Kiều lão không tiếp tục đề tài này, lúc buổi trưa, Kiều Chấn Lương về nhà, sau khi tới bộ nông nghiệp nhậm chức, so với lúc trước ở Bình Hải thì thoải mái hơn rất nhiều, Kiều Chấn Lương cơ hồ trưa ngày nào cũng về ăn cơm, nhìn thấy Trương Dương, Kiều Chấn Lương cũng rất cao hứng, hỏi tình huống học tập gần đây của hắn, Trương Dương giản lược kể lại, rồi nói chuyện phía Bắc Cảng đã đồng ý trả ruộng.
Kiều Chấn Lương vui mừng nói: Vốn là nên như vậy, đất ruộng đang tốt lại bị xâm chiến, nhưng không sáng tạo ra được hiệu ích có giá trị hơn, bỏ hoang không dùng, đây chính là một loại phạm tội!
Kiều lão nói: Hiện tại thành thị nào mà không làm khai phá chứ, từ vùng duyên hải đông nam đến biên thuỳ tây bắc, chỗ nào cũng mở khu khai phá, cứ như một tòa thành thị không có khu khai phá thì không phát triển, không có khu khai phá thì cán bộ địa phương này không theo kịp thời đại, đây là một loại tư tưởng sai lầm cực lớn, Trung Quốc là nước lớn về nông nghiệp, căn bản của chúng ta là ở nông nghiệp, ruộng tốt mà bỏ đi hết để làm khai phá công nghiệp thì còn có địa phương chồng lương thực không? Không có lương thực thì chúng ta ăn bằng cái gì? Chẳng lẽ dùng sản phẩm công nghiệp để đổi thành tiền giấyđi đổi sản phẩm nông sản ư? Thế không phải là tự tìm phiền phức ư? Bộ nông nghiệp của Ccác anh nên nắm tốt vấn đề này.
Kiều Chấn Lương liên tục gật đầu.
Trương Dương nói: Tôi đã câu thông với lãnh đạo thành phố rồi, bọn họ đã đồng ý di dời khu khai phá, địa chỉ mới chúng tôi trên cơ bản cũng đã xác định, phải chuyển tới đất bị nhiễm phèn ở đông bắc Tân Hải.
Kiều Chấn Lương cổ vũ Trương Dương: Làm cho tốt đi, tranh thủ sớm thay đổi bộ dạng của Tân Hải.
Sau khi Trương Dương rời đi, Kiều Chấn Lương không khỏi bật cười, y làm sao có thể không nhìn ra mục đích chủ yếu mà Trương Dương hôm nay tới đây, y nói với Kiều lão: Thằng ôn này hôm nay đặc biệt tới đây để thuyết khách cho đám Hạng Thành đấy.
Kiều lão cười cười không nói gì.
Kiều Chấn Lương nói: Xem ra Hạng Thành đã chịu nhường rồi.
Kiều lão không chút để ý nói: Sức khỏe của bác Tiết của anh không được tốt lắm.
Kiều Chấn Lương hơi ngẩn ra, y rướn người về phái trước.
Kiều lão nói: Gần đây Trương Dương thường xuyên tới chỗ ông ta.
Kiều Chấn Lương lập tức minh bạch, cha nhất định từ trong hướng đi của Trương Dương cảm thấy được gì đó, bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành đột nhiên thay đổi thái độ khẳng định là vì Tiết lão, trong khoảng thời gian ngắn có thể khiến Tiết lão ưu ái đối với hậu bối trẻ tuổi nhưvậy thì nguyên nhân tuyệt đối không phải là thư pháp, tuy rằng Tiết lão thích thư pháp, nhưng còn lâu mới tới mức si mê, cha con Kiều gia đối với Trương Dương thì hiểu rất rõ, nguyên nhân có thể khiến Tiết lão dốc lòng giúp một hậu bối rất có khả năng là để trả nhân tình, Tiết lão là người không dễ dàng nợ nhân tình của người ta, mà Trương Dương có thể khiến Tiết lão nợ nhân tình của hắn thì khẳng định phải là vì một bức tranh chữ, Kiều Chấn Lương nhìn vẻ mặt cha, nói khẽ: Bác Tiết mắc bệnh nặng ư?
Kiều lão không trả lời, nhưng vẻ mặt giữ kín như bưng đã xác định điểm này.
Kiều Chấn Lương nói: Nhưng chuyện lớn như vậy con lại không nghe nói gì cả.
Kiều lão nói: Năm đó khi ta bị liệt mặt, trừ người trong nhà ra thì không có người nào khác biết, tới tuổi này rồi, luôn sẽ biến thành đặc biệt cẩn thận, sợ bất kỳ sự gió thổi cỏ lay nào của mình đều có thể khiến cho bên ngoài sóng to gió lớn.
Kiều Chấn Lương lẳng lặng lắng nghe lời nói của cha, không có ý ngắt lời ông ta.
Kiều lão nói: Anh ở trong quan trường lâu như vậy rồi, muốn tìm được một bằng hữu thật lòng rất khó, nhưng bất kỳ lúc nào cũng không thiếu kẻ địch và đối thủ, đến tuổi của chúng ta rồi, bản thân muốn buông xuôi, nhưng người khác thì lại không nỡ nhìn mình buông xuôi, hơi không cẩn thận một chút là họ sẽ xông lên cho mình một kích trí mạng. Kiều lão thở dài nói: Đã Lựa chọn con đường này, anh không thể không tiếp tục đi mãi, cho tới ngày anh nhắm mắt xuôi tay thì thôi.
Kiều Chấn Lương nói: Cha, con hiểu!
Kiều lão mỉm cười nói: Hiểu cái gì?
Kiều Chấn Lương nói: Làm việc thì phải đến nơi đến chốn, không thể vì ý chí của bất kỳ ai mà thay đổi. Kiều lão bật cười: Làm bất kỳ chuyện gì cũng đều phải như vậy, phải có nghị lực, quan trường cũng giống như chiến trường, không thể cho đối thủ cơ hội thở dốc, có được cơ hội thì phải ra một đòn thật mạnh, phải khiến cho hắn không có sức hoàn thủ, triệt để khuất phục!
Cuộc đối thoại này của cha con Kiều gia Trương Dương vĩnh viễn không thể biết được, hắn cho rằng mục đích của mình đã đạt được rồi, Hạng Thành đã nhượng bộ, mình cũng không lý do gì mà tiếp tục mở rộng ảnh hưởng của chuyện khu khai phá, lần bồi dưỡng ở trường đảng này của Trương Dương cũng gần kết thúc, lúc này từ phía Bắc Cảng truyền đến tin tức, bộ nông nghiệp phái chuyên viên tới trọng điểm tra rõ vấn đề khu khai phá chiếm dụng đất ruộng của Tân Hải, tin tức này khiến Trương đại quan nhân da đầu ngứa ran, mình rõ ràng đã đi tìm Kiều Chấn Lương, cũng đã nói với y chuyện khu khai phá Tân Hải đã được thuận lợi giải quyết, nhưng y vẫn không có ý dừng tay, muốn tiếp tục khuếch đại ảnh hưởng của chuyện này, Trương đại quan nhân đã không còn là một sinh viên vừa bước vào thể chế như lúc xưa, ngẫm một chút là nghĩ ra đạo lý trong đó, Kiều Chấn Lương đuổi cùng giết tận chuyện này, nguyên nhân rất đơn giản, y là muốn mượn chuyện này để đối phó với Hạng Thành, giữa Kiều Chấn Lương và Hạng Thành chắc cũng không có mâu thuẫn gì, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, y đuổi đánh Hạng Thành mục đích là nhắm vào Tiết lão sau lưng Hạng Thành.
Cho dù Kiều Chấn Lương là bộ trưởng nông nghiệp, muốn đối nghịch với Tiết lão cũng phải trải qua cân nhắc thận trọng, nếu Kiều lão không gật đầu, y sẽ không dám làm như vậy, Trương Dương từ chuyện này rất dễ dàng đoán ra được, giữa Kiều gia và Tiết gia cũng không hòa thuận gì, Kiều gia vừa mới trải qua một hồi nguy cơ chính trị, tuy rằng đã bình an vượt qua, nhưng nguyên khí đã bị hao tổn không nhỏ, dưới loại tình huống này, Kiều Chấn Lương vẫn ra tay, đủ để chứng minh hai bên mâu thuẫn rất sâu. Trương Dương thậm chí suy đoán được, trận nguy cơ đó của Kiều gia, Tiết gia chính là người khởi xướng.
Trương đại quan nhân không thể không cảm thán sự phức tạp của quan trường, ý định ban đầu của mình là lợi dụng Kiều Chấn Lương để tạo áp lực lên Hạng Thành, mà sau khi đạt được mục đích sau khi lại phát hiện mình đã không khống chế được sự phát triển của chuyện này, hiện tại chuyện đã phát triển theo phương hướng do Kiều Chấn Lương thao túng.
Thông qua chuyện này, Trương đại quan nhân đối với hai chữ chính trị càng có lý giải sau sắc.
Đối với phát triển tương lai của chuyện này, Trương đại quan nhân lực bất tòng tâm, hắn từ trong đáy lòng sinh ra một loại cảm giác bất lực, thậm chí ngay cả Tiết lão cũng đã nhìn ra điểm này, trước khi rời khỏi kinh thành Trương Dương trị liệu cho Tiết lão xong, Tiết lão nói: Tôi cảm thấy gần đây tình hình của mình tốt hơn nhiều rồi, kiểm tra gần đây cho thấy, khối u ở gan của tôi đã nhỏ đi, hiện giờ đường kính không tới 2cm. Theo bệnh tình có chuyển biến tốt, tâm tình của Tiết lão cũng tốt hơn rất nhiều.
Trương Dương nói: Tuy rằng đã nhỏ đi, nhưng vẫn không thể khinh thường, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không thể uống rượu.
Tiết lão cười nói: Tôi còn định triệt để bỏ rượu cơ!
Trương Dương gật đầu nói: Ngài định lúc nào thì tới Tân Hải?
Tiết lão nói: Cậu vừa rồi không phải bảo tôi tháng sau thì tới tìm câu tái khám ư?
Trương Dương ngượng ngùng cười cười.
Tiết lão nói: Caauk hình như có chút không yên lòng!
Trương Dương nói: Đại khái là tối hôm qua không được nghỉ ngơi tốt.
Tiết lão nói: Còn trẻ mà đã nghĩ ngợi nhiều rồi à?
Trương Dương nói: Đại khái là tới kinh thành lâu rồi, có chút nhớ nhà.
Tiết lão tất nhiên không tin, bật cười ha ha.
Tiếng cười của Tiết lão vừa dứt thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, sau khi được ông ta cho phép, Tiết Vĩ Đồng bước vào, cô ta vừa vào cửa đã quan tâm nói: Ông nội, ông không sao chứ?
Tiết lão lúc này mới lưu ý đến mắt Tiết Vĩ Đồng ửng đỏ, ông ta cười nói: Nha đầu ngốc, sao đột nhiên lại nói vậy, định rủa ông à? Sức khỏe của ông rất tốt.
Tiết Vĩ Đồng nói: Nhưng cháu vừa mới ở ngoài nghe nói ông mắc bệnh nặng.
Nội tâm Tiết lão trầm xuống, nghiêm mặt nói: Nói linh tinh, ông bị bệnh không nsoi cho người nhà, chẳng lẽ lại đi nói cho người ngoài? Con bé cháu còn nói linh tinh nữa là thực sự khiến ông bị bệnh vì tức đó.
Tiết Vĩ Đồng nhìn thấy ông nội vẻ mặt hồng hào, trong cũng không giống như có bệnh, thở phào nói: Lát nữa cháu sẽ vả vỡ miệng thằng ôn con nói năng linh tinh đó.
Tiết lão cười cười xua tay nói: Con rồi ngoài trước đi, ông và Trương Dương phải nghiên cứu và thảo luận thư pháp.
Tiết Vĩ Đồng gật đầu ra ngoài.
Đi rồi, Trương Dương vội vàng giải thích: Tiết lão, chuyện của ngài tôi không đề cập qua với bất kỳ ai.
Tiết lão không khỏi bật cười: Tôi có nói là cậu để lộ bí mật đâu? Ông ta cầm chén trà trên bà lên uống một ngụm, nói: Thiên hạ không có bức tường nào là không lọt gió, tôi tuy rằng muốn giữ bí mật này, nhưng tôi đã sớm biết rõ, bí mật này không giữ được, cho dù cậu không nói tôi không nói thì vẫn có những người khác biết.
Trương Dương nói: Không biết là ai để lộ chuyện này.
Kiều Chấn Lương vui mừng nói: Vốn là nên như vậy, đất ruộng đang tốt lại bị xâm chiến, nhưng không sáng tạo ra được hiệu ích có giá trị hơn, bỏ hoang không dùng, đây chính là một loại phạm tội!
Kiều lão nói: Hiện tại thành thị nào mà không làm khai phá chứ, từ vùng duyên hải đông nam đến biên thuỳ tây bắc, chỗ nào cũng mở khu khai phá, cứ như một tòa thành thị không có khu khai phá thì không phát triển, không có khu khai phá thì cán bộ địa phương này không theo kịp thời đại, đây là một loại tư tưởng sai lầm cực lớn, Trung Quốc là nước lớn về nông nghiệp, căn bản của chúng ta là ở nông nghiệp, ruộng tốt mà bỏ đi hết để làm khai phá công nghiệp thì còn có địa phương chồng lương thực không? Không có lương thực thì chúng ta ăn bằng cái gì? Chẳng lẽ dùng sản phẩm công nghiệp để đổi thành tiền giấyđi đổi sản phẩm nông sản ư? Thế không phải là tự tìm phiền phức ư? Bộ nông nghiệp của Ccác anh nên nắm tốt vấn đề này.
Kiều Chấn Lương liên tục gật đầu.
Trương Dương nói: Tôi đã câu thông với lãnh đạo thành phố rồi, bọn họ đã đồng ý di dời khu khai phá, địa chỉ mới chúng tôi trên cơ bản cũng đã xác định, phải chuyển tới đất bị nhiễm phèn ở đông bắc Tân Hải.
Kiều Chấn Lương cổ vũ Trương Dương: Làm cho tốt đi, tranh thủ sớm thay đổi bộ dạng của Tân Hải.
Sau khi Trương Dương rời đi, Kiều Chấn Lương không khỏi bật cười, y làm sao có thể không nhìn ra mục đích chủ yếu mà Trương Dương hôm nay tới đây, y nói với Kiều lão: Thằng ôn này hôm nay đặc biệt tới đây để thuyết khách cho đám Hạng Thành đấy.
Kiều lão cười cười không nói gì.
Kiều Chấn Lương nói: Xem ra Hạng Thành đã chịu nhường rồi.
Kiều lão không chút để ý nói: Sức khỏe của bác Tiết của anh không được tốt lắm.
Kiều Chấn Lương hơi ngẩn ra, y rướn người về phái trước.
Kiều lão nói: Gần đây Trương Dương thường xuyên tới chỗ ông ta.
Kiều Chấn Lương lập tức minh bạch, cha nhất định từ trong hướng đi của Trương Dương cảm thấy được gì đó, bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành đột nhiên thay đổi thái độ khẳng định là vì Tiết lão, trong khoảng thời gian ngắn có thể khiến Tiết lão ưu ái đối với hậu bối trẻ tuổi nhưvậy thì nguyên nhân tuyệt đối không phải là thư pháp, tuy rằng Tiết lão thích thư pháp, nhưng còn lâu mới tới mức si mê, cha con Kiều gia đối với Trương Dương thì hiểu rất rõ, nguyên nhân có thể khiến Tiết lão dốc lòng giúp một hậu bối rất có khả năng là để trả nhân tình, Tiết lão là người không dễ dàng nợ nhân tình của người ta, mà Trương Dương có thể khiến Tiết lão nợ nhân tình của hắn thì khẳng định phải là vì một bức tranh chữ, Kiều Chấn Lương nhìn vẻ mặt cha, nói khẽ: Bác Tiết mắc bệnh nặng ư?
Kiều lão không trả lời, nhưng vẻ mặt giữ kín như bưng đã xác định điểm này.
Kiều Chấn Lương nói: Nhưng chuyện lớn như vậy con lại không nghe nói gì cả.
Kiều lão nói: Năm đó khi ta bị liệt mặt, trừ người trong nhà ra thì không có người nào khác biết, tới tuổi này rồi, luôn sẽ biến thành đặc biệt cẩn thận, sợ bất kỳ sự gió thổi cỏ lay nào của mình đều có thể khiến cho bên ngoài sóng to gió lớn.
Kiều Chấn Lương lẳng lặng lắng nghe lời nói của cha, không có ý ngắt lời ông ta.
Kiều lão nói: Anh ở trong quan trường lâu như vậy rồi, muốn tìm được một bằng hữu thật lòng rất khó, nhưng bất kỳ lúc nào cũng không thiếu kẻ địch và đối thủ, đến tuổi của chúng ta rồi, bản thân muốn buông xuôi, nhưng người khác thì lại không nỡ nhìn mình buông xuôi, hơi không cẩn thận một chút là họ sẽ xông lên cho mình một kích trí mạng. Kiều lão thở dài nói: Đã Lựa chọn con đường này, anh không thể không tiếp tục đi mãi, cho tới ngày anh nhắm mắt xuôi tay thì thôi.
Kiều Chấn Lương nói: Cha, con hiểu!
Kiều lão mỉm cười nói: Hiểu cái gì?
Kiều Chấn Lương nói: Làm việc thì phải đến nơi đến chốn, không thể vì ý chí của bất kỳ ai mà thay đổi. Kiều lão bật cười: Làm bất kỳ chuyện gì cũng đều phải như vậy, phải có nghị lực, quan trường cũng giống như chiến trường, không thể cho đối thủ cơ hội thở dốc, có được cơ hội thì phải ra một đòn thật mạnh, phải khiến cho hắn không có sức hoàn thủ, triệt để khuất phục!
Cuộc đối thoại này của cha con Kiều gia Trương Dương vĩnh viễn không thể biết được, hắn cho rằng mục đích của mình đã đạt được rồi, Hạng Thành đã nhượng bộ, mình cũng không lý do gì mà tiếp tục mở rộng ảnh hưởng của chuyện khu khai phá, lần bồi dưỡng ở trường đảng này của Trương Dương cũng gần kết thúc, lúc này từ phía Bắc Cảng truyền đến tin tức, bộ nông nghiệp phái chuyên viên tới trọng điểm tra rõ vấn đề khu khai phá chiếm dụng đất ruộng của Tân Hải, tin tức này khiến Trương đại quan nhân da đầu ngứa ran, mình rõ ràng đã đi tìm Kiều Chấn Lương, cũng đã nói với y chuyện khu khai phá Tân Hải đã được thuận lợi giải quyết, nhưng y vẫn không có ý dừng tay, muốn tiếp tục khuếch đại ảnh hưởng của chuyện này, Trương đại quan nhân đã không còn là một sinh viên vừa bước vào thể chế như lúc xưa, ngẫm một chút là nghĩ ra đạo lý trong đó, Kiều Chấn Lương đuổi cùng giết tận chuyện này, nguyên nhân rất đơn giản, y là muốn mượn chuyện này để đối phó với Hạng Thành, giữa Kiều Chấn Lương và Hạng Thành chắc cũng không có mâu thuẫn gì, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, y đuổi đánh Hạng Thành mục đích là nhắm vào Tiết lão sau lưng Hạng Thành.
Cho dù Kiều Chấn Lương là bộ trưởng nông nghiệp, muốn đối nghịch với Tiết lão cũng phải trải qua cân nhắc thận trọng, nếu Kiều lão không gật đầu, y sẽ không dám làm như vậy, Trương Dương từ chuyện này rất dễ dàng đoán ra được, giữa Kiều gia và Tiết gia cũng không hòa thuận gì, Kiều gia vừa mới trải qua một hồi nguy cơ chính trị, tuy rằng đã bình an vượt qua, nhưng nguyên khí đã bị hao tổn không nhỏ, dưới loại tình huống này, Kiều Chấn Lương vẫn ra tay, đủ để chứng minh hai bên mâu thuẫn rất sâu. Trương Dương thậm chí suy đoán được, trận nguy cơ đó của Kiều gia, Tiết gia chính là người khởi xướng.
Trương đại quan nhân không thể không cảm thán sự phức tạp của quan trường, ý định ban đầu của mình là lợi dụng Kiều Chấn Lương để tạo áp lực lên Hạng Thành, mà sau khi đạt được mục đích sau khi lại phát hiện mình đã không khống chế được sự phát triển của chuyện này, hiện tại chuyện đã phát triển theo phương hướng do Kiều Chấn Lương thao túng.
Thông qua chuyện này, Trương đại quan nhân đối với hai chữ chính trị càng có lý giải sau sắc.
Đối với phát triển tương lai của chuyện này, Trương đại quan nhân lực bất tòng tâm, hắn từ trong đáy lòng sinh ra một loại cảm giác bất lực, thậm chí ngay cả Tiết lão cũng đã nhìn ra điểm này, trước khi rời khỏi kinh thành Trương Dương trị liệu cho Tiết lão xong, Tiết lão nói: Tôi cảm thấy gần đây tình hình của mình tốt hơn nhiều rồi, kiểm tra gần đây cho thấy, khối u ở gan của tôi đã nhỏ đi, hiện giờ đường kính không tới 2cm. Theo bệnh tình có chuyển biến tốt, tâm tình của Tiết lão cũng tốt hơn rất nhiều.
Trương Dương nói: Tuy rằng đã nhỏ đi, nhưng vẫn không thể khinh thường, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không thể uống rượu.
Tiết lão cười nói: Tôi còn định triệt để bỏ rượu cơ!
Trương Dương gật đầu nói: Ngài định lúc nào thì tới Tân Hải?
Tiết lão nói: Cậu vừa rồi không phải bảo tôi tháng sau thì tới tìm câu tái khám ư?
Trương Dương ngượng ngùng cười cười.
Tiết lão nói: Caauk hình như có chút không yên lòng!
Trương Dương nói: Đại khái là tối hôm qua không được nghỉ ngơi tốt.
Tiết lão nói: Còn trẻ mà đã nghĩ ngợi nhiều rồi à?
Trương Dương nói: Đại khái là tới kinh thành lâu rồi, có chút nhớ nhà.
Tiết lão tất nhiên không tin, bật cười ha ha.
Tiếng cười của Tiết lão vừa dứt thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, sau khi được ông ta cho phép, Tiết Vĩ Đồng bước vào, cô ta vừa vào cửa đã quan tâm nói: Ông nội, ông không sao chứ?
Tiết lão lúc này mới lưu ý đến mắt Tiết Vĩ Đồng ửng đỏ, ông ta cười nói: Nha đầu ngốc, sao đột nhiên lại nói vậy, định rủa ông à? Sức khỏe của ông rất tốt.
Tiết Vĩ Đồng nói: Nhưng cháu vừa mới ở ngoài nghe nói ông mắc bệnh nặng.
Nội tâm Tiết lão trầm xuống, nghiêm mặt nói: Nói linh tinh, ông bị bệnh không nsoi cho người nhà, chẳng lẽ lại đi nói cho người ngoài? Con bé cháu còn nói linh tinh nữa là thực sự khiến ông bị bệnh vì tức đó.
Tiết Vĩ Đồng nhìn thấy ông nội vẻ mặt hồng hào, trong cũng không giống như có bệnh, thở phào nói: Lát nữa cháu sẽ vả vỡ miệng thằng ôn con nói năng linh tinh đó.
Tiết lão cười cười xua tay nói: Con rồi ngoài trước đi, ông và Trương Dương phải nghiên cứu và thảo luận thư pháp.
Tiết Vĩ Đồng gật đầu ra ngoài.
Đi rồi, Trương Dương vội vàng giải thích: Tiết lão, chuyện của ngài tôi không đề cập qua với bất kỳ ai.
Tiết lão không khỏi bật cười: Tôi có nói là cậu để lộ bí mật đâu? Ông ta cầm chén trà trên bà lên uống một ngụm, nói: Thiên hạ không có bức tường nào là không lọt gió, tôi tuy rằng muốn giữ bí mật này, nhưng tôi đã sớm biết rõ, bí mật này không giữ được, cho dù cậu không nói tôi không nói thì vẫn có những người khác biết.
Trương Dương nói: Không biết là ai để lộ chuyện này.
/2583
|