Từ Kiến Cơ phụ họa: Đúng vậy, con nhóc em mà điên lên là chẳng chú ý gì tới hoàn cảnh cả, anh chắc là phải tìm một người để quản em.
Tiết Vĩ Đồng nói: Em đối với nam nhân không có lòng tin!
Trương Dương nói: Câu nói này không đúng rồi, trên đời vẫn còn nhiều đàn ông tốt.
Tiết Vĩ Đồng nói: Em không tin. Nam nhân trên đời này tuy rằng rất nhiều, nhưng không có một ai toàn tâm toàn ý cả, không nói ai khác, nhìn đức hạnh của hai anh là em biết rồi.
Từ Kiến Cơ bị những lời này của cô ta khiến cho rất xấu hổ, dù sao bạn gái mới cũng ở ngay bên cạnh, cô nàng này nói chuyện cũng quá chẳng phân biệt được nặng nhẹ rồi, Trương đại quan nhân thì thản nhiên như không phải nói mình, toát miệng cười ha ha, nói: Làm việc không thể chỉ nhìn ngoài mặt, anh vẫn khá là chuyên tình đấy.
Từ Kiến Cơ nói: Anh có ý gì? Anh chuyên tình thì em hoa tâm chắc?
Trương Dương cười nói: Anh đâu có nói đích danh em, em gấp cái gì?
Hồng Nguyệt nói: Xem ra có người giật mình rồi!
Từ Kiến Cơ cười nói: Anh giật mình ư? So với Trương Dương thì anh là tình thánh chí tình chí thánh đó!
Tiết Vĩ Đồng liên tục gật đầu nói: Cái này thì em công nhận!
Trương Dương thở dài nói: Đám thái tử gia kinh thành các người hợp lại bắt nạt thằng nhà quê tôi, tôi song quyền khó địch tứ thủ, tôi một mình không địch lại đám đông! Thằng ôn này đang lẩm bẩm rằng không địch lại số đông thì lại nhìn thấy phía trước có người quen đi tới, chính là Vương Học Hải mà Trương đại quan nhân quen biết đã lâu.
Vương Học Hải nhìn thấy Trương Dương cũng hơi ngẩn ra, bên cạnh gã còn có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi. Có điều vẻ quyến rũ trên mặt lại không tương xứng với tuổi thực tế.
Cô gái đó khoác tay Vương Học Hải, vừa nhìn đã biết quan hệ của hai người không bình thường.
Trương đại quan nhân biết lão bà của Vương Học Hải là Điền Linh, không ngờ thằng ôn này sau lưng lão bà lại đi tòm tem.
Vương Học Hải nhìn thấy Trương Dương thì cũng có chút xấu hổ cười cười, gã vẫn chủ động đi tới, trong giới thái tử kinh thành rất ít người không biết Từ Kiến Cơ và Tiết Vĩ Đồng, Vương Học Hải rất khách khí chào hỏi bọn họ, nói với Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, ngài đến kinh thành lúc nào vậy?
Tiết Vĩ Đồng nói: Hiện tại không phải là chủ nhiệm Trương nữa rồi, nên gọi một tiếng bí thư Trương.
Vương Học Hải gần đây thời gian ở kinh thành ở kinh thành không nhiều lắm, cũng không chú ý tới chuyện của Trương Dương, gã cười nói: Chủ nhiệm Trương thăng chức rồi à?
Trương Dương cười nói: Thăng chức gì chứ, chỉ là tới Tân Hải làm bí thư ủy, trên cấp bậc thì vẫn như vậy thôi, không có gì tiến bộ cả.
Vương Học Hải vừa nghe thấy Tân Hải thì tựa hồ nhớ tới gì đó, gã nói với nữ lang bên cạnh: Em ra ngoài chờ anh! Nữ lang đó có vẻ mất hứng, bĩu môi rồi xoay người đi ra ngoài.
Tiết Vĩ Đồng nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì không khỏi chế nhạo: Vương tổng, tiểu nha đầu này còn chưa thành niên à?
Vương Học Hải có chút xấu hổ cười nói: Gặp dịp thì chơi thôi, tôi ly hôn rồi, lão bà không cần tôi nữa, bên cạnh dù sao cũng phải có nữ nhân chứ. Gã nói với Từ Kiến Cơ: Từ tổng, không làm phiền hai người ăn cơm, tôi đi trước. Gã nói xong định đi, nhưng lại nhìn Trương Dương, tựa hồ có gì muốn nói với Trương Dương.
Trương Dương nói: Có việc à?
Vương Học Hải gật đầu, cười nói: Tôi có chút việc muốn nói riêng với ngài.
Trương Dương đứng dậy, cùng Vương Học Hải ra cửa, Vương Học Hải nói: Bí thư Trương, tôi muốn bàn với ngài một chuyện.
Trương Dương nói: Nói đi, có gì mà phải thần bí thế?
Vương Học Hải nói: Là như thế này, anh ở Tân Hải có quen một người trẻ tuổi tên là Vương Chí Cương của cục khoa học kỹ thuật không?
Trương Dương nói: Vương Chí Cương? Anh nói là Vương Chí Cương của cục khoa học kỹ thuật, cha hắn là cục trưởng cục khoa học kỹ thuật ư?
Vương Học Hải gật đầu nói: Không sai, là hắn?
Trương Dương cười nói: Hiện tại hắn đã là cục trưởng cục tài chính của Tân Hải chúng tôi rồi, tôi biết.
Vương Học Hải hiểu lầm ý tứ của Trương Dương: Anh là nói cha hắn làm cục trưởng cục tài chính ư?
Trương Dương sửa lại: Không phải cha hắn mà là hắn, Vương Chí Cương hiện tại là cục trưởng tài chính của tôi?
Vương Học Hải lộ ra vẻ không tin: Không thể nào, thằng ôn đó vốn không đáng tin!
Trương đại quan nhân trong lòng có chút kỳ quái, nghĩ thầm Vương Học Hải sao lại biết rõ Vương Chí Cương như vậy, nhưng đầu óc xoay chuyển, lập tức đã nghĩ tới lão bà của Vương Chí Cương tên là Vương Học Ninh, Vương Học Ninh trước đây hình như là con gái của một vị cán bộ cao cấp nào đó của kinh thành, Trương đại quan nhân đảo mắt, nhìn thẳng vào Vương Học Hải: Anh và Vương Học Ninh có quan hệ gì?
Vương Học Hải nói: Cô ta là em gái tôi!
Trương đại quan nhân giờ mới hiểu ra là chuyện gì, không khỏi bật cười: Thì ra Vương Chí Cương là em rể của anh!
Vương Học Hải nói: Dừng, tôi tới giờ vẫn không coi hắn là em rể, em gái tôi nếu không phải vì hắn thì cũng không lưu lạc tới mức này, cha mẹ tôi không nhận đứa con gái này rồi, lúc trước có bao nhiêu thanh niên theo đuổi nó, nhưng nó lại một lòng một dạ yêu thằng phế vật đó, hiện tại thì hay rồi, đã thành thế nào rồi. Vẻ mặt Vương Học Hải đầy phẫn uất, hắn rất yêu thương đứa em gái này, nhưng cuộc hôn nhân của em gái khiến hắn khá bất mãn. Với dạng gia đình của Vương Học Hải mà nói, bọn họ luôn hy vọng con cái có thể tìm được một gia đình môn đăng hộ đối, Vương Chí Cương hiển nhiên không phù hợp với tiêu chuẩn của nhà bọn họ. Huống chi lúc trước Vương Học Ninh là chưa cưới đã mang thai, khiến cho toàn bộ trường học dư luận xôn xao, nhà Vương Học Hải cũng mất hết mặt mũi, đến bây giờ cha mẹ của Vương Học Hải vẫn canh cánh trong lòng, Vương Học Hải cũng không nguôi được.
Trương Dương nói: Tôi bảo này, anh nói như vậy thì không đúng rồi, hiện tại em gái anh và Vương Chí Cương đã có con rồi, tên là Vương Điềm Điềm, sáu tuổi, anh có thừa nhận hay không thì người ta cũng đã kết hôn rồi, còn có con nữa, quốc gia cũng thừa nhận, cũng chẳng cần một người bác như anh.
Vương Học Hải lại thở dài: Bí thư Trương, nói thật lòng, tôi là đau lòng cho em gái tôi.
Trương Dương nói: Anh đừng đau lòng, tôi chắc anh đã nhiều năm rồi chưa gặp lại bọn họ, không tận mắt thấy thì không có quyền lên tiếng, tôi đã gặp rồi, hai vợ chồng bọn họ rất ân ái, con gái cũng rất nghe lời, hiện tại Vương Chí Cương đã là cục trưởng tài chính Tân Hải, em gái anh vừa mới nhận được thư mời của nhà máy quang điện Viễn Phương, đã quyết định làm quản đốc kỹ thuật của nhà máy quang điện Viễn Phương, đồng thời cũng là đại biểu chấp hành của phía Tân Hải chúng tôi, không phải tôi thổi phồng vợ chồng họ đâu, nhưng đôi vợ chồng này về sau tiền đồ vô lượng.
Vương Học Hải nói: Nếu thật sự như vậy thì tôi cũng yên tâm.
Trương Dương nói: Đừng dùng ánh mắt cũ mà nhìn người, tôi thấy Vương Chí Cương so với anh còn có bản lĩnh hơn.
Vương Học Hải bật cười ha ha, hắn là sợ Trương Dương thật, Trương Dương có nói hắn thế nào hắn cũng chịu, gật đầu nói: Hy vọng là vậy.
Trương Dương nói: Là anh em ruột thịt, sao có thể cả đời không qua lại với nhau, tôi thấy anh tìm cơ hội khuyên nhủ cha mẹ của anh đi, nhiều năm như vậy rồi, hai vợ chồng họ cũng sinh con rồi, cha mẹ anh cũng già rồi, nêu hòa hảo thì nhanh chóng hòa hảo đi, đừng để sau cùng phải hối hận.
Vương Học Hải nói: Ý tứ của Bí thư Trương tôi hiểu, có điều cha mẹ tôi rất ngang, thế này đi, đợi một khoảng thời gian nữa tôi giành thời gian tới Tân Hải thăm họ. Gã vẫn rất lo nghĩ cho em gái, dù sao cũng chỉ có một đứa em, cha mẹ trong nhà tuy rằng vẫn tức giận, nhưng thật lòng vẫn rất bận tâm về đứa con này.
Trương Dương nói: Không thành vấn đề, anh nếu tới thì tôi sẽ dùng lễ đón khách quý chiêu đãi anh.
Vương Học Hải nói: Bí thư Trương không phải muốn tôi đầu tư chứ.
Trương Dương nói: Ai đầu tư tôi cũng đều hoan nghênh, có điều anh là là loại người nào thì tôi hiểu rõ, không có lợi thì không dậy sớm, anh nếu thật sự muốn đầu tư, tôi còn phải suy nghĩ nhiều.
Vương Học Hải cười nói: Bí thư Trương thật là biết nói đùa. Hắn cáo từ Trương Dương rồi đi.
Vương Học Hải cũng không ngờ cục trưởng tài chính tân nhiệm của Tân Hải là Vương Chí Cương, đây cũng là một phát hiện bất ngờ, Trương đại quan nhân trở về chỗ, Tiết Vĩ Đồng nói: Anh và Vương Học Hải quen nhau à?
Trương Dương nói: Quen lâu rồi, kể ra thì trước tiên là quen với bà vợ Điền Linh của gã.
Tiết Vĩ Đồng nói: Vương Học Hải này quá mức gian xảo, em không thích. Cô ta tính tình ngay thẳng, có gì nói nấy, đương nhiên cái này cũng liên quan tới bối cảnh thân phận của cô ta, không cần phải cố kỵ quá nhiều.
Từ Kiến Cơ cười nói: Vĩ Đồng, đừng nói xấu sau lưng người khác, Vương Học Hải mấy năm nay lăn lộn không tồi, nghe nói trong tay còn có một mỏ vàng, sản lượng khá là khả quan?
Trương Dương gắp một miếng thị bò bỏ vào miệng, cơm Tây có chút ăn không quen, nhất là loại thịt bỏ nửa sống nửa chín, mùi vị thì cũng được, nhưng luôn cảm thấy trong miệng có mùi máu.
Từ Kiến Cơ nhìn thấy Trương Dương ăn có vẻ miễn cưỡng, không khỏi cười nói: Tam đệ, sớm biết như vậy tôi không dẫn cậu tới ăn đồ Pháp.
Trương Dương nói: Khí nhà quên của tôi quá nặng, đồ Tây không thích hợp với tôi, đúng rồi, không nay phó chủ tịch Từ tới trường đảng, tôi bởi vì tới muộn nên không có duyên gặp mặt ông ta, đúng là đáng tiếc.
Từ Kiến Cơ nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, mỉm cười nói: Muốn gặp thì chẳng khó gì, hôm nào tôi dẫn cậu tới nhà ông ấy chơi.
Trương Dương nói: Thôi đừng đi, cửa cao quá, tôi không với tới được.
Từ Kiến Cơ nói: Thật ra cậu gặp mặt rồi sẽ biết, cũng là người bình thường giống chúng ta thôi. Đúng rồi, có chuyện tôi còn chưa hỏi cậu, cậu vừa tới Tân Hải nhậm chức không lâu, sao nhanh như vậy đã tới trường đảng học tập rồi?
Tiết Vĩ Đồng nói: Em đối với nam nhân không có lòng tin!
Trương Dương nói: Câu nói này không đúng rồi, trên đời vẫn còn nhiều đàn ông tốt.
Tiết Vĩ Đồng nói: Em không tin. Nam nhân trên đời này tuy rằng rất nhiều, nhưng không có một ai toàn tâm toàn ý cả, không nói ai khác, nhìn đức hạnh của hai anh là em biết rồi.
Từ Kiến Cơ bị những lời này của cô ta khiến cho rất xấu hổ, dù sao bạn gái mới cũng ở ngay bên cạnh, cô nàng này nói chuyện cũng quá chẳng phân biệt được nặng nhẹ rồi, Trương đại quan nhân thì thản nhiên như không phải nói mình, toát miệng cười ha ha, nói: Làm việc không thể chỉ nhìn ngoài mặt, anh vẫn khá là chuyên tình đấy.
Từ Kiến Cơ nói: Anh có ý gì? Anh chuyên tình thì em hoa tâm chắc?
Trương Dương cười nói: Anh đâu có nói đích danh em, em gấp cái gì?
Hồng Nguyệt nói: Xem ra có người giật mình rồi!
Từ Kiến Cơ cười nói: Anh giật mình ư? So với Trương Dương thì anh là tình thánh chí tình chí thánh đó!
Tiết Vĩ Đồng liên tục gật đầu nói: Cái này thì em công nhận!
Trương Dương thở dài nói: Đám thái tử gia kinh thành các người hợp lại bắt nạt thằng nhà quê tôi, tôi song quyền khó địch tứ thủ, tôi một mình không địch lại đám đông! Thằng ôn này đang lẩm bẩm rằng không địch lại số đông thì lại nhìn thấy phía trước có người quen đi tới, chính là Vương Học Hải mà Trương đại quan nhân quen biết đã lâu.
Vương Học Hải nhìn thấy Trương Dương cũng hơi ngẩn ra, bên cạnh gã còn có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi. Có điều vẻ quyến rũ trên mặt lại không tương xứng với tuổi thực tế.
Cô gái đó khoác tay Vương Học Hải, vừa nhìn đã biết quan hệ của hai người không bình thường.
Trương đại quan nhân biết lão bà của Vương Học Hải là Điền Linh, không ngờ thằng ôn này sau lưng lão bà lại đi tòm tem.
Vương Học Hải nhìn thấy Trương Dương thì cũng có chút xấu hổ cười cười, gã vẫn chủ động đi tới, trong giới thái tử kinh thành rất ít người không biết Từ Kiến Cơ và Tiết Vĩ Đồng, Vương Học Hải rất khách khí chào hỏi bọn họ, nói với Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, ngài đến kinh thành lúc nào vậy?
Tiết Vĩ Đồng nói: Hiện tại không phải là chủ nhiệm Trương nữa rồi, nên gọi một tiếng bí thư Trương.
Vương Học Hải gần đây thời gian ở kinh thành ở kinh thành không nhiều lắm, cũng không chú ý tới chuyện của Trương Dương, gã cười nói: Chủ nhiệm Trương thăng chức rồi à?
Trương Dương cười nói: Thăng chức gì chứ, chỉ là tới Tân Hải làm bí thư ủy, trên cấp bậc thì vẫn như vậy thôi, không có gì tiến bộ cả.
Vương Học Hải vừa nghe thấy Tân Hải thì tựa hồ nhớ tới gì đó, gã nói với nữ lang bên cạnh: Em ra ngoài chờ anh! Nữ lang đó có vẻ mất hứng, bĩu môi rồi xoay người đi ra ngoài.
Tiết Vĩ Đồng nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì không khỏi chế nhạo: Vương tổng, tiểu nha đầu này còn chưa thành niên à?
Vương Học Hải có chút xấu hổ cười nói: Gặp dịp thì chơi thôi, tôi ly hôn rồi, lão bà không cần tôi nữa, bên cạnh dù sao cũng phải có nữ nhân chứ. Gã nói với Từ Kiến Cơ: Từ tổng, không làm phiền hai người ăn cơm, tôi đi trước. Gã nói xong định đi, nhưng lại nhìn Trương Dương, tựa hồ có gì muốn nói với Trương Dương.
Trương Dương nói: Có việc à?
Vương Học Hải gật đầu, cười nói: Tôi có chút việc muốn nói riêng với ngài.
Trương Dương đứng dậy, cùng Vương Học Hải ra cửa, Vương Học Hải nói: Bí thư Trương, tôi muốn bàn với ngài một chuyện.
Trương Dương nói: Nói đi, có gì mà phải thần bí thế?
Vương Học Hải nói: Là như thế này, anh ở Tân Hải có quen một người trẻ tuổi tên là Vương Chí Cương của cục khoa học kỹ thuật không?
Trương Dương nói: Vương Chí Cương? Anh nói là Vương Chí Cương của cục khoa học kỹ thuật, cha hắn là cục trưởng cục khoa học kỹ thuật ư?
Vương Học Hải gật đầu nói: Không sai, là hắn?
Trương Dương cười nói: Hiện tại hắn đã là cục trưởng cục tài chính của Tân Hải chúng tôi rồi, tôi biết.
Vương Học Hải hiểu lầm ý tứ của Trương Dương: Anh là nói cha hắn làm cục trưởng cục tài chính ư?
Trương Dương sửa lại: Không phải cha hắn mà là hắn, Vương Chí Cương hiện tại là cục trưởng tài chính của tôi?
Vương Học Hải lộ ra vẻ không tin: Không thể nào, thằng ôn đó vốn không đáng tin!
Trương đại quan nhân trong lòng có chút kỳ quái, nghĩ thầm Vương Học Hải sao lại biết rõ Vương Chí Cương như vậy, nhưng đầu óc xoay chuyển, lập tức đã nghĩ tới lão bà của Vương Chí Cương tên là Vương Học Ninh, Vương Học Ninh trước đây hình như là con gái của một vị cán bộ cao cấp nào đó của kinh thành, Trương đại quan nhân đảo mắt, nhìn thẳng vào Vương Học Hải: Anh và Vương Học Ninh có quan hệ gì?
Vương Học Hải nói: Cô ta là em gái tôi!
Trương đại quan nhân giờ mới hiểu ra là chuyện gì, không khỏi bật cười: Thì ra Vương Chí Cương là em rể của anh!
Vương Học Hải nói: Dừng, tôi tới giờ vẫn không coi hắn là em rể, em gái tôi nếu không phải vì hắn thì cũng không lưu lạc tới mức này, cha mẹ tôi không nhận đứa con gái này rồi, lúc trước có bao nhiêu thanh niên theo đuổi nó, nhưng nó lại một lòng một dạ yêu thằng phế vật đó, hiện tại thì hay rồi, đã thành thế nào rồi. Vẻ mặt Vương Học Hải đầy phẫn uất, hắn rất yêu thương đứa em gái này, nhưng cuộc hôn nhân của em gái khiến hắn khá bất mãn. Với dạng gia đình của Vương Học Hải mà nói, bọn họ luôn hy vọng con cái có thể tìm được một gia đình môn đăng hộ đối, Vương Chí Cương hiển nhiên không phù hợp với tiêu chuẩn của nhà bọn họ. Huống chi lúc trước Vương Học Ninh là chưa cưới đã mang thai, khiến cho toàn bộ trường học dư luận xôn xao, nhà Vương Học Hải cũng mất hết mặt mũi, đến bây giờ cha mẹ của Vương Học Hải vẫn canh cánh trong lòng, Vương Học Hải cũng không nguôi được.
Trương Dương nói: Tôi bảo này, anh nói như vậy thì không đúng rồi, hiện tại em gái anh và Vương Chí Cương đã có con rồi, tên là Vương Điềm Điềm, sáu tuổi, anh có thừa nhận hay không thì người ta cũng đã kết hôn rồi, còn có con nữa, quốc gia cũng thừa nhận, cũng chẳng cần một người bác như anh.
Vương Học Hải lại thở dài: Bí thư Trương, nói thật lòng, tôi là đau lòng cho em gái tôi.
Trương Dương nói: Anh đừng đau lòng, tôi chắc anh đã nhiều năm rồi chưa gặp lại bọn họ, không tận mắt thấy thì không có quyền lên tiếng, tôi đã gặp rồi, hai vợ chồng bọn họ rất ân ái, con gái cũng rất nghe lời, hiện tại Vương Chí Cương đã là cục trưởng tài chính Tân Hải, em gái anh vừa mới nhận được thư mời của nhà máy quang điện Viễn Phương, đã quyết định làm quản đốc kỹ thuật của nhà máy quang điện Viễn Phương, đồng thời cũng là đại biểu chấp hành của phía Tân Hải chúng tôi, không phải tôi thổi phồng vợ chồng họ đâu, nhưng đôi vợ chồng này về sau tiền đồ vô lượng.
Vương Học Hải nói: Nếu thật sự như vậy thì tôi cũng yên tâm.
Trương Dương nói: Đừng dùng ánh mắt cũ mà nhìn người, tôi thấy Vương Chí Cương so với anh còn có bản lĩnh hơn.
Vương Học Hải bật cười ha ha, hắn là sợ Trương Dương thật, Trương Dương có nói hắn thế nào hắn cũng chịu, gật đầu nói: Hy vọng là vậy.
Trương Dương nói: Là anh em ruột thịt, sao có thể cả đời không qua lại với nhau, tôi thấy anh tìm cơ hội khuyên nhủ cha mẹ của anh đi, nhiều năm như vậy rồi, hai vợ chồng họ cũng sinh con rồi, cha mẹ anh cũng già rồi, nêu hòa hảo thì nhanh chóng hòa hảo đi, đừng để sau cùng phải hối hận.
Vương Học Hải nói: Ý tứ của Bí thư Trương tôi hiểu, có điều cha mẹ tôi rất ngang, thế này đi, đợi một khoảng thời gian nữa tôi giành thời gian tới Tân Hải thăm họ. Gã vẫn rất lo nghĩ cho em gái, dù sao cũng chỉ có một đứa em, cha mẹ trong nhà tuy rằng vẫn tức giận, nhưng thật lòng vẫn rất bận tâm về đứa con này.
Trương Dương nói: Không thành vấn đề, anh nếu tới thì tôi sẽ dùng lễ đón khách quý chiêu đãi anh.
Vương Học Hải nói: Bí thư Trương không phải muốn tôi đầu tư chứ.
Trương Dương nói: Ai đầu tư tôi cũng đều hoan nghênh, có điều anh là là loại người nào thì tôi hiểu rõ, không có lợi thì không dậy sớm, anh nếu thật sự muốn đầu tư, tôi còn phải suy nghĩ nhiều.
Vương Học Hải cười nói: Bí thư Trương thật là biết nói đùa. Hắn cáo từ Trương Dương rồi đi.
Vương Học Hải cũng không ngờ cục trưởng tài chính tân nhiệm của Tân Hải là Vương Chí Cương, đây cũng là một phát hiện bất ngờ, Trương đại quan nhân trở về chỗ, Tiết Vĩ Đồng nói: Anh và Vương Học Hải quen nhau à?
Trương Dương nói: Quen lâu rồi, kể ra thì trước tiên là quen với bà vợ Điền Linh của gã.
Tiết Vĩ Đồng nói: Vương Học Hải này quá mức gian xảo, em không thích. Cô ta tính tình ngay thẳng, có gì nói nấy, đương nhiên cái này cũng liên quan tới bối cảnh thân phận của cô ta, không cần phải cố kỵ quá nhiều.
Từ Kiến Cơ cười nói: Vĩ Đồng, đừng nói xấu sau lưng người khác, Vương Học Hải mấy năm nay lăn lộn không tồi, nghe nói trong tay còn có một mỏ vàng, sản lượng khá là khả quan?
Trương Dương gắp một miếng thị bò bỏ vào miệng, cơm Tây có chút ăn không quen, nhất là loại thịt bỏ nửa sống nửa chín, mùi vị thì cũng được, nhưng luôn cảm thấy trong miệng có mùi máu.
Từ Kiến Cơ nhìn thấy Trương Dương ăn có vẻ miễn cưỡng, không khỏi cười nói: Tam đệ, sớm biết như vậy tôi không dẫn cậu tới ăn đồ Pháp.
Trương Dương nói: Khí nhà quên của tôi quá nặng, đồ Tây không thích hợp với tôi, đúng rồi, không nay phó chủ tịch Từ tới trường đảng, tôi bởi vì tới muộn nên không có duyên gặp mặt ông ta, đúng là đáng tiếc.
Từ Kiến Cơ nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, mỉm cười nói: Muốn gặp thì chẳng khó gì, hôm nào tôi dẫn cậu tới nhà ông ấy chơi.
Trương Dương nói: Thôi đừng đi, cửa cao quá, tôi không với tới được.
Từ Kiến Cơ nói: Thật ra cậu gặp mặt rồi sẽ biết, cũng là người bình thường giống chúng ta thôi. Đúng rồi, có chuyện tôi còn chưa hỏi cậu, cậu vừa tới Tân Hải nhậm chức không lâu, sao nhanh như vậy đã tới trường đảng học tập rồi?
/2583
|