Tiết Thế Luân xoay người nhìn cha, nói khẽ: Không chỉ là muốn giấu người trong nhà thôi đâu. Những lời này của y ý vị thâm trường, sức khỏe của cha liên quan tới lợi ích các mặt, nếu thật sự để bên ngoài biết tình huống thực tế, xugn quanh cha nhất định sẽ nổi lên mưa gió, mỗi lần nghĩ đến đây, Tiết Thế Luân ở sâu trong lòng dâng lên một nỗi bi ai khó tả, không phải vì người khác, mà là vì mình, y phát hiện tầm quan trọng của cha đối với Tiết gia là không thể thay thế, bất kể mình cố gắng như thế nào có bao nhiêu tài phú, trong hiện thực vẫn đều không thể thay thế vị trí của cha.
Trương Dương nói: Yên tâm đi, tất cả sẽ ổn thôi.
Vu Tử Lương đã chuẩn bị tốt cho lần trị liệu này, khi Trương Dương từ kinh thành trở lại Bắc Cảng ngay lập tức đã thông báo với y, ba ngày trước Tiết lão vừa đến Bắc Cảng, Vu Tử Lương đã bắt tay vào chuẩn bị tất cả những thứ cần cho trị liệu, sau khi Tiết lão đến bệnh viện liền vào một phòng bệnh đặt thù, theo yêu cầu của Trương Dương, toàn bộ tầng năm của bệnh viện để trống, chỉ giành cho một mình Tiết lão.
Tiết Thế Luân để đảm bảo cha không bị quấy rầy, đặc biệt mời tơi sáu tên vệ sĩ.
Tất cả đều bắt đầu vô cùng thuận lợi, sau khi Tiết lão nhập viện, Tiết Thế Luân một mình gặp mặt Vu Tử Lương, y đã đặc biệt điều tra trị liệu của Vu Tử Lương, đối với y thuật của Vu Tử Lương cũng có chút công nhận, mục đích Tiết Thế Luân gặp Vu Tử Lương chỉ có một, trong mắt y, trên thế giới tuyệt đối không tồn tại chuyện bỏ công không cần hồi báo, y trước tiên viết cho Vu Tử Lương một tấm chi phiếu một trăm vạn.
Vu Tử Lương nhìn Tiết Thế Luân đưa tấm chi phiếu đó thì không khỏi ngây ra, y rất nhanh đẩy lại tấm chi phiếu đó, nói khẽ: Không cần nhiều vậy đâu, Trương Dương là bạn tôi, nếu là người khác thì chuyện thế này tôi khẳng định sẽ không đáp ứng! Y cười cười, sau đó chỉ vào tấm chi phiếu, nói: Tình bạn không đổi được bằng tiền tài, cho nên xin tiên sinh cầm lại chỗ tiền này, đợi sau khi Tiết lão xuất viện, tôi sẽ tình toán viện phí, sẽ hóa đơn sẽ được chủ động đưa tới tay anh. Vu Tử Lương đã nhận ra Tiết lão, trước đó, Trương Dương không hề nói với y rằng người tới trị liệu lần này là Tiết lão. Vu Tử Lương ngoài mặt tuy rằng thoải mái, nhưng áp lực trong lòng cũng không nhỏ. Tiết lão là nhân vật nào chứ? nếu trị liệu thành công tất nhiên đáng mừng, nhưng nếu xảy ra sơ xuất gì, chỉ sợ danh dự mà y nửa đời cố gắng đạt được rất có thể sẽ tan thành mây khói. Nhưng Vu Tử Lương đối với Trương Dương gần như là tín nhiệm mù quáng, y chính mắt chứng kiến rất nhiều kỳ tích từ trong tay Trương Dương, y tin lần này cũng nhất định không ngoại lệ.
Tiết Thế Luân thấy Vu Tử Lương không nhận, y cũng không tiếp tục kiên trì, cầm lại tờ chi phiếu đó, mỉm cười nói: Nếu như lần này cha tôi có thể khỏi bệnh, tôi sẽ tài trợ một tòa nhà phòng bệnh cho bệnh viện của ngài. Tiết Thế Luân ra tay không giống bình thường, bởi vậy cũng có thể thấy được địa vị quan trọng của cha trong lòng y.
Vu Tử Lương nói: Thật ra chuyện này tôi chỉ phụ trợ thôi, người mang tới tác dụng quan trọng vẫn là Trương Dương.
Tiết Thế Luân nói: Giáo thụ Vu, tôi hỏi một câu không nên hỏi, ngài cảm thấy hy vong cha tôi có thể khỏi bệnh là mấy thành?
Vu Tử Lương nói: chúng tôi sẽ tận sức!
Vu Tử Lương là người cẩn thận, trong y học rất cẩn thận tỉ mỉ, không thể có nửa điểm thổi phồng, vấn đề đồng dạng, Tiết Thế Luân sẽ không đi hỏi Trương Dương, bởi vì y thuật của Trương Dương đã vượt quá phạm trù mà y có thể lý giải, trong mắt Tiết Thế Luân Vu Tử Lương nghiêm cẩn nghiên cứu học vấn so với Trương Dương thì đáng tin cậy hơn nhiều. Trương Dương giống như là một giang hồ thuật sĩ , phương pháp thần trị liệu của hắn Tiết Thế Luân không thể nắm bắt, nhưng kết quá lại bày rõ ra đó, Tiết Thế Luân không thể không tin.
Khi Tiết Thế Luân gặp mặt Vu Tử Lương, Trương Dương đang ở trong phòng bệnh nói chuyện với Tiết lão.
Trạng thái tinh thần của tinh thần rất tốt, từ đầu tới cuối ông ta cũng không đặt bất kỳ câu hỏi nào về việc trị liệu.
Vẫn là Trương Dương chủ động nhắc tới chuyện này: Tiết lão, tôi khi ở Đông Giang có đi bái phỏng bí thư Cố, ông ấy biết gần đây ngài sẽ tới Bình Hải, cũng vô cùng vui vẻ, còn đặc biệt tỏ ý muốn tới thăm ngài.
Tiết lão mỉm cười nói: Doãn Tri à, từ sau khi anh ta rời khỏi chính đàn, tôi đã không còn gặp anh ta nữa, anh ta trước đây từng công tác dưới tay tôi, là nhân tài hiếm có, mỗi lần tết nhất đều gọi điện tới hỏi thăm tôi.
Trương Dương nói: Ngài có muốn gặp ông ấy không?
Tiết lão liên tục gật đầu: Muốn, muốn, chờ sau khi tôi xuất viện sẽ giành tới gian tới thăm đám bạn cũ và bộ hạ cũ. Nói tới đây, trong lòng Tiết lão bỗng nhiên cảm thấy có chút khác thường, tuy rằng ông ta xem nhẹ sinh tử, nhưng khi đối diện với sinh tử, ở sâu trong lòng ông ta vẫn có chút khẩn trương,
Trương Dương nói: Vậy tôi lát nữa sẽ gọi điện thoại cho ông ấy, bảo bí thư Cố mai tới đây.
Tiết lão nói: Để vài ngày nữa đi, tôi không muốn bộ dạng mình nằm trên giường bệnh bị người khác nhìn thấy.
Trương Dương cười nói: Ngài luôn không có lòng tin đối với tôi, hay là ở đây thấy thanh tịnh rồi thì lười không muốn đi nữa. Lời này cũng chỉ có Trương Dương mới dám nói với Tiết lão.
Tiết lão bật cười: Cậu tưởng bệnh viện là chỗ hay lắm à? Tôi chẳng muốn ở đây dù chỉ một khắc.
Trương Dương nói: Vậy ngày mai sau khi trị liệu xong, ngài đổi nơi khác sống đi, tôi đã an bài cho ngài rồi, chỗ có phong cảnh đẹp nhất ở Giang thành là biệt thự nhà gỗ ở hồ Nam. Tuy rằng không xa hoa bằng Quan Để số 1, nhưng cũng nhất định sẽ khiến ngài cảm thấy hài lòng.
Tiết lão nói: Nghe nói phong cảnh Giang Thành không tồi, tôi còn đặc biệt mang theo máy ảnh, chờ sau khi tôi hồi phục cậu dẫn tôi đi nhé, tôi chụp một ít ảnh mang về làm kỷ niệm.
Trương Dương cười nói: Hiện tại là lúc núi Thanh Đài đẹp nhất, đảm bảo ngài lên núi Thanh Đài rồi thì khẳng định sẽ lưu luyến không muốn về, vui đến quên cả trời đất!
Tiết lão nghe hắn nói khoa trương như vậy, không khỏi bật cười.
Tiết Thế Luân xuất hiện ở bên ngoài, nhìn thấy hai người tán gẫu đang hăng say, y không lập tức quấy rầy bọn họ.
Tiết lão nhìn thấy y, cười cười vẫy vẫy tay nói: Thế Luân!
Tiết Thế Luân đi tới, Trương Dương đứng dậy khách khí chào: Chú Tiết!
Tiết Thế Luân mỉm cười nói: Nói chuyện gì mà vui thế?
Tiết lão nói: Trương Dương nói sẽ dẫn cha tới núi Thanh Đài chơi.
Tiết Thế Luân mỉm cười nói: Tôi cũng đã từng nghe tới danh của núi Thanh Đài, có điều chưa bao giờ tới, chờ sau khi sức khỏe của cha đỡ rồi, con sẽ cùng cha đi một chuyến.
Tiết lão gật đầu, nói khẽ: Lần này con có thể ở với cha thêm vài ngày không?
Tiết Thế Luân nhìn hai mắt tràn ngập chờ mong của cha, bỗng nhiên cảm nhận được rõ ràng cha đã già rồi, trước đây, cha chưa bao giờ biểu hiện ra vẻ lưu luyến đối với y như vậy, trong lòng y bỗng nhiên cảm thấy một loại cảm giác chua sót không thể hình dung được, tuy rằng cha vẫn biểu hiện ra vẻ tích cực lạc quan, nhưng từ những lời vừa rồi, y đã biết, cha vẫn rất thấp thỏm vì lần trị liệu này, không ai không quý trọng sinh mệnh của mình, cho dù là cường giả như cha. Tiết Thế Luân đi tới cầm tay cha, nói khẽ: Cha, lần này con phải đợi cha hoàn toàn hổi phục, cùng cha trèo núi Thanh Đài!
Tiết lão cười nói: Nói phải giữ lời đấy! Trên mặt lộ ra nụ cười như một đứa trẻ.
Tiết lão ăn xong cơm trưa thì rất nhanh liền đi ngủ, buổi tối hôm qua ông ta nghỉ ngơi không được tốt, Trương Dương và Tiết Thế Luân lặng lẽ đi ra ngoài, Tiết Thế Luân chỉ chỉ lên lầu: Chúng ta lên nói chuyện!
Trương Dương gật đầu, cùng Tiết Thế Luân đi lên sân thượng trên lầu.
Tiết Thế Luân rút một điếu xì gà ra châm, đứng trên sân thượng nhìn sắc trời mông lung ở đằng xa, điếu xì gà theo sự hút vào của y mà lập lòe, khói bị gió thổi đi, bay vào mắt y, y có một loại cảm giác như muốn khóc.
Trương Dương nói: Bàn với giáo thụ Vu thế nào?
Tiết Thế Luân nói: Tôi muốn biếu ông ta một khoản tiền, nhưng ông ta không nhận.
Trương Dương cười nói: Giáo thụ Vu không coi trọng tiền tài, nếu ông ta muốn kiếm tiền thì sẽ không từ bỏ nước Mỹ có điều kiện tốt như vậy mà kiên trì trở về nước.
Tiết Thế Luân nói: Tôi hứa với ông ta, chỉ cần cha tôi có thể thuận lợi khang phục, tôi sẽ quyên tặng một tòa nhà phòng bệnh hiện đại hoá.
Từ những lời này của Tiết Thế Luân, Trương Dương nghe ra y đang rất khẩn trương, Trương Dương hai tay vịn vào dựa vào lan can, hít sâu một hơi rồi nói: Tình huống của Tiết lão rất ổn, cho dù tôi lần này không thể trừ tận gốc chứng bệnh của ông ấy thì tôi tin tình huống cũng sẽ không chuyển biến xấu.
Tiết Thế Luân vươn tay ra vỗ nhẹ vai Trương Dương: Trương Dương, thời gian chúng ta quen nhau tuy rằng không lâu, cũng không hiểu nhau lắm, nhưng tôi tin, một người có thể giành được lòng tin của cha tôi và con gái tôi, tuyệt đối sẽ không khiến tôi thất vọng.
Trương Dương cười nói: Chú Tiết, chú nói như vậy khiến tôi cảm thấy áp lực rất lớn.
Tiết Thế Luân nói: Thật đó, tôi đã tìm hiểu kỹ bệnh tình của cha tôi, cũng đã chuẩn bị tâm lý xấu nhất.
Trương Dương nhìn vào hai mắt Tiết Thế Luân: Chú Tiết, tôi sẽ tận sức!
Bệnh tình của Tiết lão tạo ra áp lực vô hình cho mỗi người, ở ngoài mặt thì Trương đại quan nhân là người nhẹ nhàng nhất, Vu Tử Lương vẫn đang ở trong văn phòng cẩn thận nghiên cứu bệnh lịch của Tiết lão, tuy rằng y từng nhiều lần chứng kiến sự thần kỳ của Trương Dương, nhưng Trương Dương có thể phá được bệnh ung thư gan mà hiện tại khiến y học bó tay vẫn khiến y cảm thán không thôi.
Trương Dương nói: Yên tâm đi, tất cả sẽ ổn thôi.
Vu Tử Lương đã chuẩn bị tốt cho lần trị liệu này, khi Trương Dương từ kinh thành trở lại Bắc Cảng ngay lập tức đã thông báo với y, ba ngày trước Tiết lão vừa đến Bắc Cảng, Vu Tử Lương đã bắt tay vào chuẩn bị tất cả những thứ cần cho trị liệu, sau khi Tiết lão đến bệnh viện liền vào một phòng bệnh đặt thù, theo yêu cầu của Trương Dương, toàn bộ tầng năm của bệnh viện để trống, chỉ giành cho một mình Tiết lão.
Tiết Thế Luân để đảm bảo cha không bị quấy rầy, đặc biệt mời tơi sáu tên vệ sĩ.
Tất cả đều bắt đầu vô cùng thuận lợi, sau khi Tiết lão nhập viện, Tiết Thế Luân một mình gặp mặt Vu Tử Lương, y đã đặc biệt điều tra trị liệu của Vu Tử Lương, đối với y thuật của Vu Tử Lương cũng có chút công nhận, mục đích Tiết Thế Luân gặp Vu Tử Lương chỉ có một, trong mắt y, trên thế giới tuyệt đối không tồn tại chuyện bỏ công không cần hồi báo, y trước tiên viết cho Vu Tử Lương một tấm chi phiếu một trăm vạn.
Vu Tử Lương nhìn Tiết Thế Luân đưa tấm chi phiếu đó thì không khỏi ngây ra, y rất nhanh đẩy lại tấm chi phiếu đó, nói khẽ: Không cần nhiều vậy đâu, Trương Dương là bạn tôi, nếu là người khác thì chuyện thế này tôi khẳng định sẽ không đáp ứng! Y cười cười, sau đó chỉ vào tấm chi phiếu, nói: Tình bạn không đổi được bằng tiền tài, cho nên xin tiên sinh cầm lại chỗ tiền này, đợi sau khi Tiết lão xuất viện, tôi sẽ tình toán viện phí, sẽ hóa đơn sẽ được chủ động đưa tới tay anh. Vu Tử Lương đã nhận ra Tiết lão, trước đó, Trương Dương không hề nói với y rằng người tới trị liệu lần này là Tiết lão. Vu Tử Lương ngoài mặt tuy rằng thoải mái, nhưng áp lực trong lòng cũng không nhỏ. Tiết lão là nhân vật nào chứ? nếu trị liệu thành công tất nhiên đáng mừng, nhưng nếu xảy ra sơ xuất gì, chỉ sợ danh dự mà y nửa đời cố gắng đạt được rất có thể sẽ tan thành mây khói. Nhưng Vu Tử Lương đối với Trương Dương gần như là tín nhiệm mù quáng, y chính mắt chứng kiến rất nhiều kỳ tích từ trong tay Trương Dương, y tin lần này cũng nhất định không ngoại lệ.
Tiết Thế Luân thấy Vu Tử Lương không nhận, y cũng không tiếp tục kiên trì, cầm lại tờ chi phiếu đó, mỉm cười nói: Nếu như lần này cha tôi có thể khỏi bệnh, tôi sẽ tài trợ một tòa nhà phòng bệnh cho bệnh viện của ngài. Tiết Thế Luân ra tay không giống bình thường, bởi vậy cũng có thể thấy được địa vị quan trọng của cha trong lòng y.
Vu Tử Lương nói: Thật ra chuyện này tôi chỉ phụ trợ thôi, người mang tới tác dụng quan trọng vẫn là Trương Dương.
Tiết Thế Luân nói: Giáo thụ Vu, tôi hỏi một câu không nên hỏi, ngài cảm thấy hy vong cha tôi có thể khỏi bệnh là mấy thành?
Vu Tử Lương nói: chúng tôi sẽ tận sức!
Vu Tử Lương là người cẩn thận, trong y học rất cẩn thận tỉ mỉ, không thể có nửa điểm thổi phồng, vấn đề đồng dạng, Tiết Thế Luân sẽ không đi hỏi Trương Dương, bởi vì y thuật của Trương Dương đã vượt quá phạm trù mà y có thể lý giải, trong mắt Tiết Thế Luân Vu Tử Lương nghiêm cẩn nghiên cứu học vấn so với Trương Dương thì đáng tin cậy hơn nhiều. Trương Dương giống như là một giang hồ thuật sĩ , phương pháp thần trị liệu của hắn Tiết Thế Luân không thể nắm bắt, nhưng kết quá lại bày rõ ra đó, Tiết Thế Luân không thể không tin.
Khi Tiết Thế Luân gặp mặt Vu Tử Lương, Trương Dương đang ở trong phòng bệnh nói chuyện với Tiết lão.
Trạng thái tinh thần của tinh thần rất tốt, từ đầu tới cuối ông ta cũng không đặt bất kỳ câu hỏi nào về việc trị liệu.
Vẫn là Trương Dương chủ động nhắc tới chuyện này: Tiết lão, tôi khi ở Đông Giang có đi bái phỏng bí thư Cố, ông ấy biết gần đây ngài sẽ tới Bình Hải, cũng vô cùng vui vẻ, còn đặc biệt tỏ ý muốn tới thăm ngài.
Tiết lão mỉm cười nói: Doãn Tri à, từ sau khi anh ta rời khỏi chính đàn, tôi đã không còn gặp anh ta nữa, anh ta trước đây từng công tác dưới tay tôi, là nhân tài hiếm có, mỗi lần tết nhất đều gọi điện tới hỏi thăm tôi.
Trương Dương nói: Ngài có muốn gặp ông ấy không?
Tiết lão liên tục gật đầu: Muốn, muốn, chờ sau khi tôi xuất viện sẽ giành tới gian tới thăm đám bạn cũ và bộ hạ cũ. Nói tới đây, trong lòng Tiết lão bỗng nhiên cảm thấy có chút khác thường, tuy rằng ông ta xem nhẹ sinh tử, nhưng khi đối diện với sinh tử, ở sâu trong lòng ông ta vẫn có chút khẩn trương,
Trương Dương nói: Vậy tôi lát nữa sẽ gọi điện thoại cho ông ấy, bảo bí thư Cố mai tới đây.
Tiết lão nói: Để vài ngày nữa đi, tôi không muốn bộ dạng mình nằm trên giường bệnh bị người khác nhìn thấy.
Trương Dương cười nói: Ngài luôn không có lòng tin đối với tôi, hay là ở đây thấy thanh tịnh rồi thì lười không muốn đi nữa. Lời này cũng chỉ có Trương Dương mới dám nói với Tiết lão.
Tiết lão bật cười: Cậu tưởng bệnh viện là chỗ hay lắm à? Tôi chẳng muốn ở đây dù chỉ một khắc.
Trương Dương nói: Vậy ngày mai sau khi trị liệu xong, ngài đổi nơi khác sống đi, tôi đã an bài cho ngài rồi, chỗ có phong cảnh đẹp nhất ở Giang thành là biệt thự nhà gỗ ở hồ Nam. Tuy rằng không xa hoa bằng Quan Để số 1, nhưng cũng nhất định sẽ khiến ngài cảm thấy hài lòng.
Tiết lão nói: Nghe nói phong cảnh Giang Thành không tồi, tôi còn đặc biệt mang theo máy ảnh, chờ sau khi tôi hồi phục cậu dẫn tôi đi nhé, tôi chụp một ít ảnh mang về làm kỷ niệm.
Trương Dương cười nói: Hiện tại là lúc núi Thanh Đài đẹp nhất, đảm bảo ngài lên núi Thanh Đài rồi thì khẳng định sẽ lưu luyến không muốn về, vui đến quên cả trời đất!
Tiết lão nghe hắn nói khoa trương như vậy, không khỏi bật cười.
Tiết Thế Luân xuất hiện ở bên ngoài, nhìn thấy hai người tán gẫu đang hăng say, y không lập tức quấy rầy bọn họ.
Tiết lão nhìn thấy y, cười cười vẫy vẫy tay nói: Thế Luân!
Tiết Thế Luân đi tới, Trương Dương đứng dậy khách khí chào: Chú Tiết!
Tiết Thế Luân mỉm cười nói: Nói chuyện gì mà vui thế?
Tiết lão nói: Trương Dương nói sẽ dẫn cha tới núi Thanh Đài chơi.
Tiết Thế Luân mỉm cười nói: Tôi cũng đã từng nghe tới danh của núi Thanh Đài, có điều chưa bao giờ tới, chờ sau khi sức khỏe của cha đỡ rồi, con sẽ cùng cha đi một chuyến.
Tiết lão gật đầu, nói khẽ: Lần này con có thể ở với cha thêm vài ngày không?
Tiết Thế Luân nhìn hai mắt tràn ngập chờ mong của cha, bỗng nhiên cảm nhận được rõ ràng cha đã già rồi, trước đây, cha chưa bao giờ biểu hiện ra vẻ lưu luyến đối với y như vậy, trong lòng y bỗng nhiên cảm thấy một loại cảm giác chua sót không thể hình dung được, tuy rằng cha vẫn biểu hiện ra vẻ tích cực lạc quan, nhưng từ những lời vừa rồi, y đã biết, cha vẫn rất thấp thỏm vì lần trị liệu này, không ai không quý trọng sinh mệnh của mình, cho dù là cường giả như cha. Tiết Thế Luân đi tới cầm tay cha, nói khẽ: Cha, lần này con phải đợi cha hoàn toàn hổi phục, cùng cha trèo núi Thanh Đài!
Tiết lão cười nói: Nói phải giữ lời đấy! Trên mặt lộ ra nụ cười như một đứa trẻ.
Tiết lão ăn xong cơm trưa thì rất nhanh liền đi ngủ, buổi tối hôm qua ông ta nghỉ ngơi không được tốt, Trương Dương và Tiết Thế Luân lặng lẽ đi ra ngoài, Tiết Thế Luân chỉ chỉ lên lầu: Chúng ta lên nói chuyện!
Trương Dương gật đầu, cùng Tiết Thế Luân đi lên sân thượng trên lầu.
Tiết Thế Luân rút một điếu xì gà ra châm, đứng trên sân thượng nhìn sắc trời mông lung ở đằng xa, điếu xì gà theo sự hút vào của y mà lập lòe, khói bị gió thổi đi, bay vào mắt y, y có một loại cảm giác như muốn khóc.
Trương Dương nói: Bàn với giáo thụ Vu thế nào?
Tiết Thế Luân nói: Tôi muốn biếu ông ta một khoản tiền, nhưng ông ta không nhận.
Trương Dương cười nói: Giáo thụ Vu không coi trọng tiền tài, nếu ông ta muốn kiếm tiền thì sẽ không từ bỏ nước Mỹ có điều kiện tốt như vậy mà kiên trì trở về nước.
Tiết Thế Luân nói: Tôi hứa với ông ta, chỉ cần cha tôi có thể thuận lợi khang phục, tôi sẽ quyên tặng một tòa nhà phòng bệnh hiện đại hoá.
Từ những lời này của Tiết Thế Luân, Trương Dương nghe ra y đang rất khẩn trương, Trương Dương hai tay vịn vào dựa vào lan can, hít sâu một hơi rồi nói: Tình huống của Tiết lão rất ổn, cho dù tôi lần này không thể trừ tận gốc chứng bệnh của ông ấy thì tôi tin tình huống cũng sẽ không chuyển biến xấu.
Tiết Thế Luân vươn tay ra vỗ nhẹ vai Trương Dương: Trương Dương, thời gian chúng ta quen nhau tuy rằng không lâu, cũng không hiểu nhau lắm, nhưng tôi tin, một người có thể giành được lòng tin của cha tôi và con gái tôi, tuyệt đối sẽ không khiến tôi thất vọng.
Trương Dương cười nói: Chú Tiết, chú nói như vậy khiến tôi cảm thấy áp lực rất lớn.
Tiết Thế Luân nói: Thật đó, tôi đã tìm hiểu kỹ bệnh tình của cha tôi, cũng đã chuẩn bị tâm lý xấu nhất.
Trương Dương nhìn vào hai mắt Tiết Thế Luân: Chú Tiết, tôi sẽ tận sức!
Bệnh tình của Tiết lão tạo ra áp lực vô hình cho mỗi người, ở ngoài mặt thì Trương đại quan nhân là người nhẹ nhàng nhất, Vu Tử Lương vẫn đang ở trong văn phòng cẩn thận nghiên cứu bệnh lịch của Tiết lão, tuy rằng y từng nhiều lần chứng kiến sự thần kỳ của Trương Dương, nhưng Trương Dương có thể phá được bệnh ung thư gan mà hiện tại khiến y học bó tay vẫn khiến y cảm thán không thôi.
/2583
|