Sở Yên Nhiên nói: Anh là một tên lừa đảo, đại lừa đảo!
Trương đại quan nhân nói: Em nói như vậy, anh quá thương tâm, tâm xuất gia làm hòa thượng đều có.
Sở Yên Nhiên cười nói: Anh đi làm đi, không sợ em ở bên cạnh miếu xây cái am ni cô, anh cứ việc đi làm! Cho dù anh làm hòa thượng cũng là một Hoa hòa thượng.
Trương đại quan nhân nở nụ cười ha ha.
Sở Yên Nhiên nói: Cười cái gì? Vẻ mặt dâm tiện!
Trương Dương nói: Vậy. . . tiểu hòa thượng nhà chúng ta cần gội đầu!
Sở Yên Nhiên ngộ ra ý tứ của hắn, mặt cười mắc cở đỏ bừng, nói: Cút đi! Em đang nói chính sự đấy?
Trương đại quan nhân nắm tay nhỏ của cô ấy nói: Không tin em sờ đi, tiểu hòa thượng đầu đều lớn rồi!
Mặc kệ nó có lớn hay không, đâu có chuyện gì liên quan tới em? Lúc nói, nhưng cảm giác tay của mình đã chạm được bộ phận nóng rực kiên quyết của Trương Dương, Sở Yên Nhiên xấu hổ cắn cắn môi anh đào nói: Anh biến thái, thích lộ như thế, thẳng thắn đi xem phim AV đi.
Trương đại quan nhân một tay ôm lấy Sở Yên Nhiên lên, quay một vòng tại chỗ, tàn bạo nói: Xú nha đầu, hôm nay em vừa gặp mặt đã khi dễa`, hiện tại anh sẽ cho em nếm thử sự lợi hại của anh.
Sở Yên Nhiên giống chim nhỏ kinh khủng co rúm lại trong lòng của hắn, đáng thương nói: Anh muốn như thế nào?
Trương đại quan nhân hung thần ác sát bàn trừng lớn hai mắt: Phạt em tám trăm roi!
Sở Yên Nhiên lắc đầu: Không nên. . . Không nên. . .
Trương đại quan nhân nhe răng cười nói: Hiện tại biết sợ đã muộn rồi!
……………………………………
Trương đại quan nhân là một người dư thừa tinh lực, Sở Yên Nhiên lúc tỉnh lại, thấy hắn đã ở bên ngoài dạy lão thái thái đánh quyền.
Trương Dương ngẩng đầu, vừa vặn thấy Sở Yên Nhiên, mái tóc của Sở Yên Nhiên hơi có chút mất trật tự, ửng hồng trên mặt cười vẫn không có rút đi, phong tư làm cho mê muội, nhớ tới cuồng loạn tối hôm qua, khóe môi của Trương đại quan nhân không khỏi lộ ra một nụ cười sâu xa.
Sở Yên Nhiên bị hắn nhìn làm cho xấu hổ khó dằn nổi, quay người lại trở về phòng.
Margaret được Trương Dương chỉ điểm đánh một bộ dưỡng sinh quyền, mỉm cười nói: Trương Dương, bộ quyền pháp con dạy cho bà thật sự rất không tồi, sau khi đánh xong, cảm giác tinh thần chấn hưng, dường như bà trẻ lại hơn mười tuổi.
Trương Dương cười nói: Bà ngoại, bộ quyền pháp này gọi là niên khinh phiêu lượng quyền, bà càng đánh càng trẻ tuổi, lần sau con gặp bà nói không chừng bà trở lại mười tám tuổi đấy.
Margaret hài lòng cười ha hả, bà ấy đương nhiên sẽ không tin tưởng lời của Trương Dương: Con đó, cũng là có thể nói, khó trách Yên Nhiên nhà chúng ta đối với con khăng khăng một mực như vậy.
Trương Dương nói: Bà ngoại, chúng ta nghỉ ngơi một chút, quay đầu lại chuẩn bị qua tiết nguyên tiêu.
Margaret nói: Bà nghĩ rồi, buổi trưa ngày hôm nay cả nhà chúng ta ăn bữa cơm, buổi tối hai đứa đi chơi đi, bà lớn tuổi rồi, nhịn không được, tiết nguyên tiêu nơi nơi đều là hoa đăng, không thiếu cái bóng đèn này.
Trương Dương cười ha hả nói: Bà ngoại, bà không phải bóng đèn, bà là mặt trời, không có bà chỉ dẫn, những vãn bối bọn họ sẽ không thấy rõ phương hướng.
Margaret mỉm cười nói: Lúc trước bà cũng lo lắng mấy đứa quá trẻ tuổi, nhưng sự thật chứng minh, mấy đứa đã trưởng thành, đã có năng lực đi để ý bất luận chuyện gì, bà đem tập đoàn giao cho Yên Nhiên, Yên Nhiên hiện tại làm rất khá, con bé từ thương, con từ chính, ai ai đều có một khối thiên địa của mình, tốt, các con làm rất khá.
Trương Dương nói: Bà ngoại, cảm ơn bà!
Cảm ơn bà cái gì?
Cảm ơn ngài đem Yên Nhiên tốt như vậy giao cho con.
Margaret cười nói: Không phải bà giao cho con, là con bé lựa chọn con!
Trương Dương trịnh trọng về phía Margaret nói: Bà ngoại, à yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tử tế với Yên Nhiên.
Margaret cười gật đầu nói: Bà tin tưởng, Trương Dương, con là một người trẻ tuổi xuất sắc, người có thể được lão già kia thích, nhất định là nhân trung tuấn kiệt.
Nhớ tới Sở lão gia tử đã ly thế, Trương đại quan nhân không khỏi thổn thức.
Margaret nói: Sinh mệnh con người luôn có ngày đi tới đầu cùng, bất luận kẻ nào cũng không thể ngoại lệ, Trương Dương, nhớ kỹ một câu nói của bà, nhất định phải quý trọng người bên cạnh, chuyên chú sự nghiệp đồng thời cũng không thể quên gia đình, lý tưởng của ai ai đều là cao thượng của, nhưng giữa hiện thực và lý tưởng vĩnh viễn tồn tại chênh lệch thật lớn như lòng sông so với mặt biển, bà là người Mỹ, bà cũng không phải đảng viên, suy nghĩ của bà có chút khác biệt, có thể bởi vì bà là một phụ nữ, bà thiếu khuyết ánh mắt rộng lớn, bà cho rằng, nếu như ai ai đều có thể đem mình quản được, đem người bên cạnh chiếu cố được, như vậy thế giới này sẽ tốt đẹp hơn hiện tại rất nhiều.
Trương Dương nở nụ cười: Bà ngoại, con rõ ràng ý của bà.
Margaret nhẹ giọng nói: Con chưa chắc hiểu, Yên Nhiên sở dĩ tiếp nhận tập đoàn nguyên nhân căn bản cũng là muốn phân ưu cho bà, con bé không muốn bà làm lụng vất vả quá mức, ở sâu trong nội tâm của con bé, là không muốn làm thương nghiệp.
Trương Dương gật đầu.
Margaret nói: Bà hiểu Yên Nhiên, bà biết, nguyện vọng lớn nhất của con bé cũng là gả cho con, ở nhà giúp chồng dạy con, rất kỳ quái, cháu gái của bà và lão già này lại có thể là một cô gái ôn nhu nhàn thục như thế.
Trương Dương lộ ra nụ cười hiểu ý.
Margaret nói: Hai người muốn cuối đi tới cùng nhau, không có khả năng chỉ có một người hi sinh, mà là muốn hai bên đều làm ra thông cảm và nhượng bộ, nếu như bà và lão già kia có thể sớm ngộ đến điểm này một chút, giữa hai người cũng sẽ không xa nhau nhiều năm như vậy.
Trương Dương nói: Bà ngoại, con rõ ràng, chuyện Tân Hải bên này làm tốt, con sẽ hoàn toàn rời khỏi, vô luận con có phải là người kinh thương không, con sẽ đều thử đem công tác của tập đoàn cho gánh chịu, để cho Yên Nhiên ở nhà giặt quần áo làm cơm sinh đứa nhỏ.
Margaret cười nói: Lúc này mới giống như một người đàn ông! Thái độ của Trương Dương khiến cho Margaret tin tưởng, Trương Dương là cam tâm vì Yên Nhiên buông tha sự nghiệp hiện có, điều này làm cho Margaret thật tình cảm thấy an ủi.
Tại Tĩnh An vượt qua tiết nguyên tiêu xong, mười sáu tháng giêng sáng sớm Trương Dương lái ô-tô đến huyện Tân Hải thành phố Bắc Cảng, bởi vì hắn và bộ trưởng bộ tổ chức Tiêu Nãi Vượng trước đó đã ước định rồi, ngày hôm nay là ngày đầu tiên hắn đi nhậm chức, vô luận như thế nào cũng không thể muộn.
Sở Yên Nhiên sớm thức dậy vì hắn làm tốt bữa sáng, tiễn hắn đến bên cạnh ô tô, lúc này mới lưu luyến không rời cáo biệt.
Trương Dương phát hiện một sự thật thú vị, vô luận hắn nói cho Sở Yên Nhiên chân tướng sự thật thế nào, nha đầu kia từ đầu đến cuối đều không tin hắn.
Bởi vì đi tương đối sớm, buổi trưa lúc một giờ, Trương Dương đã đi tới khu vực Bắc Cảng, Tân Hải ở vào phía đông bắc Bắc Cảng, phải đi qua thành phố Bắc Cảng, Trương Dương trước gọi một cú điện thoại cho Tiêu Nãi Vượng, không ngờ rằng Tiêu Nãi Vượng đã đến Bắc Cảng, hiện nay đang ở chính phủ thành phố Bắc Cảng, phụ trách mở tiệc chiêu đãi là thành viên lãnh đạo thành phố Bắc Cảng.
Tiêu Nãi Vượng nói: Cậu đi đến đại viện huyện uỷ Tân Hải chờ, chúng tôi đi qua.
Trong lòng Trương Dương nói lão Tiêu cũng không phúc hậu, hiện tại tôi ngay tại Bắc Cảng, cơm cũng chưa ăn, ông cũng không nói với tôi một tiếng, thuận tiện gặp mặt với thành viên lãnh đạo của thành phố Bắc Cảng. Xem ra Tiêu Nãi Vượng đem trình tự này trực tiếp giao cho tỉnh, hắn vốn tưởng rằng phải đi bộ tổ chức của thành phố Bắc Cảng bắt chuyện chứ.
Trước hai giờ Trương Dương đã đi tới huyện Tân Hải, khiến cho Trương Dương phiền muộn chính là, từ Bắc Cảng đi đến Tân Hải đường rất gồ ghề, bụi bặm, rõ ràng cũng là thiếu tu sửa, càng thái quá chính là, đường nát như thế, còn có hai trạm thu phí, Trương Dương lúc ở tại trạm thu phí Tân Hải, thấy hai chiếc xe trước đó tất cả đều miễn phí cho đi, tới hắn bị ngăn cản, Trương Dương nói: Sao phía trước không thu hả?
Quản lý viên lười biếng nhìn hắn một cái nói: Tôi nhận thức cậu sao?
Trương Dương lắc đầu.
Đều không nhận ra cậu, cậu đóng phí đi!
Trương đại quan nhân thật sự là mở to mắt ra, mẹ nó, một người thu phí viên lại có thể bố láo như thế, hôm nào chờ tôi rảnh rỗi xem tôi thu thập thế nào? Trương Dương cũng không tính toán, cho mười đồng vào huyện Tân Hải.
Huyện Tân Hải lưu cho Trương Dương ấn tượng đầu tiên cũng không nghèo, ít nhất bên trong có thể thấy vài căn nhà cao tầng, đường cũng rộng, nhưng toàn bộ thị trấn càng rõ ràng có một chổ đặc thù cũng là bẩn loạn, bụi bặm chồng chất khắp nơi trên đất, tùy ý đều có thể thấy hàng rong trên đường cái, bởi vì Tân Hải là thị trấn ven biển, bán hải sản không ít, nơi nơi đầy rẫy mùi vị cá tanh tôm thúi, xe vận tải, thậm chí xe ngựa đi lại trên đường, trật tự thông nhau hỏng bét, đèn xanh đèn đỏ thật ra có mấy cái, nhưng căn bản không người để ý tới.
Trước cửa chính phủ huyện ủy tương đối đỡ hơn, ít nhất không có giống chổ khác, bụi bặm chồng chất khắp nơi trên đất.
Trương Dương buổi trưa còn chưa có ăn, hắn ở ngoài đường tìm một quán ăn hải sản, sau khi đem xe dừng thì đi vào.
Bên trong có hai bàn, không tính là náo nhiệt, trong đại sảnh có nhiều hồ thủy tinh thả không ít hải sản, ông chủ quán đi tới trước bàn Trương Dương cười nói: Tiên sinh gọi cái gì?
Trương Dương cảm thấy đám người Tiêu Nãi Vượng sẽ tới, cười nói: Một chén canh! Tôi đang vội!
Ông chủ gật đầu, làm cho Trương Dương một chén canh hải sản, mùi vị không được tốt lắm, canh quá nước, ngay cả con tôm cũng bé tí tẹo, nhưng lúc tính tiền làm Trương Dương hoảng sợ, một chén canh muốn hắn 28 đồng, cho dù là tại Đông Giang tỉnh thành cũng không đắt như vậy, tại Xuân Dương bên kia tối đa cũng là tiêu chuẩn 5 đồng, Trương Dương suy nghĩ gặp phải hắc điếm, cũng không hé răng, tính tiền rời đi, lúc đi ra, ông chủ lại đuổi theo: Tiên sinh, tiền khăn ướt không tính, cậu cho hai đồng nữa.
Trương Dương gật đầu đem hai đồng tiền đưa ra, không nhịn được nói: Tiêu phí của Tân Hải các người rất cao!
Ông chủ cười cười nói: Cũng được thôi, dù sao quán của tôi cũng là tiêu phí tiền lương.
Trong lòng Trương Dương nói còn con mẹ nó tiêu phí tiền lương, dân chúng bình thường ai ăn nổi? Có thể nói ấn tượng đầu của Trương đại quan nhân đối với huyện Tân Hải là vô cùng không tốt, bẩn loạn, thương nhân ở đây cũng vô cùng gian trá, một chén canh muốn hắn ba mươi đồng, nếu như là l1uc trước, Trương đại quan nhân đã sớm đem đồ thừa trong chén canh đập vào mặt ông chủ quán, nhưng hiện tại phải khống chế được, mình là bí thư huyện uỷ, từ hôm nay, mình tận lực lấy đức thu phục người!
Trương đại quan nhân nói: Em nói như vậy, anh quá thương tâm, tâm xuất gia làm hòa thượng đều có.
Sở Yên Nhiên cười nói: Anh đi làm đi, không sợ em ở bên cạnh miếu xây cái am ni cô, anh cứ việc đi làm! Cho dù anh làm hòa thượng cũng là một Hoa hòa thượng.
Trương đại quan nhân nở nụ cười ha ha.
Sở Yên Nhiên nói: Cười cái gì? Vẻ mặt dâm tiện!
Trương Dương nói: Vậy. . . tiểu hòa thượng nhà chúng ta cần gội đầu!
Sở Yên Nhiên ngộ ra ý tứ của hắn, mặt cười mắc cở đỏ bừng, nói: Cút đi! Em đang nói chính sự đấy?
Trương đại quan nhân nắm tay nhỏ của cô ấy nói: Không tin em sờ đi, tiểu hòa thượng đầu đều lớn rồi!
Mặc kệ nó có lớn hay không, đâu có chuyện gì liên quan tới em? Lúc nói, nhưng cảm giác tay của mình đã chạm được bộ phận nóng rực kiên quyết của Trương Dương, Sở Yên Nhiên xấu hổ cắn cắn môi anh đào nói: Anh biến thái, thích lộ như thế, thẳng thắn đi xem phim AV đi.
Trương đại quan nhân một tay ôm lấy Sở Yên Nhiên lên, quay một vòng tại chỗ, tàn bạo nói: Xú nha đầu, hôm nay em vừa gặp mặt đã khi dễa`, hiện tại anh sẽ cho em nếm thử sự lợi hại của anh.
Sở Yên Nhiên giống chim nhỏ kinh khủng co rúm lại trong lòng của hắn, đáng thương nói: Anh muốn như thế nào?
Trương đại quan nhân hung thần ác sát bàn trừng lớn hai mắt: Phạt em tám trăm roi!
Sở Yên Nhiên lắc đầu: Không nên. . . Không nên. . .
Trương đại quan nhân nhe răng cười nói: Hiện tại biết sợ đã muộn rồi!
……………………………………
Trương đại quan nhân là một người dư thừa tinh lực, Sở Yên Nhiên lúc tỉnh lại, thấy hắn đã ở bên ngoài dạy lão thái thái đánh quyền.
Trương Dương ngẩng đầu, vừa vặn thấy Sở Yên Nhiên, mái tóc của Sở Yên Nhiên hơi có chút mất trật tự, ửng hồng trên mặt cười vẫn không có rút đi, phong tư làm cho mê muội, nhớ tới cuồng loạn tối hôm qua, khóe môi của Trương đại quan nhân không khỏi lộ ra một nụ cười sâu xa.
Sở Yên Nhiên bị hắn nhìn làm cho xấu hổ khó dằn nổi, quay người lại trở về phòng.
Margaret được Trương Dương chỉ điểm đánh một bộ dưỡng sinh quyền, mỉm cười nói: Trương Dương, bộ quyền pháp con dạy cho bà thật sự rất không tồi, sau khi đánh xong, cảm giác tinh thần chấn hưng, dường như bà trẻ lại hơn mười tuổi.
Trương Dương cười nói: Bà ngoại, bộ quyền pháp này gọi là niên khinh phiêu lượng quyền, bà càng đánh càng trẻ tuổi, lần sau con gặp bà nói không chừng bà trở lại mười tám tuổi đấy.
Margaret hài lòng cười ha hả, bà ấy đương nhiên sẽ không tin tưởng lời của Trương Dương: Con đó, cũng là có thể nói, khó trách Yên Nhiên nhà chúng ta đối với con khăng khăng một mực như vậy.
Trương Dương nói: Bà ngoại, chúng ta nghỉ ngơi một chút, quay đầu lại chuẩn bị qua tiết nguyên tiêu.
Margaret nói: Bà nghĩ rồi, buổi trưa ngày hôm nay cả nhà chúng ta ăn bữa cơm, buổi tối hai đứa đi chơi đi, bà lớn tuổi rồi, nhịn không được, tiết nguyên tiêu nơi nơi đều là hoa đăng, không thiếu cái bóng đèn này.
Trương Dương cười ha hả nói: Bà ngoại, bà không phải bóng đèn, bà là mặt trời, không có bà chỉ dẫn, những vãn bối bọn họ sẽ không thấy rõ phương hướng.
Margaret mỉm cười nói: Lúc trước bà cũng lo lắng mấy đứa quá trẻ tuổi, nhưng sự thật chứng minh, mấy đứa đã trưởng thành, đã có năng lực đi để ý bất luận chuyện gì, bà đem tập đoàn giao cho Yên Nhiên, Yên Nhiên hiện tại làm rất khá, con bé từ thương, con từ chính, ai ai đều có một khối thiên địa của mình, tốt, các con làm rất khá.
Trương Dương nói: Bà ngoại, cảm ơn bà!
Cảm ơn bà cái gì?
Cảm ơn ngài đem Yên Nhiên tốt như vậy giao cho con.
Margaret cười nói: Không phải bà giao cho con, là con bé lựa chọn con!
Trương Dương trịnh trọng về phía Margaret nói: Bà ngoại, à yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tử tế với Yên Nhiên.
Margaret cười gật đầu nói: Bà tin tưởng, Trương Dương, con là một người trẻ tuổi xuất sắc, người có thể được lão già kia thích, nhất định là nhân trung tuấn kiệt.
Nhớ tới Sở lão gia tử đã ly thế, Trương đại quan nhân không khỏi thổn thức.
Margaret nói: Sinh mệnh con người luôn có ngày đi tới đầu cùng, bất luận kẻ nào cũng không thể ngoại lệ, Trương Dương, nhớ kỹ một câu nói của bà, nhất định phải quý trọng người bên cạnh, chuyên chú sự nghiệp đồng thời cũng không thể quên gia đình, lý tưởng của ai ai đều là cao thượng của, nhưng giữa hiện thực và lý tưởng vĩnh viễn tồn tại chênh lệch thật lớn như lòng sông so với mặt biển, bà là người Mỹ, bà cũng không phải đảng viên, suy nghĩ của bà có chút khác biệt, có thể bởi vì bà là một phụ nữ, bà thiếu khuyết ánh mắt rộng lớn, bà cho rằng, nếu như ai ai đều có thể đem mình quản được, đem người bên cạnh chiếu cố được, như vậy thế giới này sẽ tốt đẹp hơn hiện tại rất nhiều.
Trương Dương nở nụ cười: Bà ngoại, con rõ ràng ý của bà.
Margaret nhẹ giọng nói: Con chưa chắc hiểu, Yên Nhiên sở dĩ tiếp nhận tập đoàn nguyên nhân căn bản cũng là muốn phân ưu cho bà, con bé không muốn bà làm lụng vất vả quá mức, ở sâu trong nội tâm của con bé, là không muốn làm thương nghiệp.
Trương Dương gật đầu.
Margaret nói: Bà hiểu Yên Nhiên, bà biết, nguyện vọng lớn nhất của con bé cũng là gả cho con, ở nhà giúp chồng dạy con, rất kỳ quái, cháu gái của bà và lão già này lại có thể là một cô gái ôn nhu nhàn thục như thế.
Trương Dương lộ ra nụ cười hiểu ý.
Margaret nói: Hai người muốn cuối đi tới cùng nhau, không có khả năng chỉ có một người hi sinh, mà là muốn hai bên đều làm ra thông cảm và nhượng bộ, nếu như bà và lão già kia có thể sớm ngộ đến điểm này một chút, giữa hai người cũng sẽ không xa nhau nhiều năm như vậy.
Trương Dương nói: Bà ngoại, con rõ ràng, chuyện Tân Hải bên này làm tốt, con sẽ hoàn toàn rời khỏi, vô luận con có phải là người kinh thương không, con sẽ đều thử đem công tác của tập đoàn cho gánh chịu, để cho Yên Nhiên ở nhà giặt quần áo làm cơm sinh đứa nhỏ.
Margaret cười nói: Lúc này mới giống như một người đàn ông! Thái độ của Trương Dương khiến cho Margaret tin tưởng, Trương Dương là cam tâm vì Yên Nhiên buông tha sự nghiệp hiện có, điều này làm cho Margaret thật tình cảm thấy an ủi.
Tại Tĩnh An vượt qua tiết nguyên tiêu xong, mười sáu tháng giêng sáng sớm Trương Dương lái ô-tô đến huyện Tân Hải thành phố Bắc Cảng, bởi vì hắn và bộ trưởng bộ tổ chức Tiêu Nãi Vượng trước đó đã ước định rồi, ngày hôm nay là ngày đầu tiên hắn đi nhậm chức, vô luận như thế nào cũng không thể muộn.
Sở Yên Nhiên sớm thức dậy vì hắn làm tốt bữa sáng, tiễn hắn đến bên cạnh ô tô, lúc này mới lưu luyến không rời cáo biệt.
Trương Dương phát hiện một sự thật thú vị, vô luận hắn nói cho Sở Yên Nhiên chân tướng sự thật thế nào, nha đầu kia từ đầu đến cuối đều không tin hắn.
Bởi vì đi tương đối sớm, buổi trưa lúc một giờ, Trương Dương đã đi tới khu vực Bắc Cảng, Tân Hải ở vào phía đông bắc Bắc Cảng, phải đi qua thành phố Bắc Cảng, Trương Dương trước gọi một cú điện thoại cho Tiêu Nãi Vượng, không ngờ rằng Tiêu Nãi Vượng đã đến Bắc Cảng, hiện nay đang ở chính phủ thành phố Bắc Cảng, phụ trách mở tiệc chiêu đãi là thành viên lãnh đạo thành phố Bắc Cảng.
Tiêu Nãi Vượng nói: Cậu đi đến đại viện huyện uỷ Tân Hải chờ, chúng tôi đi qua.
Trong lòng Trương Dương nói lão Tiêu cũng không phúc hậu, hiện tại tôi ngay tại Bắc Cảng, cơm cũng chưa ăn, ông cũng không nói với tôi một tiếng, thuận tiện gặp mặt với thành viên lãnh đạo của thành phố Bắc Cảng. Xem ra Tiêu Nãi Vượng đem trình tự này trực tiếp giao cho tỉnh, hắn vốn tưởng rằng phải đi bộ tổ chức của thành phố Bắc Cảng bắt chuyện chứ.
Trước hai giờ Trương Dương đã đi tới huyện Tân Hải, khiến cho Trương Dương phiền muộn chính là, từ Bắc Cảng đi đến Tân Hải đường rất gồ ghề, bụi bặm, rõ ràng cũng là thiếu tu sửa, càng thái quá chính là, đường nát như thế, còn có hai trạm thu phí, Trương Dương lúc ở tại trạm thu phí Tân Hải, thấy hai chiếc xe trước đó tất cả đều miễn phí cho đi, tới hắn bị ngăn cản, Trương Dương nói: Sao phía trước không thu hả?
Quản lý viên lười biếng nhìn hắn một cái nói: Tôi nhận thức cậu sao?
Trương Dương lắc đầu.
Đều không nhận ra cậu, cậu đóng phí đi!
Trương đại quan nhân thật sự là mở to mắt ra, mẹ nó, một người thu phí viên lại có thể bố láo như thế, hôm nào chờ tôi rảnh rỗi xem tôi thu thập thế nào? Trương Dương cũng không tính toán, cho mười đồng vào huyện Tân Hải.
Huyện Tân Hải lưu cho Trương Dương ấn tượng đầu tiên cũng không nghèo, ít nhất bên trong có thể thấy vài căn nhà cao tầng, đường cũng rộng, nhưng toàn bộ thị trấn càng rõ ràng có một chổ đặc thù cũng là bẩn loạn, bụi bặm chồng chất khắp nơi trên đất, tùy ý đều có thể thấy hàng rong trên đường cái, bởi vì Tân Hải là thị trấn ven biển, bán hải sản không ít, nơi nơi đầy rẫy mùi vị cá tanh tôm thúi, xe vận tải, thậm chí xe ngựa đi lại trên đường, trật tự thông nhau hỏng bét, đèn xanh đèn đỏ thật ra có mấy cái, nhưng căn bản không người để ý tới.
Trước cửa chính phủ huyện ủy tương đối đỡ hơn, ít nhất không có giống chổ khác, bụi bặm chồng chất khắp nơi trên đất.
Trương Dương buổi trưa còn chưa có ăn, hắn ở ngoài đường tìm một quán ăn hải sản, sau khi đem xe dừng thì đi vào.
Bên trong có hai bàn, không tính là náo nhiệt, trong đại sảnh có nhiều hồ thủy tinh thả không ít hải sản, ông chủ quán đi tới trước bàn Trương Dương cười nói: Tiên sinh gọi cái gì?
Trương Dương cảm thấy đám người Tiêu Nãi Vượng sẽ tới, cười nói: Một chén canh! Tôi đang vội!
Ông chủ gật đầu, làm cho Trương Dương một chén canh hải sản, mùi vị không được tốt lắm, canh quá nước, ngay cả con tôm cũng bé tí tẹo, nhưng lúc tính tiền làm Trương Dương hoảng sợ, một chén canh muốn hắn 28 đồng, cho dù là tại Đông Giang tỉnh thành cũng không đắt như vậy, tại Xuân Dương bên kia tối đa cũng là tiêu chuẩn 5 đồng, Trương Dương suy nghĩ gặp phải hắc điếm, cũng không hé răng, tính tiền rời đi, lúc đi ra, ông chủ lại đuổi theo: Tiên sinh, tiền khăn ướt không tính, cậu cho hai đồng nữa.
Trương Dương gật đầu đem hai đồng tiền đưa ra, không nhịn được nói: Tiêu phí của Tân Hải các người rất cao!
Ông chủ cười cười nói: Cũng được thôi, dù sao quán của tôi cũng là tiêu phí tiền lương.
Trong lòng Trương Dương nói còn con mẹ nó tiêu phí tiền lương, dân chúng bình thường ai ăn nổi? Có thể nói ấn tượng đầu của Trương đại quan nhân đối với huyện Tân Hải là vô cùng không tốt, bẩn loạn, thương nhân ở đây cũng vô cùng gian trá, một chén canh muốn hắn ba mươi đồng, nếu như là l1uc trước, Trương đại quan nhân đã sớm đem đồ thừa trong chén canh đập vào mặt ông chủ quán, nhưng hiện tại phải khống chế được, mình là bí thư huyện uỷ, từ hôm nay, mình tận lực lấy đức thu phục người!
/2583
|