Trương Dương cười nói: Phải làm chứ, ăn bữa cơm thôi mà, sắp đến giữa trưa rồi, tôi sẽ bảo bọn họ chuẩn bị một chút, chị tuy rằng được điều đi rồi, nhưng chúng tôi cũng không thể người vừa đi trà liền lạnh. Trương Dương gọi điện thoại cho Phó Trường Chinh, bảo gã tới nhà khách huyện ủy an bài tiệc tiễn đưa, lại bảo gã thông tri cho mấy vị thường ủy.
Với thân phận chủ nhiệm văn phòng huyện ủy trước đây của Hồng Trường Thanh, quả thật nên làm vậy, nhưng quan hệ giữa cô ta và Trương Dương tuyệt không tốt như vậy, Hồng Trường Thanh thậm chí bắt đầu sợ, Trương Dương liệu có mượn cơ hội này để vũ nhục mình không? Cô ta vẫn đứng đó, Trương Dương còn chưa ký tên trên lệnh điều động.
Trương Dương nhìn thấy nơi Hồng Trường Thanh được điều đi là khu khai phá cảng, hắn cầm bút ký đồng ý.
Hồng Trường Thanh nhìn thấy hắn không hề làm khó dễ mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, Trương Dương đưa văn kiện đã ký cho cô ta, thuận miệng hỏi: Chị Hồng, công tác cụ thể bên kia của chị đã được quyết định chưa?
Hồng Trường Thanh gật đầu, nói khẽ: Bước đầu đị cho tôi tới ban tổng hợp cục khoa học kỹ thuật. Nhắc tới chuyện này, cô ta trong lòng bất giác có chút ủy khuất, Trần Cương trong chuyện này không hề hết sức vì cô ta,bộ môn như vậy hiển nhiên không có quyền lực gì, càng không nói gì tới nước béo, trong tình trạng trước mắt chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.
Trương Dương nói: Về sau khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải khẳng định sẽ phát triển hơn cảng khu.
Hồng Trường Thanh rời khỏi văn phòng Trương Dương, tâm tình chán nản tới cực độ, cô ta thực sự cảm thấy hối hận, nếu lúc trước mình không xuống tay trả thù Trương Dương, hiện tại cô ta đã ngồi trên vị trí chủ nhiệm ban chiêu thương Tân Hải, một bước sai thì cả bàn sai, con người của Trần Cương này quá thực tế, muốn hắn làm việc cho mình thì phải trả cái giá khiến hắn hài lòng.
Hồng Trường Thanh đi vào văn phòng từng thuộc về mình, đóng cửa phòng, một mình ngơ ngác ngồi trước bàn làm việc, không biết vì sao, cô ta bỗng nhiên có cảm giác muốn khóc, tiếng chuông di động đã cắt ngang tình tự của cô ta, Hồng Trường Thanh bắt máy.
Giọng nói của Trần Cương truyền đến: Trường Thanh à, buổi tối hôm nay tôi đã hẹn bí thư Tông của đảng công ủy khu khai phá cảng tới ăn cơm, cô phải tới đấy nhé.
Hồng Trường Thanh không lập tức trả lời.
Trần Cương lại nói: Gọi cả Thi Kiều, cô ta lần trước người không khỏe, hôm nay chắc khỏe rồi phải không?
Hồng Trường Thanh cắn cắn môi, nói khẽ: Bí thư Trần, tôi...
Quyết định vậy đi. Trần Cương nói xong liền gác máy.
Hồng Trường Thanh rốt cuộc không khống chế được tình tự của mình, gục mặt vào bàn khóc nức nở.
Tiệc tiễn đưa buổi trưa, thường ủy tới không ít, thật ra Hồng Trường Thanh trước đây trong ban lãnh đạo Tân Hải có danh tiếng không tồi, cô ta rất biết làm việc, có điều đa số người tham dự tiệc tiễn đưa đều cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì người tổ chức tiễn đưa là bí thư huyện ủy Trương Dương, trước đó không lâu Hồng Trường Thanh còn từng hại hắn, có thể nói, Hồng Trường Thanh lần này đổi nơi công tác có liên quan tới âm mưu của cô ta bại lộ.
Hồng Trường Thanh sau khi thâm tư thục lự mới quyết định tham gia bữa tiệc tiễn đưa này, mặc dù là cô ta tới Bắc Cảng, nhưng cũng không thể từ nay về sau cắt đứt tất cả liên hệ với Tân Hải, người sống trong xã hội nhất định sẽ phát sinh liên hệ với tất cả chung quanh, Trương Dương anh nếu muốn thông qua tiệc tiễn đưa lần này để nâng cao hình tượng lấy ơn báo oán của anh thì tôi thừa nhận mình thất bại, tôi nhận sai, tôi thanh toàn cho anh.
Trương Dương đầu tiên nâng cốc chúc mừng, hắn cầm chén rượu lên nói: Hôm nay sở dĩ gọi mọi người tụ tập ở đây là để tiễn một đồng sự tốt của chúng ta, tôi ở đây cũng không tùy tiện đánh giá thành tích và cống hiến của chị Hồng ở Tân Hải, tôi muốn nói là, chúng ta là một tập thể, tôi coi tập thể này của chúng ta là một gia đình, đón tới tiễn đi là chuyện mà mọi người sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nhưng tôi hy vọng bất kể ai đi rồi cũng sẽ không quên, Tân Hải thủy chung từng là một căn nhà của mình, có thời gian thì về thăm nhà nhé! Trương đại quan nhân không cao đàm khoát luận, nói những lời này rất chất phác và cũng rất thực tế.
Không ít người bao gồm cả Hứa Song Kì đều cho rằng Trương Dương sẽ mượn cơ hội này để làm chút chuyện, nhưng bữa tiệc này hôm nay rất bình đạm đạm, bình đạm khiến bọn họ cảm thấy thất vọng, bọn họ hy vọng nhìn thấy cảnh sao hỏa đụng địa cầu, bọn họ thậm chí hy vọng nhìn thấy tình tự Hồng Trường Thanh mất khống chế.
Hồng Trường Thanh cầm chén rượu lên, cô ta hiển nhiên vẫn có chút kích động, nhưng lý trí của cô ta vô cùng bình tĩnh, thật ra cô ta bình thường chính là như rất, tình tự rất ít khi kích động, rất ít mất đi khống chế, cô ta sau khi uống cạn chén rượu đó, điều chỉnh lại tình tự một chút rồi nói: Cám ơn bí thư Trương, cám ơn tất cả lãnh đạo ở đây, tôi công tác ở Tân Hải đã mấy năm, cũng là mấy năm khó quên, đúng như lời bí thư Trương nói, tôi đã coi Tân Hải trở thành nhà mẹ đẻ của mình, ở đây có rất nhiều ký ức tốt đẹp, nhưng tôi dù sao cũng là là một nữ nhân, với tôi mà nói, gia đình so với công tác thì quan trọng hơn nhiều, cám ơn mọi người, về sau... Tôi sẽ thường về thăm mọi người. Nói tới đây, cô ta bỗng nhiên rơi lệ, thật ra những lời xã giao này ai cũng biết là dối trá, nhưng cô ta vẫn phải nói, mỗi người đều biết sự ra đi của cô ta là bất đắc dĩ, cô ta ra đi với thân phận là một kẻ thất bại, cái này cũng không vinh quang gì.
Hồng Trường Thanh nhận lấy khăn tay do Đổng Ngọc Vũ đưa, lau nước mắt rồi ngượng ngùng cười cười, cô ta lại nâng chén rượu lên, nói: Tôi hy vọng Tân Hải dưới sự lãnh đạo của bí thư Trương sẽ trở nên càng ngày càng tốt!
Bí thư Ủy ban chính pháp Chu Tường nhìn Hồng Trường Thanh lệ quang lóng lánh, một loại cảm giác thỏ tử hồ bi lại bao phủ nội tâm hắn, Hồng Trường Thanh hôm nay có lẽ là hắn ngày mai, theo khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, Trương Dương đã đứng vững gót chân, kế tiếp chính là trọng tổ và cải cách đội ngũ cán bộ một cách dứt khoát, vị trí của hắn trong thường ủy là lung lay nhất, Trình Diễm Đông là Trương Dương một cùng bọn, là thân tín mà hắn một đường bồi dưỡng từ Phong Trạch, có thể đoán được, ghế trong thường ủy sớm muộn gì cũng có một cái thuộc về hắn, mà mình và Trình Diễm Đông bởi vì quan hệ chức năng trùng lặp mà rất có thể sẽ bị tranh trừ, Chu Tường cầm chén rượu lên, lặng lẽ nhấp một ngụm rượu, hương vị rất đắng, thấu sâu vào lòng.
Nhưng trừ Chu Tường ra, ít có người đồng tình với kết cục hiện tại của Hồng Trường Thanh, Hồng Trường Thanh là tự chuốc lấy, vốn đã nắm giữ được thế chủ động, chỉ thiếu một bước nữa là có thể khiến cho Trương Dương thân bại danh liệt, nhưng cô ta lại ma xui quỷ khiến thế nào nói ra toàn bộ âm mưu, đúng như kiểu lấy đá đập chân mình, với Hồng Trường Thanh thì chỉ có thể dùng từ ngu xuẩn để hình dung.
Biểu hiện của Trương Dương trong vấn đề của Hồng Trường Thanh rất có phong phạm đại tướng, chẳng những cử hành tiệc tiễn đưa cho cô ta, hơn nữa còn đặc biệt phái lái xe đưa Hồng Trường Thanh về Bắc Cảng, mượn cơ hội tạo một chút hình tượng quang huy lấy ơn báo oán, Trương đại quan nhân thực sự không để Hồng Trường Thanh vào mắt, cũng không định trả thù cô ta, nếu mỗi việc nhỏ đều phải có thù tất báo thi còn nói gì tới làm đại sự?
Bữa tiệc tiễn đưa này hoàn thành trong gió êm sóng lặng, Trương Dương trên đường từ nhà khách huyện ủy trở về văn phòng thì gặp Thường Hải Tâm, đi cùng cô ta còn có đại ca Thường Hải Thiên của cô ta.
Trương Dương cười nói: Hải Thiên, đến lúc nào thế?
Thường Hải Thiên nói: Đến từ sáng, đi quang nhà máy một lúc, nghe Hải Tâm nói anh tìm tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng cho nên tới đây gặp mặt.
Trương Dương gật đầu.
Thường Hải Tâm cười nói: Bí thư Trương, tôi giao đại ca của tôi cho anh, đoàn huyện ủy còn một đống chuyện, tôi phải trở về làm đây.
Trương Dương nói: Cô yên tâm đi đi, tôi buổi chiều sẽ tâm sự với Hải Thiên.
Thường Hải Thiên đi theo Trương Dương vào văn phòng của hắn, ngồi xuống sô pha da thật, Thường Hải Thiên nhận lấy chai nước khoáng mà Trương Dương đưa cho gã, cười nói: Văn phòng của bí thư huyện ủy anh còn khí phái hơn cả bí thư tỉnh ủy.
Trương đại quan nhân nói: Tiền nhân trồng cây hậu nhân hái quả, tôi cũng không muốn nghông nghênh vậy đâu, nhưng người ta đã xây trụ sở làm việc rồi, tôi nếu không dùng thì há chẳng phải là thành lãng phí ư?
Thường Hải Thiên uống nước rồi nói: Tìm tôi có chuyện gì?
Trương Dương tựa vào bàn làm việc mỉm cười nhìn Thường Hải Thiên: Đừng giả ngu với tôi, Hải Tâm không phải đã nói với anh rồi ư?
Thường Hải Thiên cười nói: Có nói một ít, tôi chỉ là cảm thấy suy nghĩ của anh có chút kỳ quái, sao đột nhiên nghĩ đến tôi?
Trương Dương nói: Thật ra địa vị của anh trong mắt tôi luôn rất cao, tôi thủy chung cho rằng anh là một đại tài!
Thôi đi, đừng có nịnh bợ tôi, nói thật đi.
Trương Dương nói: Hải Thiên, tôi thực sự không hề nịnh bợ anh, Lúc trước mời đem anh từ Lam Sơn đến Giang Thành, nhà máy dược Giang Thành trong tay anh phát triển lớn mạnh, Giai Đồng năm đó thường nói với tôi, năng lực quản lý kinh doanh của anh so với cô ấy còn mạnh hơn, về sau anh rời khỏi nhà máy dược Giang Thành, tự lập môn hộ làm nhà máy chế phẩm sinh vật biển, cũng làm rất phong sinh thủy khởi.
Thường Hải Thiên cười nói: Còn không phải bởi vì anh giúp tôi ư, nhà máy hàng hóa thường ngày của tôi ở Lam Sơn gặp chuyện không may, khi đang ở nhà đợi việc thì anh đề cử tôi đến nhà máy dược Giang Thành, về sau lại bị Cố Minh Kiện ép đi, tôi quyết định tự mình gây dựng sự nghiệp, khi tới Tĩnh Hải làm nhà máy chế phẩm sinh vật biển, vẫn là anh giúp tôi, chẳng những giúp tôi trên chính sách mà còn cung cấp không ràng buộc cho tôi một khoản tài chính khởi động, Trương Dương, phần tình nghĩa này của anh đối với tôi tôi vĩnh viễn sẽ không quên.
Với thân phận chủ nhiệm văn phòng huyện ủy trước đây của Hồng Trường Thanh, quả thật nên làm vậy, nhưng quan hệ giữa cô ta và Trương Dương tuyệt không tốt như vậy, Hồng Trường Thanh thậm chí bắt đầu sợ, Trương Dương liệu có mượn cơ hội này để vũ nhục mình không? Cô ta vẫn đứng đó, Trương Dương còn chưa ký tên trên lệnh điều động.
Trương Dương nhìn thấy nơi Hồng Trường Thanh được điều đi là khu khai phá cảng, hắn cầm bút ký đồng ý.
Hồng Trường Thanh nhìn thấy hắn không hề làm khó dễ mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, Trương Dương đưa văn kiện đã ký cho cô ta, thuận miệng hỏi: Chị Hồng, công tác cụ thể bên kia của chị đã được quyết định chưa?
Hồng Trường Thanh gật đầu, nói khẽ: Bước đầu đị cho tôi tới ban tổng hợp cục khoa học kỹ thuật. Nhắc tới chuyện này, cô ta trong lòng bất giác có chút ủy khuất, Trần Cương trong chuyện này không hề hết sức vì cô ta,bộ môn như vậy hiển nhiên không có quyền lực gì, càng không nói gì tới nước béo, trong tình trạng trước mắt chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.
Trương Dương nói: Về sau khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải khẳng định sẽ phát triển hơn cảng khu.
Hồng Trường Thanh rời khỏi văn phòng Trương Dương, tâm tình chán nản tới cực độ, cô ta thực sự cảm thấy hối hận, nếu lúc trước mình không xuống tay trả thù Trương Dương, hiện tại cô ta đã ngồi trên vị trí chủ nhiệm ban chiêu thương Tân Hải, một bước sai thì cả bàn sai, con người của Trần Cương này quá thực tế, muốn hắn làm việc cho mình thì phải trả cái giá khiến hắn hài lòng.
Hồng Trường Thanh đi vào văn phòng từng thuộc về mình, đóng cửa phòng, một mình ngơ ngác ngồi trước bàn làm việc, không biết vì sao, cô ta bỗng nhiên có cảm giác muốn khóc, tiếng chuông di động đã cắt ngang tình tự của cô ta, Hồng Trường Thanh bắt máy.
Giọng nói của Trần Cương truyền đến: Trường Thanh à, buổi tối hôm nay tôi đã hẹn bí thư Tông của đảng công ủy khu khai phá cảng tới ăn cơm, cô phải tới đấy nhé.
Hồng Trường Thanh không lập tức trả lời.
Trần Cương lại nói: Gọi cả Thi Kiều, cô ta lần trước người không khỏe, hôm nay chắc khỏe rồi phải không?
Hồng Trường Thanh cắn cắn môi, nói khẽ: Bí thư Trần, tôi...
Quyết định vậy đi. Trần Cương nói xong liền gác máy.
Hồng Trường Thanh rốt cuộc không khống chế được tình tự của mình, gục mặt vào bàn khóc nức nở.
Tiệc tiễn đưa buổi trưa, thường ủy tới không ít, thật ra Hồng Trường Thanh trước đây trong ban lãnh đạo Tân Hải có danh tiếng không tồi, cô ta rất biết làm việc, có điều đa số người tham dự tiệc tiễn đưa đều cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì người tổ chức tiễn đưa là bí thư huyện ủy Trương Dương, trước đó không lâu Hồng Trường Thanh còn từng hại hắn, có thể nói, Hồng Trường Thanh lần này đổi nơi công tác có liên quan tới âm mưu của cô ta bại lộ.
Hồng Trường Thanh sau khi thâm tư thục lự mới quyết định tham gia bữa tiệc tiễn đưa này, mặc dù là cô ta tới Bắc Cảng, nhưng cũng không thể từ nay về sau cắt đứt tất cả liên hệ với Tân Hải, người sống trong xã hội nhất định sẽ phát sinh liên hệ với tất cả chung quanh, Trương Dương anh nếu muốn thông qua tiệc tiễn đưa lần này để nâng cao hình tượng lấy ơn báo oán của anh thì tôi thừa nhận mình thất bại, tôi nhận sai, tôi thanh toàn cho anh.
Trương Dương đầu tiên nâng cốc chúc mừng, hắn cầm chén rượu lên nói: Hôm nay sở dĩ gọi mọi người tụ tập ở đây là để tiễn một đồng sự tốt của chúng ta, tôi ở đây cũng không tùy tiện đánh giá thành tích và cống hiến của chị Hồng ở Tân Hải, tôi muốn nói là, chúng ta là một tập thể, tôi coi tập thể này của chúng ta là một gia đình, đón tới tiễn đi là chuyện mà mọi người sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nhưng tôi hy vọng bất kể ai đi rồi cũng sẽ không quên, Tân Hải thủy chung từng là một căn nhà của mình, có thời gian thì về thăm nhà nhé! Trương đại quan nhân không cao đàm khoát luận, nói những lời này rất chất phác và cũng rất thực tế.
Không ít người bao gồm cả Hứa Song Kì đều cho rằng Trương Dương sẽ mượn cơ hội này để làm chút chuyện, nhưng bữa tiệc này hôm nay rất bình đạm đạm, bình đạm khiến bọn họ cảm thấy thất vọng, bọn họ hy vọng nhìn thấy cảnh sao hỏa đụng địa cầu, bọn họ thậm chí hy vọng nhìn thấy tình tự Hồng Trường Thanh mất khống chế.
Hồng Trường Thanh cầm chén rượu lên, cô ta hiển nhiên vẫn có chút kích động, nhưng lý trí của cô ta vô cùng bình tĩnh, thật ra cô ta bình thường chính là như rất, tình tự rất ít khi kích động, rất ít mất đi khống chế, cô ta sau khi uống cạn chén rượu đó, điều chỉnh lại tình tự một chút rồi nói: Cám ơn bí thư Trương, cám ơn tất cả lãnh đạo ở đây, tôi công tác ở Tân Hải đã mấy năm, cũng là mấy năm khó quên, đúng như lời bí thư Trương nói, tôi đã coi Tân Hải trở thành nhà mẹ đẻ của mình, ở đây có rất nhiều ký ức tốt đẹp, nhưng tôi dù sao cũng là là một nữ nhân, với tôi mà nói, gia đình so với công tác thì quan trọng hơn nhiều, cám ơn mọi người, về sau... Tôi sẽ thường về thăm mọi người. Nói tới đây, cô ta bỗng nhiên rơi lệ, thật ra những lời xã giao này ai cũng biết là dối trá, nhưng cô ta vẫn phải nói, mỗi người đều biết sự ra đi của cô ta là bất đắc dĩ, cô ta ra đi với thân phận là một kẻ thất bại, cái này cũng không vinh quang gì.
Hồng Trường Thanh nhận lấy khăn tay do Đổng Ngọc Vũ đưa, lau nước mắt rồi ngượng ngùng cười cười, cô ta lại nâng chén rượu lên, nói: Tôi hy vọng Tân Hải dưới sự lãnh đạo của bí thư Trương sẽ trở nên càng ngày càng tốt!
Bí thư Ủy ban chính pháp Chu Tường nhìn Hồng Trường Thanh lệ quang lóng lánh, một loại cảm giác thỏ tử hồ bi lại bao phủ nội tâm hắn, Hồng Trường Thanh hôm nay có lẽ là hắn ngày mai, theo khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, Trương Dương đã đứng vững gót chân, kế tiếp chính là trọng tổ và cải cách đội ngũ cán bộ một cách dứt khoát, vị trí của hắn trong thường ủy là lung lay nhất, Trình Diễm Đông là Trương Dương một cùng bọn, là thân tín mà hắn một đường bồi dưỡng từ Phong Trạch, có thể đoán được, ghế trong thường ủy sớm muộn gì cũng có một cái thuộc về hắn, mà mình và Trình Diễm Đông bởi vì quan hệ chức năng trùng lặp mà rất có thể sẽ bị tranh trừ, Chu Tường cầm chén rượu lên, lặng lẽ nhấp một ngụm rượu, hương vị rất đắng, thấu sâu vào lòng.
Nhưng trừ Chu Tường ra, ít có người đồng tình với kết cục hiện tại của Hồng Trường Thanh, Hồng Trường Thanh là tự chuốc lấy, vốn đã nắm giữ được thế chủ động, chỉ thiếu một bước nữa là có thể khiến cho Trương Dương thân bại danh liệt, nhưng cô ta lại ma xui quỷ khiến thế nào nói ra toàn bộ âm mưu, đúng như kiểu lấy đá đập chân mình, với Hồng Trường Thanh thì chỉ có thể dùng từ ngu xuẩn để hình dung.
Biểu hiện của Trương Dương trong vấn đề của Hồng Trường Thanh rất có phong phạm đại tướng, chẳng những cử hành tiệc tiễn đưa cho cô ta, hơn nữa còn đặc biệt phái lái xe đưa Hồng Trường Thanh về Bắc Cảng, mượn cơ hội tạo một chút hình tượng quang huy lấy ơn báo oán, Trương đại quan nhân thực sự không để Hồng Trường Thanh vào mắt, cũng không định trả thù cô ta, nếu mỗi việc nhỏ đều phải có thù tất báo thi còn nói gì tới làm đại sự?
Bữa tiệc tiễn đưa này hoàn thành trong gió êm sóng lặng, Trương Dương trên đường từ nhà khách huyện ủy trở về văn phòng thì gặp Thường Hải Tâm, đi cùng cô ta còn có đại ca Thường Hải Thiên của cô ta.
Trương Dương cười nói: Hải Thiên, đến lúc nào thế?
Thường Hải Thiên nói: Đến từ sáng, đi quang nhà máy một lúc, nghe Hải Tâm nói anh tìm tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng cho nên tới đây gặp mặt.
Trương Dương gật đầu.
Thường Hải Tâm cười nói: Bí thư Trương, tôi giao đại ca của tôi cho anh, đoàn huyện ủy còn một đống chuyện, tôi phải trở về làm đây.
Trương Dương nói: Cô yên tâm đi đi, tôi buổi chiều sẽ tâm sự với Hải Thiên.
Thường Hải Thiên đi theo Trương Dương vào văn phòng của hắn, ngồi xuống sô pha da thật, Thường Hải Thiên nhận lấy chai nước khoáng mà Trương Dương đưa cho gã, cười nói: Văn phòng của bí thư huyện ủy anh còn khí phái hơn cả bí thư tỉnh ủy.
Trương đại quan nhân nói: Tiền nhân trồng cây hậu nhân hái quả, tôi cũng không muốn nghông nghênh vậy đâu, nhưng người ta đã xây trụ sở làm việc rồi, tôi nếu không dùng thì há chẳng phải là thành lãng phí ư?
Thường Hải Thiên uống nước rồi nói: Tìm tôi có chuyện gì?
Trương Dương tựa vào bàn làm việc mỉm cười nhìn Thường Hải Thiên: Đừng giả ngu với tôi, Hải Tâm không phải đã nói với anh rồi ư?
Thường Hải Thiên cười nói: Có nói một ít, tôi chỉ là cảm thấy suy nghĩ của anh có chút kỳ quái, sao đột nhiên nghĩ đến tôi?
Trương Dương nói: Thật ra địa vị của anh trong mắt tôi luôn rất cao, tôi thủy chung cho rằng anh là một đại tài!
Thôi đi, đừng có nịnh bợ tôi, nói thật đi.
Trương Dương nói: Hải Thiên, tôi thực sự không hề nịnh bợ anh, Lúc trước mời đem anh từ Lam Sơn đến Giang Thành, nhà máy dược Giang Thành trong tay anh phát triển lớn mạnh, Giai Đồng năm đó thường nói với tôi, năng lực quản lý kinh doanh của anh so với cô ấy còn mạnh hơn, về sau anh rời khỏi nhà máy dược Giang Thành, tự lập môn hộ làm nhà máy chế phẩm sinh vật biển, cũng làm rất phong sinh thủy khởi.
Thường Hải Thiên cười nói: Còn không phải bởi vì anh giúp tôi ư, nhà máy hàng hóa thường ngày của tôi ở Lam Sơn gặp chuyện không may, khi đang ở nhà đợi việc thì anh đề cử tôi đến nhà máy dược Giang Thành, về sau lại bị Cố Minh Kiện ép đi, tôi quyết định tự mình gây dựng sự nghiệp, khi tới Tĩnh Hải làm nhà máy chế phẩm sinh vật biển, vẫn là anh giúp tôi, chẳng những giúp tôi trên chính sách mà còn cung cấp không ràng buộc cho tôi một khoản tài chính khởi động, Trương Dương, phần tình nghĩa này của anh đối với tôi tôi vĩnh viễn sẽ không quên.
/2583
|