Trương Dương đứng dậy theo Tiêu Mân Hồng, Tiêu Quốc Thành chậm rãi đi xuống lầu, y mỉm cười vươn tay về phía Trương Dương: Bí thư Trương, hạnh ngộ hạnh ngộ, ngại quá, tôi ngủ quên.
Trương Dương cười nói: Từ tây bán cầu bay đến đông bán cầu, dù sao cũng phải có thời gian thích ứng.
Tiêu Quốc Thành mời Trương Dương ngồi xuống, y quyển trục trong tay Trương Dương, chỉ chỉ rồi nói: Chữ hay là tranh?
Trương Dương nói: Đây là tỳ bà hành mà tôi viết, đặc biệt tặng cho Tiêu tiên sinh.
Tiêu Quốc Thành có chút hứng thú nói: Cho tôi xem với!
Trương Dương bảo Tiêu Mân Hồng giúp mở quyển trục, ánh mắt Tiêu Quốc Thành rõ ràng sáng rực lên, phương diện giám thưởng thư pháp của y tạo nghệ thâm hậu, liếc một cái là liền nhìn ra đây là một bức tác phẩm thư pháp hiếm có, Tiêu Quốc Thành nhìn vào lạc khoản, thấy bên trên là tên và dấu của Trương Dương, lúc này mới tin một bức tranh chữ khí thế bàng bạc như vậy đúng là người trẻ tuổi trước mắt này viết, Tiêu Quốc Thành gật đầu, y khen một tiếng: Chữ đẹp! Không hề đánh giá gì khác, có chút tiếc chữ như vàng.
Trương Dương cuộn lại bức tranh chữ này rồi giao cho Tiêu Mân Hồng bảo tồn. Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: Anh sao biết tôi thích thư pháp? Mạch Kỳ Nhi nói với anh à?
Trương Dương cười nói: Là Vĩ Đồng nói cho tôi biết, chúng tôi là huynh muội kết bái. Trương đại quan nhân thông qua phương thức này để kéo gần quan hệ với Tiêu Quốc Thành, Tiêu Quốc Thành là con nuôi của Tiết lão, mình và cháu gái của Tiết lão là huynh muội kết bái, với tầng quan hệ này, Trương Dương gọi Tiêu Quốc Thành một tiếng chú là nên.
Tiêu Quốc Thành nói: Bí thư Trương, người Trung Quốc chúng ta có câu châm ngôn, tặng quà là có việc nhờ, thật ra mục đích lần này anh tới đây Mạch Kỳ Nhi đã nói với tôi rồi, lễ vật của anh tôi vốn không muốn nhận, nhưng tôi không ngờ anh tặng cho tôi lễ vật như vậy, bức tranh chữ này tôi thật sự rất thích, không nghĩ ra lý do để cự tuyệt để.
Trương Dương cười nói: Thích thì giữ lại đi, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bởi vì này bức tranh chữ này mà bắt anh làm chuyện gì về tôi.
Tiêu Quốc Thành cười ha ha, nói: Nhận đồ của người ta thì phải làm việc cho người ta, tôi đã nhận lễ vật của anh rồi, trong lòng luôn cảm thấy thiếu anh thứ gì đó.
Trương Dương nói: Tiêu tiên sinh, anh đã biết mục đích tôi lần này tới đây, tôi cũng xin đi thẳng vào vấn đề, tôi gần đây và Thái Hồng bởi vì chuyện khu đất góc Thương Gia mà xảy ra một số va chạm.
Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: Tôi cũng có nghe nói, có điều tôi thật sự không biết chuyện này có liên quan gì tới tôi? Tôi ở góc Thương Gia không hề có bất kỳ vật nghiệp nào cả.
Trương Dương nói: Tiêu tiên sinh trước đây ở Tân Hải có mua một khối đất, hiện tại khu đất đó đã nằm trong phạm vi quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu.
Tiêu Quốc Thành gật đầu, y nói khẽ: Thật ra chú Tiết của anh trước khi đã gọi điện thoại cho tôi. Nói tới đây y ho khan kịch liệt, khi ho khan, lưng cong rất ghê, thoạt nhìn giống như là một con tôm, bởi vì ho khan mà mặt y đỏ bừng lên, một lúc sau mới bình ổn lại, thở hổn hển, nhận lấy một ly trà mà Tiêu Mân Hồng đưa qua, uống một ngụm rồi mới nói: Ngại quá!
Trương Dương nói: Tiêu tiên sinh ho khan rất nặng!
Tiêu Quốc Thành thở dài nói: Bệnh cũ, hàng năm cũng tới mùa xuân là sẽ phát bệnh, đây cũng là nguyên nhân mà tôi rất ít về nước.
Trương Dương gật đầu, vốn định đề xuất bắt mạch giúp y, nhưng lời nói đến môi thì lại thay đổi chủ ý, hắn nói khẽ: Chú Tiết nói thế nào?
Tiêu Quốc Thành nói: Hắn bảo tôi đừng bán khu đất đó cho Thái Hồng, đáng tiếc đã chậm một bước rồi, tôi đã đáp ứng lão Triệu.
Trương Dương nghe vậy thì trong lòng không khỏi trầm xuống, Tiêu Quốc Thành đã đáp ứng Triệu Vĩnh Phúc, với thân phận của Tiêu Quốc Thành, lời đã nói ra thì rất khó thu hồi thu hồi nói cách khác tình thế đang phát triển theo phương hướng xấu nhất, Trương Dương nói: Mục đích của Thái Hồng chắc ngài hiểu rõ?
Tiêu Quốc Thành nói: Thái Hồng tuy rằng là xí nghiệp quốc hữu, nhưng thủ đoạn kinh doanh cũng không thể thoát khỏi quy luật buôn bán, chuyện này bổn ý của tôi là không muốn tham gia, anh cũng được coi là cháu tôi, lão Triệu lại là lão bằng hữu nhiều năm của tôi, tôi khẳng định sẽ không giúp anh, đáng tiếc Thế Luân nói với tôi quá muộn, tôi đã đáp ứng lão Triệu rồi, một thương nhân quan trọng nhất là thành tín, tôi không thể đổi ý, bí thư Trương, thật sự là ngại quá.
Trương Dương nói: Không sao!
Tiêu Quốc Thành nói: Thật ra khu bảo lưu thuế nhập khẩu và Thái Hồng có thể chung sống hoà bình.
Trương Dương nói: Tôi mang đến một bản quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, Tiêu tiên sinh nếu có thời gian thì có thể đọc một chút. Hắn đưa cái đĩa đã chuẫn bị từ trước cho Tiêu Quốc Thành.
Tiêu Quốc Thành nói: Được, lát nữa tôi nhất định sẽ xem.
Trương Dương nói: Quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu sẽ không bởi vì Thái Hồng mà thay đổi, bất kể Thái Hồng có nắm được năm trăm mẫu đất đó hay không, tôi vẫn sẽ kiên trì, tôi sẽ không để bọn họ xây nhà máy ở góc Thương Gia. Trương Dương đứng dậy cáo từ.
Tiêu Quốc Thành lại ho khan, y bảo Tiêu Mân Hồng thay mình tiễn Trương Dương.
Ra tới bên ngoài Quan Để số 1, Tiêu Mân Hồng nhìn Trương Dương tôi nói. Ngại quá, không thể giúp đỡ được anh.
Trương Dương cười nói: Cô đã giúp tôi rất nhiều rồi, nếu cô không nói thì tôi vẫn chưa biết gì về chuyện năm trăm mẫu đất đó.
Tiêu Mân Hồng nói: Nhưng khu đất đó vẫn lọt vào tay Thái Hồng.
Trương Dương mỉm cười nói: Vậy thì sao? Tôi không tin Triệu Vĩnh Phúc hắn dám xây nhà máy đốt ở khu đất đó, hắn nếu dám xây thì tôi cũng dám phá.
Tiêu Mân Hồng thở dài nói: Tôi thấy không cần thiết phải khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt, lát nữa tôi sẽ hỏi chút tôi, xem xem có thế ra mặt giúp các anh giảng hòa hay không.
Trương Dương cười nói: Thôi, không cần phiền tới hắn, trong lòng tôi có tính toán rồi. Trước khi lên thuyền, Trương Dương lại nghĩ tới một chuyện: Đúng rồi, chú cô ho ghê quá, nên chữa đi.
Tiêu Mân Hồng nói: Hắn bị bệnh này từ hơn mười năm trước rồi, cũng đã khám qua rất nhiều bác sĩ, nhưng thủy chung không có biện pháp trị tận gốc.
Trương Dương gật đầu, không hề chủ động muốn chữa bệnh cho Tiêu Quốc Thành, cáo từ rời đi.
Tiêu Mân Hồng trở lại biệt thự, phát hiện chú vẫn đang thưởng thức bức tỳ bà hành đó, cô ta cười nói: Sao? Bức tranh chữ này của Trương Dương viết rất khá ư?
Tiêu Quốc Thành nói: Quả thực là thần tác! Tôi đã xem rất nhiều tác phẩm, trừ Thiên Trì tiên sinh ra, không ai có thể viết ra được với trình độ như hắn. Đúng là khó mà tưởng tượng được, hắn chỉ hơn hai mươi tuổi, sao lại có tạo nghệ sâu như vậy nhỉ, thần tác! Đúng là thần tác!
Tiêu Mân Hồng tuy rằng cũng có thể nhìn ra bức tranh chữ này viết không tồi, nhưng tạo nghệ của cô ta trong thư pháp không được sâu, cho nên không lĩnh ngộ được tinh túy trong đó.
Tiêu Quốc Thành nói: Có thể ra một bức tranh chữ như vậy, người trẻ tuổi này khẳng định không đơn giản.
Tiêu Mân Hồng nói: Chú, chú thật sự muốn chuyển nhượng khu đất đó cho Thái Hồng ư?
Tiêu Quốc Thành gật đầu: Đã đáp ứng chú Triệu của cháu rồi.
Tiêu Mân Hồng nói: Khu đất đó nằm trong khu bảo lưu thuế nhập khẩu của Tân Hải, giá trị trong tương lai không thể xem nhẹ, nếu chúng ta dùng để tự khai phá, có thể sáng tạo ra giá trị rất lớn.
Tiêu Quốc Thành nói: Tôi thật sự là không muốn dính vào trong phân tranh của bọn họ, lão Triệu này, tuổi lớn như vậy rồi nhưng tính tình vẫn bướng như vậy, chẳng lẽ hắn không hiểu đạo lý hòa khí phát tài ư?
Tiêu Mân Hồng nói: Lý niệm kinh doanh của cán bộ xí nghiệp nhà nước bất đồng với chúng ta. Chúng ta đầu tiên phải cân nhắc tới hiệu quả và lợi ích kinh tế, bọn họ thì không chỉ cân nhắc tới hiệu quả và lợi ích kinh tế mà còn cả hiệu quả và lợi ích xã hội nữa.
Tiêu Quốc Thành ho khan vài tiếng. Tiêu Mân Hồng nói: Chú, lần này trở về hay là đi khám bệnh ho của chú đi, có lẽ trung y sẽ hữu hiệu đối với chú.
Tiêu Quốc Thành nói: Trị không hết được, ông trời đối đãi với mỗi người đều rất công bằng. Cho anh tài phú thì sẽ dày vò anh ở một phương diện khác. Tiêu Quốc Thành đứng lên nói: Căn phòng này khiến tôi cảm thấy khó chịu. Ra ngoài dạo một chút!
Đã chín giờ tối, trong phòng họp thị ủy thứ nhất của Tân Hải vẫn sáng đèn. Bí thư thị ủy Trương Dương đang mở một hội nghị khẩn cấp. Hội nghị chủ yếu là về hoạt động lễ mừng ngày kia. Buổi chiều Ngày mai khách quý từ khắp nơi sẽ bắt đầu lục tục tới Tân Hải, tất cả mọi người bọn họ phải tập trung vào công tác tiếp đãi.
Trương Dương nghe xong báo cáo của mọi người, chỉ ra những chỗ thiếu xót trong báo cáo, cường điệu mấy trọng điểm, Trương Dương nói: Tôi quyết định tiến hành đồng bộ lễ mừng và nghi thức đặt móng cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu, buổi sáng thứ bảy. Tôi sẽ cùng tỉnh trưởng Chu tới góc Thương Gia chính thức khởi công đặt móng cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu.
Những lời này của Trương Dương khiến tất cả mọi người cảm thấy giật mình, nếu nói bộ chỉ huy xây dựng ở góc Thương Gia, chỉ là tuyên dương quyền lực quản hạt của Tân Hải đối với góc Thương Gia, thì chính thức đặt móng ở góc Thương Gia chính là khiêu chiến trắng trợn với Thái Hồng.
Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, trước mắt chuyện góc Thương Gia vẫn chưa được xác định xong, lựa chọn vào thời khắc mẫn cảm này để đặt móng ở góc Thương Gia là không tốt, tỉnh trưởng Chu chưa chắc đã chịu tham gia lễ đặt móng như vậy.
Trương Dương nói: Chuyện đặt móng tôi đã quyết định rồi, cho dù tỉnh trưởng Chu không muốn tham gia thì chúng ta cũng sẽ cử hành đúng hạn, chỉ cần chôn tấm bia đá đó ở trên đất của góc Thương Gia, khu đất đó sẽ là là của chúng ta. Lời nói của hắn như chém đinh chặt sắt, cắt đứt dư địa hồi toàn.
Trương Dương cười nói: Từ tây bán cầu bay đến đông bán cầu, dù sao cũng phải có thời gian thích ứng.
Tiêu Quốc Thành mời Trương Dương ngồi xuống, y quyển trục trong tay Trương Dương, chỉ chỉ rồi nói: Chữ hay là tranh?
Trương Dương nói: Đây là tỳ bà hành mà tôi viết, đặc biệt tặng cho Tiêu tiên sinh.
Tiêu Quốc Thành có chút hứng thú nói: Cho tôi xem với!
Trương Dương bảo Tiêu Mân Hồng giúp mở quyển trục, ánh mắt Tiêu Quốc Thành rõ ràng sáng rực lên, phương diện giám thưởng thư pháp của y tạo nghệ thâm hậu, liếc một cái là liền nhìn ra đây là một bức tác phẩm thư pháp hiếm có, Tiêu Quốc Thành nhìn vào lạc khoản, thấy bên trên là tên và dấu của Trương Dương, lúc này mới tin một bức tranh chữ khí thế bàng bạc như vậy đúng là người trẻ tuổi trước mắt này viết, Tiêu Quốc Thành gật đầu, y khen một tiếng: Chữ đẹp! Không hề đánh giá gì khác, có chút tiếc chữ như vàng.
Trương Dương cuộn lại bức tranh chữ này rồi giao cho Tiêu Mân Hồng bảo tồn. Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: Anh sao biết tôi thích thư pháp? Mạch Kỳ Nhi nói với anh à?
Trương Dương cười nói: Là Vĩ Đồng nói cho tôi biết, chúng tôi là huynh muội kết bái. Trương đại quan nhân thông qua phương thức này để kéo gần quan hệ với Tiêu Quốc Thành, Tiêu Quốc Thành là con nuôi của Tiết lão, mình và cháu gái của Tiết lão là huynh muội kết bái, với tầng quan hệ này, Trương Dương gọi Tiêu Quốc Thành một tiếng chú là nên.
Tiêu Quốc Thành nói: Bí thư Trương, người Trung Quốc chúng ta có câu châm ngôn, tặng quà là có việc nhờ, thật ra mục đích lần này anh tới đây Mạch Kỳ Nhi đã nói với tôi rồi, lễ vật của anh tôi vốn không muốn nhận, nhưng tôi không ngờ anh tặng cho tôi lễ vật như vậy, bức tranh chữ này tôi thật sự rất thích, không nghĩ ra lý do để cự tuyệt để.
Trương Dương cười nói: Thích thì giữ lại đi, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bởi vì này bức tranh chữ này mà bắt anh làm chuyện gì về tôi.
Tiêu Quốc Thành cười ha ha, nói: Nhận đồ của người ta thì phải làm việc cho người ta, tôi đã nhận lễ vật của anh rồi, trong lòng luôn cảm thấy thiếu anh thứ gì đó.
Trương Dương nói: Tiêu tiên sinh, anh đã biết mục đích tôi lần này tới đây, tôi cũng xin đi thẳng vào vấn đề, tôi gần đây và Thái Hồng bởi vì chuyện khu đất góc Thương Gia mà xảy ra một số va chạm.
Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: Tôi cũng có nghe nói, có điều tôi thật sự không biết chuyện này có liên quan gì tới tôi? Tôi ở góc Thương Gia không hề có bất kỳ vật nghiệp nào cả.
Trương Dương nói: Tiêu tiên sinh trước đây ở Tân Hải có mua một khối đất, hiện tại khu đất đó đã nằm trong phạm vi quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu.
Tiêu Quốc Thành gật đầu, y nói khẽ: Thật ra chú Tiết của anh trước khi đã gọi điện thoại cho tôi. Nói tới đây y ho khan kịch liệt, khi ho khan, lưng cong rất ghê, thoạt nhìn giống như là một con tôm, bởi vì ho khan mà mặt y đỏ bừng lên, một lúc sau mới bình ổn lại, thở hổn hển, nhận lấy một ly trà mà Tiêu Mân Hồng đưa qua, uống một ngụm rồi mới nói: Ngại quá!
Trương Dương nói: Tiêu tiên sinh ho khan rất nặng!
Tiêu Quốc Thành thở dài nói: Bệnh cũ, hàng năm cũng tới mùa xuân là sẽ phát bệnh, đây cũng là nguyên nhân mà tôi rất ít về nước.
Trương Dương gật đầu, vốn định đề xuất bắt mạch giúp y, nhưng lời nói đến môi thì lại thay đổi chủ ý, hắn nói khẽ: Chú Tiết nói thế nào?
Tiêu Quốc Thành nói: Hắn bảo tôi đừng bán khu đất đó cho Thái Hồng, đáng tiếc đã chậm một bước rồi, tôi đã đáp ứng lão Triệu.
Trương Dương nghe vậy thì trong lòng không khỏi trầm xuống, Tiêu Quốc Thành đã đáp ứng Triệu Vĩnh Phúc, với thân phận của Tiêu Quốc Thành, lời đã nói ra thì rất khó thu hồi thu hồi nói cách khác tình thế đang phát triển theo phương hướng xấu nhất, Trương Dương nói: Mục đích của Thái Hồng chắc ngài hiểu rõ?
Tiêu Quốc Thành nói: Thái Hồng tuy rằng là xí nghiệp quốc hữu, nhưng thủ đoạn kinh doanh cũng không thể thoát khỏi quy luật buôn bán, chuyện này bổn ý của tôi là không muốn tham gia, anh cũng được coi là cháu tôi, lão Triệu lại là lão bằng hữu nhiều năm của tôi, tôi khẳng định sẽ không giúp anh, đáng tiếc Thế Luân nói với tôi quá muộn, tôi đã đáp ứng lão Triệu rồi, một thương nhân quan trọng nhất là thành tín, tôi không thể đổi ý, bí thư Trương, thật sự là ngại quá.
Trương Dương nói: Không sao!
Tiêu Quốc Thành nói: Thật ra khu bảo lưu thuế nhập khẩu và Thái Hồng có thể chung sống hoà bình.
Trương Dương nói: Tôi mang đến một bản quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, Tiêu tiên sinh nếu có thời gian thì có thể đọc một chút. Hắn đưa cái đĩa đã chuẫn bị từ trước cho Tiêu Quốc Thành.
Tiêu Quốc Thành nói: Được, lát nữa tôi nhất định sẽ xem.
Trương Dương nói: Quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu sẽ không bởi vì Thái Hồng mà thay đổi, bất kể Thái Hồng có nắm được năm trăm mẫu đất đó hay không, tôi vẫn sẽ kiên trì, tôi sẽ không để bọn họ xây nhà máy ở góc Thương Gia. Trương Dương đứng dậy cáo từ.
Tiêu Quốc Thành lại ho khan, y bảo Tiêu Mân Hồng thay mình tiễn Trương Dương.
Ra tới bên ngoài Quan Để số 1, Tiêu Mân Hồng nhìn Trương Dương tôi nói. Ngại quá, không thể giúp đỡ được anh.
Trương Dương cười nói: Cô đã giúp tôi rất nhiều rồi, nếu cô không nói thì tôi vẫn chưa biết gì về chuyện năm trăm mẫu đất đó.
Tiêu Mân Hồng nói: Nhưng khu đất đó vẫn lọt vào tay Thái Hồng.
Trương Dương mỉm cười nói: Vậy thì sao? Tôi không tin Triệu Vĩnh Phúc hắn dám xây nhà máy đốt ở khu đất đó, hắn nếu dám xây thì tôi cũng dám phá.
Tiêu Mân Hồng thở dài nói: Tôi thấy không cần thiết phải khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt, lát nữa tôi sẽ hỏi chút tôi, xem xem có thế ra mặt giúp các anh giảng hòa hay không.
Trương Dương cười nói: Thôi, không cần phiền tới hắn, trong lòng tôi có tính toán rồi. Trước khi lên thuyền, Trương Dương lại nghĩ tới một chuyện: Đúng rồi, chú cô ho ghê quá, nên chữa đi.
Tiêu Mân Hồng nói: Hắn bị bệnh này từ hơn mười năm trước rồi, cũng đã khám qua rất nhiều bác sĩ, nhưng thủy chung không có biện pháp trị tận gốc.
Trương Dương gật đầu, không hề chủ động muốn chữa bệnh cho Tiêu Quốc Thành, cáo từ rời đi.
Tiêu Mân Hồng trở lại biệt thự, phát hiện chú vẫn đang thưởng thức bức tỳ bà hành đó, cô ta cười nói: Sao? Bức tranh chữ này của Trương Dương viết rất khá ư?
Tiêu Quốc Thành nói: Quả thực là thần tác! Tôi đã xem rất nhiều tác phẩm, trừ Thiên Trì tiên sinh ra, không ai có thể viết ra được với trình độ như hắn. Đúng là khó mà tưởng tượng được, hắn chỉ hơn hai mươi tuổi, sao lại có tạo nghệ sâu như vậy nhỉ, thần tác! Đúng là thần tác!
Tiêu Mân Hồng tuy rằng cũng có thể nhìn ra bức tranh chữ này viết không tồi, nhưng tạo nghệ của cô ta trong thư pháp không được sâu, cho nên không lĩnh ngộ được tinh túy trong đó.
Tiêu Quốc Thành nói: Có thể ra một bức tranh chữ như vậy, người trẻ tuổi này khẳng định không đơn giản.
Tiêu Mân Hồng nói: Chú, chú thật sự muốn chuyển nhượng khu đất đó cho Thái Hồng ư?
Tiêu Quốc Thành gật đầu: Đã đáp ứng chú Triệu của cháu rồi.
Tiêu Mân Hồng nói: Khu đất đó nằm trong khu bảo lưu thuế nhập khẩu của Tân Hải, giá trị trong tương lai không thể xem nhẹ, nếu chúng ta dùng để tự khai phá, có thể sáng tạo ra giá trị rất lớn.
Tiêu Quốc Thành nói: Tôi thật sự là không muốn dính vào trong phân tranh của bọn họ, lão Triệu này, tuổi lớn như vậy rồi nhưng tính tình vẫn bướng như vậy, chẳng lẽ hắn không hiểu đạo lý hòa khí phát tài ư?
Tiêu Mân Hồng nói: Lý niệm kinh doanh của cán bộ xí nghiệp nhà nước bất đồng với chúng ta. Chúng ta đầu tiên phải cân nhắc tới hiệu quả và lợi ích kinh tế, bọn họ thì không chỉ cân nhắc tới hiệu quả và lợi ích kinh tế mà còn cả hiệu quả và lợi ích xã hội nữa.
Tiêu Quốc Thành ho khan vài tiếng. Tiêu Mân Hồng nói: Chú, lần này trở về hay là đi khám bệnh ho của chú đi, có lẽ trung y sẽ hữu hiệu đối với chú.
Tiêu Quốc Thành nói: Trị không hết được, ông trời đối đãi với mỗi người đều rất công bằng. Cho anh tài phú thì sẽ dày vò anh ở một phương diện khác. Tiêu Quốc Thành đứng lên nói: Căn phòng này khiến tôi cảm thấy khó chịu. Ra ngoài dạo một chút!
Đã chín giờ tối, trong phòng họp thị ủy thứ nhất của Tân Hải vẫn sáng đèn. Bí thư thị ủy Trương Dương đang mở một hội nghị khẩn cấp. Hội nghị chủ yếu là về hoạt động lễ mừng ngày kia. Buổi chiều Ngày mai khách quý từ khắp nơi sẽ bắt đầu lục tục tới Tân Hải, tất cả mọi người bọn họ phải tập trung vào công tác tiếp đãi.
Trương Dương nghe xong báo cáo của mọi người, chỉ ra những chỗ thiếu xót trong báo cáo, cường điệu mấy trọng điểm, Trương Dương nói: Tôi quyết định tiến hành đồng bộ lễ mừng và nghi thức đặt móng cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu, buổi sáng thứ bảy. Tôi sẽ cùng tỉnh trưởng Chu tới góc Thương Gia chính thức khởi công đặt móng cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu.
Những lời này của Trương Dương khiến tất cả mọi người cảm thấy giật mình, nếu nói bộ chỉ huy xây dựng ở góc Thương Gia, chỉ là tuyên dương quyền lực quản hạt của Tân Hải đối với góc Thương Gia, thì chính thức đặt móng ở góc Thương Gia chính là khiêu chiến trắng trợn với Thái Hồng.
Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, trước mắt chuyện góc Thương Gia vẫn chưa được xác định xong, lựa chọn vào thời khắc mẫn cảm này để đặt móng ở góc Thương Gia là không tốt, tỉnh trưởng Chu chưa chắc đã chịu tham gia lễ đặt móng như vậy.
Trương Dương nói: Chuyện đặt móng tôi đã quyết định rồi, cho dù tỉnh trưởng Chu không muốn tham gia thì chúng ta cũng sẽ cử hành đúng hạn, chỉ cần chôn tấm bia đá đó ở trên đất của góc Thương Gia, khu đất đó sẽ là là của chúng ta. Lời nói của hắn như chém đinh chặt sắt, cắt đứt dư địa hồi toàn.
/2583
|