Trương Dương buông điện thoại, Tiêu Mân Hồng nói: Tôi lập tức bảo ngươi đưa anh tới bệnh viện.
Trương Dương lắc đầu nói: Không cần, tìm một chỗ, tôi tự mình xử lý vết thương.
Nhưng...
Kiều Mộng Viện nói: Mạch Kỳ Nhi, nghe hắn đi!
Trương Dương nói: Tạm thời đừng nói chuyện này ra ngoài.
Kiều Mộng Viện và Tiêu Mân Hồng đều gật đầu.
Tiêu Mân Hồng đưa Trương Dương tới vịnh Thất Thải, an bài cho hắn một căn biệt thự, Kiều Mộng Viện đỡ Trương Dương đi vào trong biệt thự, Tiêu Mân Hồng mang túi cấp cứu tới, Trương Dương nói: Đi đón bọn Thì Duy đi, tôi sẽ tới ngay.
Tiêu Mân Hồng quan tâm nói: Anh không cần bác sĩ thật à?
Trương Dương cười nói: Bị thương không nặng, chỉ xước da thôi.
Được, tôi sẽ nói với họ một tiếng, thuận tiện tìm quần áo cho anh thay. Tiêu Mân Hồng gật đầu, đứng dậy rời đi, Kiều Mộng Viện không đi cùng với cô ta, nói với Trương Dương: Để tôi xem nào!
Dưới ánh đèn, sắc mặt Trương Dương càng lộ ra vẻ tái nhợt hơn, Kiều Mộng Viện nhìn ống quần đùi phải đẫm máu của hắn, tim đau đớn giống như kim đâm, cô ta đã không thể che giấu sự quan tâm đối với Trương Dương.
Trương Dương cười nói: Chỗ bị thương có chút không tiện.
Kiều Mộng Viện nói: Bị thương ở đâu?
Trương đại quan nhân lúc này không ngờ còn có thể cười được: Cô đừng lo lắng, không tổn thương tới chỗ đó đâu!
Có liên quan gì tới tôi? Kiều Mộng Viện xấu hổ đến mặt đỏ bừng, trong lòng mắng thầm Trương Dương vô liêm sỉ, vào những lúc như thế này con lo nói đùa, cô ta chỉ vào Trương Dương, nói: Cởi quần ra!
Đừng mà!
Cởi! Giọng nói của Kiều Mộng Viện nghiêm khắc chưa từng thấy.
Trương đại quan nhân đại khái là khiếp sợ uy thế của Kiều đại tiểu thư, run rẩy cởi quần ra, Kiều Mộng Viện nhìn thấy hắn cử động khó khăn, giúp hắn kéo quần xuống, bên trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhưng khi cô ta nhìn thấy vết đạn ghê người trên đùi phải của Trương Dương, nước mắt lập tức ứa ra, tuy rằng cắn môi cố gắng khống chế, nhưng suýt chút nữa thì chảy xuống.
Trương Dương cười nói: Không có việc gì đâu, đối với tôi, đừng nói là một phát súng, cho dù trúng mười phát cũng chẳng sao...
Đừng nói hưu nói vượn, đại cát đại lợi! Kiều Mộng Viện vành mắt đỏ ửng lên, nói.
Nhìn thấy Kiều Mộng Viện quan tâm mình như vậy, Trương đại quan nhân trong lòng không khỏi rung động,Kiều Mộng Viện từ trong ánh mắt của hắn tựa hồ ý thức được gì đó, né tránh ánh mắt nóng rực của hắn, nhắc nhở: Viên đạn còn ở trong không?
Trương đại quan nhân nói: Nhìn thấy cô quan tâm tôi như vậy, tôi rất vui, không ngờ quên cả chuyện này.
Kiều Mộng Viện nói: Phải lập tức lấy ra, bằng không sẽ rất phiền toái.
Trương Dương gật đầu, tay phải của hắn đặt trên đùi phải của mình, dùng nội lực mạnh mẽ hút viên đạn, viên đạn chui ra khỏi đùi từng chút một, sự đau đớn khiến Trương đại quan nhân đầu đầy mồ hôi, hắn cuối cùng cũng lấy được viên đạn đó ra, ném vào cái khay bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm, sau đó từ trong hộp cứu thương tìm được dung dịch oxy già để tiến hành tẩy trùng, Trương đại quan nhân tuy rằng kiên cường, nhưng trong quá trình tẩy trùng cũng đau đến nỗi cả người run rẩy.
Kiều Mộng Viện nhìn thấy bộ dạng của hắn, nước mắt lại không nhịn được mà tuôn rơi, cô ta run giọng nói: Nói cho tôi biết, tôi nên làm như thế nào?
Trương Dương dạy cô ta cách tẩy trùng, cuối cùng bảo Kiều Mộng Viện từ trong túi của mình lấy ra một lọ kim sang dược do chính hắn chế, đây là thói quen tốt của Trương đại quan nhân, đắc tội với nhiều người như vậy, mang theo thuốc chữa thương bên ngoài cho chắc, Kiều Mộng Viện cẩn thận bôi thuốc kim sang lên vết thương trên đùi phải của hắn, thuốc kim sang rất linh nghiệm, sau khi bôi lên da thì lập tức đau đớn giảm bớt đi rất nhiều, Trương Dương nhìn Kiều Mộng Viện mặt đẫm lệ, trong lòng bất giác có chút động tình.
Kiều Mộng Viện nhìn thấy hắn nửa ngày không lên tiếng trả lời, ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, vừa hay bắt gặp ánh mắt nóng rực của hắn, mặt Kiều Mộng Viện lại đỏ lên, lúc này mới ý thức được mình đối mặt với Trương Dương cơ hồ cả người trần truồng. Cô ta có chút thẹn thùng nhắm mắt lại: Thành thật chút đi!
Không nói thì thôi, vừa nói, chỗ nào đó của Trương đại quan nhân cố tình không thành thật, Kiều Mộng Viện tất nhiên lưu ý thấy tất cả, hai gò má đỏ ứng tới tận mang tai, cô ta có chút lúng túng buông bình thuốc, đứng dậy.
Trương đại quan nhân mắng thầm lực khống chế bạc nhược của mình như vậy, tốt xấu gì cũng là cán bộ cấp chính ban, sao lại dễ xung động như vậy?
Kiều Mộng Viện nói: Tôi đi xem Mạch Kỳ Nhi đã tới chưa!
Trương Dương gật đầu, tự băng bó vết thương, sau đó khập khiễng di động đến sô pha rồi nằm xuống.
Kiều Mộng Viện mặt đỏ bừng chạy ra ngoài biệt thự, thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy Tiêu Mân Hồng xách một túi ni lông đi tới, Kiều Mộng Viện chạy ra đón.
Tiêu Mân Hồng nói: Tìm được cho hắn vài bộ quần áo, bảo hắn thay đi.
Kiều Mộng Viện gật đầu, nói khẽ: Có tin tức gì không?
Tiêu Mân Hồng nói khẽ: Vừa rồi Trình cục của Tân Hải gọi điện thoại tới, nói hắn đang tới đây, tôi nghĩ không lâu nữa hắn sẽ tới.
Kiều Mộng Viện nói: Có nói với bọn Thì Duy không?
Tiêu Mân Hồng lắc đầu nói: Tôi không nhắc tới chuyện này, chỉ nói Trương Dương đi cùng với một vị lãnh đạo thành phố, đang bàn việc công, tối nay không thể tiếp bọn họ. Tiêu Mân Hồng xử lý chuyện vô cùng lão luyện thành thục.
Kiều Mộng Viện gật đầu.
Tiêu Mân Hồng nhìn cô ta rồi bỗng nhiên nói: Cô không sao chứ?
Kiều Mộng Viện nói: Không có gì!
Ánh mắt Tiêu Mân Hồng lộ ra vẻ kỳ quái, cô ta nói khẽ: Tôi đi xem phía cảnh sát có ai tới không!
Kiều Mộng Viện nhìn cô ta đi xa, lúc này mới nhớ tới gì đó, vươn tay ra sờ sờ hai gò má mình, nóng tới khiếp người, trong lòng thì ngượng ngùng không chịu nổi, lần này thì hỏng rồi, bộ dạng chật vật của mình khẳng định bị Tiêu Mân Hồng nhìn thấy hết rồi.
Kiều Mộng Viện cầm quần áo trở về trong phòng, nhìn thấy Trương Dương ngồi trên sô pha, lấy một cái chăn phủ giường quấn quanh hông, cô ta không khỏi có chút buồn cười, nhưng vẫn còn nhịn được, từ trong túi lấy ra quần áo đặt ở bên cạnh Trương Dương, nói khẽ: Xem có vừa không.
Trương Dương nói: Cô cứ ra ngoài đi, tôi tự mặc được.
Kiều Mộng Viện xấu hổ gắt: Tôi vốn cũng không muốn ở lại! Thằng cha này chẳng lẽ cho rằng mình sẽ giúp hắn thay quần áo ư? Kiều Mộng Viện vốn định rời đi nhưng nhìn thấy trên người Trương Dương toàn là nước biển, cắn cắn môi nói: Hay là để tôi đỡ anh vào phòng tắm dùng nướng nóng rửa cho sạch người?
Trương Dương gật đầu, hắn vươn một cánh tay ra, Kiều Mộng Viện đi tới bên cạnh hắn, để tay hắn khoác lai vai mình, đỡ Trương Dương khập khiễng đi vào phòng tắm.
Hai người gần nhau như vậy, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau, Kiều Mộng Viện cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Trương Dương.
Trương Dương nói khẽ: Cám ơn cô!
Kiều Mộng Viện lắc đầu nói: Giữa chúng ta không cần phải nói những lời này, lúc trước khi ở Nam Tích, anh cũng từng giúp tôi.
Trương đại quan nhân mặt dày vô sỉ nói: Tôi chưa từng giúp cô sát như vậy, sau này tôi sẽ bồi thường cho cô. Không biết là có phải vì mất máu hay không, ý chí của thằng cha này tối nay vô cùng yếu ớt.
Kiều Mộng Viện xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm cái lỗ nẻ mà chui vào, thằng cha này đúng là mặt dày, cái gì cũng có thể nói ra được, cô ta càng thẹn thùng thì lọt vào trong mắt của Trương đại quan nhân càng đáng yêu. Tới phòng tắm, Kiều Mộng Viện dùng khăn mặt ấm giúp Trương Dương lau khô thân thể, lại gội sạch đầu cho hắn, bàn tay mềm của Kiều Mộng Viện nhẹ nhàng vò tóc Trương Dương, trong mắt lộ vẻ ôn nhu. Trương đại quan nhân lúc này đã hoàn toàn quên mất sự đau đớn của vết thương, chỉ cảm thấy một phát súng đổi lấy sự dốc lòng chiếu cố của Kiều Mộng Viện đối với mình thật sự là rất đáng giá.
Trương đại quan nhân trên người chỉ mặc một cái quần lót, cái cục gân ở giữa hai chân lại bắt đầu rục rịch, Kiều Mộng Viện xấu hổ không chịu nổi, cô ta run giọng nói: Tôi đi lấy quần áo cho anh... Vốn định rời đi thì lại bị Trương Dương ôm lấy eo nhỏ, ôm thân thể mềm mại của cô ta vào lòng, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Trương đại quan nhân nóng rực như lửa, tựa hồ sắp bốc cháy lên, ánh mắt Kiều Mộng Viện bao hàm vẻ ngượng ngùng và sợ hãi, bởi vì khẩn trương mà cô ta thở hổn hển kịch liệt, dí sát vào người gần như trần truồng của Trương Dương, Kiều Mộng Viện nói khẽ: Buông ra...
Trương Dương không những không buông, ngược lại dùng tay ôm lấy mông của cô ta, khiến thân thể mềm mại của cô ta càng dí sát vào mình hơn, Kiều Mộng Viện cảm thấy được cái thứ cứng ngắc mà nóng rực của hắn, giống như một con dê đang kinh hãi đẩy hắn ra, lực lượng của cô ta ở trước mặt Trương Dương căn bản không đáng nhắc tới, Trương Dương cúi đầu, cực kỳ bá đạo hôn lên môi cô ta. Thân thể mềm mại của Kiều Mộng Viện giống như điện giật rung rung, lập tức khựng lại đó, đầu óc của cô ta trong sát nào này hoàn toàn chỗ trống, khi ý thức của cô ta chậm rãi khôi phục thì cảm thấy đầu lưỡi của Trương Dương đang đột phá môi cô ta, Kiều Mộng Viện theo bản năng xoay đầu đi, sau đó co đầu gối hung hăng thụi lên người Trương Dương.
Trương Dương lắc đầu nói: Không cần, tìm một chỗ, tôi tự mình xử lý vết thương.
Nhưng...
Kiều Mộng Viện nói: Mạch Kỳ Nhi, nghe hắn đi!
Trương Dương nói: Tạm thời đừng nói chuyện này ra ngoài.
Kiều Mộng Viện và Tiêu Mân Hồng đều gật đầu.
Tiêu Mân Hồng đưa Trương Dương tới vịnh Thất Thải, an bài cho hắn một căn biệt thự, Kiều Mộng Viện đỡ Trương Dương đi vào trong biệt thự, Tiêu Mân Hồng mang túi cấp cứu tới, Trương Dương nói: Đi đón bọn Thì Duy đi, tôi sẽ tới ngay.
Tiêu Mân Hồng quan tâm nói: Anh không cần bác sĩ thật à?
Trương Dương cười nói: Bị thương không nặng, chỉ xước da thôi.
Được, tôi sẽ nói với họ một tiếng, thuận tiện tìm quần áo cho anh thay. Tiêu Mân Hồng gật đầu, đứng dậy rời đi, Kiều Mộng Viện không đi cùng với cô ta, nói với Trương Dương: Để tôi xem nào!
Dưới ánh đèn, sắc mặt Trương Dương càng lộ ra vẻ tái nhợt hơn, Kiều Mộng Viện nhìn ống quần đùi phải đẫm máu của hắn, tim đau đớn giống như kim đâm, cô ta đã không thể che giấu sự quan tâm đối với Trương Dương.
Trương Dương cười nói: Chỗ bị thương có chút không tiện.
Kiều Mộng Viện nói: Bị thương ở đâu?
Trương đại quan nhân lúc này không ngờ còn có thể cười được: Cô đừng lo lắng, không tổn thương tới chỗ đó đâu!
Có liên quan gì tới tôi? Kiều Mộng Viện xấu hổ đến mặt đỏ bừng, trong lòng mắng thầm Trương Dương vô liêm sỉ, vào những lúc như thế này con lo nói đùa, cô ta chỉ vào Trương Dương, nói: Cởi quần ra!
Đừng mà!
Cởi! Giọng nói của Kiều Mộng Viện nghiêm khắc chưa từng thấy.
Trương đại quan nhân đại khái là khiếp sợ uy thế của Kiều đại tiểu thư, run rẩy cởi quần ra, Kiều Mộng Viện nhìn thấy hắn cử động khó khăn, giúp hắn kéo quần xuống, bên trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhưng khi cô ta nhìn thấy vết đạn ghê người trên đùi phải của Trương Dương, nước mắt lập tức ứa ra, tuy rằng cắn môi cố gắng khống chế, nhưng suýt chút nữa thì chảy xuống.
Trương Dương cười nói: Không có việc gì đâu, đối với tôi, đừng nói là một phát súng, cho dù trúng mười phát cũng chẳng sao...
Đừng nói hưu nói vượn, đại cát đại lợi! Kiều Mộng Viện vành mắt đỏ ửng lên, nói.
Nhìn thấy Kiều Mộng Viện quan tâm mình như vậy, Trương đại quan nhân trong lòng không khỏi rung động,Kiều Mộng Viện từ trong ánh mắt của hắn tựa hồ ý thức được gì đó, né tránh ánh mắt nóng rực của hắn, nhắc nhở: Viên đạn còn ở trong không?
Trương đại quan nhân nói: Nhìn thấy cô quan tâm tôi như vậy, tôi rất vui, không ngờ quên cả chuyện này.
Kiều Mộng Viện nói: Phải lập tức lấy ra, bằng không sẽ rất phiền toái.
Trương Dương gật đầu, tay phải của hắn đặt trên đùi phải của mình, dùng nội lực mạnh mẽ hút viên đạn, viên đạn chui ra khỏi đùi từng chút một, sự đau đớn khiến Trương đại quan nhân đầu đầy mồ hôi, hắn cuối cùng cũng lấy được viên đạn đó ra, ném vào cái khay bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm, sau đó từ trong hộp cứu thương tìm được dung dịch oxy già để tiến hành tẩy trùng, Trương đại quan nhân tuy rằng kiên cường, nhưng trong quá trình tẩy trùng cũng đau đến nỗi cả người run rẩy.
Kiều Mộng Viện nhìn thấy bộ dạng của hắn, nước mắt lại không nhịn được mà tuôn rơi, cô ta run giọng nói: Nói cho tôi biết, tôi nên làm như thế nào?
Trương Dương dạy cô ta cách tẩy trùng, cuối cùng bảo Kiều Mộng Viện từ trong túi của mình lấy ra một lọ kim sang dược do chính hắn chế, đây là thói quen tốt của Trương đại quan nhân, đắc tội với nhiều người như vậy, mang theo thuốc chữa thương bên ngoài cho chắc, Kiều Mộng Viện cẩn thận bôi thuốc kim sang lên vết thương trên đùi phải của hắn, thuốc kim sang rất linh nghiệm, sau khi bôi lên da thì lập tức đau đớn giảm bớt đi rất nhiều, Trương Dương nhìn Kiều Mộng Viện mặt đẫm lệ, trong lòng bất giác có chút động tình.
Kiều Mộng Viện nhìn thấy hắn nửa ngày không lên tiếng trả lời, ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, vừa hay bắt gặp ánh mắt nóng rực của hắn, mặt Kiều Mộng Viện lại đỏ lên, lúc này mới ý thức được mình đối mặt với Trương Dương cơ hồ cả người trần truồng. Cô ta có chút thẹn thùng nhắm mắt lại: Thành thật chút đi!
Không nói thì thôi, vừa nói, chỗ nào đó của Trương đại quan nhân cố tình không thành thật, Kiều Mộng Viện tất nhiên lưu ý thấy tất cả, hai gò má đỏ ứng tới tận mang tai, cô ta có chút lúng túng buông bình thuốc, đứng dậy.
Trương đại quan nhân mắng thầm lực khống chế bạc nhược của mình như vậy, tốt xấu gì cũng là cán bộ cấp chính ban, sao lại dễ xung động như vậy?
Kiều Mộng Viện nói: Tôi đi xem Mạch Kỳ Nhi đã tới chưa!
Trương Dương gật đầu, tự băng bó vết thương, sau đó khập khiễng di động đến sô pha rồi nằm xuống.
Kiều Mộng Viện mặt đỏ bừng chạy ra ngoài biệt thự, thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy Tiêu Mân Hồng xách một túi ni lông đi tới, Kiều Mộng Viện chạy ra đón.
Tiêu Mân Hồng nói: Tìm được cho hắn vài bộ quần áo, bảo hắn thay đi.
Kiều Mộng Viện gật đầu, nói khẽ: Có tin tức gì không?
Tiêu Mân Hồng nói khẽ: Vừa rồi Trình cục của Tân Hải gọi điện thoại tới, nói hắn đang tới đây, tôi nghĩ không lâu nữa hắn sẽ tới.
Kiều Mộng Viện nói: Có nói với bọn Thì Duy không?
Tiêu Mân Hồng lắc đầu nói: Tôi không nhắc tới chuyện này, chỉ nói Trương Dương đi cùng với một vị lãnh đạo thành phố, đang bàn việc công, tối nay không thể tiếp bọn họ. Tiêu Mân Hồng xử lý chuyện vô cùng lão luyện thành thục.
Kiều Mộng Viện gật đầu.
Tiêu Mân Hồng nhìn cô ta rồi bỗng nhiên nói: Cô không sao chứ?
Kiều Mộng Viện nói: Không có gì!
Ánh mắt Tiêu Mân Hồng lộ ra vẻ kỳ quái, cô ta nói khẽ: Tôi đi xem phía cảnh sát có ai tới không!
Kiều Mộng Viện nhìn cô ta đi xa, lúc này mới nhớ tới gì đó, vươn tay ra sờ sờ hai gò má mình, nóng tới khiếp người, trong lòng thì ngượng ngùng không chịu nổi, lần này thì hỏng rồi, bộ dạng chật vật của mình khẳng định bị Tiêu Mân Hồng nhìn thấy hết rồi.
Kiều Mộng Viện cầm quần áo trở về trong phòng, nhìn thấy Trương Dương ngồi trên sô pha, lấy một cái chăn phủ giường quấn quanh hông, cô ta không khỏi có chút buồn cười, nhưng vẫn còn nhịn được, từ trong túi lấy ra quần áo đặt ở bên cạnh Trương Dương, nói khẽ: Xem có vừa không.
Trương Dương nói: Cô cứ ra ngoài đi, tôi tự mặc được.
Kiều Mộng Viện xấu hổ gắt: Tôi vốn cũng không muốn ở lại! Thằng cha này chẳng lẽ cho rằng mình sẽ giúp hắn thay quần áo ư? Kiều Mộng Viện vốn định rời đi nhưng nhìn thấy trên người Trương Dương toàn là nước biển, cắn cắn môi nói: Hay là để tôi đỡ anh vào phòng tắm dùng nướng nóng rửa cho sạch người?
Trương Dương gật đầu, hắn vươn một cánh tay ra, Kiều Mộng Viện đi tới bên cạnh hắn, để tay hắn khoác lai vai mình, đỡ Trương Dương khập khiễng đi vào phòng tắm.
Hai người gần nhau như vậy, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau, Kiều Mộng Viện cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Trương Dương.
Trương Dương nói khẽ: Cám ơn cô!
Kiều Mộng Viện lắc đầu nói: Giữa chúng ta không cần phải nói những lời này, lúc trước khi ở Nam Tích, anh cũng từng giúp tôi.
Trương đại quan nhân mặt dày vô sỉ nói: Tôi chưa từng giúp cô sát như vậy, sau này tôi sẽ bồi thường cho cô. Không biết là có phải vì mất máu hay không, ý chí của thằng cha này tối nay vô cùng yếu ớt.
Kiều Mộng Viện xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm cái lỗ nẻ mà chui vào, thằng cha này đúng là mặt dày, cái gì cũng có thể nói ra được, cô ta càng thẹn thùng thì lọt vào trong mắt của Trương đại quan nhân càng đáng yêu. Tới phòng tắm, Kiều Mộng Viện dùng khăn mặt ấm giúp Trương Dương lau khô thân thể, lại gội sạch đầu cho hắn, bàn tay mềm của Kiều Mộng Viện nhẹ nhàng vò tóc Trương Dương, trong mắt lộ vẻ ôn nhu. Trương đại quan nhân lúc này đã hoàn toàn quên mất sự đau đớn của vết thương, chỉ cảm thấy một phát súng đổi lấy sự dốc lòng chiếu cố của Kiều Mộng Viện đối với mình thật sự là rất đáng giá.
Trương đại quan nhân trên người chỉ mặc một cái quần lót, cái cục gân ở giữa hai chân lại bắt đầu rục rịch, Kiều Mộng Viện xấu hổ không chịu nổi, cô ta run giọng nói: Tôi đi lấy quần áo cho anh... Vốn định rời đi thì lại bị Trương Dương ôm lấy eo nhỏ, ôm thân thể mềm mại của cô ta vào lòng, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Trương đại quan nhân nóng rực như lửa, tựa hồ sắp bốc cháy lên, ánh mắt Kiều Mộng Viện bao hàm vẻ ngượng ngùng và sợ hãi, bởi vì khẩn trương mà cô ta thở hổn hển kịch liệt, dí sát vào người gần như trần truồng của Trương Dương, Kiều Mộng Viện nói khẽ: Buông ra...
Trương Dương không những không buông, ngược lại dùng tay ôm lấy mông của cô ta, khiến thân thể mềm mại của cô ta càng dí sát vào mình hơn, Kiều Mộng Viện cảm thấy được cái thứ cứng ngắc mà nóng rực của hắn, giống như một con dê đang kinh hãi đẩy hắn ra, lực lượng của cô ta ở trước mặt Trương Dương căn bản không đáng nhắc tới, Trương Dương cúi đầu, cực kỳ bá đạo hôn lên môi cô ta. Thân thể mềm mại của Kiều Mộng Viện giống như điện giật rung rung, lập tức khựng lại đó, đầu óc của cô ta trong sát nào này hoàn toàn chỗ trống, khi ý thức của cô ta chậm rãi khôi phục thì cảm thấy đầu lưỡi của Trương Dương đang đột phá môi cô ta, Kiều Mộng Viện theo bản năng xoay đầu đi, sau đó co đầu gối hung hăng thụi lên người Trương Dương.
/2583
|