Viên Hiếu Thương nói: Nhị ca anh anh hồ đồ rồi! Chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, Chẳng lẽ anh không rõ ư? Trương Dương là loại người nào? Chẳng lẽ anh trước đó không nghe nói gì về hắn ư? Hắn không trêu người khác đã là may lắm rồi, anh không ngờ chủ động thì chọc tới đầu hắn, giờ thì hay rồi, chỗ rượu vang đó của em giờ tất cả đều bị niêm phong, hơn năm trăm vạn đó!
Viên Hiếu Nông vỗ bàn quát: Lão Tứ, cậu có ý gì? Đổ tất cả trách nhiệm lên trên đầu tôi ư? Tổn thất của tôi so với cậu còn lớn hơn, cậu ủy khuất cái gì? Trách tôi có phải hay không? Hảo, tổn thất của cậu tôi bồi thường, cậu hài lòng chưa?
Viên Hiếu Thương tức giận nói: Anh quả thực là không thể nói lý!
Viên Hiếu Nông nói: Đừng bày ra bộ dạng tự cho là thông minh với tôi, cậu thông minh như vậy, tốt! Cậu đi mà giải quyết chuyện này!
Viên Hiếu Thương tức giận đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, hắn chỉ vào Viên Hiếu Nông nói: Nhị ca, em đã sớm nhắc nhở anh rồi, đừng có ham cái lợi nhỏ, làm việc nhất định phải phân rõ quan hệ lợi hại, nhưng anh vẫn thế, thấy lợi tối mắt.
Mày không ngờ dám nói với tao như vậy! Viên Hiếu Nông rít lên, gân xanh trên trán nổi lên.
Tiếng chuông di động trên bàn phá ngang trận cao nhau của hai anh em, Viên Hiếu Nông oán hận chỉ chỉ vào Viên Hiếu Thương rồi lúc này mới điện thoại điện thoại, sau khi nghe thấy giọng nói trong điện thoại, hắn lập tức bình phục một chút tình tự, nói khẽ: Hiện tại làm sao bây giờ?
Một giọng nói âm trầm trong điện thoại nói: Cái tật tham lợi nhỏ của mày mãi không bỏ được, nếu về sau còn như vậy, sớm muộn gì mọi người bên cạnh cũng sẽ bị mày hại chết.
Viên Hiếu Nông vẻ mặt xấu hổ nói: Em...Em không biết bọn họ làm sao mà tra được chuyện này.
Còn phải hỏi nữa à, khẳng định là có người chỉ điểm.
Viên Hiếu Nông nghiến răng nghiến lợi: Chỉ cần để em tìm ra thằng nào chỉ điểm, em nhất định sẽ băm thây nó ra cho cá mập ăn.
Nói bớt những lời dọa dẫm kiểu đó thôi, chuyện không làm được thì đừng có nói, rồi sẽ có người tra tới mày, mày tự chuẩn bị cho tốt đi.
Viên Hiếu Nông nói trong chốc lát rồi gác máy, vẻ mặt trở nên suy sụp hơn nhiều, hắn vô lực ngồi xuống, nói khẽ: Lão Tứ, chuyện này khẳng định có người bên trong để lộ bí mật.
Viên Hiếu Thương nói: Nhị ca, không phải em muốn nói anh đâu, anh thấy nhìn những người mà thu nhận đi, tốt xấu lẫn lộn, người chân chính có thể giúp đỡ thì không có mấy, đa số đều là hạng người rượu thịt. Không gặp chuyện thì ai nấy tỏ ra náo nhiệt lắm, khi chân chính xảy ra chuyện thì người có thể sử dụng lại chẳng có ai.
Viên Hiếu Nông nói: Nhưng chuyện đã như vậy rồi, tôi nên làm gì bây giờ?
Viên Hiếu Thương nói: Anh nguyện ý nhận tội không?
Viên Hiếu Nông lắc đầu nói: Nhận tội không phải là muốn chết ư?
Viên Hiếu Thương nói: Cũng không đến nỗi vật, chủ thuyền đăng kí của Hưng Long hiệu không phải anh, cũng không có bất kỳ chứng cớ nào cho thấy hàng hóa này là của huynh đệ chúng ta, điều tra ra thì sao? Cùng lắm thì chúng ta ngậm bồ hòn, nhất quyết không nhận.
Viên Hiếu Nông nói: Bọn họ không tra được tới tôi, nhưng chủ thuyền đăng kí của Hưng Long hiệu là Ma Cửu.
Viên Hiếu Thương nói: Vậy để hắn gánh, có chuyện thì cứ để hắn gánh!
Viên Hiếu Nông trên đại sự hiển nhiên không bằng Viên Hiếu Thương, hắn thở dài nói: Ma Cửu chưa chắc chịu.
Viên Hiếu Thương nói: Mấy năm nay, hắn đi theo bên cạnh anh cũng kiếm được không ít tiền, ngày lành cũng sống đủ rồi, trong nhà hắn có hai đứa con trai một đứa con gái,một hằng còn lằng nhằng với một con bé của Lam Sắc Mị Lực, chuyện này phải có người gánh, hắn đồng ý gánh thì chúng ta sẽ chiếu cố con cái và vợ hắn, nếu hắn không chịu thì... Trong đôi mắt của Viên Hiếu Thương hiện lên một tia hung quang âm lãnh.
Viên Hiếu Nông nói: Ma Cửu theo tôi đã nhiều năm, giúp tôi nhiều như vậy, tôi có chút không đành lòng.
Viên Hiếu Thương nói: Nuôi quân ngàn ngày, dụng binh nhất thời! Giảng nghĩa khí thì lúc trước anh không nên lựa chọn con đường này.
Viên Hiếu Nông cắn cắn môi, vẻ mặt của hắn vẫn có chút rối rắm, nhưng trong lòng đã công nhận đề nghị của Viên Hiếu Thương.
Kiều Mộng Viện và Tiêu Mân Hồng ngồi ở bên ngoài Kim Sắc Cảng Loan uống cà phê, hưởng thụ ánh nắng tịch dương, tầm mắt của cô ta bỗng nhiên bị phương xa hấp dẫn, cô ta nhìn thấy chiếc xe Mercedes việt dã của mình từ xa đi tới gần, tới bãi đỗ xe cách đó không xa thì dừng lại, Trương Dương mở cửa xe đi xuống, cười ha ha bước tới chỗ họ.
Tới trước mặt bọn họ, Trương Dương đặt chìa khóa xe lên bàn trước mặt Kiều Mộng Viện, mỉm cười nói: Vật quy nguyên chủ!
Ngón tay Kiều Mộng Viện nhẹ nhàng ấn ấn lên cái khóa, mỉm cười nói: Không ngờ hiệu suất phá án của công an Bắc Cảng cao như vậy!
Trương Dương ngồi xuống ghế ở bên cạnh, hai tay giao nhau đặt ở trước bụng: Không liên can tới công an Bắc Cảng, xe là công an Tân Hải chúng tôi tìm được.
Tiêu Mân Hồng có hứng thú nói: Chẳng lẽ xe bị trộm tới Tân Hải?
Trương Dương lắc đầu nói: Xe vẫn ở cảng khu mới, khi chúng ta tìm thấy thì xe đang ở trên thuyền, đang chuẩn bị vận tới phía nam.
Tiêu Mân Hồng nói: Người nào lớn gan như vậy? Không ngờ dám trắng trợn làm chuyện này?
Trương Dương gọi một cốc nước ngọt, uống một ngụm rồi nói: Trước mắt vẫn đang điều tra, có điều căn cứ vào những gì mà thuyền viên nói, chỗ hàng này là của Viên Hiếu Nông!
Kiều Mộng Viện đương nhiên chưa nghe nói tới Viên Hiếu Nông này, nhưng đối với Tiêu Mân Hồng mà nói, cái tên Viên Hiếu Nông này không xa lạ gì, cô ta có chút ngạc nhiên: Viên Hiếu Nông? Chẳng lẽ là em trai của Viên cục trưởng của thị cục.
Trương đại quan nhân gật đầu: Hắn đấy!
Tiêu Mân Hồng cười nói: Không thể nào, em trai của cục trưởng công an đi trộm xe?
Trương đại quan nhân nói: Vào thời này thì không có gì là không thể, tri nhân tri diện bất tri tâm, ngoài mặt thì ra vẻ đạo mạo như quân tử, nói không chừng chính là tiểu nhân đê tiện.
Tiêu Mân Hồng nói: Bí thư Trương, làm người tích chút được không? Thật ra xã hội không hề hiểm ác như anh nói.
Trương đại quan nhân cười nói: Xã hội không hiểm ác, lòng người mới hiểm ác. Hắn lưu ý thấy Thì Duy không ở hiện trường, có chút tò mò nói: Thì Duy đâu?
Kiều Mộng Viện nói: Đi đón người!
Trương Dương có chút kinh ngạc nói: Ai?
Tương hoa quả, hắn được nghỉ ngai ngày, vừa hay tới đây thư giãn chút.
Trương Dương nói: Tốt, lát nữa tôi mời ăn cơm.
Tiêu Mân Hồng nói: Đã xong rồi, chúng ta cùng đi Bạch đảo.
Trương Dương nói: Không thể cứ phiền cô mãi được!
Tiêu Mân Hồng mỉm cười nói: Bằng hữu với nhau mà, không cần khách khí.
Trương Dương tới bây giờ vẫn không thể xác định mình có thời gian tới Bạch đảo hay không, xe tuy rằng đã được tìm trở lại, nhưng chuyện của Hưng Long hiệu vẫn chưa được giải quyết, trước mắt Trình Diễm Đông đang thẩm tra xử lí chuyện này, dưới sự kiên trì của bọn họ, cục trưởng công an Viên Hiếu Công cuối cùng cũng đồng ý để bọn họ thẩm tra xử lí vụ án này, nhưng y đồng thời lại kiên trì phải ở cảng khu mới mà hỏi, trên phương diện nào đó thì có nghĩa là Trình Diễm Đông và cục trưởng phân cục cảng khu mới Tô Vinh Thiêm cùng phụ trách chuyện này.
Trương Dương đang chuẩn bị gọi điện thoại hỏi kết quả thẩm vấn thì Trình Diễm Đông vừa hay gọi điện thoại tới.
Trong giọng nói của Trình Diễm Đông lộ ra vẻ mất mát: Bí thư Trương, chuyện đã có kết quả.
Trương Dương nói: Kết quả thế nào?
Trình Diễm Đông nói: Chủ thuyền đăng ký của Hưng Long hiệu Lý Vượng Cửu đã chủ động tới đầu thú, hắn thừa nhận thuyền hàng này là của hắn.
Trương Dương hơi ngẩn ra, đứng dậy đi sang bên cạnh, nói: Diễm Đông, không phải có thuyền viên nói thuyền này và tất cả hàng hóa đều là của Viên Hiếu Nông ư?
Trình Diễm Đông nói: Nói miệng không bằng chứng cứ, tất cả chứng cớ đều chỉ hướng về Lý Vượng Cửu, hơn nữa chính miệng hắn đã thừa nhận, chuyện này không hề có bất kỳ chỗ nào khả nghi.
Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới cú điện thoại thần bí trước đó, người chỉ điểm trước chuyện đã nói với hắn chủ thuyền đăng ký của thuyền này không phải Viên Hiếu Nông, nhắc nhở mình không có chứng cớ tương quan để tra tới Viên Hiếu Nông, phát triển của chuyện quả thực cũng chứng thực điểm này, chính là bởi vì nhắc nhở này, Trương Dương hiện tại không hề cảm thấy quá bất ngờ, nước Bắc Cảng rất sâu, có một số việc không phải dễ dàng giải quyết như vậy.
Trình Diễm Đông từ trong sự trầm mặc của Trương Dương ý thức được hắn đang suy nghĩ, nói khẽ: Bí thư Trương, liệu có phải có người muốn cố ý chỉ đầu mâu về phía cục trưởng Viên, từ đó châm ngòi mâu thuẫn giữa các anh không?
Trương Dương nói: Có loại khả năng này, nếu không có được chứng cớ bắt Viên Hiếu Nông, chỉ có thể trước tiên thả đi, Diễm Đông, kết quả kết quả là được rồi, chúng ta thấy được là thu tay. Trương Dương lại nghĩ tới tên chỉ điểm đó, cho dù một gậy tre đánh không đến diêm vương, thanh từ một số tiểu quỷ bên cạnh hắn cũng là chuyện tốt, chuyện này không phải một kiếm là có thể giải quyết phải phải bảo trì đủ tính nhẫn nại.
Trình Diễm Đông nghe thấy câu này của hắn thì thiếu chút nữa cười ra tiếng, thế này mà gọi là thấy được là dừng à, thông qua chuyện lần này, hiển nhiên đã đắc tội với Tô Vinh Thiêm, cùng với cục trưởng cục công an Bắc Cảng Viên Hiếu Công, về sau quan hệ này khẳng định khó có thể ở chung.
Trương Dương vừa mới gác điện thoại thì di động lại đổ chuông, lần này người gọi điện thoại tới là cục trưởng công an thành phố Bắc Cảng Viên Hiếu Công: Đồng chí Trương Dương, tôi là Viên Hiếu Công!
Viên Hiếu Nông vỗ bàn quát: Lão Tứ, cậu có ý gì? Đổ tất cả trách nhiệm lên trên đầu tôi ư? Tổn thất của tôi so với cậu còn lớn hơn, cậu ủy khuất cái gì? Trách tôi có phải hay không? Hảo, tổn thất của cậu tôi bồi thường, cậu hài lòng chưa?
Viên Hiếu Thương tức giận nói: Anh quả thực là không thể nói lý!
Viên Hiếu Nông nói: Đừng bày ra bộ dạng tự cho là thông minh với tôi, cậu thông minh như vậy, tốt! Cậu đi mà giải quyết chuyện này!
Viên Hiếu Thương tức giận đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, hắn chỉ vào Viên Hiếu Nông nói: Nhị ca, em đã sớm nhắc nhở anh rồi, đừng có ham cái lợi nhỏ, làm việc nhất định phải phân rõ quan hệ lợi hại, nhưng anh vẫn thế, thấy lợi tối mắt.
Mày không ngờ dám nói với tao như vậy! Viên Hiếu Nông rít lên, gân xanh trên trán nổi lên.
Tiếng chuông di động trên bàn phá ngang trận cao nhau của hai anh em, Viên Hiếu Nông oán hận chỉ chỉ vào Viên Hiếu Thương rồi lúc này mới điện thoại điện thoại, sau khi nghe thấy giọng nói trong điện thoại, hắn lập tức bình phục một chút tình tự, nói khẽ: Hiện tại làm sao bây giờ?
Một giọng nói âm trầm trong điện thoại nói: Cái tật tham lợi nhỏ của mày mãi không bỏ được, nếu về sau còn như vậy, sớm muộn gì mọi người bên cạnh cũng sẽ bị mày hại chết.
Viên Hiếu Nông vẻ mặt xấu hổ nói: Em...Em không biết bọn họ làm sao mà tra được chuyện này.
Còn phải hỏi nữa à, khẳng định là có người chỉ điểm.
Viên Hiếu Nông nghiến răng nghiến lợi: Chỉ cần để em tìm ra thằng nào chỉ điểm, em nhất định sẽ băm thây nó ra cho cá mập ăn.
Nói bớt những lời dọa dẫm kiểu đó thôi, chuyện không làm được thì đừng có nói, rồi sẽ có người tra tới mày, mày tự chuẩn bị cho tốt đi.
Viên Hiếu Nông nói trong chốc lát rồi gác máy, vẻ mặt trở nên suy sụp hơn nhiều, hắn vô lực ngồi xuống, nói khẽ: Lão Tứ, chuyện này khẳng định có người bên trong để lộ bí mật.
Viên Hiếu Thương nói: Nhị ca, không phải em muốn nói anh đâu, anh thấy nhìn những người mà thu nhận đi, tốt xấu lẫn lộn, người chân chính có thể giúp đỡ thì không có mấy, đa số đều là hạng người rượu thịt. Không gặp chuyện thì ai nấy tỏ ra náo nhiệt lắm, khi chân chính xảy ra chuyện thì người có thể sử dụng lại chẳng có ai.
Viên Hiếu Nông nói: Nhưng chuyện đã như vậy rồi, tôi nên làm gì bây giờ?
Viên Hiếu Thương nói: Anh nguyện ý nhận tội không?
Viên Hiếu Nông lắc đầu nói: Nhận tội không phải là muốn chết ư?
Viên Hiếu Thương nói: Cũng không đến nỗi vật, chủ thuyền đăng kí của Hưng Long hiệu không phải anh, cũng không có bất kỳ chứng cớ nào cho thấy hàng hóa này là của huynh đệ chúng ta, điều tra ra thì sao? Cùng lắm thì chúng ta ngậm bồ hòn, nhất quyết không nhận.
Viên Hiếu Nông nói: Bọn họ không tra được tới tôi, nhưng chủ thuyền đăng kí của Hưng Long hiệu là Ma Cửu.
Viên Hiếu Thương nói: Vậy để hắn gánh, có chuyện thì cứ để hắn gánh!
Viên Hiếu Nông trên đại sự hiển nhiên không bằng Viên Hiếu Thương, hắn thở dài nói: Ma Cửu chưa chắc chịu.
Viên Hiếu Thương nói: Mấy năm nay, hắn đi theo bên cạnh anh cũng kiếm được không ít tiền, ngày lành cũng sống đủ rồi, trong nhà hắn có hai đứa con trai một đứa con gái,một hằng còn lằng nhằng với một con bé của Lam Sắc Mị Lực, chuyện này phải có người gánh, hắn đồng ý gánh thì chúng ta sẽ chiếu cố con cái và vợ hắn, nếu hắn không chịu thì... Trong đôi mắt của Viên Hiếu Thương hiện lên một tia hung quang âm lãnh.
Viên Hiếu Nông nói: Ma Cửu theo tôi đã nhiều năm, giúp tôi nhiều như vậy, tôi có chút không đành lòng.
Viên Hiếu Thương nói: Nuôi quân ngàn ngày, dụng binh nhất thời! Giảng nghĩa khí thì lúc trước anh không nên lựa chọn con đường này.
Viên Hiếu Nông cắn cắn môi, vẻ mặt của hắn vẫn có chút rối rắm, nhưng trong lòng đã công nhận đề nghị của Viên Hiếu Thương.
Kiều Mộng Viện và Tiêu Mân Hồng ngồi ở bên ngoài Kim Sắc Cảng Loan uống cà phê, hưởng thụ ánh nắng tịch dương, tầm mắt của cô ta bỗng nhiên bị phương xa hấp dẫn, cô ta nhìn thấy chiếc xe Mercedes việt dã của mình từ xa đi tới gần, tới bãi đỗ xe cách đó không xa thì dừng lại, Trương Dương mở cửa xe đi xuống, cười ha ha bước tới chỗ họ.
Tới trước mặt bọn họ, Trương Dương đặt chìa khóa xe lên bàn trước mặt Kiều Mộng Viện, mỉm cười nói: Vật quy nguyên chủ!
Ngón tay Kiều Mộng Viện nhẹ nhàng ấn ấn lên cái khóa, mỉm cười nói: Không ngờ hiệu suất phá án của công an Bắc Cảng cao như vậy!
Trương Dương ngồi xuống ghế ở bên cạnh, hai tay giao nhau đặt ở trước bụng: Không liên can tới công an Bắc Cảng, xe là công an Tân Hải chúng tôi tìm được.
Tiêu Mân Hồng có hứng thú nói: Chẳng lẽ xe bị trộm tới Tân Hải?
Trương Dương lắc đầu nói: Xe vẫn ở cảng khu mới, khi chúng ta tìm thấy thì xe đang ở trên thuyền, đang chuẩn bị vận tới phía nam.
Tiêu Mân Hồng nói: Người nào lớn gan như vậy? Không ngờ dám trắng trợn làm chuyện này?
Trương Dương gọi một cốc nước ngọt, uống một ngụm rồi nói: Trước mắt vẫn đang điều tra, có điều căn cứ vào những gì mà thuyền viên nói, chỗ hàng này là của Viên Hiếu Nông!
Kiều Mộng Viện đương nhiên chưa nghe nói tới Viên Hiếu Nông này, nhưng đối với Tiêu Mân Hồng mà nói, cái tên Viên Hiếu Nông này không xa lạ gì, cô ta có chút ngạc nhiên: Viên Hiếu Nông? Chẳng lẽ là em trai của Viên cục trưởng của thị cục.
Trương đại quan nhân gật đầu: Hắn đấy!
Tiêu Mân Hồng cười nói: Không thể nào, em trai của cục trưởng công an đi trộm xe?
Trương đại quan nhân nói: Vào thời này thì không có gì là không thể, tri nhân tri diện bất tri tâm, ngoài mặt thì ra vẻ đạo mạo như quân tử, nói không chừng chính là tiểu nhân đê tiện.
Tiêu Mân Hồng nói: Bí thư Trương, làm người tích chút được không? Thật ra xã hội không hề hiểm ác như anh nói.
Trương đại quan nhân cười nói: Xã hội không hiểm ác, lòng người mới hiểm ác. Hắn lưu ý thấy Thì Duy không ở hiện trường, có chút tò mò nói: Thì Duy đâu?
Kiều Mộng Viện nói: Đi đón người!
Trương Dương có chút kinh ngạc nói: Ai?
Tương hoa quả, hắn được nghỉ ngai ngày, vừa hay tới đây thư giãn chút.
Trương Dương nói: Tốt, lát nữa tôi mời ăn cơm.
Tiêu Mân Hồng nói: Đã xong rồi, chúng ta cùng đi Bạch đảo.
Trương Dương nói: Không thể cứ phiền cô mãi được!
Tiêu Mân Hồng mỉm cười nói: Bằng hữu với nhau mà, không cần khách khí.
Trương Dương tới bây giờ vẫn không thể xác định mình có thời gian tới Bạch đảo hay không, xe tuy rằng đã được tìm trở lại, nhưng chuyện của Hưng Long hiệu vẫn chưa được giải quyết, trước mắt Trình Diễm Đông đang thẩm tra xử lí chuyện này, dưới sự kiên trì của bọn họ, cục trưởng công an Viên Hiếu Công cuối cùng cũng đồng ý để bọn họ thẩm tra xử lí vụ án này, nhưng y đồng thời lại kiên trì phải ở cảng khu mới mà hỏi, trên phương diện nào đó thì có nghĩa là Trình Diễm Đông và cục trưởng phân cục cảng khu mới Tô Vinh Thiêm cùng phụ trách chuyện này.
Trương Dương đang chuẩn bị gọi điện thoại hỏi kết quả thẩm vấn thì Trình Diễm Đông vừa hay gọi điện thoại tới.
Trong giọng nói của Trình Diễm Đông lộ ra vẻ mất mát: Bí thư Trương, chuyện đã có kết quả.
Trương Dương nói: Kết quả thế nào?
Trình Diễm Đông nói: Chủ thuyền đăng ký của Hưng Long hiệu Lý Vượng Cửu đã chủ động tới đầu thú, hắn thừa nhận thuyền hàng này là của hắn.
Trương Dương hơi ngẩn ra, đứng dậy đi sang bên cạnh, nói: Diễm Đông, không phải có thuyền viên nói thuyền này và tất cả hàng hóa đều là của Viên Hiếu Nông ư?
Trình Diễm Đông nói: Nói miệng không bằng chứng cứ, tất cả chứng cớ đều chỉ hướng về Lý Vượng Cửu, hơn nữa chính miệng hắn đã thừa nhận, chuyện này không hề có bất kỳ chỗ nào khả nghi.
Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới cú điện thoại thần bí trước đó, người chỉ điểm trước chuyện đã nói với hắn chủ thuyền đăng ký của thuyền này không phải Viên Hiếu Nông, nhắc nhở mình không có chứng cớ tương quan để tra tới Viên Hiếu Nông, phát triển của chuyện quả thực cũng chứng thực điểm này, chính là bởi vì nhắc nhở này, Trương Dương hiện tại không hề cảm thấy quá bất ngờ, nước Bắc Cảng rất sâu, có một số việc không phải dễ dàng giải quyết như vậy.
Trình Diễm Đông từ trong sự trầm mặc của Trương Dương ý thức được hắn đang suy nghĩ, nói khẽ: Bí thư Trương, liệu có phải có người muốn cố ý chỉ đầu mâu về phía cục trưởng Viên, từ đó châm ngòi mâu thuẫn giữa các anh không?
Trương Dương nói: Có loại khả năng này, nếu không có được chứng cớ bắt Viên Hiếu Nông, chỉ có thể trước tiên thả đi, Diễm Đông, kết quả kết quả là được rồi, chúng ta thấy được là thu tay. Trương Dương lại nghĩ tới tên chỉ điểm đó, cho dù một gậy tre đánh không đến diêm vương, thanh từ một số tiểu quỷ bên cạnh hắn cũng là chuyện tốt, chuyện này không phải một kiếm là có thể giải quyết phải phải bảo trì đủ tính nhẫn nại.
Trình Diễm Đông nghe thấy câu này của hắn thì thiếu chút nữa cười ra tiếng, thế này mà gọi là thấy được là dừng à, thông qua chuyện lần này, hiển nhiên đã đắc tội với Tô Vinh Thiêm, cùng với cục trưởng cục công an Bắc Cảng Viên Hiếu Công, về sau quan hệ này khẳng định khó có thể ở chung.
Trương Dương vừa mới gác điện thoại thì di động lại đổ chuông, lần này người gọi điện thoại tới là cục trưởng công an thành phố Bắc Cảng Viên Hiếu Công: Đồng chí Trương Dương, tôi là Viên Hiếu Công!
/2583
|