Đinh Cao Sơn thở dài nói: Tô cục, nhắc hắc điếm ở đường Hải Phong thật sự rất ảnh hưởng tới hình tượng của Bắc Cảng, chính bởi vì sự tồn tại của bọn họ, tỷ lệ phạm tội mới nhiều như vậy. Y tạm dừng một chút rồi lại nói: Bí thư Trương đi rồi à?
Tô Vinh Thiêm nói: Đi rồi, hắn hình như vẫn chưa hết giận.
Đinh Cao Sơn nói: Tô cục, chúng ta quan hệ nhiều năm như vậy, có một số lời tôi xin cứ việc nói thẳng, chuyện hôm nay anh nếu xử lý không tốt chỉ sợ sẽ rước lấy phiền toái đấy.
Trong lòng Tô Vinh Thiêm rất căng thẳng, điều mà y muốn nghe chính là những lời này, vội vàng nói: Cao Sơn huynh xin chỉ giáo.
Đinh Cao Sơn nói: Hai người con gái vừa rồi, một người là con gái của bí thư tỉnh ủy Bình Hải tiền nhiệm, một người là em họ của cô ta.
Tô Vinh Thiêm run giọng nói: Anh là nói... Họ là cháu gái của Kiều lão?
Đinh Cao Sơn nói: Tôi cũng không biết, nhưng bí thư Tưởng quen, nếu như chuyện này không thể phá mau chóng, vạn nhất Kiều gia truy cứu xuống, tôi thấy...
Tô Vinh Thiêm lúc này trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, một lát sau y mới phục hồi tinh thần lại từ trong hoảng sợ: Đa tạ Cao Sơn huynh đã chỉ điểm, Cao Sơn huynh, anh thấy có thể an bài cho tôi và bí thư Trương gặp mặt không, câu thông một chút?
Đinh Cao Sơn nói: An bài cho các anh nói chuyện với nhau không phải quá khó, nhưng anh cũng phải thể hiện thành ý, tôi thấy phá án đúng lúc mới là căn bản.
Tô Vinh Thiêm nói: Cao Sơn huynh, Bắc Cảng lớn như vậy, cho dù chúng tôi toàn lực ứng phó thì vụ án này cũng không phải là trong nhất thời nửa khắc có thể giải quyết được.
Đinh Cao Sơn nói: Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, tôi nghe nói đó là một chiếc Mercedes việt dã, xe giá hơn hai trăm vạn, người có gan nuốt ở Bắc Cảng cũng không nhiều, phương diện này anh chắc rõ ràng hơn tôi. Đinh Cao Sơn nói tới đây thì cho rằng mình đã hết lòng rồi, mỉm cười nói: Tôi về nhà dây, Tô cục, chúc anh sớm ngày phá án!
Tô Vinh Thiêm gác điện thoại, lưu ý thấy Thi Quang Minh lại tới ngoài của sổ xe, y hạ cửa kính xe xuống, bực bội nói: Chuyện gì?
Thi Quang Minh nói: Tô cục, hơn ba mươi người bắt tất cả à?
Tô Vinh Thiêm tức giận nói: Phàm là người tham gia vây công bí thư Trương thì bắt lại tất cả cho tôi, còn toàn bộ nhà hàng có liên quan đóng cửa hết, anh nói với họ, nếu không cung cấp ra manh mối, nếu không tìm thấy vật bị mất thì bảo bọn họ đền!
Thi Quang Minh ngây ra: Gì cơ?
Tô Vinh Thiêm chỉ vào mũi Thi Quang Minh: Tôi cho anh 12 tiếng đồng hồ, nếu không được vụ án này thì anh tốt nhất chủ động đưa đơn từ chức tới bàn tôi! Tô Vinh Thiêm nói xong khởi động xe cảnh sát rời đi.
Thi Quang Minh ngơ ngác đứng, hắn cuối cùng cũng ý thức được tối nay gặp một vụ án kinh thiên rồi, không phải là bản thân tình tiết vụ án phức tạp mà là thân phận và bối cảnh của người liên quan tới vụ án.
Trương Dương dẫn Kiều Mộng Viện và Thì Duy tới khách sạn Kim Sắc Cảng Loan thuộc tập đoàn Hoa Quang, Trương Dương trước khi đi đã gọi điện thoại cho Tiêu Mân Hồng, Tiêu Mân Hồng nghe nói Trương Dương muốn an bài chỗ ở cho bằng hữu, cô ta không khỏi cười nói: Điều kiện của Kim Sắc Cảng Loan không bằng Bạch đảo, tới Bạch đảo đi, tôi sẽ phái du thuyền đi đón các anh.
Trương Dương nói Trương Dương nói: Không cần, ngày mai còn phải làm việc ở Bắc Cảng.
Tiêu Mân Hồng nói: Được rồi, tôi sẽ bảo họ chuẩn bị phòng seaview, anh trực tiếp tới là được.
Trương Dương buông điện thoại, nói với Kiều Mộng Viện: Tới mà không báo trước cho tôi một tiếng, giờ thì hay rồi, gặp phiền phức rồi!
Thì Duy căm giận nói: Anh còn không biết xấu hổ mà nói nữa à, anh làm bí thư kiểu gì đấy, trị an Bắc Cảng loạn thành thế nào rồi? Thành thị ven biển gì chứ, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần gì chứ, nghe anh thổi lên tận trời, nhưng vừa tới đã thấy căn bản chính là một ổ tặc.
Trương đại quan nhân cười khổ nói: Tôi nói này Thì Duy, miệng cô có thể tích chút đức không? Thứ nhất tôi là bí thư Tân Hải, nơi này là Bắc Cảng, không phải tôi quản, thứ hai, chỗ nào mà không có trộm? Kinh thành tuy rằng là dưới chân thiên tử, cũng có góc mà ánh mặt trời chiếu không tới, các cô mất đồ, có liên quan nhất định tới tình hình trị an của Bắc Cảng không tốt, đồng thời các cô cũng phải tìm nguyên nhân từ trên người các cô, xe mất thì tôi thôi không nhắc đến, nhưng các cô ăn cơm không ngờ lại để túi bị người ta rạch, để mất sạch đồ, hai người các cô cũng quá sơ xuất rồi?
Ô, chúng tôi là người bị hại, anh ngược lại trách chúng tôi, có kiểu đối đãi với khách như anh không? Chị, chúng ta đi, em chịu không nổi nữa rồi.
Kiều Mộng Viện dịu dàng cười nói: Đi? Đi đâu chứ? Xe không còn, tiền và giấy tờ đều mất, hiện tại, chúng ta chỉ biết trông cậy vào hắn thôi, không tìm được đồ về thì chúng ta cứ ở chỗ hắn.
Trương đại quan nhân cười ha ha: Cầu còn không được! Thằng cha này nghĩ rằng, nếu cô nguyện ý dựa vào tôi cả đời, vậy tôi thà cả đời không tìm đồ về cho cô, Kiều Mộng Viện lập tức đoán được tâm ý của hắn, mặt đỏ lên, cũng may có bóng tối che đi, không lo bị người khác nhìn thấy.
Thì Duy ở bên cạnh nói: Cái gì mà cầu còn không được, anh đúng là không có tự trọng?
Trương đại quan nhân nói: Ôi, cô sao lại nói vậy?
Thì Duy nói: Anh vui nhưng tôi không vui!
Kiều Mộng Viện cười nói: Tương hoa quả của cô cũng sẽ không nguyện ý!
Thì Duy nói: Đừng có nhác tới hắn, nhắc tới là tôi giận đấy!
Ô tô tới khách sạn Kim Sắc Cảng Loan, Trương Dương dẫn bọn họ đi vào đại sảnh, Kiều Mộng Viện và Thì Duy bị trộm sạch, lúc này cũng chẳng có hành lý gì, khi Trương Dương chuẩn bị tới quầy lễ tân làm thủ tục thì Tiêu Mân Hồng lại gọi điện thoại tới: Bí thư Trương, đến chưa?
Trương Dương nói: Vừa tới đại sảnh, còn chưa làm thủ tục.
Tiêu Mân Hồng nói: Anh đợi chút, tôi tới đây!
Trương Dương ngây ra một thoáng: Cô cũng tới à?
Đang nói chuyện thì Tiêu Mân Hồng đã đi vào cửa xoay, cô ta mặc váy dài màu bạc, khoác áo choàng vai màu đen, vừa nghe điện thoại vừa đi vào đại sảnh, cô ta thấy Trương Dương thì mỉm cười vẫy tay với hắn.
Thì Duy nhìn thấy Tiêu Mân Hồng, hừ một tiếng nói: Đúng là đi đến chỗ nào cũng đều là cờ màu phấp phới!
Trương đại quan nhân không để ý tới câu nói mát của cô ta, đang chuẩn bị đi tới đón thì lại nghe thấy Tiêu Mân Hồng kinh hỉ nói: Mộng Viện! Sao lại là cô!
Kiều Mộng Viện hiển nhiên cũng không đoán được lại gặp người quen lại ở chỗ này, cô ta cũng kinh hỉ nói: Mạch kỳ nhi, cô về nước anh từ lúc nào thế?
Từ trong đối thoại của hai người có thể biết rằng hai người quen biết đã lâu, hai người đồng thời bước nhanh về phía đối phương, nắm lấy tay nhau, vui mừng nhảy nhót, bất kể là Kiều Mộng Viện trầm ổn hay là Tiêu Mân Hồng thạo đời, trên người họ đều rất ít khi sẽ phát sinh chuyện như vậy, lúc này biểu hiện của họ tựa như hai tiểu cô nương ngây thơ.
Hai người cười vui một lúc, Kiều Mộng Viện mới dắt tay Tiêu Mân Hồng tới trước mặt Trương Dương, giới thiệu với hắn, nói: Trương Dương, vị này là Mạch Kỳ Nhi, bạn học đại học của tôi ở nước Mỹ! Xem ra hai người cũng quen nhau rồi!
Trương đại quan nhân cười nói: Mạch Kỳ Nhi thì tôi không biết, Tiêu Mân Hồng thì tôi biết!
Tiêu Mân Hồng nói: Chúng tôi đã rất nhiều năm rồi không liên lạc, Mộng Viện sau đó về nước gây dựng sự nghiệp, tôi thì phát triển ở nước Mỹ, hai năm trước mới trở lại trong nước.
Kiều Mộng Viện nói: Còn không biết xấu hổ mà nói nữa à, trở về cũng không liên hệ với tôi!
Tiêu Mân Hồng nói: bận làm ăn quá, thực sự không có thời gian, tuy rằng biết cô phát triển ngay tại Bình Hải nhưng vẫn không có thời gian trôi qua tới tìm cô.
Không có thời gian đi tìm tôi, nhưng ngay cả điện thoại cũng không gọi được một cú ư?
Tiêu Mân Hồng cười nói: Kể ra thì dài lám, lát nữa chúng ta nói kỹ sau! Hai người tán gẫu rất vui, bỏ rơi Trương Dương và Thì Duy.
Kiều Mộng Viện và Tiêu Mân Hồng tán gẫu không ngừng, khiến cho Thì Duy uất nghẹn: Chị! Chị quên em rồi à!
Kiều Mộng Viện lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có những người khác, cười cười giới thiệu Thì Duy với Tiêu Mân Hồng, Tiêu Mân Hồng và Thì Duy bắt tay nhau, tán dương: Ở nước Mỹ tôi đã nghe Mộng Viện nói cô ấy có một cô em gái rất xinh xắn, giờ gặp thì thấy đúng là vậy thật.
Thì Duy được khen, mặt không ngờ có chút đỏ lên, cô ta ngượng ngùng nói: Vẫn là chị đẹp hơn!
Tiêu Mân Hồng nói: Dung nhan của nữ nhân có liên quan trực tiếp tới tuổi tác, không ai giữ mãi được tuổi xuân quả, tôi già rồi!
Trương Dương nói: Thôi các cô đừng có khen nhau nữa, ở trong mắt tôi ai cũng là mỹ nữ đỉnh cấp cả, hay là chúng ta tìm chỗ nào ngồi đi, không thể nào cứ đứng mãi ở đại sảnh được.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Là tôi thất lễ, bí thư Trương, tôi cũng không biết là Mộng Viện tới, đi, tôi an bài phòng đã, lát nữa chúng ta tới nhà ăn ăn cơm. Hành lý đâu? Tiêu Mân Hồng lúc này mới lưu ý thấy bọn họ tới đây mà không mang hành lý.
Kiều Mộng Viện cười nói: Chuyện này nói ra thì dài lắm!
Tiêu Mân Hồng an bài chỗ ở cho họ, Trương Dương cũng không định đi, bảo Tiêu Mân Hồng mở phòng cho mình, vào phòng thì trước tiên gọi điện thoại cho Trình Diễm Đông hỏi tình huống tiến triển vụ án của Triệu Kim Khoa.
Tô Vinh Thiêm nói: Đi rồi, hắn hình như vẫn chưa hết giận.
Đinh Cao Sơn nói: Tô cục, chúng ta quan hệ nhiều năm như vậy, có một số lời tôi xin cứ việc nói thẳng, chuyện hôm nay anh nếu xử lý không tốt chỉ sợ sẽ rước lấy phiền toái đấy.
Trong lòng Tô Vinh Thiêm rất căng thẳng, điều mà y muốn nghe chính là những lời này, vội vàng nói: Cao Sơn huynh xin chỉ giáo.
Đinh Cao Sơn nói: Hai người con gái vừa rồi, một người là con gái của bí thư tỉnh ủy Bình Hải tiền nhiệm, một người là em họ của cô ta.
Tô Vinh Thiêm run giọng nói: Anh là nói... Họ là cháu gái của Kiều lão?
Đinh Cao Sơn nói: Tôi cũng không biết, nhưng bí thư Tưởng quen, nếu như chuyện này không thể phá mau chóng, vạn nhất Kiều gia truy cứu xuống, tôi thấy...
Tô Vinh Thiêm lúc này trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, một lát sau y mới phục hồi tinh thần lại từ trong hoảng sợ: Đa tạ Cao Sơn huynh đã chỉ điểm, Cao Sơn huynh, anh thấy có thể an bài cho tôi và bí thư Trương gặp mặt không, câu thông một chút?
Đinh Cao Sơn nói: An bài cho các anh nói chuyện với nhau không phải quá khó, nhưng anh cũng phải thể hiện thành ý, tôi thấy phá án đúng lúc mới là căn bản.
Tô Vinh Thiêm nói: Cao Sơn huynh, Bắc Cảng lớn như vậy, cho dù chúng tôi toàn lực ứng phó thì vụ án này cũng không phải là trong nhất thời nửa khắc có thể giải quyết được.
Đinh Cao Sơn nói: Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, tôi nghe nói đó là một chiếc Mercedes việt dã, xe giá hơn hai trăm vạn, người có gan nuốt ở Bắc Cảng cũng không nhiều, phương diện này anh chắc rõ ràng hơn tôi. Đinh Cao Sơn nói tới đây thì cho rằng mình đã hết lòng rồi, mỉm cười nói: Tôi về nhà dây, Tô cục, chúc anh sớm ngày phá án!
Tô Vinh Thiêm gác điện thoại, lưu ý thấy Thi Quang Minh lại tới ngoài của sổ xe, y hạ cửa kính xe xuống, bực bội nói: Chuyện gì?
Thi Quang Minh nói: Tô cục, hơn ba mươi người bắt tất cả à?
Tô Vinh Thiêm tức giận nói: Phàm là người tham gia vây công bí thư Trương thì bắt lại tất cả cho tôi, còn toàn bộ nhà hàng có liên quan đóng cửa hết, anh nói với họ, nếu không cung cấp ra manh mối, nếu không tìm thấy vật bị mất thì bảo bọn họ đền!
Thi Quang Minh ngây ra: Gì cơ?
Tô Vinh Thiêm chỉ vào mũi Thi Quang Minh: Tôi cho anh 12 tiếng đồng hồ, nếu không được vụ án này thì anh tốt nhất chủ động đưa đơn từ chức tới bàn tôi! Tô Vinh Thiêm nói xong khởi động xe cảnh sát rời đi.
Thi Quang Minh ngơ ngác đứng, hắn cuối cùng cũng ý thức được tối nay gặp một vụ án kinh thiên rồi, không phải là bản thân tình tiết vụ án phức tạp mà là thân phận và bối cảnh của người liên quan tới vụ án.
Trương Dương dẫn Kiều Mộng Viện và Thì Duy tới khách sạn Kim Sắc Cảng Loan thuộc tập đoàn Hoa Quang, Trương Dương trước khi đi đã gọi điện thoại cho Tiêu Mân Hồng, Tiêu Mân Hồng nghe nói Trương Dương muốn an bài chỗ ở cho bằng hữu, cô ta không khỏi cười nói: Điều kiện của Kim Sắc Cảng Loan không bằng Bạch đảo, tới Bạch đảo đi, tôi sẽ phái du thuyền đi đón các anh.
Trương Dương nói Trương Dương nói: Không cần, ngày mai còn phải làm việc ở Bắc Cảng.
Tiêu Mân Hồng nói: Được rồi, tôi sẽ bảo họ chuẩn bị phòng seaview, anh trực tiếp tới là được.
Trương Dương buông điện thoại, nói với Kiều Mộng Viện: Tới mà không báo trước cho tôi một tiếng, giờ thì hay rồi, gặp phiền phức rồi!
Thì Duy căm giận nói: Anh còn không biết xấu hổ mà nói nữa à, anh làm bí thư kiểu gì đấy, trị an Bắc Cảng loạn thành thế nào rồi? Thành thị ven biển gì chứ, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần gì chứ, nghe anh thổi lên tận trời, nhưng vừa tới đã thấy căn bản chính là một ổ tặc.
Trương đại quan nhân cười khổ nói: Tôi nói này Thì Duy, miệng cô có thể tích chút đức không? Thứ nhất tôi là bí thư Tân Hải, nơi này là Bắc Cảng, không phải tôi quản, thứ hai, chỗ nào mà không có trộm? Kinh thành tuy rằng là dưới chân thiên tử, cũng có góc mà ánh mặt trời chiếu không tới, các cô mất đồ, có liên quan nhất định tới tình hình trị an của Bắc Cảng không tốt, đồng thời các cô cũng phải tìm nguyên nhân từ trên người các cô, xe mất thì tôi thôi không nhắc đến, nhưng các cô ăn cơm không ngờ lại để túi bị người ta rạch, để mất sạch đồ, hai người các cô cũng quá sơ xuất rồi?
Ô, chúng tôi là người bị hại, anh ngược lại trách chúng tôi, có kiểu đối đãi với khách như anh không? Chị, chúng ta đi, em chịu không nổi nữa rồi.
Kiều Mộng Viện dịu dàng cười nói: Đi? Đi đâu chứ? Xe không còn, tiền và giấy tờ đều mất, hiện tại, chúng ta chỉ biết trông cậy vào hắn thôi, không tìm được đồ về thì chúng ta cứ ở chỗ hắn.
Trương đại quan nhân cười ha ha: Cầu còn không được! Thằng cha này nghĩ rằng, nếu cô nguyện ý dựa vào tôi cả đời, vậy tôi thà cả đời không tìm đồ về cho cô, Kiều Mộng Viện lập tức đoán được tâm ý của hắn, mặt đỏ lên, cũng may có bóng tối che đi, không lo bị người khác nhìn thấy.
Thì Duy ở bên cạnh nói: Cái gì mà cầu còn không được, anh đúng là không có tự trọng?
Trương đại quan nhân nói: Ôi, cô sao lại nói vậy?
Thì Duy nói: Anh vui nhưng tôi không vui!
Kiều Mộng Viện cười nói: Tương hoa quả của cô cũng sẽ không nguyện ý!
Thì Duy nói: Đừng có nhác tới hắn, nhắc tới là tôi giận đấy!
Ô tô tới khách sạn Kim Sắc Cảng Loan, Trương Dương dẫn bọn họ đi vào đại sảnh, Kiều Mộng Viện và Thì Duy bị trộm sạch, lúc này cũng chẳng có hành lý gì, khi Trương Dương chuẩn bị tới quầy lễ tân làm thủ tục thì Tiêu Mân Hồng lại gọi điện thoại tới: Bí thư Trương, đến chưa?
Trương Dương nói: Vừa tới đại sảnh, còn chưa làm thủ tục.
Tiêu Mân Hồng nói: Anh đợi chút, tôi tới đây!
Trương Dương ngây ra một thoáng: Cô cũng tới à?
Đang nói chuyện thì Tiêu Mân Hồng đã đi vào cửa xoay, cô ta mặc váy dài màu bạc, khoác áo choàng vai màu đen, vừa nghe điện thoại vừa đi vào đại sảnh, cô ta thấy Trương Dương thì mỉm cười vẫy tay với hắn.
Thì Duy nhìn thấy Tiêu Mân Hồng, hừ một tiếng nói: Đúng là đi đến chỗ nào cũng đều là cờ màu phấp phới!
Trương đại quan nhân không để ý tới câu nói mát của cô ta, đang chuẩn bị đi tới đón thì lại nghe thấy Tiêu Mân Hồng kinh hỉ nói: Mộng Viện! Sao lại là cô!
Kiều Mộng Viện hiển nhiên cũng không đoán được lại gặp người quen lại ở chỗ này, cô ta cũng kinh hỉ nói: Mạch kỳ nhi, cô về nước anh từ lúc nào thế?
Từ trong đối thoại của hai người có thể biết rằng hai người quen biết đã lâu, hai người đồng thời bước nhanh về phía đối phương, nắm lấy tay nhau, vui mừng nhảy nhót, bất kể là Kiều Mộng Viện trầm ổn hay là Tiêu Mân Hồng thạo đời, trên người họ đều rất ít khi sẽ phát sinh chuyện như vậy, lúc này biểu hiện của họ tựa như hai tiểu cô nương ngây thơ.
Hai người cười vui một lúc, Kiều Mộng Viện mới dắt tay Tiêu Mân Hồng tới trước mặt Trương Dương, giới thiệu với hắn, nói: Trương Dương, vị này là Mạch Kỳ Nhi, bạn học đại học của tôi ở nước Mỹ! Xem ra hai người cũng quen nhau rồi!
Trương đại quan nhân cười nói: Mạch Kỳ Nhi thì tôi không biết, Tiêu Mân Hồng thì tôi biết!
Tiêu Mân Hồng nói: Chúng tôi đã rất nhiều năm rồi không liên lạc, Mộng Viện sau đó về nước gây dựng sự nghiệp, tôi thì phát triển ở nước Mỹ, hai năm trước mới trở lại trong nước.
Kiều Mộng Viện nói: Còn không biết xấu hổ mà nói nữa à, trở về cũng không liên hệ với tôi!
Tiêu Mân Hồng nói: bận làm ăn quá, thực sự không có thời gian, tuy rằng biết cô phát triển ngay tại Bình Hải nhưng vẫn không có thời gian trôi qua tới tìm cô.
Không có thời gian đi tìm tôi, nhưng ngay cả điện thoại cũng không gọi được một cú ư?
Tiêu Mân Hồng cười nói: Kể ra thì dài lám, lát nữa chúng ta nói kỹ sau! Hai người tán gẫu rất vui, bỏ rơi Trương Dương và Thì Duy.
Kiều Mộng Viện và Tiêu Mân Hồng tán gẫu không ngừng, khiến cho Thì Duy uất nghẹn: Chị! Chị quên em rồi à!
Kiều Mộng Viện lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có những người khác, cười cười giới thiệu Thì Duy với Tiêu Mân Hồng, Tiêu Mân Hồng và Thì Duy bắt tay nhau, tán dương: Ở nước Mỹ tôi đã nghe Mộng Viện nói cô ấy có một cô em gái rất xinh xắn, giờ gặp thì thấy đúng là vậy thật.
Thì Duy được khen, mặt không ngờ có chút đỏ lên, cô ta ngượng ngùng nói: Vẫn là chị đẹp hơn!
Tiêu Mân Hồng nói: Dung nhan của nữ nhân có liên quan trực tiếp tới tuổi tác, không ai giữ mãi được tuổi xuân quả, tôi già rồi!
Trương Dương nói: Thôi các cô đừng có khen nhau nữa, ở trong mắt tôi ai cũng là mỹ nữ đỉnh cấp cả, hay là chúng ta tìm chỗ nào ngồi đi, không thể nào cứ đứng mãi ở đại sảnh được.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Là tôi thất lễ, bí thư Trương, tôi cũng không biết là Mộng Viện tới, đi, tôi an bài phòng đã, lát nữa chúng ta tới nhà ăn ăn cơm. Hành lý đâu? Tiêu Mân Hồng lúc này mới lưu ý thấy bọn họ tới đây mà không mang hành lý.
Kiều Mộng Viện cười nói: Chuyện này nói ra thì dài lắm!
Tiêu Mân Hồng an bài chỗ ở cho họ, Trương Dương cũng không định đi, bảo Tiêu Mân Hồng mở phòng cho mình, vào phòng thì trước tiên gọi điện thoại cho Trình Diễm Đông hỏi tình huống tiến triển vụ án của Triệu Kim Khoa.
/2583
|