy súng trên bàn, Trương Dương vung tay lên, một đạo kim quang bắn vào ngực hắn.
Trương Dương thẳng thắn giải quyết hai gã binh sĩ, đi tới trước hệ thống giám sát, trên bàn điều khiển có tất cả mười màn hình, hiển thị tình huống nội bộ bên trong trung tâm nghiên cứu, Trương Dương rất nhanh thì tìm được Thôi Tái Nguyên và Lý Uyển Cơ, bọn họ hai người dọc theo con đường đến hướng thang máy.
Trương dương cấp tốc xem lướt qua màn hình, thấy bên trong biểu hiện một phòng họp, một đám quân nhân đang họp, không ngờ rằng đã trễ thế này mà đám quân nhân vẫn không có nghỉ ngơi. Trương Dương đến đây mục đích chính là vì nghĩ cách cứu Lệ Phù, nhưng khiến cho hắn thất vọng chính là, trong hệ thống giám sát cũng không có tìm được Lệ Phù, xem ra chổ giam giữ Lệ Phù cũng không nằm trong phạm vi giám sát, hắn tắt nguồn điện, sau đó rời khỏi phòng giám sát.
Thôi Tái Nguyên thông qua bộ đàm thông báo cho Trương Dương vị trí của bọn họ, Trương Dương đi theo chỉ dẫn, thấy phía trước cánh cửa có khóa mật mã và giọng nói cũng bị bọn họ mở thành công, Thôi Tái Nguyên và Lý Uyển Cơ đều ẩn thân tại góc, thấy Trương Dương nghênh ngang đi tới, cuống quít phất tay, Trương Dương đi tới bên cạnh Thôi Tái Nguyên, Thôi Tái Nguyên thấp giọng nói: Phía trước hẳn là trung tâm nghiên cứu, tôi phụ trách yểm hộ, các người hai người đi vào bố trí bom.
Trong lòng Trương Dương nói các người không phải đến đây tìm kiếm bằng chứng Bắc Triều Tiên nghiên cứu chế tạo vũ khí sinh hóa sao? Sao lại muốn cho nổ nơi này? Thôi Tái Nguyên nói: Mau chóng hành động.
Trương Dương nhíu nhíu mày nói: Hình như người ra lệnh hẳn là tôi, tôi tới nơi này chính là vì cứu người, hiện tại bóng người đều không tìm được, các người muốn đặt bom, làm gì?
Hành động vừa mới bắt đầu cũng đã xuất hiện tranh chấp, cái này không phải dấu hiệu tốt, Thôi Tái Nguyên nói: Nơi này là trung tâm nghiên cứu vũ khí sinh hóa của bọn họ, chỉ cần nghiên phát thành công sẽ tạo thành uy hiếp rất lớn đối với hòa bình thế giới, chúng tôi đến đây có nhiệm vụ chủ yếu chính là muốn phá hủy trung tâm nghiên cứu.
Trương đại quan nhân không khỏi có chút phát hỏa, mẹ kiếp đám Triều Tiên này, lại có thể lợi dụng mình, hắn cười lạnh nói: Cút mẹ cái hòa bình thế giới ấy đi, hôm nay tôi đến đây chính là vì cứu người, cái gì vũ khí sinh hóa không liên quan đến tôi.
Lý Uyển Cơ đã đem bom hẹn giờ đặt lên tường.
Trương đại quan nhân trong lòng giận, cái đám Triều Tiên này trở mặt còn nhanh hơn là mình lật sách nữa. Nói là hợp tác, nhưng chạy đến đây biến thành làm theo ý mình, thuận lợi tìm được trung tâm nghiên cứu sinh hóa, người ta sẽ cho nổ, cái gọi là tìm kiếm chứng cứ, bắt Niết Nhật Khoa Phu toàn bộ cpm mẹ nó đều là vô nghĩa, mục đích chân chính chính là muốn phá hủy nơi này, đem Kim Cốc tận diệt, cặn bã cũng không chừa lại.
Trương Dương túm lấy cái cổ Thôi Tái Nguyên, nghiến răng nói: Trước khi tôi đem người cứu ra, chỉ cần anh dám nổ bom, có tin hay không tôi cho anh sống không bằng chết.
Thôi Tái Nguyên vẻ mặt không sợ: Tham gia nhiệm vụ lần này, tôi sẽ không dự định sống trở lại, vì giữ gìn hòa bình thế giới, hi sinh của tôi là đáng giá.
Trương đại quan nhân cười lạnh nói: Với cái bộ dạng của anh, còn con mẹ nó hòa bình thế giới, anh muốn giữ gìn, có thể có năng lực sao?
Lý Uyển Cơ móc súng lục ra, muốn nhắm vào Trương Dương, bị Trương Dương xoay người lại một cước đá vào cổ tay, tay cầm không được súng, rơi xuống mặt đất, lúc này xa xa truyền đến tiếng bước chân.
Ba người tạm thời dừng lại tranh chấp, tìm chổ bí mật núp vào, bọn họ vừa trốn đi, một tiểu đội mười người đi qua bên cạnh bọn họ, Thôi Tái Nguyên và Trương Dương nhìn lẫn nhau, chờ đám người đi qua, Thôi Tái Nguyên hướng Lý Uyển Cơ một thủ thế, hai người đồng thời đi đến hướng thang máy, xem ra đã quyết định muốn quyết liệt cùng Trương Dương, mọi người làm theo ý mình.
Nếu như sớm biết rằng sẽ phát sinh loại tình huống này, Trương đại quan nhân nói cái gì cũng sẽ không hợp tác với đám đặc công Nam Triều Tiên, mục đích của bọn họ là hủy diệt chổ này, mà Trương Dương muốn cứu người, tranh chấp là không thể tránh được.
Thôi Tái Nguyên vừa mở cửa thang máy, đang chuẩn bị tiến vào, thấy trong thang máy xuất hiện sáu gã binh sĩ Bắc Triều Tiên, giơ họng súng nhắm ngay bọn họ.
Thôi Tái Nguyên và Lý Uyển Cơ đều là ngẩn ra, bọn họ căn bản không có nghĩ rằng mình sẽ bại lộ nhanh như vậy.
Tiểu đội vừa rồi đi cũng cấp tốc chạy trở về, hơn mười binh sĩ Bắc Triều Tiên từ bốn phương tám hướng vây quanh Thôi Tái Nguyên và Lý Uyển Cơ, Trương đại quan nhân thấy thế không ổn, dùng Bích Hổ Du Tường leo lên phía trên, ẩn thân vào đường ống. Xuyên qua khe nhìn xuống phía dưới, thấy một gã quan quân Bắc Triều Tiên mặc áo khoác màu xanh dưới vòng vây của bốn gã quân nhân đến đây, hắn đi tới trước mặt Lý Uyển Cơ, cái miệng huyên thuyên nói một câu, từ biểu tình nhìn như đang chửi bới cái gì, sau đó một quyền hung hăng đánh vào bụng của Lý Uyển Cơ. Lý Uyển Cơ đau đến cúi người xuống, hô hấp trở nên trắc trở.
Tên quan quân kia chính là con trai của Lý Ngân Nhật Lý Xương Phổ, Lý Xương Phổ nắm tóc Lý Uyển Cơ, giở mặt cô ấy lên cao, Lý Xương Phổ lạnh lùng nói: Mày có thể đến được đây, còn có đồng bọn khác hay không?
Lý Uyển Cơ thở thống khổ, cô ấy cắn chặt đôi môi không nói một lời.
Lý Xương Phổ nói: Không nói? Được! Gã móc súng lục ra để ở trên trán Lý Uyển Cơ: Tao cho mày một cơ hội.
Lý Uyển Cơ mắt phượng trợn tròn, lạnh lùng nói: Mày chết đi!
Lý Xương Phổ cười ha hả một tiếng, gã bỗng nhiên thay đổi họng súng, nhắm ngay cái trán Thôi Tái Nguyên bắn một phát, một súng nát đầu, máu tươi và óc phun ra khắp nơi, hai gã binh sĩ Bắc Triều Tiên bên cạnh của Thôi Tái Nguyên bị văng đầy mặt, hai người rùng mình xoay người lại nôn mửa ra.
Lý Xương Phổ nói: Xử lý cái xác!
Trương Dương bắt đầu cảm thấy chuyện này không đơn giản, từ tình huống vừa rồi mà xem, quân đội Bắc Triều Tiên hẳn là có chuẩn bị, cũng không phải là hoàn toàn không biết gì về hành động của bọn họ, cái này không phải một dấu hiệu tốt, hai gã Binh sĩ Bắc Triều Tiên mỗi người kéo một chân Thôi Tái Nguyên, đem hắn mang đi, trên mặt đất tha ra một vết máu thật dài, làm cho nhìn thấy mà giật mình.
Trương dương ghé vào trên đường ống, âm thầm suy tư, chuyện này ngay từ đầu đã không thuận lợi, mục đích khác biệt quyết định hành động của bọn họ, trong quá trình tất nhiên xuất hiện tranh chấp, cái này rõ ràng là sai lầm. Lý Uyển Cơ bị bắt, Thôi Tái Nguyên bị giết, còn có một Triệu Hách không biết tình huống làm sao, Trương Dương nhớ tới vừa rồi Lý Uyển Cơ sắp đặt bom, cúi đầu nhìn lại, thấy trái bom Lý Uyển Cơ trước đó đặt của bị Bắc Triều Tiên phát hiện, một gã chuyên gia phá bom đang khẩn trương tiến hành dỡ bỏ.
Trương Dương lặng lẽ bò dọc theo đường ống sát đến phía trên của Lý Xương Phổ, hắn bỗng nhiên từ phía trên nhảy xuống phía dưới, trước khi đối phương chưa kịp làm ra phản ứng, đánh cho vệ binh của đối phương ngã xuống đất, sau đó dùng súng để ở đầu của Lý Xương Phổ, lạnh lùng nói: Buông cô ấy ra!
Lý Xương Phổ sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười ha ha, hắn không hề sợ hãi nhìn Trương Dương: Bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở sau, mày là người Trung Quốc?
Trương Dương cười cười nói: Có quan hệ với mày sao? Hắn khống chế tay cảu Lý Xương Phổ, họng súng chỉ vào ót gã, ý bảo binh sĩ Bắc Triều Tiên buông Lý Uyển Cơ ra.
Lý Uyển Cơ vừa được tự do, liền một quyền đánh ngã binh sĩ Bắc Triều Tiên bên cạnh, Trương Dương đem ảnh chụp Lệ Phù giơ lên trước mắt Lý Xương Phổ : Mang tao đi tìm cô ấy!
Lý Xương Phổ gật đầu nói: Tốt! Hắn phất phất tay, ý bảo binh sĩ Bắc Triều Tiên xung quanh lui đến một bên, sau đó mang theo Trương Dương đi hướng thang máy.
Trương Dương khống chế Lý Xương Phổ đồng thời cũng lưu ý động tĩnh của Lý Uyển Cơ, Lý Uyển Cơ và Lý Ngân Nhật có thù giết cha, phải đề phòng cô ấy gây bất lợi đối với Lý Xương Phổ. Cũng may Lý Uyển Cơ cũng không có ý hại Lý Xương Phổ.
Lý Xương Phổ nói: Mày là gì của nó?
Trương Dương nói: Không liên quan đến mày.
Lý Xương Phổ cười nói: Vì một con đàn bà, mạo hiểm tính mạng chạy đến đây, đáng giá sao?
Trương Dương dùng súng chỉ vào đầu gã: Bớt nói nhãm với tao, nếu như cô ấy có gì không hay xảy ra, tao sẽ hỏi tội mày.
Lý Xương Phổ thở dài, nhấn nút xuống tầng ba, thang máy đi tới tầng ngầm thứ ba, xung quanh rất yên tĩnh, binh lính phụ trách canh gác nhận được thông báo của Lý Xương Phổ tất cả đều đã rút lui, đi trước hai mươi mét, gặp một cửa sắt, Lý Xương Phổ nói: Nó ở phòng giam số bảy.
Lý Uyển Cơ nói: Chỉ cần mày dám đùa giỡn, tao bắn chết mày.
Lý Xương Phổ nói: Nếu như tao có chuyện gì, bọn mày cho rằng có thể trốn được ra ngoài?
Lý Uyển Cơ nói: Nếu như tao không muốn trốn ra?
Trương Dương nhìn Lý Uyển Cơ, phát giác thù hận trong mắt của cô ấy thiêu đốt càng ngày càng mạnh, Trương Dương nói: Trước cứu người rồi nói!
Một gã binh sĩ Bắc Triều Tiên mở cửa phòng giam số bảy, Trương Dương đem Lý Xương Phổ giao cho Lý Uyển Cơ, hắn cấp tốc đi vào, thấp giọng nói: Lệ Phù!
Góc tường có một người đang cuộn tròn trong cái chăn màu trắng, Trương Dương lớn tiếng nói: Lệ Phù!
Bóng trắng vẫn không nhúc nhích, Trương Dương đi qua, động vào vai của cô ấy, khiến cho cô ấy xoay người lại, thấy khuôn mặt đã thối rữa, người căn trước mắt bản không phải Lệ Phù.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận kinh hô, Lý Uyển Cơ ôm đầu ngã xuống đất, tên binh sĩ Bắc Triều Tiên cấp tốc đóng cửa phòng lại, cùng lúc đó, khói độc màu xanh từ bốn phương tám hướng bay ra.
GPS của Lý Uyển Cơ biện ra bản đồ kết cấu của trung tâm nghiên cứu, Trương Dương liếc liếc mắt, tuy rằng cái bản đồ kết cấu rất đơn giản, thế nhưng Nam Triều Tiên có thể lấy được cũng đã vô cùng khó.
Thôi Tái Nguyên chỉ chỉ bản đồ kết cấu, ý bảo phía trước tới phạm vi của máy quay, khiến cho Trương Dương đi phòng giám sát, hắn và Lý Uyển Cơ tiếp tục đi trước.
Trương Dương gật đầu, hắn bước đi hướng phòng giám sát. Bởi vì mặc Bắc Triều Tiên quân phục, Trương Dương cũng không có tận lực che giấu hành tung, đi tới cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Cửa phòng từ bên trong mở ra, một người binh sĩ Bắc Triều Tiên đang ngáp có chút bất mãn nói không ngừng cái gì, Trương Dương ngẩng đầu, sắc bén ánh mắt làm tên binh sĩ kia hoảng sợ, vẻ buồn ngủ biến mất sạch sẽ, Trương Dương chụp lấy yết hầu của hắn, một gã binh sĩ ngồi ở bên trong cuống quít lấy súng trên bàn, Trương Dương vung tay lên, một đạo kim quang bắn vào ngực hắn.
Trương Dương thẳng thắn giải quyết hai gã binh sĩ, đi tới trước hệ thống giám sát, trên bàn điều khiển có tất cả mười màn hình, hiển thị tình huống nội bộ bên trong trung tâm nghiên cứu, Trương Dương rất nhanh thì tìm được Thôi Tái Nguyên và Lý Uyển Cơ, bọn họ hai người dọc theo con đường đến hướng thang máy.
Trương dương cấp tốc xem lướt qua màn hình, thấy bên trong biểu hiện một phòng họp, một đám quân nhân đang họp, không ngờ rằng đã trễ thế này mà đám quân nhân vẫn không có nghỉ ngơi. Trương Dương đến đây mục đích chính là vì nghĩ cách cứu Lệ Phù, nhưng khiến cho hắn thất vọng chính là, trong hệ thống giám sát cũng không có tìm được Lệ Phù, xem ra chổ giam giữ Lệ Phù cũng không nằm trong phạm vi giám sát, hắn tắt nguồn điện, sau đó rời khỏi phòng giám sát.
Thôi Tái Nguyên thông qua bộ đàm thông báo cho Trương Dương vị trí của bọn họ, Trương Dương đi theo chỉ dẫn, thấy phía trước cánh cửa có khóa mật mã và giọng nói cũng bị bọn họ mở thành công, Thôi Tái Nguyên và Lý Uyển Cơ đều ẩn thân tại góc, thấy Trương Dương nghênh ngang đi tới, cuống quít phất tay, Trương Dương đi tới bên cạnh Thôi Tái Nguyên, Thôi Tái Nguyên thấp giọng nói: Phía trước hẳn là trung tâm nghiên cứu, tôi phụ trách yểm hộ, các người hai người đi vào bố trí bom.
Trong lòng Trương Dương nói các người không phải đến đây tìm kiếm bằng chứng Bắc Triều Tiên nghiên cứu chế tạo vũ khí sinh hóa sao? Sao lại muốn cho nổ nơi này? Thôi Tái Nguyên nói: Mau chóng hành động.
Trương Dương nhíu nhíu mày nói: Hình như người ra lệnh hẳn là tôi, tôi tới nơi này chính là vì cứu người, hiện tại bóng người đều không tìm được, các người muốn đặt bom, làm gì?
Hành động vừa mới bắt đầu cũng đã xuất hiện tranh chấp, cái này không phải dấu hiệu tốt, Thôi Tái Nguyên nói: Nơi này là trung tâm nghiên cứu vũ khí sinh hóa của bọn họ, chỉ cần nghiên phát thành công sẽ tạo thành uy hiếp rất lớn đối với hòa bình thế giới, chúng tôi đến đây có nhiệm vụ chủ yếu chính là muốn phá hủy trung tâm nghiên cứu.
Trương đại quan nhân không khỏi có chút phát hỏa, mẹ kiếp đám Triều Tiên này, lại có thể lợi dụng mình, hắn cười lạnh nói: Cút mẹ cái hòa bình thế giới ấy đi, hôm nay tôi đến đây chính là vì cứu người, cái gì vũ khí sinh hóa không liên quan đến tôi.
Lý Uyển Cơ đã đem bom hẹn giờ đặt lên tường.
Trương đại quan nhân trong lòng giận, cái đám Triều Tiên này trở mặt còn nhanh hơn là mình lật sách nữa. Nói là hợp tác, nhưng chạy đến đây biến thành làm theo ý mình, thuận lợi tìm được trung tâm nghiên cứu sinh hóa, người ta sẽ cho nổ, cái gọi là tìm kiếm chứng cứ, bắt Niết Nhật Khoa Phu toàn bộ cpm mẹ nó đều là vô nghĩa, mục đích chân chính chính là muốn phá hủy nơi này, đem Kim Cốc tận diệt, cặn bã cũng không chừa lại.
Trương Dương túm lấy cái cổ Thôi Tái Nguyên, nghiến răng nói: Trước khi tôi đem người cứu ra, chỉ cần anh dám nổ bom, có tin hay không tôi cho anh sống không bằng chết.
Thôi Tái Nguyên vẻ mặt không sợ: Tham gia nhiệm vụ lần này, tôi sẽ không dự định sống trở lại, vì giữ gìn hòa bình thế giới, hi sinh của tôi là đáng giá.
Trương đại quan nhân cười lạnh nói: Với cái bộ dạng của anh, còn con mẹ nó hòa bình thế giới, anh muốn giữ gìn, có thể có năng lực sao?
Lý Uyển Cơ móc súng lục ra, muốn nhắm vào Trương Dương, bị Trương Dương xoay người lại một cước đá vào cổ tay, tay cầm không được súng, rơi xuống mặt đất, lúc này xa xa truyền đến tiếng bước chân.
Ba người tạm thời dừng lại tranh chấp, tìm chổ bí mật núp vào, bọn họ vừa trốn đi, một tiểu đội mười người đi qua bên cạnh bọn họ, Thôi Tái Nguyên và Trương Dương nhìn lẫn nhau, chờ đám người đi qua, Thôi Tái Nguyên hướng Lý Uyển Cơ một thủ thế, hai người đồng thời đi đến hướng thang máy, xem ra đã quyết định muốn quyết liệt cùng Trương Dương, mọi người làm theo ý mình.
Nếu như sớm biết rằng sẽ phát sinh loại tình huống này, Trương đại quan nhân nói cái gì cũng sẽ không hợp tác với đám đặc công Nam Triều Tiên, mục đích của bọn họ là hủy diệt chổ này, mà Trương Dương muốn cứu người, tranh chấp là không thể tránh được.
Thôi Tái Nguyên vừa mở cửa thang máy, đang chuẩn bị tiến vào, thấy trong thang máy xuất hiện sáu gã binh sĩ Bắc Triều Tiên, giơ họng súng nhắm ngay bọn họ.
Thôi Tái Nguyên và Lý Uyển Cơ đều là ngẩn ra, bọn họ căn bản không có nghĩ rằng mình sẽ bại lộ nhanh như vậy.
Tiểu đội vừa rồi đi cũng cấp tốc chạy trở về, hơn mười binh sĩ Bắc Triều Tiên từ bốn phương tám hướng vây quanh Thôi Tái Nguyên và Lý Uyển Cơ, Trương đại quan nhân thấy thế không ổn, dùng Bích Hổ Du Tường leo lên phía trên, ẩn thân vào đường ống. Xuyên qua khe nhìn xuống phía dưới, thấy một gã quan quân Bắc Triều Tiên mặc áo khoác màu xanh dưới vòng vây của bốn gã quân nhân đến đây, hắn đi tới trước mặt Lý Uyển Cơ, cái miệng huyên thuyên nói một câu, từ biểu tình nhìn như đang chửi bới cái gì, sau đó một quyền hung hăng đánh vào bụng của Lý Uyển Cơ. Lý Uyển Cơ đau đến cúi người xuống, hô hấp trở nên trắc trở.
Tên quan quân kia chính là con trai của Lý Ngân Nhật Lý Xương Phổ, Lý Xương Phổ nắm tóc Lý Uyển Cơ, giở mặt cô ấy lên cao, Lý Xương Phổ lạnh lùng nói: Mày có thể đến được đây, còn có đồng bọn khác hay không?
Lý Uyển Cơ thở thống khổ, cô ấy cắn chặt đôi môi không nói một lời.
Lý Xương Phổ nói: Không nói? Được! Gã móc súng lục ra để ở trên trán Lý Uyển Cơ: Tao cho mày một cơ hội.
Lý Uyển Cơ mắt phượng trợn tròn, lạnh lùng nói: Mày chết đi!
Lý Xương Phổ cười ha hả một tiếng, gã bỗng nhiên thay đổi họng súng, nhắm ngay cái trán Thôi Tái Nguyên bắn một phát, một súng nát đầu, máu tươi và óc phun ra khắp nơi, hai gã binh sĩ Bắc Triều Tiên bên cạnh của Thôi Tái Nguyên bị văng đầy mặt, hai người rùng mình xoay người lại nôn mửa ra.
Lý Xương Phổ nói: Xử lý cái xác!
Trương Dương bắt đầu cảm thấy chuyện này không đơn giản, từ tình huống vừa rồi mà xem, quân đội Bắc Triều Tiên hẳn là có chuẩn bị, cũng không phải là hoàn toàn không biết gì về hành động của bọn họ, cái này không phải một dấu hiệu tốt, hai gã Binh sĩ Bắc Triều Tiên mỗi người kéo một chân Thôi Tái Nguyên, đem hắn mang đi, trên mặt đất tha ra một vết máu thật dài, làm cho nhìn thấy mà giật mình.
Trương dương ghé vào trên đường ống, âm thầm suy tư, chuyện này ngay từ đầu đã không thuận lợi, mục đích khác biệt quyết định hành động của bọn họ, trong quá trình tất nhiên xuất hiện tranh chấp, cái này rõ ràng là sai lầm. Lý Uyển Cơ bị bắt, Thôi Tái Nguyên bị giết, còn có một Triệu Hách không biết tình huống làm sao, Trương Dương nhớ tới vừa rồi Lý Uyển Cơ sắp đặt bom, cúi đầu nhìn lại, thấy trái bom Lý Uyển Cơ trước đó đặt của bị Bắc Triều Tiên phát hiện, một gã chuyên gia phá bom đang khẩn trương tiến hành dỡ bỏ.
Trương Dương lặng lẽ bò dọc theo đường ống sát đến phía trên của Lý Xương Phổ, hắn bỗng nhiên từ phía trên nhảy xuống phía dưới, trước khi đối phương chưa kịp làm ra phản ứng, đánh cho vệ binh của đối phương ngã xuống đất, sau đó dùng súng để ở đầu của Lý Xương Phổ, lạnh lùng nói: Buông cô ấy ra!
Lý Xương Phổ sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười ha ha, hắn không hề sợ hãi nhìn Trương Dương: Bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở sau, mày là người Trung Quốc?
Trương Dương cười cười nói: Có quan hệ với mày sao? Hắn khống chế tay cảu Lý Xương Phổ, họng súng chỉ vào ót gã, ý bảo binh sĩ Bắc Triều Tiên buông Lý Uyển Cơ ra.
Lý Uyển Cơ vừa được tự do, liền một quyền đánh ngã binh sĩ Bắc Triều Tiên bên cạnh, Trương Dương đem ảnh chụp Lệ Phù giơ lên trước mắt Lý Xương Phổ : Mang tao đi tìm cô ấy!
Lý Xương Phổ gật đầu nói: Tốt! Hắn phất phất tay, ý bảo binh sĩ Bắc Triều Tiên xung quanh lui đến một bên, sau đó mang theo Trương Dương đi hướng thang máy.
Trương Dương khống chế Lý Xương Phổ đồng thời cũng lưu ý động tĩnh của Lý Uyển Cơ, Lý Uyển Cơ và Lý Ngân Nhật có thù giết cha, phải đề phòng cô ấy gây bất lợi đối với Lý Xương Phổ. Cũng may Lý Uyển Cơ cũng không có ý hại Lý Xương Phổ.
Lý Xương Phổ nói: Mày là gì của nó?
Trương Dương nói: Không liên quan đến mày.
Lý Xương Phổ cười nói: Vì một con đàn bà, mạo hiểm tính mạng chạy đến đây, đáng giá sao?
Trương Dương dùng súng chỉ vào đầu gã: Bớt nói nhãm với tao, nếu như cô ấy có gì không hay xảy ra, tao sẽ hỏi tội mày.
Lý Xương Phổ thở dài, nhấn nút xuống tầng ba, thang máy đi tới tầng ngầm thứ ba, xung quanh rất yên tĩnh, binh lính phụ trách canh gác nhận được thông báo của Lý Xương Phổ tất cả đều đã rút lui, đi trước hai mươi mét, gặp một cửa sắt, Lý Xương Phổ nói: Nó ở phòng giam số bảy.
Lý Uyển Cơ nói: Chỉ cần mày dám đùa giỡn, tao bắn chết mày.
Lý Xương Phổ nói: Nếu như tao có chuyện gì, bọn mày cho rằng có thể trốn được ra ngoài?
Lý Uyển Cơ nói: Nếu như tao không muốn trốn ra?
Trương Dương nhìn Lý Uyển Cơ, phát giác thù hận trong mắt của cô ấy thiêu đốt càng ngày càng mạnh, Trương Dương nói: Trước cứu người rồi nói!
Một gã binh sĩ Bắc Triều Tiên mở cửa phòng giam số bảy, Trương Dương đem Lý Xương Phổ giao cho Lý Uyển Cơ, hắn cấp tốc đi vào, thấp giọng nói: Lệ Phù!
Góc tường có một người đang cuộn tròn trong cái chăn màu trắng, Trương Dương lớn tiếng nói: Lệ Phù!
Bóng trắng vẫn không nhúc nhích, Trương Dương đi qua, động vào vai của cô ấy, khiến cho cô ấy xoay người lại, thấy khuôn mặt đã thối rữa, người căn trước mắt bản không phải Lệ Phù.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận kinh hô, Lý Uyển Cơ ôm đầu ngã xuống đất, tên binh sĩ Bắc Triều Tiên cấp tốc đóng cửa phòng lại, cùng lúc đó, khói độc màu xanh từ bốn phương tám hướng bay ra.
/2583
|