Nghiêm Chính tức giận đến nỗi muốn vỗ bàn, nhưng ở trước mặt nhiều đồng chí nhiều như vậy, y nhưng phải biểu hiện ra khí độ của mình. Y tung sát chiêu cái thứ hai, rút ra một tập văn kiện ném lên bàn trà: Đây là tài liệu của đồng chí Đổng Ngọc Vũ liên quan tới vụ án của Triệu Kim Khoa.
Trương Dương cầm xem một cái, sau đó đưa cho Hứa Song Kì: Quà tết trị giá năm trăm đồng, cái này hình như không đủ tiêu chuẩn lập án, các vị, ai trước đây đã nhận quà không nên không nhận thì tốt nhất mau chủ động báo cáo với phó bí thư Nghiêm đi, chính sách của đảng ta là, thẳng thắn thì khoan dung mà kháng cự thì xử nghiêm, à mà tôi nói này. Tổ công tác của các anh rốt cuộc là điều tra Triệu Kim Khoa hay là muốn điều tra quần thể cán bộ Tân Hải chúng tôi một lượt thế?
Nghiêm Chính lạnh lùng nói: Vật dĩ thiện tiểu nhi bất vi, vật dĩ ác tiểu nhi vi chi! Đây là lời cảnh cáo của y đối với Trương Dương.
Trương đại quan nhân gật đầu nói: Thụ giáo! Hắn đứng dậy: Không còn chuyện gì thì chúng tôi đi trước!
Nghiêm Chính nhìn Trương Dương không nói câu nào.
Trương Dương dẫn đám thường ủy Tân Hải ra khỏi căn nhà số 2, tới ngoài cửa thì nhìn thấy người phụ trách của nhà khách huyện ủy vẻ mặt cung kính đang mỉm cười chờ ở bên ngoài.
Trương Dương nhớ tới một chuyện, hắn nói với người phụ trách đó: Tổ công tác những ngày này ăn ngủ có phải là chúng ta phụ trách không?
Người phụ trách gật đầu, Trương Dương nhìn nhìn mấy vị thường ủy bên cạnh: Chiêu đãi công vụ cũng phải có hạn độ, từ từ tình huống hiện tại cho thấy, tổ công tác không thể rời khỏi Tân Hải ngay đâu, khấu trừ tiệc đón gió, tất cả đồ ăn đều án chiếu theo tiêu chuẩn thu bình thường.
Hứa Song Kì nghe hắn nói như vậy thì không khỏi nhíu mày, nói khẽ: Bí thư Trương, chúng ta nếu làm như vậy có phải có chút bất cận nhân tình hay không? Trong mắt y tiếp đãi lãnh đạo căn bản là chuyện đương nhiên, trước đây vẫn đều là như thế này.
Trương Dương nói: Nhà khách huyện ủy không phải nhà của tôi, cũng không phải là nhà của các anh, tiền của nhà nước cũng không thể lãng phí, công tác của tổ công tác thì chúng ta sẽ ủng hộ, nhưng chúng ta không có lý do gì phải gánh vác cả việc ăn uống của bọn họ, tiền không được thiếu một xu, biên lai ghi rõ ràng vào, mọi người thấy đây là việc nhỏ, về sau không biết chừng bởi vì tiếp đãi công khoản mà chúng ta còn bị nắm thóp đấy, chuyện hảo tâm mà bị coi thành lòng lang dạ thú có nhiều rồi! Trương đại quan nhân chống gậy khập khiễng tiến về phía trước.
Hứa Song Kì nhìn hắn, chỉ đành cười khổ, thằng cha này cũng không phải là nói nguyên tắc gì cả, cũng không phải là giải quyết việc chung, hắn căn bản chính là quan báo tư thù, sự tồn tại của tổ công tác hiển nhiên khiến hắn rất khó chịu, cho nên hắn lợi dụng tất cả thủ đoạn để tiến hành trả thù.
Người phụ trách của nhà khách huyện ủy không biết làm sao nói với Hứa Song Kì: Huyện trưởng Hứa, chuyện này ngài xem...
Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương nói thế nào thì cứ làm như thế! Việc này không liên can tới y, cho dù chọc giận tổ công tác thì món nợ này cũng không tính lên đầu y.
Buổi chiều hôm ấy Trương Dương nhận được điện thoại của bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành, Hạng Thành nhưng hắn tức khắc tới gặp y.
Trương đại quan nhân từ trong điện thoại đã nghe ra Hạng Thành ngữ khí không tốt, xem ra chuyện mình đối kháng với Nghiêm Chính đã truyền tới lỗ tai y rồi, Hạng Thành là muốn tìm mình khởi binh vấn tội. Trương Dương nghĩ nghĩ, gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, quả thực cũng cần nói chuyện với người đứng đầu Bắc Cảng Hạng Thành này, mặc dù hắn biết Hạng Thành không thích mình, nhưng hắn cho rằng tình trạng trước mắt đã ảnh hưởng tới chính vụ hằng ngày của Tân Hải.
Ngồi bên trong xe Audi của huyện ủy, Trương đại quan nhân không khỏi lại nghĩ tới chiếc Mercedes việt dã tìm được rồi lại mất đó, nếu nói lần đầu tiên mất xe chỉ do ngẫu nhiên này lần thứ hai này căn bản chính là cố ý, độc thủ sau lưng hiển nhiên muốn chọc giận mình.
Sau khi lịch lãm nhiều năm bên trong quan trường, tâm tính của Trương đại quan nhân rõ ràng tiến bộ hơn rất nhiều, tình huống càng phức tạp thì lại càng cần phải bình tĩnh, hắn chủ động tìm tới cửa của Viên Hiệu Nông, mục đích muốn tạo áp lực cho hắn, muốn đả loạn trận cước của Viên Hiệu Nông, có lẽ Viên Hiệu Nông so với hắn thì hiểu rõ độc thủ phía sau màn là ai? Rốt cuộc là ai muốn khơi mào phân tranh giữa Viên Hiệu Nông và mình, muốn ngư ông đắc lợi đây?
Phương thức đi đường khập khiễng của Trương đại quan nhân vẫn hấp dẫn ánh mắt của không ít người, bí thư thị ủy Hạng Thành nhìn thấy tư thế đi đường của hắn thì cũng quan tâm hỏi một câu: Tiểu Trương, chân làm sao vậy?
Trương Dương cười nói: Không cẩn thận bị trật.
Hạng Thành gật đầu: Ngồi đi!
Trương Dương nói: Thôi cứ để tôi đứng, thế này thoải mái hơn.
Hạng Thành đi thẳng vào vấn đề: Tôi nghe nói phối hợp giữa cậu và tổ công tác của Ủy ban kỷ luật xuất hiện một số vấn đề.
Trương Dương cười nói: Nhất định là phó bí thư Nghiêm mách lẻo với ngài rồi. Chuyện này không bất ngờ, đã sớm nằm trong dự đoán của Trương đại quan nhân.
Hạng Thành nói: Chuyện phái tổ công tác tới Tân Hải là tôi quyết định, ước nguyện ban đầu của chuyện này là muốn giúp các anh mau chóng điều tra rõ chân tướng sự kiện Triệu Kim Khoa nhảy lầu. Không có mục đích gì khác, cũng không phải là nhằm vào bất kỳ ai. Tôi hy vọng cậu đừng nghĩ nhiều, đừng ôm tình tự mâu thuẫn.
Trương Dương nói: Bí thư Hạng, tôi có thể nói thật lòng không?
Hạng Thành nói: Đương nhiên có thể, tôi đang muốn nghe cậu nói thật lòng đây!
Trương Dương cầm xem một cái, sau đó đưa cho Hứa Song Kì: Quà tết trị giá năm trăm đồng, cái này hình như không đủ tiêu chuẩn lập án, các vị, ai trước đây đã nhận quà không nên không nhận thì tốt nhất mau chủ động báo cáo với phó bí thư Nghiêm đi, chính sách của đảng ta là, thẳng thắn thì khoan dung mà kháng cự thì xử nghiêm, à mà tôi nói này. Tổ công tác của các anh rốt cuộc là điều tra Triệu Kim Khoa hay là muốn điều tra quần thể cán bộ Tân Hải chúng tôi một lượt thế?
Nghiêm Chính lạnh lùng nói: Vật dĩ thiện tiểu nhi bất vi, vật dĩ ác tiểu nhi vi chi! Đây là lời cảnh cáo của y đối với Trương Dương.
Trương đại quan nhân gật đầu nói: Thụ giáo! Hắn đứng dậy: Không còn chuyện gì thì chúng tôi đi trước!
Nghiêm Chính nhìn Trương Dương không nói câu nào.
Trương Dương dẫn đám thường ủy Tân Hải ra khỏi căn nhà số 2, tới ngoài cửa thì nhìn thấy người phụ trách của nhà khách huyện ủy vẻ mặt cung kính đang mỉm cười chờ ở bên ngoài.
Trương Dương nhớ tới một chuyện, hắn nói với người phụ trách đó: Tổ công tác những ngày này ăn ngủ có phải là chúng ta phụ trách không?
Người phụ trách gật đầu, Trương Dương nhìn nhìn mấy vị thường ủy bên cạnh: Chiêu đãi công vụ cũng phải có hạn độ, từ từ tình huống hiện tại cho thấy, tổ công tác không thể rời khỏi Tân Hải ngay đâu, khấu trừ tiệc đón gió, tất cả đồ ăn đều án chiếu theo tiêu chuẩn thu bình thường.
Hứa Song Kì nghe hắn nói như vậy thì không khỏi nhíu mày, nói khẽ: Bí thư Trương, chúng ta nếu làm như vậy có phải có chút bất cận nhân tình hay không? Trong mắt y tiếp đãi lãnh đạo căn bản là chuyện đương nhiên, trước đây vẫn đều là như thế này.
Trương Dương nói: Nhà khách huyện ủy không phải nhà của tôi, cũng không phải là nhà của các anh, tiền của nhà nước cũng không thể lãng phí, công tác của tổ công tác thì chúng ta sẽ ủng hộ, nhưng chúng ta không có lý do gì phải gánh vác cả việc ăn uống của bọn họ, tiền không được thiếu một xu, biên lai ghi rõ ràng vào, mọi người thấy đây là việc nhỏ, về sau không biết chừng bởi vì tiếp đãi công khoản mà chúng ta còn bị nắm thóp đấy, chuyện hảo tâm mà bị coi thành lòng lang dạ thú có nhiều rồi! Trương đại quan nhân chống gậy khập khiễng tiến về phía trước.
Hứa Song Kì nhìn hắn, chỉ đành cười khổ, thằng cha này cũng không phải là nói nguyên tắc gì cả, cũng không phải là giải quyết việc chung, hắn căn bản chính là quan báo tư thù, sự tồn tại của tổ công tác hiển nhiên khiến hắn rất khó chịu, cho nên hắn lợi dụng tất cả thủ đoạn để tiến hành trả thù.
Người phụ trách của nhà khách huyện ủy không biết làm sao nói với Hứa Song Kì: Huyện trưởng Hứa, chuyện này ngài xem...
Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương nói thế nào thì cứ làm như thế! Việc này không liên can tới y, cho dù chọc giận tổ công tác thì món nợ này cũng không tính lên đầu y.
Buổi chiều hôm ấy Trương Dương nhận được điện thoại của bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành, Hạng Thành nhưng hắn tức khắc tới gặp y.
Trương đại quan nhân từ trong điện thoại đã nghe ra Hạng Thành ngữ khí không tốt, xem ra chuyện mình đối kháng với Nghiêm Chính đã truyền tới lỗ tai y rồi, Hạng Thành là muốn tìm mình khởi binh vấn tội. Trương Dương nghĩ nghĩ, gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, quả thực cũng cần nói chuyện với người đứng đầu Bắc Cảng Hạng Thành này, mặc dù hắn biết Hạng Thành không thích mình, nhưng hắn cho rằng tình trạng trước mắt đã ảnh hưởng tới chính vụ hằng ngày của Tân Hải.
Ngồi bên trong xe Audi của huyện ủy, Trương đại quan nhân không khỏi lại nghĩ tới chiếc Mercedes việt dã tìm được rồi lại mất đó, nếu nói lần đầu tiên mất xe chỉ do ngẫu nhiên này lần thứ hai này căn bản chính là cố ý, độc thủ sau lưng hiển nhiên muốn chọc giận mình.
Sau khi lịch lãm nhiều năm bên trong quan trường, tâm tính của Trương đại quan nhân rõ ràng tiến bộ hơn rất nhiều, tình huống càng phức tạp thì lại càng cần phải bình tĩnh, hắn chủ động tìm tới cửa của Viên Hiệu Nông, mục đích muốn tạo áp lực cho hắn, muốn đả loạn trận cước của Viên Hiệu Nông, có lẽ Viên Hiệu Nông so với hắn thì hiểu rõ độc thủ phía sau màn là ai? Rốt cuộc là ai muốn khơi mào phân tranh giữa Viên Hiệu Nông và mình, muốn ngư ông đắc lợi đây?
Phương thức đi đường khập khiễng của Trương đại quan nhân vẫn hấp dẫn ánh mắt của không ít người, bí thư thị ủy Hạng Thành nhìn thấy tư thế đi đường của hắn thì cũng quan tâm hỏi một câu: Tiểu Trương, chân làm sao vậy?
Trương Dương cười nói: Không cẩn thận bị trật.
Hạng Thành gật đầu: Ngồi đi!
Trương Dương nói: Thôi cứ để tôi đứng, thế này thoải mái hơn.
Hạng Thành đi thẳng vào vấn đề: Tôi nghe nói phối hợp giữa cậu và tổ công tác của Ủy ban kỷ luật xuất hiện một số vấn đề.
Trương Dương cười nói: Nhất định là phó bí thư Nghiêm mách lẻo với ngài rồi. Chuyện này không bất ngờ, đã sớm nằm trong dự đoán của Trương đại quan nhân.
Hạng Thành nói: Chuyện phái tổ công tác tới Tân Hải là tôi quyết định, ước nguyện ban đầu của chuyện này là muốn giúp các anh mau chóng điều tra rõ chân tướng sự kiện Triệu Kim Khoa nhảy lầu. Không có mục đích gì khác, cũng không phải là nhằm vào bất kỳ ai. Tôi hy vọng cậu đừng nghĩ nhiều, đừng ôm tình tự mâu thuẫn.
Trương Dương nói: Bí thư Hạng, tôi có thể nói thật lòng không?
Hạng Thành nói: Đương nhiên có thể, tôi đang muốn nghe cậu nói thật lòng đây!
/2583
|