Tuy rằng chỉ nói mấy câu với Tiêu Mân Hồng, nhưng Trương Dương phát hiện nữ nhân này khá thông minh, cô ta rất biết thể nghiệm và quan sát suy nghĩ của người khác. Ở trước mặt người thông minh như vậy thì cũng không cần phải ngụy trang nữa, Trương Dương nói: Tiêu tiểu thư hôm nay đến đây vì chuyện này ư?
Tiêu Mân Hồng nói: Mộ người có thể thoát chết, dù sao cũng phải biết ân nhân cứu mạng là ai, cái khác không nói, tôi ít nhất cũng phải ở trước mặt anh nói tiếng cám ơn.
Trương Dương gật đầu nói: Tôi nhận!
Hai người đều bật cười, người thông minh nói chuyện vốn không cần phải nói quá nhiều.
Trương Dương đứng dậy rót chén trà cho Tiêu Mân Hồng, Tiêu Mân Hồng nói: Bí thư Trương, có thời gian tôi mời anh ăn bữa cơm.
Trương Dương nói: Gần đây bận lắm, Tân Hải có hết chuyện này tới chuyện khác.
Tiêu Mân Hồng từ trong túi lấy ra hộp danh thiếp bằng vài, từ giữa rút ra một tấm danh thiếp được làm rất tỉ mỉ, hai tay đưa tới trước mặt Trương Dương, Trương Dương nhận lấy. Tiêu Mân Hồng nói: Bên trên có số điện thoại tư nhân của tôi, bí thư Trương lúc nào rảnh thì tùy thời có thể gọi điện thoại cho tôi.
Trương Dương gật đầu.
Tiêu Mân Hồng đứng dậy nói: Vậy tôi không làm phiền ngài nữa, chờ ngài khi nào có thời gian thì điện thoại cho tôi.
Trương Dương cười cười đứng dậy tiễn Tiêu Mân Hồng ra cửa, tới ngoài cửa thì vừa hay gặp huyện trưởng Hứa Song Kì đi tới, Hứa Song Kì nhìn thấy Tiêu Mân Hồng, kinh hỉ nói: Tiêu tổng, ngài đến Tân Hải lúc nào vậy?
Trương Dương lưu ý cách dùng từ của Hứa Song Kì, xưng hô với một nữ tính trẻ tuổi như vậy mà dùng tới ngài, hơn nữa vẻ mặt của thằng cha này rất cung kính, chuyện này không thể không có ý vị sâu xa, nếu nói Hứa Song Kì là thấy người ta xinh đẹp gợi cảm, động lòng tà thì nụ cười chắc sẽ có thành phần ám muội dâm đãng, nhưng trong nụ cười của y không có, chỉ có thành phần tôn kính và a dua? Trương Dương trong lòng cũng tò mò, Hứa Song Kì anh tốt xấu gì cũng là một huyện trưởng, đối với một nữ thương nhân xinh đẹp mà bày ra khuôn mặt a dua, theo lý thuyết thì không đáng chứ, cho dù cô ta có tiền, thì cũng không đến mức tự coi nhẹ mình, tự hạ thấp vị trí của mình như vậy được.
Đối mặt với vị huyện trưởng này, Tiêu Mân Hồng chỉ hơi hơi gật đầu: Tôi đến tìm bí thư Trương có chút việc nhỏ.
Hứa Song Kì cười nói: Tiêu tổng buổi trưa đừng đi, cùng nhau ăn bữa cơm.
Tiêu Mân Hồng mỉm cười nói: Ngại quá, tôi còn có chuyện quan trọng phải về Bắc Cảng.
Hứa Song Kì nghe cô ta nói như vậy thì cũng chỉ có thể từ bỏ, Trương Dương chỉ đưa đến ngoài cửa, Hứa Song Kì không ngờ tự mình tiễn Tiêu Mân Hồng tới bãi đỗ xe, nhìn cô ta lên một chiếc xe màu đen rồi lái đi.
Trương Dương trở lại văn phòng không thì Hứa Song Kì bước vào, y vừa vào cửa đã nói: Bí thư Trương, thì ra anh quen Tiêu tổng.
Trương Dương nói: Không quen lắm!
Hứa Song Kì nói: Cô ta là tổng giám đốc tập đoàn Hoa Quang, trong Hoa Quang, trừ lão tổng Tiêu Quốc Thành ra chính là cô ta định đoạt mọi việc, năm ngoái tập đoàn Hoa Quang ở Bắc Cảng mở hai nhà máy lọc dầu, chúng ta cũng tranh thủ để một nhà trong đó đặt ở Tân Hải, đáng tiếc không tranh thủ được. Hắn tựa hồ nhớ tới gì đó: Bí thư Trương, có phải cô ta muốn đầu tư vào Tân Hải hay không? Đã nghe nói tới chuyện chúng ta thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu rồi à?
Trương Dương lắc đầu, có chút không kiên nhẫn nói: Lão Hứa, anh tìm tôi có việc gì?
Hứa Song Kì lúc này mới nhớ tới mục đích mình tới đây, cầm nhật báo Bắc Cảng đưa tới trước mặt Trương Dương: Bí thư Trương, ngài lại lên báo rồi!
Trương Dương nhìn thấy tờ báo đó thì nói: Chỉ trông hơi giống thôi, có điều không phải tôi, anh nhìn kỹ lại xem! Hắn trả lại cho tờ báo cho Hứa Song Kì.
Hứa Song Kì nhíu mày, nhìn nhìn tờ báo rồi lại nhìn nhìn Trương Dương: Nhưng mọi người đều nói là anh!
Trương Dương nói: Hắn đẹp trai bằng tôi à? Vớ vẩn! Trương đại quan nhân thề thốt phủ nhận.
Đuổi Hứa Song Kì đi rồi, Trương Dương gọi Chu Sơn Hổ tới, nói với gã chuyện ngày đó cần phải giữ bí mật, Trương đại quan nhân cũng không phải là sợ làm chuyện tốt bị người ta nhận ra, hắn ngại phiền toái, chuyện của Lý Minh Phương lần trước khiến hắn vẫn còn nhớ như in, giờ lại như vậy chỉ sợ là hắn ra cửa phải đeo kính.
Chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu tiến triển rất thuận lợi, Trương Dương trở lại Tân Hải không bao lâu thì quốc vụ viện thức phê duyệt, cha nuôi của hắn Văn Quốc Quyền tự mình gọi điện thoại tới báo cho hắn tin tốt này, cũng tán thưởng tiến bộ Trương Dương đạt được gần đây trong chính trị.
Trương Dương cũng không quên người nghĩ ra sớm nhất chủ ý này là Vương Chí Cương, hắn cũng gọi Vương Chí Cương tới, khen ngợi một hồi, Trương Dương còn có một ý, hắn muốn để Vương Chí Cương tạm thời phụ trách hạng mục khu bảo lưu thuế nhập khẩu.
Không ngờ Vương Chí Cương vừa nghe hắn nói vậy thì vội vàng lắc đầu nói: Bí thư Trương, phương diện này tôi không được đâu, tôi tuy rằng có thể nghĩ ra chủ ý này, nhưng thật sự bảo tôi đi làm chuyện này thì tôi không làm được, tôi trước giờ chưa từng có kinh nghiệm làm công tác tương quan.
Trương Dương nói: Anh trước đây đã bao giờ làm ở cục tài chính đâu, tôi thấy anh làm cục trưởng tài chính không tồi.
Vương Chí Cương cười nói: Hai chuyện khác nhau, làm khu bảo lưu thuế nhập khẩu không chỉ cần có ý tưởng, mà còn phải quen thuộc với trình tự tương quan, biết phát huy sở trường lớn nhất của bản thân như thế nào, biết hấp dẫn đầu tư bên ngoài như thế nào, tôi cũng có chút tự hiểu lấy mình, tôi thực sự không làm được.
Trương Dương thở dài nói: Anh không làm được thì tôi thấy người khác càng không làm được.
Vương Chí Cương thấy Trương Dương xem trọng mình như vậy, cũng rất cảm động, gã nói rất nghiêm túc: Bí thư Trương, tôi thấy ngài đừng ngại công khai thông báo tuyển dụng thông báo tuyển dụng ra xã hội, trước đây Tân Hải không có sức hấp dẫn, nhưng hiện tại chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã được chứng thực, có nghĩa là tương lai Tân Hải chắc chắn sẽ bay cao, người thực sự có tầm mắt sẽ nhìn thấy điểm này.
Trương Dương nói: Chuyện trong thể chế nào có dễ dàng như vậy, công khai thông báo tuyển dụng thông báo tuyển dụng khẳng định sẽ có thể dẫn tới một hồi sóng to gió lớn, loại chuyện này không thể làm quá rõ ràng. Hắn nhớ tới hai vị bạn học mà Thường Lăng Phong đã đề cử với mình, nhưng mình về Tân Hải lâu như vậy rồi, đến bây giờ Thường Lăng Phong vẫn không có tin tức gì, chẳng lẽ hắn quên chuyện này rồi ư?
Chuyện Thường Lăng Phong đã đáp ứng Trương Dương thì đương nhiên sẽ không quên, chỉ là hai vị bạn học của gã có chút do dự đối với điều kiện cuộc sống của Tân Hải, sau khi cân nhắc thì không đồng ý tới. Khi Trương Dương gọi điện thoại cho gã, Thường Lăng Phong cũng có chút ngại ngùng, gã xin lỗi: Trương Dương, chuyện này thực sự ngại quá, bọn họ đều có nhà có nghề, mặc dù có hùng tâm tráng chí, nhưng không lay chuyển được nhi nữ tình trường. Vừa nghĩa tới hai bên phải ở riêng thì liền đánh trống rút lui.
Trương đại quan nhân thở dài: Tôi nói này Thường Lăng Phong à Thường Lăng Phong, đám bạn học đó của anh sao đều như anh vậy, tuổi trẻ không lo gây dựng sự nghiệp, toàn bộ trọng tâm đều đặt ở gia đình, thật đáng buồn!
Thường Lăng Phong nghe ra thằng cha này đang quanh co lòng vòng ám chỉ mình, cười nói: Mọi người chí hướng bất đồng, không phải ai cũng có dã tâm như anh, đối với chúng tôi mà nói, có vợ con bên mình cũng là cảnh giới cao nhất của nhân sinh.
Trương Dương nói: Vậy anh và Chương Duệ Dung sinh con đi, sau khi tới Anh Quốc rồi thì không có người kế hoạch anh, muốn sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu.
Thường Lăng Phong không khỏi bật cười: Anh sao oán khí đầy mình hế?
Trương Dương nói: Tôi có thể nói với anh, quốc vụ viện đã chính thức phê duyệtrồi, cho Tân Hải thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, tôi hiện tại rất thiếu nhân tài, không ai có kinh nghiệm làm khu bảo lưu thuế nhập khẩu, chuyện này tôi gây dựng rồi, nhưng tiếp theo tôi phải làm cho ra trò để người khác thấy, không thể nào để tất cả mọi người chê cười được.
Thường Lăng Phong nói: Điều này cũng đúng.
Tôi mặc kệ, nếu không tìm thấy người thì tôi sẽ trói anh lôi từ Đông Giang tới đây.
Thường Lăng Phong vừa bực mình vừa buồn cười, nói: Tôi có phải kiếp trước nợ gì anh không?
Trương Dương nói: Đành chịu thôi, không khéo hai ta kiếp trước là vợ chồng đất, chỉ là đầu thai nhầm thôi, đời này lại biến thành cùng giới.
Thường Lăng Phong nói: Tôi nhổ vào, xin anh đừng làm tôi buồn nôn nữa được không? Có điều gã cũng nghĩ ra một chủ ý: Trương Dương, anh còn nhớ Quy Điền Hạo Nhị không?
Trương Dương đương nhiên nhớ, hắn gật đầu nói: Tiến sĩ Quy, đúng rồi y không tồi!
Thường Lăng Phong nói: Quy Điền có kinh nghiệm xây dựng hạng mục quốc tế cỡ lớn, hơn nữa trước đây các anh từng hợp tác, y gần đây làm công trình ở Trung Đông, gặp chút phiền toái, công trình bên kia đã ngừng, hiện tại vừa hay không có việc gì làm, có điều y là người Nhật Bản, anh phải nghĩ cho kỹ.
Trương Dương nói: Sao phải bận tâm hắn là người nước nào? Chỉ cần hắn có tài thì tôi sẽ dụng, tôi còn định để Duval của Australia tới giúp tôi làm thiết kế chỉnh thể khu bảo lưu thuế nhập khẩu đây, nếu đã mở cửa ra ngoài thì đương nhiên phải tiến cử nhân tài không bám vào một khuôn mẫu nào cả.
Thường Lăng Phong nói: Tốt lắm, tôi giúp anh liên hệ với y.
Tiêu Mân Hồng nói: Mộ người có thể thoát chết, dù sao cũng phải biết ân nhân cứu mạng là ai, cái khác không nói, tôi ít nhất cũng phải ở trước mặt anh nói tiếng cám ơn.
Trương Dương gật đầu nói: Tôi nhận!
Hai người đều bật cười, người thông minh nói chuyện vốn không cần phải nói quá nhiều.
Trương Dương đứng dậy rót chén trà cho Tiêu Mân Hồng, Tiêu Mân Hồng nói: Bí thư Trương, có thời gian tôi mời anh ăn bữa cơm.
Trương Dương nói: Gần đây bận lắm, Tân Hải có hết chuyện này tới chuyện khác.
Tiêu Mân Hồng từ trong túi lấy ra hộp danh thiếp bằng vài, từ giữa rút ra một tấm danh thiếp được làm rất tỉ mỉ, hai tay đưa tới trước mặt Trương Dương, Trương Dương nhận lấy. Tiêu Mân Hồng nói: Bên trên có số điện thoại tư nhân của tôi, bí thư Trương lúc nào rảnh thì tùy thời có thể gọi điện thoại cho tôi.
Trương Dương gật đầu.
Tiêu Mân Hồng đứng dậy nói: Vậy tôi không làm phiền ngài nữa, chờ ngài khi nào có thời gian thì điện thoại cho tôi.
Trương Dương cười cười đứng dậy tiễn Tiêu Mân Hồng ra cửa, tới ngoài cửa thì vừa hay gặp huyện trưởng Hứa Song Kì đi tới, Hứa Song Kì nhìn thấy Tiêu Mân Hồng, kinh hỉ nói: Tiêu tổng, ngài đến Tân Hải lúc nào vậy?
Trương Dương lưu ý cách dùng từ của Hứa Song Kì, xưng hô với một nữ tính trẻ tuổi như vậy mà dùng tới ngài, hơn nữa vẻ mặt của thằng cha này rất cung kính, chuyện này không thể không có ý vị sâu xa, nếu nói Hứa Song Kì là thấy người ta xinh đẹp gợi cảm, động lòng tà thì nụ cười chắc sẽ có thành phần ám muội dâm đãng, nhưng trong nụ cười của y không có, chỉ có thành phần tôn kính và a dua? Trương Dương trong lòng cũng tò mò, Hứa Song Kì anh tốt xấu gì cũng là một huyện trưởng, đối với một nữ thương nhân xinh đẹp mà bày ra khuôn mặt a dua, theo lý thuyết thì không đáng chứ, cho dù cô ta có tiền, thì cũng không đến mức tự coi nhẹ mình, tự hạ thấp vị trí của mình như vậy được.
Đối mặt với vị huyện trưởng này, Tiêu Mân Hồng chỉ hơi hơi gật đầu: Tôi đến tìm bí thư Trương có chút việc nhỏ.
Hứa Song Kì cười nói: Tiêu tổng buổi trưa đừng đi, cùng nhau ăn bữa cơm.
Tiêu Mân Hồng mỉm cười nói: Ngại quá, tôi còn có chuyện quan trọng phải về Bắc Cảng.
Hứa Song Kì nghe cô ta nói như vậy thì cũng chỉ có thể từ bỏ, Trương Dương chỉ đưa đến ngoài cửa, Hứa Song Kì không ngờ tự mình tiễn Tiêu Mân Hồng tới bãi đỗ xe, nhìn cô ta lên một chiếc xe màu đen rồi lái đi.
Trương Dương trở lại văn phòng không thì Hứa Song Kì bước vào, y vừa vào cửa đã nói: Bí thư Trương, thì ra anh quen Tiêu tổng.
Trương Dương nói: Không quen lắm!
Hứa Song Kì nói: Cô ta là tổng giám đốc tập đoàn Hoa Quang, trong Hoa Quang, trừ lão tổng Tiêu Quốc Thành ra chính là cô ta định đoạt mọi việc, năm ngoái tập đoàn Hoa Quang ở Bắc Cảng mở hai nhà máy lọc dầu, chúng ta cũng tranh thủ để một nhà trong đó đặt ở Tân Hải, đáng tiếc không tranh thủ được. Hắn tựa hồ nhớ tới gì đó: Bí thư Trương, có phải cô ta muốn đầu tư vào Tân Hải hay không? Đã nghe nói tới chuyện chúng ta thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu rồi à?
Trương Dương lắc đầu, có chút không kiên nhẫn nói: Lão Hứa, anh tìm tôi có việc gì?
Hứa Song Kì lúc này mới nhớ tới mục đích mình tới đây, cầm nhật báo Bắc Cảng đưa tới trước mặt Trương Dương: Bí thư Trương, ngài lại lên báo rồi!
Trương Dương nhìn thấy tờ báo đó thì nói: Chỉ trông hơi giống thôi, có điều không phải tôi, anh nhìn kỹ lại xem! Hắn trả lại cho tờ báo cho Hứa Song Kì.
Hứa Song Kì nhíu mày, nhìn nhìn tờ báo rồi lại nhìn nhìn Trương Dương: Nhưng mọi người đều nói là anh!
Trương Dương nói: Hắn đẹp trai bằng tôi à? Vớ vẩn! Trương đại quan nhân thề thốt phủ nhận.
Đuổi Hứa Song Kì đi rồi, Trương Dương gọi Chu Sơn Hổ tới, nói với gã chuyện ngày đó cần phải giữ bí mật, Trương đại quan nhân cũng không phải là sợ làm chuyện tốt bị người ta nhận ra, hắn ngại phiền toái, chuyện của Lý Minh Phương lần trước khiến hắn vẫn còn nhớ như in, giờ lại như vậy chỉ sợ là hắn ra cửa phải đeo kính.
Chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu tiến triển rất thuận lợi, Trương Dương trở lại Tân Hải không bao lâu thì quốc vụ viện thức phê duyệt, cha nuôi của hắn Văn Quốc Quyền tự mình gọi điện thoại tới báo cho hắn tin tốt này, cũng tán thưởng tiến bộ Trương Dương đạt được gần đây trong chính trị.
Trương Dương cũng không quên người nghĩ ra sớm nhất chủ ý này là Vương Chí Cương, hắn cũng gọi Vương Chí Cương tới, khen ngợi một hồi, Trương Dương còn có một ý, hắn muốn để Vương Chí Cương tạm thời phụ trách hạng mục khu bảo lưu thuế nhập khẩu.
Không ngờ Vương Chí Cương vừa nghe hắn nói vậy thì vội vàng lắc đầu nói: Bí thư Trương, phương diện này tôi không được đâu, tôi tuy rằng có thể nghĩ ra chủ ý này, nhưng thật sự bảo tôi đi làm chuyện này thì tôi không làm được, tôi trước giờ chưa từng có kinh nghiệm làm công tác tương quan.
Trương Dương nói: Anh trước đây đã bao giờ làm ở cục tài chính đâu, tôi thấy anh làm cục trưởng tài chính không tồi.
Vương Chí Cương cười nói: Hai chuyện khác nhau, làm khu bảo lưu thuế nhập khẩu không chỉ cần có ý tưởng, mà còn phải quen thuộc với trình tự tương quan, biết phát huy sở trường lớn nhất của bản thân như thế nào, biết hấp dẫn đầu tư bên ngoài như thế nào, tôi cũng có chút tự hiểu lấy mình, tôi thực sự không làm được.
Trương Dương thở dài nói: Anh không làm được thì tôi thấy người khác càng không làm được.
Vương Chí Cương thấy Trương Dương xem trọng mình như vậy, cũng rất cảm động, gã nói rất nghiêm túc: Bí thư Trương, tôi thấy ngài đừng ngại công khai thông báo tuyển dụng thông báo tuyển dụng ra xã hội, trước đây Tân Hải không có sức hấp dẫn, nhưng hiện tại chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã được chứng thực, có nghĩa là tương lai Tân Hải chắc chắn sẽ bay cao, người thực sự có tầm mắt sẽ nhìn thấy điểm này.
Trương Dương nói: Chuyện trong thể chế nào có dễ dàng như vậy, công khai thông báo tuyển dụng thông báo tuyển dụng khẳng định sẽ có thể dẫn tới một hồi sóng to gió lớn, loại chuyện này không thể làm quá rõ ràng. Hắn nhớ tới hai vị bạn học mà Thường Lăng Phong đã đề cử với mình, nhưng mình về Tân Hải lâu như vậy rồi, đến bây giờ Thường Lăng Phong vẫn không có tin tức gì, chẳng lẽ hắn quên chuyện này rồi ư?
Chuyện Thường Lăng Phong đã đáp ứng Trương Dương thì đương nhiên sẽ không quên, chỉ là hai vị bạn học của gã có chút do dự đối với điều kiện cuộc sống của Tân Hải, sau khi cân nhắc thì không đồng ý tới. Khi Trương Dương gọi điện thoại cho gã, Thường Lăng Phong cũng có chút ngại ngùng, gã xin lỗi: Trương Dương, chuyện này thực sự ngại quá, bọn họ đều có nhà có nghề, mặc dù có hùng tâm tráng chí, nhưng không lay chuyển được nhi nữ tình trường. Vừa nghĩa tới hai bên phải ở riêng thì liền đánh trống rút lui.
Trương đại quan nhân thở dài: Tôi nói này Thường Lăng Phong à Thường Lăng Phong, đám bạn học đó của anh sao đều như anh vậy, tuổi trẻ không lo gây dựng sự nghiệp, toàn bộ trọng tâm đều đặt ở gia đình, thật đáng buồn!
Thường Lăng Phong nghe ra thằng cha này đang quanh co lòng vòng ám chỉ mình, cười nói: Mọi người chí hướng bất đồng, không phải ai cũng có dã tâm như anh, đối với chúng tôi mà nói, có vợ con bên mình cũng là cảnh giới cao nhất của nhân sinh.
Trương Dương nói: Vậy anh và Chương Duệ Dung sinh con đi, sau khi tới Anh Quốc rồi thì không có người kế hoạch anh, muốn sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu.
Thường Lăng Phong không khỏi bật cười: Anh sao oán khí đầy mình hế?
Trương Dương nói: Tôi có thể nói với anh, quốc vụ viện đã chính thức phê duyệtrồi, cho Tân Hải thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, tôi hiện tại rất thiếu nhân tài, không ai có kinh nghiệm làm khu bảo lưu thuế nhập khẩu, chuyện này tôi gây dựng rồi, nhưng tiếp theo tôi phải làm cho ra trò để người khác thấy, không thể nào để tất cả mọi người chê cười được.
Thường Lăng Phong nói: Điều này cũng đúng.
Tôi mặc kệ, nếu không tìm thấy người thì tôi sẽ trói anh lôi từ Đông Giang tới đây.
Thường Lăng Phong vừa bực mình vừa buồn cười, nói: Tôi có phải kiếp trước nợ gì anh không?
Trương Dương nói: Đành chịu thôi, không khéo hai ta kiếp trước là vợ chồng đất, chỉ là đầu thai nhầm thôi, đời này lại biến thành cùng giới.
Thường Lăng Phong nói: Tôi nhổ vào, xin anh đừng làm tôi buồn nôn nữa được không? Có điều gã cũng nghĩ ra một chủ ý: Trương Dương, anh còn nhớ Quy Điền Hạo Nhị không?
Trương Dương đương nhiên nhớ, hắn gật đầu nói: Tiến sĩ Quy, đúng rồi y không tồi!
Thường Lăng Phong nói: Quy Điền có kinh nghiệm xây dựng hạng mục quốc tế cỡ lớn, hơn nữa trước đây các anh từng hợp tác, y gần đây làm công trình ở Trung Đông, gặp chút phiền toái, công trình bên kia đã ngừng, hiện tại vừa hay không có việc gì làm, có điều y là người Nhật Bản, anh phải nghĩ cho kỹ.
Trương Dương nói: Sao phải bận tâm hắn là người nước nào? Chỉ cần hắn có tài thì tôi sẽ dụng, tôi còn định để Duval của Australia tới giúp tôi làm thiết kế chỉnh thể khu bảo lưu thuế nhập khẩu đây, nếu đã mở cửa ra ngoài thì đương nhiên phải tiến cử nhân tài không bám vào một khuôn mẫu nào cả.
Thường Lăng Phong nói: Tốt lắm, tôi giúp anh liên hệ với y.
/2583
|