Chương Bích Quân nhìn nhìn Thường Lăng Phong vẻ mặt đau khổ bên cạnh, cuối cùng thở dài, gật đầu nói: Được rồi, tiểu Thường, anh tới đây đi.
Thường Lăng Phong vội vàng đi tới, tuy rằng gã vừa rồi nổi nóng với Chương Bích Quân, nhưng trước mắt không gì quan trọng bằng chuyện an nguy của Chương Duệ Dung.
Trương Dương vốn định lên cùng xe với Thường Lăng Phong thì Chương Bích Quân lại nói: Trương Dương, chuyện này không liên can tới anh.
Trương đại quan nhân trong lòng minh bạch, người ta rõ ràng đã coi mình là giặc rồi. Trương Dương nghĩ thầm Chương Bích Quân à Chương Bích Quân, cô đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, lão tử cho dù muốn đối phó với cô thì cũng không thèm bắt cóc Chương Duệ Dung để áp chế cô đâu, hắn vẫn nói một câu: Chương cục, tôi có lẽ giúp được.
Chương Bích Quân lắc đầu nói: Hảo ý của anh tôi xin nhận, chuyện này chúng tôi có thể xử lý được.
Trương Dương biết Chương Bích Quân ý đã quyết, chỉ có thể từ bro ý định theo họ, hắn nói với Thường Lăng Phong: Lăng Phong, anh bảo trọng, trăm ngàn lần phải bình tĩnh.
Thường Lăng Phong gật đầu, Chương Bích Quân nói: Anh không cần lo lắng tới an nguy anh hắn.
Nhìn theo đám người Chương Bích Quân đi xa, Trương đại quan nhân lúc này mới ý thức được đám người này ngay cả cho mình đi nhờ một đoạn cũng không muốn, thật sự là quá đáng.
Bởi vì chuyện xe taxi bắt cóc khách vừa rồi, khiến cho toàn bộ bãi đỗ xe thảo mộc giai binh, một chiếc taxi cũng không đoán được, Trương Dương đi bộ tới trước quảng trường, nhìn thấy mấy chiếc taxi đang bị cảnh sát tra hỏi, Trương Dương bất đắc dĩ, chỉ có thể đi bộ tới bến xe điện ngầm, ngồi tàu điện ngẩm, đổi bến hai lần mới tới được chỗ mà mình đỗ xe.
Hắn không biết nên liên hệ Tang Bối Bối với như thế nào, xem ra tối hôm qua Tang Bối Bối sau khi phát hiện thi thể của Triệu Quân cũng đã hạ quyết định, phải đập nồi dìm thuyền, cá chết lưới rách, lưỡng bại câu thương với Chương Bích Quân.
Thật ra mình nên nghĩ ra sớm một chút, trong lời nói của Tang Bối Bối lộ ra Chương Bích Quân rất có thể là mẹ thân sinh của Chương Duệ Dung, thủ pháp giải quyết vấn đề của đám đặc công Quốc An này cũng quả thực không giống người thường, nếu đổi thành Trương đại quan nhân, có thể để lộ tin tức ra ngoài, trước tiên khiến cho Chương Bích Quân thân bại danh liệt, đối với loại nữ nhân làm bộ làm tịch như Chương Bích Quân, vứt bỏ mặt mũi so với vứt bỏ tính mạng còn khó chịu hơn.
Trên điểm này kế hoạch của Tang Bối Bối so với kế hoạch của Trương Dương thì quang minh lỗi lạc hắn một chút, không phải là bởi vì Trương đại quan nhân ti bỉ, mà là Trương đại quan nhân thủy chung mang một lý luận, đối đãi với người đê tiện nhất định phải dùng phương pháp đê tiện. Chương Bích Quân tràn ngập cảnh giác đối với hắn, không cho hắn tham gia cuộc giải cứu này là dụng tâm rất rõ ràng, cô ta hoài nghi Trương Dương và Tang Bối Bối là đồng bọn, hai người hợp tác diễn xuất ra màn bắt cóc này, nếu để Trương Dương tham dự giải ứu, như vậy chẳng khác nào an bài nội gián cho Tang Bối Bối, sai lầm cấp thấp như vậy Chương Bích Quân đương nhiên sẽ không phạm phải.
Trương Dương biết mình không thể giành được lòng tin của Chương Bích Quân, kế hiện giờ chỉ là phải nghĩ biện pháp liên hệ được với Tang Bối Bối, hắn không phương thức liên lạc với Tang Bối Bối, hy vọng duy nhất chỉ có thể là Tang Bối Bối chủ động liên hệ với mình. Tuy rằng Trương Dương và Chương Duệ Dung quen biết nhiều năm, nhưng nguyên nhân thực sự khiến hắn chú ý tới sự kiện Chương Duệ Dung bị bắt cóc là Thường Lăng Phong, Trương Dương hiểu rõ tình cảm của Thường Lăng Phong đối với Chương Duệ Dung, nếu Chương Duệ Dung xảy ra điều gì bất trắc, đối với Thường Lăng Phong mà nói tuyệt đối là một đả kích trí mạng.
Đồng thời Trương Dương cũng không muốn Tang Bối Bối gặp chuyện không may, Tang Bối Bối không nghi ngờ gì nữa là một người bị hại, cô ta một mực nhận lệnh của Quốc An, nếu không phải là vì cô ta phát hiện âm mưu của Chương Bích Quân thì cũng sẽ không trở thành đối tượng bị đuổi giết. Lần trước sau khi Trương Dương cứu cô ta, cô ta vốn có thể lựa chọn mai danh ẩn tích, nhưng xuất phát từ sự lo lắng đối với anh trai, Tang Bối Bối vẫn lựa chọn mạo hiểm trở lại kinh thành, điều tra Chương Bích Quân, tối hôm qua ở kho lạnh phát hiện ra thi thể của Triệu Quân, khiến hy vọng cuối cùng trong lòng Tang Bối Bối đã tan biến. Có thể nói cô ta lựa chọn đi bước hiểm, bắt cóc Chương Duệ Dung đối phó Chương Bích Quân là một nước cờ cuối cùng, cô ta quyết định làm như vậy là đã bất chấp sinh tử của mình.
Trương Dương trở lại trong xe ô tô của mình, mở vali ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp màu đen, sau khi mở ra, tìm thấy một thứ màu đen trông giống như là bút máy, gắn lên trên di động, đây là kiệt tác của Triệu Thiên Tài, đừng nhìn cái thứ nho nhỏ này không bắt mắt, nhưng có thể không ngừng phát ra mạch xung cao tần, quấy nhiễu người khác nghe lén. Cẩn thận sử dụng thì vạn năm không lật thuyền, Trương đại quan nhân từ sự hoài nghi của Chương Bích Quân đối với mình đã đoán ra được, cô ta rất có thể đã tiến hành nghe lén di động của mình, với năng lực của Chương Bích Quân, làm chuyện này hết sức dễ dàng.
Chương Duệ Dung đã tỉnh lại, cô ta mở mắt ra, phát hiện mình nằm trong cốp xe, hai tay bị trói sau lưng, miệng cũng bị dán băng dính, trong lòng Chương Duệ Dung cảm thấy vẻ sợ hãi, cô ta cố gắng nhớ lại tất cả những gì đã phát sinh ở nhà ga, Thường Lăng Phong xuống xe đi lấy hành lý, mình thì lấy tiền ra trả, nữ tài xe đó bỗng nhiên cầm thứ gì đó giống như là khăn tay bịt vào miệng minh, trên khăn tay nhất định có thuốc gây mê, sau đó thì cô ta liền bất tỉnh nhân sự, sau khi tỉnh lại thì biến thành thế này.
Cốp xe được mở từ bên ngoài, ánh sáng gắt khiến Chương Duệ Dung không mở mắt ra được, giờ chắc là buổi chiếu, cũng chính là nào từ khi mình mất ý thức tới giờ đã quá lâu rồi, mặc dù thời gian Chương Duệ Dung ở Quốc An không dài, nhưng cô ta đã trải qua huấn luyện đặc biệt, cô ta bắt mình tỉnh táo lại, sau đó quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Tang Bối Bối kéo cô ta ra, kề súng lai vai cô ta: Bước về phía trước. Chương Duệ Dung quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhưng không đợi cô ta nhìn rõ, đối phương đã dùng vải đen chụp vào đầu cô ta, kéo tay cô ta đi về phía trước, tuy rằng chỉ nhìn vội, nhưng Chương Duệ Dung vẫn nhớ kỹ hình dạng nơi này, chung quanh đều là rừng cây, không hề nhìn thấy đường, cô ta bước thấp bước cao tiến về phía trước, chắc là đang đi xuyên rừng.
Hai người đi bộ chừng hai mươi phút, Chương Duệ Dung nghe thấy tiếng đẩy cửa phòng, sau đó cô ta bị đẩy vào.
Ngồi xuống! Đối phương ra lệnh.
Mũi Chương Duệ Dung phát ra tiếng hừ hừ, cô ta dùng loại phương pháp này để nói cho đối phương biết mình muốn nói.
Tang Bối Bối tháo miệng băng dính dán miệng cô ta ra, nhưng lại dùng dây thừng buộc hai chân của cô ta lại, sau đó thì buộc hai tay Chương Duệ Dung lên chân giường.
Chương Duệ Dung nói: Cô vì sao muốn bắt tôi, có biết là mình đang phạm tội không?
Tang Bối Bối kéo khăn chùm đầu ra, để cô ta nhìn rõ hình dáng của mình, Chương Duệ Dung nhìn rõ mặt Tang Bối Bối xong, không khỏi giật mình mở to hai mắt. Tang Bối Bối gật đầu, cô ta dùng tay chỉ vào ngực Chương Duệ Dung nói: Có biết vì sao tôi muốn bắt cô không, tôi có thể nói cho cô, đó là vì Chương Bích Quân.
Chương Duệ Dung nói: Bối Bối, tôi đã nghe nói tới chuyện của cô rồi, cô không thể gây thêm lỗi lầm nữa, cô tôi một mực đau lòng vì cô, cô thả tôi ra, tôi có thể dẫn cô tới nhận sai, tôi sẽ nói giúp cô, trước đây cô đã làm rất nhiều chuyện vì quốc gia, tôi nghĩ cô tôi nhất định sẽ cho cô cơ hội lập công chuộc tội.
Tang Bối Bối cười lạnh một tiếng: Chương Duệ Dung, tôi tin rằng cô không biết gì về những hành vi của cô cô cả, cô ta đã hại chết anh ruột tôi, cô cho rằng tôi sẽ bỏ qua ư? Tôi và cô không cừu không oán, tôi hôm nay là muốn lợi dụng cô để dụ cô ta thôi, tôi muốn báo thù cho anh tôi.
Chương Duệ Dung ra sức lắc đầu: Cô tôi sẽ không làm như vậy đâu?
Tang Bối Bối nói: Cô nghe rõ cho tôi, cô ta căn bản không phải là cô của cô, tôi đã điều tra tư liệu về gia đình cô rồi, cha của cô trước khi cô sinh ra đã chết rồi, cũng chính là nói ông ta không thể là cha cô, mà kiểm tra DNA chứng minh, cô ta chính là mẹ của cô.
Chương Duệ Dung bị những lời này của Tang Bối Bối khiến cho giật mình, cô ta thậm chí quên cả sợ hãi: Không thể, cô đang lừa tôi, cô cố ý lừa tôi.
Tang Bối Bối nói: Tôi không cần thiết phải lừa cô, đối với một người sắp chết, tôi chẳng hơi đâu mà làm vậy.
Chương Duệ Dung nói: Cô rốt cuộc muốn làm gì.
Tang Bối Bối nói: Tôi và cô không cừu không oán, muốn trách thì trách cô là con gái của Chương Bích Quân.
Cô ta lại dùng băng dính dán miệng Chương Duệ Dung lại.
Chương Duệ Dung nói: Cô không thể phạm sai lầm nữa, tiếp tục như vậy cô ta không thể nào quay đầu lại được đâu.
Tang Bối Bối nói: Từ lúc anh tôi chết, tôi đã không muốn quay đầu lại rồi.”
Cô ta dùng băng dính dán miệng Chương Duệ Dung lại, sau đó dùng vải đen bịt mắt Chương Duệ Dung, cuối cùng thì buộc thuốc nổ lên người Chương Duệ Dung.
Tang Bối Bối nói: Thời gian đặt nổ là bốn tiếng, trong vòng bốn tiếng nư nếu tôi không thể sống sót trở về, vậy thì cô cũng sẽ xuống hoàng tuyền cùng tôi, chúng ta làm bạn cho khỏi buồn.
Thường Lăng Phong vội vàng đi tới, tuy rằng gã vừa rồi nổi nóng với Chương Bích Quân, nhưng trước mắt không gì quan trọng bằng chuyện an nguy của Chương Duệ Dung.
Trương Dương vốn định lên cùng xe với Thường Lăng Phong thì Chương Bích Quân lại nói: Trương Dương, chuyện này không liên can tới anh.
Trương đại quan nhân trong lòng minh bạch, người ta rõ ràng đã coi mình là giặc rồi. Trương Dương nghĩ thầm Chương Bích Quân à Chương Bích Quân, cô đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, lão tử cho dù muốn đối phó với cô thì cũng không thèm bắt cóc Chương Duệ Dung để áp chế cô đâu, hắn vẫn nói một câu: Chương cục, tôi có lẽ giúp được.
Chương Bích Quân lắc đầu nói: Hảo ý của anh tôi xin nhận, chuyện này chúng tôi có thể xử lý được.
Trương Dương biết Chương Bích Quân ý đã quyết, chỉ có thể từ bro ý định theo họ, hắn nói với Thường Lăng Phong: Lăng Phong, anh bảo trọng, trăm ngàn lần phải bình tĩnh.
Thường Lăng Phong gật đầu, Chương Bích Quân nói: Anh không cần lo lắng tới an nguy anh hắn.
Nhìn theo đám người Chương Bích Quân đi xa, Trương đại quan nhân lúc này mới ý thức được đám người này ngay cả cho mình đi nhờ một đoạn cũng không muốn, thật sự là quá đáng.
Bởi vì chuyện xe taxi bắt cóc khách vừa rồi, khiến cho toàn bộ bãi đỗ xe thảo mộc giai binh, một chiếc taxi cũng không đoán được, Trương Dương đi bộ tới trước quảng trường, nhìn thấy mấy chiếc taxi đang bị cảnh sát tra hỏi, Trương Dương bất đắc dĩ, chỉ có thể đi bộ tới bến xe điện ngầm, ngồi tàu điện ngẩm, đổi bến hai lần mới tới được chỗ mà mình đỗ xe.
Hắn không biết nên liên hệ Tang Bối Bối với như thế nào, xem ra tối hôm qua Tang Bối Bối sau khi phát hiện thi thể của Triệu Quân cũng đã hạ quyết định, phải đập nồi dìm thuyền, cá chết lưới rách, lưỡng bại câu thương với Chương Bích Quân.
Thật ra mình nên nghĩ ra sớm một chút, trong lời nói của Tang Bối Bối lộ ra Chương Bích Quân rất có thể là mẹ thân sinh của Chương Duệ Dung, thủ pháp giải quyết vấn đề của đám đặc công Quốc An này cũng quả thực không giống người thường, nếu đổi thành Trương đại quan nhân, có thể để lộ tin tức ra ngoài, trước tiên khiến cho Chương Bích Quân thân bại danh liệt, đối với loại nữ nhân làm bộ làm tịch như Chương Bích Quân, vứt bỏ mặt mũi so với vứt bỏ tính mạng còn khó chịu hơn.
Trên điểm này kế hoạch của Tang Bối Bối so với kế hoạch của Trương Dương thì quang minh lỗi lạc hắn một chút, không phải là bởi vì Trương đại quan nhân ti bỉ, mà là Trương đại quan nhân thủy chung mang một lý luận, đối đãi với người đê tiện nhất định phải dùng phương pháp đê tiện. Chương Bích Quân tràn ngập cảnh giác đối với hắn, không cho hắn tham gia cuộc giải cứu này là dụng tâm rất rõ ràng, cô ta hoài nghi Trương Dương và Tang Bối Bối là đồng bọn, hai người hợp tác diễn xuất ra màn bắt cóc này, nếu để Trương Dương tham dự giải ứu, như vậy chẳng khác nào an bài nội gián cho Tang Bối Bối, sai lầm cấp thấp như vậy Chương Bích Quân đương nhiên sẽ không phạm phải.
Trương Dương biết mình không thể giành được lòng tin của Chương Bích Quân, kế hiện giờ chỉ là phải nghĩ biện pháp liên hệ được với Tang Bối Bối, hắn không phương thức liên lạc với Tang Bối Bối, hy vọng duy nhất chỉ có thể là Tang Bối Bối chủ động liên hệ với mình. Tuy rằng Trương Dương và Chương Duệ Dung quen biết nhiều năm, nhưng nguyên nhân thực sự khiến hắn chú ý tới sự kiện Chương Duệ Dung bị bắt cóc là Thường Lăng Phong, Trương Dương hiểu rõ tình cảm của Thường Lăng Phong đối với Chương Duệ Dung, nếu Chương Duệ Dung xảy ra điều gì bất trắc, đối với Thường Lăng Phong mà nói tuyệt đối là một đả kích trí mạng.
Đồng thời Trương Dương cũng không muốn Tang Bối Bối gặp chuyện không may, Tang Bối Bối không nghi ngờ gì nữa là một người bị hại, cô ta một mực nhận lệnh của Quốc An, nếu không phải là vì cô ta phát hiện âm mưu của Chương Bích Quân thì cũng sẽ không trở thành đối tượng bị đuổi giết. Lần trước sau khi Trương Dương cứu cô ta, cô ta vốn có thể lựa chọn mai danh ẩn tích, nhưng xuất phát từ sự lo lắng đối với anh trai, Tang Bối Bối vẫn lựa chọn mạo hiểm trở lại kinh thành, điều tra Chương Bích Quân, tối hôm qua ở kho lạnh phát hiện ra thi thể của Triệu Quân, khiến hy vọng cuối cùng trong lòng Tang Bối Bối đã tan biến. Có thể nói cô ta lựa chọn đi bước hiểm, bắt cóc Chương Duệ Dung đối phó Chương Bích Quân là một nước cờ cuối cùng, cô ta quyết định làm như vậy là đã bất chấp sinh tử của mình.
Trương Dương trở lại trong xe ô tô của mình, mở vali ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp màu đen, sau khi mở ra, tìm thấy một thứ màu đen trông giống như là bút máy, gắn lên trên di động, đây là kiệt tác của Triệu Thiên Tài, đừng nhìn cái thứ nho nhỏ này không bắt mắt, nhưng có thể không ngừng phát ra mạch xung cao tần, quấy nhiễu người khác nghe lén. Cẩn thận sử dụng thì vạn năm không lật thuyền, Trương đại quan nhân từ sự hoài nghi của Chương Bích Quân đối với mình đã đoán ra được, cô ta rất có thể đã tiến hành nghe lén di động của mình, với năng lực của Chương Bích Quân, làm chuyện này hết sức dễ dàng.
Chương Duệ Dung đã tỉnh lại, cô ta mở mắt ra, phát hiện mình nằm trong cốp xe, hai tay bị trói sau lưng, miệng cũng bị dán băng dính, trong lòng Chương Duệ Dung cảm thấy vẻ sợ hãi, cô ta cố gắng nhớ lại tất cả những gì đã phát sinh ở nhà ga, Thường Lăng Phong xuống xe đi lấy hành lý, mình thì lấy tiền ra trả, nữ tài xe đó bỗng nhiên cầm thứ gì đó giống như là khăn tay bịt vào miệng minh, trên khăn tay nhất định có thuốc gây mê, sau đó thì cô ta liền bất tỉnh nhân sự, sau khi tỉnh lại thì biến thành thế này.
Cốp xe được mở từ bên ngoài, ánh sáng gắt khiến Chương Duệ Dung không mở mắt ra được, giờ chắc là buổi chiếu, cũng chính là nào từ khi mình mất ý thức tới giờ đã quá lâu rồi, mặc dù thời gian Chương Duệ Dung ở Quốc An không dài, nhưng cô ta đã trải qua huấn luyện đặc biệt, cô ta bắt mình tỉnh táo lại, sau đó quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Tang Bối Bối kéo cô ta ra, kề súng lai vai cô ta: Bước về phía trước. Chương Duệ Dung quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhưng không đợi cô ta nhìn rõ, đối phương đã dùng vải đen chụp vào đầu cô ta, kéo tay cô ta đi về phía trước, tuy rằng chỉ nhìn vội, nhưng Chương Duệ Dung vẫn nhớ kỹ hình dạng nơi này, chung quanh đều là rừng cây, không hề nhìn thấy đường, cô ta bước thấp bước cao tiến về phía trước, chắc là đang đi xuyên rừng.
Hai người đi bộ chừng hai mươi phút, Chương Duệ Dung nghe thấy tiếng đẩy cửa phòng, sau đó cô ta bị đẩy vào.
Ngồi xuống! Đối phương ra lệnh.
Mũi Chương Duệ Dung phát ra tiếng hừ hừ, cô ta dùng loại phương pháp này để nói cho đối phương biết mình muốn nói.
Tang Bối Bối tháo miệng băng dính dán miệng cô ta ra, nhưng lại dùng dây thừng buộc hai chân của cô ta lại, sau đó thì buộc hai tay Chương Duệ Dung lên chân giường.
Chương Duệ Dung nói: Cô vì sao muốn bắt tôi, có biết là mình đang phạm tội không?
Tang Bối Bối kéo khăn chùm đầu ra, để cô ta nhìn rõ hình dáng của mình, Chương Duệ Dung nhìn rõ mặt Tang Bối Bối xong, không khỏi giật mình mở to hai mắt. Tang Bối Bối gật đầu, cô ta dùng tay chỉ vào ngực Chương Duệ Dung nói: Có biết vì sao tôi muốn bắt cô không, tôi có thể nói cho cô, đó là vì Chương Bích Quân.
Chương Duệ Dung nói: Bối Bối, tôi đã nghe nói tới chuyện của cô rồi, cô không thể gây thêm lỗi lầm nữa, cô tôi một mực đau lòng vì cô, cô thả tôi ra, tôi có thể dẫn cô tới nhận sai, tôi sẽ nói giúp cô, trước đây cô đã làm rất nhiều chuyện vì quốc gia, tôi nghĩ cô tôi nhất định sẽ cho cô cơ hội lập công chuộc tội.
Tang Bối Bối cười lạnh một tiếng: Chương Duệ Dung, tôi tin rằng cô không biết gì về những hành vi của cô cô cả, cô ta đã hại chết anh ruột tôi, cô cho rằng tôi sẽ bỏ qua ư? Tôi và cô không cừu không oán, tôi hôm nay là muốn lợi dụng cô để dụ cô ta thôi, tôi muốn báo thù cho anh tôi.
Chương Duệ Dung ra sức lắc đầu: Cô tôi sẽ không làm như vậy đâu?
Tang Bối Bối nói: Cô nghe rõ cho tôi, cô ta căn bản không phải là cô của cô, tôi đã điều tra tư liệu về gia đình cô rồi, cha của cô trước khi cô sinh ra đã chết rồi, cũng chính là nói ông ta không thể là cha cô, mà kiểm tra DNA chứng minh, cô ta chính là mẹ của cô.
Chương Duệ Dung bị những lời này của Tang Bối Bối khiến cho giật mình, cô ta thậm chí quên cả sợ hãi: Không thể, cô đang lừa tôi, cô cố ý lừa tôi.
Tang Bối Bối nói: Tôi không cần thiết phải lừa cô, đối với một người sắp chết, tôi chẳng hơi đâu mà làm vậy.
Chương Duệ Dung nói: Cô rốt cuộc muốn làm gì.
Tang Bối Bối nói: Tôi và cô không cừu không oán, muốn trách thì trách cô là con gái của Chương Bích Quân.
Cô ta lại dùng băng dính dán miệng Chương Duệ Dung lại.
Chương Duệ Dung nói: Cô không thể phạm sai lầm nữa, tiếp tục như vậy cô ta không thể nào quay đầu lại được đâu.
Tang Bối Bối nói: Từ lúc anh tôi chết, tôi đã không muốn quay đầu lại rồi.”
Cô ta dùng băng dính dán miệng Chương Duệ Dung lại, sau đó dùng vải đen bịt mắt Chương Duệ Dung, cuối cùng thì buộc thuốc nổ lên người Chương Duệ Dung.
Tang Bối Bối nói: Thời gian đặt nổ là bốn tiếng, trong vòng bốn tiếng nư nếu tôi không thể sống sót trở về, vậy thì cô cũng sẽ xuống hoàng tuyền cùng tôi, chúng ta làm bạn cho khỏi buồn.
/2583
|