Kì Sơn và Trương Dương cùng nhau tới bãi đỗ xe, Kì Sơn chỉ chỉ vào ô tô của mình, nói: Tôi đưa anh!
Trương Dương cười nói: Không cần, anh sống ở vương miện mà, tẹo nữa tôi bảo lái xe tới đón tôi, đúng rồi, chúng ta đi dạo chút đi, tôi muốn hỏi anh mấy câu.
Kì Sơn gật đầu, có một số lời tốt nhất vẫn phải nói rõ ràng.
Hai người rời khỏi vương miện, đi về phía đường lớn của Tân Hải, dọc theo đường lớn đi về phía nam, Kì Sơn nói: Tôi và Viên Hiếu Thương hợp tác sinh ý thuỷ sản, quan hệ luôn rất tốt, hắn biết giao tình của chúng ta, cho nên đề xuất muốn tôi an bài cho các anh gặp mặt.
Trương Dương mỉm cười nói: Viên Hiếu Thương này rất không đơn giản!
Kì Sơn nói: Rất thông minh, rất có đầu óc làm ăn, nhưng làm việc cũng rất nguyên tắc, trong năm huynh đệ bọn họ thì Viên Hiếu Thương là người thành công nhất trong kinh thương.
Trương Dương nói: Tôi đã gặp ba người còn lại, Viên Hiếu Thương này lưu lại ấn tượng sâu nhất cho tôi, hắn so với nhị ca của hắn thì khôn khéo hơn nhiều.
Kì Sơn nói: Chuyện giữa các anh tôi cũng nghe nói, Viên Hiếu Thương cũng không muốn làm kẻ địch với anh! Nói tới đây Kì Sơn không nhịn được liền bật cười: Thật ra chuyện giữa các anh không tới lượt tôi chen vào.
Trương Dương cười nói: Anh đã xen vào rồi.
Kì Sơn nói: Tôi rất ít làm người trung gian.
Trương Dương đứng ở cạnh lan can, nhìn mặt biển bị màn đêm bao phủ ở phương xa, nghe từng đợt tiếng sóng, mỉm cười nói: Thật ra trong lòng tôi rất minh bạch, Viên Hiếu Nông không muốn chọc vào tôi, sau lưng nhất định có người đang xúi giục, muốn khơi mào mâu thuẫn giữa tôi và mấy huynh đệ Viên gia.
Kì Sơn nói: Với tầm mắt của anh thì không thể không nhìn rõ chuyện này.
Trương Dương nói: Đầu óc của Viên Hiếu Nông không linh hoạt, nhưng Viên Hiếu Thương này rất lợi hại, tạo cho tôi cảm giác rất tà, hắn đối với nghiên cứu pháp luật có phải rất kỹ không?
Kì Sơn gật đầu nói: Tôi tuyệt đối không khoa trương, hắn nếu như đi làm luật sư thì nhất định sẽ rất xuất sắc.
Trương Dương nói: Thiên Nhai có phải của hắn không?
Kì Sơn cười nói: Tôi không biết, thật ra một người có năng lực nắm trong tay mạch máu xí nghiệp, xí nghiệp này lấy tên hắn hay không cũng không quan trọng.
Trương Dương bật cười ha ha: Kì Sơn, tôi bỗng nhiên phát hiện trên đời này không chỉ có anh là người thông minh.
Kì Sơn ý vị thâm trường nói: Người thông minh đều sẽ không lựa chọn đấu với anh!
Trương Dương nói: Sai, người thông minh sẽ không lựa chọn đối kháng với pháp luật và quốc gia.
Kì Sơn nói: Quy tắc trên quan trường thì tôi không hiểu, nhưng trong buôn bán cũng có nguyên tắc, phiêu lưu càng lớn thì lợi nhuận càng lớn, cho nên rất nhiều người sẽ làm ra một số chuyện ngoài rìa pháp luật, người cao minh chân chính sẽ không để pháp luật tóm được bím tóc.
Trương Dương nói: Tôi biết loại người như vậy không phải là ít, nhưng có câu châm ngôn rất đúng, thường đứng bên bờ sông làm gì có chuyện không ướt giày? Đi ở bên mép, chỉ hơi không cẩn thận chút là sẽ rơi xuống, vạn nhất ngã xuống tan xương nát thịt thì hối hận cũng muộn rồi.
Kì Sơn nói: Quan trường thật ra hung hiểm hơn nhiều so với thương trường, cho nên tôi vẫn cho rằng lá gan của anh lớn hơn tôi.
Trương Dương cười nói: Hai ngày trước có người ở hải vực gần Bạch đảo phục kích tôi, tôi trúng một phát súng!
Kì Sơn quan tâm nói: Anh có sao không?
Trương Dương nói: Nếu có sao thì tôi hiện tại sao có thể yên lành đứng đây nói chuyện với anh? Lúc ấy thuyền lão đại chở tôi tới Bạch đảo từng là nhân viên của Viên Hiệu Nông.
Kì Sơn lẳng lặng nhìn Trương Dương: Cho nên anh hoài nghi chuyện này có liên quan tới Viên Hiệu Nông? Hoài nghi là hắn bố trí phục kích anh?
Trương Dương lắc đầu nói: Chính là bởi vì chuyện này, tôi mới chính thức minh bạch có người muốn khơi mào mâu thuẫn giữa tôi và huynh đệ Viên gia.
Kì Sơn nói: Tôi chỉ biết là anh và Viên Hiệu Nông xảy ra chút xích mích, không biết chuyện người phục kích anh, Viên Hiếu Thương không hề nhắc tới với tôi.
Trương Dương nói: Tôi dám nói người ở sau lưng chọc ngoáy có tám chín phần mười là kẻ địch của Viên Hiệu Nông, có lẽ là đối thủ trong làm ăn của hắn.
Kì Sơn nói: Theo như lời anh nói thì rất có thể.
Trương Dương nói: Tôi thậm chí cho rằng bất kể là Viên Hiếu Thương và Viên Hiệu Nông có thể đều đã nghĩ ra người này là ai, cho nên bọn họ mới có thể dễ dàng bỏ qua tất cả những chuyện mà tôi đã làm với họ, chủ động cầu hòa với tôi.
Kì Sơn cười nói: Anh hy vọng thông qua tôi để thuật lại những lời này cho Viên Hiếu Thương ư?
Trương Dương nói: Với anh mà nói, thì không sợ anh báo tin cho hắn.
Kì Sơn nói: Tôi thủy chung cho rằng giữa quan và thương không nên có quan hệ đối địch.
Trương đại quan nhân cười nói: Vậy thì nên là gì?
Kì Sơn nói: Trung Quốc có câu châm ngôn rất kinh điển, đồng hành là oan gia, mới nghe thì chẳng có gì kinh diễm, nhưng ngẫm kỹ lại thì anh sẽ cảm thấy câu này rất có đạo lý, cừu nhân của quan viên vĩnh viễn là quan viên, đối thủ của thương nhân chính là thương nhân, tuy rằng bọn họ đều theo đuổi một lợi ích, nhưng thương nhân theo đuổi lợi ích kinh tế, quan viên theo đuổi lợi ích chính trị, mà một số quan viên không chỉ là theo đuổi lợi ích chính trị mà còn có thể cả lợi ích kinh tế, chính là sự theo đuổi đối với lợi ích kinh tế nên mới sinh ra quan thương cấu kết, cấu kết với nhau làm việc xấu, tiến tới sinh ra hủ bại, nhưng dù là vậy, giữa quan và thương vẫn không phải là quan hệ đối lập. Trừ phi một quan viên thèm muốn phần lợi ích kinh tế đó trong tay thương nhân, giữa bọn họ mới có thể sinh ra mâu thuẫn không thể giải quyết.
Trương đại quan nhân cẩn thận nghiền ngẫm những lời này của Kì Sơn, thực sự cảm thấy Kì Sơn đối với quan hệ giữa quan và thương lý giải đến một trình tự cực kỳ thấu triệt, Trương Dương nói: Anh giống như đang khuyên tôi từ bỏ cừu thị đối với huynh đệ Viên gia.
Kì Sơn mỉm cười nói: Tôi chỉ là luận sự, ân oán giữa anh và bọn họ không liên can tới tôi, tôi là thương, anh là quan, lợi ích mà chúng ta theo đuổi bất đồng, chúng tôi và anh vĩnh viễn sẽ không có mâu thuẫn!
Sau khi Trương Dương và Kì Sơn chia tay, hắn đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Chu Sơn Hổ bảo gã tới đón mình, nhưng hắn còn chưa bấm xong số thì nghe thấy phía sau vang lên tiếng gầm rú, Trương đại quan nhân quay đầu lại, liền thấy Tang Bối Bối lái một chiếc mô tô đi tới trước mặt mình.
Trương Dương không khỏi có chút tò mò có chút tò mò nhìn Tang Bối Bối, Tang Bối Bối cởi mũ, lắc đầu, con mắt sáng ngời cười khanh khách nhìn hắn: Sao? Mới vài ngày không gặp đã quên tôi rồi à?
Trương đại quan nhân vẻ mặt cười xấu xa nói: Không phải đã boa cho cô rồi ư? Cô còn đi theo tôi làm gì?
Tang Bối Bối nói: Ít nói nhảm thôi, lên xe!
Trương Dương lên xe máy của cô ta, tất nhiên là ôm eo cô ta, Tang Bối Bối đưa cho hắn một cái mũ bảo hiểm, Trương đại quan nhân đội lên, Tang Bối Bối đạp ga, xe máy đột nhiên vọt đi, Trương đại quan nhân lắp bắp kinh hãi, thân thể theo quán tính ngửa ra sau, sao đó vội vàng ôm lấy Tang Bối Bối, tay không cẩn thận đụng tới bộ ngực co dãn kinh người của Tang Bối Bối.
Tang Bối Bối mặt nóng lên, trong mắt cô ta, thằng cha này chính là cố ý chiếm tiện nghi của mình.
Xe máy đi trong nhõ ngách, không bao lâu thì tới một con phố ở bên cạnh chợ hải sản đêm ngoại ô phía bắc, Tang Bối Bối đỗ xe lại, cởi mũ rồi quay sang Trương Dương, trợn trừng mắt nói: Anh ôm đủ chưa?
Trương đại quan nhân lúc này mới có phản ứng, ngượng ngùng buông ra: Cái đó... ngại quá... tôi tưởng vẫn chưa tới... Hắn cũng cởi mũ ra đưa cho Tang Bối Bối.
Tang Bối Bối treo mũ lên xe, chỉ chỉ vào tấm biển Hải Yến cách đó không xa: Tôi mời anh ăn hải sản!
Trương đại quan nhân cười nói: Sao hay vậy, thôi để tôi mời.
Tang Bối Bối nói: Hôm nay tôi gặp một tên coi tiền như rác, cho tôi một ngàn đồng tiền boa!
Trương đại quan nhân lập tức không còn gì đẻ nói, tên coi tiền như rác đó rõ ràng là mình mà. Có điều da mặt của thằng cha này cũng không phải là dày bình thường: Có gì đâu, cô phục vụ tốt thì cũng phải có hồi báo chứ.
Tang Bối Bối không khỏi nhớ tới bộ dạng đáng khinh của thằng cha này khi giở trò với mình ở Thiên Nhai, không khỏi lại trừng mắt lườm hắn một cái: Anh vừa rồi cũng hạ lưu lắm, về sau đừng có nói với ai anh là cán bộ đảng viên.
Hai người tìm một cái bàn hẻo lánh rồi ngồi xuống. Tang Bối Bối gọi vài món thức ăn.
Trương đại quan nhân nhìn Tang Bối Bối từ trên xuống dưới
Nhìn cái gì? Anh chưa từng gặp tôi bao giờ à?
Trương Dương nói: Quái nhỉ, cô nói xem, tôi sao mỗi lần gặp cô đều thấy cô như là một người khác, vừa rồi ở Thiên Nhai, cô thanh thuần như cô em hàng xóm, sao giờ lại giống như thái muội xã hội đen vậy?
Tang Bối Bối nói: Tôi á, là giống tắc kè hoa.
Trương Dương nói: Quả thực có chút sắc!
Tang Bối Bối hắt: Cũng không sắc như anh! Tôi còn chưa tính sổ với anh, vừa rồi anh làm cái trò gì thế? Anh sờ tôi làm gì?
Trương đại quan nhân cười nói: Không phải là diễn trò ư? Đến loại địa phương đó tôi nếu không nước chảy bèo trôi thì người khác khẳng định sẽ thấy cô có vấn đề. Tôi sờ cô là để bảo hộ cô.
Tang Bối Bối nói: Không ngờ anh đùa giỡn với tôi kiểu lưu manh như vậy, nhưng tôi vẫn phải nói cám ơn!
Không cần!
Bí thư Trương, da mặt của anh đúng là vô địch!
Trương Dương cười nói: Không cần, anh sống ở vương miện mà, tẹo nữa tôi bảo lái xe tới đón tôi, đúng rồi, chúng ta đi dạo chút đi, tôi muốn hỏi anh mấy câu.
Kì Sơn gật đầu, có một số lời tốt nhất vẫn phải nói rõ ràng.
Hai người rời khỏi vương miện, đi về phía đường lớn của Tân Hải, dọc theo đường lớn đi về phía nam, Kì Sơn nói: Tôi và Viên Hiếu Thương hợp tác sinh ý thuỷ sản, quan hệ luôn rất tốt, hắn biết giao tình của chúng ta, cho nên đề xuất muốn tôi an bài cho các anh gặp mặt.
Trương Dương mỉm cười nói: Viên Hiếu Thương này rất không đơn giản!
Kì Sơn nói: Rất thông minh, rất có đầu óc làm ăn, nhưng làm việc cũng rất nguyên tắc, trong năm huynh đệ bọn họ thì Viên Hiếu Thương là người thành công nhất trong kinh thương.
Trương Dương nói: Tôi đã gặp ba người còn lại, Viên Hiếu Thương này lưu lại ấn tượng sâu nhất cho tôi, hắn so với nhị ca của hắn thì khôn khéo hơn nhiều.
Kì Sơn nói: Chuyện giữa các anh tôi cũng nghe nói, Viên Hiếu Thương cũng không muốn làm kẻ địch với anh! Nói tới đây Kì Sơn không nhịn được liền bật cười: Thật ra chuyện giữa các anh không tới lượt tôi chen vào.
Trương Dương cười nói: Anh đã xen vào rồi.
Kì Sơn nói: Tôi rất ít làm người trung gian.
Trương Dương đứng ở cạnh lan can, nhìn mặt biển bị màn đêm bao phủ ở phương xa, nghe từng đợt tiếng sóng, mỉm cười nói: Thật ra trong lòng tôi rất minh bạch, Viên Hiếu Nông không muốn chọc vào tôi, sau lưng nhất định có người đang xúi giục, muốn khơi mào mâu thuẫn giữa tôi và mấy huynh đệ Viên gia.
Kì Sơn nói: Với tầm mắt của anh thì không thể không nhìn rõ chuyện này.
Trương Dương nói: Đầu óc của Viên Hiếu Nông không linh hoạt, nhưng Viên Hiếu Thương này rất lợi hại, tạo cho tôi cảm giác rất tà, hắn đối với nghiên cứu pháp luật có phải rất kỹ không?
Kì Sơn gật đầu nói: Tôi tuyệt đối không khoa trương, hắn nếu như đi làm luật sư thì nhất định sẽ rất xuất sắc.
Trương Dương nói: Thiên Nhai có phải của hắn không?
Kì Sơn cười nói: Tôi không biết, thật ra một người có năng lực nắm trong tay mạch máu xí nghiệp, xí nghiệp này lấy tên hắn hay không cũng không quan trọng.
Trương Dương bật cười ha ha: Kì Sơn, tôi bỗng nhiên phát hiện trên đời này không chỉ có anh là người thông minh.
Kì Sơn ý vị thâm trường nói: Người thông minh đều sẽ không lựa chọn đấu với anh!
Trương Dương nói: Sai, người thông minh sẽ không lựa chọn đối kháng với pháp luật và quốc gia.
Kì Sơn nói: Quy tắc trên quan trường thì tôi không hiểu, nhưng trong buôn bán cũng có nguyên tắc, phiêu lưu càng lớn thì lợi nhuận càng lớn, cho nên rất nhiều người sẽ làm ra một số chuyện ngoài rìa pháp luật, người cao minh chân chính sẽ không để pháp luật tóm được bím tóc.
Trương Dương nói: Tôi biết loại người như vậy không phải là ít, nhưng có câu châm ngôn rất đúng, thường đứng bên bờ sông làm gì có chuyện không ướt giày? Đi ở bên mép, chỉ hơi không cẩn thận chút là sẽ rơi xuống, vạn nhất ngã xuống tan xương nát thịt thì hối hận cũng muộn rồi.
Kì Sơn nói: Quan trường thật ra hung hiểm hơn nhiều so với thương trường, cho nên tôi vẫn cho rằng lá gan của anh lớn hơn tôi.
Trương Dương cười nói: Hai ngày trước có người ở hải vực gần Bạch đảo phục kích tôi, tôi trúng một phát súng!
Kì Sơn quan tâm nói: Anh có sao không?
Trương Dương nói: Nếu có sao thì tôi hiện tại sao có thể yên lành đứng đây nói chuyện với anh? Lúc ấy thuyền lão đại chở tôi tới Bạch đảo từng là nhân viên của Viên Hiệu Nông.
Kì Sơn lẳng lặng nhìn Trương Dương: Cho nên anh hoài nghi chuyện này có liên quan tới Viên Hiệu Nông? Hoài nghi là hắn bố trí phục kích anh?
Trương Dương lắc đầu nói: Chính là bởi vì chuyện này, tôi mới chính thức minh bạch có người muốn khơi mào mâu thuẫn giữa tôi và huynh đệ Viên gia.
Kì Sơn nói: Tôi chỉ biết là anh và Viên Hiệu Nông xảy ra chút xích mích, không biết chuyện người phục kích anh, Viên Hiếu Thương không hề nhắc tới với tôi.
Trương Dương nói: Tôi dám nói người ở sau lưng chọc ngoáy có tám chín phần mười là kẻ địch của Viên Hiệu Nông, có lẽ là đối thủ trong làm ăn của hắn.
Kì Sơn nói: Theo như lời anh nói thì rất có thể.
Trương Dương nói: Tôi thậm chí cho rằng bất kể là Viên Hiếu Thương và Viên Hiệu Nông có thể đều đã nghĩ ra người này là ai, cho nên bọn họ mới có thể dễ dàng bỏ qua tất cả những chuyện mà tôi đã làm với họ, chủ động cầu hòa với tôi.
Kì Sơn cười nói: Anh hy vọng thông qua tôi để thuật lại những lời này cho Viên Hiếu Thương ư?
Trương Dương nói: Với anh mà nói, thì không sợ anh báo tin cho hắn.
Kì Sơn nói: Tôi thủy chung cho rằng giữa quan và thương không nên có quan hệ đối địch.
Trương đại quan nhân cười nói: Vậy thì nên là gì?
Kì Sơn nói: Trung Quốc có câu châm ngôn rất kinh điển, đồng hành là oan gia, mới nghe thì chẳng có gì kinh diễm, nhưng ngẫm kỹ lại thì anh sẽ cảm thấy câu này rất có đạo lý, cừu nhân của quan viên vĩnh viễn là quan viên, đối thủ của thương nhân chính là thương nhân, tuy rằng bọn họ đều theo đuổi một lợi ích, nhưng thương nhân theo đuổi lợi ích kinh tế, quan viên theo đuổi lợi ích chính trị, mà một số quan viên không chỉ là theo đuổi lợi ích chính trị mà còn có thể cả lợi ích kinh tế, chính là sự theo đuổi đối với lợi ích kinh tế nên mới sinh ra quan thương cấu kết, cấu kết với nhau làm việc xấu, tiến tới sinh ra hủ bại, nhưng dù là vậy, giữa quan và thương vẫn không phải là quan hệ đối lập. Trừ phi một quan viên thèm muốn phần lợi ích kinh tế đó trong tay thương nhân, giữa bọn họ mới có thể sinh ra mâu thuẫn không thể giải quyết.
Trương đại quan nhân cẩn thận nghiền ngẫm những lời này của Kì Sơn, thực sự cảm thấy Kì Sơn đối với quan hệ giữa quan và thương lý giải đến một trình tự cực kỳ thấu triệt, Trương Dương nói: Anh giống như đang khuyên tôi từ bỏ cừu thị đối với huynh đệ Viên gia.
Kì Sơn mỉm cười nói: Tôi chỉ là luận sự, ân oán giữa anh và bọn họ không liên can tới tôi, tôi là thương, anh là quan, lợi ích mà chúng ta theo đuổi bất đồng, chúng tôi và anh vĩnh viễn sẽ không có mâu thuẫn!
Sau khi Trương Dương và Kì Sơn chia tay, hắn đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Chu Sơn Hổ bảo gã tới đón mình, nhưng hắn còn chưa bấm xong số thì nghe thấy phía sau vang lên tiếng gầm rú, Trương đại quan nhân quay đầu lại, liền thấy Tang Bối Bối lái một chiếc mô tô đi tới trước mặt mình.
Trương Dương không khỏi có chút tò mò có chút tò mò nhìn Tang Bối Bối, Tang Bối Bối cởi mũ, lắc đầu, con mắt sáng ngời cười khanh khách nhìn hắn: Sao? Mới vài ngày không gặp đã quên tôi rồi à?
Trương đại quan nhân vẻ mặt cười xấu xa nói: Không phải đã boa cho cô rồi ư? Cô còn đi theo tôi làm gì?
Tang Bối Bối nói: Ít nói nhảm thôi, lên xe!
Trương Dương lên xe máy của cô ta, tất nhiên là ôm eo cô ta, Tang Bối Bối đưa cho hắn một cái mũ bảo hiểm, Trương đại quan nhân đội lên, Tang Bối Bối đạp ga, xe máy đột nhiên vọt đi, Trương đại quan nhân lắp bắp kinh hãi, thân thể theo quán tính ngửa ra sau, sao đó vội vàng ôm lấy Tang Bối Bối, tay không cẩn thận đụng tới bộ ngực co dãn kinh người của Tang Bối Bối.
Tang Bối Bối mặt nóng lên, trong mắt cô ta, thằng cha này chính là cố ý chiếm tiện nghi của mình.
Xe máy đi trong nhõ ngách, không bao lâu thì tới một con phố ở bên cạnh chợ hải sản đêm ngoại ô phía bắc, Tang Bối Bối đỗ xe lại, cởi mũ rồi quay sang Trương Dương, trợn trừng mắt nói: Anh ôm đủ chưa?
Trương đại quan nhân lúc này mới có phản ứng, ngượng ngùng buông ra: Cái đó... ngại quá... tôi tưởng vẫn chưa tới... Hắn cũng cởi mũ ra đưa cho Tang Bối Bối.
Tang Bối Bối treo mũ lên xe, chỉ chỉ vào tấm biển Hải Yến cách đó không xa: Tôi mời anh ăn hải sản!
Trương đại quan nhân cười nói: Sao hay vậy, thôi để tôi mời.
Tang Bối Bối nói: Hôm nay tôi gặp một tên coi tiền như rác, cho tôi một ngàn đồng tiền boa!
Trương đại quan nhân lập tức không còn gì đẻ nói, tên coi tiền như rác đó rõ ràng là mình mà. Có điều da mặt của thằng cha này cũng không phải là dày bình thường: Có gì đâu, cô phục vụ tốt thì cũng phải có hồi báo chứ.
Tang Bối Bối không khỏi nhớ tới bộ dạng đáng khinh của thằng cha này khi giở trò với mình ở Thiên Nhai, không khỏi lại trừng mắt lườm hắn một cái: Anh vừa rồi cũng hạ lưu lắm, về sau đừng có nói với ai anh là cán bộ đảng viên.
Hai người tìm một cái bàn hẻo lánh rồi ngồi xuống. Tang Bối Bối gọi vài món thức ăn.
Trương đại quan nhân nhìn Tang Bối Bối từ trên xuống dưới
Nhìn cái gì? Anh chưa từng gặp tôi bao giờ à?
Trương Dương nói: Quái nhỉ, cô nói xem, tôi sao mỗi lần gặp cô đều thấy cô như là một người khác, vừa rồi ở Thiên Nhai, cô thanh thuần như cô em hàng xóm, sao giờ lại giống như thái muội xã hội đen vậy?
Tang Bối Bối nói: Tôi á, là giống tắc kè hoa.
Trương Dương nói: Quả thực có chút sắc!
Tang Bối Bối hắt: Cũng không sắc như anh! Tôi còn chưa tính sổ với anh, vừa rồi anh làm cái trò gì thế? Anh sờ tôi làm gì?
Trương đại quan nhân cười nói: Không phải là diễn trò ư? Đến loại địa phương đó tôi nếu không nước chảy bèo trôi thì người khác khẳng định sẽ thấy cô có vấn đề. Tôi sờ cô là để bảo hộ cô.
Tang Bối Bối nói: Không ngờ anh đùa giỡn với tôi kiểu lưu manh như vậy, nhưng tôi vẫn phải nói cám ơn!
Không cần!
Bí thư Trương, da mặt của anh đúng là vô địch!
/2583
|