Trương Dương nói: Tôi nghe nói Lam Sắc Mị Lực là chỗ ăn chơi số một Bắc Cảng.
Viên Hiếu Thương mỉm cười nói: Bí thư Trương là muốn nói tới nơi sắc tình ư?
Trương đại quan nhân thực sự có chút bội phục sự thẳng thắn của thằng cha này.
Viên Hiếu Thương nói: Tôi không liên quan tới việc kinh doanh của Lam Sắc Mị Lực, bao gồm cả Thiên Nhai, đều là người khác thuê địa bàn của tôi để kinh doanh, bọn họ làm gì tôi không hỏi tới, có hành vi trái pháp luật hay không thì cũng không liên can tới tôi, rất nhiều người đồn đại hai nơi này đều là sản nghiệp của tôi, thật ra là nghe nhầm đồn bậy thôi. Nói tới đây hắn cười nói: Có điều, nếu bí thư Trương có hứng thú tới chơi thì tôi có quyền ký đơn.
Trương Dương cười nói: Viên tổng thật sự là rất lợi hại!
Viên Hiếu Thương thẳng thắn nói: Bí thư Trương, tôi lần này mời anh tới đây, chủ yếu là là muốn làm quen với anh, chuyện đã xảy ra, điểm đáng ngờ tồn tại, không phải ăn bữa cơm nói mấy câu là có thể giải thích rõ. Bất kể tôi nói thế nào, cũng không thể khiến anh lần đầu gặp mặt đã tin tôi là một người tốt, nhưng tôi tuyệt đối không phải là người xấu.
Kì Sơn cười nói: Hiếu Thương huynh, chúng ta không cần phải tự quảng cáo rùm beng như vậy.
Viên Hiếu Thương cười nói: Tôi chỉ cố gắng biểu đạt một bản thân trung thực thôi. Hắn cầm chén rượu lên nói với Trương Dương: Không nói về tôi nữa, nói nữa là thành mèo khen mèo dài đuôi.
Trương Dương mỉm cười nói: Tôi nghe hiểu ý tứ của Viên tổng rồi, anh là muốn nói cho tôi biết, anh không có bất kỳ ác ý gì với tôi!
Viên Hiếu Thương uống cạn chén rượu đó trước: Bí thư Trương thật sự là khoái nhân khoái ngữ!
Trương Dương nói: Anh cũng rất sảng khoái, nói chuyện với người sảng khoái luôn rất khoái trá, hy vọng chúng ta về sau ở chung cũng có thể khoái trá giống như hôm nay.
Viên Hiếu Thương gật đầu nói: Nhất định rồi, tuy rằng giữa bí thư Trương và nhị ca của của tôi ngay từ đầu đã xảy ra chút khúc mắc, nhưng tôi tin tất cả khúc mắc sẽ qua đi, về sau chỉ còn lại những ký ức khoái trá.
Kì Sơn nói: Giữa tôi và bí thư Trương lúc ban đầu tiếp xúc cũng bắt đầu từ khúc mắc. Nói tới đây, Kì Sơn lộ ra vẻ có chút thương cảm, hắn nhớ tới huynh đệ Kì Phong đã chết của mình, lúc trước chính là vì Kì Phong trở mặt với Trương Dương, hắn và Trương Dương mới quen nhau, thời quá cảnh thiên, hắn và Trương Dương tuy rằng không trở thành bằng hữu thành thật với nhau, nhưng bọn họ cũng tuyệt đối không phải là kẻ địch. Kì Sơn trước chuyện đã tìm hiểu ân oán giữa huynh đệ Viên gia và Trương Dương, nếu không thì y cũng cũng sẽ không mù quáng mà tới đây đảm đương vai người trung gian hòa giải.
Trương Dương mỉm cười nói: Có câu thường nói, không đánh không quen nhau, lúc ban đầu đi qua được con đường khó đi rồi, đường về sau chắc sẽ bằng phẳng hơn.
Những lời này của Trương Dương khiến Kì Sơn cảm thấy ngạc nhiên không thôi, với sự nhận thức của y đối với Trương Dương, thằng cha này trước giờ không phải là người dễ nói chuyện như vậy, Kì Sơn cũng không tin mình có mặt mũi lớn như vậy, y lập tức ý thức được, bất kể là Viên Hiếu Thương hay là Trương Dương, bọn họ nhìn thì thẳng thắn thành khẩn, nhưng sau lưng đều tràn ngập cảnh giác lẫn nhau, sở dĩ có thể đạt được hoà hợp êm thấm, là bởi vì bọn họ hiện tại cũng không muốn mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn.
Trương đại quan nhân ăn thử một miếng cơm vây cá, khen không dứt miệng: Cơm này tôi từng ăn qua loại chính tông nhất rồi.
Viên Hiếu Thương nói: Bếp trưởng của Vương miện được mời đến từ Cửu Long Việt Hải các, món ăn Quảng Đông sở trường còn có rất nhiều, bí thư Trương có muốn thử chút gì nữa không?
Trương Dương mỉm cười nói: No rồi, gọi thêm thì lãng phí, đúng rồi, Viên tổng ở Bắc Cảng nhiều năm như vậy, đối với chuyện của các phương diện chắc là quen thuộc hơn tôi.
Viên Hiếu Thương nói: Bí thư Trương cần tôi hỗ trợ gì ư?
Trương Dương nói: Thật sự có chút khó mở miệng! Hắn cầm khăn tay lau miệng, nói: Anh chắc biết chiếc. Mercedes việt dã tôi tìm được ở Hưng Long hiệu.
Viên Hiếu Thương gật đầu nói: Đương nhiên biết, tôi nghe nói chiếc xe đó lại mất rồi!
Trương Dương nói: Chính là chuyện này, quan hệ của anh ở Bắc Cảng rộng hơn tôi nhiều, đại ca anh lại là cục trưởng công an Bắc Cảng, cho nên tôi muốn...
Viên Hiếu Thương lập tức minh bạch ý tứ của Trương Dương: Anh muốn tôi giúp anh tìm về chiếc xe đó?
Trương Dương nói: Không sai, tôi vẫn luôn lấy làm lạ, rốt cuộc là người nào lá gan lớn như vậy, không ngờ liên tiếp chọc lên đầu tôi.
Viên Hiếu Thương nói: Thật ra tôi cũng rất muốn tìm thấy người này, bí thư Trương tôi luôn cảm thấy, người trộm xe của anh chính là người chế tạo mâu thuẫn giữ chúng ta.
Trương Dương mỉm cười nói: Có thể là nhị ca của anh đắc tội với người nào đó, các anh tìm ra người này chắc dễ hơn tôi nhiều.
Viên Hiếu Thương nhìn Trương Dương, hắn bật cười: Bí thư Trương, cũng có thể là cừu nhân của anh?
Trương Dương ý vị thâm trường nói: Nếu thực sự có người này tồn tại. Như vậy hắn hiện tại là kẻ địch chung của chúng ta!
Sau khi ăn xong Viên Hiếu Thương đề xuất mời Trương Dương tới Thiên Nhai thả lỏng một chút, hắn vốn cho rằng Trương Dương sẽ cự tuyệt, nhưng không ngờ Trương đại quan nhân lại vui vẻ đồng ý.
Trương đại quan nhân không phải là lần đầu tiên tới phố Thiên, từ lúc hắn mới tới Tân Hải thượng nhiệm, hắn đã cùng đám bạn Lương Thành Long tới nơi này. Trong ấn tượng của hắn, phố Thiên trừ rượu giá trên trời ra thì chính là nơi này gần như có đội ngũ tiểu thư liên hiệp quốc, Trương đại quan nhân kiến thức rộng rãi, nếu nói nơi này không phải là tụ điểm mại dâm thì đánh chết hắn cũng không tin.
Có Viên Hiếu Thương đi cùng, tất nhiên không cần phải làm thẻ hội viên 10 vạn.
Viên Hiếu Thương an bài phòng xép tổng thống, phòng tổng thống chỉ là cách nói nội bộ của họ. Chỉ từ trang hoàng bên trong có thể phán đoán, phòng này so với phòng 8888 mà lần trước Lương Thành Long dẫn bọn họ tới thì cấp bậc còn cao hơn, không nói tới nhân phẩm của người này thì hắn ra tay vẫn khá là rộng rãi.
Viên Hiếu Thương lặng lẽ quan sát Trương Dương, phát hiện thằng cha này không hề có bất kỳ biểu hiện không tự nhiên nào. Viên Hiếu Thương thầm nghĩ, chẳng lẽ vị bí thư Trương này vĩnh viễn không dính dầu mở chỉ là biểu hiện bên ngoài? Hôm nay phải thử hắn một chút.
Tổng giám đốc Trần Thanh Hồng của Thiên Nhai mang theo nụ cười mê ngoài bước vào trong phòng, cô ta mỉm cười nói: Viên tổng, ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy, anh đã rất lâu rồi không tới thăm nơi này.
Viên Hiếu Thương thản nhiên cười cười, hắn giới thiệu Trương Dương và Kì Sơn: Trần Thanh Hồng, tổng giám đốc Thiên Nhai, bạn tốt của tôi. Hắn lại nói với Trần Thanh Hồng: Hai vị này là bằng hữu của tôi.
Trần Thanh Hồng mỉm cười vươn tay về phía Kì Sơn và Trương Dương, khi ánh mắt của cô ta lướt qua mặt Trương Dương, rõ ràng là dừng lại một chút. Tuy rằng chỉ là một biểu hiện rất nhỏ, nhưng Trương đại quan nhân đã đoán Trần Thanh Hồng tám chín phần mười là nhận ra mình.
Viên Hiếu Thương nói: Tôi vào toilet đã.
Kì Sơn cũng đứng dậy đi theo, toilet ở ngay trong phòng, đóng cửa phòng, Viên Hiếu Thương nói khẽ: Hắn rốt cuộc là người như thế nào?
Kì Sơn mỉm cười nói: Giống như anh vậy, người trong tà phái. Làm việc không theo lẽ thường!
Viên Hiếu Thương nói: Hắn thích gì?
Kì Sơn mỉm cười nói: Người ta ở trên đời thích rất nhiều thứ. Nhưng thứ chân chính có thể đả động anh lại rất ít.
Viên Hiếu Thương nheo mắt lại, lẳng lặng nghiền ngẫm những lời này của Kì Sơn.
Trần Thanh Hồng đưa một cốc trà xanh tới trước mặt Trương Dương. Sau đó mỉm cười nói: Trương tiên sinh bình thường thích gì?
Trương đại quan nhân cho rằng cô ta là đang thử khẩu vị của mình, hắn cười nói: Vận động!
Trên mặt Trần Thanh Hồng phủ lên một tầng ngượng ngùng, vẻ mặt của cô ta khiến ý thức được những lời này của mình có thể đã khiến cô ta hiểu lầm. Có điều Trương Dương cũng không tin sự của Trần Thanh Hồng xuất phát từ nội tâm, Thiên Nhai là địa phương nào chứ, thân là quản lí của Thiên Nhai, Trần Thanh Hồng có trường hợp gì mà chưa trải qua? Từ trên người của cô ta căn bản không nhìn ra nửa phần hương vị phong trần, nếu không phải gặp cô ta ở đây, Trương Dương khẳng định sẽ cảm thấy cô ta là vị mỹ nhân xinh đẹp thông minh, trên thực tế, nhìn khuôn mặt thanh tú của Trần Thanh Hồng, Trương đại quan nhân bỗng nhiên nhớ tới chủ chứa thanh lâu thời Đại Tùy, thời đại thay đổi, hiện tại ngay cả chủ chứa cũng đổi sang chơi trò thanh thuần.
Trần Thanh Hồng đương nhiên không đoán được Trương Dương hiện tại rốt cuộc đang nghĩ gì, cô ta nói khẽ: Vận động gì ạ?
Trương đại quan nhân nói: Nhiều lắm, một bàn tay cũng không đếm hết được đâu.
Giọng nói của Viên Hiếu Thương vang lên: Thanh Hồng, an bài để các vị tiểu thư tiếp hai vị khách quý giúp tôi.
Trần Thanh Hồng gật đầu, cô ta đứng dậy đi ra ngoài.
Viên Hiếu Thương ngồi xuống bên cạnh Trương Dương: Trương tiên sinh yên tâm, tôi làm việc có chừng mực.
Trương Dương cười nói: Tôi cũng có chừng mực, Viên tổng, tôi nghe nói đại nhân vật lớn bình thường tới chơi không ít, rốt cuộc có có chuyện này hay không?
Viên Hiếu Thương bật cười ha ha, hắn nói khẽ: Bất kỳ sự tồn tại của hiện tượng nào cũng đều có lý do của nó, tôi không dám bình phán sinh ý của người khác tôi tôi không phải người trong quan trường, tôi cũng không biết rất nhiều chuyện trong quan trường, hôm nay cũng không có người ngoài, tôi nói chuyện cũng không thích giấu diếm, đối với ngành mại dâm, tôi thủy chung có một cách nhìn bất đồng, con người ta ai cũng cần ăn cần tình dục, thiên tính của con người sai khiến, bởi vì anh muốn ăn cơm, cho nên xuất hiện nhà hàng lớn nhỏ, kỳ thật người ta còn có những nhu cầu khác nữa.
Kì Sơn cười nói: Anh lại muốn đẩy mạnh lý luận hợp pháp hóa mại dâm của anh rồi, anh cũng phải hiểu, chế độ xã hội của chúng ta là gì, loại chuyện này tuyệt đối không được phép.
Viên Hiếu Thương mỉm cười nói: Bí thư Trương là muốn nói tới nơi sắc tình ư?
Trương đại quan nhân thực sự có chút bội phục sự thẳng thắn của thằng cha này.
Viên Hiếu Thương nói: Tôi không liên quan tới việc kinh doanh của Lam Sắc Mị Lực, bao gồm cả Thiên Nhai, đều là người khác thuê địa bàn của tôi để kinh doanh, bọn họ làm gì tôi không hỏi tới, có hành vi trái pháp luật hay không thì cũng không liên can tới tôi, rất nhiều người đồn đại hai nơi này đều là sản nghiệp của tôi, thật ra là nghe nhầm đồn bậy thôi. Nói tới đây hắn cười nói: Có điều, nếu bí thư Trương có hứng thú tới chơi thì tôi có quyền ký đơn.
Trương Dương cười nói: Viên tổng thật sự là rất lợi hại!
Viên Hiếu Thương thẳng thắn nói: Bí thư Trương, tôi lần này mời anh tới đây, chủ yếu là là muốn làm quen với anh, chuyện đã xảy ra, điểm đáng ngờ tồn tại, không phải ăn bữa cơm nói mấy câu là có thể giải thích rõ. Bất kể tôi nói thế nào, cũng không thể khiến anh lần đầu gặp mặt đã tin tôi là một người tốt, nhưng tôi tuyệt đối không phải là người xấu.
Kì Sơn cười nói: Hiếu Thương huynh, chúng ta không cần phải tự quảng cáo rùm beng như vậy.
Viên Hiếu Thương cười nói: Tôi chỉ cố gắng biểu đạt một bản thân trung thực thôi. Hắn cầm chén rượu lên nói với Trương Dương: Không nói về tôi nữa, nói nữa là thành mèo khen mèo dài đuôi.
Trương Dương mỉm cười nói: Tôi nghe hiểu ý tứ của Viên tổng rồi, anh là muốn nói cho tôi biết, anh không có bất kỳ ác ý gì với tôi!
Viên Hiếu Thương uống cạn chén rượu đó trước: Bí thư Trương thật sự là khoái nhân khoái ngữ!
Trương Dương nói: Anh cũng rất sảng khoái, nói chuyện với người sảng khoái luôn rất khoái trá, hy vọng chúng ta về sau ở chung cũng có thể khoái trá giống như hôm nay.
Viên Hiếu Thương gật đầu nói: Nhất định rồi, tuy rằng giữa bí thư Trương và nhị ca của của tôi ngay từ đầu đã xảy ra chút khúc mắc, nhưng tôi tin tất cả khúc mắc sẽ qua đi, về sau chỉ còn lại những ký ức khoái trá.
Kì Sơn nói: Giữa tôi và bí thư Trương lúc ban đầu tiếp xúc cũng bắt đầu từ khúc mắc. Nói tới đây, Kì Sơn lộ ra vẻ có chút thương cảm, hắn nhớ tới huynh đệ Kì Phong đã chết của mình, lúc trước chính là vì Kì Phong trở mặt với Trương Dương, hắn và Trương Dương mới quen nhau, thời quá cảnh thiên, hắn và Trương Dương tuy rằng không trở thành bằng hữu thành thật với nhau, nhưng bọn họ cũng tuyệt đối không phải là kẻ địch. Kì Sơn trước chuyện đã tìm hiểu ân oán giữa huynh đệ Viên gia và Trương Dương, nếu không thì y cũng cũng sẽ không mù quáng mà tới đây đảm đương vai người trung gian hòa giải.
Trương Dương mỉm cười nói: Có câu thường nói, không đánh không quen nhau, lúc ban đầu đi qua được con đường khó đi rồi, đường về sau chắc sẽ bằng phẳng hơn.
Những lời này của Trương Dương khiến Kì Sơn cảm thấy ngạc nhiên không thôi, với sự nhận thức của y đối với Trương Dương, thằng cha này trước giờ không phải là người dễ nói chuyện như vậy, Kì Sơn cũng không tin mình có mặt mũi lớn như vậy, y lập tức ý thức được, bất kể là Viên Hiếu Thương hay là Trương Dương, bọn họ nhìn thì thẳng thắn thành khẩn, nhưng sau lưng đều tràn ngập cảnh giác lẫn nhau, sở dĩ có thể đạt được hoà hợp êm thấm, là bởi vì bọn họ hiện tại cũng không muốn mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn.
Trương đại quan nhân ăn thử một miếng cơm vây cá, khen không dứt miệng: Cơm này tôi từng ăn qua loại chính tông nhất rồi.
Viên Hiếu Thương nói: Bếp trưởng của Vương miện được mời đến từ Cửu Long Việt Hải các, món ăn Quảng Đông sở trường còn có rất nhiều, bí thư Trương có muốn thử chút gì nữa không?
Trương Dương mỉm cười nói: No rồi, gọi thêm thì lãng phí, đúng rồi, Viên tổng ở Bắc Cảng nhiều năm như vậy, đối với chuyện của các phương diện chắc là quen thuộc hơn tôi.
Viên Hiếu Thương nói: Bí thư Trương cần tôi hỗ trợ gì ư?
Trương Dương nói: Thật sự có chút khó mở miệng! Hắn cầm khăn tay lau miệng, nói: Anh chắc biết chiếc. Mercedes việt dã tôi tìm được ở Hưng Long hiệu.
Viên Hiếu Thương gật đầu nói: Đương nhiên biết, tôi nghe nói chiếc xe đó lại mất rồi!
Trương Dương nói: Chính là chuyện này, quan hệ của anh ở Bắc Cảng rộng hơn tôi nhiều, đại ca anh lại là cục trưởng công an Bắc Cảng, cho nên tôi muốn...
Viên Hiếu Thương lập tức minh bạch ý tứ của Trương Dương: Anh muốn tôi giúp anh tìm về chiếc xe đó?
Trương Dương nói: Không sai, tôi vẫn luôn lấy làm lạ, rốt cuộc là người nào lá gan lớn như vậy, không ngờ liên tiếp chọc lên đầu tôi.
Viên Hiếu Thương nói: Thật ra tôi cũng rất muốn tìm thấy người này, bí thư Trương tôi luôn cảm thấy, người trộm xe của anh chính là người chế tạo mâu thuẫn giữ chúng ta.
Trương Dương mỉm cười nói: Có thể là nhị ca của anh đắc tội với người nào đó, các anh tìm ra người này chắc dễ hơn tôi nhiều.
Viên Hiếu Thương nhìn Trương Dương, hắn bật cười: Bí thư Trương, cũng có thể là cừu nhân của anh?
Trương Dương ý vị thâm trường nói: Nếu thực sự có người này tồn tại. Như vậy hắn hiện tại là kẻ địch chung của chúng ta!
Sau khi ăn xong Viên Hiếu Thương đề xuất mời Trương Dương tới Thiên Nhai thả lỏng một chút, hắn vốn cho rằng Trương Dương sẽ cự tuyệt, nhưng không ngờ Trương đại quan nhân lại vui vẻ đồng ý.
Trương đại quan nhân không phải là lần đầu tiên tới phố Thiên, từ lúc hắn mới tới Tân Hải thượng nhiệm, hắn đã cùng đám bạn Lương Thành Long tới nơi này. Trong ấn tượng của hắn, phố Thiên trừ rượu giá trên trời ra thì chính là nơi này gần như có đội ngũ tiểu thư liên hiệp quốc, Trương đại quan nhân kiến thức rộng rãi, nếu nói nơi này không phải là tụ điểm mại dâm thì đánh chết hắn cũng không tin.
Có Viên Hiếu Thương đi cùng, tất nhiên không cần phải làm thẻ hội viên 10 vạn.
Viên Hiếu Thương an bài phòng xép tổng thống, phòng tổng thống chỉ là cách nói nội bộ của họ. Chỉ từ trang hoàng bên trong có thể phán đoán, phòng này so với phòng 8888 mà lần trước Lương Thành Long dẫn bọn họ tới thì cấp bậc còn cao hơn, không nói tới nhân phẩm của người này thì hắn ra tay vẫn khá là rộng rãi.
Viên Hiếu Thương lặng lẽ quan sát Trương Dương, phát hiện thằng cha này không hề có bất kỳ biểu hiện không tự nhiên nào. Viên Hiếu Thương thầm nghĩ, chẳng lẽ vị bí thư Trương này vĩnh viễn không dính dầu mở chỉ là biểu hiện bên ngoài? Hôm nay phải thử hắn một chút.
Tổng giám đốc Trần Thanh Hồng của Thiên Nhai mang theo nụ cười mê ngoài bước vào trong phòng, cô ta mỉm cười nói: Viên tổng, ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy, anh đã rất lâu rồi không tới thăm nơi này.
Viên Hiếu Thương thản nhiên cười cười, hắn giới thiệu Trương Dương và Kì Sơn: Trần Thanh Hồng, tổng giám đốc Thiên Nhai, bạn tốt của tôi. Hắn lại nói với Trần Thanh Hồng: Hai vị này là bằng hữu của tôi.
Trần Thanh Hồng mỉm cười vươn tay về phía Kì Sơn và Trương Dương, khi ánh mắt của cô ta lướt qua mặt Trương Dương, rõ ràng là dừng lại một chút. Tuy rằng chỉ là một biểu hiện rất nhỏ, nhưng Trương đại quan nhân đã đoán Trần Thanh Hồng tám chín phần mười là nhận ra mình.
Viên Hiếu Thương nói: Tôi vào toilet đã.
Kì Sơn cũng đứng dậy đi theo, toilet ở ngay trong phòng, đóng cửa phòng, Viên Hiếu Thương nói khẽ: Hắn rốt cuộc là người như thế nào?
Kì Sơn mỉm cười nói: Giống như anh vậy, người trong tà phái. Làm việc không theo lẽ thường!
Viên Hiếu Thương nói: Hắn thích gì?
Kì Sơn mỉm cười nói: Người ta ở trên đời thích rất nhiều thứ. Nhưng thứ chân chính có thể đả động anh lại rất ít.
Viên Hiếu Thương nheo mắt lại, lẳng lặng nghiền ngẫm những lời này của Kì Sơn.
Trần Thanh Hồng đưa một cốc trà xanh tới trước mặt Trương Dương. Sau đó mỉm cười nói: Trương tiên sinh bình thường thích gì?
Trương đại quan nhân cho rằng cô ta là đang thử khẩu vị của mình, hắn cười nói: Vận động!
Trên mặt Trần Thanh Hồng phủ lên một tầng ngượng ngùng, vẻ mặt của cô ta khiến ý thức được những lời này của mình có thể đã khiến cô ta hiểu lầm. Có điều Trương Dương cũng không tin sự của Trần Thanh Hồng xuất phát từ nội tâm, Thiên Nhai là địa phương nào chứ, thân là quản lí của Thiên Nhai, Trần Thanh Hồng có trường hợp gì mà chưa trải qua? Từ trên người của cô ta căn bản không nhìn ra nửa phần hương vị phong trần, nếu không phải gặp cô ta ở đây, Trương Dương khẳng định sẽ cảm thấy cô ta là vị mỹ nhân xinh đẹp thông minh, trên thực tế, nhìn khuôn mặt thanh tú của Trần Thanh Hồng, Trương đại quan nhân bỗng nhiên nhớ tới chủ chứa thanh lâu thời Đại Tùy, thời đại thay đổi, hiện tại ngay cả chủ chứa cũng đổi sang chơi trò thanh thuần.
Trần Thanh Hồng đương nhiên không đoán được Trương Dương hiện tại rốt cuộc đang nghĩ gì, cô ta nói khẽ: Vận động gì ạ?
Trương đại quan nhân nói: Nhiều lắm, một bàn tay cũng không đếm hết được đâu.
Giọng nói của Viên Hiếu Thương vang lên: Thanh Hồng, an bài để các vị tiểu thư tiếp hai vị khách quý giúp tôi.
Trần Thanh Hồng gật đầu, cô ta đứng dậy đi ra ngoài.
Viên Hiếu Thương ngồi xuống bên cạnh Trương Dương: Trương tiên sinh yên tâm, tôi làm việc có chừng mực.
Trương Dương cười nói: Tôi cũng có chừng mực, Viên tổng, tôi nghe nói đại nhân vật lớn bình thường tới chơi không ít, rốt cuộc có có chuyện này hay không?
Viên Hiếu Thương bật cười ha ha, hắn nói khẽ: Bất kỳ sự tồn tại của hiện tượng nào cũng đều có lý do của nó, tôi không dám bình phán sinh ý của người khác tôi tôi không phải người trong quan trường, tôi cũng không biết rất nhiều chuyện trong quan trường, hôm nay cũng không có người ngoài, tôi nói chuyện cũng không thích giấu diếm, đối với ngành mại dâm, tôi thủy chung có một cách nhìn bất đồng, con người ta ai cũng cần ăn cần tình dục, thiên tính của con người sai khiến, bởi vì anh muốn ăn cơm, cho nên xuất hiện nhà hàng lớn nhỏ, kỳ thật người ta còn có những nhu cầu khác nữa.
Kì Sơn cười nói: Anh lại muốn đẩy mạnh lý luận hợp pháp hóa mại dâm của anh rồi, anh cũng phải hiểu, chế độ xã hội của chúng ta là gì, loại chuyện này tuyệt đối không được phép.
/2583
|