Trương Dương lắc đầu nói: Bí thư Hạng, nhằm vào chuyện Thái Hồng xây nhà máy, tôi đã đặc biệt hỏi chuyên gia có liên quan, Thái Hồng xây dựng nhà xưởng ở góc Thương Gia, đối với phát triển tương lai của Bắc Cảng và Tân Hải là khá bất lợi, về sau chắc chắn sẽ trở thành chướng ngại vật cho sự phát triển thành thị của chúng ta.
Hạng Thành nhíu mày, y cho rằng Trương Dương đang nói chuyện giật gân, nói nhiều như vậy đơn giản là muốn duy hộ lợi ích của bản thân hắn mà thôi. Hạng Thành nói: Trương Dương, hạng mục Thái Hồng là tỉnh lý dẫn đầu, nếu bởi vì nguyên nhân của phía Tân Hải mà khiến cho lần hợp tác này thất bại, tôi nghĩ cấp trên nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm. Hạng Thành gần như chỉ rõ chuyện này chính là Tống Hoài Minh làm ra đầu tiên, Trương Dương anh hiện tại làm như vậy, không chỉ gây khó dễ cho Bắc Cảng, cũng là dỡ đài của nhạc phụ anh.
Trương Dương nói: Bí thư Hạng, góc Thương Gia nằm ở vị trí trung gian của Bắc Cảng và Tân Hải, cách trung tâm hai tòa thành thị chỉ khoảng hai mươi km, góc Thương Gia lại là địa phương có hoàn cảnh sinh thái tốt nhất của Bắc Cảng chúng ta, nếu xây dựng nhà máy sắt thép ở đây, thế tất sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn tới hoàn cảnh sinh thái địa phương, hơn nữa thời đại bây giờ, tốc độ phát triển biến chuyển từng ngày, tốc độ mở rộng thành thị vượt quá sự tưởng tượng, nhất thể hóa thành thị đã là xu thế tất nhiên, nếu Thái Hồng lựa chọn xây nhà máy ở góc Thương Gia, như vậy về sau sẽ tạo thành ảnh hưởng cho cả sự phát triển của Bắc Cảng và thành thị Tân Hải
Hạng Thành nói: Tốt lắm, tôi đã minh bạch ý của anh rồi, nhưng cậu cũng phải nhìn thấy ưu điểm, Thái Hồng là long đầu của ngành sản xuất sắt thép trong nước, có ai mà không muốn mời họ tới xây nhà máy? Sản lượng hàng năm tới mấy trăm vạn tấn, sẽ mang tới giá trị sản lượng công nghiệp bao nhiêu cho Bắc Cảng? Sẽ mang tới bao nhiêu cơ hội việc làm cho Bắc Cảng? Nếu thành công ký hợp đồng, trình độ công nghiệp của Bắc Cảng chúng ta có thể nhảy lên hàng đầu trong phương diện phát triển công nghiệp của Bình Hải, so với những khuyết điểm mà cậu cố nghĩ ra, thì đây đều là những lợi ích mà tất cả mọi người có thể nhìn thấy, Trương Dương, tôi biết cậu rất coi trọng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, tôi đồng dạng cũng coi trọng xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, nhưng tôi vẫn nói câu đó, kế hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu và kế hoạch xây nhà máy của Thái Hồng không mâu thuẫn, hai bên rõ ràng có thể thực hiện song thắng, có thể cùng đẩy mạnh sự phát triển của Bắc Cảng, vì sao cứ vì lợi ích của mình mà không để ý tới toàn cục?
Trương Dương nói: Tôi không phải vì lợi ích của mình, tôi là vì lợi ích lâu dài.
Hạng Thành nói: Chỉ một khối đất mà thôi, vì sao cậu phải kiên trì như vậy? Tôi đã hứa bồi thường gấp đôi cho cậu, nhà máy sắt thép rốt cuộc đã ảnh hưởng đến khu bảo lưu thuế nhập khẩu của các cậu ở chỗ nào? Y cuối cùng đã mất kiên nhẫn rồi.
Trương Dương nói: Chủ đề của khu bảo lưu thuế nhập khẩu của chúng tôi chính là bảo vệ môi trường xanh, bất kể nhìn từ ảnh hưởng hoàn cảnh về sau hay là từ phát triển của thành thị, để Thái Hồng xây nhà xưởng ở góc Thương Gia đều là một quyết định sai lầm.
Cậu có thể khẳng định tất cả những gì mà mình làm đều là chính xác hay không? Tự tin mù quáng chính là tự đại.
Trương Dương nói: Bọn họ rõ ràng còn có lựa chọn rất tốt, bỏ qua khu khai phá Bắc Cảng ở phía nam cảng mới không lựa chọn, vì sao cố tình chọn lựa góc Thương Gia?
Hạng Thành đã mất kiên nhẫn tiếp tục bàn với Trương Dương, y lắc đầu nói: Cậu về nghĩ cho kỹ đi, tôi có thể nói rõ với cậu, tôi sẽ đem hết toàn lực giữ Thái Hồng ở lại Bắc Cảng, đồng dạng, tôi cũng không hy vọng bất kỳ đơn vị, bất kỳ cá nhân nào chế tạo chướng ngại trong chuyện này, nếu để tôi thẩm tra ra có người ở sau lưng phá rối, tôi tuyệt đối sẽ không nể mặt. Những lời này của Hạng Thành rất có khí phách, nhắm thẳng vào Trương Dương.
Trương Dương nói: Bí thư Hạng, yêu cầu của Thái Hồng đã chạm đến điểm mấu chốt của tôi, điểm mấu chốt của tôi chính là lợi ích của nhân dân Tân Hải, trong chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không nhường một bước.
Hạng Thành lạnh lùng nhìn Trương Dương: Tân Hải tuy rằng đã thành công bỏ huyện lập thành phố, nhưng cậu đừng quên Tân Hải bất kể là trước đây hay là hiện tại đều là thuộc phạm vi quản hạt của Bắc Cảng.
Trương Dương nói: Ai quản cũng không quan trọng, chủ nhân chỉ có một! Hắn đứng lên, cười nói với Hạng Thành: Không phải tôi, cũng không phải là ngài, là người dân, quyền lên tiếng cuối cùng nằm trong tay bọn họ!
Sau lần gặp mặt này với Hạng Thành, Trương Dương đã minh bạch một chuyện, thái độ của mấy vị lãnh đạo Bắc Cảng rất rõ ràng, bọn họ kiên định đứng về phía Thái Hồng, bất chấp tất cả mọi giá muốn kéo Thái Hồng tới Bắc Cảng.
Trương đại quan nhân trước giờ cũng không hạng người dễ dàng chịu thua. trong chuyện góc Thương Gia, mặc dù là Tống Hoài Minh không tiện ủng hộ mình, mặc dù lãnh đạo thành phố Bắc Cảng tất cả đều đứng ở phía đối lập với hắn, mặc dù Triệu Vĩnh Phúc muốn mua năm trăm mẫu đất ở phía bắc cảng Phước Long để mà chuẩn bị rút củi dưới đáy nồi, nhưng Trương đại quan nhân không quan tâm, vì khu bảo lưu thuế nhập khẩu vD phát triển về sau của Tân Hải, lần này hắn quyết không thể nhượng bộ.
Hạng Thành bị Trương Dương chọc giận, dùng đất gấp đôi để bồi thường cho Tân Hải là nhượng bộ lớn nhất sau khi y suy nghĩ kỹ càng. Không ngờ thằng ôn Trương Dương này kiên quyết như vậy. trong chuyện góc Thương Gia không chịu nhượng bộ nửa bước, càng không để bí thư thị ủy như y vào mắt. Sau khi Trương Dương rời đi hơn nửa ngày, sắc mặt âm trầm của Hạng Thành vẫn không dịu đi.
Cho đến khi Trần Cương gọi điện thoại tới. Tình tự của Hạng Thành mới đỡ hơn được một chút, Trần Cương là mời Hạng Thành cùng tới Kim Sắc Cảng Loan ăn cơm, tối nay phía Thái Hồng an bài.
Hạng Thành lúc này hiển nhiên không có tâm tình ăn cơm. Y lạnh lùng nói: Tôi không đi, tự anh đi đi.
Trần Cương nói: Mấy vị cao tầng của phía Thái Hồng đều rất muốn ngài!
Hạng Thành nói: Tôi hôm nay hơi mệt, anh giải thích với bọn họ hộ tôi.
Khi Trần Cương gọi điện thoại, thật ra giám đốc điều hành của tập đoàn Thái Hồng Cơ Nhược Nhạn đang ở ngay trong văn phòng y, Cơ Nhược Nhạn cũng không phải tới một mình, bên cạnh cô ta còn có Lương Khang mới từ kinh thành tới, Cơ Nhược Nhạn và Trần Cương không quen nhau, chỉ là lần trước khi gặp mặt có hàn huyên vài câu, Trần Cương này đối với nữ tính xinh đẹp luôn luôn rất hòa ái thân thiết. Đương nhiên Trần Cương cũng hiểu rõ người nào có thể đụng vào, người nào không thể đụng vào, đối với nhân vật như Cơ Nhược Nhạn, y chỉ có thể thủ dâm trong lòng mà thôi, Lương Khang là đặc biệt tới đây bái phỏng Trần Cương, Trần Cương là bạn học cùng trường đảng của chú hắn, bên trong quan trường luôn có liên hệ thiên ti vạn lũ. Không cẩn thận là có thể mất quan hệ, Lương Khang cũng ngẫu nhiên nhắc tới mình muốn tới Bắc Cảng, chú hắn mới nói với hắn chuyện này, cũng bảo Lương Khang mang đến một số đặc sản kinh thành cho Trần Cương.
Trần Cương liếc một cái liền nhìn ra quan hệ giữa Lương Khang và Cơ Nhược Nhạn không phải bình tường, trong lòng vẫn có một chút ghen tị. Có điều ngoài mặt y vẫn làm rất khá, mỉm cười nói: Tối nay tôi hai người ăn cơm. Đón gió tẩy trần cho Lương Khang.
Lương Khang cười nói: Chú Trần, chú quá khách khí rồi, phải là cháu mời chú mới đúng.
Trần Cương nói: Cơ tiểu thư là thần tài của Bắc Cảng chúng tôi, cậu lại là cháu tôi, thế giới này thật sự là rất nhỏ, ha ha!
Cơ Nhược Nhạn nói: Bí thư Trần, bí thư Hạng nói thế nào?
Trần Cương vỗ vỗ đầu mình rồi cảm thán nói: Cô xem trí nhớ của tôi này, không ngờ lại quên mất chuyện quan trọng như vậy, bí thư Hạng hôm nay không được khỏe, tôi thấy hay là để hôm khác đi!
Cơ Nhược Nhạn nói: Tôi vốn muốn bàn chi tiết hợp đồng với ông ta.
Trần Cương nói: Thế này đi, tôi giúp cô hẹn với thị trưởng Cung.
Cơ Nhược Nhạn gật đầu nói: Cũng tốt!
Tối hôm đó Trần Cương, Cung Hoàn Sơn tới khách sạn vương miện ăn cơm, khách sạn là Trần Khải an bài trước, Trần Khải hiện tại tới phân cục khu khai phá Bắc Cảng, vương miện cũng là nơi mà hắn tới nhiều nhất, nguyên nhân trong đây cũng bởi vì hắn và Viên Hiếu Thương quan hệ rất tốt.
Trần Cương sở dĩ gọi cả em trai đến là vì y muốn tăng thêm ấn tượng của em trai trước mặt thị trưởng Cung Hoàn Sơn, trong mắt y, chức bí thư thị ủy Bắc Cảng đã là vật trong bàn tay của Cung Hoàn Sơn, Trần Khải làm tốt quan hệ với Cung Hoàn Sơn, đối với sự phát triển về sau của hắn cũng có lợi.
Lương Khang tuy rằng là một trong Tam công tử của kinh thành, nhưng biểu hiện của hắn ở Bắc Cảng rất khiêm tốn, hắn trước giờ luôn làm sinh ý vật liệu thép, mấy năm nay cũng tích lũy được tài phú kinh người, lần này tới Bắc Cảng còn có một mục đích quan trọng, Thái Hồng thiết lập phân nhà máy ở Bắc Cảng, hắn muốn dựa vào tài nguyên của Thái Hồng, đầu tư xây dựng một nhà máy ống thép ở Bắc Cảng, chuyện này đã thông qua Cơ Nhược Nhạn để câu thông với Triệu Vĩnh Phúc, cũng đã đạt được sự cho phép của Triệu Vĩnh Phúc, hắn lần này tới đây cũng là để khảo sát.
Sau khi Tiệc tối bắt đầu không lâu Cơ Nhược Nhạn liền nhắc tới vấn đề chọn vị trí xây nhà máy của Thái Hồng, cô ta nói khẽ: Thị trưởng Cung, tôi hai ngày trước có gặp mặt câu thông một chút với bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương về vấn đề góc Thương Gia, thái độ của hắn về khu đất đó rất kiên quyết, nói là đã đưa khu đất đó vào trong quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, không chịu nhượng lại cho chúng tôi.
Cung Hoàn Sơn mỉm cười nói: Cơ tiểu thư trước đó đã quen Trương Dương ư?
Cơ Nhược Nhạn gật đầu nói: Bằng hữu bình thường!
Hạng Thành nhíu mày, y cho rằng Trương Dương đang nói chuyện giật gân, nói nhiều như vậy đơn giản là muốn duy hộ lợi ích của bản thân hắn mà thôi. Hạng Thành nói: Trương Dương, hạng mục Thái Hồng là tỉnh lý dẫn đầu, nếu bởi vì nguyên nhân của phía Tân Hải mà khiến cho lần hợp tác này thất bại, tôi nghĩ cấp trên nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm. Hạng Thành gần như chỉ rõ chuyện này chính là Tống Hoài Minh làm ra đầu tiên, Trương Dương anh hiện tại làm như vậy, không chỉ gây khó dễ cho Bắc Cảng, cũng là dỡ đài của nhạc phụ anh.
Trương Dương nói: Bí thư Hạng, góc Thương Gia nằm ở vị trí trung gian của Bắc Cảng và Tân Hải, cách trung tâm hai tòa thành thị chỉ khoảng hai mươi km, góc Thương Gia lại là địa phương có hoàn cảnh sinh thái tốt nhất của Bắc Cảng chúng ta, nếu xây dựng nhà máy sắt thép ở đây, thế tất sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn tới hoàn cảnh sinh thái địa phương, hơn nữa thời đại bây giờ, tốc độ phát triển biến chuyển từng ngày, tốc độ mở rộng thành thị vượt quá sự tưởng tượng, nhất thể hóa thành thị đã là xu thế tất nhiên, nếu Thái Hồng lựa chọn xây nhà máy ở góc Thương Gia, như vậy về sau sẽ tạo thành ảnh hưởng cho cả sự phát triển của Bắc Cảng và thành thị Tân Hải
Hạng Thành nói: Tốt lắm, tôi đã minh bạch ý của anh rồi, nhưng cậu cũng phải nhìn thấy ưu điểm, Thái Hồng là long đầu của ngành sản xuất sắt thép trong nước, có ai mà không muốn mời họ tới xây nhà máy? Sản lượng hàng năm tới mấy trăm vạn tấn, sẽ mang tới giá trị sản lượng công nghiệp bao nhiêu cho Bắc Cảng? Sẽ mang tới bao nhiêu cơ hội việc làm cho Bắc Cảng? Nếu thành công ký hợp đồng, trình độ công nghiệp của Bắc Cảng chúng ta có thể nhảy lên hàng đầu trong phương diện phát triển công nghiệp của Bình Hải, so với những khuyết điểm mà cậu cố nghĩ ra, thì đây đều là những lợi ích mà tất cả mọi người có thể nhìn thấy, Trương Dương, tôi biết cậu rất coi trọng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, tôi đồng dạng cũng coi trọng xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, nhưng tôi vẫn nói câu đó, kế hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu và kế hoạch xây nhà máy của Thái Hồng không mâu thuẫn, hai bên rõ ràng có thể thực hiện song thắng, có thể cùng đẩy mạnh sự phát triển của Bắc Cảng, vì sao cứ vì lợi ích của mình mà không để ý tới toàn cục?
Trương Dương nói: Tôi không phải vì lợi ích của mình, tôi là vì lợi ích lâu dài.
Hạng Thành nói: Chỉ một khối đất mà thôi, vì sao cậu phải kiên trì như vậy? Tôi đã hứa bồi thường gấp đôi cho cậu, nhà máy sắt thép rốt cuộc đã ảnh hưởng đến khu bảo lưu thuế nhập khẩu của các cậu ở chỗ nào? Y cuối cùng đã mất kiên nhẫn rồi.
Trương Dương nói: Chủ đề của khu bảo lưu thuế nhập khẩu của chúng tôi chính là bảo vệ môi trường xanh, bất kể nhìn từ ảnh hưởng hoàn cảnh về sau hay là từ phát triển của thành thị, để Thái Hồng xây nhà xưởng ở góc Thương Gia đều là một quyết định sai lầm.
Cậu có thể khẳng định tất cả những gì mà mình làm đều là chính xác hay không? Tự tin mù quáng chính là tự đại.
Trương Dương nói: Bọn họ rõ ràng còn có lựa chọn rất tốt, bỏ qua khu khai phá Bắc Cảng ở phía nam cảng mới không lựa chọn, vì sao cố tình chọn lựa góc Thương Gia?
Hạng Thành đã mất kiên nhẫn tiếp tục bàn với Trương Dương, y lắc đầu nói: Cậu về nghĩ cho kỹ đi, tôi có thể nói rõ với cậu, tôi sẽ đem hết toàn lực giữ Thái Hồng ở lại Bắc Cảng, đồng dạng, tôi cũng không hy vọng bất kỳ đơn vị, bất kỳ cá nhân nào chế tạo chướng ngại trong chuyện này, nếu để tôi thẩm tra ra có người ở sau lưng phá rối, tôi tuyệt đối sẽ không nể mặt. Những lời này của Hạng Thành rất có khí phách, nhắm thẳng vào Trương Dương.
Trương Dương nói: Bí thư Hạng, yêu cầu của Thái Hồng đã chạm đến điểm mấu chốt của tôi, điểm mấu chốt của tôi chính là lợi ích của nhân dân Tân Hải, trong chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không nhường một bước.
Hạng Thành lạnh lùng nhìn Trương Dương: Tân Hải tuy rằng đã thành công bỏ huyện lập thành phố, nhưng cậu đừng quên Tân Hải bất kể là trước đây hay là hiện tại đều là thuộc phạm vi quản hạt của Bắc Cảng.
Trương Dương nói: Ai quản cũng không quan trọng, chủ nhân chỉ có một! Hắn đứng lên, cười nói với Hạng Thành: Không phải tôi, cũng không phải là ngài, là người dân, quyền lên tiếng cuối cùng nằm trong tay bọn họ!
Sau lần gặp mặt này với Hạng Thành, Trương Dương đã minh bạch một chuyện, thái độ của mấy vị lãnh đạo Bắc Cảng rất rõ ràng, bọn họ kiên định đứng về phía Thái Hồng, bất chấp tất cả mọi giá muốn kéo Thái Hồng tới Bắc Cảng.
Trương đại quan nhân trước giờ cũng không hạng người dễ dàng chịu thua. trong chuyện góc Thương Gia, mặc dù là Tống Hoài Minh không tiện ủng hộ mình, mặc dù lãnh đạo thành phố Bắc Cảng tất cả đều đứng ở phía đối lập với hắn, mặc dù Triệu Vĩnh Phúc muốn mua năm trăm mẫu đất ở phía bắc cảng Phước Long để mà chuẩn bị rút củi dưới đáy nồi, nhưng Trương đại quan nhân không quan tâm, vì khu bảo lưu thuế nhập khẩu vD phát triển về sau của Tân Hải, lần này hắn quyết không thể nhượng bộ.
Hạng Thành bị Trương Dương chọc giận, dùng đất gấp đôi để bồi thường cho Tân Hải là nhượng bộ lớn nhất sau khi y suy nghĩ kỹ càng. Không ngờ thằng ôn Trương Dương này kiên quyết như vậy. trong chuyện góc Thương Gia không chịu nhượng bộ nửa bước, càng không để bí thư thị ủy như y vào mắt. Sau khi Trương Dương rời đi hơn nửa ngày, sắc mặt âm trầm của Hạng Thành vẫn không dịu đi.
Cho đến khi Trần Cương gọi điện thoại tới. Tình tự của Hạng Thành mới đỡ hơn được một chút, Trần Cương là mời Hạng Thành cùng tới Kim Sắc Cảng Loan ăn cơm, tối nay phía Thái Hồng an bài.
Hạng Thành lúc này hiển nhiên không có tâm tình ăn cơm. Y lạnh lùng nói: Tôi không đi, tự anh đi đi.
Trần Cương nói: Mấy vị cao tầng của phía Thái Hồng đều rất muốn ngài!
Hạng Thành nói: Tôi hôm nay hơi mệt, anh giải thích với bọn họ hộ tôi.
Khi Trần Cương gọi điện thoại, thật ra giám đốc điều hành của tập đoàn Thái Hồng Cơ Nhược Nhạn đang ở ngay trong văn phòng y, Cơ Nhược Nhạn cũng không phải tới một mình, bên cạnh cô ta còn có Lương Khang mới từ kinh thành tới, Cơ Nhược Nhạn và Trần Cương không quen nhau, chỉ là lần trước khi gặp mặt có hàn huyên vài câu, Trần Cương này đối với nữ tính xinh đẹp luôn luôn rất hòa ái thân thiết. Đương nhiên Trần Cương cũng hiểu rõ người nào có thể đụng vào, người nào không thể đụng vào, đối với nhân vật như Cơ Nhược Nhạn, y chỉ có thể thủ dâm trong lòng mà thôi, Lương Khang là đặc biệt tới đây bái phỏng Trần Cương, Trần Cương là bạn học cùng trường đảng của chú hắn, bên trong quan trường luôn có liên hệ thiên ti vạn lũ. Không cẩn thận là có thể mất quan hệ, Lương Khang cũng ngẫu nhiên nhắc tới mình muốn tới Bắc Cảng, chú hắn mới nói với hắn chuyện này, cũng bảo Lương Khang mang đến một số đặc sản kinh thành cho Trần Cương.
Trần Cương liếc một cái liền nhìn ra quan hệ giữa Lương Khang và Cơ Nhược Nhạn không phải bình tường, trong lòng vẫn có một chút ghen tị. Có điều ngoài mặt y vẫn làm rất khá, mỉm cười nói: Tối nay tôi hai người ăn cơm. Đón gió tẩy trần cho Lương Khang.
Lương Khang cười nói: Chú Trần, chú quá khách khí rồi, phải là cháu mời chú mới đúng.
Trần Cương nói: Cơ tiểu thư là thần tài của Bắc Cảng chúng tôi, cậu lại là cháu tôi, thế giới này thật sự là rất nhỏ, ha ha!
Cơ Nhược Nhạn nói: Bí thư Trần, bí thư Hạng nói thế nào?
Trần Cương vỗ vỗ đầu mình rồi cảm thán nói: Cô xem trí nhớ của tôi này, không ngờ lại quên mất chuyện quan trọng như vậy, bí thư Hạng hôm nay không được khỏe, tôi thấy hay là để hôm khác đi!
Cơ Nhược Nhạn nói: Tôi vốn muốn bàn chi tiết hợp đồng với ông ta.
Trần Cương nói: Thế này đi, tôi giúp cô hẹn với thị trưởng Cung.
Cơ Nhược Nhạn gật đầu nói: Cũng tốt!
Tối hôm đó Trần Cương, Cung Hoàn Sơn tới khách sạn vương miện ăn cơm, khách sạn là Trần Khải an bài trước, Trần Khải hiện tại tới phân cục khu khai phá Bắc Cảng, vương miện cũng là nơi mà hắn tới nhiều nhất, nguyên nhân trong đây cũng bởi vì hắn và Viên Hiếu Thương quan hệ rất tốt.
Trần Cương sở dĩ gọi cả em trai đến là vì y muốn tăng thêm ấn tượng của em trai trước mặt thị trưởng Cung Hoàn Sơn, trong mắt y, chức bí thư thị ủy Bắc Cảng đã là vật trong bàn tay của Cung Hoàn Sơn, Trần Khải làm tốt quan hệ với Cung Hoàn Sơn, đối với sự phát triển về sau của hắn cũng có lợi.
Lương Khang tuy rằng là một trong Tam công tử của kinh thành, nhưng biểu hiện của hắn ở Bắc Cảng rất khiêm tốn, hắn trước giờ luôn làm sinh ý vật liệu thép, mấy năm nay cũng tích lũy được tài phú kinh người, lần này tới Bắc Cảng còn có một mục đích quan trọng, Thái Hồng thiết lập phân nhà máy ở Bắc Cảng, hắn muốn dựa vào tài nguyên của Thái Hồng, đầu tư xây dựng một nhà máy ống thép ở Bắc Cảng, chuyện này đã thông qua Cơ Nhược Nhạn để câu thông với Triệu Vĩnh Phúc, cũng đã đạt được sự cho phép của Triệu Vĩnh Phúc, hắn lần này tới đây cũng là để khảo sát.
Sau khi Tiệc tối bắt đầu không lâu Cơ Nhược Nhạn liền nhắc tới vấn đề chọn vị trí xây nhà máy của Thái Hồng, cô ta nói khẽ: Thị trưởng Cung, tôi hai ngày trước có gặp mặt câu thông một chút với bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương về vấn đề góc Thương Gia, thái độ của hắn về khu đất đó rất kiên quyết, nói là đã đưa khu đất đó vào trong quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, không chịu nhượng lại cho chúng tôi.
Cung Hoàn Sơn mỉm cười nói: Cơ tiểu thư trước đó đã quen Trương Dương ư?
Cơ Nhược Nhạn gật đầu nói: Bằng hữu bình thường!
/2583
|