Y Đạo Quan Đồ

Chương 1596 - Quá Giới Hạn (2)

/2583


Lợi dụng Lẫn nhau thôi, anh vẫn chưa giúp tôi làm bất kỳ chuyện gì, mà tôi thì đã giúp anh làm một chuyện, tôi nghĩ chúng ta đã có chút hiểu nhau, hiện tại tôi cho anh vài lời khuyên.

Trương Dương nhìn chim hải âu đang bay ở xa xa, mỉm cười nói: Chăm chú lắng nghe!

Hưng Long hiệu là của Viên Hiếu Nông, nhưng hắn sẽ không thừa nhận, bởi vì chủ thuyền đăng ký không phải hắn, hàng hóa cũng là của hắn, nhưng anh không nắm được nhược điểm của hắn.

Trương Dương nói: Hắn trộm xe của tôi?

Hắn chỉ phụ trách tiêu thụ tang vật, loại việc nhỏ trộm xe này hắn khinh thường không làm, chỉ là hắn không ngờ lần này đã dính vào một đại phiền toái lớn.

Trương Dương nói: Mặc kệ hắn là ai, tôi phải lôi hắn ra.

Anh không chứng cớ mà!

Anh có!

Đối phương bật cười ha ha: Bí thư Trương, lúc ban đầu, anh thiếu tín nhiệm đối với tôi, hiện tại nên tin tôi đi, nhưng sự tín nhiệm của tôi đối với anh sẽ còn tăng lên, nói với anh một chuyện, anh trai của Viên Hiếu Nông là Viên Hiếu Công, Tam đệ là Viên Hiếu Binh, Tứ đệ là Viên Hiếu Thương, Ngũ đệ là Viên Hiếu Học, mấy người khác anh có lẽ không quen, nhưng cục trưởng công an thành phố Bắc Cảng Viên Hiệu Công thì anh chắc biết.

Trương đại quan nhân nghe vậy cũng buồn cười, công nông thương học binh tất cả đều có, Viên Hiếu Công hắn đương nhiên biết, là cục trưởng công an thành phố Bắc Cảng, phó bí thư Ủy ban chính pháp thành phố Bắc Cảng, đối phương vừa nói hắn liền cảm thấy chuyện này dây mơ rễ má khẳng định rất lớn.

Đối phương nói: Bí thư Trương, tôi lại cho anh một lời khuyên, tóm lấy đám người này, nhất định không thể giao cho Tô Vinh Thiêm, cho dù một cây gậy tre đánh không đến diêm vương, nhưng thanh trừ một số tiểu quỷ bên cạnh hắn cũng là chuyện tốt, anh nói xem có đúng không?

Trương đại quan nhân đã có thể kết luận, tên chỉ điểm này nhất định rất tinh tường tin tức của Bắc Cảng, bằng không hắn sẽ không chỉ dẫn mình trong thời gian ngắn như vậy tìm được xe của Kiều Mộng Viện.

Trương Dương đã nắm mấu chốt trong lời nói của đối phương, chuyện này thứ nhất là có liên quan tới Viên Hiệu Nông, em trai của cục trưởng công an Bắc Cảng, thứ hai, hắn nhắc nhở mình đừng giao chuyện này vào trong tay Tô Vinh Thiêm, chẳng lẽ có nghĩa là Tô Vinh Thiêm có chút liên hệ với chuyện này? Trương Dương nhìn thoáng qua về phía sau, rồi nói khẽ: Anh có phải đang nhắc nhở tôi Tô Vinh Thiêm có liên quan tới chuyện này hay không?

Đối phương mỉm cười: Chuyện không có chứng cớ tôi sẽ không nói lung tung, bí thư Trương, chúng ta tạm thời nói đến đây thôi.

Trương Dương nói: Có hứng thú gặp mặt hay không?

Thôi, dưới tình huống trước mắt anh vẫn chưa không tín nhiệm tôi, tôi đối với bí thư Trương cũng không có đủ lòng tin, chúng ta bảo trì khoảng cách là tốt nhất. Đối phương nói xong liền gác máy.

Trương Dương lắc đầu, xoay người đi về phía Tô Vinh Thiêm.

Khi Trương Dương gọi điện thoại Tô Vinh Thiêm cũng đang trò chuyện, y nhìn Trương Dương, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong, y đang chờ đợi Trương Dương đưa ra quyết đoán chính xác.

Trình Diễm Đông bước nhanh tới, trước khi Trương Dương tới chỗ Tô Vinh Thiêm thì đi tới bên cạnh hắn nói khẽ: Bí thư Trương!

Trương Dương gật đầu, Trình Diễm Đông hạ giọng nói: Vừa rồi có thuyền viên nói, ông chủ của chiếc thuyền này là Viên Hiệu Nông, em trai của Viên cục. Trình Diễm Đông hiển nhiên cho rằng đây là một nan đề, đối với bọn họ mà nói có lẽ hiện tại phiền toái mới chân chính bắt đầu.

Trương Dương không nói gì, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Trình Diễm Đông cho rằng hắn đang suy nghĩ, tuy rằng Trương Dương là bí thư huyện ủy Tân Hải, nhưng sức ảnh hưởng chính trị ở Bắc Cảng vẫn tồn tại chênh lệch không nhỏ với cục trưởng thị cục, huống chi hôm nay là bọn họ vượt giới hạn trước, tìm được chiếc xe trộm không sai, nhưng ở trước mặt đồng nghiệp vẫn không đủ lý lẽ, Trình Diễm Đông nhỏ giọng đề nghị: Đăng ký thuyền lại không phải là Viên Hiệu Nông, tôi thấy chuyện này có chút phiền phức, không bằng... Hắn tạm dừng một chút, bởi vì Trương Dương đến bây giờ còn chưa nói ra thái độ của bản thân, cho nên Trình Diễm Đông có chút do dự không biết có nên nói ra ý kiến của mình hay không.

Trương Dương nói: Không bằng cái gì?

Trình Diễm Đông nói: Cho phân cục cảng mới đường sống.

Trương Dương bật cười, hắn vẫn không tỏ thái độ mà là xoay người đi về phía Tô Vinh Thiêm.

Tô Vinh Thiêm từ trong đối thoại vừa rồi của Trình Diễm Đông và Trương Dương nắm được một số chi tiết vi diệu, hắn nhìn ra chuyện này khiến Trình Diễm Đông cũng vô cùng khó giải quyết, chuyện đã tới nước này, biện pháp giải quyết tốt nhất là mọi người nhường nhau một bước, có thể có thể không truy cứu trách nhiệm hành động vượt quá địa bàn của đối phương, điều kiện tiên quyết là Trương Dương phải giao hiện trường cho bọn họ xử lý, mọi người coi như không phát sinh chuyện gì, tâm nguyện của Trương Dương đã hoàn thành, hắn lái chiếc xe việt dã bị mất của Kiều Mộng Viện đi, mà những người này thì tất cả giao cho y, chẳng khác nào giao quyền chủ động hành động lần này vào tay y, đồng thời cũng giao cả công lao lần này cho y, Tô Vinh Thiêm cho rằng Trương Dương không thể cự tuyệt đề nghị của mình, kết quả như vậy đối với mọi người đều tốt.

Trương Dương nói: Tô cục, vụ án này rất phức tạp, cục công an Tân Hải chúng tôi đã theo dõi thời gian rất lâu, tất cả người hiềm nghi phạm tội chúng tôi muốn dẫn đi, chờ có kết quả thẩm vấn sẽ ngay lập tức thông tri cho các anh.

Tô Vinh Thiêm mở to hai mắt nhìn, lúc này trong lòng y phẫn nộ nhiều hơn kinh ngạc, y bất kể là như thế nào cũng không ngờ Trương Dương sẽ làm ra quyết định như vậy, Tô Vinh Thiêm nói: Bí thư Trương, chuyện này quyền xử lý không ở Tân Hải? Bí thư Trương chắc là rõ đạo lý chức trách hơn chúng tôi, tôi thân là người lãnh đạo của phân cục cảng mới, tôi phải phụ trách trật tự địa khu này, chuyện thẩm vấn không phiền tới phương! Những lời này của Tô Vinh Thiêm đã nói khá không khách khí.

Trình Diễm Đông nghe đến đây cũng minh bạch, hôm nay bí thư Trương quyết tâm muốn đem bọn người này đi, hắn trong lòng thầm kêu khổ, Trương Dương đây là muốn triệt để làm lớn chuyện này, Trình Diễm Đông cũng không ủng hộ cách làm của Trương Dương, cho rằng hắn hiện tại áp dụng cách làm cường ngạnh như vậy sẽ chỉ làm mâu thuẫn trở nên gay gắt trở nên hơn, nên nhìn thấy sau khi Tô Vinh Thiêm tới hiện trường thì kiệt lực bảo trì khắc chế, nhưng mỗi người đều có điểm mấu chốt, nếu một khi chạm đến điểm mấu chốt của hắn, thế tất sẽ kích khởi sự phản kháng của hắn, tục ngữ nói đúng, con thỏ nóng lên cũng dám cắn người, huống chi vị cục trưởng phân cục cảng mới này tuyệt đối không phải là một con thỏ. Trình Diễm Đông tuy rằng không đồng ý với phương pháp xử lý của Trương Dương, nhưng hắn vào bất kỳ lúc nào cũng đều tôn trọng quyết định của Trương Dương, sẽ kiên quyết đứng ở bên cạnh Trương Dương, hắn biết, bất kể Trương Dương áp dụng thủ đoạn cường ngạnh thậm chí mãnh liệt như thế nào thì cuối cùng người thắng vẫn nhất định sẽ là hắn.

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: Diễm Đông à, anh nói với Tô cục hôm nay ở trên thuyền lục soát được gì đi?

Trình Diễm Đông nói: Trước mắt phát hiện ba chiếc xe bị trộm, phỏng chừng bước đầu thì giá trị của rượu vang buôn lậu là hơn năm trăm vạn.

Tô Vinh Thiêm nói: Vậy tôi càng cần tự mình điều tra.

Trương Dương lắc đầu: Tô cục, manh mối là chúng tôi tìm được, phần tử phạm tội là chúng tôi bắt được, tang vật cũng là chúng tôi chặn được, anh lúc này tiếp nhận có phải có chút không đúng hay không?

Tô Vinh Thiêm có chút nóng nảy: Tôi sao mà không đúng? Nghĩ thầm tôi con mẹ nó đã nhượng bộ tới loại tình trạng này rồi, anh còn không buông tha tôi, người không đúng là anh ấy, tôi kính anh một trượng, anh không ngờ ngay cả một thước cũng không chịu nhường tôi, thế này thì quá khi dễ người ta rồi.

Trương Dương đâu chỉ không chịu nhường hắn một thước, hắn thậm chí ngay cả một tấc cũng không muốn nhường. Trương Dương nói với Trình Diễm Đông: Đem tất cả người bị tình nghi về Tân Hải, niêm phong ngay tại chỗ tất cả hàng trên thuyền Hưng Long hiệu, cũng phái người phục trách trông chừng, không có sự cho phép của tôi thì bất kỳ ai cũng không thể tự tiện tới gần.

Tô Vinh Thiêm tức giận nói: Bí thư Trương, nơi này là Bắc Cảng!

Trương đại quan nhân cười nói: Tôi biết chứ. Nơi này chẳng những là Bắc Cảng, còn là cảng khu mới, Tô cục, anh có phải muốn cường điệu với tôi rằng anh mới là cục trưởng của phân cục cảng khu mới hay không?

Tô Vinh Thiêm nói: Không sai, tất cả chuyện xảy ra ở đây là chuyện trong phạm vi chức quyền của tôi.

Trương Dương nói: Tô cục, không phải tôi không nể mặt anh, cũng không phải là tôi chẳng phân biệt được chức trách, tôi cũng nói rõ với anh, trình độ phức tạp của vụ án này vượt qua sự tưởng tượng của anh.

Tô Vinh Thiêm nói: Chuyện của cảng khu mới tôi có quyền lên tiếng hơn so với đa số người! Y rất phẫn nộ.

Trương đại quan nhân vẫn là vẻ mặt chọc tức người ta: Có quyền lên tiếng không có nghĩa là có thể đưa ra phán đoán chính xác, Tô cục, tôi không nghi ngờ năng lực công tác của anh, tôi chỉ muốn nói, trong phương diện đả kích phạm tội, chúng ta phải có cái nhìn đại cục hơn, đừng bị quan niệm địa vực giới hạn, trên công tác quét tuyết trước cửa là không đúng, nhưng Tô cục à, nếu anh ở Tân Hải gặp hành vi phạm tội hành vi tôi không tin anh bởi vì phạm tội không phát sinh ở khu trực thuộc của anh mà làm như không thấy.

/2583

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status