Trương Dương cầm chén rượu lên nói: Tôi tự phạt hai chén. Thằng cha này rất sảng khoái uống hai chén, sau đó kính rượu từng người, đầu tiên là kính Triệu Vĩnh Phúc.
Triệu Vĩnh Phúc hôm nay biểu hiện có chút rộng lượng, uống hai rượu rồi nói: Trương Dương à, tôi nghe nói Tân Hải các cậu đã được phê duyệt thành thành phố cấp huyện, chúc mừng cậu !
Trương đại quan nhân khiêm tốn nói: Thành phố cấp huyện trên thực chất cũng không có gì khác với huyện, đơn giản là thay đổi xưng hô, sở dĩ có thể thành công từ huyện đổi thành thành phố, ít nhiều cũng nhờ thị trưởng Cung, bí thư Trần ủng hộ rồi, bình thường bọn họ giúp tôi không ít, bọn họ đối với tôi cũng rất tốt, từng chút từng chút tôi đều ghi tạc trong lòng.
Hai người Cung Hoàn Sơn và Trần Cương đều nghe ra oán khí của thằng cha này, những lời này căn bản chính là đề xuất cảnh cáo với hai người bọn họ, Cung Hoàn Sơn tức lắm nhưng những lời này của người ta trình độ rất cao, không thể bắt lỗi, lão tử không tin, một bí thư thành phố cấp huyện như anh còn có thể làm gì được thị trưởng cấp thành phố như tôi?
Trần Cương nói: Tiểu Trương à, là lãnh đạo của cậu, việc này chúng tôi đều nên làm, bồi dưỡng và giúp đỡ cán bộ trẻ tuổi trưởng thành vốn là trách nhiệm của chúng tôi.
Trương Dương nói: Cám ơn bí thư Trần đã cân nhắc.
Triệu Vĩnh Phúc già đời cỡ nào chứ, tuy rằng biểu hiện giữa Trương Dương và hai vị lãnh đạo rất hoà hợp êm thấm, nhưng Triệu Vĩnh Phúc vẫn nhận thấy được nhân tố không hài hòa trong đó, y bỏ chén rượu xuống, nói: Hoàn cảnh đầu tư của Bắc Cảng không tồi, hiện tại khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, có thể đoán được, sự phát triển của Bắc Cảng về sau sẽ được xem trọng hội trưởng.
Cung Hoàn Sơn thừa cơ nói: Triệu tổng, tập đoàn Thái Hồng đã khảo sát xong chuyện đặt nhà máy ở Bắc Cảng chưa? Thái Hồng quyết định thiết lập nhà máy chi nhánh trong nước, Cung Hoàn Sơn thủy chung theo vào, sau khi cảng mới được xây xong, có thể tranh thủ được Thái Hồng đặt nhà máy ở Bắc Cảng hay không đã trở thành đại sự hạng nhất trong lòng Cung Hoàn Sơn, trước đây Thái Hồng đàm phán mở nhà máy ở Bắc Cảng đều là tiêu điểm được Bắc Cảng trên dưới chú ý, nhưng sau khi Trương Dương tới Tân Hải đảm nhiệm chứcbí thư huyện ủy rồi lại từ huyện biến thành thành phố, rồi lại thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, một đống chính tích sáng chói đã khiến chuyện Thái Hồng mở nhà máy trở thành mờ nhạt.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Trong khoảng thời gian này chúng tôi cũng khảo sát không ít địa phương, thông qua đánh giá tổng hợp, cuối cùng chúng tôi vẫn quyết định lựa chọn xây dựng nhà máy chi nhánh ở Bắc Cảng.
Cung Hoàn Sơn nghe nói chuyện này cuối cùng cũng được xác định thì vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Thiết lập nhà máy chi nhánh ở Bắc Cảng là một bước quan trọng trong chiến lược bắc di của Thái Hồng, sau khi xây xong nhà máy, trên quy mô khẳng định sẽ vượt qua nhà máy của chúng tôi ở Vân An, về sau trọng tâm sản xuất của chúng tôi cũng sẽ chuyển dời đến nơi này. Giọng nói của Cung Hoàn Sơn rõ ràng rất kích động: Thật tốt quá, đợi cho nhà máy của Thái Hồng xây xong thì nhất định sẽ trở thành trụ cột kinh tế của Bắc Cảng.
Triệu Vĩnh Phúc mỉm cười nói: Hy vọng chính phủ và thị ủy Bắc Cảnh có thể cho Thái Hồng chúng tôi chính sách và đãi ngộ ưu đãi.
Cung Hoàn Sơn lập tức tỏ thái độ: Không thành vấn đề!
Khi bọn họ nói chuyện thì Trương Dương uống hai chén với Cao Dũng, Cơ Nhược Nhạn.
Hắn không có hứng thú gì đối với Thái Hồng thiết lập nhà máy ở Bắc Cảng, bởi vì hắn và Triệu Vĩnh Phúc có khúc mắc, hắn không muốn phát sinh quá nhiều liên hệ với Triệu Vĩnh Phúc.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Chú Triệu, cháu nhớ rõ năm ngoái lúc Thái Hồng bắt đầu phái người tới khảo sát, hiện tại chuyện này cuối cùng cũng được định ra rồi, không biết chú định đặt nhà máy ở đâu.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Góc Thương gia, tôi cũng đi khảo sát thực địa rồi, nơi đó rất thích hợp để xây dựng nhà máy.
Trương đại quan nhân nghe thấy góc Thương gia thì trong lòng khẽ động, góc Thương Gia chia làm hai bộ phận nam bắc, phía nam thuộc Bắc Cảng, phía bắc thuộc phạm vi hành chính của Tân Hải, vốn hắn chỉ mang thái độ bàng quan, nhưng không ngờ Triệu Vĩnh Phúc lại vạch cả đất của hắn vào, thực sự là không muốn chú ý cũng phải chú ý.
Cung Hoàn Sơn nói: Chỉ cần là trong khu vực hành chính của Bắc Cảng, tôi có thể quyết định, nhà máy thì Triệu tổng cứ tùy tiện chọn lựa.
Triệu Vĩnh Phúc mỉm cười nói: Vậy tôi trước hết cám ơn thị trưởng Cung.
Trương Dương bỗng nhiên nói: Triệu tổng có thể cho tôi xemquy hoạch xây nhà máy trong tương lai không?
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Trương Dương, không ai ngờ được rằng thằng cha này đột nhiên đề xuất yêu cầu như vậy.
Triệu Vĩnh Phúc nhìn Trương Dương, mỉm cười nói: Được! Y đánh mắt ra hiệu cho Cơ Nhược Nhạn, Cơ Nhược Nhạn đứng dậy đi lấy giấy tờ, từ bên trong rút ra một bản quy hoạch đưa cho Trương Dương.
Trương Dương cũng không xem ngay lập tức, chỉ cười cười, hắn kính rượu một vòng rồi đứng dậy cáo từ.
Cung Hoàn Sơn cũng không giữ hắn lại, trong những người ở đây chỉ có Tiêu Mân Hồng đứng dậy tiễn Trương Dương, Tiêu Mân Hồng cũng nhìn ra Trương Dương không được đón chào ở đây, cho nên cũng không giữ lại, cô ta nói: Hôm nào tôi mời anh, chúc mừng Tân Hải thành công bỏ huyện lập thành phố.
Trương Dương cười nói: Được!
Trương Dương trở lại biệt thự nhà gỗ, An Ngữ Thần bởi vì lặn lội đường xa nên đã mệt mỏi, đi ngủ sớm, Kiều Mộng Viện ngồi trong phòng khách xem ti-vi, nhìn thấy Trương Dương về, có chút ngạc nhiên nói: Anh về sớm thế.
Trương Dương gật đầu: Rượu gặp tri kỷ ngàn chén cũng ít, gặp kẻ không vừa ý thì nói thêm nửa câu cũng ngại, quả thực là không có gì để nói với đám người đó cả.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Kiều Mộng Viện, lấy ra bản quy hoạch đó rồi nhìn nhìn, thằng ôn này không giỏi nghề này lắm, sau khi xem một lượt thì đưa cho Kiều Mộng Viện: Cô xem giúp tôi, xem có bệnh gì không?
Kiều Mộng Viện nhìn nhìn, ngạc nhiên nói: Thái Hồng không ngờ quyết định ây nhà máy ở Bắc Cảng?
Trương Dương nói: Đầu tư rất lớn, nghe nói mục đích cuối cùng của bọn họ là muốn di dời sản xuất tới đây.
Kiều Mộng Viện nói: Anh cũng không phải là không biết Thái Hồng, biết nguyên nhân là chân chính khiến bọn họ di dời là gì không?
Cái này thì tôi cũng không biết.
Kiều Mộng Viện nói: Thái Hồng di dời là vì chịu áp lực của phía Vân An, tôi từng tới tập đoàn sắt thép Tần Hồng rồi, cây cối chung quanh nhà máy đốt bị chết với diện tích lớn, trong nhà máy, có thể nhìn thấy than luyện đang được đốt, còn đầy lưu hoàng trong trong không khí.
Trương Dương nói: Nhưng bên trên viết có thể làm hệ thống khử độc.
Kiều Mộng Viện nói: Khử động cũng chỉ là chỉ tiêu cứng nhắc, không phải là sẽ không tồn tại ô nhiễm, xí nghiệp luyện thép quy mô mấy trăm vạn tấn một năm có thể đưa ô nhiễm về không ư?
Trương đại quan nhân bừng tỉnh đại ngộ nói: Con mẹ nó, chẳng trách Triệu Vĩnh Phúc muốn di dời nhà máy thép đến chỗ chúng ta, thì ra là bị Vân An người ta đá đít, đám lãnh đạo thành phố Bắc Cảng còn cứ như là nhặt được vật báu ý, con mẹ nó đúng là buồn cười.
Thằng cha này liên tiếp nói tục khiến Kiều Mộng Viện không khỏi nhíu mày, cô ta nói khẽ: Cái này cũng không phải là nói nhà máy thép hoàn toàn không đúng, vẫn có rất nhiều thành thị muốn lôi kéo loại xí nghiệp lớn này, thật ra phía Vân An cũng không muốn để Thái Hồng đi, nhưng quan hệ giữa Thái Hồng và chính phủ địa phương rất găng, Thái Hồng di dời, cùng là vì nguyên nhân này, còn có một nguyên nhân lquan trọng là giá nhân công ở đó quá cao, hơn nữa thành phố Nam Võ không gần cảng, không có ưu thế cảng, theo sự phát triển của thời đại, loại tệ đoan này càng rõ ràng hơn, xí nghiệp hiện đại chú trọng sản phẩm sản xuất trong quá trình ngắn, Bắc Cảng là một tiết điểm của nam bắc. Xí nghiệp Sắt thép xây ở thành thị có cảm có thể tham gia cạnh tranh với quốc tế. Thái Hồng đặt ở Bắc Cảng, đối với sự phát triển kinh tế của Bắc Cảng chỉ có lợi, nhưng có điều kiện tiên quyết, tuyên chỉ nhất định phải thỏa đáng, ô nhiễm là không thể tránh được, nhưng nhà máy quốc hữu lớn đối với khống chế khí thải khẳng định phải hơn nhà máy sắt thép dân doanh.
Trương Dương nói: Vấn đề là bọn họ lựa chọn nơi xây nhà máy có một bộ phận trong phạm vi Tân Hải, hạng mục của Bắc Cảng vì sao muốn chiếm cả địa bàn của tôi.
Kiều Mộng Viện cười nói: Anh thấy anh có cái nhìn đại cục hay không. Các lãnh đạo cân nhắc đến thu nhập tài chính, cân nhắc tới đại hộ lợi thuế, loại xí nghiệp nhà nước cỡ lớn như Thái Hồng này ở trong mắt chính phủ chính chính là bánh ngon.
Trương Dương nói: Ai thích ăn thì đi mà ăn, nhưng tôi không thích. Chỉ vào chỉ vào một hàng chữ trên văn kiện: Trang bị mới, công nghệ mới, lưu trình ngắn, hiệu suất cao, tiết kiệm, vệ sinh, có thể tuần hoàn, lừa quỷ à!
Kiều Mộng Viện nói: Anh đây là có chút cực đoan, theo tôi thấy, tổng thể mà nói thì vẫn là lợi lớn hơn hại, nhưng mấu chốt ở chỗ lựa chọn ví trí của nhà máy, nhất định phải tránh ô nhiễm trong trình độ lớn nhất. Để ổn thỏa, có thể cho ngành bảo vệ môi trường tham dự xây dựng nhà xưởng của bọn họ trong toàn bộ hành trình.
Trương đại quan nhân nói: Tôi mặc kệ, chỉ cần bọn họ không chiếm địa bàn của Tân Hải thì muốn xây thế nào thì xây, còn muốn lấy đất từ chỗ tôi, không có cửa đâu.
Kiều Mộng Viện nhắc nhở Trương Dương: Việc này khó xử lý đấy, Triệu Vĩnh Phúc không phải nhân vật bình thường, cấp bậc là cấp phó tỉnh, bối cảnh rất sâu, có quan hệ thượng tầng tuyệt đối không kém anh.
Thái Hồng thiết lập nhà máy lớn như vậy, khẳng định là phải nhận được sự phê chuẩn của quốc vụ viện, anh ngăn cản chỉ sợ rất khó.
Triệu Vĩnh Phúc hôm nay biểu hiện có chút rộng lượng, uống hai rượu rồi nói: Trương Dương à, tôi nghe nói Tân Hải các cậu đã được phê duyệt thành thành phố cấp huyện, chúc mừng cậu !
Trương đại quan nhân khiêm tốn nói: Thành phố cấp huyện trên thực chất cũng không có gì khác với huyện, đơn giản là thay đổi xưng hô, sở dĩ có thể thành công từ huyện đổi thành thành phố, ít nhiều cũng nhờ thị trưởng Cung, bí thư Trần ủng hộ rồi, bình thường bọn họ giúp tôi không ít, bọn họ đối với tôi cũng rất tốt, từng chút từng chút tôi đều ghi tạc trong lòng.
Hai người Cung Hoàn Sơn và Trần Cương đều nghe ra oán khí của thằng cha này, những lời này căn bản chính là đề xuất cảnh cáo với hai người bọn họ, Cung Hoàn Sơn tức lắm nhưng những lời này của người ta trình độ rất cao, không thể bắt lỗi, lão tử không tin, một bí thư thành phố cấp huyện như anh còn có thể làm gì được thị trưởng cấp thành phố như tôi?
Trần Cương nói: Tiểu Trương à, là lãnh đạo của cậu, việc này chúng tôi đều nên làm, bồi dưỡng và giúp đỡ cán bộ trẻ tuổi trưởng thành vốn là trách nhiệm của chúng tôi.
Trương Dương nói: Cám ơn bí thư Trần đã cân nhắc.
Triệu Vĩnh Phúc già đời cỡ nào chứ, tuy rằng biểu hiện giữa Trương Dương và hai vị lãnh đạo rất hoà hợp êm thấm, nhưng Triệu Vĩnh Phúc vẫn nhận thấy được nhân tố không hài hòa trong đó, y bỏ chén rượu xuống, nói: Hoàn cảnh đầu tư của Bắc Cảng không tồi, hiện tại khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, có thể đoán được, sự phát triển của Bắc Cảng về sau sẽ được xem trọng hội trưởng.
Cung Hoàn Sơn thừa cơ nói: Triệu tổng, tập đoàn Thái Hồng đã khảo sát xong chuyện đặt nhà máy ở Bắc Cảng chưa? Thái Hồng quyết định thiết lập nhà máy chi nhánh trong nước, Cung Hoàn Sơn thủy chung theo vào, sau khi cảng mới được xây xong, có thể tranh thủ được Thái Hồng đặt nhà máy ở Bắc Cảng hay không đã trở thành đại sự hạng nhất trong lòng Cung Hoàn Sơn, trước đây Thái Hồng đàm phán mở nhà máy ở Bắc Cảng đều là tiêu điểm được Bắc Cảng trên dưới chú ý, nhưng sau khi Trương Dương tới Tân Hải đảm nhiệm chứcbí thư huyện ủy rồi lại từ huyện biến thành thành phố, rồi lại thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, một đống chính tích sáng chói đã khiến chuyện Thái Hồng mở nhà máy trở thành mờ nhạt.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Trong khoảng thời gian này chúng tôi cũng khảo sát không ít địa phương, thông qua đánh giá tổng hợp, cuối cùng chúng tôi vẫn quyết định lựa chọn xây dựng nhà máy chi nhánh ở Bắc Cảng.
Cung Hoàn Sơn nghe nói chuyện này cuối cùng cũng được xác định thì vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Thiết lập nhà máy chi nhánh ở Bắc Cảng là một bước quan trọng trong chiến lược bắc di của Thái Hồng, sau khi xây xong nhà máy, trên quy mô khẳng định sẽ vượt qua nhà máy của chúng tôi ở Vân An, về sau trọng tâm sản xuất của chúng tôi cũng sẽ chuyển dời đến nơi này. Giọng nói của Cung Hoàn Sơn rõ ràng rất kích động: Thật tốt quá, đợi cho nhà máy của Thái Hồng xây xong thì nhất định sẽ trở thành trụ cột kinh tế của Bắc Cảng.
Triệu Vĩnh Phúc mỉm cười nói: Hy vọng chính phủ và thị ủy Bắc Cảnh có thể cho Thái Hồng chúng tôi chính sách và đãi ngộ ưu đãi.
Cung Hoàn Sơn lập tức tỏ thái độ: Không thành vấn đề!
Khi bọn họ nói chuyện thì Trương Dương uống hai chén với Cao Dũng, Cơ Nhược Nhạn.
Hắn không có hứng thú gì đối với Thái Hồng thiết lập nhà máy ở Bắc Cảng, bởi vì hắn và Triệu Vĩnh Phúc có khúc mắc, hắn không muốn phát sinh quá nhiều liên hệ với Triệu Vĩnh Phúc.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Chú Triệu, cháu nhớ rõ năm ngoái lúc Thái Hồng bắt đầu phái người tới khảo sát, hiện tại chuyện này cuối cùng cũng được định ra rồi, không biết chú định đặt nhà máy ở đâu.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Góc Thương gia, tôi cũng đi khảo sát thực địa rồi, nơi đó rất thích hợp để xây dựng nhà máy.
Trương đại quan nhân nghe thấy góc Thương gia thì trong lòng khẽ động, góc Thương Gia chia làm hai bộ phận nam bắc, phía nam thuộc Bắc Cảng, phía bắc thuộc phạm vi hành chính của Tân Hải, vốn hắn chỉ mang thái độ bàng quan, nhưng không ngờ Triệu Vĩnh Phúc lại vạch cả đất của hắn vào, thực sự là không muốn chú ý cũng phải chú ý.
Cung Hoàn Sơn nói: Chỉ cần là trong khu vực hành chính của Bắc Cảng, tôi có thể quyết định, nhà máy thì Triệu tổng cứ tùy tiện chọn lựa.
Triệu Vĩnh Phúc mỉm cười nói: Vậy tôi trước hết cám ơn thị trưởng Cung.
Trương Dương bỗng nhiên nói: Triệu tổng có thể cho tôi xemquy hoạch xây nhà máy trong tương lai không?
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Trương Dương, không ai ngờ được rằng thằng cha này đột nhiên đề xuất yêu cầu như vậy.
Triệu Vĩnh Phúc nhìn Trương Dương, mỉm cười nói: Được! Y đánh mắt ra hiệu cho Cơ Nhược Nhạn, Cơ Nhược Nhạn đứng dậy đi lấy giấy tờ, từ bên trong rút ra một bản quy hoạch đưa cho Trương Dương.
Trương Dương cũng không xem ngay lập tức, chỉ cười cười, hắn kính rượu một vòng rồi đứng dậy cáo từ.
Cung Hoàn Sơn cũng không giữ hắn lại, trong những người ở đây chỉ có Tiêu Mân Hồng đứng dậy tiễn Trương Dương, Tiêu Mân Hồng cũng nhìn ra Trương Dương không được đón chào ở đây, cho nên cũng không giữ lại, cô ta nói: Hôm nào tôi mời anh, chúc mừng Tân Hải thành công bỏ huyện lập thành phố.
Trương Dương cười nói: Được!
Trương Dương trở lại biệt thự nhà gỗ, An Ngữ Thần bởi vì lặn lội đường xa nên đã mệt mỏi, đi ngủ sớm, Kiều Mộng Viện ngồi trong phòng khách xem ti-vi, nhìn thấy Trương Dương về, có chút ngạc nhiên nói: Anh về sớm thế.
Trương Dương gật đầu: Rượu gặp tri kỷ ngàn chén cũng ít, gặp kẻ không vừa ý thì nói thêm nửa câu cũng ngại, quả thực là không có gì để nói với đám người đó cả.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Kiều Mộng Viện, lấy ra bản quy hoạch đó rồi nhìn nhìn, thằng ôn này không giỏi nghề này lắm, sau khi xem một lượt thì đưa cho Kiều Mộng Viện: Cô xem giúp tôi, xem có bệnh gì không?
Kiều Mộng Viện nhìn nhìn, ngạc nhiên nói: Thái Hồng không ngờ quyết định ây nhà máy ở Bắc Cảng?
Trương Dương nói: Đầu tư rất lớn, nghe nói mục đích cuối cùng của bọn họ là muốn di dời sản xuất tới đây.
Kiều Mộng Viện nói: Anh cũng không phải là không biết Thái Hồng, biết nguyên nhân là chân chính khiến bọn họ di dời là gì không?
Cái này thì tôi cũng không biết.
Kiều Mộng Viện nói: Thái Hồng di dời là vì chịu áp lực của phía Vân An, tôi từng tới tập đoàn sắt thép Tần Hồng rồi, cây cối chung quanh nhà máy đốt bị chết với diện tích lớn, trong nhà máy, có thể nhìn thấy than luyện đang được đốt, còn đầy lưu hoàng trong trong không khí.
Trương Dương nói: Nhưng bên trên viết có thể làm hệ thống khử độc.
Kiều Mộng Viện nói: Khử động cũng chỉ là chỉ tiêu cứng nhắc, không phải là sẽ không tồn tại ô nhiễm, xí nghiệp luyện thép quy mô mấy trăm vạn tấn một năm có thể đưa ô nhiễm về không ư?
Trương đại quan nhân bừng tỉnh đại ngộ nói: Con mẹ nó, chẳng trách Triệu Vĩnh Phúc muốn di dời nhà máy thép đến chỗ chúng ta, thì ra là bị Vân An người ta đá đít, đám lãnh đạo thành phố Bắc Cảng còn cứ như là nhặt được vật báu ý, con mẹ nó đúng là buồn cười.
Thằng cha này liên tiếp nói tục khiến Kiều Mộng Viện không khỏi nhíu mày, cô ta nói khẽ: Cái này cũng không phải là nói nhà máy thép hoàn toàn không đúng, vẫn có rất nhiều thành thị muốn lôi kéo loại xí nghiệp lớn này, thật ra phía Vân An cũng không muốn để Thái Hồng đi, nhưng quan hệ giữa Thái Hồng và chính phủ địa phương rất găng, Thái Hồng di dời, cùng là vì nguyên nhân này, còn có một nguyên nhân lquan trọng là giá nhân công ở đó quá cao, hơn nữa thành phố Nam Võ không gần cảng, không có ưu thế cảng, theo sự phát triển của thời đại, loại tệ đoan này càng rõ ràng hơn, xí nghiệp hiện đại chú trọng sản phẩm sản xuất trong quá trình ngắn, Bắc Cảng là một tiết điểm của nam bắc. Xí nghiệp Sắt thép xây ở thành thị có cảm có thể tham gia cạnh tranh với quốc tế. Thái Hồng đặt ở Bắc Cảng, đối với sự phát triển kinh tế của Bắc Cảng chỉ có lợi, nhưng có điều kiện tiên quyết, tuyên chỉ nhất định phải thỏa đáng, ô nhiễm là không thể tránh được, nhưng nhà máy quốc hữu lớn đối với khống chế khí thải khẳng định phải hơn nhà máy sắt thép dân doanh.
Trương Dương nói: Vấn đề là bọn họ lựa chọn nơi xây nhà máy có một bộ phận trong phạm vi Tân Hải, hạng mục của Bắc Cảng vì sao muốn chiếm cả địa bàn của tôi.
Kiều Mộng Viện cười nói: Anh thấy anh có cái nhìn đại cục hay không. Các lãnh đạo cân nhắc đến thu nhập tài chính, cân nhắc tới đại hộ lợi thuế, loại xí nghiệp nhà nước cỡ lớn như Thái Hồng này ở trong mắt chính phủ chính chính là bánh ngon.
Trương Dương nói: Ai thích ăn thì đi mà ăn, nhưng tôi không thích. Chỉ vào chỉ vào một hàng chữ trên văn kiện: Trang bị mới, công nghệ mới, lưu trình ngắn, hiệu suất cao, tiết kiệm, vệ sinh, có thể tuần hoàn, lừa quỷ à!
Kiều Mộng Viện nói: Anh đây là có chút cực đoan, theo tôi thấy, tổng thể mà nói thì vẫn là lợi lớn hơn hại, nhưng mấu chốt ở chỗ lựa chọn ví trí của nhà máy, nhất định phải tránh ô nhiễm trong trình độ lớn nhất. Để ổn thỏa, có thể cho ngành bảo vệ môi trường tham dự xây dựng nhà xưởng của bọn họ trong toàn bộ hành trình.
Trương đại quan nhân nói: Tôi mặc kệ, chỉ cần bọn họ không chiếm địa bàn của Tân Hải thì muốn xây thế nào thì xây, còn muốn lấy đất từ chỗ tôi, không có cửa đâu.
Kiều Mộng Viện nhắc nhở Trương Dương: Việc này khó xử lý đấy, Triệu Vĩnh Phúc không phải nhân vật bình thường, cấp bậc là cấp phó tỉnh, bối cảnh rất sâu, có quan hệ thượng tầng tuyệt đối không kém anh.
Thái Hồng thiết lập nhà máy lớn như vậy, khẳng định là phải nhận được sự phê chuẩn của quốc vụ viện, anh ngăn cản chỉ sợ rất khó.
/2583
|