Trình Nhuận Sinh mỉm cười nói: Tuy rằng Tân Hải đến thời gian không dài, đối với tòa thành nhỏ này cũng không biết nhiều lắm, nhưng tôi đã thích nơi này, tiền chỉ là quan trọng nhất đối với người cần tiền, tôi không thiếu tiền, cái tôi cần một hoàn cảnh công tác thoải mái, có thể quán triệt chấp hành thiết kế của tôi. Hơn nữa giữa chúng ta tiếp xúc rất khoái trá, tôi thích loại bầu không khí thoải mái này.
Trương Dương nói: Giáo thụ Trình cảm thấy thoải mái khi ở Tân Hải ư?
Trình Nhuận Sinh nói: Nếu không thoải mái thì tôi đã sớm đi rồi.
Trương Dương bật cười.
Trình Nhuận Sinh nói: Tiểu Mẫn không phải là một đứa nhỏ tham tài, nó ngộ nhận rằng tiền ít nhiều đại biểu cho sự tôn trọng đối với tôi, thật ra nó cũng không rõ, sự tôn trọng chân chính là người khác công nhận anh từ tận đáy lòng. Tân Hải bất kể là hoàn cảnh tự nhiên hay là hoàn cảnh công tác đều khiến tôi cảm thấy hài lòng, tôi thực sự muốn thông qua sự giúp đỡ của tôi có thể khiến tòa thành nhỏ này trở nên tốt đẹp hơn.
Trương đại quan nhân bị những lời này của Trình Nhuận Sinh làm cho cảm động, quả thực tiền tài đối với người ta mà nói không phải là quan trọng nhất, tôn trọng mới là căn bản, nhân phẩm và lòng trách nhiệm của Trình Nhuận Sinh đều khiến hắn cảm thấy bội phục cảm giác sâu sắc.
Trương Dương tới khách sạn tên là làng chài hải đảo, những người khác đều đã đến, Thường Hải Thiên cố ý nhấc tay lên nhìn đồng hồ rồi nói: Bí thư Trương anh anh tới muộn nửa giờ.
Trương Dương cười nói: Trên đường gặp giáo thụ Trình, cho nên hàn huyên vài câu. Thằng cha này hiện tại ra vào trường hợp công chúng luôn thích đeo kính mắt, trông thì rất hào hoa phong nhã, người không quen hắn thật sự là không liên hệ được với một bí thư huyện ủy, chiêu thức ấy hắn học được từ Tần Thanh.
Thường Hải Thiên nói: Giáo thụ Trình có nói gì không ?
Trương Dương nói: Giáo thụ Trình là một người tốt, tôi cũng nói là muốn tăng thêm một chút phí thiết kế nhưng người ta không cần.
Thường Hải Thiên nói: Tôi đã nói rồi, giáo thụ Trình không phải người tham tiền.
Thường Hải Tâm nói: Chuyện này các anh cũng đừng trách Trình Mẫn, cô ta cảm thấy tổn thương bởi bất công cho cha thôi, nếu là một người ngoài cuộc như tôi, chuyện này các anh làm có chút không phúc hậu, dựa vào gì mà trả cho thiết kế sư ngoại quốc bảy mươi vạn đô la, giáo thụ Trình thì chỉ có một vạng đồng.
Trương Dương nói: Tôi nghĩ kỹ rồi, mấy ngày nữa sẽ mời giáo thụ Trình làm cố vấn vinh dự của bộ chỉ huy xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, cũng trao tặng danh hiệu thị dân vinh dự của Tân Hải cho ông ta.
Cố Dưỡng Dưỡng cười nói: Em có nghe lầm không? Tân Hải đã phải là thành phố đâu.
Trương Dương nói: Sớm muộn gì cũng phải, anh vừa nhận được tin tức đáng tin cậy, trước mùng một tháng bảy năm nay chuyện Tân Hải bỏ huyện lập thành phố sẽ được phê duyệt.
Hồ Nhân Như nói: Vậy cần phải chúc mừng rồi.
Thường Hải Tâm và Cố Dưỡng Dưỡng đứng dậy đi gọi món ăn, Trương Dương nói với Hồ Nhân Như và Thường Hải Thiên: Thế nào rồi? Đã bàn xong chưa?
Thường Hải Thiên gật đầu: Chuyện cổ phần tôi không đồng ý, hay là trừ bỏ hết quan hệ đi, nếu đã lựa chọn con đường chính trị này, tốt nhất là giũ sạch liên quan với thương trường bằng không về sau sẽ bị người ta lấy ra bêu rếu. Gã cân nhắc vấn đề vẫn luôn rất chu đáo.
Hồ Nhân Như nói: Có điều như vậy thì anh sẽ tổn thất không ít.
Thường Hải Thiên cười nói: Mọi người đều là người một nhà, thịt ở trong nồi, nói sao cũng không thể để cho người khác chiếm tiện nghi được, cho dù là nhà xưởng ở trong tay rôi, chưa chắc đã đảm bảo có thể sinh lợi.
Thường Hải Tâm và Cố Dưỡng Dưỡng hai người đi gọi món ăn đã trở lại, Cố Dưỡng Dưỡng nói: Hải sản ở đây rẻ thật đấy, so với cảng Phú Lâm thì quả thực là cách biệt một trời.
Trương Dương nói: Phú Lâm là nơi nào chứ? Là hắc điếm chém người nhất Tân Hải, đơn giản chỉ trang hoàng xa hoa một chút, thức ăn không bằng nơi này đâu, một bàn ăn giống nhau, bên này sáu trăm thì bên kia phải ba ngàn.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Vậy sinh ý bên cảng Phú Lâm đó sao tốt thế.
Thường Hải Tâm cười nói: Những năm nay, người ta thường thường chỉ chọn quý không chọn đúng.
Thường Hải Thiên nói: Chẳng phải toàn vác tiền nhà ngước đi ăn uống ư, tới cảng Phú Lâm tiêu xài có mấy ai thực sự dùng tiền của mình? Cơ hồ đều là ăn uống công khoản.
Mấy người chiếu ánh mắt nhìn về phía Trương Dương, trên đất Tân Hải ăn uống bằng công khoản khẳng định không thể không có trách nhiệm của vị bí thư huyện ủy này.
Trương Dương nói: Ê ê, đừng có dùng loại ánh mắt này để nhìn tôi, ăn uống công khoản là một hiện tượng phổ biến toàn quốc, đâu đâu cũng thế, tôi trong thu chi tiền công quản lý nghiêm khắc nhưng trước mắt hiệu quả không lớn.
Hồ Nhân Như nói: Phương diện này rất khó quản lý, cho dù anh có thể quản tốt việc ăn uống công khoản của chính phủ huyện và huyện ủy thì đơn vị cơ sở mà anh không thấy thì sao? Cho dù anh có thể quản tốt hệ thống hành chính thì xí nghiệp anh có thể quản được ư? Chuyện ăn uống công khoản không phải quản lý nghiêm khắc là có thể giải quyết được , tôi thấy vẫn là vấn đề quan niệm tư tưởng, mọi người đều cảm thấy đồ của nhà nước, không ăn cũng phí, có ăn tì cũng chả sao.
Cố Dưỡng Dưỡng giận dữ nói: Loại người lãng phí lương thực quốc gia như vậy là đáng giận nhất.
Trương Dương nói: Thôi thôi, hôm nay chúng không phải ăn công khoản, tôi dùng tiền của mình trả. Cả đám người bị Trương Dương làm cho tức cười.
Thường Hải Thiên nói: Anh yên tâm đi, phương diện chi tiêu của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải tôi nhất định sẽ khống chế nghiêm khắc, phương diện này tôi có một ý tưởng, chi tiêu công vụ nên xác định địa điểm rõ ràng, tùy thời kiểm tra thí điểm, tận khả năng ngăn chặn hiện tượng lãng phí.
Thường Hải Tâm ăn một con tôm biển, cười nói: Nơi này không tồi, vật ngon giá rẻ, khu bảo lưu thuế nhập khẩu của các anh xác định địa điểm là nơi này đi.
Trương Dương nói: Hoàn cảnh kém một chút, bằng hữu tụ hội thì còn được, mở tiệc chiêu đãi khách quý thì không được.
Hồ Nhân Như nói: Cho nên mới nói, người Trung Quốc chúng ta rất sĩ diện, làm chuyện gì cũng phải làm đủ mặt mũi, không mệt à?
Mấy người đang nói chuyện phiếm thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng loảng xoảng, hình như có chén bát bị đập vỡ, thỉnh thoảng vang lên tiếng hét hoảng sợ.
Trương Dương đang chuẩn bị ra xem thì cửa phòng bị người ta một cước đá văng, mấy người vạm vỡ hung thần ác sát chỉ vào bọn họ nói: Ra ngoài hết.
Trương đại quan nhân bực lắm, sao đột nhiên lại bị đám người này làm cho mất hứng, hắn lạnh lùng nhìn đám người đó: Dựa vào gì?
Ít nói nhảm thôi, công an phá án. Một người trong đó lắc lư mũ cảnh sát, tuy rằng chỉ liếc qua một cái, nhưng Trương đại quan nhân cũng có thể kết luận đó không phải giả. Hắn không lập tức phát tác, mấy người Thường Hải Thiên không nói gì, có Trương Dương ở đây, loại chuyện này căn bản không cần bọn họ xử lý.
Trương Dương nói: Án gì? chúng tôi không phạm pháp, cơm cũng chưa ăn xong.
Anh có phải là muốn tìm phiền phức không? Mau biến đi.
Thường Hải Thiên: Nói Không cần tính tiền à?
Mau đi đi.
Trương Dương nghĩ thầm quấy rầy lão tử ăn cơm, tôi lập tức sẽ tính sổ với các ngươi.
Mấy người đứng dậy rời khỏi phòng thì nhìn thấy trong đại sảnh là một mảng đống hỗn độn, khách nhân đang lục tục rời khỏi, bể cá của khách sạn cũng bị đập vỡ, nước chảy xuống đất, bên trên có mấy con cá đang giãy chết.
Có một người nằm trên mặt đất đầy nước, mặt đầy là máu, co ro rên đau đớn.
Cố Dưỡng Dưỡng nhìn thấy thảm trạng trước mắt, sợ đến nỗi kêu một tiếng, cầm cánh tay Trương Dương. Phải nói từ sau khi Trương đại quan nhân tới Tân Hải, trị an của Tân Hải cũng có chuyển biến tốt, nhất là ở khu trung tâm thị trấn , Trình Diễm Đông sau khi thương nhiệm đã tiến hành chỉnh đốn trị an, loại hiện tượng công khai đánh nhau này đã không còn thấy nhiều.
Trương đại quan nhân định nghĩa tất cả trước mắt là đánh nhau công khai, không phải bởi vì hắn không tin thân phận của đám công an vừa rồi, mà là hắn cho rằng công an không nên đánh người ở nên công cộng, cho dù là đối mặt với một người bị hiềm nghi phạm tội thì dưới tình huống như vậy, đám công an này cũng sẽ mang tiếng chấp pháp thô bạo.
Ông chủ cửa hàng hét lên thảm thiết: Công an đánh người, còn có thiên lý, còn có vương pháp hay không, Chu Vĩnh Quý, tôi không chuyện nhượng nhà hàng cho anh thì anh muốn cướp à...
Một gã trug niên thấp lùn tiến lên đá cho hắn một cước, một cước này cực thâm, đá cho ông chủ nhà hàng không nói được gì nữa.
Cố Dưỡng Dưỡng nói khẽ: Tân Hải Các anh loạn quá.
Trương đại quan nhân vừa nghe thấy câu này thì da mặt bất giác phát sốt, thân là bí thư huyện ủy, hắn không thể nào đẹp mặt cho được, hắn đi ra ngoài cửa khách sạn thì nhìn thấy không ít người xem náo nhiệt đang đứng đó chỉ chỉ trỏ trỏ, Thường Hải Thiên ghé tới nghe, đa số đều nói những công an đó không đúng.
Trương Dương đi sang một bên gọi điện thoại cho Trình Diễm Đông, Trình Diễm Đông nói: Tôi lập tức tới ngay.
Trương Dương nói: Chờ anh tới thì có người bị đánh chết rồi. Khi nói câu này thì nhìn thấy một đám công an còng ông chủ nhà hàng ra.
Một phụ nữ trung niên đầu tóc rũ rượu chạy đến cản họ thì bị đẩy đi, phụ nữ trung niên đó hét lên: Đồn trưởng Chu, chúng tôi không làm nữa, chúng tôi không làm nữa.
Trương Dương nói: Giáo thụ Trình cảm thấy thoải mái khi ở Tân Hải ư?
Trình Nhuận Sinh nói: Nếu không thoải mái thì tôi đã sớm đi rồi.
Trương Dương bật cười.
Trình Nhuận Sinh nói: Tiểu Mẫn không phải là một đứa nhỏ tham tài, nó ngộ nhận rằng tiền ít nhiều đại biểu cho sự tôn trọng đối với tôi, thật ra nó cũng không rõ, sự tôn trọng chân chính là người khác công nhận anh từ tận đáy lòng. Tân Hải bất kể là hoàn cảnh tự nhiên hay là hoàn cảnh công tác đều khiến tôi cảm thấy hài lòng, tôi thực sự muốn thông qua sự giúp đỡ của tôi có thể khiến tòa thành nhỏ này trở nên tốt đẹp hơn.
Trương đại quan nhân bị những lời này của Trình Nhuận Sinh làm cho cảm động, quả thực tiền tài đối với người ta mà nói không phải là quan trọng nhất, tôn trọng mới là căn bản, nhân phẩm và lòng trách nhiệm của Trình Nhuận Sinh đều khiến hắn cảm thấy bội phục cảm giác sâu sắc.
Trương Dương tới khách sạn tên là làng chài hải đảo, những người khác đều đã đến, Thường Hải Thiên cố ý nhấc tay lên nhìn đồng hồ rồi nói: Bí thư Trương anh anh tới muộn nửa giờ.
Trương Dương cười nói: Trên đường gặp giáo thụ Trình, cho nên hàn huyên vài câu. Thằng cha này hiện tại ra vào trường hợp công chúng luôn thích đeo kính mắt, trông thì rất hào hoa phong nhã, người không quen hắn thật sự là không liên hệ được với một bí thư huyện ủy, chiêu thức ấy hắn học được từ Tần Thanh.
Thường Hải Thiên nói: Giáo thụ Trình có nói gì không ?
Trương Dương nói: Giáo thụ Trình là một người tốt, tôi cũng nói là muốn tăng thêm một chút phí thiết kế nhưng người ta không cần.
Thường Hải Thiên nói: Tôi đã nói rồi, giáo thụ Trình không phải người tham tiền.
Thường Hải Tâm nói: Chuyện này các anh cũng đừng trách Trình Mẫn, cô ta cảm thấy tổn thương bởi bất công cho cha thôi, nếu là một người ngoài cuộc như tôi, chuyện này các anh làm có chút không phúc hậu, dựa vào gì mà trả cho thiết kế sư ngoại quốc bảy mươi vạn đô la, giáo thụ Trình thì chỉ có một vạng đồng.
Trương Dương nói: Tôi nghĩ kỹ rồi, mấy ngày nữa sẽ mời giáo thụ Trình làm cố vấn vinh dự của bộ chỉ huy xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, cũng trao tặng danh hiệu thị dân vinh dự của Tân Hải cho ông ta.
Cố Dưỡng Dưỡng cười nói: Em có nghe lầm không? Tân Hải đã phải là thành phố đâu.
Trương Dương nói: Sớm muộn gì cũng phải, anh vừa nhận được tin tức đáng tin cậy, trước mùng một tháng bảy năm nay chuyện Tân Hải bỏ huyện lập thành phố sẽ được phê duyệt.
Hồ Nhân Như nói: Vậy cần phải chúc mừng rồi.
Thường Hải Tâm và Cố Dưỡng Dưỡng đứng dậy đi gọi món ăn, Trương Dương nói với Hồ Nhân Như và Thường Hải Thiên: Thế nào rồi? Đã bàn xong chưa?
Thường Hải Thiên gật đầu: Chuyện cổ phần tôi không đồng ý, hay là trừ bỏ hết quan hệ đi, nếu đã lựa chọn con đường chính trị này, tốt nhất là giũ sạch liên quan với thương trường bằng không về sau sẽ bị người ta lấy ra bêu rếu. Gã cân nhắc vấn đề vẫn luôn rất chu đáo.
Hồ Nhân Như nói: Có điều như vậy thì anh sẽ tổn thất không ít.
Thường Hải Thiên cười nói: Mọi người đều là người một nhà, thịt ở trong nồi, nói sao cũng không thể để cho người khác chiếm tiện nghi được, cho dù là nhà xưởng ở trong tay rôi, chưa chắc đã đảm bảo có thể sinh lợi.
Thường Hải Tâm và Cố Dưỡng Dưỡng hai người đi gọi món ăn đã trở lại, Cố Dưỡng Dưỡng nói: Hải sản ở đây rẻ thật đấy, so với cảng Phú Lâm thì quả thực là cách biệt một trời.
Trương Dương nói: Phú Lâm là nơi nào chứ? Là hắc điếm chém người nhất Tân Hải, đơn giản chỉ trang hoàng xa hoa một chút, thức ăn không bằng nơi này đâu, một bàn ăn giống nhau, bên này sáu trăm thì bên kia phải ba ngàn.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Vậy sinh ý bên cảng Phú Lâm đó sao tốt thế.
Thường Hải Tâm cười nói: Những năm nay, người ta thường thường chỉ chọn quý không chọn đúng.
Thường Hải Thiên nói: Chẳng phải toàn vác tiền nhà ngước đi ăn uống ư, tới cảng Phú Lâm tiêu xài có mấy ai thực sự dùng tiền của mình? Cơ hồ đều là ăn uống công khoản.
Mấy người chiếu ánh mắt nhìn về phía Trương Dương, trên đất Tân Hải ăn uống bằng công khoản khẳng định không thể không có trách nhiệm của vị bí thư huyện ủy này.
Trương Dương nói: Ê ê, đừng có dùng loại ánh mắt này để nhìn tôi, ăn uống công khoản là một hiện tượng phổ biến toàn quốc, đâu đâu cũng thế, tôi trong thu chi tiền công quản lý nghiêm khắc nhưng trước mắt hiệu quả không lớn.
Hồ Nhân Như nói: Phương diện này rất khó quản lý, cho dù anh có thể quản tốt việc ăn uống công khoản của chính phủ huyện và huyện ủy thì đơn vị cơ sở mà anh không thấy thì sao? Cho dù anh có thể quản tốt hệ thống hành chính thì xí nghiệp anh có thể quản được ư? Chuyện ăn uống công khoản không phải quản lý nghiêm khắc là có thể giải quyết được , tôi thấy vẫn là vấn đề quan niệm tư tưởng, mọi người đều cảm thấy đồ của nhà nước, không ăn cũng phí, có ăn tì cũng chả sao.
Cố Dưỡng Dưỡng giận dữ nói: Loại người lãng phí lương thực quốc gia như vậy là đáng giận nhất.
Trương Dương nói: Thôi thôi, hôm nay chúng không phải ăn công khoản, tôi dùng tiền của mình trả. Cả đám người bị Trương Dương làm cho tức cười.
Thường Hải Thiên nói: Anh yên tâm đi, phương diện chi tiêu của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải tôi nhất định sẽ khống chế nghiêm khắc, phương diện này tôi có một ý tưởng, chi tiêu công vụ nên xác định địa điểm rõ ràng, tùy thời kiểm tra thí điểm, tận khả năng ngăn chặn hiện tượng lãng phí.
Thường Hải Tâm ăn một con tôm biển, cười nói: Nơi này không tồi, vật ngon giá rẻ, khu bảo lưu thuế nhập khẩu của các anh xác định địa điểm là nơi này đi.
Trương Dương nói: Hoàn cảnh kém một chút, bằng hữu tụ hội thì còn được, mở tiệc chiêu đãi khách quý thì không được.
Hồ Nhân Như nói: Cho nên mới nói, người Trung Quốc chúng ta rất sĩ diện, làm chuyện gì cũng phải làm đủ mặt mũi, không mệt à?
Mấy người đang nói chuyện phiếm thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng loảng xoảng, hình như có chén bát bị đập vỡ, thỉnh thoảng vang lên tiếng hét hoảng sợ.
Trương Dương đang chuẩn bị ra xem thì cửa phòng bị người ta một cước đá văng, mấy người vạm vỡ hung thần ác sát chỉ vào bọn họ nói: Ra ngoài hết.
Trương đại quan nhân bực lắm, sao đột nhiên lại bị đám người này làm cho mất hứng, hắn lạnh lùng nhìn đám người đó: Dựa vào gì?
Ít nói nhảm thôi, công an phá án. Một người trong đó lắc lư mũ cảnh sát, tuy rằng chỉ liếc qua một cái, nhưng Trương đại quan nhân cũng có thể kết luận đó không phải giả. Hắn không lập tức phát tác, mấy người Thường Hải Thiên không nói gì, có Trương Dương ở đây, loại chuyện này căn bản không cần bọn họ xử lý.
Trương Dương nói: Án gì? chúng tôi không phạm pháp, cơm cũng chưa ăn xong.
Anh có phải là muốn tìm phiền phức không? Mau biến đi.
Thường Hải Thiên: Nói Không cần tính tiền à?
Mau đi đi.
Trương Dương nghĩ thầm quấy rầy lão tử ăn cơm, tôi lập tức sẽ tính sổ với các ngươi.
Mấy người đứng dậy rời khỏi phòng thì nhìn thấy trong đại sảnh là một mảng đống hỗn độn, khách nhân đang lục tục rời khỏi, bể cá của khách sạn cũng bị đập vỡ, nước chảy xuống đất, bên trên có mấy con cá đang giãy chết.
Có một người nằm trên mặt đất đầy nước, mặt đầy là máu, co ro rên đau đớn.
Cố Dưỡng Dưỡng nhìn thấy thảm trạng trước mắt, sợ đến nỗi kêu một tiếng, cầm cánh tay Trương Dương. Phải nói từ sau khi Trương đại quan nhân tới Tân Hải, trị an của Tân Hải cũng có chuyển biến tốt, nhất là ở khu trung tâm thị trấn , Trình Diễm Đông sau khi thương nhiệm đã tiến hành chỉnh đốn trị an, loại hiện tượng công khai đánh nhau này đã không còn thấy nhiều.
Trương đại quan nhân định nghĩa tất cả trước mắt là đánh nhau công khai, không phải bởi vì hắn không tin thân phận của đám công an vừa rồi, mà là hắn cho rằng công an không nên đánh người ở nên công cộng, cho dù là đối mặt với một người bị hiềm nghi phạm tội thì dưới tình huống như vậy, đám công an này cũng sẽ mang tiếng chấp pháp thô bạo.
Ông chủ cửa hàng hét lên thảm thiết: Công an đánh người, còn có thiên lý, còn có vương pháp hay không, Chu Vĩnh Quý, tôi không chuyện nhượng nhà hàng cho anh thì anh muốn cướp à...
Một gã trug niên thấp lùn tiến lên đá cho hắn một cước, một cước này cực thâm, đá cho ông chủ nhà hàng không nói được gì nữa.
Cố Dưỡng Dưỡng nói khẽ: Tân Hải Các anh loạn quá.
Trương đại quan nhân vừa nghe thấy câu này thì da mặt bất giác phát sốt, thân là bí thư huyện ủy, hắn không thể nào đẹp mặt cho được, hắn đi ra ngoài cửa khách sạn thì nhìn thấy không ít người xem náo nhiệt đang đứng đó chỉ chỉ trỏ trỏ, Thường Hải Thiên ghé tới nghe, đa số đều nói những công an đó không đúng.
Trương Dương đi sang một bên gọi điện thoại cho Trình Diễm Đông, Trình Diễm Đông nói: Tôi lập tức tới ngay.
Trương Dương nói: Chờ anh tới thì có người bị đánh chết rồi. Khi nói câu này thì nhìn thấy một đám công an còng ông chủ nhà hàng ra.
Một phụ nữ trung niên đầu tóc rũ rượu chạy đến cản họ thì bị đẩy đi, phụ nữ trung niên đó hét lên: Đồn trưởng Chu, chúng tôi không làm nữa, chúng tôi không làm nữa.
/2583
|