Giọng phổ thông của Vũ Ý trở nên quá khích vì xấu hổ Trương bí thư, anh có thể nói chuyện đàng hoàng, không đùa giỡn lưu manh được không?
Trời đất chứng giám, Trương đại quan nhân căn bản sẽ không nghĩ tới đùa giỡn lưu manh, đùa giỡn lưu manh với nữ ký giả, cho hắn thêm một lá gan hắn cũng không dám, còn chưa có làm chuyện gì thì toàn quốc đều biết, nếu như thật sự đùa giỡn lưu manh, vậy cũng chịu không nổi!
Trương Dương thở dài nói: Vũ Ý, cô không rõ ràng ý của tôi.
Vũ Ý nói: Anh cứ nói ra, anh không nói sao tôi có thể rõ ràng?
Trương Dương nói: Tôi không muốn nổi danh!
Tôi đã biết!
Trương Dương nói: Tôi nói là tôi không muốn thông qua phương thức này để tuyên truyền!
Vũ Ý nói: Anh thật sự là chết một suy nghĩ, thời đại nào rồi, còn muốn làm chuyện tốt không để lại danh hả? Có quan viên nào không muốn vinh dự, rượu thơm cũng sợ ngõ nhỏ sâu, làm được nhiều chuyện, anh không tuyên truyền cũng không người biết.
Trương Dương nói: Tốt quá hoá dở, súng bắn chim đầu đàn, cây cao sẽ bị gió thổi ngã, những đạo lý này cô không nghe nói qua sao?
Nói cái gì, rất cao siêu, tôi nghe không hiểu.
Nâng chết người đó cô có hiểu chưa?
Vũ Ý không vui: Trương Dương, anh có ý gì? Không ngờ tôi giúp anh tuyên truyền là hãm hại anh? Cho dù tôi hảo tâm làm chuyện xấu, không công lao cũng có khổ lao chứ, đối đãi dù sao cũng phải nói chút lương tâm?
Trương Dương nghe cô ấy nói như vậy không nhịn được nở nụ cười: Được, tôi không có lương tâm được rồi chứ! Tôi cho tới bây giờ cũng không có phủ nhận cô là tốt với tôi, Vũ Ý, như vậy đi, từ hôm nay trở đi, cô cũng đừng giúp tôi tạo tin tức.
Vũ Ý nói: Vậy cũng không được, phỏng vấn bên đài truyền hình trung ương tôi đều đáp ứng giúp anh rồi, anh không thể bắt tôi không có biện pháp nói chuyện chứ?
Trương Dương nói: Tôi sẽ bồi thường.
Vũ Ý nói: Chuyện này anh không thể bồi thoừng, anh biết không? Tôi vất vả lắm mới gặp tin tức ưu tú như thế, dựa vào cái tin tức này, tôi có thể đường đường chính chính tiến vào đài truyền hình trung ương, anh từ chối phỏng vấn, tôi chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ?
Trương Dương cười khổ nói: Vũ Ý ơi Vũ Ý, không ngờ cô đem tôi trở thành vật tiến thân vào đài truyền hình trung ương!
Vũ Ý nói: Anh là tư liệu sống phỏng vấn của tôi, cũng là tác phẩm tốt nghiệp kiêu ngạo của tôi, từ ý nghĩa nào đó mà nói, tôi là từ trên người anh thu được một ít lợi ích, thế nhưng anh cũng không có hại. Quan hệ giữa chúng ta, nói trắng ra là cùng có lợi hỗ trợ cho nhau, hiện tại anh có tiếng có chiến tích, nhưng tôi vẫn chưa có thu hoạch, anh nói xem anh có phải đặc biệt không nói đạo lý, anh nói xem anh có phải là đặc biệt không có lương tâm?
Trương Dương phát hiện bản lĩnh già mồm át lẽ phải của Vũ Ý tuyệt đối nhất lưu, thảo nào cô ấy lựa chọn làm ký giả, Trương Dương nói: Là tôi không nói đạo lý, là tôi không có lương tâm, thế nhưng phỏng vấn của đài truyền hình trung ương vẫn là quên đi, khuôn mặt tôi không lớn như vậy, một người cán bộ cấp xử cũng được lên tin tức, tôi phiền đến hoảng rồi!
Vũ Ý nói: Anh cho dù không suy nghĩ vì tiền đồ của anh cũng phải nghĩ cho tiền đồ của tôi, còn nói là bạn bè, anh chỉ hi sinh một hồi, làm một lần phỏng vấn có cái gì? Cũng sẽ không thiếu một miếng thịt.
Trương Dương nói: Coi như hết, thật sự, tôi vừa tới Tân Hải không bao nhiêu ngày, công tác chính thức đều bận không xong, làm sao có thời giờ phỏng vấn, Vũ Ý, ý tốt của cô lòng ta xin lĩnh.
Nhưng tôi đã đáp ứng đài truyền hình trung ương rồi, anh bảo tôi phải ăn nói thế nào?
Trương Dương nói: Vậy có gì khó nói, cô nói cho bọn họ tôi không đồng ý, dù sao người xếp hàng chờ lên đài truyền hình trung ương cũng nhiều.
Vũ Ý nói: Sáng mai tôi đi tìm anh.
Trương đại quan nhân thở dài nói: Một đống chuyện lớn chờ tôi đi xử lý, ngày mai không rãnh.
Vũ Ý nói: Vậy hiện tại, chuyện này tôi cần phải nói rõ ràng với anh.
Trương Dương nói: Hôm nào rồi nói, ngày hôm nay tôi bận, cả ngày chưa nghỉ ngơi.”
Vũ Ý bên kia phát hỏa: Trương Dương, có ai kiêu ngạo như anh sao? Cũng may hiện tại anh chỉ mới là một người bí thư huyện uỷ, nếu như anh làm bí thư thị ủy, bí thư tỉnh uỷ, chắc là bắt cầu đến bầu trời mà đi rồi!
Trương Dương không nổi nóng, hắn cười nói: Vũ Ý, cô đừng nóng giận, tôi thật không phải cố ý từ chối, nếu không như vậy, chờ ngày mai tôi bận xong sẽ gọi điện thoại cho cô.
Vũ Ý nói: Con người tôi có một tính nôn nóng, đợi không được ngày mai, tôi lúc này đi Hải Dương Hoa Viên tìm anh.
Trương đại quan nhân vừa nghe trong lòng sợ hãi, tuy rằng hiện tại mới tám giờ, nhưng Vũ Ý đến đây cũng không phải chuyện tốt, cô nam quả nữ cùng một phòng, nơi này đều là đồng sự huyện ủy, để bị thấy còn không biết sẽ đồn ra tin tức gì. Trương đại quan nhân nói: Quá muộn, không tiện!
Vũ Ý nói: Anh là sợ người khác nói nhàn thoại, ảnh hưởng hình tượng quang huy của bí thư huyện uỷ sao?
Trương đại quan nhân nở nụ cười hắc hắc một tiếng nói: Cô thật đúng là thông minh, thật ra làm quan có khó xử của làm quan.
Quan lại thật đúng là đem mình thành một nhân vật! Vũ Ý đêm nay dường như ăn phải thuốc súng, tính tình không phải nóng nảy như bình thường.
Trương đại quan nhân đối với gái từ trước đến nay đều có tính tình rất tốt, hắn cũng biết Vũ Ý là một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, không có gì ý xấu, Trương Dương nói: Ngày mai tôi gọi điện thoại cho cô.
Vũ Ý nói: Không được, đêm nay phải nói rõ, anh biết cái gì gọi là thành Tiêu Hà bại cũng Tiêu Hà sao?
Cô có ý gì?
Vũ Ý nói: Cùng một tin tức lần thứ nhất đưa tin vì thấy việc nghĩa hăng hái làm xá mình cứu người, cũng có thể nói thành biểu hiện của chủ nghĩa anh hùng cá nhân yêu thích làm náo động thầm nghĩ chơi trội, không lấy đại cục làm trọng.
Trương đại quan nhân hít vào một hơi nói: Vũ Ý, sao cô trở mặt nhanh thế!
Cũng không phải do anh gây ra sao?
Trương Dương nói: Bà cô à, cô rốt cuộc muốn như thế nào?
Vũ Ý nói: Tôi còn ở khách sạn Công Hội, lúc này mới tám giờ mười lăm, anh không ngủ sớm như vậy, đến đây, tôi mời anh ăn hải sản nướng.
Trương đại quan nhân nói: Ép buộc, nhìn cô là một tiểu nha đầu, tôi không tính toán với cô.
Vũ Ý nghe ra hắn ăn xong mềm mại, nhất thời lại nở nụ cười hì hì, cơn tức của cô ấy tới nhanh đi cũng nhanh.
Trương đại quan nhân chỉ có thể chỉnh quần áo tề, mang kính đen, lái chiếc địa hổ chạy tới hướng khách sạn Công Hội.
Trên đường nhận được điện thoại của Tần Thanh, Tần Thanh cũng nhìn tin tức, chúc mừng hắn đi Tân Hải đánh trận chiến mở màn báo cáo thắng lợi.
Trương Dương nói: Chị Thanh, chị đúng là cho rằng lên tin tức là chuyện tốt?
Tần Thanh cười nói: Đương nhiên là chuyện tốt, chị và Hải Tâm cùng nhau xem, đoán xem hai người đang làm gì?
Trương đại quan nhân cười nói: Nhớ về em hả!
Nghĩ đẹp quá, bọn chị uống rượu chúc mừng em!
Một bên truyền đến âm thanh của Thường Hải Tâm: Trương bí thư, chúc mừng anh kỳ khai đắc thắng, chúc anh trên quan trường tại Bắc Cảng mọi việc đều thuận lợi, kế tiếp lên cao!
Trương đại quan nhân nói: Tôi cũng nhớ các người, lúc nào đến đây thăm tôi đi, chỉ cần đến đây, tôi toàn bộ hành trình tam bồi, bồi ăn bồi uống bồi ngủ! Tôi hiện tại một mình ngủ giường lớn hai mét, thật sự là rộng!
Tần Thanh bên kia đang mở loa ngoài, lời nói này của Trương Dương khiến cho mặt của Tần Thanh và Thường Hải Tâm đều đỏ bừng, tuy rằng giữa hai người bọn họ và Trương Dương từng có kinh nghiệm đồng giường cộng chẩm, nhưng này không thay đổi được tính tình rụt rè của các nàng. Thường Hải Tâm cúi đầu, Tần Thanh nói: Thấy tình hình em lập tức trở thành danh nhân toàn quốc, trở thành tấm gương cho cán bộ trẻ tuổi học tậm rồi.
Trương Dương nói: Em hiện tại đã có chút cảm giác chỗ cao không thắng được cái lạnh, chị Thanh, chị suy nghĩ giúp em, sao em càng muốn điệu thấp lại càng có chuyện cao điệu tìm tới vậy hả?
Tần Thanh nói: Chị cũng nói không rõ, có thể là ông trời đã định trước con người em cũng là không cách nào điệu thấp. Tần Thanh biết được Trương Dương đang lái xe, cũng không trò chuyện nhiều, bảo hắn lái xe chú ý an toàn, sau đó cúp điện thoại.
Trương đại quan nhân cất điện thoại vào, khách sạn Công Hội đã xuất hiện trong tầm nhìn, diện tích Tân Hải cũng không lớn, từ Hải Dương Hoa Viên lái xe đến bên này cũng chừng bảy tám phút.
Trương Dương thấy Vũ Ý đã từ trong khách sạn Công Hội đi ra, mặc áo lông màu đỏ, váy bó màu đen, da giày màu nâu đủ cao, hình thể của cô gái nhỏ đột phát ra hứng thú, cũng là vô cùng gợi cảm.
Trương Dương đem xe trực tiếp chạy đến bên người cô ấy, mở cửa xe.
Vũ Ý đi tới bên trong xe, ngồi xuống cạnh người lái, chà tay nói: Lạnh quá!
Trương Dương nói: Trời đang lạnh như vậy, cô không ở trong phòng ấm áp, cần gì phải muốn theo tôi lý luận, cái này không phải mình chịu tội sao?
Vũ Ý nói: Sợ cái gì? Dù sao ai cũng lạnh chứ không phải một mình tôi.
Trương Dương nở nụ cười ha ha, Vũ Ý cũng cười, chỉ vào chổ lóe đèn phía trước của: Quán nướng hải sản Lão Hổ! Ngày hôm qua tôi và Kỳ Sơn ăn rồi, rất không tồi.
Trương Dương nói: Ấy chà, hai người các người có tình huống gì hả? Đá tôi đi để đơn độc hẹn hò!
Vũ Ý cười nói: Ngày hôm nay không phải cũng đơn độc hẹn hò với anh sao, anh đừng có ghen, huề nhau!
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi ghen cái gì? Tôi là người chuẩn bị có vợ rồi.
Vũ Ý nói: Không cần nhấn mạnh thân phận của anh, sợ vị hôn thê của anh biết chúng ta cùng nhau ăn! Trương bí thư, con người anh sao có tâm nhãn nhỏ như vậy chứ, một chút hào hiệp cũng không có.
Trương Dương nói: Được rồi, tôi hào hiệp với cô một lần!
Hai người tới quán nướng hải sản, chỗ đó được dựng bởi một cái lều màu đỏ, bên trong đầy mùi khói, hai người tìm một chổ tương đối ít khói ngồi xuống, Vũ Ý gọi một phần rắn nướng, hơn mười con cá muối, vài xâu tai cá, lại muốn một phần thịt dê nướng, Trương Dương nói: Tôi ăn cơm xong rồi, không ăn vô nhiều như vậy.
Vũ Ý nói: Tôi còn chưa ăn mà!
Trương Dương thấy cô ấy ăn ngon miệng, đi ra xe đem chai Mao Đài hôm qua không uống cầm đến đây, rót một ly cho mình.
Vũ Ý ăn một hồi mới nói: Sao anh không nói lời nào?
Trương Dương uống một ngụm rượu nói: Nhìn cô ăn ngon quá.”
Vũ Ý nói: Tôi nói là sao anh không nói lời nào lại đi uống rượu giải sầu hả?
Trương đại quan nhân nói: Phiền!
Phiền tôi có phải không?
Trương Dương nói: Cô nói như thế nào cũng là một mỹ nữ, nhìn cảnh đẹp thì ý vui, phiền cô làm gì, phàm là một người đàn ông bình thường đều sẽ không phiền cô, tôi còn tính là bình thường sao?
Vũ Ý nở nụ cười: Anh bình thường hay không đi hỏi Sở Yên Nhiên ấy, anh hỏi tôi gì chứ?
Cô ấy thật là dám nói, Trương đại quan nhân thiếu chút nữa sặc cả một ngụm rượu, ho khan một tiếng nói: Cô là con gái mà nói chuyện cũng không cấm kỵ?
Vũ Ý nói: Cấm kỵ cái gì? Nói một chút đều không được? Tôi đang làm gì? Ký giả! Tôi có quyền tự do ngôn luận.
Trời đất chứng giám, Trương đại quan nhân căn bản sẽ không nghĩ tới đùa giỡn lưu manh, đùa giỡn lưu manh với nữ ký giả, cho hắn thêm một lá gan hắn cũng không dám, còn chưa có làm chuyện gì thì toàn quốc đều biết, nếu như thật sự đùa giỡn lưu manh, vậy cũng chịu không nổi!
Trương Dương thở dài nói: Vũ Ý, cô không rõ ràng ý của tôi.
Vũ Ý nói: Anh cứ nói ra, anh không nói sao tôi có thể rõ ràng?
Trương Dương nói: Tôi không muốn nổi danh!
Tôi đã biết!
Trương Dương nói: Tôi nói là tôi không muốn thông qua phương thức này để tuyên truyền!
Vũ Ý nói: Anh thật sự là chết một suy nghĩ, thời đại nào rồi, còn muốn làm chuyện tốt không để lại danh hả? Có quan viên nào không muốn vinh dự, rượu thơm cũng sợ ngõ nhỏ sâu, làm được nhiều chuyện, anh không tuyên truyền cũng không người biết.
Trương Dương nói: Tốt quá hoá dở, súng bắn chim đầu đàn, cây cao sẽ bị gió thổi ngã, những đạo lý này cô không nghe nói qua sao?
Nói cái gì, rất cao siêu, tôi nghe không hiểu.
Nâng chết người đó cô có hiểu chưa?
Vũ Ý không vui: Trương Dương, anh có ý gì? Không ngờ tôi giúp anh tuyên truyền là hãm hại anh? Cho dù tôi hảo tâm làm chuyện xấu, không công lao cũng có khổ lao chứ, đối đãi dù sao cũng phải nói chút lương tâm?
Trương Dương nghe cô ấy nói như vậy không nhịn được nở nụ cười: Được, tôi không có lương tâm được rồi chứ! Tôi cho tới bây giờ cũng không có phủ nhận cô là tốt với tôi, Vũ Ý, như vậy đi, từ hôm nay trở đi, cô cũng đừng giúp tôi tạo tin tức.
Vũ Ý nói: Vậy cũng không được, phỏng vấn bên đài truyền hình trung ương tôi đều đáp ứng giúp anh rồi, anh không thể bắt tôi không có biện pháp nói chuyện chứ?
Trương Dương nói: Tôi sẽ bồi thường.
Vũ Ý nói: Chuyện này anh không thể bồi thoừng, anh biết không? Tôi vất vả lắm mới gặp tin tức ưu tú như thế, dựa vào cái tin tức này, tôi có thể đường đường chính chính tiến vào đài truyền hình trung ương, anh từ chối phỏng vấn, tôi chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ?
Trương Dương cười khổ nói: Vũ Ý ơi Vũ Ý, không ngờ cô đem tôi trở thành vật tiến thân vào đài truyền hình trung ương!
Vũ Ý nói: Anh là tư liệu sống phỏng vấn của tôi, cũng là tác phẩm tốt nghiệp kiêu ngạo của tôi, từ ý nghĩa nào đó mà nói, tôi là từ trên người anh thu được một ít lợi ích, thế nhưng anh cũng không có hại. Quan hệ giữa chúng ta, nói trắng ra là cùng có lợi hỗ trợ cho nhau, hiện tại anh có tiếng có chiến tích, nhưng tôi vẫn chưa có thu hoạch, anh nói xem anh có phải đặc biệt không nói đạo lý, anh nói xem anh có phải là đặc biệt không có lương tâm?
Trương Dương phát hiện bản lĩnh già mồm át lẽ phải của Vũ Ý tuyệt đối nhất lưu, thảo nào cô ấy lựa chọn làm ký giả, Trương Dương nói: Là tôi không nói đạo lý, là tôi không có lương tâm, thế nhưng phỏng vấn của đài truyền hình trung ương vẫn là quên đi, khuôn mặt tôi không lớn như vậy, một người cán bộ cấp xử cũng được lên tin tức, tôi phiền đến hoảng rồi!
Vũ Ý nói: Anh cho dù không suy nghĩ vì tiền đồ của anh cũng phải nghĩ cho tiền đồ của tôi, còn nói là bạn bè, anh chỉ hi sinh một hồi, làm một lần phỏng vấn có cái gì? Cũng sẽ không thiếu một miếng thịt.
Trương Dương nói: Coi như hết, thật sự, tôi vừa tới Tân Hải không bao nhiêu ngày, công tác chính thức đều bận không xong, làm sao có thời giờ phỏng vấn, Vũ Ý, ý tốt của cô lòng ta xin lĩnh.
Nhưng tôi đã đáp ứng đài truyền hình trung ương rồi, anh bảo tôi phải ăn nói thế nào?
Trương Dương nói: Vậy có gì khó nói, cô nói cho bọn họ tôi không đồng ý, dù sao người xếp hàng chờ lên đài truyền hình trung ương cũng nhiều.
Vũ Ý nói: Sáng mai tôi đi tìm anh.
Trương đại quan nhân thở dài nói: Một đống chuyện lớn chờ tôi đi xử lý, ngày mai không rãnh.
Vũ Ý nói: Vậy hiện tại, chuyện này tôi cần phải nói rõ ràng với anh.
Trương Dương nói: Hôm nào rồi nói, ngày hôm nay tôi bận, cả ngày chưa nghỉ ngơi.”
Vũ Ý bên kia phát hỏa: Trương Dương, có ai kiêu ngạo như anh sao? Cũng may hiện tại anh chỉ mới là một người bí thư huyện uỷ, nếu như anh làm bí thư thị ủy, bí thư tỉnh uỷ, chắc là bắt cầu đến bầu trời mà đi rồi!
Trương Dương không nổi nóng, hắn cười nói: Vũ Ý, cô đừng nóng giận, tôi thật không phải cố ý từ chối, nếu không như vậy, chờ ngày mai tôi bận xong sẽ gọi điện thoại cho cô.
Vũ Ý nói: Con người tôi có một tính nôn nóng, đợi không được ngày mai, tôi lúc này đi Hải Dương Hoa Viên tìm anh.
Trương đại quan nhân vừa nghe trong lòng sợ hãi, tuy rằng hiện tại mới tám giờ, nhưng Vũ Ý đến đây cũng không phải chuyện tốt, cô nam quả nữ cùng một phòng, nơi này đều là đồng sự huyện ủy, để bị thấy còn không biết sẽ đồn ra tin tức gì. Trương đại quan nhân nói: Quá muộn, không tiện!
Vũ Ý nói: Anh là sợ người khác nói nhàn thoại, ảnh hưởng hình tượng quang huy của bí thư huyện uỷ sao?
Trương đại quan nhân nở nụ cười hắc hắc một tiếng nói: Cô thật đúng là thông minh, thật ra làm quan có khó xử của làm quan.
Quan lại thật đúng là đem mình thành một nhân vật! Vũ Ý đêm nay dường như ăn phải thuốc súng, tính tình không phải nóng nảy như bình thường.
Trương đại quan nhân đối với gái từ trước đến nay đều có tính tình rất tốt, hắn cũng biết Vũ Ý là một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, không có gì ý xấu, Trương Dương nói: Ngày mai tôi gọi điện thoại cho cô.
Vũ Ý nói: Không được, đêm nay phải nói rõ, anh biết cái gì gọi là thành Tiêu Hà bại cũng Tiêu Hà sao?
Cô có ý gì?
Vũ Ý nói: Cùng một tin tức lần thứ nhất đưa tin vì thấy việc nghĩa hăng hái làm xá mình cứu người, cũng có thể nói thành biểu hiện của chủ nghĩa anh hùng cá nhân yêu thích làm náo động thầm nghĩ chơi trội, không lấy đại cục làm trọng.
Trương đại quan nhân hít vào một hơi nói: Vũ Ý, sao cô trở mặt nhanh thế!
Cũng không phải do anh gây ra sao?
Trương Dương nói: Bà cô à, cô rốt cuộc muốn như thế nào?
Vũ Ý nói: Tôi còn ở khách sạn Công Hội, lúc này mới tám giờ mười lăm, anh không ngủ sớm như vậy, đến đây, tôi mời anh ăn hải sản nướng.
Trương đại quan nhân nói: Ép buộc, nhìn cô là một tiểu nha đầu, tôi không tính toán với cô.
Vũ Ý nghe ra hắn ăn xong mềm mại, nhất thời lại nở nụ cười hì hì, cơn tức của cô ấy tới nhanh đi cũng nhanh.
Trương đại quan nhân chỉ có thể chỉnh quần áo tề, mang kính đen, lái chiếc địa hổ chạy tới hướng khách sạn Công Hội.
Trên đường nhận được điện thoại của Tần Thanh, Tần Thanh cũng nhìn tin tức, chúc mừng hắn đi Tân Hải đánh trận chiến mở màn báo cáo thắng lợi.
Trương Dương nói: Chị Thanh, chị đúng là cho rằng lên tin tức là chuyện tốt?
Tần Thanh cười nói: Đương nhiên là chuyện tốt, chị và Hải Tâm cùng nhau xem, đoán xem hai người đang làm gì?
Trương đại quan nhân cười nói: Nhớ về em hả!
Nghĩ đẹp quá, bọn chị uống rượu chúc mừng em!
Một bên truyền đến âm thanh của Thường Hải Tâm: Trương bí thư, chúc mừng anh kỳ khai đắc thắng, chúc anh trên quan trường tại Bắc Cảng mọi việc đều thuận lợi, kế tiếp lên cao!
Trương đại quan nhân nói: Tôi cũng nhớ các người, lúc nào đến đây thăm tôi đi, chỉ cần đến đây, tôi toàn bộ hành trình tam bồi, bồi ăn bồi uống bồi ngủ! Tôi hiện tại một mình ngủ giường lớn hai mét, thật sự là rộng!
Tần Thanh bên kia đang mở loa ngoài, lời nói này của Trương Dương khiến cho mặt của Tần Thanh và Thường Hải Tâm đều đỏ bừng, tuy rằng giữa hai người bọn họ và Trương Dương từng có kinh nghiệm đồng giường cộng chẩm, nhưng này không thay đổi được tính tình rụt rè của các nàng. Thường Hải Tâm cúi đầu, Tần Thanh nói: Thấy tình hình em lập tức trở thành danh nhân toàn quốc, trở thành tấm gương cho cán bộ trẻ tuổi học tậm rồi.
Trương Dương nói: Em hiện tại đã có chút cảm giác chỗ cao không thắng được cái lạnh, chị Thanh, chị suy nghĩ giúp em, sao em càng muốn điệu thấp lại càng có chuyện cao điệu tìm tới vậy hả?
Tần Thanh nói: Chị cũng nói không rõ, có thể là ông trời đã định trước con người em cũng là không cách nào điệu thấp. Tần Thanh biết được Trương Dương đang lái xe, cũng không trò chuyện nhiều, bảo hắn lái xe chú ý an toàn, sau đó cúp điện thoại.
Trương đại quan nhân cất điện thoại vào, khách sạn Công Hội đã xuất hiện trong tầm nhìn, diện tích Tân Hải cũng không lớn, từ Hải Dương Hoa Viên lái xe đến bên này cũng chừng bảy tám phút.
Trương Dương thấy Vũ Ý đã từ trong khách sạn Công Hội đi ra, mặc áo lông màu đỏ, váy bó màu đen, da giày màu nâu đủ cao, hình thể của cô gái nhỏ đột phát ra hứng thú, cũng là vô cùng gợi cảm.
Trương Dương đem xe trực tiếp chạy đến bên người cô ấy, mở cửa xe.
Vũ Ý đi tới bên trong xe, ngồi xuống cạnh người lái, chà tay nói: Lạnh quá!
Trương Dương nói: Trời đang lạnh như vậy, cô không ở trong phòng ấm áp, cần gì phải muốn theo tôi lý luận, cái này không phải mình chịu tội sao?
Vũ Ý nói: Sợ cái gì? Dù sao ai cũng lạnh chứ không phải một mình tôi.
Trương Dương nở nụ cười ha ha, Vũ Ý cũng cười, chỉ vào chổ lóe đèn phía trước của: Quán nướng hải sản Lão Hổ! Ngày hôm qua tôi và Kỳ Sơn ăn rồi, rất không tồi.
Trương Dương nói: Ấy chà, hai người các người có tình huống gì hả? Đá tôi đi để đơn độc hẹn hò!
Vũ Ý cười nói: Ngày hôm nay không phải cũng đơn độc hẹn hò với anh sao, anh đừng có ghen, huề nhau!
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi ghen cái gì? Tôi là người chuẩn bị có vợ rồi.
Vũ Ý nói: Không cần nhấn mạnh thân phận của anh, sợ vị hôn thê của anh biết chúng ta cùng nhau ăn! Trương bí thư, con người anh sao có tâm nhãn nhỏ như vậy chứ, một chút hào hiệp cũng không có.
Trương Dương nói: Được rồi, tôi hào hiệp với cô một lần!
Hai người tới quán nướng hải sản, chỗ đó được dựng bởi một cái lều màu đỏ, bên trong đầy mùi khói, hai người tìm một chổ tương đối ít khói ngồi xuống, Vũ Ý gọi một phần rắn nướng, hơn mười con cá muối, vài xâu tai cá, lại muốn một phần thịt dê nướng, Trương Dương nói: Tôi ăn cơm xong rồi, không ăn vô nhiều như vậy.
Vũ Ý nói: Tôi còn chưa ăn mà!
Trương Dương thấy cô ấy ăn ngon miệng, đi ra xe đem chai Mao Đài hôm qua không uống cầm đến đây, rót một ly cho mình.
Vũ Ý ăn một hồi mới nói: Sao anh không nói lời nào?
Trương Dương uống một ngụm rượu nói: Nhìn cô ăn ngon quá.”
Vũ Ý nói: Tôi nói là sao anh không nói lời nào lại đi uống rượu giải sầu hả?
Trương đại quan nhân nói: Phiền!
Phiền tôi có phải không?
Trương Dương nói: Cô nói như thế nào cũng là một mỹ nữ, nhìn cảnh đẹp thì ý vui, phiền cô làm gì, phàm là một người đàn ông bình thường đều sẽ không phiền cô, tôi còn tính là bình thường sao?
Vũ Ý nở nụ cười: Anh bình thường hay không đi hỏi Sở Yên Nhiên ấy, anh hỏi tôi gì chứ?
Cô ấy thật là dám nói, Trương đại quan nhân thiếu chút nữa sặc cả một ngụm rượu, ho khan một tiếng nói: Cô là con gái mà nói chuyện cũng không cấm kỵ?
Vũ Ý nói: Cấm kỵ cái gì? Nói một chút đều không được? Tôi đang làm gì? Ký giả! Tôi có quyền tự do ngôn luận.
/2583
|