Bên trong thường ủy Tân Hải không chỉ Lưu Kiến Thiết có ý nghĩ như vậy, biểu hiện càng ngày càng cường thế của Trương Dương đã khiến rất nhiều người cảm thấy như mưa gió sắp ập đến, bài phát ngôn của Trương Dương hôm nay trên cuộc họp thường ủy tuyệt không chỉ nhằm vào Lưu Kiến Thiết, hắn là mượn đề tài dùng tiền công xuất ngoại để nói chuyện của mình, kế tiếp chính là hắn sẽ cải cách việc chi tiêu công vụ một cách hẳn hoi, rất khó đảm bảo cải cách của hắn chỉ là đi lên, có khả năng rất lớn trong đây tồn tại việc tính sổ, hắn trên cuộc họp thường ủy lấy Tảm Thế Kiệt ra làm ví dụ, liệu có phải là hắn muốn lật lại tất cả trong quá khứ không.
Tảm Thế Kiệt chấp chính Tân Hải Tân Hải lâu như vậy, hiện tại tuy rằng đã đi rồi, nhưng sức ảnh hưởng chính trị vẫn còn, chuyện Trương Dương trên cuộc họp thường ủy Tân Hải công khai lên án y đã được truyền tới tai y.
Tảm Thế Kiệt Thân là phó chủ nhiệm khoa ủy có chút đứng ngồi không yên, nghe Hứa Song Kì kể lại những gì xảy ra trên cuộc họp thường ủy, Tảm Thế Kiệt mặt mày xám xịt, hắn có chút phẫn nộ quát: Hắn cho rằng trên đời này chỉ có một mình hắn là thanh liêm ư? Vì tự thổi phồng mình lên, bôi nhọ người khác như vậy, loại người này tôi không phải chỉ gặp một người đâu!
Hứa Song Kì nói: Bí thư Tảm, tôi hiện tại chẳng có tâm tình để làm tiếp nữa, người này tự cao tự đại, dã tâm bành trướng, trong mắt hắn, Tân Hải là của một mình hắn, người khác bất kể làm gì cũng đều là sai cả, còn bản thân hắn cho dù là làm sai thì cũng là chính xác. Mọi người vốn là một đoàn đội, nhưng hiện tại biến thành một mình hắn đơn đả độc đấu, ai muốn nói gì thì hắn sẽ đứng ra đánh với người đó, cuộc họp thường ủy Tân Hải đã hoàn toàn thành một mình hắn độc đoán, bí thư Tảm, mọi người đều đang hoài niệm khi ngài còn chấp chính đó.
Tảm Thế Kiệt nói: Nếu không có đảm đương, nếu tôi lúc trước đẩy trách nhiệm cảng Phước Long cháy lớn cho người khác, tôi hiện tại việc gì phải đến loại địa phương như khoa ủy này? Tôi đã không còn quan hệ gì với Tân Hải nữa rồi, Hả? Hắn vẫn không chịu thôi lôi chuyện của tôi ra, định phá hủy hình tượng của tôi ư, tôi tới Australia không phải vì khảo sát ư? Ai nói tôi là đi khảo sát hạng mục bò sữa? Tôi khảo sát lợn New Zealand mà, nếu tôi còn ở Tân Hải, hạng mục này sớm đã được đưa vào rồi, năm trăm vạn nguyên, cho dù tốn năm trăm ngàn để thành công dẫn tiến hạng mục lợn New Zealand thì cũng không phải nhiều.
Hứa Song Kì cười cười, đến bây giờ y cũng chưa hiểu được lợn New Zealand mà Tảm Thế Kiệt nói là hạng mục gì.
Tảm Thế Kiệt nói: Lợn của chúng ta ăn thức ăn gia súc, lợn của người ta ăn cỏ, lớn nhanh, chất thịt tốt, nếu có thể dẫn tiền vào trong nước, chăn nuôi đại quy mô, hiệu quả và lợi ích kinh tế về sau cho Tân Hải là không thể đánh giá trước được, cho rằng tôi tôi Australia làm gì? Đi ăn chơi đàng điếm ư?
Hứa Song Kì nói: Bí thư Tảm, ngài đừng nóng giận, ngài chưa từng tiếp xúc với tên Trương Dương đó, loại người như hắn ngoài hai chữ cuồng vọng ra thì không thể hình dung được.
Tảm Thế Kiệt nói: Tôi mặc kệ hắn cuồng vọng hay là không cuồng vọng, tôi quyết không cho phép người khác bôi nhọ danh dự của tôi, tôi làm quan cả đời, chưa từng có ai nói tôi như vậy, tiếng quan trong sạch cả đời của tôi không thể bị phá hủy ở trong tay một tên tiểu bối vô tri.
Hứa Song Kì nghĩ thầm, anh có thể cũng chỉ là nói miệng thôi, hiện tại anh chỉ là một phó chủ nhiệm khoa ủy, anh có thể làm gì được hắn?
Tảm Thế Kiệt nói: Không phải tôi nói anh đâu, nhưng các anh làm ở Tân Hải bao nhiêu năm rồi, hắn thì mới đến Tân Hải được vài ngày, vậy mà đã khiến cho đám các anh đầu óc choáng váng? Các anh sao không dùng đầu mà nghĩ?
Hứa Song Kì nói: Hắn là người đứng đầu, tôi nói có tác dụng gì không?
Tảm Thế Kiệt nói: Hắn một mình có thể nắm được tất cả công tác ư, tôi không tin!
Hứa Song Kì nói: Bí thư Tảm, anh không biết người này đấy thôi, hắn rất cuồng vọng, hơn nữa hắn có bối cảnh, hiện tại ngay cả bí thư Hạng cũng đã ủng hộ công tác của hắn.
Tảm Thế Kiệt nói: Không ai dám cam đoan mình vĩnh viễn không làm sai, hắn cũng không thể, kiên nhẫn chờ đi, nhất định có thể tìm được cơ hội.
Hứa Song Kì không biết cái gọi là cơ hội của Tảm Thế Kiệt là gì, chỉ coi như là y thuật miệng phát tiết một chút oán khí mà thôi.
Một loạt biểu hiện cường thế gần đây của Trương Dương ở Tân Hải tất nhiên dẫn tới không ít sự chú ý, theo đó sản sinh ra không ít lời trách móc, chuyện di dời hai nhà xưởng trong khu khai phá dần dần xuất hiện chuyển cơ, Liddell của nhà máy chế phẩm sinh vật biển Alpha vẫn kiện Trương Dương lên bộ ngoại giao, nhưng cuối cùng chuyện này không giải quyết được gì, hắn tất nhiên rất không cam lòng với kết quả như vậy, ba lần bảy lượt tới đại sứ quán khiếu nại, đến cuối cùng, người Pháp cũng phiền, căn bản không muốn quan tâm tới hắn nữa, nhị quỷ dù sao cũng là nhị quỷ, người Pháp vẫn không đối đãi với hắn như người nước mình, hơn nữa chỉ là việc của một xí nghiệp nhỏ ở Tân Hải, người Pháp thật sự không muốn làm căng, trước mắt quan hệ Trung-Pháp vẫn rất hữu hảo, đại sứ quán tất nhiên không muốn vì việc loại việc nhỏ này mà cả ngày gõ nhịp với bộ ngoại giao.
Trong quá trình Liddell khiếu nại cũng đã nhận thức và tìm hiểu rõ ràng về Trương Dương, biết cha nuôi của Trương Dương là phó thủ tướng Văn của quốc vụ viện, hơn nữa rất có thể vào nhiệm kỳ tới lên đứng đầu quốc vụ viện, ngay cả bộ trưởng ngoại giao cũng nghe tên hắn, chẳng trách Trương Dương thản nhiên như vậy, mình có kiện tiếp cũng chẳng có kết quả gì.
Liddell suy đi tính lại, cuối cùng đưa ra nhượng bộ với phía Tân Hải, hai ngàn vạn! Cầm được hai ngàn vạn hắn sẽ đi, ngay cả nhà xưởng cũng bỏ, nhưng yêu cầu của hắn được đưa đến chỗ Trương Dương, Trương Dương chỉ trả lại một câu, không có cửa đâu! Nếu cầm chỗ đơn phạt của hắn trong mấy năm nay ra tính, hắn không những không cầm tiền đi được, mà còn nợ chính phủ Tân Hải mấy trăm vạn.
Liddell miệng thì nói hai ngàn vạn, thiếu một xu cũng không được, hưng trong lòng thì đầy bất lực và tuyệt vọng, nhà xưởng của hắn vốn đã kinh doanh không tốt, hiện tại bị lâm vào trạng thái ngừng sản xuất, từ sau khi đắc tội với Trương đại quan nhân, cục bảo vệ môi trường, cục thuế vụ, công đoàn, hội phụ ữũ thay nhau tới viết đơn phạt, cục phòng cháy chữa cháy cũng năm lần bảy lượt tới gây phiền phức, chỉ cần là đơn phạt đóng lại thôi cũng cả tập. Hắn muốn gặp Trương Dương để nói chuyện tử tế, nhưng hắn ngay cả cửa lớn của trung tâm hành chính huyện cũng không thể vào nổi. Liddell hiện tại cuối cùng cũng kiến thức được cái gì gọi là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, hiện tại Trung Quốc đã không còn như trước đây, không phải anh lôi ra quốc tịch ngoại quốc là người khác phải sợ anh.
Vào lúc Liddell tâm tàn ý lạnh muốn bỏ của chạy lấy người, bỗng nhiên nghe nói bí thư Trương đích thân tới khu khai phá tiến hành thị sát.
Trương Dương lần này đi thị sát cùng phó huyện trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ, tuy rằng Đổng Ngọc Vũ có chút không tình nguyện, nhưng không thể không sắm vai dẫn ra pháp trường này, gã cũng ít nhiều hiểu Trương Dương, tuy rằng Trương Dương phàm là chuyện gì cũng đều gọi mình theo, nhưng Trương Dương vẫn chưa thực sự coi mình là thân tín, vẫn chưa kéo gã vào trong trận doanh bên ta, Đổng Ngọc Vũ cảm thấy tình cảnh của mình rất xấu hổ, đám cán bộ kỳ cựu của Tân Hải đều cho rằng gã nịnh bợ Trương Dương, hoàn toàn đổ về phía trận doanh của Trương Dương, mà Trương Dương đối với hắn thì ngoài nóng trong lạnh, căn bản không tin gã, cho nên kéo gã theo, mục đích là để chế tạo sư chia rẽ giữa hắn với những người khác. Thằng ôn này tuy trẻ tuổi nhưng rất lắm trò.
Thường Hải Thiên cũng đi cùng, sau khi gã đến Bắc Cảng, cùng vợ chưa cưới Trần Tĩnh chơi vài ngày ở phụ cận, hôm nay mới đến Tân Hải, gã lần này tới Tân Hải còn có một mục đích, nhà máy chế phẩm sinh vật biển Alpha từ hai tháng trước đã liên lạc với gã, Liddell muốn chuyển nhượng nhà xưởng, cho nên khi Thường Hải Thiên nói chuyện này với Trương Dương, Trương Dương không khỏi bật cười, Liddell này đúng là xảo trá, rõ ràng là tự mình làm không nổi, nhưng vẫn muốn nhân cơ hội di dời khu khai phá để gõ chính phủ một gậy, loại người này không cho một bài học thì không được.
Bởi vì Trương Dương áp dụng thái độ cứng rắn với nhà máy chế phẩm sinh vật biển, nhà máy chế tạo máy công cụ còn lại của khu khai phá cũng được gợi ý, bọn họ có chuyển biến tốt, đồng ý yêu cầu di dời của phía Tân Hải, không đề xuất bồi thường gì cả, tiệp nhận ý kiến bồi thường trên thuế và chính sách, cho nên Alpha càng cô đơn.
Nhà máy chế phẩm sinh vật biển Alpha là nơi khảo sát cuối cùng của Trương Dương lần này, hiện tại phân xưởng trong nhà máy hơn phân nửa đã ngừng sản xuất, Trương Dương biết rất rõ tình huống của nhà máy, đoàn xe của bọn họ vừa tới cửa nhà máy liền nhìn thấy Liddell suất lĩnh cao tầng của xí nghiệp ra nghênh đón.
Mặt của Thương nhân so với thời tiết tháng sáu còn biến hóa mau hơn, đừng nhìn hai ngày trước Liddell ở trước mặt Trương Dương thì bày ra bộ dạng chiến đến chết, nhưng hiện tại hắn đã chịu đủ đau khổ rồi, lập tức bắt đầu thấy gió thì bẻ lái, mặt mày tươi cười đi tới trước mặt Trương Dương, mang theo hy vọng và vinh hạnh vươn tay ra: Bí thư Trương, hoan nghênh ngài đến nhà máy của chúng tôi chỉ đạo công tác.
Tảm Thế Kiệt chấp chính Tân Hải Tân Hải lâu như vậy, hiện tại tuy rằng đã đi rồi, nhưng sức ảnh hưởng chính trị vẫn còn, chuyện Trương Dương trên cuộc họp thường ủy Tân Hải công khai lên án y đã được truyền tới tai y.
Tảm Thế Kiệt Thân là phó chủ nhiệm khoa ủy có chút đứng ngồi không yên, nghe Hứa Song Kì kể lại những gì xảy ra trên cuộc họp thường ủy, Tảm Thế Kiệt mặt mày xám xịt, hắn có chút phẫn nộ quát: Hắn cho rằng trên đời này chỉ có một mình hắn là thanh liêm ư? Vì tự thổi phồng mình lên, bôi nhọ người khác như vậy, loại người này tôi không phải chỉ gặp một người đâu!
Hứa Song Kì nói: Bí thư Tảm, tôi hiện tại chẳng có tâm tình để làm tiếp nữa, người này tự cao tự đại, dã tâm bành trướng, trong mắt hắn, Tân Hải là của một mình hắn, người khác bất kể làm gì cũng đều là sai cả, còn bản thân hắn cho dù là làm sai thì cũng là chính xác. Mọi người vốn là một đoàn đội, nhưng hiện tại biến thành một mình hắn đơn đả độc đấu, ai muốn nói gì thì hắn sẽ đứng ra đánh với người đó, cuộc họp thường ủy Tân Hải đã hoàn toàn thành một mình hắn độc đoán, bí thư Tảm, mọi người đều đang hoài niệm khi ngài còn chấp chính đó.
Tảm Thế Kiệt nói: Nếu không có đảm đương, nếu tôi lúc trước đẩy trách nhiệm cảng Phước Long cháy lớn cho người khác, tôi hiện tại việc gì phải đến loại địa phương như khoa ủy này? Tôi đã không còn quan hệ gì với Tân Hải nữa rồi, Hả? Hắn vẫn không chịu thôi lôi chuyện của tôi ra, định phá hủy hình tượng của tôi ư, tôi tới Australia không phải vì khảo sát ư? Ai nói tôi là đi khảo sát hạng mục bò sữa? Tôi khảo sát lợn New Zealand mà, nếu tôi còn ở Tân Hải, hạng mục này sớm đã được đưa vào rồi, năm trăm vạn nguyên, cho dù tốn năm trăm ngàn để thành công dẫn tiến hạng mục lợn New Zealand thì cũng không phải nhiều.
Hứa Song Kì cười cười, đến bây giờ y cũng chưa hiểu được lợn New Zealand mà Tảm Thế Kiệt nói là hạng mục gì.
Tảm Thế Kiệt nói: Lợn của chúng ta ăn thức ăn gia súc, lợn của người ta ăn cỏ, lớn nhanh, chất thịt tốt, nếu có thể dẫn tiền vào trong nước, chăn nuôi đại quy mô, hiệu quả và lợi ích kinh tế về sau cho Tân Hải là không thể đánh giá trước được, cho rằng tôi tôi Australia làm gì? Đi ăn chơi đàng điếm ư?
Hứa Song Kì nói: Bí thư Tảm, ngài đừng nóng giận, ngài chưa từng tiếp xúc với tên Trương Dương đó, loại người như hắn ngoài hai chữ cuồng vọng ra thì không thể hình dung được.
Tảm Thế Kiệt nói: Tôi mặc kệ hắn cuồng vọng hay là không cuồng vọng, tôi quyết không cho phép người khác bôi nhọ danh dự của tôi, tôi làm quan cả đời, chưa từng có ai nói tôi như vậy, tiếng quan trong sạch cả đời của tôi không thể bị phá hủy ở trong tay một tên tiểu bối vô tri.
Hứa Song Kì nghĩ thầm, anh có thể cũng chỉ là nói miệng thôi, hiện tại anh chỉ là một phó chủ nhiệm khoa ủy, anh có thể làm gì được hắn?
Tảm Thế Kiệt nói: Không phải tôi nói anh đâu, nhưng các anh làm ở Tân Hải bao nhiêu năm rồi, hắn thì mới đến Tân Hải được vài ngày, vậy mà đã khiến cho đám các anh đầu óc choáng váng? Các anh sao không dùng đầu mà nghĩ?
Hứa Song Kì nói: Hắn là người đứng đầu, tôi nói có tác dụng gì không?
Tảm Thế Kiệt nói: Hắn một mình có thể nắm được tất cả công tác ư, tôi không tin!
Hứa Song Kì nói: Bí thư Tảm, anh không biết người này đấy thôi, hắn rất cuồng vọng, hơn nữa hắn có bối cảnh, hiện tại ngay cả bí thư Hạng cũng đã ủng hộ công tác của hắn.
Tảm Thế Kiệt nói: Không ai dám cam đoan mình vĩnh viễn không làm sai, hắn cũng không thể, kiên nhẫn chờ đi, nhất định có thể tìm được cơ hội.
Hứa Song Kì không biết cái gọi là cơ hội của Tảm Thế Kiệt là gì, chỉ coi như là y thuật miệng phát tiết một chút oán khí mà thôi.
Một loạt biểu hiện cường thế gần đây của Trương Dương ở Tân Hải tất nhiên dẫn tới không ít sự chú ý, theo đó sản sinh ra không ít lời trách móc, chuyện di dời hai nhà xưởng trong khu khai phá dần dần xuất hiện chuyển cơ, Liddell của nhà máy chế phẩm sinh vật biển Alpha vẫn kiện Trương Dương lên bộ ngoại giao, nhưng cuối cùng chuyện này không giải quyết được gì, hắn tất nhiên rất không cam lòng với kết quả như vậy, ba lần bảy lượt tới đại sứ quán khiếu nại, đến cuối cùng, người Pháp cũng phiền, căn bản không muốn quan tâm tới hắn nữa, nhị quỷ dù sao cũng là nhị quỷ, người Pháp vẫn không đối đãi với hắn như người nước mình, hơn nữa chỉ là việc của một xí nghiệp nhỏ ở Tân Hải, người Pháp thật sự không muốn làm căng, trước mắt quan hệ Trung-Pháp vẫn rất hữu hảo, đại sứ quán tất nhiên không muốn vì việc loại việc nhỏ này mà cả ngày gõ nhịp với bộ ngoại giao.
Trong quá trình Liddell khiếu nại cũng đã nhận thức và tìm hiểu rõ ràng về Trương Dương, biết cha nuôi của Trương Dương là phó thủ tướng Văn của quốc vụ viện, hơn nữa rất có thể vào nhiệm kỳ tới lên đứng đầu quốc vụ viện, ngay cả bộ trưởng ngoại giao cũng nghe tên hắn, chẳng trách Trương Dương thản nhiên như vậy, mình có kiện tiếp cũng chẳng có kết quả gì.
Liddell suy đi tính lại, cuối cùng đưa ra nhượng bộ với phía Tân Hải, hai ngàn vạn! Cầm được hai ngàn vạn hắn sẽ đi, ngay cả nhà xưởng cũng bỏ, nhưng yêu cầu của hắn được đưa đến chỗ Trương Dương, Trương Dương chỉ trả lại một câu, không có cửa đâu! Nếu cầm chỗ đơn phạt của hắn trong mấy năm nay ra tính, hắn không những không cầm tiền đi được, mà còn nợ chính phủ Tân Hải mấy trăm vạn.
Liddell miệng thì nói hai ngàn vạn, thiếu một xu cũng không được, hưng trong lòng thì đầy bất lực và tuyệt vọng, nhà xưởng của hắn vốn đã kinh doanh không tốt, hiện tại bị lâm vào trạng thái ngừng sản xuất, từ sau khi đắc tội với Trương đại quan nhân, cục bảo vệ môi trường, cục thuế vụ, công đoàn, hội phụ ữũ thay nhau tới viết đơn phạt, cục phòng cháy chữa cháy cũng năm lần bảy lượt tới gây phiền phức, chỉ cần là đơn phạt đóng lại thôi cũng cả tập. Hắn muốn gặp Trương Dương để nói chuyện tử tế, nhưng hắn ngay cả cửa lớn của trung tâm hành chính huyện cũng không thể vào nổi. Liddell hiện tại cuối cùng cũng kiến thức được cái gì gọi là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, hiện tại Trung Quốc đã không còn như trước đây, không phải anh lôi ra quốc tịch ngoại quốc là người khác phải sợ anh.
Vào lúc Liddell tâm tàn ý lạnh muốn bỏ của chạy lấy người, bỗng nhiên nghe nói bí thư Trương đích thân tới khu khai phá tiến hành thị sát.
Trương Dương lần này đi thị sát cùng phó huyện trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ, tuy rằng Đổng Ngọc Vũ có chút không tình nguyện, nhưng không thể không sắm vai dẫn ra pháp trường này, gã cũng ít nhiều hiểu Trương Dương, tuy rằng Trương Dương phàm là chuyện gì cũng đều gọi mình theo, nhưng Trương Dương vẫn chưa thực sự coi mình là thân tín, vẫn chưa kéo gã vào trong trận doanh bên ta, Đổng Ngọc Vũ cảm thấy tình cảnh của mình rất xấu hổ, đám cán bộ kỳ cựu của Tân Hải đều cho rằng gã nịnh bợ Trương Dương, hoàn toàn đổ về phía trận doanh của Trương Dương, mà Trương Dương đối với hắn thì ngoài nóng trong lạnh, căn bản không tin gã, cho nên kéo gã theo, mục đích là để chế tạo sư chia rẽ giữa hắn với những người khác. Thằng ôn này tuy trẻ tuổi nhưng rất lắm trò.
Thường Hải Thiên cũng đi cùng, sau khi gã đến Bắc Cảng, cùng vợ chưa cưới Trần Tĩnh chơi vài ngày ở phụ cận, hôm nay mới đến Tân Hải, gã lần này tới Tân Hải còn có một mục đích, nhà máy chế phẩm sinh vật biển Alpha từ hai tháng trước đã liên lạc với gã, Liddell muốn chuyển nhượng nhà xưởng, cho nên khi Thường Hải Thiên nói chuyện này với Trương Dương, Trương Dương không khỏi bật cười, Liddell này đúng là xảo trá, rõ ràng là tự mình làm không nổi, nhưng vẫn muốn nhân cơ hội di dời khu khai phá để gõ chính phủ một gậy, loại người này không cho một bài học thì không được.
Bởi vì Trương Dương áp dụng thái độ cứng rắn với nhà máy chế phẩm sinh vật biển, nhà máy chế tạo máy công cụ còn lại của khu khai phá cũng được gợi ý, bọn họ có chuyển biến tốt, đồng ý yêu cầu di dời của phía Tân Hải, không đề xuất bồi thường gì cả, tiệp nhận ý kiến bồi thường trên thuế và chính sách, cho nên Alpha càng cô đơn.
Nhà máy chế phẩm sinh vật biển Alpha là nơi khảo sát cuối cùng của Trương Dương lần này, hiện tại phân xưởng trong nhà máy hơn phân nửa đã ngừng sản xuất, Trương Dương biết rất rõ tình huống của nhà máy, đoàn xe của bọn họ vừa tới cửa nhà máy liền nhìn thấy Liddell suất lĩnh cao tầng của xí nghiệp ra nghênh đón.
Mặt của Thương nhân so với thời tiết tháng sáu còn biến hóa mau hơn, đừng nhìn hai ngày trước Liddell ở trước mặt Trương Dương thì bày ra bộ dạng chiến đến chết, nhưng hiện tại hắn đã chịu đủ đau khổ rồi, lập tức bắt đầu thấy gió thì bẻ lái, mặt mày tươi cười đi tới trước mặt Trương Dương, mang theo hy vọng và vinh hạnh vươn tay ra: Bí thư Trương, hoan nghênh ngài đến nhà máy của chúng tôi chỉ đạo công tác.
/2583
|