Tang Bối Bối nói khẽ: Chúng ta không thể nào chịu đựng được tới lúc đó.
Trương Dương nói: Tôi có biện pháp, có điều tôi không hiểu, chúng rốt cuộc dùng phương pháp gì để xác định sinh tử của chúng ta?
Tang Bối Bối nói: Cũng giống như máy dò sét sinh mệnh thôi, lợi dụng máy đo hồng ngoại từ xa, nếu như không dò được nhiệt độ cơ thể của chúng ta, bọn chúng sẽ cho rằng chúng ta đã chết. Nói tới đây, cô ta tạm dừng một chút rồi nói: Chúng ta không lừa được chúng đâu.
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi nắm chắc mười phần có thể lừa được chúng, tôi có thể động chân động tay trên người cô, khiến cô tiến vào trạng thái giả chết, trong vòng ba tiếng nếu không thể giúp cô tỉnh lại, cho dù cô có may mắn sống sót thì cũng sẽ để lại di chứng nghiêm trọng.
Tang Bối Bối nói: Di chứng gì?
“Ví dụ như trở thành một kẻ ngốc, hoặc là mất đi tất cả ý thức, trở thành người thực vật.
Tang Bối Bối nói: Nếu thật sự như vậy thì anh giết tôi đi.
Thật sự định như vậy à?
Tang Bối Bối dứt khoát gật đầu, nhiệt độ không khí càng lúc càng thấp, cô ta theo bản năng dựa sát vào lòng Trương Dương hơn.
Trương Dương nói: Chúng ta đánh cuộc một phen đi!
Tang Bối Bối nói khẽ: Tôi nghe lời anh.
Trương đại quan nhân vận chỉ như bay, nhanh chóng điểm trúng huyệt đạo trên người Tang Bối Bối. Tang Bối Bối ngã vào trong lòng hắn, lợi dụng loại phương pháp này có thể khiến Tang Bối Bối tiến vào trạng thái chết giả, cũng chính là quy tức thuật mà người ta thường nói, dưới trạng thái này, tốc độ của sự trao đổi chất của Tang Bối Bối có thể trì hoãn thấp nhất, chỉ duy trì sự cần thiết cơ bản nhất, nhiệt độ cơ thể của cô ta cũng sẽ không ngừng giảm xuống. Trương Dương lấy cái máy dò xét sinh mệnh ra, nhìn thấy hai điểm sáng bên trên, một điểm trong đó rõ ràng là mình, cái còn lại thì không ngừng yếu đi, sau cùng thì tắt hẳn, nếu máy ở gần bọn họ như vậy còn không thể nào dò được sự tồn tại của họ, vậy thì nhất định có thể lừa được đối phương.
Nhiệt độ không khí bên trong đã giảm xuống đến -20 độ, Trương đại quan nhân ôm lấy Tang Bối Bối, dựa vào tường hợp kim lạnh như băng, án chiếu theo công pháp của đại thừa quyết, chân nguyên trong cơ thể sinh sôi không ngừng, một trong những sự ảo diệu của đại thừa quyết chính là không cần tự động hô hấp, vẫn có thể hòa thân thể thành một thể với hoàn cảnh chung quanh. Trương đại quan nhân vừa vận công vừa nhìn máy dò xét sinh mệnh bên cạnh, nhìn thấy điểm sáng còn lại cũng trở nên càng lúc càng yếu. Trong lòng không khỏi đắc ý, thiết bị có tiên tiến hơn nữa cũng có khuyết điểm, ông cũng muốn xem xem Chương Bích Quân cô có thủ đoạn thế nào.
Tất cả điểm sáng trên máy dò xét sinh mệnh đều đã biến mất, tất cả quay về yên lặng, Trương đại quan nhân trầm mặc trong kho lạnh, nhiệt độ không khí vẫn đang không ngừng hạ xuống, trạng thái nhiệt độ thấp -30 độ đã duy trì được một giờ, hàm hàm lượng oxy đã hạ thấp xuống không tới 5%, Trương đại quan nhân đầu óc vẫn tỉnh táo, nhưng cửa kho lạnh vẫn không có dấu hiệu mở ra, bởi vậy có thể thấy được tính nhẫn nại của đối phương rất tốt.
Trương đại quan nhân bắt đầu cảm thấy có chút khẩn trương, nếu đối phương thật sự không mở cửa kho lạnh, đợi cho ngày mai mới xử lý thi thể của bọn họ, hắn dùng đại thừa quyết có thể chống đỡ được cho đến lúc đó, nhưng Tang Bối Bối thì nhất định không được.
Lúc trước, hắn sở dĩ không nghe theo lời Tang Bối Bối kẹp kìm ở cửa, là vì hắn đã sớm dự cảm được trong đây rất có thể sẽ có một cái bẫy, kẻ địch ở trong chỗ tối, hành tung của hắn và Tang Bối Bối đã bại lộ, chỉ có lợi dụng một số thủ đoạn phi thường mới có thể khiến kẻ địch chủ động hiện thân, trong chuyện này, Trương Dương đã lựa chọn một chiêu rất hiểm, hắn không biết tỷ lệ thành công lớn bao nhiêu, có điều hắn tin kẻ địch chắc không có tính kiên nhẫn tốt như vậy.
Hai tiếng đồng hồ đã trôi qua, vẫn không có ai tiến vào, Trương đại quan nhân có chút mất kiên nhẫn, những lời vừa rồi mà hắn nói với Tang Bối Bối không hề khoa trương, nếu bản thân Tang Bối Bối biết quy tức thuật, có lẽ có thể kiên trì thời gian lâu hơn một chút, cô ta là dưới sự trợ giúp của mình tiến vào trạng thái hôn mê, nếu trong ba tiếng không thể sống lại, rất có thể sẽ tạo thành di chứng.
Nay khi nội tâm Trương Dương càng lúc càng khẩn trương thì nghe thấy một tiếng thở dài, nam tử đó nói: Tự tìm đường chết!
Trương Dương trong lòng khẽ động, hắn biết cách lúc đối phương tới đã càng lúc càng gần.
Ước chừng mười lăm phút sau, bên ngoài vang lên tiếng máy cắt kim loại, cửa phòng bị hàn đã được mở ra, một luống khí lạnh ùa vào, bốn gã nam tử súng vác vai, đạn lên nòng đi vào, bọn họ nhìn thấy Trương Dương và Tang Bối Bối đang nằm trên đất, trên da thịt ở phần đầu lộ ra ngoài phủ lên một tầng băng, không có bất kỳ ai có thể sống được trên hai tiếng với nhiệt độ thấp và trạng thái thiếu dưỡng khí như vậy.
Một thân ảnh thấp bé xuất hiện phía sau bốn gã nam tử, hắn lại thở dài, phất phất tay, một gã trong đó cầm súng đi tới trước mặt Trương Dương, dùng tay sờ động mạch ở phần cổ của hắn, sau đó lại kiểm tra Tang Bối Bối, xoay người nói: Đều đã chết rồi!
Nam tử đó dáng người thấp bé thở dài thành quen rồi, hắn bảo bốn gã thủ hạ dưa thi thể của Trương Dương và Tang Bối Bối ra bên ngoài, nhiệt độ trong kho lạnh thật sự quá thấp, hắn cũng không muốn ai bị chết cóng.
Nhìn thấy Trương Dương và Tang Bối Bối cơ hồ đã bị thành người băng, nam tử đó đi tới, ghé sát vào mặt Trương Dương mà nhìn, một người ởbên cạnh nói: Không ngờ là người da đen.
Nam tử đó có chút bất mãn quay đầu lại: Mày không nhìn ra à, đây là mặt từng được hóa trang!
Hắn đứng lên nói: Rửa sạch mặt hắn đi, tao muốn xem xem rốt cuộc là ai! Hắn cầm điện thoại lên bấm số, cung kính nói: Hai người bọn chúng đã bị cóng chết rồi!
Trong Điện thoại truyền giọng nói của một nữ nhân: Kiểm tra kỹ một chút, điều tra rõ thân phận của bọn chúng!
Vâng!
Một gã nam tử áo đen không biết từ đâu tìm được một cái khăn ướt lau mặt của Trương Dương. Nhưng khăn mặt còn chưa chạm vào mặt Trương Dương thì phát hiện thằng ôn này đột nhiên mở to hai mắt, vốn người chết trợn mắt đã đủ dọa người rồi, thằng ôn này lại vẽ mặt hoa như Bao hắc tử, lòng trắng đặc biệt chói mắt, cái trợn mắt này khiến nam tử áo đen sợ đến hồn phi phách tán,còn chưa kịp có phản ứng thì Trương đại quan nhân đã một chưởng chém vào cổ hắn, những người này đều là đặc công được huấn luyện chuyên nghiệp, có điều không ai ngờ được rằng người đã bị kết luận là tử vong lại đột nhiên sống dậy gây khó dễ, phản ứng đầu tiên của người đó là giơ súng lên bắn, nhưng động tác của Trương đại quan nhân có tốc độ hơn xa sự tưởng tượng của bọn họ, hắn tóm lấy tay người đó, đẩy lên trên, tất cả đạn đều bắn vào trần nhà, chân trái tung lên đá bay một nam tử khác, người thì húc vào gã còn lại, hai người hét thảm ngã xuống đất, Trương Dương chế trụ huyệt đạo tên cầm súng, lại nhìn thấy nam tử gầy nhỏ đó không ngờ đang lao về phía Tang Bối Bối, họng súng trong tay hắn nhắm ngay vào, Tang Bối Bối, lớn tiếng nói: Mày dám manh động thì tao sẽ giết nó!
Hắn từ việc Trương Dương không chết suy luận ra rằng Tang Bối Bối cũng chỉ ngất, nhìn thấy Trương Dương trong nháy mắt đã đánh ngã bốn gã thủ hạ của mình, thân thủ này quá mức kinh người, mình muốn đối kháng với hắn thì căn bản là không thể. Cho nên chỉ có thể cầu thắng trong hiểm, trước tiên chế trụ Tang Bối Bối, lợi dụng Tang Bối Bối để áp chế Trương Dương.
Súng lục của Trương đại quan nhân nhắm ngay vào đầu tên đó, lạnh lùng nói: Cô ta dù sao cũng đã chết rồi, cũng không ngại để mày bắn cô ta thêm một phát.
Nam tử Thấp bé nói: Lừa tao à? Được, chúng ta thử xem! Tay hắn làm động tác muốn bóp cò.
Trương Dương nói: Ngươi thắng!
Buông súng! Nam tử đó lớn tiếng quát.
Trương Dương chậm rãi bỏ súng xuống, đúng vào lúc hắn bỏ súng, nam tử đó chĩa nòng súng vào Trương Dương, thân thể của Trương Dương đã lướt đi như mũi tên, Trương Dương tóm lấy khẩu súng, quay nòng lại, bắn một phát trúng vai nam tử đó, lại thêm một phát bắn vào đầu gối chân trái hắn, nam tử đó rên lên một tiếng rồi khuỵu xuống đất.
Không đợi hắn đứng dậy, Trương Dương đã xông đến, như một làn khói dí súng vào tráng hắn: Vừa nhìn mày đã biết là hạng khốn nạn rồi.
Nam tử đó tuy rằng rơi vào trong tay Trương Dương, nhưng trên mặt không hề có vẻ sợ hãi, hắn nhìn thẳng vào hai mắt Trương Dương, nói: Biết mày đang đối đầu với ai không?
Trương Dương nói: Không biết, cũng không có hứng thú, tao đối với người chết luôn luôn không có hứng thú. Hắn chế trụ huyệt đạo của nam tử, sau đó tới bên cạnh Tang Bối Bối, mát xa vài cái trên người cô ta, nắm lấy bàn tay cô ta rồi truyền nội tức vào, Tang Bối Bối từ từ tỉnh lại.
Mấy tên đặc công đều bị cảnh trước mắt chấn kinh rồi, phải biết rằng hai người này trong hoàn cảnh nhiệt độ thấp và cực thiếu dưỡng khí ở sống gần ba tiếng đồng hồ, dưới hoàn cảnh như vậy đừng nói là người, cho dù là gián chỉ sợ cũng không sống nổi, sinh mệnh lực này con mẹ nó cường hãn quá đi.
Tang Bối Bối sau khi tỉnh lại, ngồi một lát thân thể mới khôi phục tri giác, cô ta nhặt một khẩu súng lên, nhắm vào tên hán tử thấp bé: Phí Kì! Cô ta quen nam tử này.
Trương Dương nói: Tôi có biện pháp, có điều tôi không hiểu, chúng rốt cuộc dùng phương pháp gì để xác định sinh tử của chúng ta?
Tang Bối Bối nói: Cũng giống như máy dò sét sinh mệnh thôi, lợi dụng máy đo hồng ngoại từ xa, nếu như không dò được nhiệt độ cơ thể của chúng ta, bọn chúng sẽ cho rằng chúng ta đã chết. Nói tới đây, cô ta tạm dừng một chút rồi nói: Chúng ta không lừa được chúng đâu.
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi nắm chắc mười phần có thể lừa được chúng, tôi có thể động chân động tay trên người cô, khiến cô tiến vào trạng thái giả chết, trong vòng ba tiếng nếu không thể giúp cô tỉnh lại, cho dù cô có may mắn sống sót thì cũng sẽ để lại di chứng nghiêm trọng.
Tang Bối Bối nói: Di chứng gì?
“Ví dụ như trở thành một kẻ ngốc, hoặc là mất đi tất cả ý thức, trở thành người thực vật.
Tang Bối Bối nói: Nếu thật sự như vậy thì anh giết tôi đi.
Thật sự định như vậy à?
Tang Bối Bối dứt khoát gật đầu, nhiệt độ không khí càng lúc càng thấp, cô ta theo bản năng dựa sát vào lòng Trương Dương hơn.
Trương Dương nói: Chúng ta đánh cuộc một phen đi!
Tang Bối Bối nói khẽ: Tôi nghe lời anh.
Trương đại quan nhân vận chỉ như bay, nhanh chóng điểm trúng huyệt đạo trên người Tang Bối Bối. Tang Bối Bối ngã vào trong lòng hắn, lợi dụng loại phương pháp này có thể khiến Tang Bối Bối tiến vào trạng thái chết giả, cũng chính là quy tức thuật mà người ta thường nói, dưới trạng thái này, tốc độ của sự trao đổi chất của Tang Bối Bối có thể trì hoãn thấp nhất, chỉ duy trì sự cần thiết cơ bản nhất, nhiệt độ cơ thể của cô ta cũng sẽ không ngừng giảm xuống. Trương Dương lấy cái máy dò xét sinh mệnh ra, nhìn thấy hai điểm sáng bên trên, một điểm trong đó rõ ràng là mình, cái còn lại thì không ngừng yếu đi, sau cùng thì tắt hẳn, nếu máy ở gần bọn họ như vậy còn không thể nào dò được sự tồn tại của họ, vậy thì nhất định có thể lừa được đối phương.
Nhiệt độ không khí bên trong đã giảm xuống đến -20 độ, Trương đại quan nhân ôm lấy Tang Bối Bối, dựa vào tường hợp kim lạnh như băng, án chiếu theo công pháp của đại thừa quyết, chân nguyên trong cơ thể sinh sôi không ngừng, một trong những sự ảo diệu của đại thừa quyết chính là không cần tự động hô hấp, vẫn có thể hòa thân thể thành một thể với hoàn cảnh chung quanh. Trương đại quan nhân vừa vận công vừa nhìn máy dò xét sinh mệnh bên cạnh, nhìn thấy điểm sáng còn lại cũng trở nên càng lúc càng yếu. Trong lòng không khỏi đắc ý, thiết bị có tiên tiến hơn nữa cũng có khuyết điểm, ông cũng muốn xem xem Chương Bích Quân cô có thủ đoạn thế nào.
Tất cả điểm sáng trên máy dò xét sinh mệnh đều đã biến mất, tất cả quay về yên lặng, Trương đại quan nhân trầm mặc trong kho lạnh, nhiệt độ không khí vẫn đang không ngừng hạ xuống, trạng thái nhiệt độ thấp -30 độ đã duy trì được một giờ, hàm hàm lượng oxy đã hạ thấp xuống không tới 5%, Trương đại quan nhân đầu óc vẫn tỉnh táo, nhưng cửa kho lạnh vẫn không có dấu hiệu mở ra, bởi vậy có thể thấy được tính nhẫn nại của đối phương rất tốt.
Trương đại quan nhân bắt đầu cảm thấy có chút khẩn trương, nếu đối phương thật sự không mở cửa kho lạnh, đợi cho ngày mai mới xử lý thi thể của bọn họ, hắn dùng đại thừa quyết có thể chống đỡ được cho đến lúc đó, nhưng Tang Bối Bối thì nhất định không được.
Lúc trước, hắn sở dĩ không nghe theo lời Tang Bối Bối kẹp kìm ở cửa, là vì hắn đã sớm dự cảm được trong đây rất có thể sẽ có một cái bẫy, kẻ địch ở trong chỗ tối, hành tung của hắn và Tang Bối Bối đã bại lộ, chỉ có lợi dụng một số thủ đoạn phi thường mới có thể khiến kẻ địch chủ động hiện thân, trong chuyện này, Trương Dương đã lựa chọn một chiêu rất hiểm, hắn không biết tỷ lệ thành công lớn bao nhiêu, có điều hắn tin kẻ địch chắc không có tính kiên nhẫn tốt như vậy.
Hai tiếng đồng hồ đã trôi qua, vẫn không có ai tiến vào, Trương đại quan nhân có chút mất kiên nhẫn, những lời vừa rồi mà hắn nói với Tang Bối Bối không hề khoa trương, nếu bản thân Tang Bối Bối biết quy tức thuật, có lẽ có thể kiên trì thời gian lâu hơn một chút, cô ta là dưới sự trợ giúp của mình tiến vào trạng thái hôn mê, nếu trong ba tiếng không thể sống lại, rất có thể sẽ tạo thành di chứng.
Nay khi nội tâm Trương Dương càng lúc càng khẩn trương thì nghe thấy một tiếng thở dài, nam tử đó nói: Tự tìm đường chết!
Trương Dương trong lòng khẽ động, hắn biết cách lúc đối phương tới đã càng lúc càng gần.
Ước chừng mười lăm phút sau, bên ngoài vang lên tiếng máy cắt kim loại, cửa phòng bị hàn đã được mở ra, một luống khí lạnh ùa vào, bốn gã nam tử súng vác vai, đạn lên nòng đi vào, bọn họ nhìn thấy Trương Dương và Tang Bối Bối đang nằm trên đất, trên da thịt ở phần đầu lộ ra ngoài phủ lên một tầng băng, không có bất kỳ ai có thể sống được trên hai tiếng với nhiệt độ thấp và trạng thái thiếu dưỡng khí như vậy.
Một thân ảnh thấp bé xuất hiện phía sau bốn gã nam tử, hắn lại thở dài, phất phất tay, một gã trong đó cầm súng đi tới trước mặt Trương Dương, dùng tay sờ động mạch ở phần cổ của hắn, sau đó lại kiểm tra Tang Bối Bối, xoay người nói: Đều đã chết rồi!
Nam tử đó dáng người thấp bé thở dài thành quen rồi, hắn bảo bốn gã thủ hạ dưa thi thể của Trương Dương và Tang Bối Bối ra bên ngoài, nhiệt độ trong kho lạnh thật sự quá thấp, hắn cũng không muốn ai bị chết cóng.
Nhìn thấy Trương Dương và Tang Bối Bối cơ hồ đã bị thành người băng, nam tử đó đi tới, ghé sát vào mặt Trương Dương mà nhìn, một người ởbên cạnh nói: Không ngờ là người da đen.
Nam tử đó có chút bất mãn quay đầu lại: Mày không nhìn ra à, đây là mặt từng được hóa trang!
Hắn đứng lên nói: Rửa sạch mặt hắn đi, tao muốn xem xem rốt cuộc là ai! Hắn cầm điện thoại lên bấm số, cung kính nói: Hai người bọn chúng đã bị cóng chết rồi!
Trong Điện thoại truyền giọng nói của một nữ nhân: Kiểm tra kỹ một chút, điều tra rõ thân phận của bọn chúng!
Vâng!
Một gã nam tử áo đen không biết từ đâu tìm được một cái khăn ướt lau mặt của Trương Dương. Nhưng khăn mặt còn chưa chạm vào mặt Trương Dương thì phát hiện thằng ôn này đột nhiên mở to hai mắt, vốn người chết trợn mắt đã đủ dọa người rồi, thằng ôn này lại vẽ mặt hoa như Bao hắc tử, lòng trắng đặc biệt chói mắt, cái trợn mắt này khiến nam tử áo đen sợ đến hồn phi phách tán,còn chưa kịp có phản ứng thì Trương đại quan nhân đã một chưởng chém vào cổ hắn, những người này đều là đặc công được huấn luyện chuyên nghiệp, có điều không ai ngờ được rằng người đã bị kết luận là tử vong lại đột nhiên sống dậy gây khó dễ, phản ứng đầu tiên của người đó là giơ súng lên bắn, nhưng động tác của Trương đại quan nhân có tốc độ hơn xa sự tưởng tượng của bọn họ, hắn tóm lấy tay người đó, đẩy lên trên, tất cả đạn đều bắn vào trần nhà, chân trái tung lên đá bay một nam tử khác, người thì húc vào gã còn lại, hai người hét thảm ngã xuống đất, Trương Dương chế trụ huyệt đạo tên cầm súng, lại nhìn thấy nam tử gầy nhỏ đó không ngờ đang lao về phía Tang Bối Bối, họng súng trong tay hắn nhắm ngay vào, Tang Bối Bối, lớn tiếng nói: Mày dám manh động thì tao sẽ giết nó!
Hắn từ việc Trương Dương không chết suy luận ra rằng Tang Bối Bối cũng chỉ ngất, nhìn thấy Trương Dương trong nháy mắt đã đánh ngã bốn gã thủ hạ của mình, thân thủ này quá mức kinh người, mình muốn đối kháng với hắn thì căn bản là không thể. Cho nên chỉ có thể cầu thắng trong hiểm, trước tiên chế trụ Tang Bối Bối, lợi dụng Tang Bối Bối để áp chế Trương Dương.
Súng lục của Trương đại quan nhân nhắm ngay vào đầu tên đó, lạnh lùng nói: Cô ta dù sao cũng đã chết rồi, cũng không ngại để mày bắn cô ta thêm một phát.
Nam tử Thấp bé nói: Lừa tao à? Được, chúng ta thử xem! Tay hắn làm động tác muốn bóp cò.
Trương Dương nói: Ngươi thắng!
Buông súng! Nam tử đó lớn tiếng quát.
Trương Dương chậm rãi bỏ súng xuống, đúng vào lúc hắn bỏ súng, nam tử đó chĩa nòng súng vào Trương Dương, thân thể của Trương Dương đã lướt đi như mũi tên, Trương Dương tóm lấy khẩu súng, quay nòng lại, bắn một phát trúng vai nam tử đó, lại thêm một phát bắn vào đầu gối chân trái hắn, nam tử đó rên lên một tiếng rồi khuỵu xuống đất.
Không đợi hắn đứng dậy, Trương Dương đã xông đến, như một làn khói dí súng vào tráng hắn: Vừa nhìn mày đã biết là hạng khốn nạn rồi.
Nam tử đó tuy rằng rơi vào trong tay Trương Dương, nhưng trên mặt không hề có vẻ sợ hãi, hắn nhìn thẳng vào hai mắt Trương Dương, nói: Biết mày đang đối đầu với ai không?
Trương Dương nói: Không biết, cũng không có hứng thú, tao đối với người chết luôn luôn không có hứng thú. Hắn chế trụ huyệt đạo của nam tử, sau đó tới bên cạnh Tang Bối Bối, mát xa vài cái trên người cô ta, nắm lấy bàn tay cô ta rồi truyền nội tức vào, Tang Bối Bối từ từ tỉnh lại.
Mấy tên đặc công đều bị cảnh trước mắt chấn kinh rồi, phải biết rằng hai người này trong hoàn cảnh nhiệt độ thấp và cực thiếu dưỡng khí ở sống gần ba tiếng đồng hồ, dưới hoàn cảnh như vậy đừng nói là người, cho dù là gián chỉ sợ cũng không sống nổi, sinh mệnh lực này con mẹ nó cường hãn quá đi.
Tang Bối Bối sau khi tỉnh lại, ngồi một lát thân thể mới khôi phục tri giác, cô ta nhặt một khẩu súng lên, nhắm vào tên hán tử thấp bé: Phí Kì! Cô ta quen nam tử này.
/2583
|