Cung Hoàn Sơn nghĩ thầm, một phân tiền cũng không cho mới là tốt nhất, cho dù là cho một xu thì cũng là may áo cho người khác, nhưng hắn cũng hiểu tình hình trước mặt, Hạng Thành cũng không muốn bỏ tiền, nhưng tình thế bức bách anh không bỏ không được, đây là lúc phải tỏ thái độ. Cung Hoàn Sơn nói: Tình hình tài chính của Thị lý không quá lạc quan, nhưng chuyện xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu phải ủng hộ, tôi thấy bỏ một trăm triệu đi.... Hắn là cắn răng nói ra con số này, quốc gia bỏ hai tỷ, tỉnh lý năm tỷ, tới thị lý cho dù là nghèo đến mấy cũng không thể chỉ bỏ ra mấy ngàn vạn, một trăm triệu!
Những thường ủy khác đều không nói lời nào, phương diện tài chính luôn là hai người Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn nắm giữ, cho bao nhiêu thì do bọn họ định đoạt.
Hạng Thành nói: Tôi thấy hay là hai trăm triệu đi, tuy rằng tài chính Bắc Cảng trước mắt tồn tại rất nhiều khó khăn nhưng đối với xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu chúng ta vẫn phải ủng hộ toàn lực.
Hai trăm triệu trong xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu không đáng kể chút nào, nhưng đối với bọn họ mà nói thì đúng là lòng đau như cắt.
Bí thư Ủy ban kỷ luật Trần Cương nói: Quốc gia quyết định thiết lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở Tân Hải, đối với Bắc Cảng mà nói là chuyện tốt, có thể đoán được, trong mấy năm tương lai, xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu chắc chắn sẽ trở thành trọng yếu nhất, đối với Tân Hải mà nói có nghĩa là một lần phát triển cao và cũng là một cơ hội bay lên, nhưng tôi ngoài vui mừng ra thì cũng chút lo lắng. Nói tới đây hắn cố ý tạm dừng một chút.
Hạng Thành mỉm cười gật đầu, ý bảo Trần Cương nói tiếp.
Trần Cương nói: Tân Hải quá nghèo rồi, hiện tại bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống vài tỷ, tiếp theo sẽ là bắt đầu chiêu thương dẫn tư, thậm chí sẽ có mấy chục tỷ mấy trăm tỷ, đối diện ngân sách và tiền mặt nhiều như vậy, những cán bộ này của Tân Hải có thể bảo trì tâm tính ổn định hay không, bọn họ có năng lực vận tác khoản tiền lớn này không?
Cung Hoàn Sơn nói: Lão Trần nói không sai, tôi cũng có băn khoăn đồng dạng. Lấy Trương Dương mà nói, hắn trẻ tuổi như vậy, mặc dù có chút năng lực, nhưng phương diện kinh nghiệm quản lý thì vẫn kém những lão đồng chí, liệu có thể gánh được trách nhiệm nặng nề như vậy không?
Hạng Thành thầm nghĩ trong lòng, đã trở thành sự thật rồi, những lời thừa thãi của các anh có tác dụng gì? Có điều y vẫn chuẩn bị tiếp tục nghe.
Trần Cương nói: Tôi cho rằng, trong tương lai trong xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu phải cần có một bộ môn giám thị hữu hiệu, giám sát sử dụng những ngân sách này, chỉ có cơ giám thị hữu hiệu mới có thể khiến những cán bộ trẻ tuổi này bảo trì được đầu óc tỉnh tóa, mới có thể bảo đảm công tác không sai lầm!
Trong lòng Hạng Thành khẽ động, y nâng chung trà lên chậm rãi nhấp một ngụm.
Trần Cương tiếp tục nói: Giám thị mà tôi nói là một loại giám thị phụ trách, chẳng những phải giám thị toàn trình xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải còn giám thị tất cả sử dụng tài chính, tôi lấy ví dụ, nếu so sánh Bắc Cảng là cha mẹ, Tân Hải chính là con của Bắc Cảng, hiện tại Tân Hải giống như là một đưa con đột nhiên có gia tài bạc triệu.
Không ít thường ủy ở hiện trường phát ra tiếng cười.
Trần Cương nói: Mọi người đừng cười, có thể là sự so sánh của tôi không phải quá thỏa đáng, nhưng Tân Hải là một bộ phận của Bắc Cảng, chúng ta cần phải giúp Tân Hải làm tốt công tác giám thị,cái này không có nghĩa là chúng ta muốn can thiệp vào tài chính của Tân Hải, thật ra giám thị cũng không phải vì là muốn kiếm chác gì, chúng ta phải giúp Tân Hải học tiêu tiền, tiêu tiền một cách hợp lý mới không lãng phí một phân tiền của quốc gia.
Trần Cương tuy rằng nói chấn chấn hữu từ, nhưng tất cả mọi người đều nghe ra Trần Cương là muốn lợi dụng cơ hội này để đi giày cho Tân Hải.
Phó bí thư Thị ủy Tưởng Hồng Cương thủy chung không nói gì, trong lòng thì cười thầm, Trần Cương dúng là một tên tiểu nhân đúng nghĩa, tự cho là chủ ý của hắn rất cao minh, lại xem nhẹ đối thượng hắn muốn giám thị là ai? Trương Dương là người thế nào chứ? há lại dễ đối phó dễ dàng như vậy, khu bảo lưu thuế nhập khẩu từ trù bị đến báo xin phê chuẩn, đến phê chuẩn xây dựng, có trải qua sự đồng ý của Bắc Cảng không? Hiện tại ngân sách quốc gia được gửi xuống, anh đề xuất giám thị, còn không phải là đeo vòng kim cô cho con khỉ này ư, anh thực sự cho rằng mình là Quan Thế Âm à? Loại người như Trương Dương anh có thể giám thị được ư?
Nhìn ra được Hạng Thành đang cân nhắc rất nghiêm túc, Trần Cương nói xong y suy nghĩ trong chốc lát mới gật đầu nói: Lão Trần nói không sai, là bộ môn thượng cấp, chúng ta phải làm tốt công tác giám thị, giúp Tân Hải xây dựng tốt, phát triển tốt khu bảo lưu thuế nhập khẩu.
Trương đại quan nhân gần đây bận Tiếp đãi quan khách từ bốn phương tám hướng, Duval và vợ chồng Chu Tiếu Vân đã đáp ứng lời mời tới Tân Hải, Trương Dương cũng an bài cho bọn họ vào ở hải dương hoa viên, hải dương hoa viên chỉ có khoảng 70% là có người ở, Trương Dương bảo người quét dọn sạch sẽ tất cả biệt thự còn trống, đặc biệt để tiếp đãi khách quý.
Duval cũng phải sống, khi Trương Dương ở Nam Tích người ta người ta hỗ trợ làm thiết kế cảng Nước Sâu, khi đó là nghĩa vụ, nhưng lần này không thể vẫn tặng không, nhưng Trương Dương có ơn đối với hai vợ chồng hắn, Duval tính giác thiết kế một cách hữu nghị, tuy là hữu nghị những cũng tới bảy mươi vạn đôla, Trương đại quan nhân đối với khoản tiền này chi không chút hàm hồ, tiền thì không thành vấn đề, nhưng điều kiện tiên quyết là có được phương án phương án khiến mọi người hài lòng, khu bảo lưu thuế nhập khẩu tương lai của Tân Hải phải được thiết kế với tiêu chuẩn nhất lưu quốc tế.
Dù sao hiện tại có ngân sách bảy tỷ của quốc gia, trong lòng cũng vững tâm hơn nhiều, có điều khoản tiền này vẫn chưa tới nơi
Nhưng người ta sợ nhất là so sánh, tuy rằng Trương Dương nghiêm khắc giữ bí mật chuyện phí thiết kế của Duval, nhưng vẫn có tin tức truyền ra ngoài, hơn nữa truyền tới tai Trình Mẫn, cô ta sau khi biết được tin tức này thì ngay lập tức tới văn phòng của Trương Dương.
Phó Trường Chinh không ngăn được cô ta, Trình Mẫn hùng hổ đẩy cửa bước vào.
Trương Dương đang ở trong văn phòng thảo luận chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu với Thường Hải Thiên, nhìn thấy Trình Mẫn vẻ mặt hầm hầm bước vào, cũng không khỏi sửng sốt, Phó Trường Chinh đi theo sau xấu hổ bước vào. Trương Dương lập tức minh bạch Phó Trường Chinh không ngăn được cô ta, phất tay bảo Phó Trường Chinh ra ngoài trước, Mỉm cười nói Mỉm cười nói: Trình tiểu thư, ngọn gió nào thổi cô tới đây vậy, mời ngồi.
Trình Mẫn nhìn thẳng vào Trương Dương, nói: Bí thư Trương, tôi hôm nay tới là muốn chứng thực một chuyện, tôi nghe nói anh trả phí thiết kế cho thiết kế sư Australia là bảy mươi vạn đôla, không biết chuyện này có thật hay không?
Trương Dương hơi ngẩn ra, hắn lập tức minh bạch mục đích lần này tới đây của Trình Mẫn, hắn cười nói: Có chuyện như vậy thật!
Trình Mẫn mắt phượng trợn lên: Bí thư Trương, tôi muốn hỏi anh, vì sao trong ngoài khác biệt như vậy? Chẳng lẽ thiết kế của người ngoại quốc đáng giá, tâm huyết của cha tôi thì rẻ vậy ư?
Trương Dương mỉm cười nói: Trình tiểu thư, cô trước tiên ngồi xuống đã, chuyện này cô hãy nghe tôi giải thích.
Trình Mẫn nói: Tôi không cần giải thích, chuyện này tôi rất minh bạch, anh dã nói cho tôi biết phí thiết kế bảy mươi vạn đôla là thật thì tôi đã hoàn toàn hiểu rồi, anh đánh bài tình cảm với cha tôi, cha tôi là người thành thật, sĩ diện, anh khi dễ ông ấy đúng không?
Trương Dương cười ha ha, nói: Sao lại có chuyện như vậy, tôi đối với giáo thụ Trình trước giờ luôn rất tôn kính...
Tôn kính có ích lợi gì? Chỉ là miệng nói những lời ngon ngọt mà thôi, cha tôi vì chuyện của Tân Hải các anh mà chạy đi chạy lại bao nhiêu chuyến, làm bao nhiêu thiết kế, nhưng các anh thì hay rồi, trả cho ông ấy một vạn đồng. Bắt đầu từ thành thị xanh hoá của các anh, cha tôi cứ như là người của Tân Hải các anh. Chẳng những quản thiết kế, còn phải tới công trường giám sát tình huống thi công, ông ta được gì? Còn không phải là vì nể mặt Thường Hải Long ư, nhưng tình cảm thì tình cảm, các anh cũng không thể khi dễ người ta như vậy, thiết kế của người ngoại quốc đáng giá, thiết kế của cha tôi hắn không đáng một đồng ư?
Trương đại quan nhân bất giác có chút đau đầu, hắn nhìn Thường Hải Thiên như xin giúp đỡ, Thường Hải Thiên và Trình Mẫn cũng không quen nhau lắm, chỉ có cười khổ, nhưng hắn đã có mặt thì dù sao cũng phải lên tiếng, hắn cười nói: Trình tiểu thư, cô hiểu lầm rồi.
Trình Mẫn trừng mắt lườm hắn một cái: Chuyện này không liên quan tới anh, anh đừng có xen vào.
Trương Dương nói: Trình tiểu thư, những gì mà giáo thụ Trình làm cho Tân Hải tôi đều thấy rất rõ, tôi trước giờ luôn tôn kính ông ấy, về phần thù lao, tôi thừa nhận tôi trả hơi ít, nhưng đây cũng không phải là bản ý của tôi, là giáo thụ Trình kiên trì không nhận....
Trình Mẫn nói: Cha tôi tai mềm, không chịu nổi mấy câu ngon ngọt của các anh, không thu tiền cũng được, làm không công cho các anh cũng được, nhưng các anh phải biết xử lý sự việc công bằng chứ, không thể kéo chênh lệch lớn như vậy, người ta là chuyên gia ngoại quốc thì trả cao như vậy, cha tôi là gì? Lao động giá rẻ à?
Những thường ủy khác đều không nói lời nào, phương diện tài chính luôn là hai người Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn nắm giữ, cho bao nhiêu thì do bọn họ định đoạt.
Hạng Thành nói: Tôi thấy hay là hai trăm triệu đi, tuy rằng tài chính Bắc Cảng trước mắt tồn tại rất nhiều khó khăn nhưng đối với xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu chúng ta vẫn phải ủng hộ toàn lực.
Hai trăm triệu trong xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu không đáng kể chút nào, nhưng đối với bọn họ mà nói thì đúng là lòng đau như cắt.
Bí thư Ủy ban kỷ luật Trần Cương nói: Quốc gia quyết định thiết lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở Tân Hải, đối với Bắc Cảng mà nói là chuyện tốt, có thể đoán được, trong mấy năm tương lai, xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu chắc chắn sẽ trở thành trọng yếu nhất, đối với Tân Hải mà nói có nghĩa là một lần phát triển cao và cũng là một cơ hội bay lên, nhưng tôi ngoài vui mừng ra thì cũng chút lo lắng. Nói tới đây hắn cố ý tạm dừng một chút.
Hạng Thành mỉm cười gật đầu, ý bảo Trần Cương nói tiếp.
Trần Cương nói: Tân Hải quá nghèo rồi, hiện tại bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống vài tỷ, tiếp theo sẽ là bắt đầu chiêu thương dẫn tư, thậm chí sẽ có mấy chục tỷ mấy trăm tỷ, đối diện ngân sách và tiền mặt nhiều như vậy, những cán bộ này của Tân Hải có thể bảo trì tâm tính ổn định hay không, bọn họ có năng lực vận tác khoản tiền lớn này không?
Cung Hoàn Sơn nói: Lão Trần nói không sai, tôi cũng có băn khoăn đồng dạng. Lấy Trương Dương mà nói, hắn trẻ tuổi như vậy, mặc dù có chút năng lực, nhưng phương diện kinh nghiệm quản lý thì vẫn kém những lão đồng chí, liệu có thể gánh được trách nhiệm nặng nề như vậy không?
Hạng Thành thầm nghĩ trong lòng, đã trở thành sự thật rồi, những lời thừa thãi của các anh có tác dụng gì? Có điều y vẫn chuẩn bị tiếp tục nghe.
Trần Cương nói: Tôi cho rằng, trong tương lai trong xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu phải cần có một bộ môn giám thị hữu hiệu, giám sát sử dụng những ngân sách này, chỉ có cơ giám thị hữu hiệu mới có thể khiến những cán bộ trẻ tuổi này bảo trì được đầu óc tỉnh tóa, mới có thể bảo đảm công tác không sai lầm!
Trong lòng Hạng Thành khẽ động, y nâng chung trà lên chậm rãi nhấp một ngụm.
Trần Cương tiếp tục nói: Giám thị mà tôi nói là một loại giám thị phụ trách, chẳng những phải giám thị toàn trình xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải còn giám thị tất cả sử dụng tài chính, tôi lấy ví dụ, nếu so sánh Bắc Cảng là cha mẹ, Tân Hải chính là con của Bắc Cảng, hiện tại Tân Hải giống như là một đưa con đột nhiên có gia tài bạc triệu.
Không ít thường ủy ở hiện trường phát ra tiếng cười.
Trần Cương nói: Mọi người đừng cười, có thể là sự so sánh của tôi không phải quá thỏa đáng, nhưng Tân Hải là một bộ phận của Bắc Cảng, chúng ta cần phải giúp Tân Hải làm tốt công tác giám thị,cái này không có nghĩa là chúng ta muốn can thiệp vào tài chính của Tân Hải, thật ra giám thị cũng không phải vì là muốn kiếm chác gì, chúng ta phải giúp Tân Hải học tiêu tiền, tiêu tiền một cách hợp lý mới không lãng phí một phân tiền của quốc gia.
Trần Cương tuy rằng nói chấn chấn hữu từ, nhưng tất cả mọi người đều nghe ra Trần Cương là muốn lợi dụng cơ hội này để đi giày cho Tân Hải.
Phó bí thư Thị ủy Tưởng Hồng Cương thủy chung không nói gì, trong lòng thì cười thầm, Trần Cương dúng là một tên tiểu nhân đúng nghĩa, tự cho là chủ ý của hắn rất cao minh, lại xem nhẹ đối thượng hắn muốn giám thị là ai? Trương Dương là người thế nào chứ? há lại dễ đối phó dễ dàng như vậy, khu bảo lưu thuế nhập khẩu từ trù bị đến báo xin phê chuẩn, đến phê chuẩn xây dựng, có trải qua sự đồng ý của Bắc Cảng không? Hiện tại ngân sách quốc gia được gửi xuống, anh đề xuất giám thị, còn không phải là đeo vòng kim cô cho con khỉ này ư, anh thực sự cho rằng mình là Quan Thế Âm à? Loại người như Trương Dương anh có thể giám thị được ư?
Nhìn ra được Hạng Thành đang cân nhắc rất nghiêm túc, Trần Cương nói xong y suy nghĩ trong chốc lát mới gật đầu nói: Lão Trần nói không sai, là bộ môn thượng cấp, chúng ta phải làm tốt công tác giám thị, giúp Tân Hải xây dựng tốt, phát triển tốt khu bảo lưu thuế nhập khẩu.
Trương đại quan nhân gần đây bận Tiếp đãi quan khách từ bốn phương tám hướng, Duval và vợ chồng Chu Tiếu Vân đã đáp ứng lời mời tới Tân Hải, Trương Dương cũng an bài cho bọn họ vào ở hải dương hoa viên, hải dương hoa viên chỉ có khoảng 70% là có người ở, Trương Dương bảo người quét dọn sạch sẽ tất cả biệt thự còn trống, đặc biệt để tiếp đãi khách quý.
Duval cũng phải sống, khi Trương Dương ở Nam Tích người ta người ta hỗ trợ làm thiết kế cảng Nước Sâu, khi đó là nghĩa vụ, nhưng lần này không thể vẫn tặng không, nhưng Trương Dương có ơn đối với hai vợ chồng hắn, Duval tính giác thiết kế một cách hữu nghị, tuy là hữu nghị những cũng tới bảy mươi vạn đôla, Trương đại quan nhân đối với khoản tiền này chi không chút hàm hồ, tiền thì không thành vấn đề, nhưng điều kiện tiên quyết là có được phương án phương án khiến mọi người hài lòng, khu bảo lưu thuế nhập khẩu tương lai của Tân Hải phải được thiết kế với tiêu chuẩn nhất lưu quốc tế.
Dù sao hiện tại có ngân sách bảy tỷ của quốc gia, trong lòng cũng vững tâm hơn nhiều, có điều khoản tiền này vẫn chưa tới nơi
Nhưng người ta sợ nhất là so sánh, tuy rằng Trương Dương nghiêm khắc giữ bí mật chuyện phí thiết kế của Duval, nhưng vẫn có tin tức truyền ra ngoài, hơn nữa truyền tới tai Trình Mẫn, cô ta sau khi biết được tin tức này thì ngay lập tức tới văn phòng của Trương Dương.
Phó Trường Chinh không ngăn được cô ta, Trình Mẫn hùng hổ đẩy cửa bước vào.
Trương Dương đang ở trong văn phòng thảo luận chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu với Thường Hải Thiên, nhìn thấy Trình Mẫn vẻ mặt hầm hầm bước vào, cũng không khỏi sửng sốt, Phó Trường Chinh đi theo sau xấu hổ bước vào. Trương Dương lập tức minh bạch Phó Trường Chinh không ngăn được cô ta, phất tay bảo Phó Trường Chinh ra ngoài trước, Mỉm cười nói Mỉm cười nói: Trình tiểu thư, ngọn gió nào thổi cô tới đây vậy, mời ngồi.
Trình Mẫn nhìn thẳng vào Trương Dương, nói: Bí thư Trương, tôi hôm nay tới là muốn chứng thực một chuyện, tôi nghe nói anh trả phí thiết kế cho thiết kế sư Australia là bảy mươi vạn đôla, không biết chuyện này có thật hay không?
Trương Dương hơi ngẩn ra, hắn lập tức minh bạch mục đích lần này tới đây của Trình Mẫn, hắn cười nói: Có chuyện như vậy thật!
Trình Mẫn mắt phượng trợn lên: Bí thư Trương, tôi muốn hỏi anh, vì sao trong ngoài khác biệt như vậy? Chẳng lẽ thiết kế của người ngoại quốc đáng giá, tâm huyết của cha tôi thì rẻ vậy ư?
Trương Dương mỉm cười nói: Trình tiểu thư, cô trước tiên ngồi xuống đã, chuyện này cô hãy nghe tôi giải thích.
Trình Mẫn nói: Tôi không cần giải thích, chuyện này tôi rất minh bạch, anh dã nói cho tôi biết phí thiết kế bảy mươi vạn đôla là thật thì tôi đã hoàn toàn hiểu rồi, anh đánh bài tình cảm với cha tôi, cha tôi là người thành thật, sĩ diện, anh khi dễ ông ấy đúng không?
Trương Dương cười ha ha, nói: Sao lại có chuyện như vậy, tôi đối với giáo thụ Trình trước giờ luôn rất tôn kính...
Tôn kính có ích lợi gì? Chỉ là miệng nói những lời ngon ngọt mà thôi, cha tôi vì chuyện của Tân Hải các anh mà chạy đi chạy lại bao nhiêu chuyến, làm bao nhiêu thiết kế, nhưng các anh thì hay rồi, trả cho ông ấy một vạn đồng. Bắt đầu từ thành thị xanh hoá của các anh, cha tôi cứ như là người của Tân Hải các anh. Chẳng những quản thiết kế, còn phải tới công trường giám sát tình huống thi công, ông ta được gì? Còn không phải là vì nể mặt Thường Hải Long ư, nhưng tình cảm thì tình cảm, các anh cũng không thể khi dễ người ta như vậy, thiết kế của người ngoại quốc đáng giá, thiết kế của cha tôi hắn không đáng một đồng ư?
Trương đại quan nhân bất giác có chút đau đầu, hắn nhìn Thường Hải Thiên như xin giúp đỡ, Thường Hải Thiên và Trình Mẫn cũng không quen nhau lắm, chỉ có cười khổ, nhưng hắn đã có mặt thì dù sao cũng phải lên tiếng, hắn cười nói: Trình tiểu thư, cô hiểu lầm rồi.
Trình Mẫn trừng mắt lườm hắn một cái: Chuyện này không liên quan tới anh, anh đừng có xen vào.
Trương Dương nói: Trình tiểu thư, những gì mà giáo thụ Trình làm cho Tân Hải tôi đều thấy rất rõ, tôi trước giờ luôn tôn kính ông ấy, về phần thù lao, tôi thừa nhận tôi trả hơi ít, nhưng đây cũng không phải là bản ý của tôi, là giáo thụ Trình kiên trì không nhận....
Trình Mẫn nói: Cha tôi tai mềm, không chịu nổi mấy câu ngon ngọt của các anh, không thu tiền cũng được, làm không công cho các anh cũng được, nhưng các anh phải biết xử lý sự việc công bằng chứ, không thể kéo chênh lệch lớn như vậy, người ta là chuyên gia ngoại quốc thì trả cao như vậy, cha tôi là gì? Lao động giá rẻ à?
/2583
|