Diêm Quốc Đào cười nói: Lãnh đạo xuống thị sát, cán bộ hạ cấp như lâm đại địch, thành phần hoan nghênh chúng ta khẳng định có, có điều sợ hãi thì nhiều hơn, sợ chúng ta nhìn thấy khuyết điểm, nhìn thấy sai lầm, cho nên từ giờ trở đi sẽ cách ly chúng ta ra.
Chu Hưng Dân bật cười ha ha: Nói không sai, cho nên mỗi lần xuống dưới khảo sát tôi cuối cùng, tôi luôn cảm thấy không tự do, cứ như bị người ta giám thị vậy.
Diêm Quốc Đào nói: Tập tục xấu của Quan trường quá nhiều. Y chỉ vào những quan viên đứng ở giữa đường, mặt đang cố nặn ra vẻ tươi cười: Không biết có mấy ai thật lòng cười với chúng ta.
Bất kể đám quan viên hạ cấp này chân thành cũng được, dối trá cũng được, bọn họ dù sao cũng phải đối mặt, Chu Hưng Dân vốn không muốn xuống xe, nhưng thân là lãnh đạo, anh không xuống xe, sẽ lộ ra vẻ cao ngạo quá mức, cho dù là làm trò thì cũng phải diễn cho người khác xem.
Quan trường là nơi rất kỳ quái, thân ở quan trường, làm việc thường thường không thể dùng bản ý của mình để di dời.
Chu Hưng Dân đỗ xe bên cạnh bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành, hai tiểu hài tử bên cạnh Hạng Thành đã chạy tới tặng hoa tươi cho Chu Hưng Dân, còn kính y lễ của đội thiếu niên.
Chu Hưng Dân xoa xoa tóc đứa bé đó, phát hiện đình đầu đứa bé đó bị nắng soi cho nóng rực, mặt cũng đỏ bừng, y có chút không vui nhìn Hạng Thành: Lão Hạng à, mau cho bọn trẻ đi nghỉ đi, đứng dưới nắng độc như vây, anh không đau lòng thì tôi cũng đau lòng.
Chu Hưng Dân ở trước mặt nhiều người như vậy nói như vậy, chẳng khác gì tát cào mặt Hạng Thành, Hạng Thành mặt đỏ bừng, mình an bài trường hợp nghênh đón này hiển nhiên là muốn vuốt mông ngựa, nhưng giờ lại tóm phải dái ngựa rồi, Hạng Thành vội vàng sai người đưa hai đứa bé đi, cười cười nói: Tỉnh trưởng Chu, mời anh lên xe.
Chu Hưng Dân gật đầu, nhìn đám Bắc Cảng chung quanh, trên mặt không hề có vẻ tươi cười.
Nội tâm của quan viên thường thường là rất mẫn cảm, bọn họ giỏi về từ một số chi tiết phân tích và bới móc ra những thứ bên trong, đa số mọi người đã ý thức được tỉnh trưởng Chu có chút khó chịu. Biểu hiện của chuyện kế tiếp càng thêm rõ ràng, Chu Hưng Dân không lên xe thương vụ xa hoa mà phía thành phố Bắc Cảng đã chuẩn bị, mà là tiếp tục trở lại xe của mình, thậm chí không đợi đoàn xe của Bắc Cảng dẫn đường đã hạ lệnh khởi hành.
Cái này tạo thành một cục diện vô cùng xấu hổ, vốn Hạng Thành ra đón chào, mục đích là muốn dẫn đường cho tỉnh trưởng Chu, giờ ngược lại thành đoàn xe tỉnh lý đi ở phía trước, đoàn xe của bọn họ đi ở phía sau.
Diêm Quốc Đào đương nhiên cảm thấy sự khó chịu của Chu Hưng Dân, điện thoại của y vang lên, là Hạng Thành gọi tới, bọn họ đã an bài, muốn mời đoàn người của Chu Hưng Dân tới chính phủ nhất chiêu của thành phố Bắc Cảng nghỉ ngơi.
Diêm Quốc Đào lập tức trưng cầu ý kiến của Chu Hưng Dân, Chu Hưng Dân nói: Chúng ta lần này là tới Tân Hải tham gia hoạt động , Bắc Cảng không theo kế hoạch đã định. Những lời này của Chu Hưng Dân rõ ràng là mang theo vẻ không vui, Diêm Quốc Đào chuyển đạt ý tứ của y lại cho Hạng Thành.
Hạng Thành nghe Chu Hưng Dân nói như vậy, trong lòng lạnh toát, y cũng không rõ hôm nay làm sao lại đắc tội với Chu Hưng Dân, chẳng lẽ là bởi vì đội viên thiếu niên tặng hoa? Hạng Thành càng nghĩ càng thấy không thể, loại chuyện này cũng không phải là chỉ có mình làm, toàn quốc trên dưới đến chỗ nào cũng đều là thể thức này, tỉnh trưởng Chu anh đến Bắc Cảng, tôi ra nghênh đón từ tận đường vòng tròn ba, đối với anh có thể nói là tôn kính có thừa, trong nước mọi người chú ý lễ đi lễ lại, người kính tôi một thước, tôi người một trượng, anh là thủ trưởng thì không sai, tôi kính anh một trượng, anh hiện tại ngay cả một tấc cũng không nhường tôi, Chu Hưng Dân anh cũng quá khi dễ người ta rồi. Trong lòng Hạng Thành rất uất ức, trước mặt nhiều cấp dưới như vậy, bị Chu Hưng Dân khiến cho sượng mặt, y bắt đầu tìm nguyên nhân, cái gọi là tìm nguyên nhân. Đơn giản là tự tìm bậc thang cho mình đi xuống, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, y trước tiên để mình thoải mái chút đã, rất nhanh Hạng Thành liền tìm được lý do, y cho rằng Chu Hưng Dân sở dĩ trở mặt với mình, trăm phần trăm là có người ở sau lưng bôi nhọ mình, nói xấu mình. Kết hợp với tình huống thực tế gần đây, y lập tức liền tỏa định người hiềm nghi - Trương Dương! Không sai. Gần đây bởi vì chuyện Thái Hồng xây nhà máy. Mâu thuẫn giữa Trương Dương và ban lãnh đạo Bắc Cảng càng lúc càng găng, muốn giải quyết chuyện này, hắn tất nhiên phải thông qua thượng tầng để tạo áp lực. Tống Hoài Minh là người dẫn đầu hạng mục. Không tiện ra mặt cho hắn, cho nên tỉnh trưởng Chu Hưng Dân trở thành sự lựa chọn thích hợp nhất.
Từ vẻ mặt vừa mới xuống xe đã hầm hè của Chu Hưng Dân, hướng gió của chuyện này khả năng sẽ có biến.
Cung Hoàn Sơn cơ hồ không nói gì. Hạng Thành gặp chuyện Chu Hưng Dân mặt lạnh, tất cả mọi người đều nhìn thấy, lúc này tâm tình của bí thư Hạng khẳng định xấu đến cực điểm, hiện tại mà nói chuyện với y, chẳng khác nào chủ động tìm ăn mắng, cho y một cơ hội để phát tiết, Cung Hoàn Sơn cũng không phải ngốc như vậy.
Hạng Thành phá vỡ trầm mặc, nói khẽ: mau thông tri cho phía Tân Hải, tỉnh trưởng Chu trực tiếp tới đó. Bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón đoàn người của tỉnh trưởng Chu, nhất định phải long trọng, nhiệt tình!
Cung Hoàn Sơn lập tức lĩnh hội tinh thần của bí thư Hạng, hắn gọi điện thoại cho Trương Dương, gia tăng ngữ khí cường điệu một phen. Bảo Trương Dương cần phải làm tốt chuẩn bị nghênh đón, nhất định phải nhiệt liệt, phải long trọng, phải để tỉnh trưởng Chu cảm nhận được sự nhiệt tình của nhân dân Tân Hải. Cung Hoàn Sơn khi gọi điện thoại thì không khỏi buồn cười, Hạng Thành thâm lắm. Mình té ngã trong chuyện này, không những nhắc nhở Trương Dương. Ngược lại giựt giây Trương Dương nhảy xuống hố theo, Cung Hoàn Sơn giống như nhìn thấy cảnh Trương Dương trịnh trọng xếp thành hàng nghênh đón Chu Hưng Dân, trong lòng thầm, Trương Dương à Trương Dương, anh chờ bị chửi cho té tát đi.
Khiến Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn bất ngờ là, đoàn xe tiến vào nội thành Tân Hải thì không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu ra nghênh đón nào, tới tận trung tâm hành chính của thành phố mới nhìn thấy bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương một mình đứng ở cửa lớn, không sai, bọn họ đều không nhìn lầm, chỉ có một mình Trương Dương đứng ở cửa lớn.
Xe của Chu Hưng Dân dừng lại trước cửa, Trương Dương cười cười ra đón, bắt tay với Chu Hưng Dân: Tỉnh trưởng Chu, hoan nghênh ngài đến Tân Hải chỉ đạo công tác.
Chu Hưng Dân cũng có chút kỳ quái, nhìn quen trường hợp hoan nghênh khắp nơi rồi, hiện tại nhìn thấy Trương Dương đan thương thất mã ra nghênh đón thì ngược lại có chút không quen, Chu Hưng Dân nói: Các đồng chí Khác đâu?
Trương Dương cười nói: Ai làm việc nấy, trước mắt các mặt công tác của Tân Hải đều rất khẩn trương, tôi không bao mọi người ra đón, đặt phần nhiệt tình này ở trong lòng, không thể bởi vì lãnh đạo đến mà làm ảnh hưởng tới công tác bản chức được.
Chu Hưng Dân trên mặt lộ ra nụ cười, y nói với đám người ở phía sau: Sự nghiệp của chúng ta cần loại người làm việc thật như thế này này, cho nên tôi cường điệu lần nữa, đừng có làm những thứ ngoài mặt, có thời gian biểu diễn công phu thì không bằng thật thà làm chút việc đi.
Tát vào mặt! Thế này chẳng những tát vào mặt Hạng Thành, ngay cả một đám lãnh đạo thành phố Bắc Cảng cũng đều bị đánh, Hạng Thành có chút bực mình nhìn Cung Hoàn Sơn, Cung Hoàn Sơn so với y còn cáu hơn, mình rõ ràng đã dặn dò, bảo Trương Dương phải hoan nghênh nhiệt liệt và long trọng cơ mà, thằng ôn này sao lại làm ngược lại? Cung Hoàn Sơn bỗng nhiên ý thức được mình đã phạm vào một sai lầm, từ khi Trương Dương tới Tân Hải, thằng cha này không ngừng đối nghịch với bọn họ, lãnh đạo bảo hắn đi về phía đông thì thằng cha này tám phần sẽ đi vè phía tây, mình sao lại quên được nhỉ? Vừa rồi nếu bảo hắn làm càng đơn giản càng tốt, thằng cha này có thể sẽ gióng trống khua chiêng bày ra tư thế nghênh đón, nhưng hiện tại hối hận cũng đã muộn.
Trương Dương dẫn các vị lãnh đạo đi thăm một vòng quanh trung tâm chính, cuối cùng đến phòng họp số một ngồi. Lúc này mới có thời gian chào hỏi các vị lãnh đạo, Trương đại quan nhân tới trước mặt Trần Cương, ý vị thâm trường cười cười với y, Trần Cương cũng cười bồi, chuyện này nếu không phải mình thông gió báo tin cho hắn, Trương Dương há lại có thể chơi đẹp như vậy? Trương đại quan nhân dần dần cảm nhận được tác dụng nổi bật của đảng viên ngầm trong công tác cách mạng, chỉ cần vận dụng thích đáng, con cờ này sẽ trở thành sát chiêu của hắn!
Chu Hưng Dân là một bài phát biểu ngắn gọn, y mỉm cười nói: Tôi lần này tới đây là tham gia hoạt động lễ mừng bỏ huyện lập thành phố của Tân Hải, tôi hy vọng mọi người hiểu rõ chủ đề, chủ đề là bỏ huyện lập thành phố, nhân vật chính là cán bộ lãnh đạo của thành phố Tân Hải chúng ta, chúng tôi tới đây là để ủng hộ, tuy rằng là khách quý, nhưng chúng ta phải nhớ kỹ, trăm ngàn lần không thể được để khách lấn chủ!
Tất cả mọi người bật cười, Hạng Thành cười rất miễn cưỡng, Chu Hưng Dân lúc này biểu hiện ra vẻ hài hước khác một trời một vực với lúc vừa rồi mặt lạnh đối mặt với mình, từ trên ý nghĩa nào đó càng chứng minh Chu Hưng Dân có thể có thành kiến với mình.
Chu Hưng Dân nói: Nói đến Tân Hải, tôi cũng là lần đầu tiên đến đây, ấn tượng mà Tân Hải mang tới cho tôi.. Nói tới đây y tạm dừng một chút, quang sang nói với Trương Dương: Tiểu Trương, tôi có thể nói thật không?
Chu Hưng Dân bật cười ha ha: Nói không sai, cho nên mỗi lần xuống dưới khảo sát tôi cuối cùng, tôi luôn cảm thấy không tự do, cứ như bị người ta giám thị vậy.
Diêm Quốc Đào nói: Tập tục xấu của Quan trường quá nhiều. Y chỉ vào những quan viên đứng ở giữa đường, mặt đang cố nặn ra vẻ tươi cười: Không biết có mấy ai thật lòng cười với chúng ta.
Bất kể đám quan viên hạ cấp này chân thành cũng được, dối trá cũng được, bọn họ dù sao cũng phải đối mặt, Chu Hưng Dân vốn không muốn xuống xe, nhưng thân là lãnh đạo, anh không xuống xe, sẽ lộ ra vẻ cao ngạo quá mức, cho dù là làm trò thì cũng phải diễn cho người khác xem.
Quan trường là nơi rất kỳ quái, thân ở quan trường, làm việc thường thường không thể dùng bản ý của mình để di dời.
Chu Hưng Dân đỗ xe bên cạnh bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành, hai tiểu hài tử bên cạnh Hạng Thành đã chạy tới tặng hoa tươi cho Chu Hưng Dân, còn kính y lễ của đội thiếu niên.
Chu Hưng Dân xoa xoa tóc đứa bé đó, phát hiện đình đầu đứa bé đó bị nắng soi cho nóng rực, mặt cũng đỏ bừng, y có chút không vui nhìn Hạng Thành: Lão Hạng à, mau cho bọn trẻ đi nghỉ đi, đứng dưới nắng độc như vây, anh không đau lòng thì tôi cũng đau lòng.
Chu Hưng Dân ở trước mặt nhiều người như vậy nói như vậy, chẳng khác gì tát cào mặt Hạng Thành, Hạng Thành mặt đỏ bừng, mình an bài trường hợp nghênh đón này hiển nhiên là muốn vuốt mông ngựa, nhưng giờ lại tóm phải dái ngựa rồi, Hạng Thành vội vàng sai người đưa hai đứa bé đi, cười cười nói: Tỉnh trưởng Chu, mời anh lên xe.
Chu Hưng Dân gật đầu, nhìn đám Bắc Cảng chung quanh, trên mặt không hề có vẻ tươi cười.
Nội tâm của quan viên thường thường là rất mẫn cảm, bọn họ giỏi về từ một số chi tiết phân tích và bới móc ra những thứ bên trong, đa số mọi người đã ý thức được tỉnh trưởng Chu có chút khó chịu. Biểu hiện của chuyện kế tiếp càng thêm rõ ràng, Chu Hưng Dân không lên xe thương vụ xa hoa mà phía thành phố Bắc Cảng đã chuẩn bị, mà là tiếp tục trở lại xe của mình, thậm chí không đợi đoàn xe của Bắc Cảng dẫn đường đã hạ lệnh khởi hành.
Cái này tạo thành một cục diện vô cùng xấu hổ, vốn Hạng Thành ra đón chào, mục đích là muốn dẫn đường cho tỉnh trưởng Chu, giờ ngược lại thành đoàn xe tỉnh lý đi ở phía trước, đoàn xe của bọn họ đi ở phía sau.
Diêm Quốc Đào đương nhiên cảm thấy sự khó chịu của Chu Hưng Dân, điện thoại của y vang lên, là Hạng Thành gọi tới, bọn họ đã an bài, muốn mời đoàn người của Chu Hưng Dân tới chính phủ nhất chiêu của thành phố Bắc Cảng nghỉ ngơi.
Diêm Quốc Đào lập tức trưng cầu ý kiến của Chu Hưng Dân, Chu Hưng Dân nói: Chúng ta lần này là tới Tân Hải tham gia hoạt động , Bắc Cảng không theo kế hoạch đã định. Những lời này của Chu Hưng Dân rõ ràng là mang theo vẻ không vui, Diêm Quốc Đào chuyển đạt ý tứ của y lại cho Hạng Thành.
Hạng Thành nghe Chu Hưng Dân nói như vậy, trong lòng lạnh toát, y cũng không rõ hôm nay làm sao lại đắc tội với Chu Hưng Dân, chẳng lẽ là bởi vì đội viên thiếu niên tặng hoa? Hạng Thành càng nghĩ càng thấy không thể, loại chuyện này cũng không phải là chỉ có mình làm, toàn quốc trên dưới đến chỗ nào cũng đều là thể thức này, tỉnh trưởng Chu anh đến Bắc Cảng, tôi ra nghênh đón từ tận đường vòng tròn ba, đối với anh có thể nói là tôn kính có thừa, trong nước mọi người chú ý lễ đi lễ lại, người kính tôi một thước, tôi người một trượng, anh là thủ trưởng thì không sai, tôi kính anh một trượng, anh hiện tại ngay cả một tấc cũng không nhường tôi, Chu Hưng Dân anh cũng quá khi dễ người ta rồi. Trong lòng Hạng Thành rất uất ức, trước mặt nhiều cấp dưới như vậy, bị Chu Hưng Dân khiến cho sượng mặt, y bắt đầu tìm nguyên nhân, cái gọi là tìm nguyên nhân. Đơn giản là tự tìm bậc thang cho mình đi xuống, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, y trước tiên để mình thoải mái chút đã, rất nhanh Hạng Thành liền tìm được lý do, y cho rằng Chu Hưng Dân sở dĩ trở mặt với mình, trăm phần trăm là có người ở sau lưng bôi nhọ mình, nói xấu mình. Kết hợp với tình huống thực tế gần đây, y lập tức liền tỏa định người hiềm nghi - Trương Dương! Không sai. Gần đây bởi vì chuyện Thái Hồng xây nhà máy. Mâu thuẫn giữa Trương Dương và ban lãnh đạo Bắc Cảng càng lúc càng găng, muốn giải quyết chuyện này, hắn tất nhiên phải thông qua thượng tầng để tạo áp lực. Tống Hoài Minh là người dẫn đầu hạng mục. Không tiện ra mặt cho hắn, cho nên tỉnh trưởng Chu Hưng Dân trở thành sự lựa chọn thích hợp nhất.
Từ vẻ mặt vừa mới xuống xe đã hầm hè của Chu Hưng Dân, hướng gió của chuyện này khả năng sẽ có biến.
Cung Hoàn Sơn cơ hồ không nói gì. Hạng Thành gặp chuyện Chu Hưng Dân mặt lạnh, tất cả mọi người đều nhìn thấy, lúc này tâm tình của bí thư Hạng khẳng định xấu đến cực điểm, hiện tại mà nói chuyện với y, chẳng khác nào chủ động tìm ăn mắng, cho y một cơ hội để phát tiết, Cung Hoàn Sơn cũng không phải ngốc như vậy.
Hạng Thành phá vỡ trầm mặc, nói khẽ: mau thông tri cho phía Tân Hải, tỉnh trưởng Chu trực tiếp tới đó. Bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón đoàn người của tỉnh trưởng Chu, nhất định phải long trọng, nhiệt tình!
Cung Hoàn Sơn lập tức lĩnh hội tinh thần của bí thư Hạng, hắn gọi điện thoại cho Trương Dương, gia tăng ngữ khí cường điệu một phen. Bảo Trương Dương cần phải làm tốt chuẩn bị nghênh đón, nhất định phải nhiệt liệt, phải long trọng, phải để tỉnh trưởng Chu cảm nhận được sự nhiệt tình của nhân dân Tân Hải. Cung Hoàn Sơn khi gọi điện thoại thì không khỏi buồn cười, Hạng Thành thâm lắm. Mình té ngã trong chuyện này, không những nhắc nhở Trương Dương. Ngược lại giựt giây Trương Dương nhảy xuống hố theo, Cung Hoàn Sơn giống như nhìn thấy cảnh Trương Dương trịnh trọng xếp thành hàng nghênh đón Chu Hưng Dân, trong lòng thầm, Trương Dương à Trương Dương, anh chờ bị chửi cho té tát đi.
Khiến Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn bất ngờ là, đoàn xe tiến vào nội thành Tân Hải thì không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu ra nghênh đón nào, tới tận trung tâm hành chính của thành phố mới nhìn thấy bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương một mình đứng ở cửa lớn, không sai, bọn họ đều không nhìn lầm, chỉ có một mình Trương Dương đứng ở cửa lớn.
Xe của Chu Hưng Dân dừng lại trước cửa, Trương Dương cười cười ra đón, bắt tay với Chu Hưng Dân: Tỉnh trưởng Chu, hoan nghênh ngài đến Tân Hải chỉ đạo công tác.
Chu Hưng Dân cũng có chút kỳ quái, nhìn quen trường hợp hoan nghênh khắp nơi rồi, hiện tại nhìn thấy Trương Dương đan thương thất mã ra nghênh đón thì ngược lại có chút không quen, Chu Hưng Dân nói: Các đồng chí Khác đâu?
Trương Dương cười nói: Ai làm việc nấy, trước mắt các mặt công tác của Tân Hải đều rất khẩn trương, tôi không bao mọi người ra đón, đặt phần nhiệt tình này ở trong lòng, không thể bởi vì lãnh đạo đến mà làm ảnh hưởng tới công tác bản chức được.
Chu Hưng Dân trên mặt lộ ra nụ cười, y nói với đám người ở phía sau: Sự nghiệp của chúng ta cần loại người làm việc thật như thế này này, cho nên tôi cường điệu lần nữa, đừng có làm những thứ ngoài mặt, có thời gian biểu diễn công phu thì không bằng thật thà làm chút việc đi.
Tát vào mặt! Thế này chẳng những tát vào mặt Hạng Thành, ngay cả một đám lãnh đạo thành phố Bắc Cảng cũng đều bị đánh, Hạng Thành có chút bực mình nhìn Cung Hoàn Sơn, Cung Hoàn Sơn so với y còn cáu hơn, mình rõ ràng đã dặn dò, bảo Trương Dương phải hoan nghênh nhiệt liệt và long trọng cơ mà, thằng ôn này sao lại làm ngược lại? Cung Hoàn Sơn bỗng nhiên ý thức được mình đã phạm vào một sai lầm, từ khi Trương Dương tới Tân Hải, thằng cha này không ngừng đối nghịch với bọn họ, lãnh đạo bảo hắn đi về phía đông thì thằng cha này tám phần sẽ đi vè phía tây, mình sao lại quên được nhỉ? Vừa rồi nếu bảo hắn làm càng đơn giản càng tốt, thằng cha này có thể sẽ gióng trống khua chiêng bày ra tư thế nghênh đón, nhưng hiện tại hối hận cũng đã muộn.
Trương Dương dẫn các vị lãnh đạo đi thăm một vòng quanh trung tâm chính, cuối cùng đến phòng họp số một ngồi. Lúc này mới có thời gian chào hỏi các vị lãnh đạo, Trương đại quan nhân tới trước mặt Trần Cương, ý vị thâm trường cười cười với y, Trần Cương cũng cười bồi, chuyện này nếu không phải mình thông gió báo tin cho hắn, Trương Dương há lại có thể chơi đẹp như vậy? Trương đại quan nhân dần dần cảm nhận được tác dụng nổi bật của đảng viên ngầm trong công tác cách mạng, chỉ cần vận dụng thích đáng, con cờ này sẽ trở thành sát chiêu của hắn!
Chu Hưng Dân là một bài phát biểu ngắn gọn, y mỉm cười nói: Tôi lần này tới đây là tham gia hoạt động lễ mừng bỏ huyện lập thành phố của Tân Hải, tôi hy vọng mọi người hiểu rõ chủ đề, chủ đề là bỏ huyện lập thành phố, nhân vật chính là cán bộ lãnh đạo của thành phố Tân Hải chúng ta, chúng tôi tới đây là để ủng hộ, tuy rằng là khách quý, nhưng chúng ta phải nhớ kỹ, trăm ngàn lần không thể được để khách lấn chủ!
Tất cả mọi người bật cười, Hạng Thành cười rất miễn cưỡng, Chu Hưng Dân lúc này biểu hiện ra vẻ hài hước khác một trời một vực với lúc vừa rồi mặt lạnh đối mặt với mình, từ trên ý nghĩa nào đó càng chứng minh Chu Hưng Dân có thể có thành kiến với mình.
Chu Hưng Dân nói: Nói đến Tân Hải, tôi cũng là lần đầu tiên đến đây, ấn tượng mà Tân Hải mang tới cho tôi.. Nói tới đây y tạm dừng một chút, quang sang nói với Trương Dương: Tiểu Trương, tôi có thể nói thật không?
/2583
|