Trương đại quan nhân đã không còn là thanh niên xung động ngày xưa nữa, đúng như lời của La Tuệ Ninh, hiện tại dù sao cũng đã là bí thư huyện ủy, nhất cử nhất động đều bị người ta chú ý, ít nhiều gì cũng phải cố kỵ một chút.
Lần này gặp La Tuệ Ninh, Trương Dương bất giác nhớ tới chuyện tham gia hôn lễ của Đinh Lâm ở Bắc Cảng trước đó vài ngày, lúc ấy Đinh Cao Sơn lấy ra một bức tranh vô đề được coi là của Thiên Trì tiên sinh, bị hắn liếc một cái liền nhìn thấu là đồ giả, Trương Dương kể lại sự kiện đó với La Tuệ Ninh, hắn nói khẽ: Mẹ nuôi, con từ trên phong cách vận bút của bức tranh chữ đó đã nhìn ra là do Hoàng Nhàn Vân viết.
La Tuệ Ninh thở dài nói: Về chuyện này mẹ vốn không muốn nói đến, hắn vốn là đệ tử đắc ý nhất của tiên sinh, nhưng về sau vì chuyện gì đó mà tiên sinh không nói gì tới hắn, thậm chí ngay cả lúc lâm chung cũng không thông tri cho hắn trở về gặp mặt, trên thực tế tiên sinh đã sớm trục xuất hắn rồi.
Trương Dương nói khẽ: Là vì chuyện hắn mô phỏng tác phẩm của tiên sinh ư?
La Tuệ Ninh nói: Không chỉ có như vậy, tiên sinh trong mười năm hạo kiếp cũng gặp một số đãi ngộ không công bình, khi đó Hoàng Nhàn Vân chính là đệ tử được yêu thương nhất của tiên sinh, hắn là người phân rõ giới hạn với tiên sinh nhất, cũng là điển phạm của quân pháp bất vị thân. Nhắc tới chuyện này vẻ mặt của La Tuệ Ninh tràn ngập sự khinh bỉ.
Trương đại quan nhân vẫn là lần đầu tiên biết được đoạn quá khứ này, nếu thật sự là như vậy, nhân phẩm của Hoàng Nhàn Vân thật sự là khiến người ta khinh thường, cũng khó trách Thiên Trì tiên sinh không nhắc tới tên đệ tử này nữa.
La Tuệ Ninh nói: Hắn làm ra không ít chuyện khiến tiên sinh thương tâm, nhưng trường hạo kiếp đó qua đi, hắn đi tới trước mặt tiên sinh khóc lóc kể lể, tiên sinh không hề ghi hận tất cả những gì mà hắn làm, cho rằng tất cả đều là do thời đại tạo thành, bỏ qua hiềm xưa mà tha thứ cho hắn, lại thu nhận hắn trở về môn tường, nhưng theo sự cải cách mở cửa. Tư tưởng của mỗi người lại bị ảnh hưởng, giá của những tác phẩm của tiên sinh trong thị trường quốc tế nước lên thì thuyền lên. Hắn nhìn thấy vậy thì lại động lòng. La Tuệ Ninh tạm dừng một chút, cầm trà lên uống một ngụm, sau khi tình tự bình phục lại nói: trong tất cả đệ tử của Thiên Trì tiên sinh, hắn có thiên phú nhất, trên thư pháp có được tinh túy của tiên sinh cũng là hắn, hắn bắt chước thư pháp của tiên sinh rất khá. Và hắn cũng lợi dụng điểm này, giả mạo chữ viết của tiên sinh, từ đó không ngừng có những tác phẩm giả được tuồn vào thị trường.
Trương Dương giận dữ nói: Người nay cũng ti bỉ quá!
La Tuệ Ninh nói: Hắn bởi vậy mà có được một khoản tài phú lớn. Trên đời này không có chuyện giấy gói được lửa, về sau tiên sinh phát hiện chuyện này, có người mua được tác phẩm tìm đến tiên sinh để phân biệt thật giả, tiên sinh liếc một cái liền nhận ra bút pháp này tới từ người nào. Nhưng tiên sinh không vạch trần ra. Chỉ lấy cớ là bức tranh chữ này tiên sinh không hài lòng lắm, sẽ viết lại một bức khác để đổi. Tiên sinh từ đó nản lòng thoái chí, gọi hắn đến, nói rằng từ sau hai người không còn liên quan gì nữa. Hoàng Nhàn Vân đau khổ cầu xin, tiên sinh bất vi sở động, nhưng mà tiên sinh nhân hậu, cho rằng việc xấu trong nhà không nên để lộ ra ngoài, chuyện này chỉ có một số ít người biết. Hoàng Nhàn Vân sau đó không lâu rời khỏi Trung Quốc tới Nhật Bản. Ai ngờ sau khi hắn xuất ngoại vẫn không biết hối cải, hoặc là giả mạo tên của tiên sinh đi lừa bịp. Tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của tiên sinh chính là chuyện này.
Trương Dương tức giận nói: Lần sau để con gặp hắn, nhất định sẽ đập cho hắn một trận.
La Tuệ Ninh thở dài nói: Thôi con ạ, hắn kiếm tiền như vậy mấy năm, không biết có phải là cắn rứt lương tâm hay không, cuối cùng không mạo danh nữa, có điều hắn vẫn dùng danh nghĩa đệ tử của Thiên Trì tiên sinh để hoạt động khắp nơi, hắn trên thư pháp quả thực thiên tư hơn người, mấy năm nay không ngờ cũng tạo ra được danh tiếc, giá của tác phẩm cũng lên như diều gặp gió, hiện giờ cũng thành danh gia thư pháp, tất nhiên không cần phải giả mạo tiên sinh nữa.
Trương Dương nói: Hạng người lừa đời lấy tiếng.
La Tuệ Ninh nói: Tiên sinh trước khi qua đời cũng từng nói với mẹ, trong tất cả đệ tử của ông ta, người tài hoa nhất là Hoàng Nhàn Vân, người nhân phẩm kém cỏi nhất cũng là hắn, cho nên Hoàng Nhàn Vân có thể trở thành đại sư, nhưng vĩnh viễn không thành được tông sư tự thành một phái, tiên sinh luôn rất nuối tiếc, cho rằng mình dạy bảo hắn không tốt. La Tuệ Ninh nhìn Trương Dương: Tiên sinh còn có một tiếc nuối chính là con, ông ta cho rằng con nếu không đi theo quan đồ mà dốc lòng với thư pháp thì thành tựu tương lai tuyệt đối có thể vượt qua ông ta.
Trương Dương cười nói: Tiên sinh đề cao con rồi, con người của con không chuyên tâm, trên thư pháp cũng đã tới cực hạn, muốn tiến thêm một bước nữa cũng là rất khó.
La Tuệ Ninh gật đầu nói: Tuy rằng là vậy, nhưng cũng đã xứng với cái danh đại gia rồi, mẹ thấy thư pháp của con so với Hoàng Nhàn Vân con khá hơn nhiều.
Trương Dương nói: Hoàng Nhàn Vân tuy rằng nhân phẩm không tốt, nhưng thư pháp của hắn quả thực viết không tồi, con và hắn cũng ngang ngang nhau thôi, nếu so sánh thì khó biết được là ai hơn ai.
La Tuệ Ninh nói: Tóm lại về sau con phải cẩn thận hơn với người này, tuy rằng hắn hiện tại đã danh lợi song thu, nhưng không thể xóa đi được những chuyện mà hắn đã làm trước đây, mẹ cũng không cho rằng một người có thể bán đứng sư trưởng lại có thể biến thành thánh nhân.
Trương đại quan nhân tràn đầy đồng cảm nói: Con cũng không tin!
Tối hôm đó Tiết Vĩ Đồng làm chủ, tẩy trần cho Chu Hưng Quốc từ Sơn Tây hồi kinh, cũng đón gió cho Trương Dương từ Bắc Cảng đến kinh thành, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Tiệc tối an bài ở Tử Kim các, Phùng Cảnh Lượng đặc biệt an bài một bàn phảng thiện, chẳng những phòng được tráng trí tráng lệ cổ kính, ngay cả nhân viên phục vụ cũng đều ăn mặc như thời Mãn Thanh.
Trương đại quan nhân thấy rất mới mẻ, nhưng bọn Tiết Vĩ Đồng thì chỉ bình luận bằng một chữ - tục! Gần đây kinh thành chỗ nào cũng dùng trò này, nhưng bắt chước thì chung quy vẫn là bắt chước. Tiết Vĩ Đồng nói: Lão Phùng, anh đây là lừa gạt người tiêu thụ.
Phùng Cảnh Lượng cười nói: Sao lại gọi là lừa gạt, tôi đã ghi rõ là phảng thiện, rõ ràng mà? Chính là mô phỏng thiện phòng của cung đình.
Từ Kiến Cơ nói: Tôi bảo này, anh sao không nghĩ ra thứ gì đó mới mẻ đi, thử làm cao phảng xem?
Trương Dương bật cười, thứ này mà cũng có cao phảng à?
Phùng Cảnh Lượng nói: Cái mới mẻ mà anh nói là cao phảng ư?
Từ Kiến Cơ nói: Chúng tôi không cầu anh lôi Từ Hy thái hậu từ trong Đông Lăng lên bàn rượu, nhưng nói sao cũng phải bầy bàn rượu trong cố cung, có vậy thì mới có vị đạo của phảng thiện chứ.
Phùng Cảnh Lượng nói: Đại cát đại lợi, ăn cơm thôi mà, đừng nói những việc xui xẻo đó, nhớ tới cái mặt ngựa của Từ Hy thái hậu là tôi không nuốt trôi nổi.
Chu Hưng Quốc bật cười ha ha, trong khoảng thời gian này hắn luôn ở Sơn Tây, da đen đi rất nhiều, có điều so với trước đây thì trở nên sắc bén hơn. Chu Hưng Quốc nói: Các anh đừng làm khó Cảnh Lượng, tôi thấy thế này là tốt rồi, ít nhất thì hai cung nữ này cũng không tồi, nếu thật sự mời cung nữ của thời vãn Thanh tới hầu hạ chúng ta, chỉ sợ là các anh nhìn thấy bộ dạng của họ cũng không nuốt nổi cơm.
Phùng Cảnh Lượng nói: Lời này nói không sai đâu, ảnh thời đó tôi cũng sưu tầm được một đống, hay là để tôi mang ra cho các anh xem.
Từ Kiến Cơ nói: Được rồi, xin anh giơ cao đánh khẽ đừng làm ảnh hưởng tới sự ngon miệng của chúng tôi.
Trương Dương lúc này cầm bình rượu lớn lên rót rượu cho mọi người, đây cũng không phải là hắn không muốn làm phiền nhân viên phục vụ, mà là một bình rượu năm cân, để hai mỹ nữ nhân viên phục vụ yếu đuối bưng lên thì đúng là rất lao lực.
Mấy người đều tò mò nhìn bình rượu trong tay Trương Dương, Chu Hưng Quốc hỏi: Rượu gì vậy?
Trương Dương nói: Đặc sản Đại Minh Xuân của Giang Thành!
Từ Kiến Cơ cầm chén rượu lên thử một ngụm, chép miệng nói: Rượu ngon!
Mấy người đều là hạng nhân vật biết hàng, sau khi phẩm rượu đều cho rằng là không tồi, Tiết Vĩ Đồng nói: Tam ca, anh buổi chiều về lấy thêm rượu đi!
Trương Dương nói: Rượu này là điếu trì thời Minh của Giang Thành chúng tôi sản xuất ra, phối phương độc đáo, không kém gì rượu ngũ lương.
Phùng Cảnh Lượng lại thử một ngụm rượu rồi nói: Vị rượu có thể coi là đỉnh cấp, Trương Dương, anh chắc không phải đổi nghề sang tiêu thụ rượu rồi chứ?
Trương Dương cười nói: Tôi nào có thời gian rảnh như vậy, lần này tôi tới đây có mang theo một ít, chờ thêm mấy ngày nữa tôi sẽ bảo phía Giang Thành gửi thêm tới đây, mọi người đều có phần.
Từ Kiến Cơ nói: Cho tôi thêm một ít, tôi mang đi đãi khách.
Trương Dương gật đầu, Tiết Vĩ Đồng cũng nói: Cho em thêm một vò, em mang về cho ông nội thử.
Trương Dương cười nói: Rượu của Tiết lão đã chuẩn bị tốt rồi, có điều anh có việc muốn nhờ.
Tiết Vĩ Đồng nói: Khách khí làm gì, chúng ta đã là anh em kết nghĩa rồi, có chuyện gì mà phải nhờ mới chả vả?
Chu Hưng Quốc cười nói: Vĩ Đồng cẩn thận, anh thấy vẻ mặt xấu xa của hắn, nhất định là không có hảo ý.
Tiết Vĩ Đồng nói: Đối với Tam ca em rất yên tâm, anh ta không có ý xấu gì đâu.
Từ Kiến Cơ cười ha ha, nói: Tri nhân tri diện bất tri tâm, họa hổ họa bì nan họa cốt, em biết trong lòng hắn nghĩ gì chắc?
Trương Dương kháng nghị: Tôi nói này, hai người có còn là huynh đệ kết bái không? Có ai lại chuyên đi nghĩ xấu về anh em của mình thế không?
Chu Hưng Quốc nói: Chúng tôi không phải là nghĩ xấu về anh, mà là muốn nhắc nhở Vĩ Đồng phải cẩn thận. Cụ thể cẩn thận gì thì hắn cũng không nói, chỉ cùng Từ Kiến Cơ nhìn nhau cười.
Tiết Vĩ Đồng nói: Nói đi, rốt cuộc anh định nhờ em chuyện gì, ở đây không có người ngoài, cứ nói thoải mái.
Trương Dương nói: Đại Minh xuân nayg là sản phẩm mới nhất của nhà máy rượu Giang Thành, quản đốc là bạn tốt của anh, hắn muốn tìm một vị tiền bối đức cao vọng trọng viết ba chữ Đại Minh xuân này, nghĩ tới nghĩ lui liền nghĩ tới ông nội em.
Tiết Vĩ Đồng kinh ngạc nói: Sao tự dưng lại nghĩ tới ông nội em, ông nội em đâu biết hắn? Tam ca, anh đây là tự bịa.
Trương Dương cười nói: Thực sự không phải là anh bịa đâu, hắn nói trong thế hệ trước của chúng ta, người có tửu lượng lớn nhất chính là Tiết lão, người phẩm rượu tốt nhất là Tiết lão, người biết phẩm rượu nhất cũng là Tiết lão, cho nên nếu có thể mời Tiết lão đề chữ thì đúng là lý tưởng nhất. Hắn biết hai chúng ta là huynh muội kết bái, cho nên muốn thông qua quan hệ của anh mời Tiết lão đề chữ, lần này anh đặc biệt mang đến hai vò rượu cho Tiết lão, mời ông ấy nếm thử. Trương đại quan nhân giỏi nói, nếu không phải La Tuệ Ninh nhắc tới chuyện này thì hắn căn bản cũng không biết chuyện Tiết lão thích rượu.
Tiết Vĩ Đồng không hề hoài nghi, bởi vì chuyện ông nội thích rượu đã có rất nhiều người biết, cô ta gật đầu nói: Tam ca, anh nếu đã nói vậy thì em sẽ giúp anh đi gặp ông nội, có điều em không thể cam đoan ông có chịu đề chữ giúp anh hay không đâu.
Trương Dương nói: Gặp mặt được là tốt rồi, những chuyện khác thì phải trông vào tạo hóa.
Lần này gặp La Tuệ Ninh, Trương Dương bất giác nhớ tới chuyện tham gia hôn lễ của Đinh Lâm ở Bắc Cảng trước đó vài ngày, lúc ấy Đinh Cao Sơn lấy ra một bức tranh vô đề được coi là của Thiên Trì tiên sinh, bị hắn liếc một cái liền nhìn thấu là đồ giả, Trương Dương kể lại sự kiện đó với La Tuệ Ninh, hắn nói khẽ: Mẹ nuôi, con từ trên phong cách vận bút của bức tranh chữ đó đã nhìn ra là do Hoàng Nhàn Vân viết.
La Tuệ Ninh thở dài nói: Về chuyện này mẹ vốn không muốn nói đến, hắn vốn là đệ tử đắc ý nhất của tiên sinh, nhưng về sau vì chuyện gì đó mà tiên sinh không nói gì tới hắn, thậm chí ngay cả lúc lâm chung cũng không thông tri cho hắn trở về gặp mặt, trên thực tế tiên sinh đã sớm trục xuất hắn rồi.
Trương Dương nói khẽ: Là vì chuyện hắn mô phỏng tác phẩm của tiên sinh ư?
La Tuệ Ninh nói: Không chỉ có như vậy, tiên sinh trong mười năm hạo kiếp cũng gặp một số đãi ngộ không công bình, khi đó Hoàng Nhàn Vân chính là đệ tử được yêu thương nhất của tiên sinh, hắn là người phân rõ giới hạn với tiên sinh nhất, cũng là điển phạm của quân pháp bất vị thân. Nhắc tới chuyện này vẻ mặt của La Tuệ Ninh tràn ngập sự khinh bỉ.
Trương đại quan nhân vẫn là lần đầu tiên biết được đoạn quá khứ này, nếu thật sự là như vậy, nhân phẩm của Hoàng Nhàn Vân thật sự là khiến người ta khinh thường, cũng khó trách Thiên Trì tiên sinh không nhắc tới tên đệ tử này nữa.
La Tuệ Ninh nói: Hắn làm ra không ít chuyện khiến tiên sinh thương tâm, nhưng trường hạo kiếp đó qua đi, hắn đi tới trước mặt tiên sinh khóc lóc kể lể, tiên sinh không hề ghi hận tất cả những gì mà hắn làm, cho rằng tất cả đều là do thời đại tạo thành, bỏ qua hiềm xưa mà tha thứ cho hắn, lại thu nhận hắn trở về môn tường, nhưng theo sự cải cách mở cửa. Tư tưởng của mỗi người lại bị ảnh hưởng, giá của những tác phẩm của tiên sinh trong thị trường quốc tế nước lên thì thuyền lên. Hắn nhìn thấy vậy thì lại động lòng. La Tuệ Ninh tạm dừng một chút, cầm trà lên uống một ngụm, sau khi tình tự bình phục lại nói: trong tất cả đệ tử của Thiên Trì tiên sinh, hắn có thiên phú nhất, trên thư pháp có được tinh túy của tiên sinh cũng là hắn, hắn bắt chước thư pháp của tiên sinh rất khá. Và hắn cũng lợi dụng điểm này, giả mạo chữ viết của tiên sinh, từ đó không ngừng có những tác phẩm giả được tuồn vào thị trường.
Trương Dương giận dữ nói: Người nay cũng ti bỉ quá!
La Tuệ Ninh nói: Hắn bởi vậy mà có được một khoản tài phú lớn. Trên đời này không có chuyện giấy gói được lửa, về sau tiên sinh phát hiện chuyện này, có người mua được tác phẩm tìm đến tiên sinh để phân biệt thật giả, tiên sinh liếc một cái liền nhận ra bút pháp này tới từ người nào. Nhưng tiên sinh không vạch trần ra. Chỉ lấy cớ là bức tranh chữ này tiên sinh không hài lòng lắm, sẽ viết lại một bức khác để đổi. Tiên sinh từ đó nản lòng thoái chí, gọi hắn đến, nói rằng từ sau hai người không còn liên quan gì nữa. Hoàng Nhàn Vân đau khổ cầu xin, tiên sinh bất vi sở động, nhưng mà tiên sinh nhân hậu, cho rằng việc xấu trong nhà không nên để lộ ra ngoài, chuyện này chỉ có một số ít người biết. Hoàng Nhàn Vân sau đó không lâu rời khỏi Trung Quốc tới Nhật Bản. Ai ngờ sau khi hắn xuất ngoại vẫn không biết hối cải, hoặc là giả mạo tên của tiên sinh đi lừa bịp. Tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của tiên sinh chính là chuyện này.
Trương Dương tức giận nói: Lần sau để con gặp hắn, nhất định sẽ đập cho hắn một trận.
La Tuệ Ninh thở dài nói: Thôi con ạ, hắn kiếm tiền như vậy mấy năm, không biết có phải là cắn rứt lương tâm hay không, cuối cùng không mạo danh nữa, có điều hắn vẫn dùng danh nghĩa đệ tử của Thiên Trì tiên sinh để hoạt động khắp nơi, hắn trên thư pháp quả thực thiên tư hơn người, mấy năm nay không ngờ cũng tạo ra được danh tiếc, giá của tác phẩm cũng lên như diều gặp gió, hiện giờ cũng thành danh gia thư pháp, tất nhiên không cần phải giả mạo tiên sinh nữa.
Trương Dương nói: Hạng người lừa đời lấy tiếng.
La Tuệ Ninh nói: Tiên sinh trước khi qua đời cũng từng nói với mẹ, trong tất cả đệ tử của ông ta, người tài hoa nhất là Hoàng Nhàn Vân, người nhân phẩm kém cỏi nhất cũng là hắn, cho nên Hoàng Nhàn Vân có thể trở thành đại sư, nhưng vĩnh viễn không thành được tông sư tự thành một phái, tiên sinh luôn rất nuối tiếc, cho rằng mình dạy bảo hắn không tốt. La Tuệ Ninh nhìn Trương Dương: Tiên sinh còn có một tiếc nuối chính là con, ông ta cho rằng con nếu không đi theo quan đồ mà dốc lòng với thư pháp thì thành tựu tương lai tuyệt đối có thể vượt qua ông ta.
Trương Dương cười nói: Tiên sinh đề cao con rồi, con người của con không chuyên tâm, trên thư pháp cũng đã tới cực hạn, muốn tiến thêm một bước nữa cũng là rất khó.
La Tuệ Ninh gật đầu nói: Tuy rằng là vậy, nhưng cũng đã xứng với cái danh đại gia rồi, mẹ thấy thư pháp của con so với Hoàng Nhàn Vân con khá hơn nhiều.
Trương Dương nói: Hoàng Nhàn Vân tuy rằng nhân phẩm không tốt, nhưng thư pháp của hắn quả thực viết không tồi, con và hắn cũng ngang ngang nhau thôi, nếu so sánh thì khó biết được là ai hơn ai.
La Tuệ Ninh nói: Tóm lại về sau con phải cẩn thận hơn với người này, tuy rằng hắn hiện tại đã danh lợi song thu, nhưng không thể xóa đi được những chuyện mà hắn đã làm trước đây, mẹ cũng không cho rằng một người có thể bán đứng sư trưởng lại có thể biến thành thánh nhân.
Trương đại quan nhân tràn đầy đồng cảm nói: Con cũng không tin!
Tối hôm đó Tiết Vĩ Đồng làm chủ, tẩy trần cho Chu Hưng Quốc từ Sơn Tây hồi kinh, cũng đón gió cho Trương Dương từ Bắc Cảng đến kinh thành, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Tiệc tối an bài ở Tử Kim các, Phùng Cảnh Lượng đặc biệt an bài một bàn phảng thiện, chẳng những phòng được tráng trí tráng lệ cổ kính, ngay cả nhân viên phục vụ cũng đều ăn mặc như thời Mãn Thanh.
Trương đại quan nhân thấy rất mới mẻ, nhưng bọn Tiết Vĩ Đồng thì chỉ bình luận bằng một chữ - tục! Gần đây kinh thành chỗ nào cũng dùng trò này, nhưng bắt chước thì chung quy vẫn là bắt chước. Tiết Vĩ Đồng nói: Lão Phùng, anh đây là lừa gạt người tiêu thụ.
Phùng Cảnh Lượng cười nói: Sao lại gọi là lừa gạt, tôi đã ghi rõ là phảng thiện, rõ ràng mà? Chính là mô phỏng thiện phòng của cung đình.
Từ Kiến Cơ nói: Tôi bảo này, anh sao không nghĩ ra thứ gì đó mới mẻ đi, thử làm cao phảng xem?
Trương Dương bật cười, thứ này mà cũng có cao phảng à?
Phùng Cảnh Lượng nói: Cái mới mẻ mà anh nói là cao phảng ư?
Từ Kiến Cơ nói: Chúng tôi không cầu anh lôi Từ Hy thái hậu từ trong Đông Lăng lên bàn rượu, nhưng nói sao cũng phải bầy bàn rượu trong cố cung, có vậy thì mới có vị đạo của phảng thiện chứ.
Phùng Cảnh Lượng nói: Đại cát đại lợi, ăn cơm thôi mà, đừng nói những việc xui xẻo đó, nhớ tới cái mặt ngựa của Từ Hy thái hậu là tôi không nuốt trôi nổi.
Chu Hưng Quốc bật cười ha ha, trong khoảng thời gian này hắn luôn ở Sơn Tây, da đen đi rất nhiều, có điều so với trước đây thì trở nên sắc bén hơn. Chu Hưng Quốc nói: Các anh đừng làm khó Cảnh Lượng, tôi thấy thế này là tốt rồi, ít nhất thì hai cung nữ này cũng không tồi, nếu thật sự mời cung nữ của thời vãn Thanh tới hầu hạ chúng ta, chỉ sợ là các anh nhìn thấy bộ dạng của họ cũng không nuốt nổi cơm.
Phùng Cảnh Lượng nói: Lời này nói không sai đâu, ảnh thời đó tôi cũng sưu tầm được một đống, hay là để tôi mang ra cho các anh xem.
Từ Kiến Cơ nói: Được rồi, xin anh giơ cao đánh khẽ đừng làm ảnh hưởng tới sự ngon miệng của chúng tôi.
Trương Dương lúc này cầm bình rượu lớn lên rót rượu cho mọi người, đây cũng không phải là hắn không muốn làm phiền nhân viên phục vụ, mà là một bình rượu năm cân, để hai mỹ nữ nhân viên phục vụ yếu đuối bưng lên thì đúng là rất lao lực.
Mấy người đều tò mò nhìn bình rượu trong tay Trương Dương, Chu Hưng Quốc hỏi: Rượu gì vậy?
Trương Dương nói: Đặc sản Đại Minh Xuân của Giang Thành!
Từ Kiến Cơ cầm chén rượu lên thử một ngụm, chép miệng nói: Rượu ngon!
Mấy người đều là hạng nhân vật biết hàng, sau khi phẩm rượu đều cho rằng là không tồi, Tiết Vĩ Đồng nói: Tam ca, anh buổi chiều về lấy thêm rượu đi!
Trương Dương nói: Rượu này là điếu trì thời Minh của Giang Thành chúng tôi sản xuất ra, phối phương độc đáo, không kém gì rượu ngũ lương.
Phùng Cảnh Lượng lại thử một ngụm rượu rồi nói: Vị rượu có thể coi là đỉnh cấp, Trương Dương, anh chắc không phải đổi nghề sang tiêu thụ rượu rồi chứ?
Trương Dương cười nói: Tôi nào có thời gian rảnh như vậy, lần này tôi tới đây có mang theo một ít, chờ thêm mấy ngày nữa tôi sẽ bảo phía Giang Thành gửi thêm tới đây, mọi người đều có phần.
Từ Kiến Cơ nói: Cho tôi thêm một ít, tôi mang đi đãi khách.
Trương Dương gật đầu, Tiết Vĩ Đồng cũng nói: Cho em thêm một vò, em mang về cho ông nội thử.
Trương Dương cười nói: Rượu của Tiết lão đã chuẩn bị tốt rồi, có điều anh có việc muốn nhờ.
Tiết Vĩ Đồng nói: Khách khí làm gì, chúng ta đã là anh em kết nghĩa rồi, có chuyện gì mà phải nhờ mới chả vả?
Chu Hưng Quốc cười nói: Vĩ Đồng cẩn thận, anh thấy vẻ mặt xấu xa của hắn, nhất định là không có hảo ý.
Tiết Vĩ Đồng nói: Đối với Tam ca em rất yên tâm, anh ta không có ý xấu gì đâu.
Từ Kiến Cơ cười ha ha, nói: Tri nhân tri diện bất tri tâm, họa hổ họa bì nan họa cốt, em biết trong lòng hắn nghĩ gì chắc?
Trương Dương kháng nghị: Tôi nói này, hai người có còn là huynh đệ kết bái không? Có ai lại chuyên đi nghĩ xấu về anh em của mình thế không?
Chu Hưng Quốc nói: Chúng tôi không phải là nghĩ xấu về anh, mà là muốn nhắc nhở Vĩ Đồng phải cẩn thận. Cụ thể cẩn thận gì thì hắn cũng không nói, chỉ cùng Từ Kiến Cơ nhìn nhau cười.
Tiết Vĩ Đồng nói: Nói đi, rốt cuộc anh định nhờ em chuyện gì, ở đây không có người ngoài, cứ nói thoải mái.
Trương Dương nói: Đại Minh xuân nayg là sản phẩm mới nhất của nhà máy rượu Giang Thành, quản đốc là bạn tốt của anh, hắn muốn tìm một vị tiền bối đức cao vọng trọng viết ba chữ Đại Minh xuân này, nghĩ tới nghĩ lui liền nghĩ tới ông nội em.
Tiết Vĩ Đồng kinh ngạc nói: Sao tự dưng lại nghĩ tới ông nội em, ông nội em đâu biết hắn? Tam ca, anh đây là tự bịa.
Trương Dương cười nói: Thực sự không phải là anh bịa đâu, hắn nói trong thế hệ trước của chúng ta, người có tửu lượng lớn nhất chính là Tiết lão, người phẩm rượu tốt nhất là Tiết lão, người biết phẩm rượu nhất cũng là Tiết lão, cho nên nếu có thể mời Tiết lão đề chữ thì đúng là lý tưởng nhất. Hắn biết hai chúng ta là huynh muội kết bái, cho nên muốn thông qua quan hệ của anh mời Tiết lão đề chữ, lần này anh đặc biệt mang đến hai vò rượu cho Tiết lão, mời ông ấy nếm thử. Trương đại quan nhân giỏi nói, nếu không phải La Tuệ Ninh nhắc tới chuyện này thì hắn căn bản cũng không biết chuyện Tiết lão thích rượu.
Tiết Vĩ Đồng không hề hoài nghi, bởi vì chuyện ông nội thích rượu đã có rất nhiều người biết, cô ta gật đầu nói: Tam ca, anh nếu đã nói vậy thì em sẽ giúp anh đi gặp ông nội, có điều em không thể cam đoan ông có chịu đề chữ giúp anh hay không đâu.
Trương Dương nói: Gặp mặt được là tốt rồi, những chuyện khác thì phải trông vào tạo hóa.
/2583
|