Nghe thấy Trương Dương nói vậy, Tiết Vĩ Đồng không khỏi bật cười, cô ta cảm thấy sự hình dung của Trương Dương thật sự là rất chuẩn xác: Tam ca, thằng cha nó nhìn anh mà sủa kìa.
Từ Kiến Cơ nói: Người không chấp chó, lão tam, mặc kệ hắn.
Cảnh giới hiện tại của Trương đại quan nhân tất nhiên là không hơi đâu đi chấp nhặt với người Thái Lan đó, hơn nữa loại địa phương đánh hắc quyền ngầm này, cho dù mình nhảy lên đánh ngã thằng Thái Lan đó thì cũng chẳng có gì đáng thỏa mãn, chỉ chẳng qua trở thành công cụ mua vui cho người ta mà thôi.
Khi Trương Dương đang chuẩn bị rời đi thì Xuân Sai chỉ vào Trương Dương rồi lại chỉ chỉ vào mông mình, ý tứ là mày chỉ đủ tư cách chùi đít cho tao, hiện trường phát ra tiếng cười vang, người cười to nhất phải kể tới Trần An Bang, thằng ôn này hiện tại cuối cùng cũng có cảm giác hãnh diện, nhìn Trương Dương bị vũ nhục, trong lòng rất vui.
Trương đại quan nhân nhíu mày, Tiết Vĩ Đồng thì không nhịn được, hét lên: Con khỉ kia, có tin anh tao đánh cho mày răng rơi đầy đất không? Cô ta kéo cánh tay Trương Dương: Tam ca, không thể nhịn mãi được, anh nhịn được còn em thì không, anh không lên thì em lên!
Trương Dương nói: Em mà lên thì chỉ có nước ăn đấm! Lòng dạ hắn rộng rãi thật, nhưng vẫn không phải là người mềm tính, xoay người bước lên quyền đài.
Hiện trường thấy lại có trò hay để xem, lập tức cùng nhau vỗ tay. Trung Quốc trước giờ không thiếu quần chúng, càng gặp gặp phải loại trường hợp này thì càng hưng phấn.
Cốc Hiến Dương đi tới đi tới Từ Kiến Cơ có chút không vui nhíu mày: Lão Cốc, làm trò gì vậy? Đám quyền thủ của anh còn làm ra chuyện sỉ nhục khách ư?
Cốc Hiến Dương cười khổ giải thích: Chuyện này thực sự không liên quan tới tôi, người Thái Lan này là tên thương nhân Hongkong An Đạt Văn kia mang đến, căn bản chính là đến quấy rối, bởi vì hắn mà tôi đã tổn thất nghiêm trọng.
Biểu diễn của Xuân Sai ở bên trên vẫn chưa kết thúc, tiếp tục làm ra những tư thế có tính vũ nhục, thằng ôn này có vẻ vô cùng phấn khởi.
Trương Dương nói: Tôi phải đi dạy cho thằng oắt con này một bài học.
Cốc Hiến Dương nói: Bí thư Trương, ngài nếu lên đài thì phải ký hiệp nghị.
Trương Dương vừa nghe vậy thì cũng có chút mất hứng: Sao? Anh muốn tôi phải ký lại giấy sinh tử với anh ư?
Cốc Hiến Dương nói: Không phải ý này, là để bảo đảm an toàn của tuyển thủ.
Trương Dương nói: Đừng có làm mấy cái chuyện vớ vẩn đó, anh cứ ký với hắn là được, tôi nhất định không sao. Trương đại quan nhân bước tới cạnh quyền đài rồi tung người nhảy qua dây bao.
Hiện trường vang lên tiếng hoan hô.
Trọng tài đi tới muốn nói gì đó. Trương Dương xua tay nói: Không cần phải nói, tôi chỉ cần một chiêu thôi!
Xuân Sai miệng không ngừng lải nhải, hai mắt thì lộ ra hung quang lườm Trương Dương.
Trần An Bang dưới quyền đài thấp giọng nói với An Đạt Văn: Thằng ôn này không đơn giản đâu.
An Đạt Văn tràn ngập lòng tin nói: Hắn có lợi hại hơn nữa thì cũng có thể lợi hại hơn được quyền Thái Lan ư?
Tiếng chuông qua đi, Xuân Sai gầm một tiếng lao về phía Trương Dương, Trương đại quan nhân thân thể nhoáng lên một cái, thân ảnh đột nhiên tới trước mặt Xuân Sai, giơ tay lên tát hắn một cái, khiến cho Xuân Sai quay mòng mòng tại chỗ, sau đó nhấc chân đá bay thằng ôn này ra ngoài, Xuân Sai ở trước mặt Trương Dương căn bản không có sức hoàn thủ, thân thể như đằng vân giá vũ bay lên, ngã xuống đúng trước mặt An Đạt Văn.
Không ai đoán được Trương Dương chỉ cần một cái tát và một cú đá đã khiến Xuân Sai biến thành thế này.
Lại nhìn Xuân Sai nằm, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, không bao lâu sau thì tay chân co giật kịch liệt, người chung quanh bị dọa cho sợ hãi la hét liên tục. An Đạt Văn cúi người cầm tay Xuân Sai, tựa hồ đang thử mạch của hắn, sau đó thì ghé lên người hắn nghe nhịp tin, bỗng nhiên hét lớn: Mau mời bác sĩ tới đây! Anh ta không xong rồi.
Bác sĩ vội vàng xách túi thuốc chạy tới.
Trương Dương cũng không ngờ lại nặng như vậy, mình rõ ràng không dùng lực mà, chỉ tát một cái rồi bồi thêm một cước mà thôi, chẳng lẽ thật sự đánh tới mức xảy ra án mạng ư. Tiết Vĩ Đồng cũng nhìn ra tình huống không ổn, nói với Trương Dương: Đi thôi, mau rởi khỏi nơi thị phi này.
Không ít người muốn chạy tới xem náo nhiệt, nhưng Cốc Hiến Dương đã cho người cách ly quyền đài, đánh hắc quyền so với thi đấu quyền anh thì nguy hiểm hơn nhiều, trong quá trình thi đấu tình huống gì cũng có khả năng xuất hiện, Cốc Hiến Dương đối với tình trạng có thể phát sinh đều có chuẩn bị tâm lý, cũng làm tốt các biện pháp phòng ngừa, hắn cùng lúc tổ chức nhân viên tiến hành cứu giúp Xuân Sai, về phương diện khác thì bắt đầu an bài cho khách nhân rời khỏi sân, đương nhiên đám người Trương Dương và An Đạt Văn thì không đi, Trương Dương là người chịu trách nhiệm chủ yếu trong sự kiện lần này, An Đạt Văn thì là phía đại biểu cho lợi ích của Xuân Sai, lần này hắn không hề bất ngờ gì đa đứng ở mặt đối lập với Trương Dương.
Trương đại quan nhân cho rằng chuyện này thật sự quá mức kỳ quái, võ công tu luyện đến trình độ của mình, ra tay có thể khống chế một cách tùy tâm sở dục, hắn dánh Xuân Sai hai cái tuy rằng rất nặng, nhưng tuyệt không nguy hiểm đến tính mạng, cho dù là đối với người bình thường cũng vậy, huống chi là đối với một cao thủ quyền Thái có năng lực chịu đòn siêu cường, chuyện này khẳng định có điều cổ quái, Trương Dương đi tới muốn xem tình huống của Xuân Sai, thuận tiện kiểm tra thương thế của hắn một chút. Lại bị một người bên cạnh An Đạt Văn ngăn lại, người nọ gào lên: Người đã bị anh đánh chết rồi, anh còn muốn làm gì nữa? Hung thủ giết người!
Trương Dương nhíu mày, lạnh lùng nói: Nói chuyện thì phải chịu trách nhiệm, đừng có tùy tiện chụp mũ cho người khác.
An Đạt Văn nói: A Đông, đừng có nói năng linh tinh, Trương tiên sinh, anh đừng trách, thủ hạ của tôi không hiểu chuyện.
Trần An Bang Ở bên cạnh nói: Nhưng thoạt nhìn hình như đã chết thật rồi, nếu chết thì chuyện này phiền toái to đấy.
Tiết Vĩ Đồng tức giận nói: Phiền toái to cái gì? Hắn đã dám lên đài thi đấu thì phải chuẩn bị tâm lý cho tất cả những chuyện có thể xảy ra, trách nhiệm không thể đổ lên đầu người khác được. Cô ta đương nhiên ra sức bảo vệ Trương Dương.
Từ Kiến Cơ dù sao cũng là người già dặn, hắn nhìn thấy tình huống không ổn, nói với Cốc Hiến Dương: Ông chủ Cốc, tôi thấy hay là mau đưa người tới bệnh viện đi, trăm ngàn lần đừng để chậm trễ chuyện trị liệu, xảy ra vấn đề, anh là chủ sự cũng phải chịu trách nhiệm. Mục đích Từ Kiến Cơ nói như vậy cũng là để giúp Trương Dương trốn tránh trách nhiệm.
Trần An Bang nói: Tôi thấy hay là báo cảnh sát đi, mạng người quan trọng, không thể nào đùa được đâu. Thằng ôn này đối với Trương Dương vẫn luôn hận tới ngứa răng, có cơ hội bỏ đá xuống giếng tuyệt không do dự.
Tiết Vĩ Đồng nghe thấy hắn nói như vậy thì không khỏi phát hỏa: Trần An Bang, chuyện này có liên quan gì tới anh ư? Anh chen vào làm cái gì? Nếu đã dám lên quyền đài, phải chuẩn bị cho tình huống này, cho dù chết thì cũng là tự hắn muốn chết, đổ tại cho ai được chứ?
Tiểu tử tên là A Đông kia tính tình rất nóng nảy, nghe thấy Tiết Vĩ Đồng nói vậy, không khỏi giận dữ hét: Bà tám, nói gì vậy hả, còn dám...
Đét một cái, là An Đạt Văn ra tay, hắn xuống tay không chút lưu tình, đánh cho mặt A Đông sưng phù lên, dấu tay nổi rõ, An Đạt Văn nổi giận nói: Thằng mất dạy, có phần cho mày lên tiếng à? Sao dám vô lễ như vậy với Tiết tiểu thư? Sau đó mỉm cười nói với Tiết Vĩ Đồng: Tiết tiểu thư, ngại quá, tôi đối thủ hạ nhân thiếu quản giáo, đều là lỗi của tôi.
Tiết Vĩ Đồng tuy rằng tính tình không tốt, nhưng cô ta cũng không thèm so đó với một gã hạ nhân bình thường, vả lại chuyện này khẳng định là An Đạt Văn cố ý cho phép, nếu không tên A Đông kia sao có gan bố láo như vậy :Nơi này không phải là HongKong, cố ước thúc hành vi của mình đi, đừng có để té ngã, nếu không thì mặt mũi bầm dập khó coi lắm.
An Đạt Văn nghe ra những lời này của cô ta rõ ràng là nói với mình, hắn cười lạnh, nhìn Xuân Sai vẫn đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích: Tôi thấy hay là báo cảnh sát đi.
Nghe thấy ba chữ báo cảnh sát, tất cả mọi người đều biến sắc, sắc mặt của Cốc Hiến Dương cũng rất khó coi, hắn là người tổ chức trận đấu, nếu chết người thật, người phiền toái nhất là hắn, đương nhiên Trương Dương cũng sẽ không thoát khỏi trách nhiệm, hắn cũng thấy An Đạt Văn này hôm nay là có chuẩn bị mà đến, An Đạt Văn hẳn là nhằm vào Trương Dương, nhưng mình lại không thể tránh bị liên lụy, Cốc Hiến Dương nói: Tôi đã sớm nói qua rồi, chỉ cần lên quyền đài, sẽ phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, trước chuyện hắn đã ký tuyên bố miễn trách nhiệm, cho dù xảy ra chuyện thì cũng không liên quan tới anh.
An Đạt Văn nói: Ông chủ Cốc nói anh không liên quan, vậy thì ý của anh là trách nhiệm đều là của trương tiên sinh? Xảy ra chuyện như vậy tôi cũng rất đau lòng, Xuân Sai là bạn tốt của tôi, chúng ta không phải là thường nói, hữu nghị là quan trọng nhất, thứ hai mới tới thi đấu ư, mọi người trao đổi võ học, điểm tới là dừng, nhưng không nói là mang tính mạng ra mà đánh, hiện tại Xuân Sai đã chết, là bằng hữu, tôi không thể không điều tra rõ chuyện này, chẳng lẽ để che giấu trách nhiệm mà khiến cho anh ta phải chết không minh bạch như vậy ư?
Từ Kiến Cơ nói: Người không chấp chó, lão tam, mặc kệ hắn.
Cảnh giới hiện tại của Trương đại quan nhân tất nhiên là không hơi đâu đi chấp nhặt với người Thái Lan đó, hơn nữa loại địa phương đánh hắc quyền ngầm này, cho dù mình nhảy lên đánh ngã thằng Thái Lan đó thì cũng chẳng có gì đáng thỏa mãn, chỉ chẳng qua trở thành công cụ mua vui cho người ta mà thôi.
Khi Trương Dương đang chuẩn bị rời đi thì Xuân Sai chỉ vào Trương Dương rồi lại chỉ chỉ vào mông mình, ý tứ là mày chỉ đủ tư cách chùi đít cho tao, hiện trường phát ra tiếng cười vang, người cười to nhất phải kể tới Trần An Bang, thằng ôn này hiện tại cuối cùng cũng có cảm giác hãnh diện, nhìn Trương Dương bị vũ nhục, trong lòng rất vui.
Trương đại quan nhân nhíu mày, Tiết Vĩ Đồng thì không nhịn được, hét lên: Con khỉ kia, có tin anh tao đánh cho mày răng rơi đầy đất không? Cô ta kéo cánh tay Trương Dương: Tam ca, không thể nhịn mãi được, anh nhịn được còn em thì không, anh không lên thì em lên!
Trương Dương nói: Em mà lên thì chỉ có nước ăn đấm! Lòng dạ hắn rộng rãi thật, nhưng vẫn không phải là người mềm tính, xoay người bước lên quyền đài.
Hiện trường thấy lại có trò hay để xem, lập tức cùng nhau vỗ tay. Trung Quốc trước giờ không thiếu quần chúng, càng gặp gặp phải loại trường hợp này thì càng hưng phấn.
Cốc Hiến Dương đi tới đi tới Từ Kiến Cơ có chút không vui nhíu mày: Lão Cốc, làm trò gì vậy? Đám quyền thủ của anh còn làm ra chuyện sỉ nhục khách ư?
Cốc Hiến Dương cười khổ giải thích: Chuyện này thực sự không liên quan tới tôi, người Thái Lan này là tên thương nhân Hongkong An Đạt Văn kia mang đến, căn bản chính là đến quấy rối, bởi vì hắn mà tôi đã tổn thất nghiêm trọng.
Biểu diễn của Xuân Sai ở bên trên vẫn chưa kết thúc, tiếp tục làm ra những tư thế có tính vũ nhục, thằng ôn này có vẻ vô cùng phấn khởi.
Trương Dương nói: Tôi phải đi dạy cho thằng oắt con này một bài học.
Cốc Hiến Dương nói: Bí thư Trương, ngài nếu lên đài thì phải ký hiệp nghị.
Trương Dương vừa nghe vậy thì cũng có chút mất hứng: Sao? Anh muốn tôi phải ký lại giấy sinh tử với anh ư?
Cốc Hiến Dương nói: Không phải ý này, là để bảo đảm an toàn của tuyển thủ.
Trương Dương nói: Đừng có làm mấy cái chuyện vớ vẩn đó, anh cứ ký với hắn là được, tôi nhất định không sao. Trương đại quan nhân bước tới cạnh quyền đài rồi tung người nhảy qua dây bao.
Hiện trường vang lên tiếng hoan hô.
Trọng tài đi tới muốn nói gì đó. Trương Dương xua tay nói: Không cần phải nói, tôi chỉ cần một chiêu thôi!
Xuân Sai miệng không ngừng lải nhải, hai mắt thì lộ ra hung quang lườm Trương Dương.
Trần An Bang dưới quyền đài thấp giọng nói với An Đạt Văn: Thằng ôn này không đơn giản đâu.
An Đạt Văn tràn ngập lòng tin nói: Hắn có lợi hại hơn nữa thì cũng có thể lợi hại hơn được quyền Thái Lan ư?
Tiếng chuông qua đi, Xuân Sai gầm một tiếng lao về phía Trương Dương, Trương đại quan nhân thân thể nhoáng lên một cái, thân ảnh đột nhiên tới trước mặt Xuân Sai, giơ tay lên tát hắn một cái, khiến cho Xuân Sai quay mòng mòng tại chỗ, sau đó nhấc chân đá bay thằng ôn này ra ngoài, Xuân Sai ở trước mặt Trương Dương căn bản không có sức hoàn thủ, thân thể như đằng vân giá vũ bay lên, ngã xuống đúng trước mặt An Đạt Văn.
Không ai đoán được Trương Dương chỉ cần một cái tát và một cú đá đã khiến Xuân Sai biến thành thế này.
Lại nhìn Xuân Sai nằm, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, không bao lâu sau thì tay chân co giật kịch liệt, người chung quanh bị dọa cho sợ hãi la hét liên tục. An Đạt Văn cúi người cầm tay Xuân Sai, tựa hồ đang thử mạch của hắn, sau đó thì ghé lên người hắn nghe nhịp tin, bỗng nhiên hét lớn: Mau mời bác sĩ tới đây! Anh ta không xong rồi.
Bác sĩ vội vàng xách túi thuốc chạy tới.
Trương Dương cũng không ngờ lại nặng như vậy, mình rõ ràng không dùng lực mà, chỉ tát một cái rồi bồi thêm một cước mà thôi, chẳng lẽ thật sự đánh tới mức xảy ra án mạng ư. Tiết Vĩ Đồng cũng nhìn ra tình huống không ổn, nói với Trương Dương: Đi thôi, mau rởi khỏi nơi thị phi này.
Không ít người muốn chạy tới xem náo nhiệt, nhưng Cốc Hiến Dương đã cho người cách ly quyền đài, đánh hắc quyền so với thi đấu quyền anh thì nguy hiểm hơn nhiều, trong quá trình thi đấu tình huống gì cũng có khả năng xuất hiện, Cốc Hiến Dương đối với tình trạng có thể phát sinh đều có chuẩn bị tâm lý, cũng làm tốt các biện pháp phòng ngừa, hắn cùng lúc tổ chức nhân viên tiến hành cứu giúp Xuân Sai, về phương diện khác thì bắt đầu an bài cho khách nhân rời khỏi sân, đương nhiên đám người Trương Dương và An Đạt Văn thì không đi, Trương Dương là người chịu trách nhiệm chủ yếu trong sự kiện lần này, An Đạt Văn thì là phía đại biểu cho lợi ích của Xuân Sai, lần này hắn không hề bất ngờ gì đa đứng ở mặt đối lập với Trương Dương.
Trương đại quan nhân cho rằng chuyện này thật sự quá mức kỳ quái, võ công tu luyện đến trình độ của mình, ra tay có thể khống chế một cách tùy tâm sở dục, hắn dánh Xuân Sai hai cái tuy rằng rất nặng, nhưng tuyệt không nguy hiểm đến tính mạng, cho dù là đối với người bình thường cũng vậy, huống chi là đối với một cao thủ quyền Thái có năng lực chịu đòn siêu cường, chuyện này khẳng định có điều cổ quái, Trương Dương đi tới muốn xem tình huống của Xuân Sai, thuận tiện kiểm tra thương thế của hắn một chút. Lại bị một người bên cạnh An Đạt Văn ngăn lại, người nọ gào lên: Người đã bị anh đánh chết rồi, anh còn muốn làm gì nữa? Hung thủ giết người!
Trương Dương nhíu mày, lạnh lùng nói: Nói chuyện thì phải chịu trách nhiệm, đừng có tùy tiện chụp mũ cho người khác.
An Đạt Văn nói: A Đông, đừng có nói năng linh tinh, Trương tiên sinh, anh đừng trách, thủ hạ của tôi không hiểu chuyện.
Trần An Bang Ở bên cạnh nói: Nhưng thoạt nhìn hình như đã chết thật rồi, nếu chết thì chuyện này phiền toái to đấy.
Tiết Vĩ Đồng tức giận nói: Phiền toái to cái gì? Hắn đã dám lên đài thi đấu thì phải chuẩn bị tâm lý cho tất cả những chuyện có thể xảy ra, trách nhiệm không thể đổ lên đầu người khác được. Cô ta đương nhiên ra sức bảo vệ Trương Dương.
Từ Kiến Cơ dù sao cũng là người già dặn, hắn nhìn thấy tình huống không ổn, nói với Cốc Hiến Dương: Ông chủ Cốc, tôi thấy hay là mau đưa người tới bệnh viện đi, trăm ngàn lần đừng để chậm trễ chuyện trị liệu, xảy ra vấn đề, anh là chủ sự cũng phải chịu trách nhiệm. Mục đích Từ Kiến Cơ nói như vậy cũng là để giúp Trương Dương trốn tránh trách nhiệm.
Trần An Bang nói: Tôi thấy hay là báo cảnh sát đi, mạng người quan trọng, không thể nào đùa được đâu. Thằng ôn này đối với Trương Dương vẫn luôn hận tới ngứa răng, có cơ hội bỏ đá xuống giếng tuyệt không do dự.
Tiết Vĩ Đồng nghe thấy hắn nói như vậy thì không khỏi phát hỏa: Trần An Bang, chuyện này có liên quan gì tới anh ư? Anh chen vào làm cái gì? Nếu đã dám lên quyền đài, phải chuẩn bị cho tình huống này, cho dù chết thì cũng là tự hắn muốn chết, đổ tại cho ai được chứ?
Tiểu tử tên là A Đông kia tính tình rất nóng nảy, nghe thấy Tiết Vĩ Đồng nói vậy, không khỏi giận dữ hét: Bà tám, nói gì vậy hả, còn dám...
Đét một cái, là An Đạt Văn ra tay, hắn xuống tay không chút lưu tình, đánh cho mặt A Đông sưng phù lên, dấu tay nổi rõ, An Đạt Văn nổi giận nói: Thằng mất dạy, có phần cho mày lên tiếng à? Sao dám vô lễ như vậy với Tiết tiểu thư? Sau đó mỉm cười nói với Tiết Vĩ Đồng: Tiết tiểu thư, ngại quá, tôi đối thủ hạ nhân thiếu quản giáo, đều là lỗi của tôi.
Tiết Vĩ Đồng tuy rằng tính tình không tốt, nhưng cô ta cũng không thèm so đó với một gã hạ nhân bình thường, vả lại chuyện này khẳng định là An Đạt Văn cố ý cho phép, nếu không tên A Đông kia sao có gan bố láo như vậy :Nơi này không phải là HongKong, cố ước thúc hành vi của mình đi, đừng có để té ngã, nếu không thì mặt mũi bầm dập khó coi lắm.
An Đạt Văn nghe ra những lời này của cô ta rõ ràng là nói với mình, hắn cười lạnh, nhìn Xuân Sai vẫn đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích: Tôi thấy hay là báo cảnh sát đi.
Nghe thấy ba chữ báo cảnh sát, tất cả mọi người đều biến sắc, sắc mặt của Cốc Hiến Dương cũng rất khó coi, hắn là người tổ chức trận đấu, nếu chết người thật, người phiền toái nhất là hắn, đương nhiên Trương Dương cũng sẽ không thoát khỏi trách nhiệm, hắn cũng thấy An Đạt Văn này hôm nay là có chuẩn bị mà đến, An Đạt Văn hẳn là nhằm vào Trương Dương, nhưng mình lại không thể tránh bị liên lụy, Cốc Hiến Dương nói: Tôi đã sớm nói qua rồi, chỉ cần lên quyền đài, sẽ phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, trước chuyện hắn đã ký tuyên bố miễn trách nhiệm, cho dù xảy ra chuyện thì cũng không liên quan tới anh.
An Đạt Văn nói: Ông chủ Cốc nói anh không liên quan, vậy thì ý của anh là trách nhiệm đều là của trương tiên sinh? Xảy ra chuyện như vậy tôi cũng rất đau lòng, Xuân Sai là bạn tốt của tôi, chúng ta không phải là thường nói, hữu nghị là quan trọng nhất, thứ hai mới tới thi đấu ư, mọi người trao đổi võ học, điểm tới là dừng, nhưng không nói là mang tính mạng ra mà đánh, hiện tại Xuân Sai đã chết, là bằng hữu, tôi không thể không điều tra rõ chuyện này, chẳng lẽ để che giấu trách nhiệm mà khiến cho anh ta phải chết không minh bạch như vậy ư?
/2583
|