Hạng Thành nói: Cẩn trọng làm việc cũng không có nghĩa là nhát gan, cẩn thẩn cũng không phải là sợ hãi, đồng chí là một lão cán bộ lâu năm, những việc này không cần tôi phải nhắc nhở.
Hứa Song Kì gật đầu.
Giám đốc sở tài chính huyện Tân Hải Triệu Hải Thanh vẻ mặt đau khổ, đáng thương nhìn Trương Dương nói: Bí thư Trương, huyện chúng ta thực không có nhiều tiền như vậy, năm ngoái tổng thu nhập tài chính toàn huyện chỉ đạt 85tr, quý đầu năm nay còn chưa tổng kết, nhưng xét theo tình hình trước mắt, cũng chỉ khoảng trên dưới 20tr. Nếu cả khu thành phố đổi đèn đường, mỗi lộ khẩu trọng yếu xây dựng thêm trạm cảnh giới, hoàn thiện công tác xanh hóa khu vực, chỉ tính đơn thuần mấy thứ này cũng cần ít nhất 10tr đồng, chúng ta lấy đâu ra khoản tiền này, thật là không lấy đâu ra... Triệu Hải Thanh sớm đã buồn khổ lắm rồi, bây giờ cả huyện trên dưới đều trông vào gã, ban ngàng nào cũng muốn có tiền, nhưng tài chính Tân Hải ba năm liên tiếp xảy ra bội chi, lương các ban ngành nhà nước tháng này cũng không biết có thể phát được không, mà cái vị huyện thái gia mới đến này lại đột ngột nghĩ ra ý muốn kì quái, muốn xây dựng lên thành phố, thử hỏi lấy đâu ra vốn đây?
Trương đại quan nhân trừng mắt: Cậu đảm nhiệm cái chức giám đốc sở tài chính thế nào vậy? 10tr đồng có phải là con số to tát gì đâu, chút tiền như vậy mà cũng không có sao?
Triệu Hải Thanh đáp: Bí thư Trương, tổng thu nhập tài chính của cả huyện mới có hơn 80tr, 10tr không phải là con số nhở đâu. Tôi không sợ phải nói thực với bí thư, vấn đề tiền lương các ban ngành tháng tới đã có vấn đề rồi.
Trương Dương nói: Tôi thấy thực buồn, trung tâm hành chính xây dựng to đẹp như này, các lãnh đạo huyện đều có biệt thự bờ biển riêng cho mình, bây giờ đồng chí lại bảo với tôi là không có tiền, tiều ở đâu?
Triệu Hải Thanh không nói lại được.
Trương Dương nói tiếp: Bây giờ khóc kể nể nghèo với tôi, sớm đã làm chuyện gì rồi? Có tiền xây dựng trung tâm hành chính, có tiền xây dựng biệt thự riêng, nếu lấy tiền đó ra đầu tư xây dựng thành phố, Tân Hải bây giờ có rơi vào tình trạng hỗn độn không chịu nổi như hiện nay không? Hả? Làm cái gì hả? Cái gì gọi là công trình bề mặt, công trình sĩ diệm hả, tôi thấy cái trung tâm hành chính to đùng kia mới là công trình bề mặt lớn nhất, một tòa nhà chính phủ huyện ủy lớn, xây dựn hoàng tráng như thế để làm gì hả? Một bí thư huyện ủy có cần thiết dùng tới một văn phong làm việc to như vậy không? Lại còn cả nơi ở của các lãnh đạo huyện nữa, lãnh đạo tỉnh bên trên cũng không hề được hưởng sự đãi ngộ như vậy. Trương đại quan nhân nổi giận, những lời này hắn đã để trong lòng nhiều ngày nay rồi, Triệu Hải Thanh không may lại nói đúng phải chỗ ngứa, một câu không có tiền đã trọc giận đến bí thư Trương.
Vất vả lắm mới đợi được Trương Dương bớt tức giận, Triệu Hải Thanh nói: Bí thư Trương, tòa hành chính này của chúng ta còn nợ người ta 30 mấy tr đồng!
Trương Dương chỉ về phía Triệu Hải Thanh, không nói gì, hắn tức giận đập tay xuống bàn một cái: Hồ đồ! Cái gì gọi là chủ thứ bất phân hả? Tôi muốn xây dựng 30 mấy trạm cảnh giới thì người khác bàn luận sau lưng, còn tòa nhà văn phòng đồ sộ này cần bao nhiêu tiền? Điện phí mỗi năm tiêu hao bao nhiêu, để duy trì hoạt động của tòa nhà này cần có bao nhiêu nhân viên? Dựa vào cái gì mà tài chính của huyện lại có thể đầu tư vào các vị quan chức nhà nước này, vì sao khi cần đầu tư tiền cho nhân dân, thì cậu lại không có tiền, người bên đó còn nói tôi làm những công trình bề mặt ư? Triệu Hải Thanh, cậu nghe rõ cho tôi, hãy tự mà nghĩ cách xoay sở, nội trong một tháng, đèn đường phải được thắp sáng hết, các trạm cảnh giới đại lộ trọng yếu phải được xây hoàn thiện, cậu không xoay sở được tiền, vậy không đáng làm giám đốc sở tài chính.
Triệu Hải Thành thật sự khóc không ra nước mắt, mẹ nó thế này thì bá đạo quá, mình chỉ là giám đốc sở tài chính, hắn lại coi mình như thần tài vậy? Thật là không có tiền, chả nhẽ hắn nghĩ in được ra tiền sao? Triệu Hải Thanh nói: Bí thư Trương, nếu bí thư nói vậy, tôi cũng không có cách nào cả, tôi không xoay được ra tiền, sổ sách tài chính của sở đều có đầy đủ, tôi thực không kiếm đâu ra.
Trương Dương đáp: Cho cậu ba ngày, hãy tự mình nghĩ cách.
Triệu Hai Thanh vẻ mặt đau khổ rời khỏi phòng làm việc của bí thư huyện ủy, viij bí thư Trương này thật là không quan tâm đạo lí gì hết, bảo mình đi đâu lấy tiền đây? Nếu như sỏ tài chính muốn lấy chút tiền thì cũng có, nhưng đó đều là để phát lương các các bộ, lẽ nào chỉ vì đèn đường và trạm cảnh giới phải cắt đứt khẩu phần tài chính của toàn bộ cán bộ sao? Tài chính thiếu thốn không thể đổ lỗi toàn bộ trách nhiệm lên đầu mình được chứ? Có trách thì cũng nên trách đám cán bộ này, ai bảo họ quản lí Tân Hải thành như vậy, nào là bội chi tài chính, lỗ vốn liên tục nhiềm năm.
Triệu Hải Thanh nói: Bí thư lưu, không phải là tôi kích động. Tôi thực là hết cách rồi, bí thư Trương phen này là muốn ép tôi đến đường cùng, tôi không có bản lĩnh ấy, tôi không thể xoay đâu ra tiền được. Ai có bản lĩnh đó thì đi là làm chức giám đốc sở tài chính này.
Lưu Kiện Thiết chau mày, ông nghe thấy thế thở dài nói: Anh Triệu à, vần đề tài chính của chúng ta thực sự là khó khăn như vậy à?
Triệu Hải Thanh lúc đi ra cũng chưa rời đi luôn, gã đến chỗ phó bí thư huyện ủy Lưu Kiến Thiết, bình thường quan hệ giữa hai người rất tốt, chịu đủ bụng tức từ chỗ Trương Dương, trong lòng Triệu Hải Thanh vô cùng tủi khổ, gã muốn tìm một người để tâm sự chút, phó bí thư huyện ủy Lưu Kiến Thiết lại thành lựa chọn tốt nhất.
Lưu Kiến Thiết nhẫn nại nghe Triệu Hải Thanh kể hết, y cũng chỉ có thể than thở cùng với Triệu Hải Thanh, đồng tình thì chỉ là đồng tình, y cũng không có cách gì, trước mặt Trương Dương, y cũng không có tiếng nói.
Triệu Hải Thành mặt đầy uất ức: Bí thư Lưu, bí thư nói xem, tôi đi đâu xoay ra tiền cho hắn bây giờ? Tình hình tài chính của huyện ta a cũng biết rõ, bội chi tài chính ba năm liên tiếp, sự việc cảng Phúc Long còn chưa làm xong, tôi là giám đốc sở tài chính chứ không phải là thần tài, tôi đi đâu kiếm ra bây giờ, bí thư Lưu, tôi đã cố gắng hết sức rồi.
Lưu Kiến Thiết nói: Trong cuộc họp thường ủy bí thư Trương đã trịnh trọng đưa ra chuyện cải thiện diện mạo của thành phố, chỉnh đốn trị an, việc đầu tiên phải làm là công trình chỉnh lí các tuyến đường và xanh hóa khu vực, việc này chắc chắn là phải làm theo xu thế, cậu là giám đốc sở tài chính, cậu ta là bí thư huyện ủy, cậu ta muốn cậu làm gì thì cậu làm là đúng thôi.
Lưu Kiến Thiết khuyên nhủ: Cậu Triệu, cậu đừng bị kích động quá, không giải quyết được vấn đề đâu.
Triệu Hải Thanh nói: Bí thư Lưu, không phải tôi bị kích động. Tôi hết cách rồi, bí thư Trương lần này là muốn ép tôi đến đường cùng, tôi không có bản lĩnh ấy, tôi không thể xoay đâu ra tiền được. Ai có bản lĩnh đó thì đi là làm chức giám đốc sở tài chính này.
Lưu Kiến Thiết chau mày than: Cậu Triệu vấn đề tài chính của chúng ta khó khăn như vậy sao?
Triệu Hải Thanh đáp: Khó khăn hơn cả trong tưởng tượng của bí thư.
Lưu Kiến Thiết lại hỏi: Việc này chủ tịch huyện có biết không?
Triệu Hải Thanh nói: Tôi đang chuẩn bị đi nói với ông ta.
Lưu Kiến Thiết nói: Cậu định từ chức thật sao?
Triệu Hải Thanh nói: Từ chức, tôi nên từ chức thôi!
Triệu Hải Thanh miệng nói từ chức nhưng gã không có gan làm thật, giữ chức bao nhiêu năm nay, tốt xấu gì thì cũng đã lập được chút công danh, chức giám đốc sở tài chính huyện Tân Hải cũng là vị trí mà nhiều người thèm muốn, nhưng kì thực những lời Trương Dương nói hôm nay quá là kiên quyết, không hề nhượng bộ. Nếu như trong ba ngày, gã không xoay được khoản tiền lớn vậy, chỉ e đến lúc đó vị bí thư huyện ủy trẻ tuổi này sẽ sờ gáy gã đầu tiên.
Triệu Hải Thanh biết mình nên hạ thủ vi cường, gã không dám đưa đơn từ chức tới tay Trương Dương. Cứ theo như tâm trạng hôm nay của Trương Dương, chỉ cần gã dám giử đơn từ chức, Trương Dương chắc đến tám chín phần sẽ phê chuẩn ngay, gã đương nhiên sẽ không mạo hiểm như vậy, gã viết nhưng lại không hoàn toàn là thư từ chứ, gã không hoàn toàn hất tay rút lui mà viết đơn xin nghỉ vì dưỡng bệnh. Rút khỏi vị trí này, bản thân gã cũng mắc bệnh đái tháo đường, lấy cớ dưỡng bệnh là hợp lý nhất.
Hứa Song Kì xem qua đơn từ chức của Triệu Hải Thanh, rồi ném luôn xuống mặt bàn làm việc. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Hải Thanh: Chuyện gì thế? Sớm không ngã bệnh muộn không ngã bệnh lại đúng vào lúc này, bây giờ muốn xin nghỉ dưỡng bệnh, tôi trông cậu không có vẻ gì là bệnh cả?
Triệu Hải Thanh nói: Sức khỏe của tôi không được tốt, không thể gánh vác được công tác hiện giờ. Cứ giữ vị trí này để rồi làm ảnh hưởng đến công tác của mọi người chi bằng lui về dưỡng bệnh giữ gìn sức khỏe, đợi đến khi nào phục hồi tôi lại có thể tiếp tục làm việc vì đảng vì dân.
Hứa Song Kì đáp: Nói xem nào, rốt cuộc là chuyện gì? Hứa Song Kì hiểu sự việc không đơn giản như vậy.
Triệu Hải Thanh giờ mới uất ức kể cho Hứa Song Kì nghe về những gì mà Trương Dương đã nói với mình ở phòng làm việc.
Hứa Song Kì nói: Cậu ấy thật sự bắt cậu phải kiếm cho được 10tr trong vòng ba ngày sao?
Triệu Hải Thanh đáp: Đúng vậy, cậu ta nói nếu trong vòng ba ngày mà tôi không hoàn thành nhiệm vụ này, thì hãy tự chủ động từ chức. Dù sao tôi cũng không hoàn thành được, chủ tịch Hứa, tôi thấy mình nên thức thời là tốt nhất.
Hứa Song Kì gật đầu.
Giám đốc sở tài chính huyện Tân Hải Triệu Hải Thanh vẻ mặt đau khổ, đáng thương nhìn Trương Dương nói: Bí thư Trương, huyện chúng ta thực không có nhiều tiền như vậy, năm ngoái tổng thu nhập tài chính toàn huyện chỉ đạt 85tr, quý đầu năm nay còn chưa tổng kết, nhưng xét theo tình hình trước mắt, cũng chỉ khoảng trên dưới 20tr. Nếu cả khu thành phố đổi đèn đường, mỗi lộ khẩu trọng yếu xây dựng thêm trạm cảnh giới, hoàn thiện công tác xanh hóa khu vực, chỉ tính đơn thuần mấy thứ này cũng cần ít nhất 10tr đồng, chúng ta lấy đâu ra khoản tiền này, thật là không lấy đâu ra... Triệu Hải Thanh sớm đã buồn khổ lắm rồi, bây giờ cả huyện trên dưới đều trông vào gã, ban ngàng nào cũng muốn có tiền, nhưng tài chính Tân Hải ba năm liên tiếp xảy ra bội chi, lương các ban ngành nhà nước tháng này cũng không biết có thể phát được không, mà cái vị huyện thái gia mới đến này lại đột ngột nghĩ ra ý muốn kì quái, muốn xây dựng lên thành phố, thử hỏi lấy đâu ra vốn đây?
Trương đại quan nhân trừng mắt: Cậu đảm nhiệm cái chức giám đốc sở tài chính thế nào vậy? 10tr đồng có phải là con số to tát gì đâu, chút tiền như vậy mà cũng không có sao?
Triệu Hải Thanh đáp: Bí thư Trương, tổng thu nhập tài chính của cả huyện mới có hơn 80tr, 10tr không phải là con số nhở đâu. Tôi không sợ phải nói thực với bí thư, vấn đề tiền lương các ban ngành tháng tới đã có vấn đề rồi.
Trương Dương nói: Tôi thấy thực buồn, trung tâm hành chính xây dựng to đẹp như này, các lãnh đạo huyện đều có biệt thự bờ biển riêng cho mình, bây giờ đồng chí lại bảo với tôi là không có tiền, tiều ở đâu?
Triệu Hải Thanh không nói lại được.
Trương Dương nói tiếp: Bây giờ khóc kể nể nghèo với tôi, sớm đã làm chuyện gì rồi? Có tiền xây dựng trung tâm hành chính, có tiền xây dựng biệt thự riêng, nếu lấy tiền đó ra đầu tư xây dựng thành phố, Tân Hải bây giờ có rơi vào tình trạng hỗn độn không chịu nổi như hiện nay không? Hả? Làm cái gì hả? Cái gì gọi là công trình bề mặt, công trình sĩ diệm hả, tôi thấy cái trung tâm hành chính to đùng kia mới là công trình bề mặt lớn nhất, một tòa nhà chính phủ huyện ủy lớn, xây dựn hoàng tráng như thế để làm gì hả? Một bí thư huyện ủy có cần thiết dùng tới một văn phong làm việc to như vậy không? Lại còn cả nơi ở của các lãnh đạo huyện nữa, lãnh đạo tỉnh bên trên cũng không hề được hưởng sự đãi ngộ như vậy. Trương đại quan nhân nổi giận, những lời này hắn đã để trong lòng nhiều ngày nay rồi, Triệu Hải Thanh không may lại nói đúng phải chỗ ngứa, một câu không có tiền đã trọc giận đến bí thư Trương.
Vất vả lắm mới đợi được Trương Dương bớt tức giận, Triệu Hải Thanh nói: Bí thư Trương, tòa hành chính này của chúng ta còn nợ người ta 30 mấy tr đồng!
Trương Dương chỉ về phía Triệu Hải Thanh, không nói gì, hắn tức giận đập tay xuống bàn một cái: Hồ đồ! Cái gì gọi là chủ thứ bất phân hả? Tôi muốn xây dựng 30 mấy trạm cảnh giới thì người khác bàn luận sau lưng, còn tòa nhà văn phòng đồ sộ này cần bao nhiêu tiền? Điện phí mỗi năm tiêu hao bao nhiêu, để duy trì hoạt động của tòa nhà này cần có bao nhiêu nhân viên? Dựa vào cái gì mà tài chính của huyện lại có thể đầu tư vào các vị quan chức nhà nước này, vì sao khi cần đầu tư tiền cho nhân dân, thì cậu lại không có tiền, người bên đó còn nói tôi làm những công trình bề mặt ư? Triệu Hải Thanh, cậu nghe rõ cho tôi, hãy tự mà nghĩ cách xoay sở, nội trong một tháng, đèn đường phải được thắp sáng hết, các trạm cảnh giới đại lộ trọng yếu phải được xây hoàn thiện, cậu không xoay sở được tiền, vậy không đáng làm giám đốc sở tài chính.
Triệu Hải Thành thật sự khóc không ra nước mắt, mẹ nó thế này thì bá đạo quá, mình chỉ là giám đốc sở tài chính, hắn lại coi mình như thần tài vậy? Thật là không có tiền, chả nhẽ hắn nghĩ in được ra tiền sao? Triệu Hải Thanh nói: Bí thư Trương, nếu bí thư nói vậy, tôi cũng không có cách nào cả, tôi không xoay được ra tiền, sổ sách tài chính của sở đều có đầy đủ, tôi thực không kiếm đâu ra.
Trương Dương đáp: Cho cậu ba ngày, hãy tự mình nghĩ cách.
Triệu Hai Thanh vẻ mặt đau khổ rời khỏi phòng làm việc của bí thư huyện ủy, viij bí thư Trương này thật là không quan tâm đạo lí gì hết, bảo mình đi đâu lấy tiền đây? Nếu như sỏ tài chính muốn lấy chút tiền thì cũng có, nhưng đó đều là để phát lương các các bộ, lẽ nào chỉ vì đèn đường và trạm cảnh giới phải cắt đứt khẩu phần tài chính của toàn bộ cán bộ sao? Tài chính thiếu thốn không thể đổ lỗi toàn bộ trách nhiệm lên đầu mình được chứ? Có trách thì cũng nên trách đám cán bộ này, ai bảo họ quản lí Tân Hải thành như vậy, nào là bội chi tài chính, lỗ vốn liên tục nhiềm năm.
Triệu Hải Thanh nói: Bí thư lưu, không phải là tôi kích động. Tôi thực là hết cách rồi, bí thư Trương phen này là muốn ép tôi đến đường cùng, tôi không có bản lĩnh ấy, tôi không thể xoay đâu ra tiền được. Ai có bản lĩnh đó thì đi là làm chức giám đốc sở tài chính này.
Lưu Kiện Thiết chau mày, ông nghe thấy thế thở dài nói: Anh Triệu à, vần đề tài chính của chúng ta thực sự là khó khăn như vậy à?
Triệu Hải Thanh lúc đi ra cũng chưa rời đi luôn, gã đến chỗ phó bí thư huyện ủy Lưu Kiến Thiết, bình thường quan hệ giữa hai người rất tốt, chịu đủ bụng tức từ chỗ Trương Dương, trong lòng Triệu Hải Thanh vô cùng tủi khổ, gã muốn tìm một người để tâm sự chút, phó bí thư huyện ủy Lưu Kiến Thiết lại thành lựa chọn tốt nhất.
Lưu Kiến Thiết nhẫn nại nghe Triệu Hải Thanh kể hết, y cũng chỉ có thể than thở cùng với Triệu Hải Thanh, đồng tình thì chỉ là đồng tình, y cũng không có cách gì, trước mặt Trương Dương, y cũng không có tiếng nói.
Triệu Hải Thành mặt đầy uất ức: Bí thư Lưu, bí thư nói xem, tôi đi đâu xoay ra tiền cho hắn bây giờ? Tình hình tài chính của huyện ta a cũng biết rõ, bội chi tài chính ba năm liên tiếp, sự việc cảng Phúc Long còn chưa làm xong, tôi là giám đốc sở tài chính chứ không phải là thần tài, tôi đi đâu kiếm ra bây giờ, bí thư Lưu, tôi đã cố gắng hết sức rồi.
Lưu Kiến Thiết nói: Trong cuộc họp thường ủy bí thư Trương đã trịnh trọng đưa ra chuyện cải thiện diện mạo của thành phố, chỉnh đốn trị an, việc đầu tiên phải làm là công trình chỉnh lí các tuyến đường và xanh hóa khu vực, việc này chắc chắn là phải làm theo xu thế, cậu là giám đốc sở tài chính, cậu ta là bí thư huyện ủy, cậu ta muốn cậu làm gì thì cậu làm là đúng thôi.
Lưu Kiến Thiết khuyên nhủ: Cậu Triệu, cậu đừng bị kích động quá, không giải quyết được vấn đề đâu.
Triệu Hải Thanh nói: Bí thư Lưu, không phải tôi bị kích động. Tôi hết cách rồi, bí thư Trương lần này là muốn ép tôi đến đường cùng, tôi không có bản lĩnh ấy, tôi không thể xoay đâu ra tiền được. Ai có bản lĩnh đó thì đi là làm chức giám đốc sở tài chính này.
Lưu Kiến Thiết chau mày than: Cậu Triệu vấn đề tài chính của chúng ta khó khăn như vậy sao?
Triệu Hải Thanh đáp: Khó khăn hơn cả trong tưởng tượng của bí thư.
Lưu Kiến Thiết lại hỏi: Việc này chủ tịch huyện có biết không?
Triệu Hải Thanh nói: Tôi đang chuẩn bị đi nói với ông ta.
Lưu Kiến Thiết nói: Cậu định từ chức thật sao?
Triệu Hải Thanh nói: Từ chức, tôi nên từ chức thôi!
Triệu Hải Thanh miệng nói từ chức nhưng gã không có gan làm thật, giữ chức bao nhiêu năm nay, tốt xấu gì thì cũng đã lập được chút công danh, chức giám đốc sở tài chính huyện Tân Hải cũng là vị trí mà nhiều người thèm muốn, nhưng kì thực những lời Trương Dương nói hôm nay quá là kiên quyết, không hề nhượng bộ. Nếu như trong ba ngày, gã không xoay được khoản tiền lớn vậy, chỉ e đến lúc đó vị bí thư huyện ủy trẻ tuổi này sẽ sờ gáy gã đầu tiên.
Triệu Hải Thanh biết mình nên hạ thủ vi cường, gã không dám đưa đơn từ chức tới tay Trương Dương. Cứ theo như tâm trạng hôm nay của Trương Dương, chỉ cần gã dám giử đơn từ chức, Trương Dương chắc đến tám chín phần sẽ phê chuẩn ngay, gã đương nhiên sẽ không mạo hiểm như vậy, gã viết nhưng lại không hoàn toàn là thư từ chứ, gã không hoàn toàn hất tay rút lui mà viết đơn xin nghỉ vì dưỡng bệnh. Rút khỏi vị trí này, bản thân gã cũng mắc bệnh đái tháo đường, lấy cớ dưỡng bệnh là hợp lý nhất.
Hứa Song Kì xem qua đơn từ chức của Triệu Hải Thanh, rồi ném luôn xuống mặt bàn làm việc. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Hải Thanh: Chuyện gì thế? Sớm không ngã bệnh muộn không ngã bệnh lại đúng vào lúc này, bây giờ muốn xin nghỉ dưỡng bệnh, tôi trông cậu không có vẻ gì là bệnh cả?
Triệu Hải Thanh nói: Sức khỏe của tôi không được tốt, không thể gánh vác được công tác hiện giờ. Cứ giữ vị trí này để rồi làm ảnh hưởng đến công tác của mọi người chi bằng lui về dưỡng bệnh giữ gìn sức khỏe, đợi đến khi nào phục hồi tôi lại có thể tiếp tục làm việc vì đảng vì dân.
Hứa Song Kì đáp: Nói xem nào, rốt cuộc là chuyện gì? Hứa Song Kì hiểu sự việc không đơn giản như vậy.
Triệu Hải Thanh giờ mới uất ức kể cho Hứa Song Kì nghe về những gì mà Trương Dương đã nói với mình ở phòng làm việc.
Hứa Song Kì nói: Cậu ấy thật sự bắt cậu phải kiếm cho được 10tr trong vòng ba ngày sao?
Triệu Hải Thanh đáp: Đúng vậy, cậu ta nói nếu trong vòng ba ngày mà tôi không hoàn thành nhiệm vụ này, thì hãy tự chủ động từ chức. Dù sao tôi cũng không hoàn thành được, chủ tịch Hứa, tôi thấy mình nên thức thời là tốt nhất.
/2583
|