Tô Vinh Thiêm nói: Duy hộ trị an xã hội vốn là chức trách của chúng tôi! Y đang muốn bốc phét vài câu thì nhìn thấy Kiều Mộng Viện và Tiêu Mân Hồng cùng nhau đi tới. Tô Vinh Thiêm nhận ra Tiêu Mân Hồng, y cười cười chào hỏi: Tiêu tổng, thì ra cô và Kiều tiểu thư quen nhau!
Tiêu Mân Hồng nói: Tô cục sớm như vậy tới đây có phải mang đến tin tức tốt không?
Trương Dương chỉ chỉ vào ví tiền và giấy tờ trên bàn.
Kiều Mộng Viện đi tới nhìn, phát hiện ngay cả tiền mặt cũng không thiếu một xu, cô ta mỉm cười nói: Thật sự rất cảm ơn, không ngờ hiệu suất phá án của cảnh sát các anh cao như vậy.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Vậy tìm cũng phải xem là là với ai, bí thư Trương ra mặt, Tô cục khẳng định sẽ toàn lực mà làm, tôi nói có đúng hay không? Tiêu Mân Hồng tuy rằng là vừa cười vừa nói, nhưng những lời này lại tràn ngập ý tứ trào phúng.
Mặt Tô Vinh Thiêm có chút nóng lên, y lúng túng nói: đây vốn là chuyện trong chức trách của chúng tôi, thật ra đối với mỗi một vụ án chúng tôi đều đối xử bình đẳng. Lời này ngay cả chính y cũng không tin, nếu người mất đồ không phải là Kiều Mộng Viện, nếu không phải là Trương Dương ra mặt, y việc gì phải động viên toàn bộ phân cục làm suốt đêm đi tìm vật bị mất cho Kiều Mộng Viện. Có điều chuyện này cũng coi như là thuận lợi, dù sao cũng đã tìm trở về ví tiền và giấy tờ, cũng có thể lấy lại chút mặt mũi.
Tô Vinh Thiêm nói: Kiều tiểu thư, cô yên tâm, chuyện xảy ra trong khu trực thuộc của tôi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm tới cùng, nhất định sẽ mau chóng giúp cô tìm được ô tô.
Kiều Mộng Viện nói: Có thể tìm lại những giấy tờ này đã là tốt rồi, chuyện ô tô thì không cần phải gấp.
Tiêu Mân Hồng nói: Tô cục nói có thể tìm được thì nhất định có thể tìm được, Tô cục, Kiều tiểu thư là bạn tốt của tôi, chuyện này anh nhất định phải chú ý đó! Tô Vinh Thiêm cười cười, y tựa hồ có chút kiêng kị Tiêu Mân Hồng, uống cạn cốc sữa trước mặt rồi vội vàng đứng dậy cáo từ.
Tô Vinh Thiêm đi rồi, Trương Dương cầm khăn tay lau miệng, nói: Tôi cũng phải đi rồi, buổi sáng còn phải cùng Duval tới hiện trường khu bảo lưu thuế nhập khẩu.
Kiều Mộng Viện và Duval quen nhau, cô ta cười nói: Duval cũng tới à?
Trương Dương gật đầu nói: Tôi mời hắn hỗ trợ thiết kế phương án chỉnh thể khu bảo lưu thuế nhập khẩu, hắn hôm trước vừa tới, hai ngày này chuyện của Tân Hải quá nhiều, tôi vẫn chưa có thời gian tiếp hắn. Nhắc tới Duval, lúc trước Kiều Mộng Viện còn bị hai vợ chồng hắn lây bệnh viêm phổi loại R, cũng coi như là từng chung hoạn nạn. Kiều Mộng Viện nói: Chờ tôi với, tôi đi với anh. Nhưng cô ta vừa mới nói xong thì đổi ý: Không được, Thì Duy còn chưa dậy, tôi chắc phải muộn mới tới được.
Trương Dương nói: Không sao, lát nữa gọi điện trước cho tôi là được.
Tiêu Mân Hồng nói: Khu bảo lưu thuế nhập khẩu trước mắt chỉ là một khối đất hoang, Mộng Viện, tôi còn định hôm nay dẫn hai cô tới Bạch đảo chơi.
Trương Dương đứng dậy nói: Tiêu tiểu thư, Mộng Viện và Thì Duy giao cho cô chiếu cố, chờ tôi xong việc sẽ gọi điện thoại. Hắn xoay người vội vàng đi.
Tiêu Mân Hồng nhìn bóng dáng của Trương Dương, lắc đầu nói: Bí thư Trương đúng là bận thật!
Kiều Mộng Viện nói: Hắn là người làm việc thực sự, tuy rằng tính tình hơi xung động một chút, nhưng so với những kẻ chỉ nhìn chằm chằm vào quan chức, tử khí trầm trầm thì tốt hơn nhiều.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Quan viên như Bí thư Trương có thể được gọi là đặc biệt.
Không biết vì sao, hai người đều bật cười.
Kiều Mộng Viện cảm thấy ánh mặt trời có chút chói mắt, bảo phục vụ kéo rèm, cô ta nói khẽ: Mân Hồng, cô hình như không thích cục trưởng Tô đó.
Tiêu Mân Hồng nói: Người đó là kẻ làm quan lọc lõi, chính sự thì không biết làm, đầu cơ chuyên doanh a dua nịnh hót thì lại rất có nghề.
Kiều Mộng Viện thở dài nói: Người trong Thể chế như vậy cũng không phải là ít.
Tiêu Mân Hồng nói: Lần này người mất đồ nếu không phải là cô, chỉ sợ ví tiền và giấy tờ không tìm lại được nhanh vậy đâu.
Kiều Mộng Viện cười cười không nói gì.
Tiêu Mân Hồng nói: Tôi nghe nói cô đã kết thúc tất cả sinh ý trong tay rồi à? Ngay cả Hối Thông cũng chuyển nhượng rồi?
Kiều Mộng Viện nói: Không biết vì sao, trước đó vài ngày bỗng nhiên mất đi hứng thú với sinh ý.
Tiêu Mân Hồng nói: Mộng Viện, nhiều năm như vậy cô vẫn không thay đổi, chuyện đã nhận chuẩn thì làm bằng được, tuyệt không do dự. Cũng không cân nhắc tới hậu quả, ví dụ như tình cảm của cô năm đó với Johnson…” Johnson là tên tiếng anh của Hứa Gia Dũng.
Hiện tại cái tên này đã không thể khiến tâm lý Kiều Mộng Viện dao động, cô ta cười nói: Hắn đã chết rồi!
Tiêu Mân Hồng nói: Xin lỗi!
Kiều Mộng Viện lắc đầu: Không sao, thật ra cô không nói thì tôi cũng cơ hồ quên người này rồi.
Tiêu Mân Hồng nói: Ngẫm lại thấy Trương Dương nói đúng thật, cảm giác còn thì tình phận còn, cảm giác không còn thì tình phận cũng không còn.
Kiều Mộng Viện cười nói: Chúng ta cũng không còn là tiểu cô nương nữa. Đã qua cái thời ảo tưởng mộng mơ rồi, tôi nghĩ tôi cả đời này sẽ không gặp được người khiến tôi rung động nữa. Kiều Mộng Viện nói ra những lời này một cách bình thản nhưng lại rất trái lương tâm.
Tiêu Mân Hồng thở dài: Dung nhan dễ già, nhưng so với dung nhan, tim còn già nhanh hơn! hiện tại nhớ lại trước đây, tôi luôn cảm thấy khi đó người kia không phải là tôi.
Cô vẫn là cô. Chỉ có điều cô bị thời gian thay đổi rồi! Kiều Mộng Viện mỉm cười nói.
Tiêu Mân Hồng nói: Chúng ta đều bị thay đổi! Cô ta buông chén trà, lắc đầu nói: Không nói chuyện tình cảm nữa, Mộng Viện, cô còn trẻ như vậy chẳng lẽ thực sự định về hưu ư?
Kiều Mộng Viện nói: Không biết, đoạn thời gian gần đây tôi cũng đang lo lắng mình tương lai sẽ đi về đâu, tôi đã chán ghét thương trường, cho nên tôi có một thời gian đi du lịch khắp nơi, có thể nói những phong cảnh trước đây mà tôi bỏ lỡ đều đã thăm rồi.
Tiêu Mân Hồng nói: Định cả đời này làm một hành giả ư?
Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: Tôi rất mâu thuẫn. Trước khi ra ngoài, tôi cho rằng tôi yêu lữ hành, nhưng khi thật sự ở bên ngoài rồi thì tôi lại sợ loại tư vị cô độc đó, cô nói xem tôi lúc trước khi ở nước Mỹ vì sao không có loại cảm giác này?
Tiêu Mân Hồng nhìn Kiều Mộng Viện rồi hai mắt sáng lên: Cô phải cô đã có có người trong lòng rồi không?
Trong mắt Kiều Mộng Viện xẹt qua một tia hoảng hốt rất khó phát giác, nhưng cô ta rất nhanh liền trấn định lại, cười nói: Tình cảm của tôi đang ở trong thời gian trống.
Tiêu Mân Hồng nói khẽ: Cô độc là vì là vì vướng bận mà sinh ra, cô là vướng bận người nhà hay là vướng bận những chuyện khác?
Trương Dương bro thời gian một một buổi sáng cùng đi với Duval khảo sát một vòng chung quanh cảng Phước Long, cùng đi với bọn họ còn có giáo thụ Trình Nhuận Sinh. Trình Nhuận Sinh trò chuyện với Duval rất vui vẻ. Hai người trao đổi không ít tâm đắc và thể hội trong thiết kế, đương nhiên phương hướng chủ công của hai người không giống nhau. Nhưng trong tương lai thiết kế quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu cần hai người bọn họ phối hợp chặt chẽ.
Duval là một kẻ thực tế, sau khi hắn khảo sát xong cảng Phước Long thì phun ra một câu: Tôi thật sự không hiểu các anh Bình Hải các anh vì sao chọn Tân Hải làm khu bảo lưu thuế nhập khẩu, điều kiện nơi này so với Nam Tích thì lạc hậu hơn nhiêu! Cảng Phước Long căn bản không thể so sánh với với cảng Nước Sâu Nam Tích!
Phía sau Trương đại quan nhân còn có mấy quan viên đi theo, Thường Hải Thiên cũng ở trong đó, nghe thấy những lời này của Duval thì mấy người mặt đều lộ vẻ xấu hổ.
Trương đại quan nhân mở to hai mắt nhìn: Alo alo alo! Lão Đỗ, tôi gọi anh tới đây gúp, không phải là bảo anh tới đây phá, ai chẳng biết cảng Nước Sâu là anh thiết kế, anh đương nhiên là lão vương bán mèo thì khen mèo dài đuôi, Tân Hải hiện tại tuy rằng lạc hậu hơn Nam Tích, nhưng về phát triển lâu dài thì ưu thế của Tân Hải ở các mặt đều rất rõ ràng, nói anh cũng không hiểu đâu, anh cứ làm thiết kế của anh, trên chính trị anh chính là tiêu chuẩn của một học sinh tiểu học.
Duval bật cười hắc hắc, nhìn thấy Trương Dương vểnh râu trừng mắt, hắn ý thức được mình vừa rồi đã lỡ lời, khiến Trương đại quan nhân sượng mặt, Duval nói: Tôi chỉ là thuận miệng nói tôi, tôi là người thường, tôi nói không ai nghe, về sau tôi chỉ quản phụ trách thiết kế với giáo thụ Trình.
Trình Nhuận Sinh cười nói: Phương án xanh hoá của tôi phải đợi phương án thiết kế của anh ra sân khấu mới có thể thực thi được.
Duval nói: Hiện giờ thiết kế xanh hoá và thiết kế kiến trúc công nghiệp địa vị quan trọng ngang nhau, thậm chí thiết kế xanh hoá còn quan trọng hơn, mục đích của kiến trúc không phải muốn phá hoại tự nhiên, mà là phải dung hợp với tự nhiên. Làm thế nào mới có thể đạt tới kiến trúc và tự nhiên thống nhất hài hòa mới là sự theo đuổi của thiết kế sư chúng ta, giáo thụ Trình, ông so với tôi thì quan trọng hơn!
Hai người đều bật cười.
Trương Dương nhìn thấy hai người hòa hợp như vậy thì cũng yên lòng, hắn cười nói: Lão Đỗ, khó thấy anh khiêm tốn được một lần.
Tiêu Mân Hồng nói: Tô cục sớm như vậy tới đây có phải mang đến tin tức tốt không?
Trương Dương chỉ chỉ vào ví tiền và giấy tờ trên bàn.
Kiều Mộng Viện đi tới nhìn, phát hiện ngay cả tiền mặt cũng không thiếu một xu, cô ta mỉm cười nói: Thật sự rất cảm ơn, không ngờ hiệu suất phá án của cảnh sát các anh cao như vậy.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Vậy tìm cũng phải xem là là với ai, bí thư Trương ra mặt, Tô cục khẳng định sẽ toàn lực mà làm, tôi nói có đúng hay không? Tiêu Mân Hồng tuy rằng là vừa cười vừa nói, nhưng những lời này lại tràn ngập ý tứ trào phúng.
Mặt Tô Vinh Thiêm có chút nóng lên, y lúng túng nói: đây vốn là chuyện trong chức trách của chúng tôi, thật ra đối với mỗi một vụ án chúng tôi đều đối xử bình đẳng. Lời này ngay cả chính y cũng không tin, nếu người mất đồ không phải là Kiều Mộng Viện, nếu không phải là Trương Dương ra mặt, y việc gì phải động viên toàn bộ phân cục làm suốt đêm đi tìm vật bị mất cho Kiều Mộng Viện. Có điều chuyện này cũng coi như là thuận lợi, dù sao cũng đã tìm trở về ví tiền và giấy tờ, cũng có thể lấy lại chút mặt mũi.
Tô Vinh Thiêm nói: Kiều tiểu thư, cô yên tâm, chuyện xảy ra trong khu trực thuộc của tôi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm tới cùng, nhất định sẽ mau chóng giúp cô tìm được ô tô.
Kiều Mộng Viện nói: Có thể tìm lại những giấy tờ này đã là tốt rồi, chuyện ô tô thì không cần phải gấp.
Tiêu Mân Hồng nói: Tô cục nói có thể tìm được thì nhất định có thể tìm được, Tô cục, Kiều tiểu thư là bạn tốt của tôi, chuyện này anh nhất định phải chú ý đó! Tô Vinh Thiêm cười cười, y tựa hồ có chút kiêng kị Tiêu Mân Hồng, uống cạn cốc sữa trước mặt rồi vội vàng đứng dậy cáo từ.
Tô Vinh Thiêm đi rồi, Trương Dương cầm khăn tay lau miệng, nói: Tôi cũng phải đi rồi, buổi sáng còn phải cùng Duval tới hiện trường khu bảo lưu thuế nhập khẩu.
Kiều Mộng Viện và Duval quen nhau, cô ta cười nói: Duval cũng tới à?
Trương Dương gật đầu nói: Tôi mời hắn hỗ trợ thiết kế phương án chỉnh thể khu bảo lưu thuế nhập khẩu, hắn hôm trước vừa tới, hai ngày này chuyện của Tân Hải quá nhiều, tôi vẫn chưa có thời gian tiếp hắn. Nhắc tới Duval, lúc trước Kiều Mộng Viện còn bị hai vợ chồng hắn lây bệnh viêm phổi loại R, cũng coi như là từng chung hoạn nạn. Kiều Mộng Viện nói: Chờ tôi với, tôi đi với anh. Nhưng cô ta vừa mới nói xong thì đổi ý: Không được, Thì Duy còn chưa dậy, tôi chắc phải muộn mới tới được.
Trương Dương nói: Không sao, lát nữa gọi điện trước cho tôi là được.
Tiêu Mân Hồng nói: Khu bảo lưu thuế nhập khẩu trước mắt chỉ là một khối đất hoang, Mộng Viện, tôi còn định hôm nay dẫn hai cô tới Bạch đảo chơi.
Trương Dương đứng dậy nói: Tiêu tiểu thư, Mộng Viện và Thì Duy giao cho cô chiếu cố, chờ tôi xong việc sẽ gọi điện thoại. Hắn xoay người vội vàng đi.
Tiêu Mân Hồng nhìn bóng dáng của Trương Dương, lắc đầu nói: Bí thư Trương đúng là bận thật!
Kiều Mộng Viện nói: Hắn là người làm việc thực sự, tuy rằng tính tình hơi xung động một chút, nhưng so với những kẻ chỉ nhìn chằm chằm vào quan chức, tử khí trầm trầm thì tốt hơn nhiều.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Quan viên như Bí thư Trương có thể được gọi là đặc biệt.
Không biết vì sao, hai người đều bật cười.
Kiều Mộng Viện cảm thấy ánh mặt trời có chút chói mắt, bảo phục vụ kéo rèm, cô ta nói khẽ: Mân Hồng, cô hình như không thích cục trưởng Tô đó.
Tiêu Mân Hồng nói: Người đó là kẻ làm quan lọc lõi, chính sự thì không biết làm, đầu cơ chuyên doanh a dua nịnh hót thì lại rất có nghề.
Kiều Mộng Viện thở dài nói: Người trong Thể chế như vậy cũng không phải là ít.
Tiêu Mân Hồng nói: Lần này người mất đồ nếu không phải là cô, chỉ sợ ví tiền và giấy tờ không tìm lại được nhanh vậy đâu.
Kiều Mộng Viện cười cười không nói gì.
Tiêu Mân Hồng nói: Tôi nghe nói cô đã kết thúc tất cả sinh ý trong tay rồi à? Ngay cả Hối Thông cũng chuyển nhượng rồi?
Kiều Mộng Viện nói: Không biết vì sao, trước đó vài ngày bỗng nhiên mất đi hứng thú với sinh ý.
Tiêu Mân Hồng nói: Mộng Viện, nhiều năm như vậy cô vẫn không thay đổi, chuyện đã nhận chuẩn thì làm bằng được, tuyệt không do dự. Cũng không cân nhắc tới hậu quả, ví dụ như tình cảm của cô năm đó với Johnson…” Johnson là tên tiếng anh của Hứa Gia Dũng.
Hiện tại cái tên này đã không thể khiến tâm lý Kiều Mộng Viện dao động, cô ta cười nói: Hắn đã chết rồi!
Tiêu Mân Hồng nói: Xin lỗi!
Kiều Mộng Viện lắc đầu: Không sao, thật ra cô không nói thì tôi cũng cơ hồ quên người này rồi.
Tiêu Mân Hồng nói: Ngẫm lại thấy Trương Dương nói đúng thật, cảm giác còn thì tình phận còn, cảm giác không còn thì tình phận cũng không còn.
Kiều Mộng Viện cười nói: Chúng ta cũng không còn là tiểu cô nương nữa. Đã qua cái thời ảo tưởng mộng mơ rồi, tôi nghĩ tôi cả đời này sẽ không gặp được người khiến tôi rung động nữa. Kiều Mộng Viện nói ra những lời này một cách bình thản nhưng lại rất trái lương tâm.
Tiêu Mân Hồng thở dài: Dung nhan dễ già, nhưng so với dung nhan, tim còn già nhanh hơn! hiện tại nhớ lại trước đây, tôi luôn cảm thấy khi đó người kia không phải là tôi.
Cô vẫn là cô. Chỉ có điều cô bị thời gian thay đổi rồi! Kiều Mộng Viện mỉm cười nói.
Tiêu Mân Hồng nói: Chúng ta đều bị thay đổi! Cô ta buông chén trà, lắc đầu nói: Không nói chuyện tình cảm nữa, Mộng Viện, cô còn trẻ như vậy chẳng lẽ thực sự định về hưu ư?
Kiều Mộng Viện nói: Không biết, đoạn thời gian gần đây tôi cũng đang lo lắng mình tương lai sẽ đi về đâu, tôi đã chán ghét thương trường, cho nên tôi có một thời gian đi du lịch khắp nơi, có thể nói những phong cảnh trước đây mà tôi bỏ lỡ đều đã thăm rồi.
Tiêu Mân Hồng nói: Định cả đời này làm một hành giả ư?
Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: Tôi rất mâu thuẫn. Trước khi ra ngoài, tôi cho rằng tôi yêu lữ hành, nhưng khi thật sự ở bên ngoài rồi thì tôi lại sợ loại tư vị cô độc đó, cô nói xem tôi lúc trước khi ở nước Mỹ vì sao không có loại cảm giác này?
Tiêu Mân Hồng nhìn Kiều Mộng Viện rồi hai mắt sáng lên: Cô phải cô đã có có người trong lòng rồi không?
Trong mắt Kiều Mộng Viện xẹt qua một tia hoảng hốt rất khó phát giác, nhưng cô ta rất nhanh liền trấn định lại, cười nói: Tình cảm của tôi đang ở trong thời gian trống.
Tiêu Mân Hồng nói khẽ: Cô độc là vì là vì vướng bận mà sinh ra, cô là vướng bận người nhà hay là vướng bận những chuyện khác?
Trương Dương bro thời gian một một buổi sáng cùng đi với Duval khảo sát một vòng chung quanh cảng Phước Long, cùng đi với bọn họ còn có giáo thụ Trình Nhuận Sinh. Trình Nhuận Sinh trò chuyện với Duval rất vui vẻ. Hai người trao đổi không ít tâm đắc và thể hội trong thiết kế, đương nhiên phương hướng chủ công của hai người không giống nhau. Nhưng trong tương lai thiết kế quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu cần hai người bọn họ phối hợp chặt chẽ.
Duval là một kẻ thực tế, sau khi hắn khảo sát xong cảng Phước Long thì phun ra một câu: Tôi thật sự không hiểu các anh Bình Hải các anh vì sao chọn Tân Hải làm khu bảo lưu thuế nhập khẩu, điều kiện nơi này so với Nam Tích thì lạc hậu hơn nhiêu! Cảng Phước Long căn bản không thể so sánh với với cảng Nước Sâu Nam Tích!
Phía sau Trương đại quan nhân còn có mấy quan viên đi theo, Thường Hải Thiên cũng ở trong đó, nghe thấy những lời này của Duval thì mấy người mặt đều lộ vẻ xấu hổ.
Trương đại quan nhân mở to hai mắt nhìn: Alo alo alo! Lão Đỗ, tôi gọi anh tới đây gúp, không phải là bảo anh tới đây phá, ai chẳng biết cảng Nước Sâu là anh thiết kế, anh đương nhiên là lão vương bán mèo thì khen mèo dài đuôi, Tân Hải hiện tại tuy rằng lạc hậu hơn Nam Tích, nhưng về phát triển lâu dài thì ưu thế của Tân Hải ở các mặt đều rất rõ ràng, nói anh cũng không hiểu đâu, anh cứ làm thiết kế của anh, trên chính trị anh chính là tiêu chuẩn của một học sinh tiểu học.
Duval bật cười hắc hắc, nhìn thấy Trương Dương vểnh râu trừng mắt, hắn ý thức được mình vừa rồi đã lỡ lời, khiến Trương đại quan nhân sượng mặt, Duval nói: Tôi chỉ là thuận miệng nói tôi, tôi là người thường, tôi nói không ai nghe, về sau tôi chỉ quản phụ trách thiết kế với giáo thụ Trình.
Trình Nhuận Sinh cười nói: Phương án xanh hoá của tôi phải đợi phương án thiết kế của anh ra sân khấu mới có thể thực thi được.
Duval nói: Hiện giờ thiết kế xanh hoá và thiết kế kiến trúc công nghiệp địa vị quan trọng ngang nhau, thậm chí thiết kế xanh hoá còn quan trọng hơn, mục đích của kiến trúc không phải muốn phá hoại tự nhiên, mà là phải dung hợp với tự nhiên. Làm thế nào mới có thể đạt tới kiến trúc và tự nhiên thống nhất hài hòa mới là sự theo đuổi của thiết kế sư chúng ta, giáo thụ Trình, ông so với tôi thì quan trọng hơn!
Hai người đều bật cười.
Trương Dương nhìn thấy hai người hòa hợp như vậy thì cũng yên lòng, hắn cười nói: Lão Đỗ, khó thấy anh khiêm tốn được một lần.
/2583
|