Trương Dương bật cười ha ha: Bí thư Tảm, ngài đừng tức giận, để tôi nói cho ngài nghe, tôi cũng tin ngài khẳng định sẽ không làm ra loại chuyện này, trong những năm nay, bên ngoài lời đồn kiểu gì cũng có, chúng ta chân chính không sợ tà, thật sự nếu đi so đo với cái đám chuyên tung lời đồn đó thì có khi phải tức chết, ngài nói xem có đúng không?
Tảm Thế Kiệt cho rằng đã không cần thiết tiếp tục nói chuyện với Trương Dương nữa, thằng ôn này căn bản là tới gây phiền phức, khi Tảm Thế Kiệt đang chuẩn bị hạ lệnh trục khách thì Trương Dương đã đứng dậy trước: Bí thư Tảm, tôi buổi chiều còn có cuộc họp, đi trước đây!
Tảm Thế Kiệt trong lòng tức lắm, vốn định mượn hạ lệnh đuổi khách để phát tiết một chút sự bất mãn trong lòng, không ngờ thằng cha này ngay cả cơ hội này cũng không cấp cho mình, y căn bản không thèm đứng dậy: Anh bận, không tiễn! Bốn chữ đã thể hiện hết tâm tình hờn giận của y.
Trương Dương cười cười đi ra cửa, khi đi tới cửa hắn bỗng nhiên dừng chân: Bí thư Tảm, thị lý vô cùng coi trọng chuyện Triệu Kim Khoa nhảy lầu, Ủy ban kỷ luật vừa mới thành lập tổ điều tra, nói là sẽ điều tra vụ án của Triệu Kim Khoa tới cùng, tôi chắc họ có thể sẽ tới tìm ông để tìm hiểu tình huống đấy!
Khóe môi Tảm Thế Kiệt run rẩy một chút, thằng cha này có ý gì? Rõ ràng là đang ám chỉ giữa mình và Triệu Kim Khoa tồn tại vấn đề? Tảm Thế Kiệt có chút không nhịn được, y thiếu chút nữa cầm chén trà trên bàn ném tới, nhưng lại nhìn Trương Dương, người ta đã nghênh ngang đi ra ngoài cửa, Tảm Thế Kiệt tức mà không có chỗ phát tiết, y cực kỳ bực bồi ngồi bệt trên ghế, một lát sau y mới nhớ tới gì đó, cầm điện thoại bấm số điện thoại của thị trưởng Cung Hoàn Sơn, sau khi điện thoại vang mấy tiếng thì Cung Hoàn Sơn mới ấn nút nghe, có chút bực bội nói: Ai đó?
Thật ra Cung Hoàn Sơn cũng hiểu rõ, người có thể trực tiếp gọi vào di động của y cũng không nhiều, nhưng tâm tình của Cung Hoàn Sơn gần đây không được tốt, trong giọng nói tất nhiên biểu hiện ra một chút nóng nảy.
Tảm Thế Kiệt cung kính nói: Thị trưởng Cung, tôi là Tảm Thế Kiệt!
Cung Hoàn Sơn nói: Lão Tàm à? Anh tìm tôi có việc ư?
Tảm Thế Kiệt nói: Thị trưởng Cung, tôi vừa nghe nói một chuyện.
Cung Hoàn Sơn nói: Nói đi!
Tảm Thế Kiệt nói: Tôi vừa nghe nói Triệu Kim Khoa nhảy lầu?
Cung Hoàn Sơn ở bên kia ngây ra một thoáng, sau đó nói: Anh mới biết được ư? Y hiển nhiên cũng không tin Tảm Thế Kiệt hiện tại mới nhận được tin tức này.
Ngữ khí của Tảm Thế Kiệt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: Bên khoa ủy tin tức bế tắc lắm! Một là chứng minh mình vừa mới biết, hai là mượn cơ hội biểu đạt một chút sự bất mãn đối với hiện trạng.
Cung Hoàn Sơn nói: Chuyện tối hôm qua rồi, căn cứ vào tình huống điều tra hiện tại thì tự sát hay là bị giết thì vẫn khó nói.
Tảm Thế Kiệt nói: Nghe nói hắn bị tình nghi dính líu đến tham ô?
Cung Hoàn Sơn nói: Lão Tảm à, anh rời khỏi Tân Hải lâu như vậy rồi, đối với chuyện bên đó vẫn quan tâm vậy ư?
Tảm Thế Kiệt không khỏi nghẹn lời, Cung Hoàn Sơn rõ ràng đang châm chọc y, Tảm Thế Kiệt lúc này mới ý thức được cú điện thoại này của mình gọi có chút dư thừa, đã khiến Cung Hoàn Sơn không vui, nhưng đã gọi rồi thì cũng không ngại nói vài câu. Y nói khẽ: Thị trưởng Cung, vừa rồi Trương Dương đến tìm tôi, hỏi chuyện Triệu Kim Khoa, còn nói thị lý bảo Ủy ban kỷ luật thành lập tổ công tác.
Cung Hoàn Sơn nói: Xảy ra chuyện như vậy, Ủy ban kỷ luật tham gia cũng là rất bình thường, Trương Dương tìm anh làm gì? Thằng ôn này lại có chủ ý gì ư?
Tảm Thế Kiệt nói: Người này rất không có lễ phép, hắn tới đây nói mấy vị sẽ tìm tôi nói chuyện!
Cung Hoàn Sơn từ trong điện thoại nghe ra sự bất an của Tảm Thế Kiệt, y lạnh lùng nói: Không làm việc thẹn với lòng thì nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, ngay cả chút khảo nghiệm ấy cũng không chịu nổi ư? Thật uống cho anh là lão đảng viên công tác nhiều năm.
Tảm Thế Kiệt nói: Thị trưởng Cung, tình huống của tôi anh cũng biết, chuyện cảng Phước Long tôi đã chủ động gánh vác trách nhiệm, hiện tại ly khai Tân Hải lâu như vậy, chẳng lẽ chuyện phát sinh...
Cung Hoàn Sơn ngắt lời Tảm Thế Kiệt: Lão Tảm, anh sao thế? Tôi nói gì anh ư? Ai bảo anh gánh vác trách nhiệm? Đúng là khó hiểu! Nói xong câu đó y liền không chút khách khí dập máy.
Tảm Thế Kiệt đầu đầy mồ hôi lạnh ngồi đó, tay phải nắm chặt điện thoại tựa hồ muốn bóp vỡ ống nghe.
Trương đại quan nhân tới khoa ủy tuyệt đối không phải là ý nghĩ đột phát, hắn có phương pháp suy lý của mình, hắn không biết Triệu Kim Khoa, nhưng hắn biết cái chết của Triệu Kim Khoa tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, thân là đồn trưởng sở quản xe, hắn và sự kiện xe lậu tràn lan ở Tân Hải có quan hệ trực tiếp, Trương Dương cho rằng Triệu Kim Khoa khẳng định là bị người ta đẩy từ tầng mười xuống, đây là mưu sát, mà Triệu Kim Khoa sở dĩ bị giết, tuyệt đối sẽ không phải là báo thù, mà là người khác vì che giấu chứng cớ mà áp dụng hành động diệt khẩu, giết chết một Triệu Kim Khoa có thể chặt đứt tất cả manh mối, giết chết Triệu Kim Khoa có thể bảo vệ được tên đầu sỏ, Trương Dương sở dĩ tới tìm Tảm Thế Kiệt, là vì hắn cho rằng sự hỗn loạn và lạc hậu của Tân Hải có quan hệ trực tiếp tới vị bí thư huyện ủy Tân Hải tiền nhiệm này. Nếu nói Tảm Thế Kiệt khi tại nhiệm có chính tích nổi bật gì, thì thị trường giao dịch ô tô Tân Hải tuyệt đối có thể tính là một trong số đó, chỉ là trong nhiệm kỳ của y, thị trường giao dịch ô tô Tân Hải mới có được sự phát triển nhảy vọt, ngạch giao dịch mấy năm liên tục tăng lên, nhưng theo đó cũng xảy ra hiện tượng xe lậu. Trương Dương từ trong đó tìm ra một liên hệ, Triệu Kim Khoa khẳng định từ cấp biển cho xe lậu mà kiếm được một khoản tài phú lớn, mà buôn lậu xe cũng có liên quan tới sự thả lỏng của Tảm Thế Kiệt đối với thị trường ô tô, Trương đại quan nhân tuy rằng trước mắt không có chứng cớ, nhưng hắn vẫn có thể kết luận Triệu Kim Khoa tuyệt đối không phải là làm một mình, phía sau hắn nhất định có một liên minh lợi ích bí mật, mà Tảm Thế Kiệt rất có thể là một mắt xích quan trọng trong liên minh lợi ích đó.
Trương Dương hôm ấy không rời khỏi Bắc Cảng, bởi vì hắn còn muốn đi gặp một người rất quan trọng, phó bí thư thị ủy Bắc Cảng Tưởng Hồng Cương.
Bốn giờ chiều, Trương Dương tới sân gôn ngọc Bình Sơn ở ngoại thành tây Bắc Cảng, nơi này là sân gôn số một Bắc Cảng, chủ nhân là lão tổng của thương vụ Hằng Mậu Đinh Cao Sơn, Trương Dương tới sân gôn, nhìn thấy một nữ lang mặc đồ thể thao màu trắng bước về phái mình, từ xa đã gọi: Bí thư Trương!
Trương Dương lúc này mới nhận ra người đến là con gái Đinh Lâm của Đinh Cao Sơn, Trương Dương lần trước nhìn thấy Đinh Lâm là ở lễ tang của Phùng Kính Quốc, lúc ấy chồng Đinh Lâm vừa mới chết, sắc mặt tái nhợt, hình dung tiều tụy, nhưng hiện tại cô ta đã đầy đặn hơn rất nhiều, mặt đỏ hây hây, có lẽ là bởi vì vừa mới vận động, có điều nhìn trạng thái tinh thần vô cùng tốt, giống như là biến thành một người khác vậy, chắc là đã thoát khỏi nỗi đau chết chồng. Điều này cũng chứng minh trạng thái tinh thần của nữ nhân trong dung mạo chiếm tỷ lệ khá quan trọng, Đinh Lâm hiện tại tuyệt đối được xưng là mỹ nữ.
Bởi vì thời gian đánh giá của Trương đại quan nhân lâu quá nên mặt Đinh Lâm đỏ bừng, cô ta nói khẽ: Bí thư Trương, anh không nhận ra tôi à?
Trương Dương cười ha ha, nói: Tôi vừa rồi thật đúng là không nhận ra, cô so với trước đây thì béo hơn!
Đinh Lâm cười cười: Bí thư Trương đang nhắc nhở tôi nên giảm béo.
Trương Dương cười nói: Cô không béo, nhưng trước đây thì quá gầy! Nói tới đây hắn ý thức được mình không nên tiếp tục nói về đề tài này, lập tức chuyển đề tài: Bí thư Tưởng có đây không?
Đinh Lâm gật đầu, mời hắn lên một chiếc xe điện, tự mình lái xe đưa hắn vào sân gôn, Trương Dương nhìn sân gôn toàn là cỏ xanh này, trong lòng thầm than, Bắc Cảng trong mấy năm nay phát triển tuy rằng không được tốt lắm, nhưng siêu cấp phú hào nơi này lại không ít, chỉ cần là người hắn biết thôi đã có Tiêu Quốc Thành, Đinh Cao Sơn.
Tưởng Hồng Cương ở đằng xa đang vung cao gậy, y đánh bóng rơi vào hố cát, Tưởng Hồng Cương lắc đầu, cắm lại gậy, tháo bao tay, cầm khăn lên lau mồ hôi, xoay người nhìn về phía xe điện đang lái đến, y cười cười vẫy vẫy tay với Trương Dương.
Trương Dương xuống xe đi đến bên cạnh Tưởng Hồng Cương: Bí thư Tưởng!
Tưởng Hồng Cương nói: Đi, chúng ta vừa đi vừa tán gẫu! Y lại rút gậy golf ra, đi tới hố cát ở xa xa, Trương Dương đi theo y, Đinh Lâm đứng nguyên tại chỗ, không đi theo, bảo người vác túi gậy cũng đứng nguyên tại chỗ.
Tưởng Hồng Cương nói: Chuyện của Triệu Kim Khoa đã điều tra xong chưa?
Trương Dương lắc đầu nói: Chỉ có thể khẳng định là bị giết, sát thủ khá lão luyện, không lưu lại dấu vết rõ ràng ở hiện trường.
Tưởng Hồng Cương nói: Nhất định sẽ có manh mối, tra cẩn thận vào! Đừng quên có câu châm ngôn, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Y đi xuống hố cát, dùng sức đánh bóng ra ngoài.
Trương Dương vươn tay giúp y đi lên khỏi hố cát, Tưởng Hồng Cương cười nói: Có muốn thử không?
Trương Dương nói Trương Dương nói: Tôi không biết chơi!
Tảm Thế Kiệt cho rằng đã không cần thiết tiếp tục nói chuyện với Trương Dương nữa, thằng ôn này căn bản là tới gây phiền phức, khi Tảm Thế Kiệt đang chuẩn bị hạ lệnh trục khách thì Trương Dương đã đứng dậy trước: Bí thư Tảm, tôi buổi chiều còn có cuộc họp, đi trước đây!
Tảm Thế Kiệt trong lòng tức lắm, vốn định mượn hạ lệnh đuổi khách để phát tiết một chút sự bất mãn trong lòng, không ngờ thằng cha này ngay cả cơ hội này cũng không cấp cho mình, y căn bản không thèm đứng dậy: Anh bận, không tiễn! Bốn chữ đã thể hiện hết tâm tình hờn giận của y.
Trương Dương cười cười đi ra cửa, khi đi tới cửa hắn bỗng nhiên dừng chân: Bí thư Tảm, thị lý vô cùng coi trọng chuyện Triệu Kim Khoa nhảy lầu, Ủy ban kỷ luật vừa mới thành lập tổ điều tra, nói là sẽ điều tra vụ án của Triệu Kim Khoa tới cùng, tôi chắc họ có thể sẽ tới tìm ông để tìm hiểu tình huống đấy!
Khóe môi Tảm Thế Kiệt run rẩy một chút, thằng cha này có ý gì? Rõ ràng là đang ám chỉ giữa mình và Triệu Kim Khoa tồn tại vấn đề? Tảm Thế Kiệt có chút không nhịn được, y thiếu chút nữa cầm chén trà trên bàn ném tới, nhưng lại nhìn Trương Dương, người ta đã nghênh ngang đi ra ngoài cửa, Tảm Thế Kiệt tức mà không có chỗ phát tiết, y cực kỳ bực bồi ngồi bệt trên ghế, một lát sau y mới nhớ tới gì đó, cầm điện thoại bấm số điện thoại của thị trưởng Cung Hoàn Sơn, sau khi điện thoại vang mấy tiếng thì Cung Hoàn Sơn mới ấn nút nghe, có chút bực bội nói: Ai đó?
Thật ra Cung Hoàn Sơn cũng hiểu rõ, người có thể trực tiếp gọi vào di động của y cũng không nhiều, nhưng tâm tình của Cung Hoàn Sơn gần đây không được tốt, trong giọng nói tất nhiên biểu hiện ra một chút nóng nảy.
Tảm Thế Kiệt cung kính nói: Thị trưởng Cung, tôi là Tảm Thế Kiệt!
Cung Hoàn Sơn nói: Lão Tàm à? Anh tìm tôi có việc ư?
Tảm Thế Kiệt nói: Thị trưởng Cung, tôi vừa nghe nói một chuyện.
Cung Hoàn Sơn nói: Nói đi!
Tảm Thế Kiệt nói: Tôi vừa nghe nói Triệu Kim Khoa nhảy lầu?
Cung Hoàn Sơn ở bên kia ngây ra một thoáng, sau đó nói: Anh mới biết được ư? Y hiển nhiên cũng không tin Tảm Thế Kiệt hiện tại mới nhận được tin tức này.
Ngữ khí của Tảm Thế Kiệt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: Bên khoa ủy tin tức bế tắc lắm! Một là chứng minh mình vừa mới biết, hai là mượn cơ hội biểu đạt một chút sự bất mãn đối với hiện trạng.
Cung Hoàn Sơn nói: Chuyện tối hôm qua rồi, căn cứ vào tình huống điều tra hiện tại thì tự sát hay là bị giết thì vẫn khó nói.
Tảm Thế Kiệt nói: Nghe nói hắn bị tình nghi dính líu đến tham ô?
Cung Hoàn Sơn nói: Lão Tảm à, anh rời khỏi Tân Hải lâu như vậy rồi, đối với chuyện bên đó vẫn quan tâm vậy ư?
Tảm Thế Kiệt không khỏi nghẹn lời, Cung Hoàn Sơn rõ ràng đang châm chọc y, Tảm Thế Kiệt lúc này mới ý thức được cú điện thoại này của mình gọi có chút dư thừa, đã khiến Cung Hoàn Sơn không vui, nhưng đã gọi rồi thì cũng không ngại nói vài câu. Y nói khẽ: Thị trưởng Cung, vừa rồi Trương Dương đến tìm tôi, hỏi chuyện Triệu Kim Khoa, còn nói thị lý bảo Ủy ban kỷ luật thành lập tổ công tác.
Cung Hoàn Sơn nói: Xảy ra chuyện như vậy, Ủy ban kỷ luật tham gia cũng là rất bình thường, Trương Dương tìm anh làm gì? Thằng ôn này lại có chủ ý gì ư?
Tảm Thế Kiệt nói: Người này rất không có lễ phép, hắn tới đây nói mấy vị sẽ tìm tôi nói chuyện!
Cung Hoàn Sơn từ trong điện thoại nghe ra sự bất an của Tảm Thế Kiệt, y lạnh lùng nói: Không làm việc thẹn với lòng thì nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, ngay cả chút khảo nghiệm ấy cũng không chịu nổi ư? Thật uống cho anh là lão đảng viên công tác nhiều năm.
Tảm Thế Kiệt nói: Thị trưởng Cung, tình huống của tôi anh cũng biết, chuyện cảng Phước Long tôi đã chủ động gánh vác trách nhiệm, hiện tại ly khai Tân Hải lâu như vậy, chẳng lẽ chuyện phát sinh...
Cung Hoàn Sơn ngắt lời Tảm Thế Kiệt: Lão Tảm, anh sao thế? Tôi nói gì anh ư? Ai bảo anh gánh vác trách nhiệm? Đúng là khó hiểu! Nói xong câu đó y liền không chút khách khí dập máy.
Tảm Thế Kiệt đầu đầy mồ hôi lạnh ngồi đó, tay phải nắm chặt điện thoại tựa hồ muốn bóp vỡ ống nghe.
Trương đại quan nhân tới khoa ủy tuyệt đối không phải là ý nghĩ đột phát, hắn có phương pháp suy lý của mình, hắn không biết Triệu Kim Khoa, nhưng hắn biết cái chết của Triệu Kim Khoa tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, thân là đồn trưởng sở quản xe, hắn và sự kiện xe lậu tràn lan ở Tân Hải có quan hệ trực tiếp, Trương Dương cho rằng Triệu Kim Khoa khẳng định là bị người ta đẩy từ tầng mười xuống, đây là mưu sát, mà Triệu Kim Khoa sở dĩ bị giết, tuyệt đối sẽ không phải là báo thù, mà là người khác vì che giấu chứng cớ mà áp dụng hành động diệt khẩu, giết chết một Triệu Kim Khoa có thể chặt đứt tất cả manh mối, giết chết Triệu Kim Khoa có thể bảo vệ được tên đầu sỏ, Trương Dương sở dĩ tới tìm Tảm Thế Kiệt, là vì hắn cho rằng sự hỗn loạn và lạc hậu của Tân Hải có quan hệ trực tiếp tới vị bí thư huyện ủy Tân Hải tiền nhiệm này. Nếu nói Tảm Thế Kiệt khi tại nhiệm có chính tích nổi bật gì, thì thị trường giao dịch ô tô Tân Hải tuyệt đối có thể tính là một trong số đó, chỉ là trong nhiệm kỳ của y, thị trường giao dịch ô tô Tân Hải mới có được sự phát triển nhảy vọt, ngạch giao dịch mấy năm liên tục tăng lên, nhưng theo đó cũng xảy ra hiện tượng xe lậu. Trương Dương từ trong đó tìm ra một liên hệ, Triệu Kim Khoa khẳng định từ cấp biển cho xe lậu mà kiếm được một khoản tài phú lớn, mà buôn lậu xe cũng có liên quan tới sự thả lỏng của Tảm Thế Kiệt đối với thị trường ô tô, Trương đại quan nhân tuy rằng trước mắt không có chứng cớ, nhưng hắn vẫn có thể kết luận Triệu Kim Khoa tuyệt đối không phải là làm một mình, phía sau hắn nhất định có một liên minh lợi ích bí mật, mà Tảm Thế Kiệt rất có thể là một mắt xích quan trọng trong liên minh lợi ích đó.
Trương Dương hôm ấy không rời khỏi Bắc Cảng, bởi vì hắn còn muốn đi gặp một người rất quan trọng, phó bí thư thị ủy Bắc Cảng Tưởng Hồng Cương.
Bốn giờ chiều, Trương Dương tới sân gôn ngọc Bình Sơn ở ngoại thành tây Bắc Cảng, nơi này là sân gôn số một Bắc Cảng, chủ nhân là lão tổng của thương vụ Hằng Mậu Đinh Cao Sơn, Trương Dương tới sân gôn, nhìn thấy một nữ lang mặc đồ thể thao màu trắng bước về phái mình, từ xa đã gọi: Bí thư Trương!
Trương Dương lúc này mới nhận ra người đến là con gái Đinh Lâm của Đinh Cao Sơn, Trương Dương lần trước nhìn thấy Đinh Lâm là ở lễ tang của Phùng Kính Quốc, lúc ấy chồng Đinh Lâm vừa mới chết, sắc mặt tái nhợt, hình dung tiều tụy, nhưng hiện tại cô ta đã đầy đặn hơn rất nhiều, mặt đỏ hây hây, có lẽ là bởi vì vừa mới vận động, có điều nhìn trạng thái tinh thần vô cùng tốt, giống như là biến thành một người khác vậy, chắc là đã thoát khỏi nỗi đau chết chồng. Điều này cũng chứng minh trạng thái tinh thần của nữ nhân trong dung mạo chiếm tỷ lệ khá quan trọng, Đinh Lâm hiện tại tuyệt đối được xưng là mỹ nữ.
Bởi vì thời gian đánh giá của Trương đại quan nhân lâu quá nên mặt Đinh Lâm đỏ bừng, cô ta nói khẽ: Bí thư Trương, anh không nhận ra tôi à?
Trương Dương cười ha ha, nói: Tôi vừa rồi thật đúng là không nhận ra, cô so với trước đây thì béo hơn!
Đinh Lâm cười cười: Bí thư Trương đang nhắc nhở tôi nên giảm béo.
Trương Dương cười nói: Cô không béo, nhưng trước đây thì quá gầy! Nói tới đây hắn ý thức được mình không nên tiếp tục nói về đề tài này, lập tức chuyển đề tài: Bí thư Tưởng có đây không?
Đinh Lâm gật đầu, mời hắn lên một chiếc xe điện, tự mình lái xe đưa hắn vào sân gôn, Trương Dương nhìn sân gôn toàn là cỏ xanh này, trong lòng thầm than, Bắc Cảng trong mấy năm nay phát triển tuy rằng không được tốt lắm, nhưng siêu cấp phú hào nơi này lại không ít, chỉ cần là người hắn biết thôi đã có Tiêu Quốc Thành, Đinh Cao Sơn.
Tưởng Hồng Cương ở đằng xa đang vung cao gậy, y đánh bóng rơi vào hố cát, Tưởng Hồng Cương lắc đầu, cắm lại gậy, tháo bao tay, cầm khăn lên lau mồ hôi, xoay người nhìn về phía xe điện đang lái đến, y cười cười vẫy vẫy tay với Trương Dương.
Trương Dương xuống xe đi đến bên cạnh Tưởng Hồng Cương: Bí thư Tưởng!
Tưởng Hồng Cương nói: Đi, chúng ta vừa đi vừa tán gẫu! Y lại rút gậy golf ra, đi tới hố cát ở xa xa, Trương Dương đi theo y, Đinh Lâm đứng nguyên tại chỗ, không đi theo, bảo người vác túi gậy cũng đứng nguyên tại chỗ.
Tưởng Hồng Cương nói: Chuyện của Triệu Kim Khoa đã điều tra xong chưa?
Trương Dương lắc đầu nói: Chỉ có thể khẳng định là bị giết, sát thủ khá lão luyện, không lưu lại dấu vết rõ ràng ở hiện trường.
Tưởng Hồng Cương nói: Nhất định sẽ có manh mối, tra cẩn thận vào! Đừng quên có câu châm ngôn, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Y đi xuống hố cát, dùng sức đánh bóng ra ngoài.
Trương Dương vươn tay giúp y đi lên khỏi hố cát, Tưởng Hồng Cương cười nói: Có muốn thử không?
Trương Dương nói Trương Dương nói: Tôi không biết chơi!
/2583
|