Rất nhiều kế hoạch của Trương Dương đều bị quấy rầy, đầu tiên là Margaret đột nhiên muốn trở về Tĩnh An, sau đó là bộ tổ chức bảo hắn ngày kia đi Tân Hải báo danh, hai chuyện hoàn toàn nhiễu loạn tiết tấu của Trương Dương, lúc đầu hắn còn đáp ứng Lương Thành Long đêm nay hẹn vài người bạn gặp mặt, hiện tại chỉ có thể bỏ, rời bộ tổ chức, Trương Dương lập tức gọi điện thoại cho Lương Thành Long, đem chuyện gặp mặt hủy bỏ, Lương Thành Long bên kia nói thật ra rất thẳng thắn, bảo Trương Dương cứ bận chuyện của mình, chờ sau khi xong xuôi, mấy người bọn họ tất cả đều đi Tân Hải, tiệc tiễn đưa trực tiếp diễn ra huyện Tân Hải, vậy mới có vẻ thành tâm thành ý.
Trương đại quan nhân đối với hành động của những người bạn này vẫn là tương đối cảm động, chuyện bên này vừa dặn dò xong, lại lái ô tô vội vã chạy tới khu nội thành mới, tới khu nội thành mới hắn cũng không có trực tiếp đi đến Thu Hà Cổ Tự, bởi vì thời gian còn sớm, hắn trước đi dạo qua một vòng ban chỉ huy khu nội thành mới, mắt thấy muốn đi, nói thế nào cũng phải đi về nói với mọi người.
Chiếc địa hổ của Trương Dương chạy đến ban chỉ huy, Chu Sơn Hổ lập tức đi tới: Chủ nhiệm Trương, tôi nghe nói ngài muốn điều đi? Chu Sơn Hổ lúc nói những lời này mũi hơi cay lại, hắn có thể có tất cả ngày hôm nay đều là Trương Dương trợ giúp, hắn cũng quyết định chủ ý cả đời này theo Trương Dương, nhưng không ngờ rằng biên chế của mình vừa giải quyết, Trương Dương lại phải đi người tôn kính nhất, ở trong lòng hắn cũng là Trương Dương.
Trương Dương gật đầu cười nói: Tin tức rất linh thông!
Chu Sơn Hổ nói: Tôi đã nghĩ rồi, anh đi đâu tôi đi đó, tôi làm tài xế cho anh.
Trương Dương nói: Đừng khách khí, bên này công tác của cậu còn chưa có ổn định, không thể đi, hơn nữa, cậu làm tài xế cho tôi, ai lái xe cho Tần bí thư. Tôi đào góc tường của ai cũng không thể đào của Tần bí thư. Trương đại quan nhân những lời này thật ra là nói thật, công tác bên này của Tần Thanh cũng vừa khai triển, vạn sự khởi đầu nan, chính là lúc cần người, hắn giành với ai cũng không thể giành với đàn bà của mình! Thương còn thương không kịp nữa là.
Chu Sơn Hổ nói: Nhưng. . .
Trương Dương nói: Nhưng cái gì mà nhưng? Cậu hiện tại vừa có bạn gái, nếu như đi theo tôi, không phải là ở riêng? Thành thật ở yên, từ từ biểu hiện. Cậu mà đi, người khác chen chân vào, đến lúc đó cậu ngay cả muốn khóc cũng không kịp.
Chu Sơn Hổ không nói.
Trương Dương cười vỗ vỗ vai hắn, đi đến lầu, hắn đi phòng làm việc của Thường Lăng Phong. Thường Lăng Phong thấy hắn tiến đến, đứng lên nói: Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không tới đâu.
Trương Dương nói: Tôi là người tuyệt tình như vậy sao?
Thường Lăng Phong nói: Tôi phát hiện mình từ đầu đến cuối đều theo bước chân của cậu, tới cuối cùng, luôn luôn bị cậu ném đi.
Trương Dương nở nụ cười ha ha: Đó là bởi vì cậu đi quá chậm!
Thường Lăng Phong nói: Tôi đi Phong Trạch làm xây dựng sân bay với cậu, bên kia cậu liền phủi mông đi Nam Tích làm đại hội tỉnh, chờ tôi đi qua giúp cậu xây dựng sân thể dục, cậu lại tới Đông Giang làm khu nội thành mới, lúc đầu tôi muốn cáo lão hồi hương. Cậu cưỡng bức lợi dụ đem tôi bắt cóc qua nơi này, bên này cái mông tôi còn chưa kịp ngồi nóng ghế, cậu lại đổi chổ, chủ nhiệm Trương, chúng ta có thể đừng lăn qua lăn lại nhau như thế không? Cậu không mệt, nhưng tôi mệt.
Trương Dương cười nói: Cho nên lần này tôi đi một mình, tôi không dự định lăn qua lăn lại cậu nữa.
Thường Lăng Phong nói: Cậu là không có ý đào góc tường của Tần bí thư?
Trương đại quan nhân cười hắc hắc, đừng xem Thường Lăng Phong bình thường không nói. Nhưng trong lòng rõ ràng lắm, có câu là khán phá đừng nói phá, Thường Lăng Phong chưa bao giờ nói cái gì nhằm vào quan hệ của hắn và Tần Thanh. Trương đại quan nhân gật đầu nói: Lúc đầu tôi muốn rời xa Đông Giang, không muốn công tác dưới mắt của Tống bí thư, nhưng không ngờ rằng lần này bọn họ lại làm như thế, đem tôi tới Tân Hải làm đội viên cứu hỏa.
Thường Lăng Phong cười nói: Thành phố Bắc Cảng có tiếng xấu vô cùng tốt, tài nguyên tốt như vậy. Khiến cho tổng giá trị sản xuất đếm ngược trong toàn bộ tỉnh, phỏng chừng trong tỉnh đã muốn đem Bắc Cảng khai đao từ sớm, lần này hoả hoạn của Bắc Cảng là một cơ hội đúng lúc.
Trương Dương nói: Tôi cũng không phải đi làm bí thư thị ủy Bắc Cảng, tôi là đi vào trong làm bí thư huyện uỷ huyện Tân Hải.
Thường Lăng Phong nói: Cậu quay đầu lại nhìn, cậu tới nơi nào, bí thư thị ủy không bị lật hả?
Hắn vừa nói như thế, Trương Dương cẩn thận suy xét, thật đúng là có chuyện như vậy, hắn lật Hồng Vĩ Cơ tại Giang thành, bí thư thị ủy Hứa Thường Đức cũng bị hắn cho xuống ngựa, hắn đi Nam Tích, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên thành phố Nam Tích té ghế. Bất quá cũng có ngoại lệ, ít nhất hiện tại bí thư thị uỷ Đông Giang Lương Thiên Chính không có chuyện. Trương Dương lập tức đưa ra kháng nghị nói: Bí thư Lương không phải êm đẹp?
Thường Lăng Phong nói: Kiều bí thư không phải đi?
Trương đại quan nhân mở to hai mắt nhìn: Cái đệch, Kiều bí thư đi liên quan gì đến tôi? Cũng không phải tôi làm ông ấy đi.
Thường Lăng Phong cười nói: Tôi coi như đã nhìn ra, cậu đúng là sao rủi, đi tới đâu gây họa đến do, lần này đi Bắc Cảng còn không biết muốn làm ra chuyện gì. Cậu không muốn công tác tại chổ Tống bí thư quản lý, tôi thấy hẳn là Tống bí thư không muốn cậu ở lại Đông Giang mới đúng, ai cũng không muốn giữ lại một sao rủi bên người, lỡ như cậu gây họa cho ông ấy thì làm sao bây giờ?
Trương đại quan nhân không nói chuyện, trong đầu nghĩ Thường Lăng Phong nói, bỗng nhiên nở nụ cười ha ha.
Thường Lăng Phong nói: Cậu đừng cười, dù sao lần này tôi cũng không đi theo cậu!
Trương Dương nói: Tôi không cho cậu đi theo tôi, tôi biết cậu luyến tiếc Chương Duệ Dung, cho nên tôi quyết định giúp người thành đạt.
Thường Lăng Phong đứng dậy đi pha trà cho Trương Dương.
Trương Dương nhưng nói: Tôi còn phải đi địa phương khác, cậu cứ bận việc, tuy rằng cậu có thể không đi theo tôi, thế nhưng nếu như tôi gặp cái gì không giải quyết được, cậu phải giúp tôi ra chủ ý.
Thường Lăng Phong nói: Dựa vào cái gì? Nhiều năm như vậy, cậu đã cho tôi một phân tiền công nào chưa?
Trương Dương nói: Vợ của cậu đều là tôi giúp cậu tìm trở về, cái tình cảm này, cả đời cậu cũng trả không xong! Trương đại quan nhân lúc đi ra gặp Chương Duệ Dung, hắn cười cười không nói chuyện, từ khi Trương Dương sản sinh lòng nghi ngờ đối với Chương Bích Quân, ngay cả đối với Chương Duệ Dung hắn cũng cảnh giác, Trương Dương không có nóng lòng đem Thường Lăng Phong tới Tân Hải cũng có lo lắng phương diện này.
Trương Dương lại đi bắt chuyện với mấy vị lãnh đạo chủ yếu, Tần Thanh ngày hôm nay đi thành phố họp cũng không ở tại đơn vị, Trương Dương cuối cùng đi tới phòng làm việc của Thường Hải Tâm, Thường chủ nhiệm một người ngồi đối diện máy vi tính, Trương Dương ho khan một tiếng, mới khiến cho cô ấy chú ý.
Thường Hải Tâm thấy Trương Dương đột nhiên xuất hiện trước mắt, lộ ra một mạt mỉm cười, bất quá trong nụ cười rõ ràng mang theo ưu thương, Trương Dương đem cửa phòng đóng lại, chậm rãi đi tới thân thể của cô : Thường chủ nhiệm bận rộn thật! Lúc nói, tay tự nhiên rơi vào đầu vai của cô ấy, Thường Hải Tâm đưa tay đánh một cái vào tay của hắn, nhỏ giọng nói: Thành thật chút!
Trương đại quan nhân cho tới bây giờ vẫn đều là một người không thành thật, đầu dò xét qua, hôn một cái lên môi của Thường Hải Tâm nhanh như điện, Thường Hải Tâm mặt cười mắc cở đỏ bừng, có chút lo lắng nhìn phương hướng cửa phòng, vững tin không có khả năng bị thấy mới thở ra một hơi nói: Lúc nào đi?
Trương Dương nói: Ngày hôm nay đi Tĩnh An, ngày kia chính thức đến nhận chức.
Thường Hải Tâm gật đầu, nhỏ giọng nói: Sau này sẽ bình thường trở về sao?
Trương Dương nói: Sẽ!
Hắn nhẹ giọng nói: Hay là chờ anh ở bên kia đứng vững gót chân, thì đem em điều qua.
Thường Hải Tâm lắc đầu nói: Em đi qua làm gì, hơn nữa, em đối với công tác hiện nay rất thoả mãn, chị Thanh bên cạnh cũng cần người.
Trương Dương nói: Vậy anh cần ai tới thỏa mãn hả?
Thường Hải Tâm tức giận đưa tay nhéo một cái lên người hắn.
Trương Dương nhân cơ hội nắm tay nhỏ của cô ấy, nhẹ giọng nói: Nói thật, em có đi không hả?
Không đi!
Trương Dương thở dài nói: Vậy em không đi, tôi có thể đi! Hắn xoay người đi đến hướng ngoài cửa.
Thường Hải Tâm không ngờ rằng hắn nói đi là đi: Này!
Trương Dương đi hai bước lại quay đầu, cười nói: Sao? Vẫn là luyến tiếc anh?
Thường Hải Tâm thở dài một hơi nói: Vậy thì phải làm thế nào đây? Sớm biết như vậy, không bằng em ở lại Nam Tích.
Trương Dương đi tới trước cửa, đem cửa phòng khóa lại từ bên trong, trở lại bên cạnh Thường Hải Tâm, một tay ôm lấy cô ấy vào trong lòng, Thường Hải Tâm cố sức ôm cái cổ của hắn, kiễng đầu ngón chân gần như điên cuồng mà hôn môi của hắn, nhỏ giọng nói: Em rất luyến tiếc anh!
Trương Dương cười nói: Cũng không phải vừa đi là không trở về, yên tâm đi, sau này, có thời gian sẽ Đông Giang.
Thường Hải Tâm để tay ở cái trán của hắn: Đây chính là anh nói!
Trương Dương gật đầu.
Thường Hải Tâm vươn ngón út, Trương Dương vươn ngón út cùng cô ấy móc ngoéo : Thông đồng rõ như ban ngày!
Đây là ngoéo tay giữ lời hứa, một trăm năm không được đổi!
…………………………
Margaret và Lâm Tú đều tin phật, lúc Trương Dương chạy tới, bọn họ đã cùng Tam Bảo hòa thượng tham quan xong Thu Hà Cổ Tự di chỉ, hiện tại đang nghe Tuệ Không pháp sư giảng kinh.
Trương Dương không có hứng thú đối với loại sự tình này, trở ra, thấy lão thái thái nghe rất chuyên chú, cũng không có ý tứ quấy rối bọn họ, lặng lẽ đem Tam Bảo kêu ra.
Vẻ mặt tươi cười của Tam Bảo theo Trương Dương đi tới trong viện, hiện nay cái khối đất này là chỗ di chỉ của Thu Hà Cổ Tự, cũng là muốn xác định bộ phận bảo lưu, hiện nay công trình trùng kiến của Thu Hà tự còn bị vây trong trạng thái đình công, qua mười lăm công nhân mới có thể trở về.
Trương Dương nói: Thế nào? Công trình lúc nào có thể làm xong?
Tam Bảo nói: Phỏng chừng sang đầu năm.
Trương Dương gật đầu nói: Tam Bảo à, anh phải đem chuyện này làm cho tốt, cần phải bảo đảm chất lượng bảo lượng hoàn thành xây dựng, sau này, tôi sẽ không phụ trách chuyện bên này.
Tam Bảo lấy làm kinh hãi, hỏi qua Trương Dương, mới biết được chuyện hắn đã bị điều đến Tân Hải. Tam Bảo không muốn Trương Dương đi, hắn vẫn đều đem Trương Dương là chỗ dựa vững chắc của mình, tại Đông Giang mặc kệ ầm ĩ xảy ra chuyện gì, chỉ cần Trương Dương có mặt, hắn có người tâm phúc, Trương Dương khẳng định sẽ cho hắn chỗ dựa, nhưng Trương Dương mới ở mấy tháng lại muốn đi, Tam Bảo cũng biết loại chuyện này không phải mình có thể giữ lại, thở dài nói: Chủ nhiệm Trương, ngài vừa đi, sau này tôi ở Đông Giang sẽ đưa mắt không quen.
Trương Dương cười nói: Cái gì mà đưa mắt không quen? Anh là một người xuất gia, sớm nên tứ đại giai không, lời này nếu như cho Tuệ Không pháp sư nghe được, khẳng định trách phạt anh diện bích đấy.
Trương đại quan nhân đối với hành động của những người bạn này vẫn là tương đối cảm động, chuyện bên này vừa dặn dò xong, lại lái ô tô vội vã chạy tới khu nội thành mới, tới khu nội thành mới hắn cũng không có trực tiếp đi đến Thu Hà Cổ Tự, bởi vì thời gian còn sớm, hắn trước đi dạo qua một vòng ban chỉ huy khu nội thành mới, mắt thấy muốn đi, nói thế nào cũng phải đi về nói với mọi người.
Chiếc địa hổ của Trương Dương chạy đến ban chỉ huy, Chu Sơn Hổ lập tức đi tới: Chủ nhiệm Trương, tôi nghe nói ngài muốn điều đi? Chu Sơn Hổ lúc nói những lời này mũi hơi cay lại, hắn có thể có tất cả ngày hôm nay đều là Trương Dương trợ giúp, hắn cũng quyết định chủ ý cả đời này theo Trương Dương, nhưng không ngờ rằng biên chế của mình vừa giải quyết, Trương Dương lại phải đi người tôn kính nhất, ở trong lòng hắn cũng là Trương Dương.
Trương Dương gật đầu cười nói: Tin tức rất linh thông!
Chu Sơn Hổ nói: Tôi đã nghĩ rồi, anh đi đâu tôi đi đó, tôi làm tài xế cho anh.
Trương Dương nói: Đừng khách khí, bên này công tác của cậu còn chưa có ổn định, không thể đi, hơn nữa, cậu làm tài xế cho tôi, ai lái xe cho Tần bí thư. Tôi đào góc tường của ai cũng không thể đào của Tần bí thư. Trương đại quan nhân những lời này thật ra là nói thật, công tác bên này của Tần Thanh cũng vừa khai triển, vạn sự khởi đầu nan, chính là lúc cần người, hắn giành với ai cũng không thể giành với đàn bà của mình! Thương còn thương không kịp nữa là.
Chu Sơn Hổ nói: Nhưng. . .
Trương Dương nói: Nhưng cái gì mà nhưng? Cậu hiện tại vừa có bạn gái, nếu như đi theo tôi, không phải là ở riêng? Thành thật ở yên, từ từ biểu hiện. Cậu mà đi, người khác chen chân vào, đến lúc đó cậu ngay cả muốn khóc cũng không kịp.
Chu Sơn Hổ không nói.
Trương Dương cười vỗ vỗ vai hắn, đi đến lầu, hắn đi phòng làm việc của Thường Lăng Phong. Thường Lăng Phong thấy hắn tiến đến, đứng lên nói: Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không tới đâu.
Trương Dương nói: Tôi là người tuyệt tình như vậy sao?
Thường Lăng Phong nói: Tôi phát hiện mình từ đầu đến cuối đều theo bước chân của cậu, tới cuối cùng, luôn luôn bị cậu ném đi.
Trương Dương nở nụ cười ha ha: Đó là bởi vì cậu đi quá chậm!
Thường Lăng Phong nói: Tôi đi Phong Trạch làm xây dựng sân bay với cậu, bên kia cậu liền phủi mông đi Nam Tích làm đại hội tỉnh, chờ tôi đi qua giúp cậu xây dựng sân thể dục, cậu lại tới Đông Giang làm khu nội thành mới, lúc đầu tôi muốn cáo lão hồi hương. Cậu cưỡng bức lợi dụ đem tôi bắt cóc qua nơi này, bên này cái mông tôi còn chưa kịp ngồi nóng ghế, cậu lại đổi chổ, chủ nhiệm Trương, chúng ta có thể đừng lăn qua lăn lại nhau như thế không? Cậu không mệt, nhưng tôi mệt.
Trương Dương cười nói: Cho nên lần này tôi đi một mình, tôi không dự định lăn qua lăn lại cậu nữa.
Thường Lăng Phong nói: Cậu là không có ý đào góc tường của Tần bí thư?
Trương đại quan nhân cười hắc hắc, đừng xem Thường Lăng Phong bình thường không nói. Nhưng trong lòng rõ ràng lắm, có câu là khán phá đừng nói phá, Thường Lăng Phong chưa bao giờ nói cái gì nhằm vào quan hệ của hắn và Tần Thanh. Trương đại quan nhân gật đầu nói: Lúc đầu tôi muốn rời xa Đông Giang, không muốn công tác dưới mắt của Tống bí thư, nhưng không ngờ rằng lần này bọn họ lại làm như thế, đem tôi tới Tân Hải làm đội viên cứu hỏa.
Thường Lăng Phong cười nói: Thành phố Bắc Cảng có tiếng xấu vô cùng tốt, tài nguyên tốt như vậy. Khiến cho tổng giá trị sản xuất đếm ngược trong toàn bộ tỉnh, phỏng chừng trong tỉnh đã muốn đem Bắc Cảng khai đao từ sớm, lần này hoả hoạn của Bắc Cảng là một cơ hội đúng lúc.
Trương Dương nói: Tôi cũng không phải đi làm bí thư thị ủy Bắc Cảng, tôi là đi vào trong làm bí thư huyện uỷ huyện Tân Hải.
Thường Lăng Phong nói: Cậu quay đầu lại nhìn, cậu tới nơi nào, bí thư thị ủy không bị lật hả?
Hắn vừa nói như thế, Trương Dương cẩn thận suy xét, thật đúng là có chuyện như vậy, hắn lật Hồng Vĩ Cơ tại Giang thành, bí thư thị ủy Hứa Thường Đức cũng bị hắn cho xuống ngựa, hắn đi Nam Tích, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên thành phố Nam Tích té ghế. Bất quá cũng có ngoại lệ, ít nhất hiện tại bí thư thị uỷ Đông Giang Lương Thiên Chính không có chuyện. Trương Dương lập tức đưa ra kháng nghị nói: Bí thư Lương không phải êm đẹp?
Thường Lăng Phong nói: Kiều bí thư không phải đi?
Trương đại quan nhân mở to hai mắt nhìn: Cái đệch, Kiều bí thư đi liên quan gì đến tôi? Cũng không phải tôi làm ông ấy đi.
Thường Lăng Phong cười nói: Tôi coi như đã nhìn ra, cậu đúng là sao rủi, đi tới đâu gây họa đến do, lần này đi Bắc Cảng còn không biết muốn làm ra chuyện gì. Cậu không muốn công tác tại chổ Tống bí thư quản lý, tôi thấy hẳn là Tống bí thư không muốn cậu ở lại Đông Giang mới đúng, ai cũng không muốn giữ lại một sao rủi bên người, lỡ như cậu gây họa cho ông ấy thì làm sao bây giờ?
Trương đại quan nhân không nói chuyện, trong đầu nghĩ Thường Lăng Phong nói, bỗng nhiên nở nụ cười ha ha.
Thường Lăng Phong nói: Cậu đừng cười, dù sao lần này tôi cũng không đi theo cậu!
Trương Dương nói: Tôi không cho cậu đi theo tôi, tôi biết cậu luyến tiếc Chương Duệ Dung, cho nên tôi quyết định giúp người thành đạt.
Thường Lăng Phong đứng dậy đi pha trà cho Trương Dương.
Trương Dương nhưng nói: Tôi còn phải đi địa phương khác, cậu cứ bận việc, tuy rằng cậu có thể không đi theo tôi, thế nhưng nếu như tôi gặp cái gì không giải quyết được, cậu phải giúp tôi ra chủ ý.
Thường Lăng Phong nói: Dựa vào cái gì? Nhiều năm như vậy, cậu đã cho tôi một phân tiền công nào chưa?
Trương Dương nói: Vợ của cậu đều là tôi giúp cậu tìm trở về, cái tình cảm này, cả đời cậu cũng trả không xong! Trương đại quan nhân lúc đi ra gặp Chương Duệ Dung, hắn cười cười không nói chuyện, từ khi Trương Dương sản sinh lòng nghi ngờ đối với Chương Bích Quân, ngay cả đối với Chương Duệ Dung hắn cũng cảnh giác, Trương Dương không có nóng lòng đem Thường Lăng Phong tới Tân Hải cũng có lo lắng phương diện này.
Trương Dương lại đi bắt chuyện với mấy vị lãnh đạo chủ yếu, Tần Thanh ngày hôm nay đi thành phố họp cũng không ở tại đơn vị, Trương Dương cuối cùng đi tới phòng làm việc của Thường Hải Tâm, Thường chủ nhiệm một người ngồi đối diện máy vi tính, Trương Dương ho khan một tiếng, mới khiến cho cô ấy chú ý.
Thường Hải Tâm thấy Trương Dương đột nhiên xuất hiện trước mắt, lộ ra một mạt mỉm cười, bất quá trong nụ cười rõ ràng mang theo ưu thương, Trương Dương đem cửa phòng đóng lại, chậm rãi đi tới thân thể của cô : Thường chủ nhiệm bận rộn thật! Lúc nói, tay tự nhiên rơi vào đầu vai của cô ấy, Thường Hải Tâm đưa tay đánh một cái vào tay của hắn, nhỏ giọng nói: Thành thật chút!
Trương đại quan nhân cho tới bây giờ vẫn đều là một người không thành thật, đầu dò xét qua, hôn một cái lên môi của Thường Hải Tâm nhanh như điện, Thường Hải Tâm mặt cười mắc cở đỏ bừng, có chút lo lắng nhìn phương hướng cửa phòng, vững tin không có khả năng bị thấy mới thở ra một hơi nói: Lúc nào đi?
Trương Dương nói: Ngày hôm nay đi Tĩnh An, ngày kia chính thức đến nhận chức.
Thường Hải Tâm gật đầu, nhỏ giọng nói: Sau này sẽ bình thường trở về sao?
Trương Dương nói: Sẽ!
Hắn nhẹ giọng nói: Hay là chờ anh ở bên kia đứng vững gót chân, thì đem em điều qua.
Thường Hải Tâm lắc đầu nói: Em đi qua làm gì, hơn nữa, em đối với công tác hiện nay rất thoả mãn, chị Thanh bên cạnh cũng cần người.
Trương Dương nói: Vậy anh cần ai tới thỏa mãn hả?
Thường Hải Tâm tức giận đưa tay nhéo một cái lên người hắn.
Trương Dương nhân cơ hội nắm tay nhỏ của cô ấy, nhẹ giọng nói: Nói thật, em có đi không hả?
Không đi!
Trương Dương thở dài nói: Vậy em không đi, tôi có thể đi! Hắn xoay người đi đến hướng ngoài cửa.
Thường Hải Tâm không ngờ rằng hắn nói đi là đi: Này!
Trương Dương đi hai bước lại quay đầu, cười nói: Sao? Vẫn là luyến tiếc anh?
Thường Hải Tâm thở dài một hơi nói: Vậy thì phải làm thế nào đây? Sớm biết như vậy, không bằng em ở lại Nam Tích.
Trương Dương đi tới trước cửa, đem cửa phòng khóa lại từ bên trong, trở lại bên cạnh Thường Hải Tâm, một tay ôm lấy cô ấy vào trong lòng, Thường Hải Tâm cố sức ôm cái cổ của hắn, kiễng đầu ngón chân gần như điên cuồng mà hôn môi của hắn, nhỏ giọng nói: Em rất luyến tiếc anh!
Trương Dương cười nói: Cũng không phải vừa đi là không trở về, yên tâm đi, sau này, có thời gian sẽ Đông Giang.
Thường Hải Tâm để tay ở cái trán của hắn: Đây chính là anh nói!
Trương Dương gật đầu.
Thường Hải Tâm vươn ngón út, Trương Dương vươn ngón út cùng cô ấy móc ngoéo : Thông đồng rõ như ban ngày!
Đây là ngoéo tay giữ lời hứa, một trăm năm không được đổi!
…………………………
Margaret và Lâm Tú đều tin phật, lúc Trương Dương chạy tới, bọn họ đã cùng Tam Bảo hòa thượng tham quan xong Thu Hà Cổ Tự di chỉ, hiện tại đang nghe Tuệ Không pháp sư giảng kinh.
Trương Dương không có hứng thú đối với loại sự tình này, trở ra, thấy lão thái thái nghe rất chuyên chú, cũng không có ý tứ quấy rối bọn họ, lặng lẽ đem Tam Bảo kêu ra.
Vẻ mặt tươi cười của Tam Bảo theo Trương Dương đi tới trong viện, hiện nay cái khối đất này là chỗ di chỉ của Thu Hà Cổ Tự, cũng là muốn xác định bộ phận bảo lưu, hiện nay công trình trùng kiến của Thu Hà tự còn bị vây trong trạng thái đình công, qua mười lăm công nhân mới có thể trở về.
Trương Dương nói: Thế nào? Công trình lúc nào có thể làm xong?
Tam Bảo nói: Phỏng chừng sang đầu năm.
Trương Dương gật đầu nói: Tam Bảo à, anh phải đem chuyện này làm cho tốt, cần phải bảo đảm chất lượng bảo lượng hoàn thành xây dựng, sau này, tôi sẽ không phụ trách chuyện bên này.
Tam Bảo lấy làm kinh hãi, hỏi qua Trương Dương, mới biết được chuyện hắn đã bị điều đến Tân Hải. Tam Bảo không muốn Trương Dương đi, hắn vẫn đều đem Trương Dương là chỗ dựa vững chắc của mình, tại Đông Giang mặc kệ ầm ĩ xảy ra chuyện gì, chỉ cần Trương Dương có mặt, hắn có người tâm phúc, Trương Dương khẳng định sẽ cho hắn chỗ dựa, nhưng Trương Dương mới ở mấy tháng lại muốn đi, Tam Bảo cũng biết loại chuyện này không phải mình có thể giữ lại, thở dài nói: Chủ nhiệm Trương, ngài vừa đi, sau này tôi ở Đông Giang sẽ đưa mắt không quen.
Trương Dương cười nói: Cái gì mà đưa mắt không quen? Anh là một người xuất gia, sớm nên tứ đại giai không, lời này nếu như cho Tuệ Không pháp sư nghe được, khẳng định trách phạt anh diện bích đấy.
/2583
|