Trở lại ban trú kinh, nghe nói Hạng Thành uống say, Trương Dương không cần nghĩ cũng biết Hạng Thành khẳng định là uống say ở nhà Tiết lão, Tiết lão bảo y uống rượu thì y không dám không uống.
Trương Dương đang chuẩn bị trở về phòng thì nhìn thấy Hồng Thi Kiều cười khanh khách đi tới chỗ mình, cô ta vừa tắm xong, tóc còn ướt, da thịt vẫn còn ửng hồng, kiều diễm như hoa sen mới nở. Cô ta dịu dàng nói: Bí thư Trương đã về rồi à!
Trương Dương gật đầu: Đã muộn thế này mà còn chưa ngủ à?
Hồng Thi Kiều nói: Không biết tại sao, hôm nay trong lòng thấp thỏm, không ngủ được.
Ánh mắt của Trương đại quan nhân tất nhiên chiếu lên ngực cô ta, phát hiện kích thước cục bộ của Hồng Thi Kiều thật đúng là kinh người, theo sự hô hấp ngực phập phồng, quả thật là đầy đặn, đầy sức hoặc. Trương Dương khụ khụ một tiếng: Tôi đi nghỉ ngơi đây.
Hồng Thi Kiều nói: Bí thư Trương... Cô ta chỉ gọi một tiếng rồi thôi.
Trương Dương dừng chân nói: Chuyện gì?
Hồng Thi Kiều cắn cắn môi, mặt lại đỏ lên, Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn cô ta, không biết cô ta vì sao đột nhiên trở nên thẹn thùng, không nhịn được nói: Cô có phải có chuyện gì không?
Hồng Thi Kiều gật đầu, ánh mắt nhìn nhìn bốn phía, xác định chung quanh không có ai mới nói khẽ: Bí thư Trương, tôi có chuyện muốn nói riêng với ngài.
Trương Dương thầm nghĩ bí mật gì mà phải thần bí thế? Thật ra nghe một chút bí mật của cô ta cũng chả sao, nhưng hiện tại đã hơn mười một giờ rồi, đêm dài người vắng, cô nam quả nữ nói chuyện riệng với nhau hình như không ổn lắm, huống chi mình cán bộ quốc gia, sau lưng có vô số ánh mắt chăm chút nhìn mình. Trương đại quan nhân tuy rằng đa tình, nhưng cũng không lạm tình, Hồng Thi Kiều mặc dù có mặc dù vài phần nhan sắc, nhưng ở trong mắt Trương đại quan nhân thì vẫn chưa được tính là quốc sắc thiên hương, ở trước mỹ sắc, Trương đại quan nhân vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo, trên mặt hắn hiện ra nụ cười có tính công thức của lãnh đạo: Tiểu Hồng à, hôm nay muộn quá rồi, hay là để ngày mai rồi nói sau.
Hồng Thi Kiều nói: Bí thư Trương, rất quan trọng!
Trương Dương nghe cô ta nói như vậy thì cũng đành phải dừng chân, Hồng Thi Kiều nói: Tới phòng ngài nói đi.
Trương Dương nói: Không ổn đâu! Cô nam quả nữ vào một phòng, cửa phòng không đóng, có nói sao cũng không giải thích được.
Hồng Thi Kiều nói: Bí thư Trương, ngài đừng, tôi thực sự có chuyện quan trọng .
Trương Dương nói: Được, vào xe nói! Xe hắn đỗ ở bên ngoài.
Hồng Thi Kiều gật đầu, đi theo Trương Dương tới xe của hắn. Cô ta tựa hồ có chút khẩn trương, hít sâu một hơi rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trương Dương cười nói: Cô yên tâm, trong xe không có ai nghe chúng ta nói chuyện đâu.
Hồng Thi Kiều nói: Bí thư Trần của Ủy ban kỷ luật tới!
Trương Dương nói: Tôi và anh ta không quen nhau! Hắn và Trần Cương tuy rằng không quen nhau, nhưng lại hiểu rõ Trần Cương đối với mình khẳng định không có hào cảm gì, bởi vì hắn vừa tới Tân Hải đã đánh đuổi cục trưởng công an huyện Tân Hải Trần Khải, mà Trần Khải chính là anh em ruột của Trần Cương, có điều cho tới nay Trương Dương cũng không phát sinh xung đột chính diện với Trần Cương.
Hồng Thi Kiều nói: Hắn tối nay uống say, nói rất nhiều câu không dễ nghe.
Trương Dương không khỏi bật cười: Uống say nói vài câu khó nghe thì có sao đâu.
Hồng Thi Kiều mặt càng đỏ hơn: Bí thư Trương, không phải tôi cố ý bàn lộng thị phi, tôi chỉ là muốn là muốn nhắc nhở ngài một chút.
Trương Dương gật đầu nói: Cám ơn sự nhắc nhở của cô, tôi sẽ tận lực tránh xung đột chính diện với hắn là được.
Hồng Thi Kiều nói: Còn nữa...
Trương Dương nói: Tiểu Hồng, có gì thì cô cứ nói, không cần phải cố kỵ gì cả.
Hồng Thi Kiều nói: Chủ nhiệm Hoắc bảo tôi mấy ngày nay phụ trách công tác tiếp đãi trong lúc hắn ở kinh.
Trương Dương nói: Cô không muốn đi à?
Hồng Thi Kiều gật đầu: Tôi đã nói với chủ nhiệm Hoắc rồi, nói ngài bảo tôi ngày mai cùng ngài đi làm việc, kết quả...
Trương Dương bật cười, hắn hiện tại có chút minh bạch rồi, nhất định là Hoắc Vân Châu an bài Hồng Thi Kiều mấy ngày nay phụ trách tiếp đãi Trần Cương, kết quả Hồng Thi Kiều đem mình ra làm lá chắn, cho nên Trần Cương mượn rượu chửi mình, Hồng Thi Kiều không dám nói ra chân tướng trực tiếp với mình, cho nên nói vòng nói vo, Trương Dương nói: Cô vì sao không muốn phụ trách công tác tiếp đãi bí thư Trần.
Hồng Thi Kiều cắn cắn môi nói: Hắn là người thích động tay động chân.
Trương Dương nói: Cô có thể tố hắn quấy nhiễu cô.
Hồng Thi Kiều nói: Không phải loại đó, hắn chỉ nói thôi, nhưng mà hết vỗ vai lại kéo tay, giống như là sự quan tâm của trưởng bối, nhưng lại giống như không phải.
Trương đại quan nhân trong lòng mắng thầm, lão dâm côn! Không ngờ hạng háo sắc trà trộn vào đội ngũ của đảng cũng không ít, xa có Khổng Nguyên, hiện tại lại có thêm Trần Cương. Trương đại quan nhân đối với Hồng Thi Kiều tuy rằng không có tâm tư thương hương tiếc ngọc gì cả, có điều gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ thì vẫn nên làm, Trương Dương nói: Tôi hiểu rồi, cô cứ nói với hắn, mấy ngày nay, cô giúp tôi làm việc, không có thời gian chiêu đãi hắn!
Trương đại quan nhân không biết Trần Cương bởi vì chuyện này mà sẽ sinh ra oán hận như thế nào đối với mình, có điều hắn phát hiện một biến hóa thú vị, thái độ của bí thư thị ủy Hạng Thành đối với mình đã thay đổi rõ ràng, hẳn là tác dụng mà Tiết lão mang đến, sáng sớm ngày hôm sau Tiểu Trương dậy,vừa ra khỏi cửa thì gặp Hạng Thành, Hạng Thành tươi cười nói với hắn: Tiểu Trương, cùng đi ăn sáng đi!
Trương Dương gật đầu, nhìn ra được tâm tình của Hạng Thành rất tốt, hắn đi theo Hạng Thành tới nhà ăn, chủ nhiệm Hoắc Vân Châu của ban trú kinh đã chờ ở đó từ sớm, bữa sáng cũng đã được chuẩn bị tốt, cô ta mỉm cười ân cần thăm hỏi hai người.
Sau khi Hạng Thành ngồi xuống, cầm cốc sữa lên uống một ngụm, nói với Trương Dương: Tiểu Trương, Tiết lão nói sắp tới phải tới Bắc Cảng, đến lúc đó công tác tiếp đãi phải giao cho cậu đấy.
Trương Dương cười cười ngầm hiểu: Bí thư Hạng, ngài là lãnh đạo, chỉ thị của ngài tôi cam đoan sẽ hoàn thành tốt.
Những lời này khiến Hạng Thành vô cùng thoải mái, y nói khẽ: Tiết lão là người mà tôi kính nể nhất trong đời, ông ta cũng rất xem trọng cậu!
Trương đại quan nhân nghĩ thầm, Tiết lão xem trọng tôi còn không phải là bởi vì tôi có thể chữa bệnh cho ông ta ư? Bằng không hạng tiểu bối như tôi sao có thể lọt được vào mắt ông ta? Lần này tới kinh, thái độ của Hạng Thành đối với mình thoáng cái đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, khẳng định là vì Tiết lão, nhớ tới trước đây Hạng Thành luôn gây khó dễ cho hắn, Trương đại quan nhân rất khó liên hệ với vị trưởng giả mặt mày tươi cười ở trước mặt, mỗi người trong quan trường đều biết thuật biến mặt. Trương Dương thấy nhưng không thể trách, người ta chủ động đối tốt với mình, mình không thể nào lạnh nhạt đối lại được, Trương Dương nói: Tôi cũng rất kính ngưỡng Tiết lão, ông ta cũng dạy tôi rất nhiều đạo lý làm người.
Hạng Thành phát hiện nhân sinh thực sự rất kỳ quái, trước khi lần này tới kinh, y còn hận Trương Dương tới ngứa răng, nhưng sau khi y biết quan hệ của Tiết lão và Trương Dương, lập tức liền bắt đầu học được phải đối đãi vấn đề từ một góc độ mới, y quyết định hóa thù thành bạn với Trương Dương, tuy rằng y biết điều này không dễ dàng gì, nhưng chỉ cần có ý thì đều có thể làm được. Ngày hôm qua lúc chia tay Tiết lão, Tiết lão tặng y một câu, giữa người vào người có một phương thức để đối đãi với nhau, đó là kính, anh kính người một tấc, người kính anh một trượng, nếu hai bên không ai nhường ai, tới sau cùng chỉ có thể là càng lúc càng căng thẳng, khi quan hệ đã lâm vào cục diện bế tắc thì luôn có người phải chủ động nhượng bộ.
Trung Quốc có câu châm ngôn là muốn tốt thì lớn nhường nhỏ, Hạng Thành hiện tại chính là đang làm như vậy.
Trương đại quan nhân không phải là bất thông tình lý, thằng ôn này thật ra là người sợ kính, nói trắng ra mâu thuẫn giữa hắn và Hạng Thành vẫn là vì chuyện công, bỏ huyện lập thành phố gì đó, lượng hóa thành thị gì đó, bỏ khu khai hóa trả lại đất ruộng gì đó, những mâu thuẫn này không phải là thù riêng, hiện tại Hạng Thành đã tỏ thái độ ủng hộ hắn bỏ huyện lập thành phố, chút không vui trước đây tất nhiên liền tan thành mây khói. Có điều Trương Dương cũng không phải là hạng dễ lừa, sẽ không bởi vì Hạng Thành đột nhiên thay đổi thái độ mà coi y là người tốt, sẽ móc hết những lời trong lòng ra nói với y, Trương đại quan nhân giỏi nhất là đề xuất điều kiện, sở trường của hắn là nắm lấy tất cả cơ hội có thể nắm, tận hết khả năng được voi đòi tiên. Hắn trước tiên chính là nhắc lại chuyện cũ, nói ra chuyện đèn đường chạy bằng năng lượng mặt trời, mục đích chính là muốn đưa công trình này cho Bắc Cảng.
Hạng Thành nói: Tiểu Trương à, chuyện này cậu nói muộn mất rồi, hôm đó trước lúc cậu đề xuất chuyện này với tôi, thị lý đã ký hợp đồng với nhà máy đèn đường Nam Phương rồi, chúng ta không thể nào vi phạm hợp đồng được đúng không? Thật ra khi Trương Dương nói với y, chuyện này vẫn vẫn chưa ký hợp đồng, y là vì thành kiến cá nhân cho nên không thèm xem đã phủ quyết đề án của Trương Dương.
Trương Dương đang chuẩn bị trở về phòng thì nhìn thấy Hồng Thi Kiều cười khanh khách đi tới chỗ mình, cô ta vừa tắm xong, tóc còn ướt, da thịt vẫn còn ửng hồng, kiều diễm như hoa sen mới nở. Cô ta dịu dàng nói: Bí thư Trương đã về rồi à!
Trương Dương gật đầu: Đã muộn thế này mà còn chưa ngủ à?
Hồng Thi Kiều nói: Không biết tại sao, hôm nay trong lòng thấp thỏm, không ngủ được.
Ánh mắt của Trương đại quan nhân tất nhiên chiếu lên ngực cô ta, phát hiện kích thước cục bộ của Hồng Thi Kiều thật đúng là kinh người, theo sự hô hấp ngực phập phồng, quả thật là đầy đặn, đầy sức hoặc. Trương Dương khụ khụ một tiếng: Tôi đi nghỉ ngơi đây.
Hồng Thi Kiều nói: Bí thư Trương... Cô ta chỉ gọi một tiếng rồi thôi.
Trương Dương dừng chân nói: Chuyện gì?
Hồng Thi Kiều cắn cắn môi, mặt lại đỏ lên, Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn cô ta, không biết cô ta vì sao đột nhiên trở nên thẹn thùng, không nhịn được nói: Cô có phải có chuyện gì không?
Hồng Thi Kiều gật đầu, ánh mắt nhìn nhìn bốn phía, xác định chung quanh không có ai mới nói khẽ: Bí thư Trương, tôi có chuyện muốn nói riêng với ngài.
Trương Dương thầm nghĩ bí mật gì mà phải thần bí thế? Thật ra nghe một chút bí mật của cô ta cũng chả sao, nhưng hiện tại đã hơn mười một giờ rồi, đêm dài người vắng, cô nam quả nữ nói chuyện riệng với nhau hình như không ổn lắm, huống chi mình cán bộ quốc gia, sau lưng có vô số ánh mắt chăm chút nhìn mình. Trương đại quan nhân tuy rằng đa tình, nhưng cũng không lạm tình, Hồng Thi Kiều mặc dù có mặc dù vài phần nhan sắc, nhưng ở trong mắt Trương đại quan nhân thì vẫn chưa được tính là quốc sắc thiên hương, ở trước mỹ sắc, Trương đại quan nhân vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo, trên mặt hắn hiện ra nụ cười có tính công thức của lãnh đạo: Tiểu Hồng à, hôm nay muộn quá rồi, hay là để ngày mai rồi nói sau.
Hồng Thi Kiều nói: Bí thư Trương, rất quan trọng!
Trương Dương nghe cô ta nói như vậy thì cũng đành phải dừng chân, Hồng Thi Kiều nói: Tới phòng ngài nói đi.
Trương Dương nói: Không ổn đâu! Cô nam quả nữ vào một phòng, cửa phòng không đóng, có nói sao cũng không giải thích được.
Hồng Thi Kiều nói: Bí thư Trương, ngài đừng, tôi thực sự có chuyện quan trọng .
Trương Dương nói: Được, vào xe nói! Xe hắn đỗ ở bên ngoài.
Hồng Thi Kiều gật đầu, đi theo Trương Dương tới xe của hắn. Cô ta tựa hồ có chút khẩn trương, hít sâu một hơi rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trương Dương cười nói: Cô yên tâm, trong xe không có ai nghe chúng ta nói chuyện đâu.
Hồng Thi Kiều nói: Bí thư Trần của Ủy ban kỷ luật tới!
Trương Dương nói: Tôi và anh ta không quen nhau! Hắn và Trần Cương tuy rằng không quen nhau, nhưng lại hiểu rõ Trần Cương đối với mình khẳng định không có hào cảm gì, bởi vì hắn vừa tới Tân Hải đã đánh đuổi cục trưởng công an huyện Tân Hải Trần Khải, mà Trần Khải chính là anh em ruột của Trần Cương, có điều cho tới nay Trương Dương cũng không phát sinh xung đột chính diện với Trần Cương.
Hồng Thi Kiều nói: Hắn tối nay uống say, nói rất nhiều câu không dễ nghe.
Trương Dương không khỏi bật cười: Uống say nói vài câu khó nghe thì có sao đâu.
Hồng Thi Kiều mặt càng đỏ hơn: Bí thư Trương, không phải tôi cố ý bàn lộng thị phi, tôi chỉ là muốn là muốn nhắc nhở ngài một chút.
Trương Dương gật đầu nói: Cám ơn sự nhắc nhở của cô, tôi sẽ tận lực tránh xung đột chính diện với hắn là được.
Hồng Thi Kiều nói: Còn nữa...
Trương Dương nói: Tiểu Hồng, có gì thì cô cứ nói, không cần phải cố kỵ gì cả.
Hồng Thi Kiều nói: Chủ nhiệm Hoắc bảo tôi mấy ngày nay phụ trách công tác tiếp đãi trong lúc hắn ở kinh.
Trương Dương nói: Cô không muốn đi à?
Hồng Thi Kiều gật đầu: Tôi đã nói với chủ nhiệm Hoắc rồi, nói ngài bảo tôi ngày mai cùng ngài đi làm việc, kết quả...
Trương Dương bật cười, hắn hiện tại có chút minh bạch rồi, nhất định là Hoắc Vân Châu an bài Hồng Thi Kiều mấy ngày nay phụ trách tiếp đãi Trần Cương, kết quả Hồng Thi Kiều đem mình ra làm lá chắn, cho nên Trần Cương mượn rượu chửi mình, Hồng Thi Kiều không dám nói ra chân tướng trực tiếp với mình, cho nên nói vòng nói vo, Trương Dương nói: Cô vì sao không muốn phụ trách công tác tiếp đãi bí thư Trần.
Hồng Thi Kiều cắn cắn môi nói: Hắn là người thích động tay động chân.
Trương Dương nói: Cô có thể tố hắn quấy nhiễu cô.
Hồng Thi Kiều nói: Không phải loại đó, hắn chỉ nói thôi, nhưng mà hết vỗ vai lại kéo tay, giống như là sự quan tâm của trưởng bối, nhưng lại giống như không phải.
Trương đại quan nhân trong lòng mắng thầm, lão dâm côn! Không ngờ hạng háo sắc trà trộn vào đội ngũ của đảng cũng không ít, xa có Khổng Nguyên, hiện tại lại có thêm Trần Cương. Trương đại quan nhân đối với Hồng Thi Kiều tuy rằng không có tâm tư thương hương tiếc ngọc gì cả, có điều gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ thì vẫn nên làm, Trương Dương nói: Tôi hiểu rồi, cô cứ nói với hắn, mấy ngày nay, cô giúp tôi làm việc, không có thời gian chiêu đãi hắn!
Trương đại quan nhân không biết Trần Cương bởi vì chuyện này mà sẽ sinh ra oán hận như thế nào đối với mình, có điều hắn phát hiện một biến hóa thú vị, thái độ của bí thư thị ủy Hạng Thành đối với mình đã thay đổi rõ ràng, hẳn là tác dụng mà Tiết lão mang đến, sáng sớm ngày hôm sau Tiểu Trương dậy,vừa ra khỏi cửa thì gặp Hạng Thành, Hạng Thành tươi cười nói với hắn: Tiểu Trương, cùng đi ăn sáng đi!
Trương Dương gật đầu, nhìn ra được tâm tình của Hạng Thành rất tốt, hắn đi theo Hạng Thành tới nhà ăn, chủ nhiệm Hoắc Vân Châu của ban trú kinh đã chờ ở đó từ sớm, bữa sáng cũng đã được chuẩn bị tốt, cô ta mỉm cười ân cần thăm hỏi hai người.
Sau khi Hạng Thành ngồi xuống, cầm cốc sữa lên uống một ngụm, nói với Trương Dương: Tiểu Trương, Tiết lão nói sắp tới phải tới Bắc Cảng, đến lúc đó công tác tiếp đãi phải giao cho cậu đấy.
Trương Dương cười cười ngầm hiểu: Bí thư Hạng, ngài là lãnh đạo, chỉ thị của ngài tôi cam đoan sẽ hoàn thành tốt.
Những lời này khiến Hạng Thành vô cùng thoải mái, y nói khẽ: Tiết lão là người mà tôi kính nể nhất trong đời, ông ta cũng rất xem trọng cậu!
Trương đại quan nhân nghĩ thầm, Tiết lão xem trọng tôi còn không phải là bởi vì tôi có thể chữa bệnh cho ông ta ư? Bằng không hạng tiểu bối như tôi sao có thể lọt được vào mắt ông ta? Lần này tới kinh, thái độ của Hạng Thành đối với mình thoáng cái đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, khẳng định là vì Tiết lão, nhớ tới trước đây Hạng Thành luôn gây khó dễ cho hắn, Trương đại quan nhân rất khó liên hệ với vị trưởng giả mặt mày tươi cười ở trước mặt, mỗi người trong quan trường đều biết thuật biến mặt. Trương Dương thấy nhưng không thể trách, người ta chủ động đối tốt với mình, mình không thể nào lạnh nhạt đối lại được, Trương Dương nói: Tôi cũng rất kính ngưỡng Tiết lão, ông ta cũng dạy tôi rất nhiều đạo lý làm người.
Hạng Thành phát hiện nhân sinh thực sự rất kỳ quái, trước khi lần này tới kinh, y còn hận Trương Dương tới ngứa răng, nhưng sau khi y biết quan hệ của Tiết lão và Trương Dương, lập tức liền bắt đầu học được phải đối đãi vấn đề từ một góc độ mới, y quyết định hóa thù thành bạn với Trương Dương, tuy rằng y biết điều này không dễ dàng gì, nhưng chỉ cần có ý thì đều có thể làm được. Ngày hôm qua lúc chia tay Tiết lão, Tiết lão tặng y một câu, giữa người vào người có một phương thức để đối đãi với nhau, đó là kính, anh kính người một tấc, người kính anh một trượng, nếu hai bên không ai nhường ai, tới sau cùng chỉ có thể là càng lúc càng căng thẳng, khi quan hệ đã lâm vào cục diện bế tắc thì luôn có người phải chủ động nhượng bộ.
Trung Quốc có câu châm ngôn là muốn tốt thì lớn nhường nhỏ, Hạng Thành hiện tại chính là đang làm như vậy.
Trương đại quan nhân không phải là bất thông tình lý, thằng ôn này thật ra là người sợ kính, nói trắng ra mâu thuẫn giữa hắn và Hạng Thành vẫn là vì chuyện công, bỏ huyện lập thành phố gì đó, lượng hóa thành thị gì đó, bỏ khu khai hóa trả lại đất ruộng gì đó, những mâu thuẫn này không phải là thù riêng, hiện tại Hạng Thành đã tỏ thái độ ủng hộ hắn bỏ huyện lập thành phố, chút không vui trước đây tất nhiên liền tan thành mây khói. Có điều Trương Dương cũng không phải là hạng dễ lừa, sẽ không bởi vì Hạng Thành đột nhiên thay đổi thái độ mà coi y là người tốt, sẽ móc hết những lời trong lòng ra nói với y, Trương đại quan nhân giỏi nhất là đề xuất điều kiện, sở trường của hắn là nắm lấy tất cả cơ hội có thể nắm, tận hết khả năng được voi đòi tiên. Hắn trước tiên chính là nhắc lại chuyện cũ, nói ra chuyện đèn đường chạy bằng năng lượng mặt trời, mục đích chính là muốn đưa công trình này cho Bắc Cảng.
Hạng Thành nói: Tiểu Trương à, chuyện này cậu nói muộn mất rồi, hôm đó trước lúc cậu đề xuất chuyện này với tôi, thị lý đã ký hợp đồng với nhà máy đèn đường Nam Phương rồi, chúng ta không thể nào vi phạm hợp đồng được đúng không? Thật ra khi Trương Dương nói với y, chuyện này vẫn vẫn chưa ký hợp đồng, y là vì thành kiến cá nhân cho nên không thèm xem đã phủ quyết đề án của Trương Dương.
/2583
|