Hồng Thi Kiều mắt tuy rằng không to, nhưng khi cửa thì nửa nhắm nửa mở, lộ ra vẻ mê người vô cùng, cô ta dịu dàng nói: Bí thư Trương! Ngài không nhận ra tôi à?
Trương Dương cười nói: Tiểu Hồng à! Về lúc nào đấy?
Hồng Thi Kiều ôm cánh tay Hồng Trường Thanh, nói: Tôi về Bắc Cảng từ ngày hôm qua, hôm nay đặc biệt tới thăm cô tôi.
Trương Dương giờ mời biết cô ta và Hồng Trường Thanh không ngờ có quan hệ thân thích.
Trương Dương cười nói: Khi ở kinh thành chưa từng nghe thấy cô nhắc đến.
Hồng Thi Kiều cười nói: Tôi cũng muốn nói lắm, đáng tiếc bí thư Trương không cho tôi cơ hội.
Hồng Trường Thanh hiển nhiên cũng không biết bọn họ quen nhau, ngạc nhiên nói ngạc nhiên nói: Thi Kiều, thì ra cháu và bí thư Trương quen nhau.
Hồng Thi Kiều nói: Khi bí thư Trương tới kinh thành hai người mới quen nhau, người ta tốt lắm, còn giúp cháu một việc lớn. Hồng Thi Kiều liếc Trương Dương đầy quyến rũ.
Trương đại quan nhân phát hiện cô bé này rất biết phóng điện, cũng may là mình đã duyệt hết xuân sắc nhân gian rồi, nếu không rất dễ bị cô ta mê hoặc.
Trương Dương cười nói: Hai người nói chuyện nhé, tiểu Hồng à, có thời gian tôi mời cô đi ăn cơm. Trương đại quan nhân cũng chỉ nói cho có lệ vậy thôi. Nhưng không ngờ Hồng Thi Kiều lại nói: Vậy buổi tối đi! Tối nay tôi tới nhà cô tôi ở!
Lần này ngược lại tới phiên Trương Dương ngây ngẩn cả người, lời nói ra như nước đổ xuống đất, không thể hớt lại được, Trương Dương gật đầu nói: Được!
Hồng Thi Kiều kéo tay cô nói với Trương Dương: Tôi chờ điện thoại của anh.
Trương Dương nói: Gì cơ?
Hồng Thi Kiều bĩu môi nói: Người làm quan các anh đều là quý nhân hay quân, nhìn bộ dạng của anh kìa, tám thành là quên số điện thoại của tôi rồi, thôi được, lát tôi gọi cho anh.
Trương đại quan nhân chỉ có thể gật đầu, trở lại văn phòng của mình, không khỏi cười khổ, mình chỉ thuận miệng nói vậy thôi, tính cách của Hồng Thi Kiều này có chút hướng ngoại quá mức rồi, trước mặt Hồng Trường Thanh mà biểu lộ thân mật với mình như vậy, Hồng Trường Thanh không biết sẽ nghĩ gì đây? Thật ra mình hắn không có chút ý đồ gì với cô ta cả, tuy rằng Hồng Thi Kiều khá là có sức dụ hoặc, nhưng Trương đại quan nhân cũng không phải là cáo gì bỏ vào bát cũng ăn.
Khi Trương đại quan nhân đang cân nhắc chuyện này thì Phó Trường Chinh gõ cửa bước vào, gã đưa đơn xin thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu mà Trương Dương nhờ viết cho hắn.
Trương Dương rất tín nhiệm tài văn chương của Phó Trường Chinh, không thèm nhìn đã bỏ vào ngăn kéo.
Phó Trường Chinh nói: Bí thư Trương, ngài xem xem có chỗ nào phải sửa không?
Trương Dương nói: Cậu làm việc tôi rất yên tâm. Trong lòng Trương đại quan nhân minh bạch, loại đơn xin này chỉ là hình thức, anh có viết hay đến mấy cũng chẳng có tác dụng mấu chốt, muốn thúc đẩy chuyện này cuối cùng vẫn phải thông qua quan hệ.
Phó Trường Chinh không giống như trước kia, đưa xong đồ thì đi, mà là thấp giọng nói: Bí thư Trương, tôi nghe nói chủ nhiệm Hồng đã tới ban chiêu thương rồi à?
Trương Dương gật đầu nói: Không sai, về sau công tác bên này cậu sẽ phụ trách toàn bộ.
Phó Trường Chinh nói: Cô ta dù sao cũng làm nhiều năm ở vị trí này, tôi mới tới được vài ngày đã thay chỗ cô ta, thế không hay lắm.
Trương Dương cười nói: Gì mà không hay? Tôi đâu có bạc đãi cô ta, đừng nhìn vị trí chủ nhiệm ban chiêu thương hiện tại thì không được tốt lắm, nhưng đợi cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu thành lập rồi, đây chính là chức quan béo bở chạm tay có thể bỏng, người khác có muốn cũng không được, tôi điều cô ta tới đó là tiện nghi cho cô ta rồi.
Phó Trường Chinh nói: Chủ nhiệm Hồng có nói gì không?
Trương Dương cười nói: Cậu sao cứ như đàn bà thế nhỉ? Cậu cứ làm tốt công tác của cậu là được rồi, không cần phải bận tâm tới những chuyện khác?
Phó Trường Chinh nghĩ lại thấy cũng đúng, hắn ngượng ngùng nói: Bí thư Trương, đơn xin này ngài xem đi nhé, chỗ nào thiếu xót thì tôi sẽ sửa ngay.
Trương Dương gật đầu nói: Được, cuối tuần tôi đi Đông Giang một chuyến, thuận tiện đưa đơn xin cho bí thư Tống, trước đó tôi nhất định sẽ giành thời gian để xem.
Phó Trường Chinh nói: Bí thư Trương, mẹ tôi bị bệnh, tôi muốn xin nghỉ mấy ngày, tới Phong Trạch thăm bà ấy.
Trương Dương nói: Đi mau đi, bảo Chu Sơn Hổ chở cậu đi, cầu gì thì cứ nói với tôi.
Phó Trường Chinh cười nói: Cũng không phải là bệnh nặng gì cả, tôi chắc là bà nhớ tôi thôi, lát nữa tôi ngồi xe khách về, nếu không có việc gì thì buổi chiều ngày mai tôi sẽ trở lại.
Trương Dương nói: Trường Chinh à, lát nữa tôi bảo người an bài nhà cho cậu, đón cha mẹ tới đây ở luôn đi.
Phó Trường Chinh lắc đầu nói: Bọn họ sống ở quê quen rồi, không muốn thay đổi hoàn cảnh.
Trương Dương cười nói: Cũng giống người nhà của tôi!
Trước khi Trương Dương tan ca, Hồng Thi Kiều đã gọi điện thoại tới, giọng nói vẫn kiểu nũng nịu như lúc trước, điệu chảy ra nước, Trương đại quan nhân vốn định tới cảng cá Phú Lâm ăn cơm, nhưng Hồng Thi Kiều muốn ăn muốn ăn hải sản nướng.
Trương đại quan nhân phát hiện một hiện tượng kỳ quái, đại bộ phận mỹ nữ đều thích ăn đồ nướng. Hắn vốn cho rằng vốn cho rằng Hồng Trường Thanh sẽ đi cùng Hồng Thi Kiều, nhưng khi hắn đến nơi lại phát hiện chỉ có một mình Hồng Thi Kiều ở đó.
Trương Dương nhìn đồng hồ, xác định mình không tới muộn bèn cười nói: Tôi còn tưởng rằng tôi tới muộn.
Hồng Thi Kiều nói: Biết anh là người bận rộn, cho nên tôi đến trước, gọi đồ ăn sẵn!
Trương Dương ngồi xuống, phát hiện Hồng Thi Kiều đã gọi không ít hải sản, hắn cười nói: Rất phong phú!
Hồng Thi Kiều nói: Anh đừng sợ, bữa này tôi mời!
Trương Dương nói: Sao có thể như vậy được? Tới Tân Hải thì tôi là địa, đương nhiên phải do tôi mời!
Hồng Thi Kiều nói: Tôi cũng là chủ, tôi là người Tân Hải. Hơn nữa, có thể mời bí thư Trương ăn cơm đã là vinh hạnh của tôi rồi, bữa tiệc này là để cảm tạ anh ở kinh thành đã giúp tôi giải vây.
Trương Dương cười nói: Việc nhỏ thôi mà, không cần nhắc lại làm gì!
Hồng Thi Kiều lấy ra một bình rượu nhị oa đầu, cô ta đặc biệt mang từ kinh thành tới.
Trương Dương tiếp lấy rượu rồi mở ra, hỏi Hồng Thi Kiều: Cô uống rượu hay là nước ngọt!
Đương nhiên là uống rượu rồi! Hồng Thi Kiều không ngờ biểu hiện ra vẻ vô cùng hào khí.
Trương đại quan nhân rót cho cô ta một ly, rồi hỏi: Chị Hồng sao không tới?
Hồng Thi Kiều bĩu môi, bất mãn trợn mắt lườm hắn: Anh chiếm tiện nghi của tôi! Giận dỗi trong vô cùng mê người.
Trương đại quan nhân cười nói: Không có ý đó, tôi thật sự là gọi quen rồi, vả lại tôi thật sự coi cô như cháu gái vậy!
Hồng Thi Kiều cầm chén rượu lên chạm với Trương Dương: Phạt anh uống rượu, đáng ghét!
Trương đại quan nhân thấy rất thú vị, uống bửa chén, nhìn thấy Hồng Thi Kiều chỉ nhấp môi, mỉm cười nói bảo: Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Hồng Thi Kiều nói: Cô tôi không khỏe, cho nên ở nhà, dù sao lát nữa anh cũng về Hải Dương hoa viên, tôi ngồi xe anh về luôn.
Trương Dương gật đầu, nghĩ thầm ban ngày thấy Hồng Trường Thanh vẫn khỏe mà, sao đội nhiên lại mệt? Chẳng lẽ là bởi vì mình bảo cô ta tới ban chiêu thương ư? Nghĩ đến đây không nhịn được hỏi: Nghiêm trọng không?
Hồng Thi Kiều cười nói: Không nghiêm trọng, nếu không tôi sao có thể an tâm ra ngoài ăn cơm với anh.
Trương đại quan nhân cho rằng Hồng Thi Kiều dùng từ rất không chuẩn xác, hôm nay rõ ràng là mình ra ngoài ăn cơm với cô ta.
Khi hai người nói chuyện phiếm không khỏi nói tới chuyện ở kinh thành, Hồng Thi Kiều nói: Tôi ghét nhất cái lão sắc quỷ Trần Cương đó, chỉ cần là nhìn thấy đàn bà, hai mắt lập tức híp lại như đường chỉ, rồi thở hổn hển, cứ như là chó ấy.
Trương Dương bật cười ha ha.
Hồng Thi Kiều nói: Anh cười cái gì? Con người hắn chính là như vậy đó.
Trương Dương nói: Tính chất công tác của địa phương như ban trú kinh khá là đặc thù, tiếp xúc với lãnh đạo cũng nhiều cũng nhiều hơn một chút.
Hồng Thi Kiều nói: Anh có ý gì, tôi cũng không phải là người tùy tiện!
Trương Dương nói: Cô nghĩ quá rồi, tôi không có ý gì khác cả.
Uống rượu! Hồng Thi Kiều cầm chén rượu lên, lần này uống một hớp lớn.
Trương Dương cũng uống cạn cả chén.
Hồng Thi Kiều ăn đồ ăn rồi cầm bình rượu rót đầy cho Trương Dương, cười khanh khách nói: Nói thật, tôi cũng không muốn làm ở ban trú kinh, bí thư Trương, hay là cho tôi về lăn lộn cùng anh đi, cho tôi làm thư ký cho anh nhé?
Trương Dương nói: Thôi đi, cô không biết quy định à, tôi chỉ có thể tuyển thư ký nam, cô xinh đẹp như vậy, làm thư ký cho tôi khẳng định sẽ xảy ra chuyện xấu.
Hồng Thi Kiều nói: Tôi không ngại!
Trương Dương nói: Cô không ngại nhưng tôi ngại, tôi là người có gia đình rồi.
Hồng Thi Kiều cười nói: Được rồi, cứ như sợ người khác không biết anh là con rể của bí thư tỉnh ủy ấy, anh yên tâm, trong lòng tôi đã sớm liệt anh vào loại nam nhân đã kết hôn rồi, tuy rằng anh rất có mị lực, nhưng tính cảnh giác của tôi rất mạnh, chuyện phá hoại gia đình người ta tôi sẽ không làm đâu.
Trương Dương nói: Tiểu hồng à, hai ta hình như đi chệch đề tài rồi.
Hồng Thi Kiều bật cười: Đúng là chệch đề tai rồi, nhưng là tại anh.
Trương Dương nói: Thôi, không nói nữa, chúng ta uống rượu.
Hai người lại chạm cốc.
Trương Dương cười nói: Tiểu Hồng à! Về lúc nào đấy?
Hồng Thi Kiều ôm cánh tay Hồng Trường Thanh, nói: Tôi về Bắc Cảng từ ngày hôm qua, hôm nay đặc biệt tới thăm cô tôi.
Trương Dương giờ mời biết cô ta và Hồng Trường Thanh không ngờ có quan hệ thân thích.
Trương Dương cười nói: Khi ở kinh thành chưa từng nghe thấy cô nhắc đến.
Hồng Thi Kiều cười nói: Tôi cũng muốn nói lắm, đáng tiếc bí thư Trương không cho tôi cơ hội.
Hồng Trường Thanh hiển nhiên cũng không biết bọn họ quen nhau, ngạc nhiên nói ngạc nhiên nói: Thi Kiều, thì ra cháu và bí thư Trương quen nhau.
Hồng Thi Kiều nói: Khi bí thư Trương tới kinh thành hai người mới quen nhau, người ta tốt lắm, còn giúp cháu một việc lớn. Hồng Thi Kiều liếc Trương Dương đầy quyến rũ.
Trương đại quan nhân phát hiện cô bé này rất biết phóng điện, cũng may là mình đã duyệt hết xuân sắc nhân gian rồi, nếu không rất dễ bị cô ta mê hoặc.
Trương Dương cười nói: Hai người nói chuyện nhé, tiểu Hồng à, có thời gian tôi mời cô đi ăn cơm. Trương đại quan nhân cũng chỉ nói cho có lệ vậy thôi. Nhưng không ngờ Hồng Thi Kiều lại nói: Vậy buổi tối đi! Tối nay tôi tới nhà cô tôi ở!
Lần này ngược lại tới phiên Trương Dương ngây ngẩn cả người, lời nói ra như nước đổ xuống đất, không thể hớt lại được, Trương Dương gật đầu nói: Được!
Hồng Thi Kiều kéo tay cô nói với Trương Dương: Tôi chờ điện thoại của anh.
Trương Dương nói: Gì cơ?
Hồng Thi Kiều bĩu môi nói: Người làm quan các anh đều là quý nhân hay quân, nhìn bộ dạng của anh kìa, tám thành là quên số điện thoại của tôi rồi, thôi được, lát tôi gọi cho anh.
Trương đại quan nhân chỉ có thể gật đầu, trở lại văn phòng của mình, không khỏi cười khổ, mình chỉ thuận miệng nói vậy thôi, tính cách của Hồng Thi Kiều này có chút hướng ngoại quá mức rồi, trước mặt Hồng Trường Thanh mà biểu lộ thân mật với mình như vậy, Hồng Trường Thanh không biết sẽ nghĩ gì đây? Thật ra mình hắn không có chút ý đồ gì với cô ta cả, tuy rằng Hồng Thi Kiều khá là có sức dụ hoặc, nhưng Trương đại quan nhân cũng không phải là cáo gì bỏ vào bát cũng ăn.
Khi Trương đại quan nhân đang cân nhắc chuyện này thì Phó Trường Chinh gõ cửa bước vào, gã đưa đơn xin thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu mà Trương Dương nhờ viết cho hắn.
Trương Dương rất tín nhiệm tài văn chương của Phó Trường Chinh, không thèm nhìn đã bỏ vào ngăn kéo.
Phó Trường Chinh nói: Bí thư Trương, ngài xem xem có chỗ nào phải sửa không?
Trương Dương nói: Cậu làm việc tôi rất yên tâm. Trong lòng Trương đại quan nhân minh bạch, loại đơn xin này chỉ là hình thức, anh có viết hay đến mấy cũng chẳng có tác dụng mấu chốt, muốn thúc đẩy chuyện này cuối cùng vẫn phải thông qua quan hệ.
Phó Trường Chinh không giống như trước kia, đưa xong đồ thì đi, mà là thấp giọng nói: Bí thư Trương, tôi nghe nói chủ nhiệm Hồng đã tới ban chiêu thương rồi à?
Trương Dương gật đầu nói: Không sai, về sau công tác bên này cậu sẽ phụ trách toàn bộ.
Phó Trường Chinh nói: Cô ta dù sao cũng làm nhiều năm ở vị trí này, tôi mới tới được vài ngày đã thay chỗ cô ta, thế không hay lắm.
Trương Dương cười nói: Gì mà không hay? Tôi đâu có bạc đãi cô ta, đừng nhìn vị trí chủ nhiệm ban chiêu thương hiện tại thì không được tốt lắm, nhưng đợi cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu thành lập rồi, đây chính là chức quan béo bở chạm tay có thể bỏng, người khác có muốn cũng không được, tôi điều cô ta tới đó là tiện nghi cho cô ta rồi.
Phó Trường Chinh nói: Chủ nhiệm Hồng có nói gì không?
Trương Dương cười nói: Cậu sao cứ như đàn bà thế nhỉ? Cậu cứ làm tốt công tác của cậu là được rồi, không cần phải bận tâm tới những chuyện khác?
Phó Trường Chinh nghĩ lại thấy cũng đúng, hắn ngượng ngùng nói: Bí thư Trương, đơn xin này ngài xem đi nhé, chỗ nào thiếu xót thì tôi sẽ sửa ngay.
Trương Dương gật đầu nói: Được, cuối tuần tôi đi Đông Giang một chuyến, thuận tiện đưa đơn xin cho bí thư Tống, trước đó tôi nhất định sẽ giành thời gian để xem.
Phó Trường Chinh nói: Bí thư Trương, mẹ tôi bị bệnh, tôi muốn xin nghỉ mấy ngày, tới Phong Trạch thăm bà ấy.
Trương Dương nói: Đi mau đi, bảo Chu Sơn Hổ chở cậu đi, cầu gì thì cứ nói với tôi.
Phó Trường Chinh cười nói: Cũng không phải là bệnh nặng gì cả, tôi chắc là bà nhớ tôi thôi, lát nữa tôi ngồi xe khách về, nếu không có việc gì thì buổi chiều ngày mai tôi sẽ trở lại.
Trương Dương nói: Trường Chinh à, lát nữa tôi bảo người an bài nhà cho cậu, đón cha mẹ tới đây ở luôn đi.
Phó Trường Chinh lắc đầu nói: Bọn họ sống ở quê quen rồi, không muốn thay đổi hoàn cảnh.
Trương Dương cười nói: Cũng giống người nhà của tôi!
Trước khi Trương Dương tan ca, Hồng Thi Kiều đã gọi điện thoại tới, giọng nói vẫn kiểu nũng nịu như lúc trước, điệu chảy ra nước, Trương đại quan nhân vốn định tới cảng cá Phú Lâm ăn cơm, nhưng Hồng Thi Kiều muốn ăn muốn ăn hải sản nướng.
Trương đại quan nhân phát hiện một hiện tượng kỳ quái, đại bộ phận mỹ nữ đều thích ăn đồ nướng. Hắn vốn cho rằng vốn cho rằng Hồng Trường Thanh sẽ đi cùng Hồng Thi Kiều, nhưng khi hắn đến nơi lại phát hiện chỉ có một mình Hồng Thi Kiều ở đó.
Trương Dương nhìn đồng hồ, xác định mình không tới muộn bèn cười nói: Tôi còn tưởng rằng tôi tới muộn.
Hồng Thi Kiều nói: Biết anh là người bận rộn, cho nên tôi đến trước, gọi đồ ăn sẵn!
Trương Dương ngồi xuống, phát hiện Hồng Thi Kiều đã gọi không ít hải sản, hắn cười nói: Rất phong phú!
Hồng Thi Kiều nói: Anh đừng sợ, bữa này tôi mời!
Trương Dương nói: Sao có thể như vậy được? Tới Tân Hải thì tôi là địa, đương nhiên phải do tôi mời!
Hồng Thi Kiều nói: Tôi cũng là chủ, tôi là người Tân Hải. Hơn nữa, có thể mời bí thư Trương ăn cơm đã là vinh hạnh của tôi rồi, bữa tiệc này là để cảm tạ anh ở kinh thành đã giúp tôi giải vây.
Trương Dương cười nói: Việc nhỏ thôi mà, không cần nhắc lại làm gì!
Hồng Thi Kiều lấy ra một bình rượu nhị oa đầu, cô ta đặc biệt mang từ kinh thành tới.
Trương Dương tiếp lấy rượu rồi mở ra, hỏi Hồng Thi Kiều: Cô uống rượu hay là nước ngọt!
Đương nhiên là uống rượu rồi! Hồng Thi Kiều không ngờ biểu hiện ra vẻ vô cùng hào khí.
Trương đại quan nhân rót cho cô ta một ly, rồi hỏi: Chị Hồng sao không tới?
Hồng Thi Kiều bĩu môi, bất mãn trợn mắt lườm hắn: Anh chiếm tiện nghi của tôi! Giận dỗi trong vô cùng mê người.
Trương đại quan nhân cười nói: Không có ý đó, tôi thật sự là gọi quen rồi, vả lại tôi thật sự coi cô như cháu gái vậy!
Hồng Thi Kiều cầm chén rượu lên chạm với Trương Dương: Phạt anh uống rượu, đáng ghét!
Trương đại quan nhân thấy rất thú vị, uống bửa chén, nhìn thấy Hồng Thi Kiều chỉ nhấp môi, mỉm cười nói bảo: Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Hồng Thi Kiều nói: Cô tôi không khỏe, cho nên ở nhà, dù sao lát nữa anh cũng về Hải Dương hoa viên, tôi ngồi xe anh về luôn.
Trương Dương gật đầu, nghĩ thầm ban ngày thấy Hồng Trường Thanh vẫn khỏe mà, sao đội nhiên lại mệt? Chẳng lẽ là bởi vì mình bảo cô ta tới ban chiêu thương ư? Nghĩ đến đây không nhịn được hỏi: Nghiêm trọng không?
Hồng Thi Kiều cười nói: Không nghiêm trọng, nếu không tôi sao có thể an tâm ra ngoài ăn cơm với anh.
Trương đại quan nhân cho rằng Hồng Thi Kiều dùng từ rất không chuẩn xác, hôm nay rõ ràng là mình ra ngoài ăn cơm với cô ta.
Khi hai người nói chuyện phiếm không khỏi nói tới chuyện ở kinh thành, Hồng Thi Kiều nói: Tôi ghét nhất cái lão sắc quỷ Trần Cương đó, chỉ cần là nhìn thấy đàn bà, hai mắt lập tức híp lại như đường chỉ, rồi thở hổn hển, cứ như là chó ấy.
Trương Dương bật cười ha ha.
Hồng Thi Kiều nói: Anh cười cái gì? Con người hắn chính là như vậy đó.
Trương Dương nói: Tính chất công tác của địa phương như ban trú kinh khá là đặc thù, tiếp xúc với lãnh đạo cũng nhiều cũng nhiều hơn một chút.
Hồng Thi Kiều nói: Anh có ý gì, tôi cũng không phải là người tùy tiện!
Trương Dương nói: Cô nghĩ quá rồi, tôi không có ý gì khác cả.
Uống rượu! Hồng Thi Kiều cầm chén rượu lên, lần này uống một hớp lớn.
Trương Dương cũng uống cạn cả chén.
Hồng Thi Kiều ăn đồ ăn rồi cầm bình rượu rót đầy cho Trương Dương, cười khanh khách nói: Nói thật, tôi cũng không muốn làm ở ban trú kinh, bí thư Trương, hay là cho tôi về lăn lộn cùng anh đi, cho tôi làm thư ký cho anh nhé?
Trương Dương nói: Thôi đi, cô không biết quy định à, tôi chỉ có thể tuyển thư ký nam, cô xinh đẹp như vậy, làm thư ký cho tôi khẳng định sẽ xảy ra chuyện xấu.
Hồng Thi Kiều nói: Tôi không ngại!
Trương Dương nói: Cô không ngại nhưng tôi ngại, tôi là người có gia đình rồi.
Hồng Thi Kiều cười nói: Được rồi, cứ như sợ người khác không biết anh là con rể của bí thư tỉnh ủy ấy, anh yên tâm, trong lòng tôi đã sớm liệt anh vào loại nam nhân đã kết hôn rồi, tuy rằng anh rất có mị lực, nhưng tính cảnh giác của tôi rất mạnh, chuyện phá hoại gia đình người ta tôi sẽ không làm đâu.
Trương Dương nói: Tiểu hồng à, hai ta hình như đi chệch đề tài rồi.
Hồng Thi Kiều bật cười: Đúng là chệch đề tai rồi, nhưng là tại anh.
Trương Dương nói: Thôi, không nói nữa, chúng ta uống rượu.
Hai người lại chạm cốc.
/2583
|